Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 40

Mấy tháng xa cách rút ngắn thành chưa đến nửa tháng.

Chúc Du cảm thấy mình có gì đó là lạ, hình như đang khóc, nhưng vừa mới phát ra chút âm thanh đã bị Bách Trầm chặn lại bằng một nụ hôn. Đến khi cậu không thở nổi nữa, Bách Trầm mới buông ra, nhẹ nhàng cắn lên tai cậu dỗ dành: "Đừng khóc."

Có lẽ vì thường xuyên nấu ăn nên trên tay Bách Trầm có lớp chai mỏng. Đầu ngón tay ma sát khiến Chúc Du run rẩy đến mức suýt nữa không bám vững được vào bờ vai anh.

Đôi mắt xinh đẹp hơi đảo lên, trong cơn mơ hồ, Chúc Du chỉ cảm thấy một luồng sáng trắng lướt qua trước mắt. Sau một trận run rẩy, cậu vùi đầu vào lồng ngực Bách Trầm, mớ tóc nhỏ rủ xuống không nhúc nhích.

Mềm mại như một vũng nước.

Chúc Du nghe được nhịp tim mạnh mẽ và dồn dập của Bách Trầm.

Bách Trầm rút hai tờ khăn giấy ướt, đưa vào trong chăn.

Chúc Du lại rùng mình nhíu mày, giọng không vui: "Lạnh!"

Bách Trầm bật cười, nắm chặt khăn giấy trong tay cho ấm rồi mới nhìn về phía chiếc bao cao su và chai dầu bôi trơn bị anh ném trên bàn, hỏi: "Mua khi nào thế?"

Chúc Du lắc đầu trong lồng ngực anh, cả gương mặt như đang lăn lộn trong mây, "Không nói cho anh biết."

Cậu không nói thì Bách Trầm cũng đoán được.

Dáng vẻ lén lút của Chúc Du khi ở siêu thị hôm nay đã có thể lý giải rồi.

Chờ đến khi khăn giấy trong tay ấm lên, Bách Trầm mới tiếp tục giúp cậu lau sạch. Chúc Du bỗng dưng cảm thấy phần xương cụt tê dại kỳ lạ.

Xong xuôi, anh ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh. Chúc Du nhìn thấy, mặt liền đỏ lên, lặng lẽ đẩy thùng rác ra xa một chút.

"Quần của em bẩn hết rồi." Cậu nhíu mày than phiền.

Bách Trầm định đứng dậy, "Anh lấy quần của anh cho em mặc."

Mấy hôm trước Chúc Du cãi nhau với anh, đã mang hết đồ đạc để ở nhà anh về, bao gồm cả quần áo để lại đây.

Chúc Du kéo anh lại, "Đừng đi, em vẫn chưa hoàn hồn."

Tấm chăn trượt xuống, Chúc Du hình như nhìn thấy gì đó.

Thế là cậu dứt khoát ôm chặt eo Bách Trầm, chôn mặt vào lồng ngực anh, hỏi: "Anh ơi, có cần em giúp không?"

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe như mắt cún con tràn đầy mong chờ.

Yết hầu Bách Trầm trượt lên xuống, anh dời ánh mắt đi, giọng khàn khàn: "Không cần đâu, lát nữa anh đi tắm."

Chúc Du cũng không ép buộc, vai khẽ rung bật cười thành tiếng, dứt khoát đưa tay lên vòng lại ôm lấy cổ anh, hỏi: "Còn muốn hôn nữa không? Anh?"

Lời vừa dứt, nụ hôn nóng bỏng đã vội vã phủ xuống. Chúc Du tự giác hé môi, mặt càng đỏ hơn.

Bách Trầm siết chặt eo cậu, tay kia ôm trọn lấy người cậu, như muốn đem Chúc Du hòa tan vào lòng.

"Thở..." Chúc Du vất vả lắm mới đưa tay chen vào giữa ngực hai người, đẩy Bách Trầm ra, "Em không thở được..."

Bách Trầm buông cậu ra, nhìn gương mặt mơ màng cùng giọt mồ hôi nơi trán cậu, vội rút khăn giấy mới giúp cậu lau mồ hôi, "Xin lỗi."

"Anh bế em đi ngủ nhé." Anh vòng tay bế bổng Chúc Du lên, tấm chăn vẫn phủ trên người cậu.

Chúc Du vui vẻ dụi vào lồng ngực anh, "Anh ơi anh ơi!"

"Ừm." Bách Trầm mỉm cười, đặt cậu lên giường.

Chúc Du khúc khích cười vài tiếng. Bách Trầm đưa cho cậu một bộ đồ ngủ khác của mình, lại lấy thêm một chiếc quần lót mới.

"Muốn anh giúp em thay không?" Bách Trầm hỏi.

Chúc Du đỏ bừng mặt, lắc đầu quầy quậy: "Không không, anh mau đi... ừm... giải quyết đi, em tự thay được rồi."

Cậu ôm chặt bộ quần áo Bách Trầm đưa vào lòng.

Ánh mắt không dám liếc xuống phần quần của anh.

Bách Trầm đồng ý rồi rời khỏi phòng.

Rất nhanh sau đó, tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên.

Cách nhau một bức tường, Chúc Du nghe mà tim đập loạn xạ. Cậu bò dậy thay quần áo, phát hiện quần lót và quần ngủ của Bách Trầm đối với cậu có hơi rộng, thế là dứt khoát để lưng quần treo lơ lửng, chỉ kéo chặt dây buộc quần ngủ lại một chút, rồi xắn gấu quần dài lên.

Sau khi bận rộn xong, Chúc Du phấn khích đến mức ôm mặt lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường.

Lăn lộn xong, cậu cầm điện thoại nhắn tin cho Hàn Kim Châu.

Hai người trò chuyện một lúc.

Chúc Du thừa nhận mình thật chẳng có tiền đồ gì cả, mà Bách Trầm lại tốt đến thế, cậu có hơi si mê một chút cũng là chuyện bình thường mà!

Sau khi chào tạm biệt Hàn Kim Châu, Chúc Du lại tiếp tục lăn qua lăn lại trên giường.

Bách Trầm vừa mở cửa ra đã thấy cậu lăn tới lăn lui.

"Ngủ thôi, Cá Nhỏ." Giọng Bách Trầm lúc này đã dịu lại, không còn khàn đặc như ban nãy.

Chúc Du lăn vào bên trong một chút, chừa lại chỗ cho anh: "Được ạ!"

Bách Trầm bước tới kéo chăn đắp lên người cậu. Chúc Du rất phối hợp, còn chủ động giơ hai tay lên để anh dễ dàng đắp kín chăn.

Ngay khi Bách Trầm vừa nằm xuống, cậu đã lăn ngay vào lòng anh.

"Anh ơi, sao anh lâu thế!" Giọng Chúc Du vẫn đầy hưng phấn, cuối câu còn hơi nhấn lên.

Bách Trầm giải thích: "Vừa nãy nhận một cuộc điện thoại."

"Nói gì thế?" Chúc Du tò mò, chống cằm lên nhìn anh.

Bách Trầm giơ tay gối đầu cho cậu, rồi mới đáp: "Giáo sư bảo anh đi công tác cùng để học tập."

"Đi công tác học tập?!" Chúc Du bật dậy, "Đi bao lâu? Đừng nói là đến cuối tuần cũng không về đấy nhé?!"

Giọng cậu gấp gáp thấy rõ.

Bách Trầm nhìn cậu, mỉm cười dịu dàng trấn an. Anh giơ tay ôm lấy người yêu nhỏ bé vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: "Chỉ đi một ngày, sáng hôm sau sẽ về."

Chúc Du nằm trong lòng Bách Trầm, cằm tựa lên ngực anh, hỏi: "Vậy khi nào anh đi?"

"Sáng mai."

Chúc Du: !!

"Sớm thế sao?!" Cậu lập tức ngẩng đầu lên.

Nhìn mái tóc rối bù của Chúc Du, Bách Trầm không nhịn được bật cười: "Anh sẽ về sớm thôi."

Chúc Du lại áp mặt xuống, lẩm bẩm: "Em sẽ nhớ anh lắm."

Dường như nghĩ tới điều gì đó, hàng mi cậu chợt rũ xuống, tâm trạng cũng theo đó mà sa sút.

Bách Trầm cho rằng cậu chỉ đơn thuần không muốn xa mình nên nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dỗ dành: "Buổi tối chúng ta có thể gọi điện thoại. Anh cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn sẵn cho em."

Chỉ là xa nhau một ngày, Chúc Du cũng không đến mức không chịu nổi.

Nhưng điều cậu thực sự buồn không phải chuyện này, mà là việc sắp phải về nước.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Chúc Du đã thấy khó chịu. Vậy thì cậu phải nói với Bách Trầm thế nào đây?

"... Được rồi." Lo sợ Bách Trầm nhận ra điều gì, Chúc Du đáp qua loa, kéo chăn trùm kín đầu giấu mình bên trong.

Cậu có thể cảm nhận rõ nhịp tim vững vàng và mạnh mẽ của Bách Trầm.

Đàn anh chắc hẳn sẽ buồn lắm.

Chúc Du hiểu rõ cảm giác này. Hồi nhỏ, khi biết Phàm Phàm sẽ chuyển trường sau một tháng nữa, cậu đã buồn suốt cả tháng trời. Vì Chúc Du không vui, Phàm Phàm dù không hiểu lý do cũng cảm thấy khó chịu theo, thậm chí hai đứa còn cãi nhau một trận.

Mãi đến ngày trước khi Phàm Phàm rời đi, hai người mới chịu làm hòa.

Thế nên nếu Chúc Du nói ra chuyện này quá sớm, hai tuần sau đó Bách Trầm cũng sẽ giống như cậu khi xưa, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này rồi buồn bã.

Nhưng Chúc Du cũng không vui.

Nhỡ đâu vì chuyện này mà họ lại cãi nhau thì sao?

Quan trọng nhất là, cậu không muốn Bách Trầm buồn.

Cậu thích Bách Trầm, cậu mong anh lúc nào cũng vui vẻ.

Dù sao thì Chúc Đình cũng sắp sang Anh rồi, chắc chắn anh trai sẽ xử lý ổn thỏa chuyện tên giám đốc Hoàng đáng ghét kia. Ít nhất việc cậu phải về nước cũng sẽ có giải pháp tốt nhất, phải không?

Haizz.

Càng nghĩ, Chúc Du càng cảm thấy phiền muộn và đau lòng.

Chỉ cần nghĩ đến việc phải xa Bách Trầm, cậu đã muốn khóc.

Chuyện này phải càng giấu lâu càng tốt.

Chúc Du cho rằng, nếu đã có ai đó phải chịu nỗi buồn "từ trước" thì cứ để một mình cậu gánh chịu là đủ rồi.

Bất chợt, Chúc Du lầm bầm một câu không đầu không cuối:

"Anh ơi."

"Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh. Em thích anh lắm."

Cậu cảm nhận rõ ràng nhịp tim Bách Trầm khựng lại, sau đó đập nhanh hơn hẳn.

Bách Trầm kéo chăn xuống, để lộ gương mặt ửng đỏ vì bị trùm kín quá lâu của Chúc Du. Nhìn đôi mắt cậu hơi long lanh nước, anh nghiêm túc đáp lại: "Anh cũng vậy."

Vừa nói, Bách Trầm vừa đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt Chúc Du. Anh cho rằng đó chỉ là nước mắt s.inh l.ý do bị trùm chăn quá lâu.

Chúc Du vui vẻ hôn nhẹ lên yết hầu anh, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon nhé anh. Em sẽ nhớ anh."

"Ngủ ngon."

Một đêm ngủ không mộng mị.

Có lẽ do trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện Bách Trầm phải đi nên Chúc Du ngủ không sâu lắm. Sáu rưỡi sáng, khi Bách Trầm dậy, cậu cũng vô thức tỉnh giấc theo.

"Anh làm em tỉnh à?" Bách Trầm thấy cậu mở mắt, áy náy hỏi.

Chúc Du lắc đầu. Nhìn người trước mặt đã chỉnh tề trong bộ vest, cậu nằm úp sấp bên mép giường, nũng nịu gọi: "Anh, cho em hôn chào buổi sáng."

Bách Trầm dừng động tác thắt cà vạt, ngồi xuống mép giường cúi người trao cho Chúc Du một nụ hôn.

Anh định hôn sâu hơn một chút, Chúc Du lại ngửa người ra sau từ chối: "Em chưa đánh răng mà."

Bách Trầm cười nhẹ, "Không sao đâu."

"Nhưng em thấy có sao." Chúc Du chống nửa người dậy, đưa tay giúp anh thắt lại cà vạt, vừa làm vừa dặn dò: "Anh đi đường cẩn thận nhé, em sẽ nhớ anh."

"Ừm." Bách Trầm khẽ hôn lên mí mắt cậu.

Chúc Du mãn nguyện nằm xuống giường lắng nghe tiếng cửa phòng ngủ khép lại, rồi tiếng động khe khẽ từ nhà bếp, cuối cùng là âm thanh cửa chính đóng lại.

Cậu nhìn trần nhà thở dài một hơi, cảm thấy mình vẫn nên vùng vẫy một chút thì hơn.

Chúc Du lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chúc Đình: 【Anh hai, em nghĩ kỹ rồi, em vẫn không muốn về nước sớm như vậy.】

Chúc Du đoán rằng Chúc Đình mà thấy tin nhắn này nhất định sẽ mắng cậu, vậy nên vừa gửi xong cậu liền tắt chuông điện thoại lăn ra ngủ tiếp.

Đến khi lần nữa tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng, mà còn là bị cơn đói đánh thức.

Chúc Du cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, vừa thò tay ra khỏi chăn thì phát hiện cái thứ đang đè lên đầu mình là Lưu Ba. Chúc Du nhấc nó lên, tiện tay ném sang một bên.

Nói mới thấy kỳ lạ, tại sao lúc ngủ với Bách Trầm thì con mèo này lại không trèo lên đầu cậu ngủ nhỉ?

Chúc Du lê đôi chân mềm nhũn vì đói đến phòng tắm rửa mặt, rồi đi vào bếp. Vừa bước đến, cậu liền thấy một tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh.

【Cá Nhỏ, bữa sáng ở trong lò vi sóng, bữa trưa trong tủ lạnh, nhớ hâm nóng trước khi ăn. Trong tủ lạnh còn có hoa quả dầm. Bữa tối anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Hoa Sa trên phố Trung, em có thể đi muộn một chút. Khi về nhớ bắt taxi, đừng đi bộ một mình.】

Mấy lời này rõ ràng có thể nhắn trên WeChat, nhưng Bách Trầm vẫn viết ra giấy một cách cẩn thận. Chúc Du nhìn nét chữ đẹp đẽ quen thuộc, cười khoái chí cất tờ giấy vào túi.

Cậu đến lò vi sóng lấy bữa sáng ra, ngồi vào bàn ăn, tiện tay mở điện thoại xem.

Vừa vặn có hai tin nhắn đến cách đây vài phút, một từ Chúc Đình và một từ anh Bách của cậu.

Tin nhắn của Bách Trầm chủ yếu là báo lịch trình, chia sẻ vài phong cảnh đẹp, còn nhắc cậu nhớ mặc thêm áo nếu ra ngoài.

Hôm nay Chúc Du không có tiết học vì một số môn đã kết thúc do sắp thi cuối kỳ.

Hơn nữa, cậu cũng sắp về nước rồi, không cần đi làm thêm ở quán cà phê nữa.

Tính ra nếu hôm nay không ra ngoài chơi, chắc cậu sẽ chỉ quanh quẩn ở nhà cả ngày mất.

Nhìn tin nhắn của Chúc Đình, câu đầu tiên quả nhiên mang chút châm chọc: 【Em ấm đầu à?】

【Chúc Đình: Anh đã nói với em rồi, bây giờ ở London rất nguy hiểm. Chẳng phải em đã hứa sẽ về nước sao?】

Chúc Du cụp mắt, gõ chữ: 【Chuyện đó đã có biến rồi mà? Dù sao bây giờ em cũng không muốn về nữa. Anh không thể nghĩ cách giúp em được sao? Anh là anh trai của em mà!】

【Chúc Đình: Chắc kiếp trước tạo nghiệp dữ lắm mới làm anh trai em.】

【Chúc Du: Vậy anh nói xem phải làm sao? Dù sao em cũng không về đâu, anh nghĩ cách giúp em đi.】

Vừa gửi tin xong, Chúc Đình đã gọi điện tới.

Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: "Nói cho anh nghe lý do em không muốn về nước, nếu hợp lý thì anh..."

Chưa kịp nói hết câu, Chúc Du đã tranh nói trước: "Em đang yêu rồi."

Điện thoại trong tay Chúc Đình rơi xuống đất cái bịch. Chúc Du còn nghe thấy tiếng hawns090888888888888888888888888888                                                                  mmmvcikikkkjhkt3211                                                                                                                                                                                                                                    nghiêm giọng ra lệnh: "Chó, nhả điện thoại ra!"

Chúc Du cười hì hì, giả giọng gọi Long Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, có nhớ tao không nè?"

Long Ngạo Thiên nhả điện thoại xuống đất, sủa hai tiếng: "Gâu gâu!"

Chúc Đình đẩy đầu nó ra, nhặt điện thoại lên, nghiến răng nghiến lợi: "Nói lại câu vừa rồi cho anh nghe."

Chúc Du thẳng thắn thừa nhận: "Em đang yêu."

Chúc Đình nghiến răng hỏi từng chữ: "Là cậu đàn anh đó của em?"

Chúc Du lớn tiếng: "Anh còn dám nói anh không điều tra anh ấy!"

Chúc Đình hiếm khi lúng túng: "Anh vốn không định điều tra, nhưng một tháng có ít nhất hai mươi ngày em dính lấy cậu ta."

"Xin lỗi nhé, từ nay về sau ngày nào em cũng sẽ dính lấy anh ấy!" Chúc Du đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu bóc trứng.

Chúc Đình: "..."

Hắn day trán, cảm thấy nhức đầu quá thể.

Tiêu rồi, nếu sau này con hắn cũng như Chúc Du, hắn thà độc thân cả đời.

"Anh đang nghĩ gì thế? Có phải đang tưởng tượng nếu sau này sinh một đứa như em thì sẽ đau đầu lắm đúng không? Yên tâm đi, nhà họ Chúc này chỉ có mình em là nghịch tử thôi."

Cậu tự nhận thức khá rõ ràng.

Đầu Chúc Đình càng đau hơn.

"Anh nói gì đi chứ." Chúc Du cười cười nói vào điện thoại.

Rõ ràng Chúc Đình không muốn nói gì cả.

Vài giây sau, Chúc Đình nói: "Đợi anh đến London rồi nói tiếp."

Chúc Du cảnh giác: "Định bắt em về nước à?"

"Nếu em vừa muốn anh xử lý chuyện của Hoàng Dự, lại không muốn anh đến London, vậy rốt cuộc em muốn anh làm gì?" Chúc Đình hỏi ngược lại.

Chúc Du giật mình: "Anh định để em ở lại đây sao?!"

"Tất nhiên là không." Chúc Đình đáp.

Chúc Du lập tức nói: "Vậy thì anh đừng đến nữa."

"Dù thế nào em cũng phải về nước ở vài ngày, bà nội chắc đã gọi cho em rồi chứ? Bà nhớ em lắm."

Chuyện này thì đúng. Hai ngày trước bà nội đã gọi cho Chúc Du, nói rằng rất nhớ cậu, nói rồi còn khóc. Chúc Du vừa nghe bà khóc là lại mềm lòng, đã hứa với bà cậu sẽ về nước trong vài ngày tới, bảo bà đừng buồn.

"Được thôi, vậy phải ở bao lâu?" 

"Qua Tết Nguyên Đán rồi tính."

"Lâu vậy sao?"

"Nếu em về nước vào thứ Tư tuần sau, đến Tết Nguyên Đán cũng chỉ khoảng nửa tháng thôi."

"Nửa tháng cũng lâu lắm rồi mà." Chúc Du dùng thìa khuấy cháo, lẩm bẩm, "Xa anh ấy lâu vậy, em sẽ nhớ đến mức không ăn nổi cơm mất thôi."

Chúc Đình: "..."

Đau tim.

"Hoặc nếu em có bản lĩnh thuyết phục người trong nhà để không cần ở lại qua Tết."

Mắt Chúc Du sáng lên, "Cảm ơn anh đã chỉ đường!"

Chúc Đình cảm thấy nghẹn họng, chíu khọ vô cùng. Một lúc sau hắn mới nói: "Thứ Hai anh đến London."

"Được được! Em sẽ ra sân bay đón anh!" Chúc Du vui vẻ đáp. Nhưng vừa nói xong, Chúc Đình đã dứt khoát cúp máy.

Chúc Du chẳng hề giận.

Từ phải xa nhau vài tháng rút ngắn lại còn chưa đầy nửa tháng.

Vậy thì có thể nói cho Bách Trầm biết rồi nhỉ?

Chúc Du thầm mừng vì mình chưa nói với Bách Trầm chuyện này sớm hơn. Sự thật chứng minh, khóc lóc giở trò mè nheo vẫn có hiệu quả.

Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống, Chúc Du dựa vào lưng ghế thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như đợi Bách Trầm học xong trở về, cậu có thể nói với anh rồi.

Chúc Du vốn không định giấu anh chuyện này.

Là do cậu nghĩ quá nhiều.

Sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, sợ Bách Trầm buồn lâu, sợ anh lại nghĩ rằng mình bị bỏ rơi lần nữa.

Chúc Du không muốn cãi nhau với Bách Trầm, cũng không muốn làm anh buồn.

Chúc Du cả ngày không ra ngoài, vì hôm qua ở siêu thị cậu đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, Bách Trầm cũng làm cho cậu một bát lớn trái cây dầm. Cậu vừa ăn vừa nhắn tin trò chuyện với Bách Trầm, xem phim giết thời gian.

Buổi tối, khi đang ăn tối trong nhà hàng, Chúc Du nhắn tin cho Bách Trầm.

Lúc ăn xong bước ra ngoài, có một chiếc taxi đang đợi cậu.

Là Bách Trầm đã gọi sẵn cho cậu.

Chúc Du cảm động vô cùng.

Nỗi nhớ Bách Trầm lại càng trở nên da diết hơn.

Thế nên sau khi tắm rửa xong, Chúc Du nằm trên giường gọi video cho Bách Trầm.

Bách Trầm chắc cũng vừa mới rửa mặt xong, đuôi tóc vẫn còn nhỏ giọt nước.

"Anh ơi, có nhớ em không?"

Bách Trầm ngồi xuống giường, giữ điện thoại ngay ngắn, "Ừm, nhớ."

Chúc Du mím môi cười lén, "Nếu nhớ em, mai phải về sớm nhé."

"Anh sẽ về sớm." Bách Trầm nói, "Tối đi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ, đắp kín chăn nhé."

Chúc Du thích nghe những lời cằn nhằn này của Bách Trầm. Cậu cầm điện thoại áp sát vào tai, khóe môi không ngừng cong lên.

"Biết rồi mà!"

"Hôm nay ở nhà làm gì thế?"

"Xem vài bộ phim, ừm... rồi ăn vặt."

"Ừ."

"Anh ơi, anh có buồn ngủ không?" Chúc Du sờ đông sờ tây, vô tình chạm vào cuốn truyện cổ tích mà mình đã mua ban sáng tiện tay nhét dưới gối.

"Cũng tàm tạm."

Chúc Du trở mình, nằm sấp trên giường, chống khuỷu tay nâng nửa thân trên, lật một trang sách: "Để em kể chuyện cho anh nghe nha!"

"Anh phải ngủ ngon thì mai mới không mệt." Chúc Du nói.

Bách Trầm không từ chối. Anh nằm xuống giường, tắt đèn, cả đèn ngủ ở đầu giường cũng tắt, "Được, vất vả cho Cá Nhỏ phải dỗ anh ngủ rồi."

"Không vất vả không vất vả!"

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Bách Trầm "ừm" một tiếng.

Chúc Du dựng ngang điện thoại trên chiếc gối còn lại để ống kính quay về phía mặt nghiêng của mình, mở ra một câu chuyện.

Sách là phiên bản tiếng Anh hoàn toàn, thế nên cậu kể bằng tiếng Anh:

"Once upon a time, in the depths of the sea... (Ngày xửa ngày xưa, dưới lòng đại dương...)"

Phát âm tiếng Anh của Chúc Du rất chuẩn, không có bất kỳ tì vết nào. So với khi nói tiếng Trung, lúc nói tiếng Anh lại mang một loại mê lực lạ kỳ xen lẫn một sự tự tin trời sinh.

Bách Trầm nhìn cậu qua màn hình, chậm rãi vẽ lên đường nét khuôn mặt cậu trong tâm trí. Ánh mắt anh càng lúc càng dịu dàng, cưng chiều.

Mười mấy phút sau.

Chúc Du đã ngủ gục trên gối, cuốn truyện bị đẩy sang một bên, môi hơi hé mở, vài lọn tóc lòa xòa phủ xuống che đi phần lớn hàng mày. Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, Chúc Du trông giống như một bức tranh hoàn mỹ.

Bách Trầm bật cười bất lực, cũng đặt điện thoại dựa vào gối, nhìn gương mặt ngủ say của Chúc Du thật lâu thật lâu sau mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Chúc Du ngủ một mạch đến tận hơn mười giờ sáng hôm sau.

Vừa tỉnh dậy đã thấy eo hơi tê tê, cậu vươn tay sờ so.ạng, mò ra cuốn sách kể chuyện đã bị mình đè nhăn nhúm dưới gối. Lại với lấy điện thoại xem giờ, điện thoại hết pin tắt nguồn mất rồi.

Người kể chuyện bị chính câu chuyện của mình ru ngủ.

Chúc Du lăn một vòng trên giường, cầm đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường lên xem, mười giờ rưỡi!!

Tối qua Bách Trầm nói giờ này sẽ về đến nhà!!

Chúc Du vừa mới tỉnh táo lại đã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa từ phòng khách.

Cậu mừng rỡ đến mức chẳng kịp xỏ dép, chân trần chạy vọt ra khỏi phòng ngủ.

Bách Trầm vừa mở cửa, một bóng người nhẹ nhàng lao về phía mình. Anh lập tức dang tay, Chúc Du nhảy ngay lên người anh.

Bách Trầm đỡ lấy mông Chúc Du, cậu cũng nhanh chóng quấn chân quanh eo anh.

"Anh ơi! Cuối cùng anh cũng về rồi!! Em nhớ anh đến mức ăn gì cũng không vô!"

Bách Trầm khẽ mỉm cười, bước vào trong đóng cửa lại, đặt đồ trong tay lên tủ cạnh lối vào.

Bách Trầm bế Chúc Du đi vào phòng ngủ, hỏi: "Thật không?"

Chúc Du gật đầu thật mạnh. Bách Trầm vừa trở về từ ngoài trời lạnh, người còn vương hơi lạnh, nhưng rất nhanh đã bị hơi ấm của Chúc Du xua tan.

"Tất nhiên rồi!"

"Trái cây dầm ăn hết chưa?"

"Ừm! Ăn sạch rồi, chỉ là quýt hơi chua một chút."

"Bánh ngọt thì sao?"

"Cũng ăn hết rồi, chỉ có điều hơi ít." Chúc Du suy nghĩ nghiêm túc rồi đáp.

Bách Trầm bật cười.

"Vừa nói nhớ anh đến mức ăn gì cũng không vô cơ mà." Anh cố tình trêu.

Bình Luận (0)
Comment