Em thích anh lắm, anh ơi.
Chúc Du có hơi ngại ngùng.
"Anh ơi, anh có mệt không?" Chúc Du lảng sang chuyện khác.
Bách Trầm đặt cậu ngồi xuống mép giường, ngồi xổm xuống bên chân cậu, nhặt đôi dép bên cạnh lên mang vào cho cậu. Xong xuôi, anh mới trả lời: "Không mệt."
Chúc Du đung đưa đôi chân, "Vậy có nhớ em không?"
Bách Trầm nắm lấy tay cậu, đáp: "Nhớ."
Chúc Du cảm thấy Bách Trầm còn dính lấy mình hơn cả cậu tưởng. Chỉ cần có cơ hội, anh sẽ kéo tay cậu hoặc dựa sát vào cậu.
Tất nhiên, Chúc Du hoàn toàn không ghét sự "bám dính" này, bởi vì chính cậu cũng thích dính lấy Bách Trầm.
"Anh có mua một ít bánh ở tiệm bánh nổi tiếng bên đó mang về." Bách Trầm nói, "Còn có cả mấy món đồ ăn vặt em hay ăn nữa."
Bách Trầm vốn không thích mấy món bánh ngọt hay đồ ăn vặt, nhưng từ khi quen Chúc Du, thỉnh thoảng anh cũng ăn cùng cậu.
Chúc Du tiến lại mở túi ni lông, lấy ra một hộp bánh chocolate và bánh mousse, không nhịn được mà khen ngợi: "Bạn trai đi xa biết mua quà về nhà là bạn trai tốt."
"Vừa ngủ dậy là đói ngay." Chúc Du đặt bánh lên bàn, "Để em đi đánh răng đã."
"Bữa sáng còn muốn ăn gì khác không? Anh đi nấu cho em." Bách Trầm hỏi.
Chúc Du lắc đầu, nhét bàn chải vào miệng, vừa nhồm nhoàm vừa đứng tựa vào khung cửa phòng tắm, nói lúng búng: "Em ăn bánh là đủ rồi, ăn nhiều quá lát nữa ăn trưa không nổi."
Bách Trầm lập tức bật cười.
Anh đi bật đèn phòng khách, vào bếp lấy thìa cho Chúc Du.
Đợi Chúc Du rề rà đánh răng rửa mặt xong bước ra, Bách Trầm đã sắp xếp lại chiếc ghế sofa mà tối qua cậu đá loạn lên.
Chăn gối cũng được anh xếp lại ngay ngắn.
Thậm chí ngay cả thức ăn của Lưu Ba cũng đã được chuẩn bị xong.
Chúc Du sửng sốt.
Ừ ha. Bách Trầm - "nàng" tiên ốc đúng chuẩn của mọi nhà đây mà.
Chúc Du chạy lên ôm lấy Bách Trầm, kiễng chân hôn chụt một cái lên mặt anh, tung tăng đến bàn ăn mở hộp bánh.
Quá trình này diễn ra cực nhanh, đến khi Bách Trầm kịp phản ứng lại, Chúc Du đã yên vị trên ghế.
Thấy Bách Trầm nhìn mình, cậu ngang nhiên hỏi: "Sao thế?! Em không được phép hôn à?"
Bách Trầm cười thầm, "Được chứ."
Chúc Du rất hài lòng với sự bao dung của bạn trai dành cho mình, mãn nguyện cầm nĩa bắt đầu ăn bánh.
Ăn được nửa chừng, cậu nhận được tin nhắn từ Chúc Đình.
Nội dung chủ yếu nhắc cậu mấy ngày này đừng đi lại một mình bên ngoài.
Nói thật, trước khi gặp Bách Trầm, có lẽ Chúc Du vẫn sẽ ra ngoài dạo chơi, dù sao cũng phải tìm cái ăn. Nhưng bây giờ thì không cần nữa. Nếu có đi đâu, cậu cũng sẽ đi cùng Bách Trầm.
Chúc Du biết Chúc Đình lo lắng cho mình, hiếm hoi lắm mới đáp lại một cách lễ phép:【Em biết rồi, cảm ơn anh.】
Chúc Đình nhìn chằm chằm hai chữ "cảm ơn" trong tin nhắn, lặp đi lặp lại kiểm tra xem mình có nhắn nhầm người không.
Không sai, đúng là "Tiểu ma vương".
【Chúc Du: À đúng rồi, chuyện em có người yêu anh đừng nói với mẹ nhé. Lỡ đâu họ không cho em quay lại nữa thì sao?】
【Chúc Đình: Anh không có hứng thú rêu rao chuyện đời tư của em.】
【Chúc Du: ... Vậy em có nên khen anh là một người có phẩm chất cao đẹp không?】
【Chúc Đình: Anh không phản đối.】
Chúc Du thẳng tay tắt điện thoại.
Bách Trầm đang rửa rau trong bếp, chắc là chuẩn bị nấu cơm trưa.
Chúc Du chống một tay lên má, chậm rãi bỏ từng miếng bánh vào miệng, vừa ăn vừa nhìn bóng lưng rộng rãi rắn rỏi của Bách Trầm, đột nhiên thở dài một tiếng.
Bách Trầm dừng tay quay đầu lại, "Cá Nhỏ, sao tự nhiên lại thở dài thế em?"
Chúc Du giật mình, nghĩ thầm rõ ràng mình thở nhẹ lắm mà, sao anh vẫn nghe được?
"Không có gì đâu! Em chỉ đang nghĩ sao anh lại tốt như vậy!" Chúc Du nhét nốt phần bánh còn lại vào miệng, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh Bách Trầm.
Cậu chủ động cầm củ cà rốt trong rổ rau xả dưới vòi nước, "Anh ơi, tháng tư năm sau anh mới về nhà đúng không?"
Không giống như trong nước, trường đại học của họ chia một năm thành ba học kỳ. Kỳ nghỉ xuân bắt đầu từ khoảng ngày 20 tháng 12, nhưng đến khoảng ngày 10 tháng 1 đã phải đi học lại. Nếu có dự án phòng thí nghiệm hoặc đề tài chuyên ngành cần theo dõi, kỳ nghỉ thậm chí chỉ có vài ngày vào dịp Giáng Sinh và Tết Âm lịch.
Bách Trầm gật đầu, "Ừm."
Trước đây Bách Trầm đã từng nói giáo sư Vera sắp nghỉ hưu, anh phải nộp đề tài trước khi giáo sư về hưu, ngoài ra còn phải theo dõi chỉnh sửa và công bố luận văn tốt nghiệp.
Vậy nên kỳ nghỉ đối với Bách Trầm mà nói cũng không quá quan trọng.
"Chắc anh sẽ mệt lắm nhỉ?" Chúc Du nhận thấy hai tuần gần đây Bách Trầm bận rộn hơn trước rất nhiều.
Bách Trầm nhận lấy củ cà rốt mà cậu đã rửa sạch, nói: "Cũng ổn, có em bên cạnh, anh sẽ không thấy mệt."
Dưới tiếng nước chảy róc rách, giọng nói của Bách Trầm trong trẻo mà dịu dàng.
"Lại nói lời đường mật nữa!"
"Đây cũng là lời đường mật sao?"
Chúc Du đỏ mặt, không trả lời.
Rửa sạch rau xong, Bách Trầm cầm khăn lau khô tay cho Chúc Du, nói: "Giáo sư dẫn anh đến một nơi gần biển để công tác, trên đường về anh có xem thử mấy homestay gần đó."
"Môi trường rất tốt, có thể tự nấu ăn. Hải sản ở đó cũng tươi và rẻ hơn."
"Homestay vào dịp Giáng Sinh đều đã được đặt hết rồi, nhưng anh vẫn tìm được một homestay khá ổn. Nếu em đồng ý thì chúng ta có thể đi nghỉ dưỡng ở bãi biển vào dịp Giáng Sinh?" Giống như bao người yêu nhau khác, Bách Trầm cũng cảm thấy việc cùng người yêu đi biển là một chuyện rất hạnh phúc.
Nói xong, anh cảm nhận rõ ràng bàn tay mình đang nắm chặt bỗng cứng lại.
Bách Trầm là người trưởng thành, lại rất hiểu Chúc Du, khi Chúc Du không trả lời ngay lập tức, anh biết ngay là cậu không thể đi cùng mình.
"Có chuyện gì sao?" Nhưng Bách Trầm vẫn muốn xác nhận lại, vì vậy anh nhìn vào mắt Chúc Du.
Chúc Du vốn dĩ không định giấu giếm, nhưng cậu tính sẽ nói vào bữa trưa, không ngờ bây giờ lại thành thời điểm thích hợp nhất.
"Anh ơi, em có lẽ phải về nước một thời gian." Giọng Chúc Du rất nhỏ, nhỏ đến mức chính cậu còn gần như không nghe thấy.
Tiếng nước chảy từ vòi, gió thổi ngoài cửa, nhưng giữa những âm thanh đó, Bách Trầm vẫn rõ ràng nghe thấy lời nói của Chúc Du.
Đến lượt bàn tay Bách Trầm cứng lại.
Anh cất khăn đi, hỏi gần như từng từ một: "Một thời gian thôi sao? Em có quay lại không? Anh phải đợi rất lâu, rất lâu à?"
Giọng Bách Trầm đã không còn như lúc trước, nghe như phải cố gắng lắm mới nói được, nghẹn ngào và buồn bã biết mấy.
Một cảm giác chua xót không thể tả dâng lên từ trái tim. Chúc Du hoảng hốt vội vàng nhào vào lòng Bách Trầm, ôm chặt lấy eo anh.
"Anh ơi, em không phải muốn bỏ rơi anh." Chúc Du khàn giọng nói, "Em biết anh ghét xa cách, em cũng không muốn chia xa với anh."
"Em sẽ quay lại, em chỉ về có nửa tháng thôi. Sau đó em sẽ ở bên anh cho đến khi anh tốt nghiệp về nước, khi đó chúng ta sẽ sống cùng nhau, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa." Chúc Du áp mặt lên ngực Bách Trầm nói.
Bách Trầm vẫn không nói gì, Chúc Du căng thẳng tiếp tục gọi: "Anh ơi, anh ơi."
Chúc Du ngẩng đầu. Nhìn vào đôi mắt đượm đầy suy tư của Bách Trầm và hốc mắt hơi đỏ, trái tim cậu run rẩy, nhón chân hôn lên môi Bách Trầm.
"Em thích anh lắm, anh ơi." Chúc Du thấy Bách Trầm buồn, cậu cảm thấy buồn hơn cả anh.
Giây tiếp theo, nước mắt lăn dài trên má Chúc Du. Cậu vừa khóc vừa nói: "Anh trai vốn muốn em về nước rồi sẽ không quay lại nữa. Nhưng em nhớ anh lắm, em thích anh lắm, em không nỡ xa anh lâu như vậy. Em xin anh ấy rất lâu, anh ấy mới đồng ý cho em quay lại sau nửa tháng."
Bách Trầm cúi đầu, đưa tay lau đi những giọt nước nơi khóe mắt Chúc Du.
Chúc Du nghẹn ngào nói: "Em khác với những người anh đã từng gặp trước đây. Em yêu anh, em thích anh."
Cậu hôn nhẹ lên Bách Trầm, "Em tuyệt đối sẽ không bỏ anh đâu."
Chúc Du chưa bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm của mình. Nếu có thể, mỗi ngày sau này cậu sẽ nói với Bách Trầm một trăm câu "em yêu anh".
Chúc Du biết Bách Trầm sẽ buồn, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Bách Trầm như vậy, cậu lại buồn gấp mấy lần.
Bách Trầm vỗ nhẹ lên lưng Chúc Du, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi Cá Nhỏ."
"Có phải anh làm em sợ không?" Anh hỏi.
Chúc Du nức nở lắc đầu trong vòng tay Bách Trầm.
"Anh thật sự rất buồn vì chúng ta phải xa nhau." Bách Trầm chạm vào đầu của Chúc Du, vuốt nhẹ những lọn tóc rối, tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta yêu nhau không phải để giảm bớt thời gian em dành cho gia đình mình."
"Nếu vì cảm xúc của anh mà khiến em phải dè dặt khi về nhà gặp gia đình, chắc chắn anh không phải là một người bạn trai tốt, đúng không?" Những lời của Bách Trầm từ từ vang lên bên tai Chúc Du.
Chúc Du cảm thấy mái tóc trên đầu mình dựng lên. Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe, chạm phải mắt dịu dàng của Bách Trầm.
Lẽ ra giờ này anh phải cảm thấy lo lắng, nhưng lại phải kiềm chế bản thân để an ủi người yêu nhỏ bé của mình.
Chúc Du siết chặt vòng tay quanh eo Bách Trầm.
"Anh ơi, em thích anh." Chúc Du vùi mặt vào ngực Bách Trầm, nghiêm túc nói: "Anh là người tuyệt vời nhất."
Bách Trầm cảm thấy như có một chú chó Samoyed hồng hồng đang nũng nịu trong vòng tay mình.
Bách Trầm mỉm cười, vu.ốt ve đầu Chúc Du, tay từ từ di chuyển xuống xoa xoa sau gáy trắng mịn của cậu. Ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên tối sầm, anh hỏi: "Em định khi nào về?"
Chúc Du buồn bã đáp: "Chắc là... thứ Tư tuần sau."
Bách Trầm đáp với giọng trầm hơn bình thường: "Còn hơn một tuần thôi."
"Vâng." Chúc Du gật đầu, "Nhưng anh yên tâm, nhiều nhất là nửa tháng nữa em sẽ về, anh phải tin em."
"Anh tin em mà." Bách Trầm bất đắc dĩ thở dài, "Không sao đâu, anh sẽ đợi em."
"Thật tiếc là chúng ta... không thể đón Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán cùng nhau." Chúc Du thì thầm, "Không sao đâu, mỗi năm sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau."
"Đúng vậy." Bách Trầm nói.
Chúc Du cảm thấy mình nên nói rõ mọi chuyện với Bách Trầm, nên đã kể cho anh nghe từ lý do cậu bị gửi sang nước ngoài cho đến lý do cậu phải về nước một thời gian.
"Dù sao anh trai em sẽ xử lý ổn thôi, khi anh ấy xong việc, em sẽ có thể ở lại đây mà không lo lắng." Chúc Du nói.
Những lời của Chúc Du làm Bách Trầm nhớ lại một chuyện.
Vào đêm trước Halloween, khi Chúc Du đi bộ về nhà, cậu đã cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Đó không phải là ảo giác của Chúc Du, bởi khi anh nhìn thấy cậu, thực sự có một người đứng phía sau.
Người đó chỉ rời đi sau khi Chúc Du nói chuyện với anh.
Kể từ đó, Bách Trầm quyết định mỗi tối đều đón Chúc Du tan làm. Anh không nói với cậu chỉ vì nghĩ rằng dù chuyện đó có phải là hiểu nhầm hay không cũng không nhất thiết phải làm cậu lo sợ.
"Không khóc nữa à?" Bách Trầm lấy khăn giấy từ trong túi lau nước mắt cho Chúc Du.
Chúc Du lắc đầu, "Không khóc nữa."
"Anh cũng đừng buồn nhé, được không?" Chúc Du nhìn vào Bách Trầm với đôi mắt sưng húp.
"Ừm, anh không buồn."
Chúc Du vui mừng, tảng đá đè nặng trong lòng cậu đã được gỡ bỏ hoàn toàn rồi.
"Em thích anh nhất." Cậu nhón chân hôn lên môi Bách Trầm, chủ động hé môi mời gọi.
Hậu quả là Chúc Du phải thay một chiếc quần đùi mới.
—
Chúc Du trong tuần không bận rộn, người bận là Bách Trầm.
Chúc Du ở nhà thấy buồn chán, thỉnh thoảng cũng nảy ra ý định nghiên cứu cách nấu ăn. Mặc dù mỗi lần đều là Bách Trầm giúp đỡ, nhưng Chúc Du đã có thể dễ dàng làm được một quả trứng chiên.
Vì thế mỗi bữa ăn, Chúc Du đều nhất quyết phải chiên một quả trứng cho hai người. Bách Trầm cũng không ngăn cản, ăn hết mỗi quả trứng mà Chúc Du chiên.
Tình trạng này kéo dài ba ngày, Chúc Du bắt đầu có cảm giác buồn nôn mỗi khi nhìn thấy trứng.
Cuối cùng, cậu cũng không ép mình nữa.
Chớp mắt đã đến ngày hai người đã hẹn đi du lịch chèo thuyền.
Họ thuê một homestay ở thị trấn Kakiya. Chúc Du cũng mang theo Lưu Ba, nhưng cậu không định đưa Lưu Ba theo khi đi thuyền.
Lưu Ba thật sự là cao thủ phá hoại bầu không khí, nó đã không ít lần cắt ngang những nụ hôn của hai người!!!
Lưu Ba là một con mèo xấu tính không biết ý tứ!