Trong lòng Chúc Du thầm nghĩ, sao tối nay Bách Trầm lại hôn vội vã đến vậy nhỉ, nom như đã mất kiểm soát rồi ấy.
Thời gian du ngoạn trên hồ được sắp xếp vào cuối tuần này, họ đã đến thị trấn Kakiya vào thứ Sáu.
Nhiệt độ hai ngày cuối tuần đều rất dễ chịu, hiếm khi Chúc Du dậy sớm vào sáng thứ Bảy.
Lúc Chúc Du tỉnh dậy thì Bách Trầm vẫn đang ngủ, chắc hẳn hôm qua đã mệt lắm rồi. Dù sao hôm qua cũng Bách Trầm là người lái xe đến đây, sau khi đến homestay cũng là anh lo liệu mọi thứ, việc duy nhất của Chúc Du là giải quyết chiếc bánh kem không thể để qua đêm.
Tỉnh dậy có chút buồn chán, nhưng cậu không muốn đánh thức Bách Trầm, bèn chủ động ôm chặt lấy eo anh định ngủ thêm một giấc nữa.
Chúc Du thật sự rất thích cơ ngực của Bách Trầm.
Bất kể vui hay buồn, cậu đều thích vùi vào vòng tay anh.
Những ai chưa từng thử chắc chắn sẽ không hiểu được cảm giác ấy.
Nghĩ đến đây, Chúc Du lại dụi đầu vào người anh. Bách Trầm mơ màng nhấc tay kéo chăn đắp cho cậu, xoa xoa đầu Chúc Du, ngái ngủ hỏi: "Dậy rồi à? Em có đói không?"
Chúc Du cảm thấy chỉ cần cậu nói mình đói, Bách Trầm sẽ lập tức mở mắt dậy làm bữa sáng cho cậu.
Cậu ôm chặt eo anh hơn, khẽ hôn lên yết hầu Bách Trầm, "Không phải đói đâu, anh ngủ thêm chút nữa đi, em cũng muốn ngủ thêm."
Từ khi ở bên Chúc Du, Bách Trầm rõ ràng cảm nhận được chất lượng giấc ngủ của mình cải thiện đáng kể.
Nghe cậu nói vậy, anh đổi tư thế gối đầu rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Chúc Du hôm nay không hiểu sao lại tràn đầy năng lượng, dù nói thế nhưng thực ra cậu chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Cậu ngước mắt nhìn Bách Trầm lần nữa, tại sao lại có người ngay cả khi ngủ cũng đẹp đến vậy chứ...
Thật sự không thể trách cậu yêu đắm đuối được.
Chúc Du nhắm mắt lại, gác chân lên đùi Bách Trầm, ngủ thiếp đi.
Homestay của họ nằm ngay bên hồ.
Tấm cửa sổ sát đất trong suốt chỉ nhìn ra một vùng hồ tĩnh lặng mênh mông không thấy bờ, rộng lớn đến mức khó tin. Những chú chim hải âu bay lượn quanh mặt hồ, từng cơn gió mát thổi qua.
Bên trong là sàn gỗ, có hệ thống sưởi dưới sàn, phòng khách và phòng ngủ liền kề, bếp và nhà vệ sinh nằm ở phòng riêng.
Mọi đồ dùng cần thiết đều có đủ, là một căn homestay rất ấm cúng.
Chúc Du bị một cú đạp của Lưu Ba đánh thức. Cậu ôm đầu ngồi dậy truy tìm thủ phạm, nhưng kẻ đầu sỏ Lưu Ba đã vặn vẹo cái mông chạy ra góc tường ăn sáng rồi.
Dáng vẻ kiêu hãnh của nó như thể đang tuyên bố rằng hành động vừa rồi chỉ là một dịch vụ đánh thức đầy thiện ý.
Bên cạnh Chúc Du đã trống không, trong bếp vang lên những âm thanh khe khẽ.
Bách Trầm đã chuẩn bị xong bữa sáng, vừa bưng bát cháo nóng hổi ra ngoài thì nhìn thấy Chúc Du đang thay quần áo trên giường.
Cậu cởi áo ngủ, để lộ tấm lưng mảnh dẻ với những đường nét mượt mà. Xương bả vai khẽ chuyển động như cánh bướm vỗ nhẹ. Chúc Du cầầm một chiếc sơ mi trắng lên mặc vào người, sau đó cúi đầu cài từng chiếc cúc áo.
Phía dưới cậu chỉ mặc một chiếc quần lót boxer, hơn nữa còn đang quỳ trên giường.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, Bách Trầm có thể thấy được đường cong eo thấp thoáng sau lớp vải.
Anh lập tức dời mắt đi, đặt bữa sáng xuống bàn. Chiếc bát sứ chạm nhẹ vào mặt bàn phát ra âm thanh nhỏ.
Chúc Du nghe thấy liền quay đầu lại.
"Anh ơi, buổi sáng tốt lành." Chúc Du vừa cài xong cúc áo, chưa kịp mặc quần đã nhảy xuống giường.
Hệ thống sưởi dưới sàn vẫn chạy, cả căn phòng đều ấm áp, không hề lạnh chút nào.
"Chào buổi sáng." Bách Trầm dang tay đón lấy Chúc Du đang nhào vào lòng mình.
Chúc Du hôn lên má anh, "Đây là nụ hôn chào buổi sáng, hôm nay em vẫn thích anh lắm."
Bách Trầm mím môi cười, lúm đồng tiền bên má thoáng hiện khiến tim Chúc Du vô thức bỏ lỡ một nhịp.
"Đi mặc quần vào rồi ăn sáng nào." Bách Trầm bế cậu đặt lại lên giường.
Hôm nay tâm trạng Chúc Du rất tốt, không làm nũng nữa, Bách Trầm nói gì cậu đều ngoan ngoãn làm theo. Cậu đưa tay lấy chiếc quần trên giường, co chân lên mặc vào.
Ánh mắt Bách Trầm vô tình lướt qua một nơi nào đó, hơi thở bỗng chốc khựng lại, hoảng hốt quay mặt đi.
Chúc Du bật cười. Cậu mặc quần vào, đứng dậy cố ý chọc vào eo Bách Trầm, "Có gì mà không thể nhìn chứ? Sau này em không mặc gì, anh cũng phải nhìn hết thôi!"
Thực ra lúc nói câu này, mặt Chúc Du cũng hơi đỏ, nhưng trêu chọc Bách Trầm thực sự rất vui.
Có những lúc Bách Trầm hệt như một ông cụ non lúc nào cũng nghiêm túc, làm gì cũng dè dặt, chỉ cần Chúc Du buông một câu hơi táo bạo một chú, là anh sẽ đỏ mặt ngay, lập tức đổi chủ đề một cách cứng nhắc.
Chẳng hạn như bây giờ.
Bách Trầm bắt lấy tay Chúc Du, quay người nhìn cậu, giọng nói có chút run rẩy: "Cá Nhỏ, chuẩn bị ăn sáng thôi."
Chúc Du cười đến không ngừng được, giơ tay còn lại lên chạm vào mặt Bách Trầm, cảm giác nóng đến bất ngờ.
"Anh ơi, hôn em đi."
Bách Trầm cúi đầu đối diện với đôi đồng tử trong veo của Chúc Du, ánh mắt cậu ẩn chứa ý cười. Làn da cậu trắng nõn, đôi môi hơi ửng hồng. Mấy ngày trước, Bách Trầm còn giúp cậu tỉa lại mái tóc, vì vậy mỗi khi cậu ngẩng đầu nói chuyện sẽ để lộ trán nhẵn nhụi, hơn nữa còn để lộ cả khuyên lưỡi ẩn hiện theo chuyển động của đầu lưỡi.
Cậu hoàn toàn không biết mình đẹp đến mức nào, hấp dẫn người khác ra sao, nên mới có thể tự nhiên mà nói ra những lời này.
Liệu anh có nên từ chối cậu không? Tất nhiên là không.
Bách Trầm vòng tay ôm lấy eo Chúc Du, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Thế nhưng ngay lúc anh định hôn sâu hơn, Chúc Du lại nghiêng đầu né tránh, giơ tay lên để nụ hôn của Bách Trầm rơi xuống lòng bàn tay cậu.
Chúc Du từ chối: "Em chưa đánh răng, không hôn anh đâu."
"Được rồi." Bách Trầm giúp cậu chỉnh lại cổ áo hơi nhăn, thấp giọng nói: "Mau đi rửa mặt nào, bữa sáng đã sẵn sàng rồi."
Chúc Du nhìn xuống bàn, vừa thấy bữa sáng liền reo lên vui vẻ: "Cháo bí đỏ! Tuyệt quá!"
Chúc Du chạy vội vào nhà vệ sinh, cầm lấy chiếc bàn chải dùng một lần bắt đầu đánh răng.
Bàn chải dùng một lần mà homestay cung cấp không được tốt lắm, cậu vừa chải vừa soi kẽ răng, lo lắng lông bàn chải bị xù và mắc vào răng mình.
Sau khi rửa mặt xong, Chúc Du bước ra ngoài than phiền với Bách Trầm: "Em mới đánh có một lúc mà nó đã xù hết cả rồi!"
Bách Trầm múc một bát cháo đặt bên cạnh Chúc Du, nói: "Vậy lát nữa chúng ta ghé cửa hàng tiện lợi gần đây mua hai cái bàn chải mới."
"Dạ!" Chúc Du hào hứng hẳn lên khi nghĩ đến chuyện đi cửa hàng tiện lợi.
Ăn sáng xong, họ bắt đầu thu dọn đồ đạc cần mang theo khi ra hồ.
Vì sẽ ra giữa hồ, Chúc Du đặc biệt mang theo một chiếc áo gió chống nước, cùng kiểu với áo của Bách Trầm. Cậu nói đây là đồ đôi.
Bách Trầm không nói gì, rất tự nhiên mặc chiếc áo lên người.
Chúc Du sắp xếp máy quay và sạc dự phòng cùng một số đồ dùng cá nhân vào túi.
Những thứ còn lại như cơm hộp, đồ ăn vặt của cậu, bánh ngọt, trái cây... tất cả đều do Bách Trầm chuẩn bị và đóng gói.
Trước khi rời đi, Chúc Du nhờ bà chủ nhà trọ chăm sóc Lưu Ba giúp cậu, rồi cả hai cùng đi bộ đến hồ.
Họ thuê một con thuyền nhỏ màu trắng rất xinh.
Bách Trầm giúp Chúc Du cài chặt dây áo phao, sau đó đặt những thứ mang theo vào đuôi thuyền.
Ông chủ cho thuê thuyền dặn dò rằng nếu họ không thể tự chèo thuyền quay lại, có thể gọi điện để ông định vị và đến đón họ.
"Được, cảm ơn ngài." Bách Trầm nhận bộ đàm từ tay ông chủ.
Chúc Du ngoan ngoãn ngồi trong thuyền, lấy thức ăn cá mang theo rải xuống nước.
Sau khi trò chuyện xong, Bách Trầm cũng lên thuyền.
Chiếc thuyền khẽ lắc lư, làm cho một nửa chỗ thức ăn trong tay Chúc Du rơi xuống nước, Bách Trầm vội vàng giữ lấy tay cậu, theo phản xạ trấn an: "Đừng sợ."
Tim Chúc Du như được rót mật. Cậu nắm chặt tay Bách Trầm, cười nói: "Anh không cần lo đâu, em biết bơi mà!"
"Những năm đáng lẽ ra phải học hành nghiêm túc, em đều dành để phát triển sở thích của mình hết rồi." Chúc Du nói đùa.
Bách Trầm bật cười, Chúc Du lại nói tiếp: "Sau này nếu có ai làm khó anh, hỏi anh rằng giữa người thân và người yêu rơi xuống nước thì anh cứu ai trước, anh cứ nói rằng em có thể tự cứu hết mọi người luôn."
"Được, anh nhớ rồi." Bách Trầm cười dịu dàng, phối hợp với trò đùa của Chúc Du.
Anh cúi xuống đặt chiếc túi bên chân Chúc Du ra phía sau, sau đó cầm lấy mái chèo, từ từ chèo thuyền rời khỏi bờ.
Hải âu vào mùa này trông tròn trĩnh hơn hẳn. Ông chủ cho thuê thuyền nói rằng ở hồ này, việc cho hải âu và bồ câu ăn là hoàn toàn được phép.
Chúc Du lấy vụn bánh mì ra, cẩn thận giơ cao tay, ngay lập tức có một con hải âu bay đến đậu gần cậu mổ những mẩu bánh mì trên tay.
Đôi mắt Chúc Du mở to kinh ngạc.
"Anh ơi, nhìn này." Chúc Du vui vẻ nhìn Bách Trầm, ra hiệu anh xem con hải âu trên tay cậu.
Giọng Chúc Du hạ xuống rất thấp, như thể đang thì thầm bí mật với Bách Trầm, có lẽ là sợ làm con hải âu giật mình bay đi.
Mặt hồ lấp lánh ánh nước.
Gió trên hồ không lớn, những cơn gió nhẹ lướt qua thổi tung vành chiếc mũ màu cam trên đầu Chúc Du, làm mấy sợi tóc mái lòa xòa trước trán.
Cậu nở nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi mắt ánh lên những tia sáng vui vẻ.
Ánh nắng phủ lên người Chúc Du, trông như thể cậu đang phát sáng vậy.
Nhưng làm gì có người nào biết phát sáng chứ? Bách Trầm chăm chú dừng ánh mắt trên người cậu.
Một cơn gió nữa thổi tới làm chiếc mũ trên đầu Chúc Du bay lên, cậu vội hét lên một tiếng rồi đưa tay bắt lấy.
Bách Trầm đã nhanh tay hơn.
Chúc Du đặt mẩu bánh mì xuống, ngồi xổm bên chân Bách Trầm, "Giúp em đội lại đi."
Cậu tựa cằm lên đầu gối anh, hơi ngẩng đầu nhìn Bách Trầm nói.
Bách Trầm buông mái chèo, giúp Chúc Du đội lại chiếc mũ, thuận tiện chỉnh lại cổ áo cho cậu.
"Có đẹp không?"
"Đẹp."
Chúc Du vòng tay ôm lấy cổ, khẽ hôn lên môi anh, chân thành nói: "Thích anh lắm."
Bách Trầm đặt một tay lên eo cậu, vành tai hơi đỏ lên, hỏi: "Đói chưa? Nếu đói thì có thể lấy sandwich ra ăn trước."
Chúc Du lắc đầu, mở balo của mình lấy ra một chiếc máy ảnh.
Máy có kích thước gần như máy ảnh chụp lấy liền, nhưng có thêm chức năng quay phim.
Chúc Du giơ tay lên, chụp một bức ảnh chung của hai người.
"Đẹp quá đi." Chúc Du lấy ảnh ra đưa cho Bách Trầm xem.
Bách Trầm cúi đầu hỏi: "Chụp thêm mấy tấm nữa nhé?"
"Dạ!" Chúc Du lại giơ máy lên. Lần này Bách Trầm chủ động cầm lấy, cánh tay anh dài hơn, có thể chọn được nhiều góc chụp hơn.
Chúc Du lấy tay ôm mặt, chụp một tấm ảnh trong vòng tay Bách Trầm.
Sau đó cậu lại ôm lấy cổ anh hôn lên môi, "Kiểu ảnh này cũng phải có."
"Em sẽ đặt làm hình nền điện thoại." Chúc Du cười nói.
Bách Trầm ôm eo Chúc Du, theo ý cậu chụp thêm mấy tấm nữa.
Chúc Du ngồi bên chân anh kiểm tra lại ảnh, còn Bách Trầm tiếp tục cầm mái chèo, lặng lẽ chèo thuyền trên mặt hồ.
Mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng, con thuyền khẽ lay động. Gió hồ mơn man thổi qua. Thuyền của họ đi ngang qua một cây cầu đá, dọc đường gặp vài đôi tình nhân khác cũng đang chèo thuyền du ngoạn. Chúc Du còn vui vẻ trao đổi đồ ăn vặt với họ.
Hôn môi, nắm tay, nói lời thích — đây là những việc Chúc Du làm nhiều nhất hôm nay.
Họ ở trên hồ rất lâu, mãi đến khi mặt trời dần khuất bóng xuống sát đường chân trời, Bách Trầm mới từ từ chèo thuyền quay về.
Chúc Du chèo một lúc thì mệt, bèn chống cằm lên mạn thuyền. Một lát sau, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bách Trầm: "Anh ơi, em vừa tìm thử trên mạng thấy gần đây có một khu phố người Hoa, hình như có rất nhiều người Trung Quốc kinh doanh ở đó. Ngày mai chúng ta đi xem thử nhé?"
Bách Trầm đưa cho cậu một chiếc khăn khô, đáp: "Được."
Chúc Du lau tay, vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá! Tụi mình về nhanh thôi, em đói rồi."
Hộp cơm và đồ ăn vặt họ mang theo đã ăn hết sạch. Dù phần lớn đều vào bụng Chúc Du, nhưng trên đường chèo thuyền về, cậu đã bắt đầu than đói.
Thuyền cập bến, Chúc Du là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó đứng trên bờ đưa tay ra với Bách Trầm, "Anh, để em đỡ anh."
Nhìn dáng vẻ lúc này của Chúc Du chẳng khác nào một quý ông lịch thiệp.
Bách Trầm cầm theo đồ đạc trên thuyền, vươn tay nắm lấy tay cậu rồi bước lên bờ.
Ông chủ cho thuê thuyền tiến tới bắt chuyện với Bách Trầm. Chúc Du giống như một đứa trẻ ra ngoài cùng người lớn, trốn sau lưng anh, tò mò nhìn hai người họ nói chuyện.
Mãi đến năm, sáu phút sau, họ mới bắt đầu đi về homestay.
"Anh nhớ lúc đi có mang theo dâu tây mua ở siêu thị của người Hoa, còn có mấy loại trái cây khác nữa. Em về cứ ăn mấy thứ đó trước lót dạ, anh sẽ nấu bữa tối thật nhanh."
Cả hai đều đang đeo balo, Chúc Du đeo cái nhẹ hơn.
Ban đầu Bách Trầm muốn gói hết đồ vào một chiếc túi để mình anh mang nhưng Chúc Du không chịu.
Cậu nói Bách Trầm không thể vì thích cậu mà luôn nuông chiều cậu, cứ nghĩ cậu chẳng làm được gì cả. Cậu chỉ không biết nấu ăn thôi, còn lại thì chẳng có gì là không làm được cả, đúng không?
Chết mất thôi. Bách Trầm cảm thấy Chúc Du như vậy đáng yêu quá thể. Thế nên anh đã đồng ý chia một ít đồ trong túi ra để cậu mang.
Về đến homestay, Chúc Du chạy sang nhà bà chủ trọ để đón Lưu Ba về.
Chúc Du vuốt đầu nó, nói: "Lưu Ba ơi, có nhớ bọn tao không?"
Lưu Ba lười biếng kêu một tiếng qua loa.
Chúc Du quay sang nói với Bách Trầm đang mở cửa: "Nhìn là biết không nhớ rồi, với nó thì ai cho ăn là nó thích người đó thôi."
"Bà chủ trọ cho nó ăn cả đống cá khô, chắc nó quên bọn mình luôn rồi ấy."
Bách Trầm mở cửa, bật đèn trong phòng, "Vậy à? Lưu Ba, thật sự quên bọn anh rồi sao?"
Bách Trầm cũng cúi xuống xoa đầu nó.
Lưu Ba nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên, nom có vẻ rất hài lòng vì được đánh chén một bữa no nê.
Chúc Du đặt nó xuống sàn phòng khách, sau đó chạy vào bếp lục tìm hộp dâu tây. Bách Trầm đeo tạp dề, vào bếp nấu ăn.
Chúc Du lục lọi trong tủ lạnh một lúc, gọi: "Anh ơi, trong tủ lạnh không có dâu tây."
Bách Trầm dừng tay rửa rau, "Anh nhớ là có mang theo mà, không có trong tủ lạnh thì có khi là quên chưa bỏ vào."
Chúc Du đi đến bàn ăn, tìm kiếm trong mấy túi nylon, "Tìm thấy rồi, nằm trong túi đồ ăn vặt của em."
"Em nhớ ra rồi, hôm qua em sợ mấy loại trái cây khác đè lên làm dâu tây bị chín nát nên để chung với bịch khoai tây chiên." Chẳng trách sao lại quên không bỏ vào tủ lạnh.
Chúc Du cầm hộp dâu tây chạy vào bếp.
"Để em rửa đã rồi ăn." Cậu mở vòi nước.
Khi mở hộp ra, nhìn thấy mấy quả dâu mềm nhũn chín nát bên trong, Chúc Du chớp mắt: "Ôi chao."
"Sao thế?" Bách Trầm nghiêng đầu hỏi.
Chúc Du đưa hộp dâu tây cho anh xem, "Dâu tây lén lút chín rục rồi này."
Có lẽ do trong homestay quá ấm, dâu tây lại được lấy trực tiếp từ tủ lạnh của siêu thị, thế nên việc chúng nhanh chóng hỏng cũng là điều dễ hiểu.
"Bỏ hết đi, lát nữa chúng ta ra cửa hàng tiện lợi rồi ghé qua tiệm trái cây bên cạnh xem có dâu tây không."
"Được rồi..." Chúc Du vẫn cảm thấy khá tiếc.
Cậu vứt dâu tây vào thùng rác, bước đến bên cạnh Bách Trầm, "Anh ơi, có gì cần em giúp không?"
"Em giúp anh ăn hết chỗ trái cây còn lại trong tủ lạnh đi, không thì mai chúng cũng sẽ hỏng mất."
Chúc Du vừa nghe xong, mấy sợi tóc con trên đỉnh đầu như dựng đứng cả lên.
Dâu tây bị hỏng đã đủ làm cậu đau lòng lắm rồi, nếu trái cây khác cũng hỏng nốt, cậu tuyệt đối không thể tha thứ cho chính mình được.
Thế là Chúc Du lập tức lấy hết hoa quả trong tủ lạnh ra, quay vào bếp đứng sát cạnh Bách Trầm, vừa nhét vào miệng mình vừa không quên đút cho anh ăn.
Màn đêm dần buông xuống, gió từ hồ thổi vào mạnh hơn hẳn ban ngày.
Lá cây bị thổi bay tứ tung.
Họ ngồi trước cửa sổ sát đất, ăn xong bữa tối.
Sau đó, Bách Trầm đi rửa bát, còn Chúc Du đi tắm.
Họ đã hẹn nhau rằng sau khi Chúc Du tắm xong sẽ cùng ra cửa hàng tiện lợi trong thị trấn.
Nhưng Bách Trầm không biết rằng, lý do thật sự khiến Chúc Du muốn đi cửa hàng tiện lợi chỉ có một—
Mua bao cao su!
Khi mới đến đây, Chúc Du đã lục tung căn phòng nhưng chỉ tìm thấy một hộp bao cao su duy nhất, lại còn là một nhãn hiệu trông lạ lạ. Chúc Du tra trên mạng thấy đây là hàng kém chất lượng nên không dám dùng.
Sau khi tắm xong, Chúc Du bước ra ngoài, Bách Trầm đang ở ban công phơi quần áo vừa thay ra. Lúc này trên người Chúc Du chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, bên dưới là một chiếc quần lót boxer.
Chiếc quần cậu mang vào phòng tắm bị rơi xuống sàn ướt không mặc được nữa, cậu chỉ có thể ra ngoài tìm quần khác thay.
Chúc Du mở tủ quần áo, bên trong treo vài bộ đồ của hai người, cậu tùy tiện lấy một chiếc quần thể thao của mình.
Nhìn chiếc tủ quần áo trống trải, Chúc Du bỗng dưng nảy ra trò nghịch ngợm. Cậu đá giày vào gầm giường, chui tọt vào tủ quần áo đóng cửa lại, hạ giọng gọi ra ngoài: "Anh ơi, cho anh một phút để tìm ra em."
Không gian trống trong tủ cũng khá rộng, Chúc Du co chân lại lưng tựa vào vách tủ, qua khe hở của cửa tủ lén quan sát tình hình bên ngoài.
Bách Trầm phơi đồ xong đi vào phòng, vừa đúng lúc nghe thấy giọng nói của cậu.
Anh nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy hành động này của Chúc Du cũng đáng yêu ơi là đáng yêu, đành phối hợp với cậu: "Cá Nhỏ, em ở đâu thế?"
Khó tìm quá đi.
Bách Trầm nhìn vệt nước từ phòng tắm kéo dài đến trước tủ quần áo, thầm nghĩ.
Anh gõ nhẹ lên cửa tủ. Chúc Du giật mình, nhưng tuân theo nguyên tắc "địch không động, ta không động", cậu không hề đẩy cửa ra.
Bách Trầm bất đắc dĩ, đành đưa tay kéo cánh cửa tủ ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"....Được rồi, em cứ tưởng là mình trốn kỹ lắm rồi." Chúc Du bĩu môi.
Để có thể trốn gọn trong tủ, cậu đang ngồi co chân trên tầng hai của tủ quần áo.
Sau khi cửa tủ bị mở ra, cậu liền buông hai chân xuống.
Nhưng áo sơ mi chỉ đủ dài để che phần thân trên, còn phần dưới... không che nổi gì cả.
Từ eo hông trở xuống, tất cả đều phơi bày trọn vẹn.
Làn da Chúc Du vốn đã trắng, nước nóng trong phòng tắm khiến da cậu ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.
Trên người cậu vẫn còn ướt, tóc chỉ được sấy qua một chút, vài giọt nước lăn xuống cổ thấm ướt cổ áo sơ mi.
Cánh cửa tủ chỉ mở một nửa, ánh sáng bên ngoài lọt vào vừa vặn chiếu lên người cậu.
Bách Trầm khẽ nuốt xuống, yết hầu di chuyển, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Chúc Du hoàn toàn không nhận ra điều gì khác thường, cậu dang tay về phía Bách Trầm, nói: "Trước tiên bế em ra đã, em mặc quần xong là có thể đi cửa hàng tiện lợi rồi."
Bách Trầm thực sự cúi người xuống, một tay ôm lấy eo Chúc Du, tay còn lại đặt lên lưng cậu.
Nhưng thay vì bế cậu ra, anh lại cúi thấp hơn nữa.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Chúc Du, Bách Trầm hôn lên môi cậu.
Vừa tắm xong, đôi môi của cậu mềm mại và nóng ẩm, ánh mắt Chúc Du khẽ lóe lên, ngay sau đó liền cảm nhận được lưỡi của Bách Trầm đang cạy mở hàm răng cậu. Chúc Du vội vã hé môi, chủ động phối hợp.
Trong lòng Chúc Du thầm nghĩ, sao tối nay Bách Trầm lại hôn vội vã đến vậy nhỉ, nom như đã mất kiểm soát rồi ấy.
Cậu bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, đầu lưỡi bị cuốn lấy, quấn quýt li.ếm m.út không biết bao nhiêu lần, khuyên lưỡi cũng bị cố ý ma sát vô số lần, kích thích đến mức khiến cậu run lên từng đợt, sức lực toàn thân như bị rút cạn.
Cho đến khi bàn tay đang ôm eo cậu từ từ trượt xuống, chạm đến mép quần lót.
Chúc Du mới vội vàng quay đầu đi, thở hổn hển gọi: "Anh ơi, anh ơi..."
Bách Trầm cũng thở dốc nhìn cậu. Đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của anh lúc này tựa như có giông bão cuồn cuộn, d.ục vọ.ng bị kìm nén dưới đáy mắt chiếm trọn lấy thần sắc anh.
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Chúc Du không khỏi run lên.
Trước khi kịp nhận ra, hai chân cậu đang khép lại đã bị mở ra, nửa người trên của Bách Trầm cũng chen vào giữa.
"Chúng ta còn phải đi cửa hàng tiện lợi mà..."
Bách Trầm lại cúi đầu hôn cậu lần nữa. Chúc Du vốn định đẩy anh ra, nhưng người trước mặt lại là Bách Trầm đó nha. Cậu thực sự rất luyến tiếc, cũng thực sự rất thích anh. Vậy nên, Chúc Du cứ để mặc anh hôn thêm một lúc nữa.
Không gian chật hẹp trong tủ quần áo bắt đầu trở nên nóng hơn, trên người Chúc Du phủ lên một lớp mồ hôi mỏng.
Nếu còn tiếp tục hôn nữa thì chuyện sẽ hỏng mất!!
Theo bản năng, Chúc Du định khép chặt hai chân lại, nhưng Bách Trầm đã giữ lấy đầu gối cậu, rời khỏi môi cậu, giọng nói khàn đặc truyền vào tai cậu: "Đi cửa hàng tiện lợi sau đi em."
Ngay sau đó, Bách Trầm bế bổng Chúc Du lên. Chúc Du hoảng hốt, vội vàng vòng chân quanh eo anh theo phản xạ.
!!! Không phải chứ, nhanh như thế á??
Khi bị đặt xuống giường, Chúc Du vẫn còn ngơ ngác. Mãi đến khi nhìn thấy Bách Trầm ở trước mặt đang đưa tay cởi cúc áo, cậu liền cuống quýt giữ lấy vạt áo anh, run run nói: "Nhưng... nhưng em chưa mua đồ..."
Bách Trầm dừng động tác cởi cúc, cúi người xuống hôn cậu lần nữa, như để trấn an nhưng lại cất giọng đầy ẩn ý:
"Anh mang theo rồi."