Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 43

Lần đầu của anh đấy, Cá Nhỏ dạy anh nhé?

Đôi mắt của Chúc Du đột nhiên mở to, nhìn thấy Bách Trầm đưa tay trái kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra những thứ bên trong.

Rõ ràng đây là chuyện mà cậu ngày đêm mong ngóng, nhưng khi thật sự sắp xảy ra, toàn thân Chúc Du lại vô cùng sợ hãi.

...

Chúc Du lập tức đưa tay lên che mặt, đỏ bừng đến mức ngay cả khớp ngón tay cũng đỏ ửng.

"Anh ơi, anh chuẩn bị từ khi nào vậy?!" Chúc Du cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.

Bách Trầm cụp hàng mi dài xuống, hôn lên mu bàn tay cậu.

"Lần em đi mua bao cao su đó, tối hôm sau anh ghé siêu thị mua." Bách Trầm thành thật đáp.

Chúc Du ngay lập tức bỏ tay xuống, vẻ mặt không thể tin nổi: "Lại chuẩn bị sớm như vậy! Em cứ tưởng anh là người nghiêm túc cơ đấy."

Mặt cậu đỏ bừng, tim đập dồn dập không thôi.

Bách Trầm khẽ "ừm" một tiếng, vui vẻ chấp nhận việc bị Chúc Du nói là không đứng đắn, tiếp tục cúi xuống hôn lên môi cậu.

Chúc Du vốn dĩ không phản cảm với chuyện này, khi được hôn cậu ngoan ngoãn vòng tay lên ôm lấy cổ Bách Trầm, hai chân cũng quấn quanh eo anh.

Bị hôn đến mức đầu óc mơ màng, Chúc Du lí nhí bảo anh dừng lại một chút, cậu sắp không thở nổi rồi.

Đôi môi cậu sưng lên, ướt mềm, trong đôi mắt phủ đầy hơi nước, ánh nhìn lấp lánh nom chút đáng thương.

Ánh mắt Bách Trầm tối sẫm, khàn giọng đáp "Được", bàn tay anh từ từ di chuyển xuống dưới.

Chúc Du bỗng cảm thấy thiếu an toàn, cậu ôm chặt lấy Bách Trầm hơn.

Bàn tay Bách Trầm khựng lại, hỏi: "Em sợ sao? Vậy hôm nay dừng ở đây nhé."

Chúc Du lắc đầu, vội vàng lên tiếng: "Không sợ không sợ, muốn làm, muốn làm mà!"

"Có anh bên cạnh nên chẳng sợ chút nào hết." Chúc Du càng ôm chặt lấy anh hơn.

Bách Trầm mỉm cười trầm thấp, cuốn hút mà đầy ám muội, âm thanh khàn khàn như cát nhẹ nhàng cọ xát vào trái tim Chúc Du.

....

Chúc Du cảm thấy mình như đang nức nở, hoặc có lẽ là một cảm giác nào khác, nhưng cụ thể thế nào cậu cũng không rõ. Chỉ biết rằng chẳng bao lâu sau, trước mắt bỗng nhiên trắng xóa, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, tiếp đó toàn bộ sức lực trên người đều theo đó mà tan biến.

Khóe mắt cậu đọng lại một giọt nước mắt, cậu thở hổn hển nhìn Bách Trầm, nghẹn ngào yêu cầu: "Anh hôn em đi anh ơi."

Bách Trầm cúi xuống hôn cậu, sau đó mới lấy khăn giấy lau tay.

Lau tay xong, hai người lại tiếp tục hôn nhau, toàn bộ oxy trong khoang miệng Chúc Du bị hút cạn. Cậu nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Đây là những giọt nước mắt si.nh l.ý rơi xuống vì quá mức dễ chịu.

"Cá Nhỏ, có thể tiếp tục không?" Bách Trầm hôn lên mắt cậu, hôn lên má cậu, vừa hỏi vừa đè nén ngọn lửa trong bụng.

Chúc Du khẽ "dạ" một tiếng.

Bách Trầm ngồi thẳng dậy, hai đầu gối tách ra quỳ giữa hai chân cậu, mấy cúc áo sơ mi đã được cởi bỏ, cơ ngực rắn chắc và đường nét hoàn mỹ thấp thoáng hiện ra.

Chúc Du nhìn Bách Trầm, nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, có thể cởi áo không?"

"Hửm?"

"Của anh á?" Giọng nói của Bách Trầm hơi nhấn lên một chút, sau đó lại trêu chọc một câu: "Hay của Cá Nhỏ?"

Hàng mi dài của anh khẽ rũ xuống, đôi mắt khép hờ không giấu nổi chút thâm tình cùng dụ.c v.ọng nồng đậm lan ra từ sâu trong đồng tử.

Chúc Du có ảo giác rằng mình sắp bị anh "ăn" sạch. Ánh nhìn của cậu rơi vào phần ngực lộ ra của Bách Trầm, hơi hoảng sợ mà lắc đầu.

Bách Trầm nâng mặt cậu lên dịu dàng hôn lên môi, dỗ dành: "Sao vậy?"

Chút e dè trong lòng Chúc Du ngay lập tức bị nụ hôn dịu dàng này xua tan sạch sẽ, cậu thận trọng nói: "Của anh, áo sơ mi..."

Chúc Du liền thấy Bách Trầm ngồi thẳng dậy, đưa tay từ từ cởi từng chiếc cúc áo từ trên xuống dưới, để lộ cơ ngực rắn chắc và cơ bụng với đường nét rõ ràng.

Hai mắt Chúc Du mở to, nhìn đến mức không chớp nổi.

Bách Trầm nắm lấy hai tay cậu đặt lên ngực mình, "Như vậy có thấy tốt hơn không?"

Niềm hạnh phúc này đến quá bất ngờ, Chúc Du hạnh phúc đến mức suýt ngất.

Có lẽ do đã có kinh nghiệm hai lần trước, lần này cậu không còn bị chảy máu mũi nữa.

!!

Bị cơn hạnh phúc làm choáng váng đầu óc, Chúc Du chẳng còn để ý đến gì nữa, dường như là được đằng chân lân đằng đầu, hoặc có lẽ là cậy có Bách Trầm chiều chuộng mình.

Tóm lại, Chúc Du nghe thấy chính mình run rẩy hỏi: "Có có có... thể cắn không?"

Bách Trầm gật đầu.

Anh ôm lấy eo và hông cậu, đổi tư thế, để Chúc Du ngồi trên người mình.

(Nội dung sau đã lược bớt 2000 chữ)

Cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc...

Chúc Du toàn thân đẫm mồ hôi, kiệt sức nằm bẹp trong lòng Bách Trầm.

Nửa tiếng đồng hồ, thể lực bạn trai cậu có phải là quá tốt rồi không...

Họ chỉ làm một lần, chủ yếu là bởi Chúc Du đã khóc quá nhiều.

Khi Bách Trầm tắm rửa cho Chúc Du, cậu nhìn thấy d.ục v.ọng của anh lại một lần nữa ngóc đầu dậy, nhẹ giọng hỏi anh có muốn thêm lần nữa không.

Bách Trầm lắc đầu, dùng khăn tắm quấn lấy Chúc Du, bế cậu về giường.

Bách Trầm sau khi tắm xong cũng quay lại giường nằm xuống.

Chúc Du nằm sấp trên ngực anh nghỉ ngơi, Bách Trầm nhẹ nhàng xoa bóp phần eo hơi mỏi của cậu.

Chúc Du ngại ngùng hỏi anh: "Chỉ một lần thôi sao anh?"

Bách Trầm nhéo nhẹ tai cậu, có vẻ hơi bất lực nhưng giọng nói lại ngập tràn yêu thương và áy náy: "Em khóc rồi."

Mặt Chúc Du đỏ bừng, hôn lên má anh, "Khóc không hẳn là vì đau đâu... thật sự rất dễ chịu mà."

Cậu thẳng thắn đến mức khiến chính mình cũng hơi xấu hổ.

Bách Trầm lại cười, vỗ nhẹ vào lưng cậu, không có ý muốn tiếp tục nữa, chỉ nói: "Ngủ đi."

"Chúng ta vẫn chưa đi cửa hàng tiện lợi mà?" Chúc Du chống đầu lên nói.

Bây giờ cũng chưa quá muộn, mới hơn tám giờ tối, cửa hàng tiện lợi hơn mười giờ mới đóng cửa.

"Em đi được không?"

"Được chứ!"

Chúc Du ngồi dậy. Chỉ là eo có hơi mỏi một chút, thực ra đến đoạn sau Bách Trầm đã rất chú ý đến cảm xúc của cậu.

Bách Trầm luôn dịu dàng quá đỗi. Mỗi khi Chúc Du khóc quá, anh đều dừng lại hôn dỗ dành cậu.

Tóm lại, trải nghiệm lần này của Chúc Du rất thoải mái.

Bách Trầm cũng ngồi dậy theo, "Anh đi lấy quần áo cho em."

Hai người mặc cùng một bộ đồ ngủ, Chúc Du mặc áo, còn Bách Trầm mặc quần.

Khi anh rời giường, Chúc Du nhìn thấy trên người anh đầy những dấu vết mình để lại.

Vết cào, vết cắn và dấu hôn gần như đều tập trung trên cơ ngực của Bách Trầm, đặc biệt là xung quanh nốt ruồi trên ngực anh, chi chít những vết răng cắn và dấu môi hôn.

Chúc Du có chút áy náy, đợi đến khi Bách Trầm cầm quần áo đến và ngồi xuống bên cạnh, cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vào những vết cắn đó, giọng đầy tự trách: "Anh ơi, xin lỗi anh."

Bách Trầm nắm lấy tay cậu hôn nhẹ, "Không đau đâu."

Quả thực không đau. Khi Chúc Du cắn, anh còn đang thắc mắc sao cậu lại giống một chú cún con thích đánh dấu lãnh thổ khắp nơi thế chứ, cắn cũng chẳng mạnh chút nào.

Chúc Du quỳ thẳng người, hôn lên nốt ruồi trên ngực anh, cảm giác mềm mại tê dại khiến Bách Trầm hít sâu một hơi.

Cậu còn khẽ thổi nhẹ vào đó, hơi lạnh phả qua, không nói một lời, nhưng Bách Trầm hiểu được ý cậu.

Anh cảm thấy Chúc Du như thế này thật đáng yêu.

Nếu không phải ngay sau đó Chúc Du đột nhiên ngước đôi mắt ngây thơ lên hỏi anh rằng lát nữa có thể ăn mì trứng cà chua không, suýt nữa anh đã hỏi cậu có thể làm thêm lần nữa hay không rồi.

Bách Trầm đồng ý: "Được, lát nữa chúng ta mua thêm cà chua và trứng về."

Bách Trầm cầm lấy áo len, giúp cậu cởi áo ngủ, Chúc Du cũng ngoan ngoãn giơ tay lên phối hợp.

Có lẽ vì từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình điều kiện tốt, chưa từng chịu khổ, làn da của Chúc Du dễ để lại dấu vết hơn bình thường.

Rõ ràng Bách Trầm nhớ là mình không dùng nhiều lực, vậy mà trên eo Chúc Du vẫn để lại hai vết hằn đỏ.

Trên người cũng lấm tấm những vết hôn.

Ngón tay Bách Trầm nhẹ nhàng xoa lên vết hằn trên eo cậu, vừa giúp cậu mặc áo vừa nói: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý hơn."

Chúc Du ôm lấy Bách Trầm, hôn lên mặt anh, "Không sao mà! Không đau đâu."

Cậu thực sự không thấy đau.

Cậu còn thích những dấu vết mà Bách Trầm để lại trên người mình.

Bách Trầm vẫn lo rằng Chúc Du chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, vì thế ngay cả việc đi giày cũng do anh lo hết.

Chúc Du nhón chân, Bách Trầm ngồi xổm xuống bên cạnh giúp cậu đi tất và giày.

Sau khi đi giày xong, Chúc Du liếc mắt nhìn về góc phòng, lại nhìn về phía cửa bếp đóng kín, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

"Anh ơi! Lưu Ba của tụi mình!!" Chúc Du bật dậy khỏi ghế.

Aiz...! Lại kéo căng phía sau rồi.

Chúc Du nhíu mày, loạng choạng bước lên một bước. Bách Trầm nhanh tay đỡ lấy cậu, quan tâm hỏi han: "Em ổn không?"

Chúc Du lắc đầu, "Không sao không sao, em vẫn ổn."

Cậu chạy về phía bếp, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một "chiếc xe kéo" đang ngồi ngay cửa, ánh mắt đầy ai oán nhìn chằm chằm cậu.

Chúc Du vất vả bế nó lên, thành khẩn nhận lỗi: "Ôi xin lỗi xin lỗi, là tao sai."

Hóa ra lúc hai người họ đang hăng say "nghiên cứu khoa học về cơ thể người", Lưu Ba không biết điều mà nhảy lên giường. Bách Trầm chỉ dùng một tay nhấc bổng nó lên, tay còn lại mở cửa nhốt nó vào trong bếp.

Chúc Du nhớ khi đó Bách Trầm còn nghiêm túc giải thích với Lưu Ba: "Xin lỗi Lưu Ba, hai mươi phút nữa sẽ thả nhóc ra."

Kết quả là gần bốn mươi phút trôi qua, họ mới nhớ ra chuyện này.

Chúc Du cảm thấy vô cùng tội lỗi.

"Lưu Ba đáng thương của tao ơi." Cậu gãi gãi đầu nó.

Bách Trầm cũng bước tới xin lỗi nó, nhưng Lưu Ba kiêu ngạo quay mặt đi, không thèm đếm xỉa đến ai.

Chúc Du quay đầu nói với Bách Trầm: "Em nhớ là có mang theo dây dắt, dẫn nó ra ngoài dạo một vòng là tâm trạng nó sẽ tốt lên thôi."

Bách Trầm nhẹ giọng đáp: "Anh đi lấy dây."

Hai người giúp Lưu Ba đeo dây dắt, mặc áo khoác dày rồi cùng nhau rời khỏi homestay.

Bên ngoài gió lạnh thổi qua, Chúc Du quấn trong một chiếc áo phao trắng rất ấm, đầu đội mũ len đen che kín cả tai, cổ cũng được quấn một chiếc khăn dày.

Cậu cảm thấy mình bị Bách Trầm bọc kín đến mức sắp lăn tới nơi.

Tay Chúc Du được anh nắm lấy, hai bàn tay cùng đút chung vào túi áo phao của Bách Trầm, dây dắt của Lưu Ba kéo dài ra từ trong túi áo anh.

Bình thường Lưu Ba cũng lười biếng y như Chúc Du, nhưng thỉnh thoảng được ra ngoài đi dạo lại vô cùng hợp tác.

Gió lạnh hiu hiu.

Về đêm, đèn màu trước các homestay tại thị trấn Kakiya đều sáng lên, đi trong những con hẻm nhỏ không hề có cảm giác âm u mà ngược lại còn rất ấm áp.

Du khách đến đây rất đông, chỉ riêng người Trung Quốc mà Chúc Du nhìn thấy đã không ít.

Cậu nhìn Lưu Ba đang tung tăng rượt đuổi những con bọ bay, cười nói với Bách Trầm: "Hy vọng sau này Lưu Ba có thể hòa thuận với Long Ngạo Thiên và Thúy Thúy."

Trước đây cậu đã kể cho Bách Trầm về những con vật nhỏ trong nhà mình, tất cả đều do cậu nuôi.

Phú Quý là phần thưởng cậu giành được khi chơi ném vòng trong công viên giải trí, còn Thúy Thúy, Long Ngao Thiên và Lưu Ba đều được cậu nhặt được trên đường.

"Sau này ăn tối xong, chúng ta có thể cùng nhau dắt chúng đi dạo."

Khi nói chuyện, hơi thở của họ hóa thành làn khói trắng mờ nhanh chóng hòa vào không khí lạnh rồi bị gió thổi tan biến.

Bách Trầm khẽ đáp: "Được."

Anh đưa tay ra khỏi túi áo, chỉnh lại chiếc mũ bị lệch cho Chúc Du.

Bách Trầm quan tâm hỏi: "Em có chỗ nào khó chịu không?"

Chúc Du nhún vai, ưỡn lưng, cảm nhận trạng thái của cơ thể, sau đó lắc đầu: "Vẫn ổn."

"Chỉ là eo hơi mỏi một chút, với cả bụng... thấy lạ lạ, căng căng nhức nhức. Em cứ có cảm giác như anh vẫn còn ở bên trong á..." Chúc Du rất thẳng thắn bày tỏ cảm nhận của mình.

Không biết là do bị gió lạnh thổi đỏ hay do vừa nói xong câu đó mà hai bên tai cậu đỏ ửng, nhìn biểu cảm có phần bối rối hiếm thấy.

Sau khi nói xong, Chúc Du lại lẩm bẩm than thở: "Tất cả là tại anh, không có việc gì mà lại lớn như thế làm gì chứ?"

Bách Trầm: ?

"Ừ, là lỗi của anh." Tuy không hiểu lắm vì sao Chúc Du lại đi đến kết luận này, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn phụ họa theo lời cậu.

Bình Luận (0)
Comment