Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 3

Hôm kia có phải cậu còn để tóc vàng không?

Chúc Du vội lắc đầu, hít mũi một cái, giải thích: "Không phải đâu, tui khóc là vì đồ ăn quá ngon. Tui thực sự đã rất lâu rồi chưa được ăn món Trung."

Sau ba tháng ăn toàn đồ Tây nhạt nhẽo, đột nhiên được thưởng thức một bữa mỹ vị nhân gian miễn phí, đổi lại là ai cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt thôi!

Bách Trầm thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Tôi còn lo cậu sẽ không quen, trước giờ tôi chưa từng nấu cho ai khác ăn cả."

Chúc Du đang bận nhét đầy cơm vào miệng nên không thể trả lời ngay.

Thế là Lưu Ba đang ăn dưới chân cậu liền lên tiếng thay: "Meo u~ meo u~ meo u~"

Chúc Du vỗ vỗ ngực, nuốt miếng cơm còn nghẹn xuống rồi thay mặt con mình giải thích: "Ý của Lưu Ba là đồ ăn siêu ngon ấy."

"Thật ra tui cũng định nói vậy! Anh đừng lo lắng, món này thực sự ngon lắm luôn!"

Nói xong, Chúc Du xấu hổ giơ chiếc bát trống không ra trước mặt, ngập ngừng hỏi: "Vậy... tui có thể xin thêm một bát cơm nữa không?"

Bách Trầm hơi bất ngờ vì cậu ăn hết nhanh như vậy, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Anh khẽ gật đầu, đè nén cảm giác khó hiểu đó xuống, nhận lấy bát rồi xoay người vào bếp, múc thêm một bát cơm nữa cho Chúc Du.

...

Chưa đến hai mươi phút, toàn bộ thức ăn trên bàn lẫn cơm trong bếp đều sạch bách.

Bách Trầm đã sớm buông đũa, ánh mắt vô thức dừng lại trên mái tóc hồng của Chúc Du. Dưới ánh đèn, màu tóc của cậu trở nên rực rỡ đến bất ngờ, nổi bật như điểm sáng chói nhất trong căn phòng mang gam màu lạnh lẽo này.

Lúc này, có vẻ như Chúc Du mới thực sự thoát khỏi cơn đói.

Cậu ngước mắt nhìn Bách Trầm hỏi: "Trước đây tui chưa từng thấy anh, anh chuyển đến đây từ khi nào thế?"

Bách Trầm thành thật đáp: "Sáng hôm kia."

Chúc Du gật gù, trong lòng cũng thấy hợp lý.

Bảo sao cậu không có ấn tượng gì — hai ngày qua cậu đều bận rộn trong xưởng vẽ, mỗi ngày về ký túc xá cũng đã sáu, bảy giờ tối.

Mà đã về rồi thì nếu không có chuyện cần thiết, cậu cũng chẳng muốn ra khỏi phòng, nên mới không biết đối diện có người mới dọn vào cũng là chuyện bình thường.

Cậu ăn miếng thịt gà cuối cùng, uống một ngụm nước ấm để nuốt trôi tất cả, rồi mới nhìn Bách Trầm nghiêm túc bảo: "Cảm ơn anh đã đãi ăn! Đây là lần đầu tiên trong tháng này tui được ăn món Trung đó! Nếu không có anh, chắc tui và Lưu Ba chết đói rồi."

Bách Trầm thực ra cũng muốn nói — đây là lần đầu tiên anh thấy một người một mèo đói đến mức này.

Cuối cùng anh chỉ đáp: "Không cần cảm ơn."

Bách Trầm đứng dậy bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn. Chúc Du lập tức đứng phắt dậy theo.

"Anh định rửa bát à? Để tui làm cho!"

Dù gì cũng đã ăn chùa nhà người ta, cậu thấy mình cũng nên giúp đỡ gì đó chứ.

"Không cần đâu, dù sao tôi cũng phải rửa bát mà."

"Nhưng tui cũng phải làm gì đó để báo đáp anh chứ?"

Chúc Du chạy đến chắn trước mặt Bách Trầm, dang tay ra chặn đường anh.

"Dù sao tui cũng đã ăn cơm anh nấu rồi."

Phải thừa nhận rằng trong số những người cùng trang lứa, dáng người của Bách Trầm thực sự rất xuất chúng.

Đứng đối diện với anh, trước mắt Chúc Du chỉ còn lại một mảng rắn chắc — bộ ng.ực vững chãi hoàn hảo của Bách Trầm chặn đứng tầm nhìn của cậu.

Thật sự rất to, rất hoàn hảo...

Chúc Du chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ đến đôi tay và đôi chân mảnh khảnh của mình, hiếm khi cảm thấy chút tự ti.

Bách Trầm chẳng để ý đến suy nghĩ kỳ quặc của cậu.

Thấy Chúc Du kiên quyết muốn giúp đỡ, anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy cậu lau khô bát giúp tôi đi."

"Được luôn!"

Chúc Du lúc này mới chịu bỏ tay xuống, theo Bách Trầm bước vào bếp.

Mặc dù chưa từng rửa bát, nhưng ít nhất cậu cũng từng thấy người giúp việc trong nhà làm qua. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu tự tay làm việc này, mọi động tác đều rất cẩn thận, không làm hỏng việc.

Căn bếp trở nên yên tĩnh lạ thường.

Chỉ có tiếng nước chảy róc rách và âm thanh bát đĩa chạm vào nhau.

Chúc Du cảm thấy không khí này có chút kỳ lạ, yên tĩnh đến mức không quen.

Từ nhỏ cậu đã hay ốm vặt, chậm lớn, dù sau này có bồi bổ đủ kiểu cũng chỉ miễn cưỡng bắt kịp chiều cao của bạn bè cùng trang lứa.

Giờ đứng cạnh Bách Trầm, cậu nhận ra mình thấp hơn đối phương gần cả cái đầu.

Chúc Du len lén nhìn tay anh, thấy các khớp ngón tay hơi ửng đỏ vì nước lạnh, mở miệng phá tan sự im lặng: "Bách Trầm, anh học ngành gì thế?"

"Thiết kế kiến trúc." Bách Trầm đáp.

Chúc Du lập tức tìm thấy điểm chung giữa hai người, hào hứng nói: "Vậy cũng có chút liên quan đến mỹ thuật rồi! Tui học hội họa đấy."

"Trước đây tầng năm chỉ có một mình tui là người Trung Quốc, bây giờ có thêm anh nữa, mà lại còn ở ngay đối diện, đúng là có duyên ghê."

"Rồi mới vừa dọn đến đã gặp nhau rồi, tính ra thì... chúng ta coi như là bạn rồi nhỉ?"

Chúc Du cúi đầu chăm chú lau bát, vừa làm vừa lẩm bẩm nói rất nhiều.

Bách Trầm nghiêng đầu nhìn xoáy tóc hồng nhạt trên đỉnh đầu cậu, khẽ gật đầu đáp: "Ừ, tính là bạn rồi."

Chúc Du mím môi ngước mắt nhìn lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Bách Trầm.

Đối phương rất nhanh đã dời mắt đi chỗ khác.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ tò mò hỏi: "Bách Trầm, anh đồng ý cho tui ăn ké có phải vì tui cũng là người Trung Quốc không?"

Lúc đó cậu đói đến mức đầu óc tê liệt, chẳng nghĩ được gì nhiều.

Giờ ăn no rồi mới bắt đầu suy nghĩ — tại sao Bách Trầm lại đồng ý cho mình vào nhà ăn ké nhỉ?

Bàn tay đang rửa bát của Bách Trầm hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn Chúc Du.

Đôi mắt anh có màu xám nhạt, ánh lên tia sắc sảo như nét mực loang trên nền giấy, mang một vẻ bí ẩn khó đoán.

Chúc Du hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút khó hiểu.

Bách Trầm do dự một chút, đột nhiên hỏi: "Hôm kia có phải cậu còn để tóc vàng không?"

Chúc Du nghe xong liền trừng lớn mắt, lập tức truy hỏi: "Sao anh biết?!"

"Tui mới đổi màu tóc hôm qua thôi."

Có thể thấy màu tóc của Chúc Du đúng là mới nhuộm gần đây, bởi chân tóc vẫn còn là màu hồng.

"Hôm kia lúc đến trường làm thủ tục nhập học, tôi đã thấy cậu. Khi đó cậu còn để tóc vàng."

Chúc Du cố gắng nhớ lại xem hôm đó mình đã làm gì.

Cả ngày cậu gần như đều ở trong xưởng vẽ, chỉ có giờ nghỉ trưa là cùng bạn ra sân thể thao chơi cầu lông một lát.

Nếu cậu thực sự đã gặp Bách Trầm thì với tính cách của mình, không thể nào lại không có ấn tượng với một người đẹp trai thế này được.

"Hôm kia hả... chính xác là lúc nào vậy?"

Bách Trầm suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Khoảng giữa trưa. Khi đó cậu đang chơi cầu lông với bạn, tôi đi ngang qua thấy cậu. Vì màu tóc của cậu rất nổi bật nên tôi nhớ được."

Nói đến đây, anh hơi ngừng lại, bổ sung thêm: "Cũng chính vì vậy nên hôm nay tôi mới đồng ý cho cậu vào nhà."

Bách Trầm nói rất thật, bởi anh chỉ vì có ấn tượng về Chúc Du nên mới đồng ý cho cậu vào nhà ăn ké.

"Thật á?"

Rõ ràng trọng tâm chú ý của Chúc Du đã hoàn toàn lệch hướng. Cậu chỉ nghe được mỗi câu "màu tóc của cậu rất nổi bật".

Thế là đợi Bách Trầm nói xong, Chúc Du liền xoay người đối diện với anh, giơ tay làm dấu Yeah! rồi cười rạng rỡ: "Vậy anh thấy màu tóc hiện tại của tôi thế nào?"

Làn da Chúc Du trắng nõn, mịn màng, ngũ quan tinh tế như tác phẩm điêu khắc.

Với gương mặt này, nhiều người thậm chí còn chẳng để ý đến khuyên tai hay khuyên lưỡi của cậu.

Bởi ánh nhìn của họ đều bị gương mặt cậu cuốn lấy — một khuôn mặt mà chỉ riêng nhan sắc thôi cũng đủ sức chen chân vào hàng ngũ minh tinh hạng A trong giới giải trí.

Bách Trầm thu lại ánh mắt đánh giá, nghiêm túc nói: "Cũng rất đẹp."

Thật ra chính gương mặt của Chúc Du đã quá đẹp rồi, dù có nhuộm màu tóc nào đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu chút nào.

Chúc Du lập tức phấn khích: "Ban đầu tui còn thấy màu này không đẹp lắm, tính tháng sau sẽ nhuộm thành xanh lam cơ!"

"Anh đã nói đẹp thì tui sẽ để nó lâu thêm một chút vậy!"

Mái tóc hồng mềm mại của Chúc Du bị làn gió khuya lùa qua khe cửa sổ khẽ thổi bay, tạo nên một khung cảnh vừa lãng đãng vừa mềm mại.

Trong lúc cậu mải huyên thuyên, Bách Trầm đã lặng lẽ lau sạch hết số bát đĩa còn lại và thu dọn gọn gàng.

"Dù sao cũng thật sự cảm ơn anh đã đãi ăn tối nay! Sau này có chuyện gì cứ đến 515 tìm tui nha! Tui nhất định sẽ giúp đỡ anh!"

Chúc Du cúi xuống bế lấy Lưu Ba đang đi vòng vòng quanh hai người hào sảng hứa hẹn.

Bách Trầm khóa vòi nước, gật đầu: "Được, cảm ơn cậu nhé Chúc Du."

"Ây dà! Phải là tui cảm ơn anh mới đúng chứ!"

Chúc Du phất tay, đảo mắt nhìn quanh, thấy không còn gì để giúp nữa liền xoay người nói lời tạm biệt: "Nếu không có gì cần tui giúp nữa, vậy tui về nhé?!"

"Ừm."

Bách Trầm nhận lại chiếc tạp dề mà Chúc Du vừa tháo xuống.

Anh tiễn cậu ra đến cửa.

Chúc Du bước ra ngoài, quay đầu lại vẫy tay với anh: "Ngủ ngon nha Bách Trầm. Cảm ơn anh."

Cậu cúi đầu vỗ nhẹ vào mông Lưu Ba ra lệnh: "Lưu Ba, chào người ta đi."

Lưu Ba đã ăn no căng bụng, giờ đang cuộn tròn trong lòng Chúc Du lười biếng ngủ gật.

Nghe thấy tiếng cậu, nó lười biếng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng "meo" một tiếng với Bách Trầm.

Bách Trầm lần đầu tiên trong đời thấy một con mèo có biểu cảm nịnh nọt như vậy. Anh khẽ mỉm cười đáp lại: "Ừm."

Ở khoảng cách gần như vậy, Chúc Du mới để ý rằng khi Bách Trầm cười, trên má phải của anh ẩn hiện một lúm đồng tiền rất nho nhỏ.

Có gì đó hơi bất ngờ.

Chúc Du ôm mèo hài lòng mở cửa trở về phòng.

Ngay khi sắp đóng cửa lại, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng xoay người định gọi Bách Trầm.

Chỉ là—

Cửa phòng 514 đã đóng chặt.

Chúc Du im lặng đứng trước cửa, chợt nhận ra mình quên mất chuyện quan trọng nhất — hỏi cách thức liên lạc của Bách Trầm.

Dù gì cũng coi như quen biết rồi, sao lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ?!

Nhưng cũng không sao.

Cậu tự an ủi bản thân.

Dù gì hai người cũng là hàng xóm, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều lần gặp mặt, đến lúc đó hỏi cũng chưa muộn.

Nghĩ vậy, tâm trạng Chúc Du lại tốt lên.

Về đến phòng, cậu mới nhớ ra tin nhắn của Chúc Đình gửi lúc trước.

Nội dung đại khái là:

August là bạn của anh trai cậu, quen nhau từ mấy năm trước khi hắn sang Anh công tác. Hai người vẫn giữ liên lạc từ đó đến nay.

Chúc Đình đã nói với August về tình trạng của Chúc Du, đối phương cũng rất thông cảm và sẵn lòng giúp đỡ.

9 giờ sáng ngày mai Chúc Du có thể đến quán cà phê để phỏng vấn.

Sau khi đọc xong, cậu nhanh chóng đi rửa mặt đánh răng, leo lên giường chuẩn bị ngủ.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, không hiểu sao hình ảnh của Bách Trầm lại bất giác hiện lên trong đầu.

Chúc Du mở mắt, trở mình ôm lấy Lưu Ba đang ngủ gà ngủ gật ở đầu giường, thì thầm:

"Anh ấy tốt thật đó."

"Cũng rất đẹp trai nữa."

Cậu thực sự không ngờ gương mặt đứng sau cái ID Bách Trạch lại có thể đẹp như vậy, mà tính cách cũng dịu dàng đến thế.

Chúc Du vùi mặt vào bụng mềm của Lưu Ba khe khẽ bật cười.

Cuối cùng, sau khi bị Lưu Ba giơ móng tát thẳng vào mặt, cậu mới chịu yên ổn nằm xuống ngủ.

Hương thơm của gà hầm vẫn còn vương vấn trong phòng.

Bởi lẽ trước khi ngủ, Chúc Du không nỡ mở cửa sổ để mùi hương bay đi.

Ngay cả trong mơ, cậu cũng thấy mình đang ăn gà hầm.

Cho đến khi tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên phá tan giấc mộng đẹp.

Một bàn tay trắng nõn thò ra từ trong chăn, mò mẫm trên tủ đầu giường cố gắng tắt đi âm thanh chói tai.

Mười phút sau, chuông báo thức lại réo lên lần nữa.

Lần này, chăn trên giường cuối cùng cũng bị hất tung, lộ ra một mái tóc hồng rối bù, chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu vẫn kiên cường dựng thẳng như chưa từng bị đánh gục.

Chúc Du dụi mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, lặng lẽ tự dỗ dành bản thân một lúc lâu.

Rồi cậu mới kéo con mèo béo ú đang đè nặng trên ngực mình — đến mức cậu thở không nổi — ném sang một bên, miễn cưỡng bò dậy khỏi giường.

Sau đó là một chuỗi hoạt động buổi sáng: rửa mặt, buộc tóc, gặm bánh mì, thay quần áo...

Vốn có thói quen chậm rãi nên đến khi cậu ra khỏi phòng đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Lúc khóa cửa, Chúc Du theo phản xạ liếc nhìn phòng 514.

Cửa vẫn đóng chặt, không biết Bách Trầm đã ra ngoài hay còn đang ngủ.

Xong xuôi, cậu đưa cổ tay lên xem giờ—

Tất cả buồn ngủ trong đầu lập tức bay sạch.

8 giờ 42 phút rồi!!!

Quán cà phê nằm gần trường, nhưng ký túc xá du học sinh lại cách trường hơn mười phút đi bộ.

Mà thời gian phỏng vấn là 9 giờ đúng!

Chúc Du không kịp chỉnh lại quai cặp, lập tức xách lên cắm đầu cắm cổ chạy thẳng đến trường.

Bình Luận (0)
Comment