Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 4

Chúc Du hạnh phúc nhắm mắt lại, có phải ngày tháng tốt đẹp cuối cùng cũng đến rồi không?

Mất đúng mười hai phút, Chúc Du mới tới được quán cà phê — vừa kịp lúc.

Giờ này, quán đã bắt đầu đón khách lác đác.

Cậu hơi chột dạ khi đẩy cửa bước vào.

Trước khi đến Anh, Chúc Du đã nghe nói người Anh rất coi trọng giờ giấc, may mà cậu không bị muộn.

"Xin chào." Cậu dùng tiếng Anh chào lễ tân ở quầy trước.

Chúc Du phát âm lưu loát, không có chút dấu vết của giọng ngoại quốc.

Lễ tân là một cô gái Anh với mái tóc vàng và đôi mắt xanh.

Cô mỉm cười hỏi: "Xin hỏi tên của cậu là..."

Chúc Du báo tên của mình.

"Được rồi, mời cậu đi theo tôi."

Cô dẫn cậu vào phòng nghỉ nhân viên, Chúc Du vừa đi theo vừa lén quan sát xung quanh.

Cô đẩy cửa ra, bên trong là một loạt đồng phục treo ngay ngắn cùng các ngăn tủ dành cho nhân viên.

Cô quay lại nhìn Chúc Du, nói: "Tôi là Chloe. Bây giờ cậu hãy chọn một bộ đồng phục phù hợp, lát nữa tôi sẽ hướng dẫn công việc của cậu."

Chúc Du tò mò hỏi: "Tôi không cần phỏng vấn à?"

"Ông chủ nói chỉ cần cậu đến là có thể làm việc luôn. Lát nữa tôi sẽ đưa hợp đồng cho cậu." Chloe mỉm cười giải thích.

Chúc Du gật đầu.

Xem ra Chúc Đình đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi.

Chúc Du chọn một bộ đồng phục gồm áo sơ mi trắng và tạp dề màu cà phê, trên ngực in tên quán.

Dáng người cậu cao ráo, mặc đồng phục lên trông rất vừa vặn, đẹp mắt.

Sau khi thay đồ xong, Chloe đưa cho cậu một chiếc chìa khóa tủ để cất đồ cá nhân vào đó. Rồi cô bắt đầu phổ biến các chi tiết công việc cho cậu.

Công việc của Chúc Du rất đơn giản — chỉ cần mang đồ uống và bánh ngọt đến bàn cho khách.

Vì cậu làm bán thời gian, quán quyết định trả lương theo giờ, nhận lương vào cuối ngày.

Nghe xong, mắt Chúc Du sáng rực.

Việc này không khó chút nào.

Ngay cả một người chưa từng làm công việc này như cậu cũng nhanh chóng thích ứng.

May mà hôm nay là ngày thường nên quán không quá đông.

Có lẽ cũng vì là ngày đầu tiên đi làm, Chúc Du không cảm thấy mệt chút nào.

Ở bàn gần cửa sổ có ba vị khách gốc Hoa, hai nữ một nam.

Chúc Du nghe loáng thoáng thấy họ có vẻ là sinh viên ngành kiến trúc của trường.

Trong trường của cậu, khoa kiến trúc có đông sinh viên gốc Hoa nhất nên thấy họ đi cùng nhau cũng không có gì lạ.

Chúc Du để ý — họ đang bàn luận về một người nào đó.

"Hình như sinh viên của giáo sư Vera đã quay lại sau kỳ bảo lưu rồi." Cô gái tóc ngắn nói.

Cô gái tóc xoăn tò mò hỏi: "Có phải học trò cưng của thầy ấy không?"

"Đúng rồi! Hôm qua mình vừa gặp anh ấy ngoài đời! Trông còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa!!" Cô gái tóc ngắn phấn khích, mắt sáng rực. "Dáng người cũng cực kỳ đẹp!"

Chàng trai đầu đinh hiếu kỳ: "Anh ta bảo lưu vì lý do gì nhỉ?"

"Nghe nói là chuyện gia đình? Cũng có thể là do bị bệnh nữa? Mình cũng không chắc lắm." Cô gái tóc ngắn đoán.

Cô gái tóc xoăn tiếp tục hỏi: "Cậu từng tiếp xúc với anh ấy chưa? Tính cách thế nào?"

"Rất dịu dàng!!"

"Trước khi bảo lưu, bọn mình từng hợp tác với anh ấy trong một dự án. Anh ấy thật sự rất tỉ mỉ, hầu hết các chi tiết trong dự án đều do anh ấy xử lý."

"Nói thế nào nhỉ... rõ ràng là người cùng tuổi với bọn mình, nhưng lại trưởng thành và chững chạc hơn hẳn. Kiểu người mà chỉ cần mặt dày theo đuổi là có thể cưa đổ ấy."

"Thôi đi bà! Cưa cẩm gì chứ, hôm trước có cậu nhóc tóc xoăn vàng chạy lại bắt chuyện, ai là người bỏ chạy mất dép vậy ta?"

"Aaaa! Đừng nhắc chuyện đó nữa!!"

...

Chúc Du vừa lau bàn vừa nghe trọn cuộc trò chuyện của ba người kia không sót một chữ.

Nghe thấy người họ đang bàn tán cũng học ngành kiến trúc, cậu cảm thấy có chút trùng hợp — vì Bách Trầm cũng học kiến trúc.

Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.

Buổi chiều Chúc Du còn có tiết học nên công việc chỉ kéo dài đến giữa trưa.

Trước khi cậu rời quán để về trường, ông chủ August vừa kịp đến.

August là một người đàn ông cao lớn, tầm hơn ba mươi tuổi, để râu rậm, đôi mắt sâu hút và mang màu nâu sẫm. Tính cách của hắn khá hào sảng, hoạt bát và cởi mở.

Nhìn qua là biết hắn và Chúc Đình có quan hệ khá thân thiết.

Hắn nhắc lại vài chuyện cũ của Chúc Đình khi còn ở đây, rồi trêu đùa Chúc Du vài câu, nói cậu xinh như con gái, chẳng giống anh trai chút nào.

Sau đó, hắn lại hỏi về tình hình hiện tại của Chúc Đình.

Chúc Du làm sao mà biết được?

Cậu thầm nghĩ — dù sao thì bây giờ ai cũng sống tốt hơn mình cả.

Nhưng trước mặt August, Chúc Du giả vờ rất ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy, vô cùng lễ phép.

August nhìn theo bóng lưng Chúc Du rời đi, mặt lộ vẻ nghi hoặc — cậu nhóc này khác xa so với những gì Chúc Đình đã miêu tả.

Thế là hắn nhắn tin cho Chúc Đình:

【Chúc Du đã bắt đầu làm việc rồi, cậu bé ngoan lắm, rất nghe lời, làm việc cũng nghiêm túc.】

【Nhóc đó đâu bướng bỉnh như cậu nói.】

Không lâu sau, Chúc Đình trả lời lại một tin nhắn ngắn gọn:【?】

August nhướn mày, nhắn tiếp:【Tiền tôi nhận được rồi, vậy tôi gửi lương theo ngày chứ?】

Chúc Đình phản hồi ngay:【Ừ, nó đi làm ngày nào thì gửi tiền ngày đó. Cứ trả cho nó nhiều hơn một chút.】

August gõ nhanh một chữ:【Được.】

Buổi chiều, Chúc Du có tiết chuyên ngành.

Trước khi vào lớp, cậu lang thang một vòng trong căng tin nhưng cuối cùng chỉ ăn được một miếng cà rốt luộc rồi vội vàng đến lớp.

Tan học, Chúc Du đói đến mức chân cũng không nhấc nổi.

Cậu chậm chạp thu dọn bảng vẽ, chuẩn bị rời đi.

Trên bục giảng, giáo sư Mayra gọi cậu lại: "Yu, chờ một chút."

Mayra là giáo sư mỹ thuật có tiếng trong học viện.

Chúc Du là sinh viên Trung Quốc duy nhất trong lớp nên bà luôn quan tâm đến cậu nhiều hơn.

Nghe thấy bà gọi, cậu dừng tay, đi về phía giảng viên.

Mayra là một phụ nữ thanh lịch hơn năm mươi tuổi, tóc ngắn xoăn nhẹ, phong thái đoan trang, giọng điệu tự nhiên, gần gũi với sinh viên.

Thỉnh thoảng sau giờ học, bà cũng gọi cậu lại để hỏi han về cuộc sống du học, xem cậu có thích nghi được không.

Lần này chắc cũng vậy nhỉ?

Chúc Du bước đến gần lễ phép hỏi: "Thưa cô, có chuyện gì ạ?"

Mayra mỉm cười gật đầu: "Yu, tôi có một chuyện muốn nhờ em giúp."

Chúc Du ngạc nhiên — đây là lần đầu tiên bà nhờ cậu giúp đỡ.

"Là chuyện gì ạ?"

"Chồng tôi có một sinh viên rất có năng khiếu thiết kế."

Chồng bà là giáo sư khoa kiến trúc ở tòa bên cạnh. Trước đây Chúc Du từng thấy họ đi dạo trong khuôn viên trường, lúc đó Mayra đã giới thiệu họ với nhau. Thế nên khi nghe nhắc đến, cậu cũng không thấy xa lạ.

"Cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?"

Cậu nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn trong giọng điệu của Mayra.

Bà trầm giọng: "Không rõ vì sao nhưng em ấy... dường như đã đánh mất tài năng của mình."

"Đánh mất ạ?"

Có phải theo nghĩa đen không vậy?

Mayra gật đầu, "Các thiết kế của em ấy ngày càng rập khuôn cứng nhắc, thiếu đi sự sáng tạo."

"Những tác phẩm đó không còn mang hơi thở của nghệ thuật nữa. Tôi và chồng tôi chỉ nhìn thấy trong đó sự gò bó, gượng ép."

"Không chỉ chúng tôi, ngay cả chính cậu ấy cũng tìm ra được vấn đề."

Chúc Du khẽ cau mày, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Thế cô và giáo sư Vera không có cách nào sao?"

Mayra lắc đầu với vẻ khó xử: "Thực ra là có, nhưng có lẽ sẽ làm phiền em."

Giọng bà vẫn hiền hòa như thường lệ, khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn khi cười, đôi mắt xanh biếc hơi đục màu theo năm tháng.

Chúc Du đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Mayra từ khi đến Anh.

Nếu chỉ là một lời nhờ vả, cậu sẽ không từ chối.

"Cô cứ nói đi ạ."

Mayra lúc này mới giải thích: "Tôi từng nói với các em rồi, mỹ thuật và kiến trúc có điểm chung. Mỹ thuật có thể truyền cảm hứng và sự sáng tạo cho kiến trúc, giúp họ phá vỡ khuôn khổ và tạo ra những tác phẩm đột phá."

"Những bức tranh của em luôn tràn đầy ý tưởng táo bạo độc đáo, màu sắc rực rỡ và ấn tượng. Em là một thiên tài hiếm có."

"Không chỉ vậy, em còn là một sinh viên lạc quan, tràn đầy năng lượng tích cực. Tôi hy vọng em có thể tiếp xúc nhiều hơn với em ấy, giúp em ấy tìm ra vấn đề."

"Hơn nữa, em ấy cũng là người Trung Quốc. Tôi nghĩ hai em có thể trò chuyện với nhau dễ dàng hơn so với chúng tôi."

Chúc Du hiểu rồi — giáo sư đang nhờ cậu giúp "cải tạo" một đứa trẻ có vấn đề đây mà.

Cậu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được ạ, vậy em sẽ gặp cậu ấy ngay bây giờ sao?"

Thực ra không hẳn vì lời nhờ vả của Mayra mà cậu đồng ý.

Một phần vì việc này không quá phiền phức.

Một phần khác là vì tối qua Bách Trầm có nói anh học kiến trúc, nên Chúc Du hiện tại khá hứng thú với những người học ngành này.

Nghe thấy Chúc Du đồng ý, Mayra lập tức nở nụ cười hài lòng.

Bà dịu dàng khen: "Em là một đứa trẻ tốt bụng. Nhưng tiếc là hôm nay chồng tôi đi công tác rồi. Ngày mai tôi sẽ liên hệ với em để hai em gặp nhau, được chứ?"

"Không vấn đề gì ạ."

Sau khi chào tạm biệt Mayra, Chúc Du lại theo lệ đi dạo một vòng căng tin trường. Nhưng cũng vẫn chỉ là những món Tây nguội ngắt vô vị.

Sáng nay cậu chỉ ăn một miếng bánh mì, trưa đi làm không có thời gian ăn, chỉ gặm nửa củ cà rốt luộc, rồi đói đến tận bây giờ.

Nhưng mà... cái căng tin quỷ này thì mong đợi được gì chứ?!

Chúc Du tuyệt vọng nhắm mắt, quay người rời khỏi căng tin.

Vừa ra khỏi cửa, điện thoại trong túi khẽ rung, một tin nhắn hiện lên trên màn hình.

Cậu lấy điện thoại ra xem—

Ánh mắt ngay lập tức bị đóng đinh vào con số trên màn hình.

Số dư trong tài khoản ngân hàng vừa tăng thêm 40 bảng Anh!!

Cùng lúc đó, August nhắn tin tới:【Yu, tiền lương hôm nay tôi đã chuyển rồi, cậu nhận được chưa?】

Chúc Du sáng nay chỉ làm hai tiếng, vậy mà August lại chuyển tận 40 bảng...

Nếu quy đổi ra... gần 200 tệ một giờ!!

Chúc Du sung sướng nhắm mắt lại, nước mắt cảm động lấp lánh dâng trào.

Ngày tháng tốt đẹp cuối cùng cũng đến rồi sao?!

Lưu Ba, mày có thấy không? Tối nay mày có thể ăn hạt cao cấp rồi!

Sau khi lịch sự nhắn tin cảm ơn ông chủ, cậu xách cặp chạy thẳng đến siêu thị dưới khu ký túc xá.

Trước tiên phải mua ngay một túi hạt và mấy hộp pate cho Lưu Ba.

Bình thường cậu sẽ mua đồ ăn nhanh cho mình, nhưng hôm nay...

Không biết có phải do tối qua ăn món gà hầm chuẩn vị quá không mà bây giờ nghĩ đến việc ăn đồ đóng hộp hay đồ ăn liền, cậu lại thấy ngán tận cổ.

Chúc Du hít một hơi thật sâu, trong lòng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Cậu bước nhanh về phía khu thực phẩm tươi sống trong siêu thị.

Trường tan học không muộn nhưng trời Anh tối rất nhanh. Mới sáu giờ rưỡi mà sắc trời đã chẳng khác gì mùa đông ở Trung Quốc vào tám, chín giờ tối.

Gió lạnh thổi vù vù, từng đàn bồ câu sải cánh bay lượn quanh hồ nước trước ký túc xá.

Chúc Du đeo cặp, một tay xách túi đồ vừa mua trong siêu thị bước vào thang máy.

"ZhuYu, buổi tối vui vẻ nha!"

Chỉ cần nghe phát âm là cậu đã biết ai vừa chào mình rồi.

Là một người bạn cùng tầng – một chàng trai lai Trung-Hàn. Cậu ta lớn lên ở Hàn Quốc, phát âm tiếng Trung không chuẩn lắm nhưng lúc nào cũng kiên trì dùng tiếng Trung vụng về của mình để nói chuyện với Chúc Du.

Cậu ta coi Chúc Du như một đối tượng để luyện tập tiếng Trung.

"Kim Châu, buổi tối vui vẻ." Chúc Du mỉm cười bước đến bên cạnh cậu ta.

Hàn Kim Châu sở hữu gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn ánh lên sự lanh lợi, mái tóc tự nhiên xoăn nhẹ, tính cách cũng rất dễ chịu. Hơn nữa, cậu ta còn là người Hàn, nên trong mắt Chúc Du, Hàn Kim Châu giống y hệt một nhân vật thụ trong bộ truyện tranh "trả nợ" kinh điển nào đó.

Hàn Kim Châu liếc xuống túi đồ cậu đang cầm, tò mò hỏi: "Cậu lại zuo (nấu) cơm à?"

"Ừm, thử lại xem sao."

Chúc Du vừa mua một ít rau củ, định bắt chước video hướng dẫn của Bách Trầm để tự nấu bữa tối.

Dù trước đó cậu đã thất bại thảm hại không dưới ba lần.

Nhưng Chúc Du có một ưu điểm — cực kỳ tự tin. Cậu sẵn sàng thử lại bao nhiêu lần cũng được, chẳng hề bận tâm đến thất bại, thậm chí còn càng vấp ngã càng máu chiến hơn.

Dĩ nhiên, cái sự kiên cường này trong mắt Chúc Du là nghị lực, còn trong mắt Chúc Đình và những người khác thì là "cứng đầu đến chết".

Hàn Kim Châu tốt bụng nhắc nhở: "Vậy nhớ chơi kỹ khoai tây vào, nếu không dễ đau bụng lắm."

Chúc Du khựng lại, đúng lúc đó cửa thang máy cũng dừng ở tầng năm. Bước ra ngoài, cậu mới sửa lại: "Là xào chín á..."

"À đúng rồi! Tớ ngu thật mà." Hàn Kim Châu gãi gãi đầu, vội vàng bước theo Chúc Du.

Sau khi chào tạm biệt Hàn Kim Châu, Chúc Du một mình đi về phía phòng ký túc xá. Lúc mở cửa, cậu vô thức quay đầu liếc nhìn phòng 514. Bên trong im ắng, nhưng ánh sáng hắt ra cho thấy Bách Trầm đang ở nhà.

Sau khi vào nhà, việc đầu tiên Chúc Du làm là cho Lưu Ba ăn. Xong xuôi, cậu mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình.

Chúc Du đeo tạp dề, xắn tay áo, buộc nửa mái tóc hồng mềm mại lên rồi dùng kẹp tóc kẹp gọn phần tóc mái trước trán.

Cậu lấy máy tính bảng mở video dạy nấu thịt kho tàu của Bách Trầm.

Nhìn cậu bây giờ trông cũng ra dáng lắm chứ đùa.

...Nửa tiếng sau.

Khi đang tập trung làm dự án, Bách Trầm đột nhiên ngửi thấy một mùi cháy khét nồng nặc, sau đó lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình.

Bình Luận (0)
Comment