Tui thật sự không có làm thí nghiệm gì đâu T^T
Bách Trầm thoáng bối rối. Anh mới chuyển đến ký túc xá này, hoàn toàn không quen biết hàng xóm xung quanh...
À không.
Tối qua anh đã gặp một người tên Chúc Du.
Có vẻ như anh đã lờ mờ đoán được ai đang gõ cửa. Bách Trầm nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa.
Ngay lập tức hình ảnh Chúc Du "tóc dựng đứng" đập thẳng vào mắt anh.
Chúc Du thấp hơn Bách Trầm gần một cái đầu.
Cửa vừa mở ra, cậu liền ngước mặt lên nhìn anh.
Bách Trầm cũng cúi xuống nhìn Chúc Du.
Trông cậu như vừa chịu một nỗi uất ức to lớn nào đó, đôi mắt đẫm lệ, mái tóc hồng rối bù, một chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương vốn được cài trên trán giờ lại trượt xuống tận đuôi tóc, lơ lửng ngay giữa sống mũi.
Bộ dạng trông thê thảm hết sức.
"Chúc Du?" Bách Trầm khẽ nhíu mày, hạ giọng gọi cậu, hỏi: "Cậu sao vậy?"
Chúc Du giơ tay áo lên lau nước mắt đọng nơi khóe mi, nhìn Bách Trầm bằng đôi mắt đáng thương, "Bách Trầm, anh có thể giúp tui không?"
Bách Trầm nghiêng người sang một bên, ý muốn bảo cậu vào nhà rồi nói.
Chúc Du lắc đầu nhất quyết không chịu vào, bắt đầu tường thuật thảm họa: "Là thế này... tui mua khoai tây với thịt về định làm thịt kho tàu, nhưng mà... tui lại thất bại rồi..."
Bách Trầm rất nhạy cảm với ngôn từ.
Bách Trầm rất nhạy bén khi nghe thấy từ "lại" trong câu nói của Chúc Du.
Anh không hỏi nhiều. Qua mùi khét nồng nặc kia, anh đã hiểu đại khái vấn đề.
"Tôi biết rồi."
Chúc Du vội vàng nhường đường cho Bách Trầm, còn chu đáo làm thêm một động tác "mời vào" đầy trịnh trọng.
Bách Trầm bật cười, quay đầu đóng cửa lại rồi đi thẳng đến nhà Chúc Du.
Dù Chúc Du đã mở hết cửa sổ để thông gió nhưng mùi khét vẫn ám chặt trong phòng, vừa dầu mỡ vừa nồng nặc khiến người ta khó chịu.
Bước vào bếp, Bách Trầm còn cảm thấy mùi khét đến mức khó thở. Anh khẽ ho một tiếng, giơ tay che mũi, nhưng ngay sau đó—
Một chiếc khẩu trang được chìa đến trước mặt anh.
Bách Trầm nhìn theo hướng tay cầm khẩu trang thì thấy Chúc Du đã đeo sẵn một chiếc khẩu trang lên mặt, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Tựa như trong bếp này đang có một loại virus sinh học vậy.
Bách Trầm bật cười thành tiếng, bình tĩnh từ chối: "Không cần đâu."
Anh tiến lên, mở nắp nồi—
Một làn khói đen dày đặc phả thẳng vào mặt.
Cả căn bếp bốc lên một mùi cháy khét nghẹt mũi khiến Bách Trầm không nhịn được mà liên tục ho khan.
Khi nhìn rõ tình trạng bên trong nồi, anh hiếm khi rơi vào trạng thái trầm mặc.
Sau lưng anh, Chúc Du che mặt lí nhí bảo: "...Tui thật sự không có làm thí nghiệm gì đâu."
Cậu chỉ là một đứa trẻ đáng thương muốn ăn một bữa thịt kho tàu mà thôi.
May mà quy định ký túc xá cho phép tạm thời tắt báo cháy khi nấu ăn, nếu không thì Chúc Du chẳng những không được ăn cơm mà còn mất một khoản kha khá trả cho đội cứu hỏa.
Bách Trầm bị câu nói đáng thương kia của Chúc Du chọc cười.
Khóe môi anh vẫn còn vương nét cười, khẽ ho hai tiếng rồi nhẹ giọng bảo:"Không sao đâu, để tôi làm cho."
Bách Trầm lấy chiếc tạp dề treo trên tường buộc quanh eo mình. Khi siết chặt dây, cơ thể rắn rỏi của anh lộ ra đường nét rõ ràng hơn.
Sau đó, Bách Trầm cầm xẻng nấu ăn lên bắt đầu xử lý cái nồi thảm họa trước mặt.
Dù hỗn hợp trong nồi đã cháy thành một khối đen sì nhưng Bách Trầm vẫn có thể lờ mờ nhận ra dấu vết của những nguyên liệu trước khi bị thiêu rụi — mấy miếng khoai tây và thịt ba chỉ.
Giờ đây tất cả đã hòa thành một đống than cháy đen dính chặt vào đáy nồi, đến mức gần như không thể cạo ra được.
Chúc Du tò mò ghé sát lại gần, "Có việc gì tui có thể giúp không?"
Bách Trầm suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cậu sang phòng tôi, trên kệ gia vị gần cửa sổ bếp có một chai dầu lạc, lấy qua đây giúp tôi. Tôi thấy cậu đang dùng dầu ô liu, mà loại này không thích hợp để xào nấu."
"Ồ! Được! Tui đi ngay đây!"
Chúc Du đáp lại rất nhanh, phi thẳng sang phòng Bách Trầm.
Tìm một lúc, cậu thấy chai dầu lạc trên kệ gia vị trong bếp.
Ban đầu Chúc Du định lấy rồi đi ngay, nhưng vì chủ nhà không có ở đây nên dù sao cũng có chút hiếu kỳ đánh mắt nhìn quanh.
Căn phòng vẫn là tông màu tối giản, tất cả mọi thứ đều gọn gàng, ngay ngắn đến mức hoàn hảo. Chúc Du có cảm giác như Bách Trầm có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ cần xách hành lý lên là ngay lập tức có thể chuyển nhà.
Ánh mắt cậu vô tình lướt qua bản thiết kế đặt trên bàn trà.
Hình như là bản thiết kế của một công trình cảnh quan nào đó.
Chúc Du không hiểu mấy về kiến trúc, nhưng nhìn sơ qua, cậu cảm thấy bản vẽ này có gì đó hơi... lạ. Chúc Du cũng không nghĩ nhiều, tắt đèn rồi rời khỏi phòng.
Khi quay về bếp, mùi cháy đã không còn nồng nặc như trước.
Bách Trầm đang đứng cắt khoai tây thành từng sợi nhỏ.
Chúc Du đặt chai dầu xuống bàn, đứng bên cạnh anh tò mò hỏi: "Bách Trầm, anh định nấu món gì vậy?"
Bách Trầm chậm rãi đáp: "Bánh khoai tây. Chỗ thịt còn lại của cậu quá ít, không đủ để làm thịt kho tàu nữa."
Câu nói này như một mũi dao đâm thẳng vào tim Chúc Du.
Chúc Du ôm ngực, đau lòng than thở: "Trời ơi, tui đã bỏ ra một đống tiền để mua số thịt này, vậy mà đến giờ vẫn chưa được ăn miếng nào..."
Giọng cậu ỉu xìu: "Biết vậy tui mua đồ ăn sẵn còn hơn."
Bách Trầm nhận ra sự chán nản trong giọng điệu ấy, bèn lên tiếng an ủi: "Đừng buồn. Tôi thấy cậu còn mua cả cà tím, lát nữa tôi sẽ dùng số thịt còn lại để làm thịt băm xào cà tím."
"A! Tui cũng định làm món đó đó!" Mắt Chúc Du sáng rực lên, không ngờ hai người lại nghĩ giống nhau như vậy.
"Bách Trầm, anh đúng là tốt nhất quả đất!!"
Cảm giác như cậu có thể bám vào thắt lưng anh mà làm một cái móc khóa di động luôn ấy!
Bách Trầm chỉ nói: "Là hàng xóm mà, giúp nhau cũng là chuyện thường tình thôi."
Chúc Du đứng bên cạnh lẩm bẩm kể khổ:
"Bởi vì tui mới nhận lương từ công việc làm thêm trả theo giờ nên muốn tự nấu một bữa ăn tự thưởng cho mình."
"Rõ ràng tui đã làm đúng từng bước theo hướng dẫn, vậy mà sao vẫn không thành công được chứ? Lại thất bại rồi..."
Ngày thường, Chúc Du như một chú cún Samoyed vui vẻ tràn đầy năng lượng, mà lúc này đây cả đuôi lẫn tai đều cụp xuống trông chẳng khác gì một chú cún nhỏ ủ rũ đáng thương.
"Quả nhiên tui không có khiếu nấu ăn rồi." Cún con thở dài một hơi, đỉnh đầu như phủ một tầng mây đen dày đặc.
Ngay khi nhìn thấy chiếc bánh khoai tây nóng hổi vừa được lấy ra khỏi chảo, đám mây đen trên đầu Chúc Du lập tức tan biến sạch sẽ.
Hai mắt cậu sáng rực, dán chặt vào hai chiếc bánh khoai nóng hổi trên đĩa.
Bách Trầm đặt đĩa bánh lên bàn phía sau.
"Không ai có thể hoàn hảo trong mọi thứ. Không biết nấu ăn cũng không phải chuyện gì đáng buồn cả, đừng để điều đó làm cậu nản lòng." Giọng điệu của Bách Trầm mang theo sự điềm tĩnh của một người từng trải, nhưng anh trông cũng không lớn hơn Chúc Du là bao.
Chúc Du mím môi, chậm rãi bước đến bên bàn, nhẹ giọng phản bác: "Nhưng tui thấy anh chính là người hoàn hảo."
Vừa nói xong, cậu nhanh tay bẻ một miếng nhỏ từ chiếc bánh khoai.
Chiếc bánh vừa chiên xong hai mặt vàng giòn óng ánh, bề mặt phủ một lớp dầu mỏng, những sợi khoai tây được bào sợi đều nhau, rắc thêm tiêu và ớt bột, điểm xuyết vài cọng hành lá băm nhuyễn trông cực kỳ kích thích vị giác.
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Chúc Du nhón lấy miếng bánh nhỏ vừa bẻ, nhanh chóng bỏ vào miệng.
Hương vị thơm giòn lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi, hành lá không hề làm ảnh hưởng đến kết cấu mà ngược lại còn giúp át đi mùi tinh bột đặc trưng.
...Nhưng mà nóng quá!!!
Nóng đến mức nước mắt Chúc Du cũng rưng rưng.
Cậu vội le lưỡi, giơ tay quạt quạt trước môi, đúng lúc đó lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Bách Trầm: "Làm gì có ai hoàn hảo. Tôi cũng có nhiều thứ làm không tốt."
Sau đó, anh khẽ thở dài.
Chúc Du ngây ngẩn, vô thức nhìn về phía tấm lưng rộng lớn đang bận rộn trong bếp.
Cậu không hiểu tại sao Bách Trầm lại nói như vậy.
"Bách Trầm..." Chúc Du khẽ gọi tên anh.
Bách Trầm xoay người lại nhìn cậu, đôi mắt cong cong, dịu dàng đáp: "Sao thế?"
"Anh... không vui à?"
Chúc Du ngước đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào gương mặt anh.
Bách Trầm thoáng ngạc nhiên, hỏi lại với vẻ khó hiểu: "Sao cậu lại nghĩ vậy? Tôi có vẻ không vui sao?"
Anh dường như đã trở lại là Bách Trầm thường ngày – dịu dàng, điềm tĩnh và đầy khí chất trầm ổn. Câu nói vừa rồi của anh chẳng lẽ chỉ là ảo giác của Chúc Du chăng?
"Tui nghe thấy anh thở dài mà."
Trong nhận thức của Chúc Du, con người sẽ không tự nhiên mà thở dài, chỉ khi trải qua hoặc nhớ đến chuyện gì đó không vui, họ mới vô thức làm vậy.
"Thở dài không có nghĩa là không vui." Bách Trầm kiên nhẫn giải thích.
"Ừm, anh nói đúng, không ai nhất thiết phải hoàn hảo cả."
Chúc Du lại bẻ một miếng bánh khoai tây nhét vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Không học được nấu ăn cũng đâu phải lỗi của tui."
Nhai nhai, nuốt nuốt.
Lại bẻ thêm một miếng.
Lại nhét vào miệng.
...
Cậu thề đây sẽ là miếng cuối cùng.
...
Vài phút sau, khi Bách Trầm gắp hai chiếc bánh khoai cuối cùng ra khỏi chảo, quay lại bàn thì...
Trước mắt anh là một chiếc đĩa trống trơn.
Còn Chúc Du thì ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, lưng thẳng tắp, bộ dạng ngoan ngoãn nom chẳng khác gì cậu học sinh nhỏ đang chăm chú nghe giảng trên lớp.
Bách Trầm đầy nghi hoặc.
"Hồi nãy..." Anh hơi nhíu mày, chậm rãi lên tiếng, "Hình như tôi có làm hai cái bánh khoai mà?"
Chúc Du hơi chột dạ, nhưng vẫn lặng lẽ gật đầu.
—
Khoảng mười lăm phút sau, Bách Trầm hoàn thành món ăn cuối cùng. Chúc Du mở tủ lấy ra hai chiếc bát sứ màu sắc rực rỡ.
"Bách Trầm, anh cũng ăn một chút đi." Cậu đặt một bát xuống trước mặt anh.
Bách Trầm lắc đầu từ chối, "Trước khi cậu tìm tôi, tôi đã ăn tối rồi."
"Một miếng cũng không ăn à?" Chúc Du có chút tiếc nuối, bởi vì đồ ăn Bách Trầm nấu thật sự ngon lắm luôn.
"Không đâu, cậu mau ăn đi."
Vừa dứt lời, Bách Trầm cảm thấy có thứ gì đó lông xù đang cọ vào chân mình. Anh cúi đầu nhìn xuống thấy Lưu Ba đang quấn quanh chân anh.
Bách Trầm cúi người v.uốt ve nó, Lưu Ba lập tức dụi đầu vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ nhàng lấy đà bằng hai chân sau, tung một cú nhảy đáp gọn trên đùi anh.
Chúc Du tròn mắt trách móc: "Lưu Ba! Mày có sạch sẽ lắm hay sao mà nhảy lên người người ta hả?"
Bách Trầm đưa tay gãi nhẹ dưới cằm con mèo béo, nó phát ra tiếng kêu đầy thỏa mãn: "Meooo~"
Bách Trầm vuốt đầu nó, nở nụ cười dịu dàng với Chúc Du: "Không sao đâu, tôi ôm nó cũng được. Cậu mau ăn đi, kẻo lát nữa nguội mất."
Thấy Lưu Ba ngoan ngoãn nằm trong lòng Bách Trầm mà không quậy phá, Chúc Du mới yên tâm cầm đũa lên ăn.
Bách Trầm vừa vuốt lông Lưu Ba, vừa âm thầm quan sát căn phòng. Nhà của Chúc Du rất đẹp.
Khắp nơi đều được trang trí bằng những vật dụng đầy màu sắc.
Những chậu hoa muôn màu, những bức tranh tươi sáng, những mô hình Lego đã được lắp ghép hoàn chỉnh, các bức tranh ghép cỡ lớn, và vô số những món đồ nhỏ xinh thú vị.
Rõ ràng, thế giới của Chúc Du là một thế giới đầy màu sắc.
Bách Trầm lại đưa mắt nhìn cậu.
Chúc Du lúc này đã ăn xong một chiếc bánh khoai tây.
Cậu ăn rất từ tốn, không vội vã, không ngấu nghiến, nhưng vẫn có thể thấy rõ cậu đang ăn cực ngon miệng.
Bách Trầm chưa bao giờ nghĩ rằng đồ ăn mình nấu lại có thể ngon đến mức khiến người khác ăn say mê đến vậy.
Chúc Du thậm chí không nói một lời khen nào, nhưng trong lòng anh lại sinh ra một cảm giác thoả mãn kỳ lạ.
Bách Trầm vô thức dời mắt đi.
"À đúng rồi, Bách Trầm." Chúc Du vừa ăn vừa đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Bách Trầm nhìn cậu, đáp: "Hai mươi lăm."
"Hơn tui ba tuổi à. Tui cứ tưởng anh lớn hơn tui nhiều cơ." Chúc Du gặm thêm một miếng bánh khoai.
Bách Trầm bật cười, lúm đồng tiền bên má phải làm anh trông càng thêm dịu dàng: "Ý cậu là tôi nhìn già lắm sao?"
Anh cố tình trêu chọc Chúc Du.
Chúc Du hoảng hốt suýt nữa cắn phải lưỡi, vội vàng đặt bánh xuống, vừa xua tay vừa lắc đầu: "Không phải không phải! Ý tui là... Anh nhìn rất có cảm giác an toàn, rất đáng tin cậy, còn giỏi hơn cả anh trai tui nữa nên tui cứ nghĩ anh chỉ trông trẻ hơn so với tuổi thật thôi ấy!"
Bách Trầm hơi nhướng mày, tò mò hỏi: "Cậu có anh trai sao?"
"Đúng vậy! Anh ấy là một tên cổ hủ chính hiệu, lúc nào cũng nghiêm khắc với tui..."
"Thật ra không chỉ anh ấy, mà cả nhà tui ai cũng rất nghiêm khắc. Rõ ràng tui chỉ mắc một lỗi bé xíu xiu thế này thôi."
Chúc Du đưa ngón trỏ và ngón cái ra, làm một khoảng cách nhỏ xíu để diễn tả độ "bé" của lỗi lầm.
Sau đó, cậu bùng nổ cảm xúc, bổ sung thêm bằng giọng uất ức: "Thế mà họ nỡ đẩy tui đến cái nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ị này, mỗi tháng chỉ cho một ít tiền tiêu vặt, hại tui ngày nào cũng đói đến mức tự tỉnh dậy!"
Càng nói Chúc Du càng tức tối, không nhịn được nhét cả một miếng bánh khoai vào miệng, làm hai má phồng căng như hamster.
Bách Trầm mím môi cười, rót một cốc nước đặt trước mặt cậu: "Họ quá đáng thật đấy."
"Ừ ừ ừ!!! Bọn họ quá đáng cực kỳ luôn ấy!!!"
Chúc Du vừa nhai vừa gật đầu như giã tỏi. Nhưng dù miệng cậu phồng to đến đâu vẫn không quên nhét thêm một miếng bánh nữa.
...
Mười phút sau.
"Bách Trầm, cảm ơn anh nha! Không ngờ tối nay lại làm phiền anh lần nữa." Chúc Du nuốt miếng thức ăn cuối cùng, đặt bát xuống nói với Bách Trầm.
Trên bàn trước mặt cậu chỉ còn lại mấy chiếc bát trống không.
Bách Trầm lắc đầu, "Không sao đâu, dù gì cậu cũng là người bạn đầu tiên mà tôi quen khi đến đây mà."
Chúc Du vui vẻ ra mặt. Cậu cầm lấy điện thoại, hào hứng đề nghị: "Đã là bạn bè rồi thì có phải chúng ta nên kết bạn WeChat không?!"
Cậu còn không nhận ra vì quá phấn khích, ngay cả âm cuối trong câu nói cũng cao hơn hẳn.
Bách Trầm nghe vậy, vô thức sờ túi áo theo thói quen nhưng không thấy điện thoại đâu. Lúc này anh mới nhớ ra mình đã để nó trên bàn trà trong phòng khách.
"Tôi không mang điện thoại theo, để tôi về lấy đã."
"Không cần không cần! Làm vậy phiền lắm, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, mai gặp lại kết bạn cũng không muộn!" Chúc Du vội vã ngăn anh lại.
Bách Trầm cũng không kiên trì, chỉ gật đầu: "Cũng được."
"Vậy tôi về trước đây, cũng muộn rồi." Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc Lưu Ba ra khỏi đùi mình đặt xuống đất.
"Được!"
Chúc Du vừa đáp xong lại vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Ba đang quấn lấy chân Bách Trầm với vẻ mặt đầy khó hiểu.
"...Bình thường Lưu Ba rất sợ người lạ. Sao hôm nay lại quấn anh thế nhỉ?"
—
Bánh khoai tây.
Thịt băm xào cà tím.