Đây là quà cảm ơn anh đã nấu cơm cho tui và cũng là quà kết bạn của chúng ta!
"Tui đoán chắc là do tối qua anh cho nó ăn nên giờ nó nhớ kỹ anh rồi." Chúc Du vừa nói vừa bước đến ôm Lưu Ba lên khỏi chân Bách Trầm.
Bách Trầm thuận tay gãi nhẹ cằm nó, tò mò hỏi: "Vậy cậu nuôi nó cũng vì đã từng cho nó ăn à?"
"Đúng vậy!" Chúc Du gật đầu thật mạnh, kể lại: "Hồi đó tui vừa mới đến Anh, tài khoản ngân hàng còn chưa bị đóng băng nên có chút phung phí, mua cho nó ít thức ăn mèo. Kết quả là ngày nào nó cũng ngồi chờ tui dưới lầu, cứ thế mang nó về nuôi luôn."
Nói vẻ ghét lắm nhưng rốt cuộc vẫn chăm con mèo béo tròn được như thế này.
Ở một nơi xa lạ, Chúc Du có thể nói là đã nhận nuôi nó. Nhưng chẳng phải Lưu Ba cũng là người bạn đồng hành cùng cậu vượt qua những đêm dài cô đơn đó sao?
"Nó thông minh thật." Bách Trầm khẽ cười.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Chúc Du, tôi phải về đây."
Lúc này Bách Trầm mới nhận ra đã hơn chín giờ tối. Anh giải thích: "Ngày mai tôi có hẹn, phải dậy sớm."
"Ồ, vậy anh mau về ngủ đi! Hôm nay tui quấy rầy anh lâu quá rồi."
Chúc Du cũng biết tối nay phần lớn thời gian của Bách Trầm đều dành cho mình, giọng cậu thoáng chút áy náy.
Bách Trầm bình thản nhìn cậu, "Không sao cả, nếu chúng ta là bạn thì đây không gọi là quấy rầy."
Dứt lời, anh xoay người định rời đi.
Chúc Du bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng kéo tay áo anh lại.
"Khoan đã, Bách Trầm!"
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi có một món quà nhỏ muốn tặng anh!"
Chúc Du dứt lời liền nhét luôn Lưu Ba vào lòng Bách Trầm.
"Anh chờ tui một lát, tui quay lại ngay!"
Cậu nhanh chóng chạy vào bếp, nhón chân lấy xuống một chiếc hộp đựng đồ từ nóc tủ.
Bên trong có một chiếc cốc sứ rực rỡ sắc màu, cùng phong cách với bộ bát mà cậu vừa dùng để ăn tối.
Chúc Du đặt chiếc cốc vào một hộp quà trong suốt, rồi nhanh chóng chạy ra cửa. Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến một phút.
"Bách Trầm, tặng anh nè." Chúc Du đưa hộp quà đến trước mặt anh.
Thấy Bách Trầm có vẻ hơi ngạc nhiên, cậu mỉm cười giải thích: "Tui tự tay vẽ màu lên đấy đó nha. Anh nhìn hoa văn trên cốc đi, cũng là do tui tự thiết kế."
"Nó được vẽ cùng với bộ bát mà tui dùng lúc nãy."
Chẳng trách Bách Trầm lại cảm thấy hoa văn trên chiếc cốc này có chút quen mắt.
Lúc Chúc Du ăn cơm, anh đã chú ý đến họa tiết trên chiếc bát. Ban đầu, anh chỉ nghĩ đó là một mẫu bát thiết kế sẵn, không ngờ lại là do Chúc Du tự tay vẽ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi.
Chúc Du trông rất năng động và đầy sáng tạo, có lẽ những món đồ trang trí đẹp đẽ trong nhà cũng đều là tự tay cậu làm.
"Cảm ơn." Bách Trầm nói.
Chúc Du bế lại Lưu Ba từ trong lòng anh, cười tít mắt, "Không cần cảm ơn đâu! Đây là quà cảm ơn anh đã nấu cơm cho tui và cũng là quà kết bạn của chúng ta!"
Dưới ánh đèn sáng rực nơi hành lang, đôi mắt Chúc Du phản chiếu ánh sáng lấp lánh tựa những vì sao.
"Được, vậy tôi nhận nhé." Bách Trầm đưa tay cầm lấy hộp quà.
"Ừ ừ!" Chúc Du vui vẻ gật đầu vẫy tay chào, "Vậy chúc ngủ ngon, nhớ ngủ sớm nha!"
Nói rồi lại vỗ nhẹ vào mông Lưu Ba, ra lệnh: "Lưu Ba, chào tạm biệt người ta đi nào."
Lưu Ba lập tức ngoan ngoãn, nũng nịu kêu lên một tiếng: "Meo~"
Bách Trầm bật cười.
Hai người trở về phòng mình.
Về đến nhà, Bách Trầm lấy chiếc cốc Chúc Du tặng ra đặt vào trong tủ trưng bày ở phòng khách.
Bên trong chỉ có lác đác vài chiếc cốc tông màu trầm và một số dụng cụ chuyên môn cần thiết cho ngành học của anh.
Chiếc cốc của Chúc Du được đặt ngay chính giữa, sắc màu rực rỡ của nó trở thành điểm sáng nổi bật nhất giữa những vật dụng đơn sắc.
Tựa một nguồn sáng nhỏ bé nhưng đủ để thắp lên sắc màu giữa những món đồ đơn điệu xung quanh, làm chúng dường như cũng nhuốm lên chút tươi vui.
Cũng có chút lạc lõng.
Bách Trầm nhìn chằm chằm vào chiếc cốc một lúc lâu.
Sau cùng, anh vẫn thu dọn nó lại, cất vào sâu bên trong ngăn kéo.
—
Thời tiết tháng Chín ở Anh lạnh hơn trong nước rất nhiều.
Hầu như rất hiếm khi thấy trời ửng nắng.
Sau một đêm, trên cửa sổ đọng lớp sương mờ, gió thổi qua những tán cây mang theo hơi lạnh len lỏi vào từng góc nhỏ.
Chúc Du vươn mình khỏi chăn kéo rèm cửa ra, ánh sáng bên ngoài lập tức ùa vào, chói đến mức cậu phải híp mắt lại.
Cậu hé mở cửa sổ một khe nhỏ, cơn gió lạnh lập tức luồn vào làm cơn buồn ngủ tan biến hơn nửa.
Đêm qua có mưa nhưng không lớn. Giờ đây, những giọt mưa còn sót lại lấp lánh trên lá cây.
Tối qua, giáo sư Mayra gửi email hẹn gặp Chúc Du vào chín giờ rưỡi sáng nay tại trường.
Chúc Du đã xin August nghỉ hai tiếng để đi gặp giáo sư.
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, hôm nay cậu không dám lề mề nữa, đúng tám giờ rưỡi đã rời khỏi nhà.
Đi ngang qua phòng 514, Chúc Du đột nhiên nhớ ra chuyện tối qua vẫn chưa kịp kết bạn với Bách Trầm.
Hy vọng tối nay có thể kết bạn thành công.
Chúc Du khẽ cầu nguyện trong lòng, sau đó đội chiếc mũ len trắng lên rảo bước rời đi.
Nhiệt độ giảm đột ngột, sáng nay Chúc Đình còn nhắn tin nhắc cậu mặc thêm đồ. Vậy nên hôm nay Chúc Du khoác lên một chiếc hoodie trắng dày dặn.
Chúc Du đeo balo trên vai, đút hai tay vào túi áo, gió lạnh thổi đến làm đầu mũi cậu đỏ ửng, phần tóc không bị mũ che phủ bị gió thổi rối tung, mấy lọn tóc mái lòa xòa gần như che khuất tầm nhìn.
Một chiếc lá vàng lặng lẽ chạm vai rồi lại bị gió cuốn đi.
Nhưng hướng Chúc Du đi không phải đường đến trường.
Chúc Du men theo công viên nhỏ dưới tòa chung cư, vòng ra phía sau một tòa nhà bỏ hoang.
Nhìn quanh một lượt, xác nhận không có ai ở đây, cậu mới thò tay vào túi lấy ra mấy thanh pate cho mèo.
"Meo meo."
Chúc Du cố tình hạ thấp giọng, bắt chước tiếng mèo kêu.
Nhẹ nhàng bước qua một rãnh thoát nước khô cạn, khom người vừa tìm kiếm vừa khẽ gọi: "Cưng còn ở đó không?"
Một tiếng kêu thử thăm dò vang lên từ góc khuất: "Meooo——"
Chúc Du lần theo tiếng kêu tìm đến, thấy một con mèo mướp đang rúc trong góc. Không xa chỗ nó có một cái bát đựng thức ăn mèo còn thừa.
Chúc Du nhướn mày, bật cười đầy ngạc nhiên: "Bảo sao dạo này không thấy nhóc chặn đường nữa, hóa ra là có người khác cho ăn rồi hả?"
Cậu xé gói pate, ngồi xổm xuống trước mặt nó: "Quên tao rồi à?"
Mèo mướp tròn xoe đôi mắt nhìn Chúc Du trong vài giây, rồi chạy tới dụi đầu vào mắt cá chân cậu, phát ra những tiếng kêu mềm mại đầy nũng nịu.
Chúc Du nặn thức ăn ra, đưa cho nó, "Ăn đi, ăn đi, lát nữa tao phải đi rồi."
Vừa vuốt đầu nó, cậu vừa lầm bầm:
"Tao còn tưởng mày gặp chuyện gì nên không đến tìm tao nữa chứ."
"Nhìn xem, đồ ăn trong bát còn thừa nhiều thế này, chắc gặp được quý nhân rồi nhỉ? Sao không biết bám lấy chân người ta rồi theo họ về nhà đi chứ?"
"Cứ bám vào chân người ta, kêu 'meo meo' vài tiếng là người ta sẽ mềm lòng ngay."
Mấy chiêu này, chính Chúc Du cũng bị Lưu Ba dùng để lừa mà.
Nhưng mèo mướp đâu hiểu được.
Chúc Du lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh cùng nó rồi đăng lên mục Khoảnh Khắc.
Đợi đến khi mèo mướp ăn hết thanh pate, cậu mới đứng dậy, giẫm lên những chiếc lá khô rụng dưới chân rời khỏi tòa nhà hoang. Tiếng lá giòn vỡ dưới bước chân cậu hòa cùng tiếng gió rít qua từng góc phố.
Gió lạnh thổi qua làm mắt Chúc Du đỏ bừng.
Ở ngôi trường quốc tế này không thiếu những gương mặt đậm nét phương Đông. Nhưng một khuôn mặt đẹp đẽ như Chúc Du lại hiếm có.
Cậu có thể được gọi là xinh đẹp — kiểu đẹp mà dù có nhuộm tóc hồng, đeo khuyên tai lấp lánh, làn da trắng như phát sáng vẫn không hề toát lên vẻ nữ tính.
Không ít ánh mắt vô thức bám theo bóng dáng cậu.
Bất kể Chúc Du đi đến đâu, luôn có ánh mắt dõi theo.
—
Chúc Du đến trường lúc hơn chín giờ.
Giáo sư Mayra dặn cậu đợi ở quán cà phê trong khuôn viên trường.
Bà cùng chồng mình, giáo sư Vera, đang trên đường tới.
Chúc Du chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ mở điện thoại ra xem. Khoảnh khắc cậu vừa đăng đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
Cậu chọn lọc vài bình luận để trả lời, còn những câu hỏi liên quan đến tình hình hiện tại của mình thì giả vờ như không thấy.
"Chào mừng quý khách."
"Xin chào, chúng tôi có hẹn trước."
Chúc Du đang cúi đầu xem điện thoại, nhưng đôi tai cậu khẽ động, lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc.
Cậu vội vàng cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"Giáo sư Mayra, em ở đây!"
Chúc Du vẫy tay gọi hai người vừa bước vào.
Đi cùng giáo sư Mayra là chồng cô, giáo sư Vera.
Chúc Du không thấy người học trò mà giáo sư Mayra đã nhắc đến trước đó.
Hai vợ chồng bước tới chỗ cậu.
"Yu, xin lỗi nhé, bọn ta đến muộn."
Giáo sư Mayra ôm nhẹ cậu một cái.
"Đây là chồng tôi, Vera. Hai người đã gặp nhau trước đây rồi."
Chúc Du có trí nhớ rất tốt, tất nhiên vẫn nhớ rõ đối phương. Cậu mỉm cười chào hỏi giáo sư Vera và bắt tay với ông.
Giáo sư Vera có một bộ râu hoa râm, vết thời gian hằn rõ trên mí mắt làm đôi mắt xanh sâu thẳm của ông càng thêm sắc nét. Ông mặc một bộ suit được cắt may chỉn chu, cả người toát lên vẻ tinh anh, cường tráng.
"Giáo sư, vậy còn cậu học trò mà cô nhắc đến không đi cùng hai người sao?" Không thấy người thứ ba, Chúc Du mới hỏi.
Giáo sư Mayra giải thích: "Em ấy đang đỗ xe bên ngoài. Dạo trước Vera bị thương ở chân, sáng nay em ấy là người lái xe đưa bọn ta đến đây."
Chúc Du gật đầu, quan tâm hỏi thăm tình hình sức khỏe của giáo sư Vera, sau đó giơ tay vẫy nhân viên phục vụ gọi ba tách cà phê cho mọi người.
Vera nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy cảm kích: "Yu, tôi nghe Mayra nói em đã đồng ý giúp em ấy. Em là một đứa trẻ tốt bụng."
Chúc Du mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Giáo sư khách sáo rồi. Giáo sư Mayra đã luôn giúp đỡ em, giờ em chỉ làm những gì trong khả năng để đáp lại mà thôi."
Lời vừa dứt thì từ cửa quán lại vang lên giọng nói của nhân viên phục vụ: "Chào mừng quý khách."
"Xin chào, tôi có hẹn trước." Một giọng nói trẻ trung, lich sự đáp lại nhân viên phục vụ.
Ba người đồng loạt quay đầu về hướng giọng nói.
Ánh mắt Chúc Du dừng lại trên gương mặt người vừa bước vào.
Giáo sư Vera vẫy tay gọi: "BaiChen, bọn ta ở đây."
Chúc Du đang nhìn chằm chằm vào Bách Trầm đến mức ngẩn người, mãi đến khi giáo sư Vera lên tiếng mới bừng tỉnh.
Cậu tròn mắt nhìn Bách Trầm đang tiến đến gần, rồi lại quay sang nhìn hai vị giáo sư.
Cả hai người đều nhìn Bách Trầm với ánh mắt đầy trìu mến.
Não bộ Chúc Du trong thoáng chốc như bị đứng hình.
"Khoan đã, cậu học trò mà hai người nói đến... là Bách Trầm sao?" Vì quá đỗi kinh ngạc nên giọng nói Chúc Du bất giác cao hơn bình thường.
Nghe vậy, giáo sư Mayra cũng tròn mắt nhìn cậu: "Yu, con quen BaiChen sao?"
"Dạ, bọn con là hàng xóm."
Chúc Du vừa trả lời, Bách Trầm cũng đã đi đến bên bàn. Chúc Du theo phản xạ dịch sang phía cửa sổ, nhường chỗ cho anh.
"Tuyệt quá!"
Giáo sư Mayra vỗ tay lại với nhau, thở phào một hơi thật mạnh, "Không ngờ hai đứa lại quen nhau. Vậy bọn ta hoàn toàn không cần lo lắng về chuyện hai đứa có hòa hợp hay không rồi!"
Bảo sao trước đó Chúc Du cứ cảm giác bà có vẻ rất căng thẳng.
Bách Trầm ngồi xuống cạnh cậu.
Hai lần trước gặp nhau, anh đều mặc đồ ở nhà màu trắng. Nhưng hôm nay anh lại diện một bộ vest mùa thu, bên ngoài khoác chiếc áo măng tô dáng dài màu be nhạt.
Chiếc áo làm nổi bật dáng người cao ráo của anh, đồng thời che đi những đường nét cơ bắp săn chắc bên trong.
Chúc Du xin thề, cậu không hề cố tình quan sát anh. Cậu chỉ vô tình nhìn thấy chiếc cúc áo sơ mi trên ngực anh căng chặt mà thôi.
Chúc Du vội vã quay đầu đi, giả vờ như chưa nhìn thấy gì cả.
Bách Trầm ngồi xuống, lễ phép chào hỏi hai giáo sư: "Chào giáo sư."
Sau đó anh quay sang nhìn Chúc Du, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Chúc Du, trùng hợp thật nhỉ."