Gọi tên nghe xa lạ quá, gọi đàn anh vẫn thân mật hơn chứ.
Bách Trầm khẽ cong khóe mắt, nụ cười phảng phất chút ý vị sâu xa.
Chúc Du mở to mắt, giọng nói đầy kinh ngạc: "Bách Trầm, sao lại là anh chứ?!"
Bách Trầm từ tốn giải thích: "Tôi cũng không ngờ người mà giáo sư muốn giới thiệu cho mình lại là cậu."
Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, má lúm đồng tiền trên mặt tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng.
Vì có hai vị giáo sư ngồi trước mặt, hai người đều dùng tiếng Anh để giao tiếp.
Đây là lần đầu tiên Chúc Du nghe Bách Trầm nói tiếng Anh.
Giọng nói của anh dường như còn trầm hơn bình thường, quyến rũ như dòng nước suối mát lành thấm sâu vào lòng người.
Chúc Du vô thức động đậy vành tai.
"Hai em đã quen nhau thì tôi không cần giới thiệu nhiều nữa rồi."
Giáo sư Mayra nheo mắt cười, nếp nhăn nơi khóe mắt xếp chồng lên nhau nom có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bách Trầm nhìn hai vị giáo sư, nghiêm túc nói: "Cảm ơn thầy cô. Hai người luôn lo lắng cho học trò chu đáo như vậy."
"Không sao cả." Giáo sư Vera nâng tách cà phê, nhấp một ngụm rồi tiếp tục: "Bọn ta chỉ hy vọng em có thể tìm ra và giải quyết vấn đề thực sự đang cản trở mình. Tôi nghĩ em đi du học cũng là để giải quyết chuyện này, đúng không?"
Bách Trầm không đáp lời.
"Kỳ thực vấn đề của em rất rõ ràng."
"Em cần đủ can đảm để thoát ra khỏi những khuôn mẫu thiết kế rập khuôn đang trói buộc mình, mạnh dạn bước một bước thật xa."
Bà hơi ngừng lại một chút, sau đó nhìn sang Chúc Du.
"Có lẽ học trò mà tôi tâm đắc nhất — Yu — có thể giúp em."
Chúc Du chớp mắt, đầy bối rối quay sang nhìn Bách Trầm. Cậu hoàn toàn không biết mình có thể giúp anh bằng cách nào.
Bách Trầm hơi rũ mắt, hàng mi dài tạo thành một vùng bóng mờ chôn giấu nhiều bí mật nơi đáy mắt.
"Em hiểu rồi, em sẽ không làm thầy cô thất vọng." Bách Trầm đáp.
"BaiChen, đừng nói như vậy." Giáo sư Vera, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên nghiêm giọng sửa lại: "Những nỗ lực em bỏ ra không phải để làm hài lòng tôi và Mayra, mà là vì chính em."
Bách Trầm dừng lại một chút, ngẩng đầu lên đáp: "Vâng."
"Hai em đã quen nhau thì chắc cũng hiểu khá rõ về đối phương rồi nhỉ? Vậy thì bọn ta không cần lo lắng gì nữa."
Giáo sư Mayra nghiêng đầu tựa vào vai chồng mình, ánh mắt đầy vẻ mãn nguyện khi nhìn cả hai.
Chúc Du chần chừ mở miệng: "Thực ra bọn em cũng không hiểu nhau lắm đâu... vì em mới quen Bách Trầm được hai ngày thôi ạ."
"Hai ngày thôi á? Nhìn cách hai người trò chuyện, tôi cứ nghĩ hai người là bạn cũ quen biết nhau lâu rồi." Giọng điệu và biểu cảm của người phụ nữ gần năm mươi tuổi này tưởng chừng đang nghe điều gì lạ lắm vậy.
Nụ cười bên khoé môi bà phảng phất chút ý vị sâu xa.
"Dù sao đi nữa, hai em đã quen nhau cũng là một khởi đầu tốt rồi."
"Nhắc mới nhớ, BaiChen hẳn là đàn anh của em nhỉ, em ấy từng bảo lưu hai năm trước khi quay lại học..."
Giáo sư Vera vừa định nói tiếp thì điện thoại của ông bất ngờ đổ chuông. Ông liếc qua màn hình, sau đó làm một động tác xin lỗi rồi đứng dậy nghe máy.
Vài phút sau, ông cúp điện thoại, nghiêng người ghé sát tai giáo sư Mayra thì thầm gì đó.
Cả hai lập tức đứng dậy.
"BaiChen, Yu, rất xin lỗi. Bọn ta có chút việc đột xuất cần xử lý."
Chúc Du nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời nói của hai người.
"Không sao ạ! Em với đàn anh Bách Trầm quen nhau rồi, thầy cô không cần lo lắng đâu!"
Cậu vô thức gọi Bách Trầm là "đàn anh".
Bách Trầm không để ý đến cách xưng hô của cậu, anh chỉ thuận theo mà nói: "Vâng, thầy cô cứ yên tâm."
Hai vị giáo sư cùng rời khỏi quán cà phê.
Chúc Du nhìn theo qua cửa sổ, mãi đến khi thấy họ lên taxi rời đi, cậu mới thu ánh mắt quay sang nhìn Bách Trầm.
"Đàn anh ơi, chào anh nhé!"
Chúc Du cười tươi rói, để lộ hai chiếc răng nanh trắng như sứ.
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, tràn đầy sức sống, như thể năng lượng ấy có thể làm tan chảy cả băng tuyết.
Bách Trầm thoáng sững lại. Lúc này anh mới để ý cách xưng hô của Chúc Du.
Anh ngẩn ngơ hỏi lại: "Gì cơ?"
"Lúc nãy giáo sư Vera nói anh là đàn anh của tui mà."
Chúc Du nghiêng người, chống khuỷu tay lên bàn, một tay đỡ lấy cằm, nghiêng đầu nhìn anh cười tít mắt.
"Cậu không cần gọi tôi là đàn anh đâu, cứ gọi thẳng tên là được." Bách Trầm bình tĩnh đáp.
Chúc Du mím môi, lắc đầu: "Không đâu. Gọi tên nghe xa lạ quá, gọi đàn anh vẫn thân mật hơn chứ."
Cậu ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía Bách Trầm. "Hơn nữa, sau này chúng ta sẽ còn tiếp xúc với nhau nhiều lắm đó."
Ngữ điệu của Chúc Du không giống như đang thương lượng. Dù sao thì một khi cậu đã quyết định làm gì hay nói gì, chẳng ai có thể can thiệp vào được.
Bách Trầm nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh mà khó đoán.
Sau một thoáng trầm ngâm, anh chậm rãi mở miệng, giọng điệu pha lẫn chút bất đắc dĩ, chút dung túng: "Được thôi."
Chúc Du ngẩn người. Cậu thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị từ chối rồi.
"Sao thế?"
Thấy cậu nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Bách Trầm hỏi bằng giọng điệu dịu dàng.
"Không có gì." Chúc Du lắc đầu, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đàn anh này, theo lời giáo sư thì anh đã bảo lưu hai năm. Tui có thể mạo muội hỏi lý do không?"
"Tôi bị bệnh một thời gian, sau đó..." Giọng Bách Trầm nhỏ dần, anh khẽ ho nhẹ một tiếng nói tiếp: "Nhưng bây giờ ổn rồi."
"Bệnh sao? Có nghiêm trọng không?" Chúc Du nhíu mày lo lắng.
"Không nghiêm trọng đâu, giờ ổn cả rồi."
Rõ ràng Bách Trầm không muốn đào sâu vào chủ đề này.
Chúc Du cũng rất tinh ý, không gặng hỏi thêm. Cậu nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện về phía mình: "Giáo sư nói tui sẽ giúp anh, nhưng tui chỉ học mỹ thuật thôi, cũng không biết có thể giúp được bao nhiêu nữa."
Chúc Du hơi ảo não: "Chết rồi, quên hỏi họ mất tiêu, rốt cuộc tui phải giúp anh thế nào đây?"
Giọng Chúc Du có chút hụt hẫng, nhưng ngay sau đó cậu lại chống hai tay lên hông, nở nụ cười đầy hào hứng với Bách Trầm: "Nhưng anh cứ yên tâm! Tui sẽ cố gắng hết sức để giúp. Nếu anh có bất kỳ yêu cầu gì, cứ nói với tui nha!"
Khoảnh khắc chán nản vừa rồi đã tan biến như chưa từng tồn tại.
Cậu không còn mái tóc vàng như hôm đó.
Trên người cũng không có ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ.
Nhưng Bách Trầm lại có cảm giác rằng cậu đang phát sáng. Ánh sáng quá rực rỡ, quá chói mắt, cũng quá nóng bỏng.
Anh im lặng hai giây, sau đó bật cười đáp: "Được."
"Nhưng tui vẫn chưa biết phải giúp anh thế nào. Giáo sư đi vội quá, lần sau có cơ hội tui sẽ hỏi họ thử xem."
Chúc Du nghiêm túc suy nghĩ, bắt đầu lo lắng rằng mình không thể giúp ích gì cho Bách Trầm.
"Cậu không cần bận tâm quá đâu." Bách Trầm dịu giọng trấn an: "Có lẽ năng lực của tôi vốn dĩ chỉ dừng lại ở mức này thôi, căn bản không thể đạt đến một tầm cao nào khác."
Anh nói với giọng điệu bình thản, đôi môi mấp máy nhẹ nhàng như làn nước trôi. Anh nâng mi mắt lên nhìn thẳng vào Chúc Du, chậm rãi nói tiếp:
"Chỉ là giáo sư luôn rất quan tâm đến tôi, tôi không muốn từ chối ý tốt của thầy."
"Vậy nên nếu sau này cậu nhận ra mình không thể giúp gì cho tôi cũng đừng tự trách bản thân. Đó đâu phải lỗi của cậu."
Bách Trầm nói từng chữ một, sử dụng chính những lời tự hạ thấp bản thân để an ủi người khác.
Sao lại có người nghĩ về chính mình như thế chứ?
Chúc Du không thể hiểu nổi.
"Nhưng chúng ta thậm chí còn chưa thử cơ mà. Tại sao anh lại nghi ngờ bản thân mình chứ?"
Cặp mắt long lanh của cậu tràn ngập sự khó hiểu, đôi mày xinh đẹp cũng nhíu chặt lại.
Bách Trầm kiên nhẫn giải thích: "Như tôi đã nói với cậu tối qua, không ai là hoàn hảo cả. Mỗi người đều phải học cách chấp nhận những khiếm khuyết của mình."
Lời lẽ nghe có vẻ sách vở, nhưng qua miệng anh lại chẳng hề gượng gạo chút nào.
Chúc Du nghe xong lập tức lắc đầu, mái tóc mềm mại màu hồng nhạt cũng khẽ lay động theo.
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, không do dự phản bác: "Đàn anh, tui chẳng thích anh nói những lời như vậy tẹo nào!"
Chúc Du thậm chí còn nói với giọng điệu có chút tức giận.
Bách Trầm chưa từng gặp ai như vậy. Không hề vòng vo, nghĩ gì nói nấy, không giữ lại bất cứ điều gì.
Anh vốn quen với việc đoán ý tứ ẩn sau lời nói và hành động của người khác. Nhưng Chúc Du lại luôn bộc lộ suy nghĩ của mình trước khi anh kịp suy đoán.
Bầu không khí lặng đi trong hai giây.
Bách Trầm cảm thấy mình nên nói gì đó.
Chưa kịp lên tiếng, Chúc Du đã nắm chặt tay anh, tiếp tục nói:
"Tui thấy anh nên giống như tui nè."
"Đàn anh, để tui kể cho anh nghe, lúc tui mới sang Anh, tui cũng từng thử tự nấu ăn. Khi đó tui đâu biết quá nhiều khói dầu sẽ kích hoạt chuông báo cháy,thế là lần đầu nấu nướng tui đã phải đóng một khoản tiền phạt cho đội cứu hỏa rồi."
"Sau đó mỗi lần vào bếp tui đều bày ra một đống hỗn độn, giống y như tối qua vậy."
"Đúng là tối qua tui có buồn bã nói mình không có năng khiếu nấu ăn, nhưng thực ra tui chỉ nói thế thôi. Chứ tui chưa bao giờ nghĩ mình không làm được hết á."
Chúc Du nói với một sự chân thành hiếm thấy.
"Vậy nên anh cũng không được phép nghĩ rằng mình không thể làm được!"
Có lẽ vì ảnh hưởng từ gia đình, ngay từ nhỏ Chúc Du đã tự xây dựng cho mình một tư duy đầy tự tin và không bao giờ chịu thua.
Giống như cách cậu luôn tin rằng mình có thể sống tốt một mình ở Anh vậy.
Mặc dù... hiện tại cuộc sống có hơi bi đát một chút.
Bình thường, Chúc Du chẳng bao giờ nói những lời đạo lý to tát. Vì cậu biết mỗi khi cậu mở miệng nói mấy câu như vậy, người khác đều sẽ cười trêu.
Nhưng lần này, cậu lại có dáng vẻ như bậc tiền bối đang truyền đạt chân lý cuộc sống. Không thể phủ nhận, ngay khoảnh khắc cậu nói xong, trong lòng cũng có một chút tự hào.
Bách Trầm còn chưa kịp phản ứng thì Chúc Du đột nhiên sực nhớ ra một chuyện.
Cậu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện...
Không biết từ khi nào đã nắm lấy tay Bách Trầm rồi.
Bàn tay của Bách Trầm rất lớn, các khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay còn có một lớp chai mỏng.
Trên ngón tay anh có một nốt ruồi ở vị trí vô cùng đặc biệt, đến mức dù vô tình nhìn cũng không thể không chú ý đến.
Khác hẳn với đôi tay mảnh mai, trắng nõn được nuông chiều từ bé của Chúc Du. Bàn tay của Bách Trầm trông rộng lớn và mạnh mẽ hơn nhiều.
Cảm giác được sự tiếp xúc giữa hai người, Chúc Du lập tức buông tay ra.
Bách Trầm lặng lẽ nhìn cậu.
Ánh mắt anh vốn dĩ trầm tĩnh như nước, nhưng ý cười trong đáy mắt dần dần hiện rõ, hội tụ vào nơi sâu nhất trong đồng tử.
Có vẻ như... anh đã hiểu ra chút gì đó từ ánh mắt đầy tự hào của Chúc Du. Bách Trầm vẫn rất phối hợp, nhẹ giọng đáp lại: "Được, tôi hiểu rồi."
"Cảm ơn cậu đã chia sẻ với tôi nhiều đến thế."
Khi Bách Trầm cười, ánh mắt anh quá đỗi dịu dàng.
Anh lúc nào cũng mang theo nụ cười nhẹ nơi khóe môi, nhìn thế nào cũng có vẻ là người không biết tức giận là gì.
Chúc Du lập tức ưỡn ngực, tự hào chống tay lên hông, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh:
"Không cần cảm ơn đâu, anh cũng đã giúp tui rất nhiều mà."
"Nếu không có anh, tối hôm trước tui và Lưu Ba đã nghẻo vì đói rồi."
Nói xong, cậu còn giả bộ che mặt làm vẻ đang nức nở, phát ra những tiếng sụt sịt đầy bi thương.
Chúc Du tràn đầy sức sống, dù diễn một màn kịch khoa trương như vậy cũng không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu, mà chỉ làm cho người ta thấy đáng yêu hơn.
Bách Trầm khẽ cười.
Lúc này, Chúc Du hạ tay xuống liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Ngay giây tiếp theo, cậu đột ngột ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn anh, hốt hoảng kêu lên: "Ôi mẹ ơi!"
Bách Trầm lập tức nghiêm túc hỏi: "Sao vậy?"
Chúc Du bật dậy khỏi ghế nhanh như chớp.
"Tui chỉ xin ông chủ nghỉ hai tiếng thôi! Sắp đến giờ rồi!"
Nghe vậy, Bách Trầm cũng đứng dậy nhường đường cho cậu.
Bách Trầm vô thức lùi lại nửa bước, tự động nhường thêm không gian cho cậu.
Chúc Du đứng bên bàn, ngửa cổ uống cạn nửa cốc cà phê còn lại, sau đó khoác ba lô lên vai.
"Đàn anh ơi, tui đi trước nhé, lúc khác trò chuyện sau!"
Cậu còn tiện tay rút một tờ khăn giấy lau sạch vết cà phê bên khóe miệng, dặn dò đầy nghiêm túc: "Tui đã thanh toán hóa đơn rồi, nhớ uống hết đi, đừng lãng phí nha!"
Chúc Du vẫn luôn xót tiền.
Ở đây, một ly cà phê bình thường cũng đã hơn sáu mươi tệ. Mà hôm qua cậu kiếm được còn chưa đủ để chi tiêu cho hôm nay.
Hai vị giáo sư đi gấp quá, chưa uống được mấy ngụm.
Nhưng Bách Trầm vẫn còn ngồi đây, nên trước khi rời đi, cậu không quên nhắc anh đừng để cà phê bị bỏ phí.
"Được, tôi biết rồi." Bách Trầm mỉm cười đáp.
Chúc Du đeo ba lô lên vai, lao ra khỏi quán cà phê như một cơn gió.
Bách Trầm dõi theo bóng cậu khuất dần mới chậm rãi quay lại chỗ ngồi.
Hương hoa trà vẫn còn phảng phất trong không khí quyện vào vị cà phê đắng thoảng bên mũi.
Bách Trầm nhấp một ngụm.
Ừm...
Hình như cà phê cũng trở nên ngọt ngào hơn rồi.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ nhẹ vang lên trên tấm kính trong suốt bên cạnh.