Gì cơ? Cậu ở phòng 514 á? Vậy để tôi đưa cậu lên nhà.
Bách Trầm quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Anh nhìn thấy một đầu tóc hồng nhô ra.
Chúc Du giơ điện thoại lên và ra dấu gì đó với anh, màn hình điện thoại là giao diện mã QR. Bách Trầm nhìn kỹ mới phát hiện đó là mã QR để thêm bạn bè.
Bách Trầm hiểu ra. Anh mở điện thoại, thêm Chúc Du vào danh sách bạn bè trên WeChat.
Sau khi nhận được lời mời kết bạn, Chúc Du giơ tay làm dấu "OK" với Bách Trầm rồi lại xách ba lô chạy vội đi.
Ánh sáng buổi sáng xuyên qua những khe lá cây, rơi xuống thành những bóng vụn loang lổ.
Những vệt sáng đổ lên người Chúc Du, cảnh tượng này giống như một bức tranh nổi tiếng thế giới đầy màu sắc.
Cho đến khi cái bóng mảnh mai và năng động đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Bách Trầm mới nhẹ nhàng hạ mi nhấm nháp nốt ngụm cà phê còn lại.
Ting Ting.
Điện thoại rung lên một cái, ngay sau đó một tin nhắn WeChat hiện lên trên màn hình.
Bách Trầm cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ Chúc Du.
【Chúc Du: Đàn anh ơi, tối gặp nha (^з^)-☆】
Bách Trầm trả lời một chữ: 【Được】
Chúc Du không trả lời nữa. Bách Trầm nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện một lúc, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại mở hình đại diện của Chúc Du.
Đó là hình ảnh một đóa hướng dương đang đón gió, cánh hoa bị gió thổi lệch ra phía sau, dưới bức ảnh có một dòng chữ—
【Sống mẹ nó phải biết hướng về phía mặt trời】
Bách Trầm bị ảnh đại diện của Chúc Du làm cho bật cười. Anh nhấn vào xem trang cá nhân của Chúc Du.
Mặc dù cậu đã cài đặt chế độ bạn bè chỉ xem được trong vòng nửa năm gần đây. Nhưng Chúc Du lại thường xuyên đăng bài, có khi một ngày đăng tận ba bốn bài.
Bách Trầm lướt qua một lượt, anh nhận ra Chúc Du là người rất thích ghi lại cuộc sống của mình. Trang cá nhân của cậu ngập tràn những bức ảnh về chó mèo lang thang, và nhiều ảnh tự chụp của cậu nữa, đẹp đẽ mà cũng không kém phần hài hước...
Từ ba tháng trước, điều mà Chúc Du đăng nhiều nhất chính là "Sắp chết đói rồi."
Gần như mỗi tuần đều có một bài nói về việc cậu sắp chết đói.
Lướt thêm nữa, sáu tháng trước, Chúc Du đăng một loạt ảnh selfie, một tấm với tóc màu bạch kim, một tấm là tóc vàng mà Bách Trầm đã từng thấy.
Chúc Du than thở rằng màu tóc yêu thích nhất của cậu vẫn là màu trước, nhưng Chúc Du đẹp như vậy cơ mà, bất kể tóc màu gì cũng không đâu thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.
Bách Trầm không nhận ra rằng khi anh lướt hết trang cá nhân của Chúc Du, nụ cười nơi khóe môi anh đã trở nên sâu hơn rất nhiều.
—
Quán cà phê vào cuối tuần luôn rất đông khách.
Ngoài ra, cà phê ở đây cũng rất được các sinh viên Trung Quốc ưa chuộng. Chúc Du thích nhất là quá trình mang cà phê đến tận chỗ ngồi của họ, vì như vậy cậu có thể tranh thủ nghe lén những câu chuyện trò chuyện vặt vãnh thú vị.
Mỗi nhóm người lại có những câu chuyện phiếm khác nhau.
Chúc Du thích nhất là nghe họ thảo luận về nơi có món ăn Trung Quốc ngon, tốt nhất là kèm theo giá cả để bàn luôn.
Khi có thời gian nghỉ ngơi, cậu sẽ âm thầm tính toán xem ngoài tiền mua thức ăn cho Lưu Ba thì sẽ có thể đi ăn món đó vào khoảng thời gian nào.
"Yu, cà phê cho bàn số 7."
Khi Chloe ở quầy gọi cậu, Chúc Du đang ngồi ở khu nghỉ ngơi xoa bóp đôi chân mỏi nhừ. Cậu liền đứng dậy khỏi ghế, đáp: "Tới đây."
Chúc Du mang cà phê đến bàn số 7.
"Thưa quý khách, đây là cà phê quý khách đã gọi." Chúc Du không có thói quen nhìn khách, chỉ đặt cà phê xuống rồi rời đi ngay.
Không ngờ khách ở bàn số 7 đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cậu.
"Chúc Du."
Chúc Du nghe giọng nói có vẻ quen thuộc, quay lại nhìn người khách ở bàn số 7.
"Phó Văn Vũ?!"
"Không ngờ đúng không? Tôi đến tìm cậu đây!" Chàng trai tóc ngắn, mặc đồ hiệu đứng trước mặt đột nhiên vỗ một cái vào hông Chúc Du, "Đúng là gầy đi rồi nè."
"Với cả cái đầu hồng này nữa, thật sự hợp với mặt cậu đấy."
Chúc Du không muốn gây ồn ào ở nơi làm việc, liền quay lại vỗ nhẹ vào đầu Phó Văn Vũ, hạ giọng mắng: "Cậu bị bệnh à?"
"Tự nhiên chạy đến Anh làm gì?" Chúc Du không ngờ lại gặp được người bạn thân ở Anh.
"Mẹ tôi qua đây làm việc, tôi biết cậu cũng ở London nên muốn đến thăm cậu. Tôi phải đi hỏi khắp nơi mới biết cậu đang làm thêm ở đây đấy."
Phó Văn Vũ dùng một tay che chỗ vừa bị Chúc Du vỗ, tay còn lại kéo ghế bên cạnh ra hiệu cho Chúc Du ngồi xuống để trò chuyện.
"Cậu mà không chặn tôi thì tôi đâu phải mất công đến thế hả?"
Chúc Du quay lại nhìn một lượt, thấy không có khách mới đến mới ngồi xuống cạnh Phó Văn Vũ.
"Cậu đến thăm tôi à? Cậu mang gì đến thăm tôi thế?" Chúc Du tự động bỏ qua câu nói thứ hai của đối phương.
Phó Văn Vũ đáp: "Mẹ cậu không phải quản lý luôn bọn tôi rồi sao..."
"Dù sao tôi cũng không mang đồ ăn đến cho cậu đâu." Phó Văn Vũ biết Chúc Du đang mong chờ điều gì nên ngay lập tức dập tắt hy vọng của cậu.
Chúc Du chìa tay ra, giọng điệu như đang làm nũng: "Vậy cậu cho tôi mượn chút tiền đi."
Phó Văn Vũ vội vàng cho điện thoại vào túi che lại, lắc đầu: "Cũng không được luôn."
"Chúc Du à, cậu hiểu mà đúng không? Tôi thật sự sợ mẹ cậu lắm đấy." Mỗi khi nhớ lại giọng điệu cảnh cáo của Ngu Liên Hoan, Phó Văn Vũ lại cảm thấy lạnh sống lưng.
"Tôi, lão Chúc, anh Châu và Tiểu Dương đều bị bà ấy cảnh cáo từng người một, nghiêm cấm chúng tôi cung cấp bất kỳ hỗ trợ tài chính hay vật chất nào cho cậu." Phó Văn Vũ vừa nói vừa đưa tay ra đếm.
"Nói nghe coi, cậu quậy đến mức nào mà bị mẹ cậu tống cổ đến tận nơi này?"
"Tôi không làm sai gì cả." Chúc Du nhíu mày, không vui mà nhấn mạnh. Chỉ vì cậu bị đưa đến đây mà mọi người đều cho rằng đó là lỗi của cậu, chẳng ai chịu đứng về phía cậu.
Nhưng mục đích khi kết bạn là gì chứ? Chẳng phải là để vào mấy lúc như này có người mù quáng đứng về phía cậu hay sao?
Chúc Du lườm một cái, chống tay lên bàn chuẩn bị đứng dậy bỏ đi.
"Được rồi, được rồi, cậu không sai." Thấy Chúc Du sắp nổi giận, Phó Văn Vũ vội vàng giữ lại, "Cậu đừng đi mà, mặc dù tôi không giúp được gì, nhưng..."
"Nhưng cậu lại có thể gây thêm phiền phức cho tôi nữa." Chúc Du tiếp lời, hai tay chống vào hông, mặt đầy ngán ngẩm.
Phó Văn Vũ lập tức bảo: "Cậu nói gì thế? Rạng sáng mai tôi sẽ bay về Trung Quốc, tối tôi sẽ đãi cậu một bữa ra trò mà."
"Thật á?" Chúc Du cuối cùng cũng nghe được câu mình muốn nghe, liền ngồi lại xuống ghế.
"Đương nhiên rồi, anh đây vẫn rất thương cậu đó nhé."
"Tôi muốn ăn đồ Trung Quốc." Chúc Du không để tâm đến câu nói của Phó Văn Vũ.
Phó Văn Vũ gật đầu rộng lượng, "Muốn gì cũng chiều."
"Tôi còn muốn uống rượu nữa." Hai mắt Chúc Du sáng lên.
"Được luôn! Vậy tôi đặt bàn ngay đây." Phó Văn Vũ lấy điện thoại ra.
"Tôi chưa tan làm mà, đợi tôi..." Chúc Du nhìn đồng hồ trên tay, "Hai tiếng nữa nhé."
Phó Văn Vũ nhăn mặt, "Thì xin nghỉ đi."
"Nghỉ thì cậu phải trả bù lương cho tôi." Chúc Du nói.
Phó Văn Vũ giơ tay đầu hàng, "Thôi được rồi, cậu cứ làm việc đi."
Phó Văn Vũ thở dài, không thể không thừa nhận, càng nhìn Chúc Du bây giờ cậu ta càng thấy lạ.
Chúc Du dù sao cũng là cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ trong nhà họ Chúc, nằm trên đống tiền mà lớn, làm sao có thể chịu đựng được cái khổ như bây giờ?
Người giờ cũng đã gầy đi nhiều.
Vậy mà sao chứ? Cậu lại chọn làm thêm ở một nơi nhỏ như thế này chứ nhất quyết không chịu chủ động thừa nhận sai lầm với gia đình.
Phó Văn Vũ nhìn bóng lưng bận rộn của Chúc Du, đôi khi cậu ta thật sự rất tò mò, một người như thế sao lại có thể kiên trì và quyết tâm đến mức này?
—
Bảy giờ rưỡi tối ở London.
Tại một nhà hàng Trung Quốc—
"Chúc Du, cậu thật sự say rồi à?"
Trong một phòng riêng sang trọng của nhà hàng kiểu Trung, bàn ăn đầy ắp những món ăn phong phú nhưng hầu như không còn gì nhiều.
Trên bàn chỉ còn hai người, một người trẻ tuổi với tóc màu hồng đang say mèm ngồi bệt bên cạnh chiếc ghế, ôm lấy chai rượu trống mà khóc nức nở.
Nước mắt như những viên ngọc trai rơi ra, từng giọt từng giọt lăn xuống.
Phó Văn Vũ không phải là người tửu lượng kém, ít nhất bây giờ cậu ta còn tỉnh táo hơn Chúc Du nhiều. Cậu ta tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Chúc Du.
"Đừng khóc nữa, đồ ăn cũng ăn rồi, rượu cũng uống rồi, tôi đưa cậu về ký túc xá nhé." Phó Văn Vũ khoác tay qua vai Chúc Du, giúp cậu đứng dậy.
Chúc Du đánh nhẹ một cú vào ngực cậu ta, lực không mạnh nhưng đủ để Phó Văn Vũ phải ôm ngực ho khan một tiếng, nghe thấy Chúc Du lầm bầm: "Tôi ghét mấy người."
"Cậu ghét nhiều người lắm rồi." Phó Văn Vũ không lấy làm lạ. Cậu ta dìu Chúc Du ra khỏi phòng.
Chỉ cần ai không làm Chúc Du vui vẻ, ai không đứng về phía cậu thì cậu đều ghét.
Chúc Du ôm chặt chai rượu trống không không chịu buông, vừa khóc vừa nức nở: "Chẳng ai hiểu tôi cả..."
"Tôi hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cậu cũng không chịu nói, bọn tôi phải làm sao hiểu được cậu?" Phó Văn Vũ đẩy Chúc Du vào xe, thắt dây an toàn cho cậu xong mới bảo tài xế lái xe đi về khu ký túc của Chúc Du.
Chúc Du giận dữ: "Cậu không phải là phải luôn đứng về phía tôi sao?"
"Không được, lý trí của tôi vẫn đủ dùng." Phó Văn Vũ đáp, "Tôi phải hiểu rõ rốt cuộc là ai sai trước đã."
Mũi của Phó Văn Vũ bị Chúc Du húc một cú mạnh.
Phó Văn Vũ ôm lấy mũi định mắng cậu, nhưng khi quay lại nhìn, Chúc Du đã cuộn tròn người lại thu mình vào góc xe, mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt. Cậu ta không thể mở miệng mắng được nữa.
Dù sao thì hiện tại Chúc Du là người tội nghiệp nhất trong nhóm bọn họ.
Nghĩ đến đây, Phó Văn Vũ lấy điện thoại ra và mở máy ảnh, "Chúc Du, nhìn vào ống kính nào."
Chúc Du nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên. Thực ra cậu không hiểu rõ Phó Văn Vũ bảo mình làm gì, chỉ là nghe thấy cậu ta gọi nên mới ngẩng đầu lên.
Khi thấy hình ảnh của mình trên điện thoại của Phó Văn Vũ, cậu tự nhiên điều chỉnh lại tư thế ngồi, đưa tay lên ra hiệu "Yay" trước ống kính.
"Thật là..." Phó Văn Vũ chụp liền hai tấm rồi cúi đầu xem lại, "Cậu lúc nào cũng mắc bệnh hình tượng."
Dù ánh sáng trong xe mờ mờ nhưng bức ảnh chụp lại khiến đôi mắt mờ nước của Chúc Du vẫn là điểm thu hút nhất, chiếc khuyên tai của cậu cũng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Chúc Du rúc mình vào áo khoác, lại lăn người nằm xuống ghế sau.
"Này, Chúc Du, cậu bỏ tôi ra khỏi danh sách đen đi chứ?" Phó Văn Vũ đã bị đẩy ra góc xe, thấy đôi chân của Chúc Du suýt nữa đạp vào mình, cậu ta vội vàng giữ lấy không cho cử động nữa.
Chúc Du từ từ mở mắt, đầu óc quay chậm vài giây mới lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa và ném vào tay Phó Văn Vũ.
"Tự làm đi." Chúc Du nói.
Phó Văn Vũ cầm điện thoại vào Wechat kéo mình ra khỏi danh sách đen của Chúc Du.
"Tôi kéo những người khác ra khỏi danh sách đen luôn được không?" Phó Văn Vũ vừa hỏi vừa nhìn sắc mặt của Chúc Du.
Chúc Du không thay đổi sắc mặt, có vẻ như tâm trạng vẫn ổn.
"Tùy thôi." Chúc Du ôm chai rượu đáp, không hiểu sao giọng nói lại mang chút gượng gạo.
Những người mà Phó Văn Vũ nhắc đến thực ra là bạn bè của Chúc Du ở trong nước, họ đều đã khiến Chúc Du không vui vì những chuyện lớn nhỏ nào đó rồi bị cậu kéo vào danh sách đen.
"Bọn tôi đã bao dung như vậy rồi Chúc Du à, cậu phải sửa lại tính khí đi, không thể cứ chọc tức những người thân thiết với cậu như thế được."
Chúc Du nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy.
Thực ra cậu cũng biết mình có thói quen xấu này, nhưng không thể sửa được. Càng thân thiết với người nào, cậu càng dễ dàng không kiểm soát được tính khí của mình.
Phí Văn Du thao tác xong, dừng lại một chút trên giao diện trò chuyện, thấy trong danh sách trò chuyện gần đây của Chúc Du xuất hiện một người có biệt danh 【Đàn anh Bách Trầm】.
"Ê, cái người tên đàn anh Bách Trầm là ai thế?" Phó Văn Vũ trả điện thoại cho Chúc Du hỏi.
Chúc Du ôm điện thoại, nhớ lại khuôn mặt và dáng người của Bách Trầm, chậm rãi mở miệng: "Là nam... Bồ Tát..."
Vừa dứt lời, xe cũng dừng lại vững vàng ở dưới khu ký túc.
Phó Văn Vũ đỡ cậu ngồi dậy, tùy tiện nói: "Được rồi, Bồ Tát thì Bồ Tát, vậy cậu ở phòng ký túc nào?"
Chúc Du cúi đầu suy nghĩ về câu hỏi của Phó Văn Vũ.
Bồ Tát... ở ký túc xá nào nhỉ?
Cậu loạng choạng bước ra khỏi xe, vịn vào cửa xe nói với Phó Văn Vũ:
"Bồ Tát ở..." Giọng Chúc Du không rõ, "514."
Phó Văn Vũ đỡ cậu, thật sự không nghe rõ nửa câu đầu của Chúc Du, "Gì cơ? Cậu ở phòng 514 á? Vậy để tôi đưa cậu lên nhà trước, một lát tôi phải đi kịp chuyến bay."