Cơ ngực... to thật đấy... Hai mắt Chúc Du mở to không chớp.
Chúc Du thường không hay làm loạn khi uống rượu, trong suốt quãng đường từ khi Phó Văn Vũ dẫn cậu vào tòa nhà và đến thang máy đều rất im lặng.
Chỉ có điều ban đầu cậu nhất quyết ôm chai rượu trong tay, không chịu buông ra.
Phó Văn Vũ đã vật lộn một lúc dưới tầng mới giành được chai rượu từ tay cậu ném vào thùng rác.
Từ khi vào thang máy cho đến khi đi tới phòng 514, nước mắt của Chúc Du cứ lã chã rơi không ngừng.
"Chìa khóa đâu?" Phó Văn Vũ mệt đến mức mồ hôi đổ đầy đầu.
Chúc Du loạng choạng rút một chùm chìa khóa ra từ túi áo, trên đó có một cái móc hình hoa hướng dương.
"Đây nè."
Tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa vang rất lớn, nhưng cậu không thể đưa chìa vào đúng vị trí.
Phó Văn Vũ nhìn đồng hồ, mẹ đã gọi nhắc cậu ta phải ra sân bay rồi. Nhưng bên này Chúc Du vẫn chưa vào nhà, cậu ta đành bỏ nhanh tay giật lấy chìa khóa từ tay Chúc Du, hệt như một bà mẹ lo lắng nói: "Để tôi làm cho, cậu định đứng thử suốt đêm à?"
Cậu ta cắm chìa khóa vào ổ chuẩn bị mở cửa, nhưng ngay lúc đó, tay nắm cửa bỗng nhiên xoay mở ra ngay trước mắt cậu ta.
Phó Văn Vũ: ??
Cậu ta tưởng mình hoa mắt, định nhìn lại thật kỹ.
Cạch một tiếng, cửa được mở ra.
Một làn hương lạ thoảng qua, và một người đàn ông mặc đồ ngủ đen dài xuất hiện trước mắt họ.
Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao lớn, chiếc áo ngủ rộng không thể che giấu được cơ bắp vững chãi và bắp tay rắn rỏi. Phó Văn Vũ bị thân hình này làm cho hoảng sợ, kéo Chúc Du lùi lại một bước.
"Cái quái..." Phó Văn Vũ không phải vì người đột ngột xuất hiện nên hoảng mà là vì thân hình của người này khiến cậu ta nhất thời sửng sốt.
Dẫu sao Phó Văn Vũ cũng là người tập gym, cậu ta biết rõ thân hình như vậy khó mà luyện đến mức nào. Giống như tâm lý của Chúc Du lần đầu gặp Bách Trầm vậy, Phó Văn Vũ cũng bất chợt thấy tự ti, nhưng cậu ta còn thêm phần kính phục.
Khi tỉnh lại, Phó Văn Vũ vội vàng ngẩng đầu nhìn số phòng, đúng là phòng 514 rồi mà ta.
"Xin hỏi cậu là ai thế?" Bách Trầm nhìn Phó Văn Vũ một cái rồi chuyển sang nhìn Chúc Du đang say khướt, "Cậu là bạn của Chúc Du à?"
"Đàn anh." Chúc Du chợt lên tiếng.
"Hả! Cậu quen anh ấy à?" Phó Văn Vũ tưởng Chúc Du đã nhầm phòng, nhưng khi nghe Bách Trầm gọi tên cậu và Chúc Du gọi anh là đàn anh, cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ăn cơm, Chúc Du còn nói người đàn anh này là "Bồ Tát", chắc người trước mắt không phải người xấu đâu ha.
Cậu ta nghĩ người đàn anh này là bạn cùng phòng của Chúc Du.
"Chúc Du say rồi, anh là bạn cùng phòng của cậu ấy phải không?" Phó Văn Vũ chưa để Bách Trầm kịp trả lời đã nhanh chóng đẩy Chúc Du đang loạng choạng vào trong vòng tay của anh, "Phiền anh giúp tôi đưa cậu ấy về phòng nhé."
"Tôi phải đi để kịp chuyến bay về nước rồi." Phó Văn Vũ nhìn đồng hồ, nếu không đi bây giờ sẽ muộn mất.
"Cảm ơn nhé, anh bạn." Phó Văn Vũ không cho Bách Trầm cơ hội chen lời.
Bách Trầm đỡ Chúc Du, định gọi Phó Văn Vũ để giải thích mình không phải bạn cùng phòng của Chúc Du, nhưng lúc này Phó Văn Vũ đã nhanh chóng vào thang máy.
"Đàn anh ơi!" Chúc Du đứng thẳng người, vui vẻ chào hỏi: "Chào buổi tối!"
Chúc Du loạng choạng đứng vững, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong tầm mắt mờ mịt vì nước mắt, chỉ có thể mơ hồ nhận ra một gương mặt điển trai.
"Chào buổi tối, Chúc Du."
Bách Trầm lo lắng Chúc Du sẽ ngã, vội vàng duỗi tay đỡ lấy cánh tay cậu.
Chúc Du có vẻ ngoài mảnh mai, cánh tay cậu cũng quả thật rất mảnh, chẳng có chút cơ bắp nào.
"Anh sao lại ở nhà tui?" Trong nhận thức của Chúc Du, Phó Văn Vũ chỉ đưa cậu đến trước cửa phòng, nhưng giờ Bách Trầm lại đột ngột xuất hiện trong nhà của cậu.
Đây quả là một chuyện kỳ lạ.
Xem ra say thật rồi.
Khi xác nhận được điều này, Bách Trầm thở dài một hơi.
Anh giữ vững Chúc Du, nhẹ nhàng gọi: "Chúc Du, chìa khóa ở đâu rồi?"
"Ở đây!" Chúc Du trả lời, giọng nói vang dội như đang huấn luyện quân sự.
Cậu mò trong túi, lấy ra một chùm chìa khóa đầy màu sắc.
Bách Trầm đỡ Chúc Du đến trước cửa phòng 515. Chìa khóa của các phòng trong khu ký túc đều giống nhau, anh nhanh chóng tìm được chìa khóa phòng
"Chúc Du, cậu say rồi." Bách Trầm không tỏ ra giận dữ.
Chúc Du hít một hơi, bướng bỉnh lắc đầu: "Tui không say à nha."
Thấy Chúc Du sắp không vui, Bách Trầm vội vàng thay đổ cách nói: "Đúng đúng, cậu không say."
"Chúng ta vào trong đi." Bách Trầm mở cửa, đỡ Chúc Du vào phòng.
"Meo—" Vừa mở cửa, Lưu Ba chạy ra từ phòng ngủ vòng quanh hai người khiến họ không thể di chuyển.
Bách Trầm liền cúi xuống, một tay ôm lấy Lưu Ba vào lòng, tay kia đỡ Chúc Du đi vào phòng ngủ.
Mùi rượu trên người Chúc Du không nồng, chủ yếu là hương hoa sơn trà dịu nhẹ, có lẽ cậu là người dễ say khi chỉ mới tiếp xúc với rượu.
Các phòng trong ký túc xá của sinh viên quốc tế đều có bố trí giống nhau, Bách Trầm không gặp khó khăn gì khi tìm được công tắc đèn phòng ngủ.
Khi công tắc bật lên, ánh sáng phòng ngủ sáng choang, sáng hơn hẳn đèn trong phòng khách, thậm chí có chút chói mắt.
Ánh sáng đột ngột khiến cả hai người đều phải mất một lúc để thích nghi, Bách Trầm hơi quay đầu đi, còn Chúc Du lập tức đưa tay che mắt, "Á!"
"Đàn anh, mắt tui!" Chúc Du làm điệu bộ như nhân vật Tử Vy khi bị mù, "Tui không thể nhìn thấy gì cả!"
Bách Trầm nghe xong khẽ cười một tiếng. Anh đỡ Chúc Du ngồi xuống bên giường, đặt Lưu Ba xuống đất rồi ôn hòa nói: "Không nhìn thấy thì ngủ một giấc đi."
"Ngủ dậy sẽ ổn thôi." Giọng nói dịu dàng đến mức như đang nỉ non dỗ dành vậy.
Bách Trầm nói xong liền nghiêng người bật chiếc đèn bàn bên cạnh lên, rồi đưa tay tắt đèn chính trong phòng.
Chúc Du dùng hai chân đá giày ra nhưng không kiểm soát được lực nên một chiếc giày bay thẳng đến góc cửa phát ra tiếng động không nhỏ.
Sau đó, cậu mới từ từ hé mắt ra.
Đèn phòng đã tắt.
Nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường toả ra ánh sáng dịu nhẹ mang sắc vàng ấm áp.
Bách Trầm điều chỉnh độ sáng của đèn, ánh sáng ấm áp trên người anh dần dần chuyển từ sáng rõ sang mờ ảo.
Do cúi người xuống, vạt áo ngủ của Bách Trầm hơi mở ra ngay tại vị trí giữa chiếc cúc thứ hai và thứ ba.
Và thế là Chúc Du không thể nào tránh khỏi việc nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Một bờ ng.ực rắn chắc căng đầy sức mạnh, các đường nét sắc sảo, cơ bắp săn chắc nhưng không hề thô kệch, tạo cảm giác vừa mạnh mẽ vừa tràn đầy sự an toàn. Da thịt láng mịn, còn có một nốt ruồi đỏ rơi ngay trên ngực trái.
Chúc Du không bị cận, khoảng cách này thậm chí còn giúp cậu quan sát rõ đến từng sợi lông tơ trên làn da đối phương.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên cậu quan sát bộ phận này ở khoảng cách gần như vậy.
Và cũng ngay lần đầu tiên, cậu đã gặp phải một thân hình hoàn mỹ đến mức khó tin như Bách Trầm.
Cơ ngực... to thật đấy... Hai mắt Chúc Du mở to không chớp.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu đột nhiên cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp tràn ra từ mũi.
Cảm giác kỳ lạ này khiến cậu theo phản xạ đưa tay lên lau. Chất lỏng màu đỏ tươi lem trên mu bàn tay cậu.
Cơn say bỗng chốc tan biến hơn nửa.
Bách Trầm vừa điều chỉnh xong độ sáng của đèn, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt tràn đầy kinh hãi của Chúc Du.
Chúc Du hai tay ôm lấy mũi, nhưng dòng máu đỏ vẫn len lỏi tràn qua kẽ tay.
"Chúc Du, cậu sao thế?" Bách Trầm hoàn toàn không nhận ra lý do tại sao Chúc Du lại bị chảy máu mũi, vội vàng hỏi với vẻ lo lắng.
Về lý do, Chúc Du đương nhiên không dám nói một lời nào, chỉ có thể mở to đôi mắt vô tội lắc đầu lia lịa.
Bách Trầm lấy giấy ăn để bịt mũi cho Chúc Du, đỡ cậu đi vào phòng tắm.
Anh mở vòi nước, đứng trân trân trước dãy khăn đầy màu sắc trên tường, chẳng biết khăn nào là Chúc Du dùng để lau mặt.
Do dự một lúc, Bách Trầm chỉ lấy hai tờ giấy ăn trên tay.
"Chúc Du, cậu bỏ tay ra một chút." Anh nhẹ nhàng nói, "Để tôi xem xem bên nào chảy máu."
Chúc Du dùng cả hai tay che miệng và mũi, máu từ các kẽ tay chảy ra.
Cậu nhìn Bách Trầm một cách mơ hồ, dường như chưa hiểu được câu nói của anh, biểu cảm hệt như một đứa trẻ lúng túng.
Bách Trầm nắm lấy tay Chúc Du nhẹ nhàng kéo xuống.
Là mũi bên phải đang chảy máu.
Bách Trầm dùng giấy ăn để bịt bên mũi chảy máu của Chúc Du, lấy thêm giấy ăn ướt lau sạch vết máu trên mặt cậu.
"Rửa tay xong là ổn thôi." Bách Trầm nhẹ nhàng nói.
Chúc Du ngoan ngoãn đưa tay dưới vòi nước để rửa sạch.
Bách Trầm nhìn gương mặt mệt mỏi của cậu, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Chúc Du say rượu mà không có thói quen làm loạn.
"Rửa xong rồi." Chúc Du quay lại, giơ hai tay về phía Bách Trầm.
Bách Trầm bật cười nắm lấy tay Chúc Du, rút thêm hai tờ giấy ướt lau khô tay cho cậu, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: "Cậu uống say đến mức này rồi sao?"
Chúc Du nghe tiếng, khẽ nâng hàng mi dài tỉ mỉ quan sát người trước mặt. Trong lúc giúp cậu rửa sạch vết máu, một vài giọt nước cũng vô tình bắn lên người Bách Trầm.
Chúc Du nhìn thấy những giọt nước trong suốt chảy từ sau tai anh xuống, men theo cổ lướt qua xương quai xanh, biến mất vào bên trong chiếc áo ngủ cổ chữ V...
Hơi nước mờ ảo, ánh đèn trong phòng tắm mập mờ đầy ám muội. Những vệt nước đọng trên làn da của Bách Trầm để lại dấu vết gợi cảm khó tả. Chúc Du đột nhiên nhớ lại nốt ruồi nhỏ mà mình đã nhìn thấy khi nãy.
Thế là, đôi mắt cậu bỗng trợn tròn.
Và rồi—
Một dòng chất lỏng ấm nóng lại từ từ chảy ra, lần này là từ lỗ mũi bên trái.
Bách Trầm vừa mới lau khô tay cho Chúc Du, đang định ngẩng đầu nói gì đó thì bỗng nhiên một giọt chất lỏng đỏ sẫm rơi xuống mu bàn tay anh.
Trên da anh, một bông hoa máu nở bung.
Bách Trầm sững người, ngẩng đầu nhìn Chúc Du.
Chúc Du nhanh hơn một bước, vội đưa tay che mũi lại trước khi ánh mắt hai người chạm nhau.
Bách Trầm: ?
—
Mười phút sau.
Cả hai bên mũi của Chúc Du đều đã bị nhét đầy giấy, cậu được Bách Trầm nhẹ nhàng đỡ lên giường. Chúc Du đã say giấc nồng, những sợi tóc lòa xòa trước trán còn ướt dính chặt vào khuôn mặt trắng nõn.
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, Chúc Du ngủ rất yên tĩnh, đôi môi hơi hé mở, nhịp thở dần trở nên đều đặn.
Hàng mi dài như cánh quạt khẽ run rẩy, không biết cậu đang mơ thấy gì mà trong mơ lại thì thào:
"Làm ơn... Tui..."
"Sờ... sờ..."
Bách Trầm nghiêng tai lại gần, nhưng không thể nghe rõ cậu nói gì.
Anh không hiểu cậu đang mơ thấy gì.
Bách Trầm kéo chăn lên, đắp đến nửa mặt của Chúc Du. Những sợi tóc màu hồng mềm mịn lướt qua kẽ tay anh, để lại chút tê tê ngứa ngứa.
Bách Trầm cụp mắt nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn người đang ngủ trên giường.
Cậu ấy hình như quá mất cảnh giác với người bên cạnh.
Nếu như anh không phải là người tử tế thì sao?
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Bách Trầm.
Không lâu sau, anh chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Bách Trầm lặng lẽ rời khỏi giường, cẩn thận lau sạch vết máu Chúc Du vô tình làm rơi trên sàn, đổ đầy thức ăn và nước uống vào bát của Lưu Ba rồi mới rời đi.
Gió đêm thổi lùa qua khe cửa sổ, lướt qua tán lá của cây phát tài bên cửa sổ tạo ra những tiếng xào xạc khe khẽ.
Đêm nay, Chúc Du không mơ thấy gì cả, nhưng giấc ngủ lại không được yên ổn.
Trong tiềm thức, cậu cứ cảm thấy hình như trước khi ngủ mình đã làm một chuyện gì đó chẳng thể vãn hồi...