Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 45

Tôi rất thích Cá Nhỏ, là kiểu thích không thể sống thiếu em ấy được.

Chúc Đình nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào những vết đỏ chi chít trên cổ Chúc Du.

Chúc Du nhìn theo ánh mắt anh trai mình, sau đó liền kéo chặt áo khoác che kín cổ, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Chúc Đình, hỏi: "Anh làm gì đấy?"

Nhồi máu cơ tim, đau đầu. Đây là cảm giác đầu tiên của Chúc Đình.

"Sáng nay anh gọi cho em bốn cuộc." Chúc Đình lạnh lùng nói.

Hai anh em họ thực ra không giống nhau lắm, nếu chỉ nhìn lướt qua, rất ít người nghĩ họ là anh em ruột. Chỉ khi nhìn kỹ mới có thể phát hiện điểm tương đồng duy nhất, đó là dáng môi.

Chúc Đình giống y hệt ba - Chúc Thành, trong khi Chúc Du lại mang dáng vẻ của mẹ - Ngu Liên Hoan.

Chúc Du gãi đầu, "Ồ, em tắt chuông rồi sao?"

Cậu quay sang nhìn Bách Trầm, bởi vì chính cậu cũng không chắc lắm.

Bách Trầm gật đầu.

Đêm qua anh đã nhìn thấy Chúc Du tự tay để điện thoại ở chế độ im lặng.

Sáng nay, không lâu sau khi Bách Trầm thức dậy, đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ phòng 515 đối diện. Với Bách Trầm, những chuyện không liên quan đến Chúc Du không thể thu hút được sự tò mò của anh.

Vậy nên, anh đã tự động "lọc bỏ" âm thanh gõ cửa kia.

Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa cũng dừng lại.

Bách Trầm nghĩ người đã rời đi.

Không ngờ, giây tiếp theo, cửa nhà của anh lại vang lên tiếng gõ.

Bách Trầm bước tới mở cửa, đối diện với một người đàn ông trẻ mặc vest chỉnh tề có khuôn mặt nghiêm nghị.

Hai người đàn ông có chiều cao tương đương. Chúc Đình không hề thấp hơn Bách Trầm chút nào, tuy dáng người không vạm vỡ bằng anh nhưng chắc chắn cũng là kiểu "mặc đồ trông gầy, cởi đồ lộ cơ bắp".

Khuôn mặt của Chúc Đình vẫn đen sì.

"Cậu là Bách Trầm?" Hắn cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh.

Bách Trầm khẽ nhíu mày. Anh cảnh giác trước một người xa lạ có thể gọi đúng tên mình.

Chúc Đình vươn tay, "Tôi là Chúc Đình, anh trai của Chúc Du."

Nếu nhìn theo góc độ này, miễn cưỡng có thể thấy nét tương đồng giữa hai người. Bách Trầm vươn tay bắt lại.

"...." Bách Trầm im lặng trong giây lát, "Chào anh."

"Chúc Du đang ở nhà cậu?" Sau khi buông tay, Chúc Đình liếc vào bên trong phòng hỏi.

Bách Trầm dịch người sang một bên, "Phải, Cá Nhỏ vẫn còn đang ngủ. Anh có muốn vào ngồi một lát không?"

Chúc Đình nhấc chân bước vào.

Bách Trầm pha một tách cà phê cho hắn, sau đó ngồi xuống đối diện với vẻ mặt có phần cứng nhắc.

Chúc Đình đánh giá người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, bất ngờ mở miệng hỏi: "Nó vẫn chưa dậy sao?"

Bách Trầm nâng cổ tay xem giờ, gật đầu: "Vẫn chưa đến giờ Cá Nhỏ thức dậy."

Bầu không khí rơi vào im lặng.

Chúc Đình quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

Dù gì cũng là em trai ruột của mình, hắn hiểu rất rõ về Chúc Du. Riêng cái tính dậy muộn và khó chịu khi bị đánh thức thôi cũng đủ khiến người khác đau đầu.

Đó cũng chỉ là một phần tính cách của Chúc Du, còn nhiều thứ khác còn "hành hạ" người ta hơn nhiều.

Mặc dù Chúc Đình đã từng vô số lần nói với Chúc Du rằng ngoài người thân trong nhà sẽ không có ai chịu đựng được cái tính khí của cậu, nhưng Chúc Đình và mọi người trong gia đình vẫn hy vọng cậu có thể gặp được một người yêu thương và sẵn sàng bao dung cho cậu.

Chúc Đình tiếp tục quan sát Bách Trầm. Cả hai không ai nói gì.

Vài phút sau, Chúc Đình cầm tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: "Cậu cũng gọi tôi là anh hai đi, giống như Chúc Du ấy."

"Được, anh hai." Bách Trầm gật đầu đáp lại.

Nếu không phải trong hồ sơ ghi rõ tuổi của Bách Trầm, Chúc Đình có lẽ đã không nghĩ anh mới hai mươi lăm.

Không phải vì ngoại hình của Bách Trầm trông già dặn, mà là khí chất và cách nói chuyện khiến anh có vẻ như một người từng trải rất nhiều trong cuộc sống.

Thế nên khi nghe Bách Trầm gọi mình là "anh hai", Chúc Đình bỗng cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn biết nếu hỏi Chúc Du về chuyện tình cảm của hai người, chắc chắn cậu sẽ chỉ cười cười cho qua, nên hắn quyết định hỏi thẳng Bách Trầm.

Chúc Đình hỏi hai người quen nhau như thế nào, và một số chi tiết khác. Bách Trầm chọn lọc và lược bớt một vài điều, còn lại đều trả lời thành thật với Chúc Đình.

"Cậu thực sự thích nó?"

Bách Trầm gật đầu, nhưng còn chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bật mở, Chúc Du xuất hiện trước tầm mắt hai người.

Đối diện với sự trách móc của Chúc Đình vì không nghe điện thoại, Chúc Du chỉ nhún vai chủ động nhận lỗi: "Được rồi, là lỗi của em, xin lỗi nhé."

Vừa nói, Chúc Du vừa đi về phía sofa.

"Khụ khụ..." Chúc Đình nghe vậy liền bị sốc đến mức suýt sặc cà phê.

Dẫu sao cũng là người đã trải qua nhiều tình huống lớn, sắc mặt hắn không hề thay đổi, chỉ có ánh mắt nhìn Chúc Du ẩn chứa vài phần không thể tin nổi.

Chúc Du ngồi xuống bên cạnh Bách Trầm. Anh hỏi: "Anh đã hâm nóng sữa, em muốn uống ngay không?"

Chúc Du lắc đầu, "Em chưa đánh răng nữa."

"Ừm." Bách Trầm đáp.

Chúc Du ngả người ra sau tựa lưng vào ghế sofa, đưa chân phải gác lên đùi Bách Trầm.

Cách họ tương tác quá mức tự nhiên, khiến Chúc Đình có cảm giác như hai người đã bên nhau nhiều năm rồi.

"Anh, sao đột nhiên đến tìm em vậy? Em còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa." Chúc Du vô thức vươn tay định lấy trái cây trên bàn, thấy trong đĩa chỉ còn quýt, lười bóc vỏ nên lại rút tay về.

Chúc Đình liếc cậu một cái, lạnh nhạt đáp: "Mẹ lo em bị chuyện hôm qua dọa sợ, đặc biệt dặn anh sáng nay đến xem em thế nào."

"Nếu nhìn tình hình bây giờ..." Chúc Đình dừng lại một chút, nhìn Chúc Du với dáng vẻ hoàn toàn thư giãn thoải mái, rồi mới bổ sung: "Có vẻ mẹ đã lo lắng thái quá rồi."

"Bà nội không biết chuyện này đúng không?" Chúc Du hỏi.

Chúc Đình chậm rãi lắc đầu.

Chúc Du thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi, đừng dọa bà nữa."

Vốn dĩ chuyện Chúc Du bỏ nhà đi cũng đã khiến cậu cảm thấy áy náy lắm rồi.

"Thôi được, anh đi trước đây. Còn hai đứa..." Chúc Đình đứng dậy, liếc nhìn cổ của Chúc Du một lần nữa, nhắc nhở: "Kiềm chế chút đi."

Tai Bách Trầm nóng lên, Chúc Du lập tức đứng phắt dậy phản bác: "Chúng em là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, chuyện này là bình thường mà?!"

Chúc Đình nhìn cậu một cái, không nói gì thêm.

Hắn cầm áo vest trên ghế lên, nói: "Anh về đặt bàn ở một nhà hàng Trung Quốc, trưa nay hai đứa cùng đến ăn cơm."

Chúc Du giơ tay tạo ký hiệu OK, sau đó quay sang hỏi Bách Trầm: "Anh ơi, anh đi được không?"

"Được." Bách Trầm gật đầu, hình như chợt nhớ ra điều gì đó liền bổ sung: "Sáng nay tôi vừa đặt rau củ tươi, nếu không ngại, anh có thể ở lại ăn trưa."

Ngữ điệu của anh nghe có vẻ như đang đưa ra lời mời.

Chúc Du khá bất ngờ, bởi vì Bách Trầm vốn không phải kiểu người chủ động như vậy. Có phải là anh đã bớt đi một chút dè dặt, trầm lặng? Hay là Bách Trầm muốn được gia đình cậu công nhận?

"Được đó được đó!" Chúc Du lập tức lên tiếng, phá tan sự yên lặng trong không khí.

"Anh hai, để em nói cho anh nghe, đàn anh của em nấu ăn siêu ngon luôn! Thật sự, siêu siêu ngon đó!"

Chúc Du tiến lên lấy áo khoác khỏi tay Chúc Đình, kéo hắn ngồi xuống sofa lần nữa, "Vậy nhé, quyết định vậy đi!"

Chúc Du cúi người, ghé sát tai Chúc Đình thì thầm rất khẽ: "Làm ơn đi anh, đừng từ chối mà, anh ấy sẽ suy nghĩ nhiều đấy."

Đây còn là Chúc Du sao?

Tên nhóc trước nay luôn làm theo ý mình, giờ lại biết suy nghĩ cho người khác á?

Chúc Đình nhìn cậu như nhìn một sinh vật lạ. Chúc Du phớt lờ ánh mắt đó, đi đẩy nhẹ lưng Bách Trầm về phía bếp, còn không quên quay đầu chắp tay làm động tác cầu xin với Chúc Đình.

Chúc Đình nhướng mày.

Chúc Du liền nháy mắt với hắn một cái.

Cạn lời. Hết nói nổi.

Chúc Đình nhắm mắt lại, cố gắng không nhìn nữa.

"Vui quá đi! Để em xem anh đã đặt những nguyên liệu gì nào?"

Chúc Du mở tủ lạnh, nhìn thấy bên trong đầy ắp rau củ và trái cây tươi, cảm thán thật dài: "Wowww——"

"Nhiều quá vậy!"

"Vốn dĩ anh định nấu bữa tối cho em."

Chúc Du kéo Bách Trầm đến trước tủ lạnh, thân tủ che chắn hoàn toàn hai người.

Chúc Du kiễng chân lén lút hôn trộm anh một cái, "Đây là nụ hôn chào buổi sáng."

"Hôm nay cũng rất thích anh nha." Chúc Du hạ thấp giọng, đôi má hơi ửng đỏ vì cảm giác "lén lút" đầy kích thích này.

"Em đi đánh răng đây."

"Anh làm sandwich cho bữa sáng rồi."

"Dạ!" Chúc Du vui vẻ rời khỏi bếp.

Vừa đi ra ngoài liền đối diện với một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm mình từ sofa.

Cả người Chúc Du cứng đờ, nặn ra một nụ cười với Chúc Đình, rồi như con cua ngang ngạnh bò về phía phòng tắm, "Anh à, anh cứ ăn chút trái cây trước nhé, em đánh răng xong ra ngay."

Thấy Chúc Đình đang bóc quýt, cậu còn bổ sung: "Ăn nhiều trái cây vào nha, hahaha..."

Tiếng cười gượng gạo đến mức chính cậu cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Chúc Đình lười nói với cậu.

Hắn đã quan sát xong, kết luận rằng Bách Trầm là một người chỉn chu, không phô trương. Chỉ cần loại bỏ những món đồ thuộc về Chúc Du ra khỏi phòng khách, căn nhà này sẽ lập tức trở nên gọn gàng ngăn nắp vô cùng.

Chúc Du nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, ra ngồi bên cạnh Chúc Đình, nhỏ giọng nói: "Em không có lừa anh đâu, đàn anh nấu ăn thật sự rất ngon."

Chúc Đình không nói gì, chỉ lặng lẽ nhét trái quýt vừa bóc vào tay cậu.

Chúc Du không ngờ quýt mà hắn vừa bóc lại là bóc cho mình, cậu nhận lấy nói:  "Hehe, cảm ơn anh."

Cậu bỏ một lúc mấy múi vào miệng.

"Anh đừng cứ giữ mặt lạnh như thế nữa, trông cứ như ai thiếu nợ anh vậy. Đàn anh có làm gì sai đâu, anh ấy mời anh ăn trưa chắc là vì anh ấy xem anh là người nhà của em, muốn được anh công nhận thôi."

"Anh không có sở thích phá hoại tình cảm của người khác."

"Được rồi được rồi, ai bảo anh là tổng tài chứ! Lạnh lùng là phong cách đặc trưng của tổng tài mà, đúng chưa?"

Chúc Du nhét hết số quýt còn lại vào miệng, nuốt vội vàng, rồi đứng dậy, "Em đi ăn sáng đây, lát nữa em sẽ vào phụ đàn anh nấu cơm, anh cứ ngồi chờ ăn đi."

Nói xong, Chúc Du chạy thẳng vào bếp.

Chúc Đình liếc nhìn hai người trong bếp, nhìn hai người kia đứng cạnh nhau, bỗng dưng cười khẽ.

Trông hợp phết đấy chứ.

Chúc Du ăn sáng xong trong chớp mắt, chạy tới bên cạnh Bách Trầm nói muốn phụ anh nấu cơm.

Bách Trầm đưa cho cậu một đĩa trái cây đã cắt sẵn, "Em ăn chút trái cây trước đi, còn sớm mà, có thể làm từ từ."

Chúc Du nhận lấy, dùng tăm xiên một miếng táo bỏ vào miệng. Nước trái cây ngọt ngào tràn ra, cậu nhai rôm rốp miếng táo giòn rụm, "Được rồi được rồi."

Bách Trầm định mang đĩa trái cây còn lại ra phòng khách, nhưng Chúc Du nhanh chóng giữ chặt lấy anh, vừa nhai táo vừa nói: "Để em, để em làm!"

Chúc Du cố gắng tránh để hai người kia có thời gian riêng tư, luôn cảm thấy Chúc Đình sẽ nói ra điều gì đó khiến Bách Trầm suy nghĩ nhiều.

Bách Trầm không từ chối.

Chúc Du bưng đĩa trái cây đến trước mặt Chúc Đình, "Đây là đàn anh cắt riêng cho anh đấy! Ăn chút lót dạ trước đi nè."

Chúc Đình chỉ "ừm" một tiếng.

Chúc Du lại nhảy nhót trở về bếp.

Bách Trầm cúi đầu giúp cậu buộc dây tạp dề. Nhân lúc này, Chúc Du quay đầu nhanh chóng hôn trộm anh lần nữa: "Cảm ơn anh."

Khóe môi Bách Trầm khẽ cong lên, đứng thẳng dậy tiếp tục cùng Chúc Du nấu bữa trưa.

Họ mất gần một tiếng để hoàn thành bữa ăn. Trong khoảng thời gian đó, Chúc Du chạy qua chạy lại giữa phòng khách và nhà bếp, vừa sợ lạnh nhạt với Chúc Du, vừa lo Bách Trầm không xoay sở kịp, bận rộn đến mức tóc tai rối bù cả lên.

Khi nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món ngon, Chúc Du cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thành tựu ngập tràn!

Dù rằng cả quá trình chỉ phụ giúp rửa rau và bưng món nhưng cũng đủ để cậu mệt lả rồi.

Chúc Đình là kiểu người không bao giờ thể hiện cảm xúc trên mặt, vì vậy Chúc Du hoàn toàn không đoán được hắn nghĩ gì về những món ăn này.

Tuy nhiên, xét từ việc Chúc Đình lấy thêm bát cơm thứ hai, Chúc Du có thể chắc chắn rằng những món này hợp khẩu vị hắn.

Chúc Du vui sướng đến mức tóc con trên đầu cũng dựng ngược lên.

Giữa bữa ăn, Chúc Du vào nhà vệ sinh một lát. Bách Trầm đột nhiên lên tiếng nói với Chúc Đình: "Sáng nay anh hỏi tôi có thực sự thích Cá Nhỏ không."

"Tôi chưa kịp trả lời." Ánh mắt Bách Trầm điềm tĩnh, "Tôi rất thích Cá Nhỏ, là kiểu thích không thể sống thiếu em ấy được."

Chúc Đình: ....

Hắn trầm mặc trong giây lát.

Một lát sau, Chúc Đình mới lên tiếng: "Biết rồi."

"Sau khi cậu về nước, nếu có thời gian thì đến nhà chúng tôi ăn cơm đi." Giọng điệu của hắn không còn lạnh lùng như trước nữa: "Tôi nghĩ mẹ và mọi người sẽ thích cậu."

Trong mắt Bách Trầm lóe lên tia sáng, còn chưa kịp mở miệng nói lời cảm ơn, cửa nhà vệ sinh đã đột nhiên bật mở, phát ra tiếng động lớn.

Chúc Du đứng sừng sững trước cửa như một vị hoàng đế vừa đăng cơ, chống tay lên hông, hùng hồn tuyên bố: "Ta đã quay trở lại rồi đây!"

Bách Trầm mỉm cười, giọng nói ôn nhu cất lên: "Mau lại đây ăn cơm nào em, thức ăn sắp nguội rồi."

Chúc Đình không quay đầu cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục cúi xuống ăn từng miếng cơm trong bát.

Bình Luận (0)
Comment