Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thôi bỏ đi. Đã đến nước này, cứ ăn trước đã.

Buổi tối, cả ba người cùng ăn tối bên ngoài.

Hôm sau, Chúc Đình lại bận rộn với công việc, Chúc Du theo Bách Trầm đến lớp học của nhóm dự án ở lại đó nửa ngày.

Đến tối, sau khi ăn xong, Chúc Du bắt đầu thu dọn hành lý, cậu sẽ bay về vào chiều mai.

Tuy nói là tự thu dọn nhưng trên thực tế Chúc Du hầu như không động tay, tất cả đều do Bách Trầm làm giúp.

Đồ Chúc Du mang về cũng không nhiều, dù sao không lâu nữa cậu cũng sẽ quay lại.

"Anh ơi, anh giúp em xem trong ngăn kéo dưới cùng có cái hộp không? Khuyên tai và khuyên lưỡi của em chắc đều để trong đó." Chúc Du vừa nói vừa bế Lưu Ba ra khỏi vali, con mèo này lại lén chui vào đó.

Bách Trầm ngồi xuống kéo ngăn kéo ra. Bên trong có một quyển sổ dày, một chồng phong bì thư, ngay bên cạnh là cái hộp mà Chúc Du vừa nhắc đến.

"Là cái này phải không?" Bách Trầm quay đầu hỏi.

Chúc Du ôm Lưu Ba quay lại, liếc mắt một cái rồi gật đầu: "Đúng rồi, cái này cũng cần mang về."

Nói xong, cậu cũng thấy được những thứ khác trong ngăn kéo, "Ơ, mấy cái này vẫn còn đây à!"

Chúc Du đi đến bên cạnh Bách Trầm, ngồi xổm xuống, lấy quyển sổ và chồng thư ra, cười nói với anh: "Đây là nhật ký của em, thói quen tốt nhất của em từ nhỏ đến giờ là viết nhật ký đấy. Em viết nhiều lắm, anh xem đi."

Chúc Du mở nhật ký ra cho Bách Trầm xem.

Những trang đầu tiên là ghi chép của cậu hồi lớp một, chữ viết xiêu vẹo, sai chính tả đầy rẫy, lẫn cả chữ lẫn phiên âm, tạo thành một bài nhật ký ngắn.

Chúc Du cầm chồng phong bì lên, nói với Bách Trầm: "Còn cái này, đây là mấy bức thư tuyệt mệnh mà em viết hồi mới đến Anh, em từng kể với anh rồi đó."

"Anh có muốn xem không?"

Bách Trầm rõ ràng sửng sốt: "Thư tuyệt mệnh sao?"

Chúc Du nghiêm túc gật đầu, "Tất nhiên rồi. Nhật ký thì chưa được đâu, vì... em phải lén xem lại trước đã, hồi nhỏ em viết nhiều chuyện quê mùa lắm."

"Nhưng di thư thì không có gì đâu, em viết không hề bi thương chút nào, anh cứ xem đi mà."

Chúc Du tùy tiện lấy một phong thư đã mở sẵn, hắng giọng đọc lên bằng giọng đầy cảm xúc:

"Xin chào, tôi là Chúc Du. Đây là bức di thư thứ mười một của tôi. Sau bao năm kể từ khi Trung Quốc thành lập, tôi sắp trở thành người Trung Quốc đầu tiên chết đói."

"Di ngôn của tôi là: Mỗi ngày xin hãy đến mộ tôi dâng đồ ăn ngon, tốt nhất là đốt thật nhiều bánh kem làm từ giấy, đừng quên cả tiền nữa. Dù sao thì thuê đầu bếp nấu ăn cũng khá đắt. Tài sản của tôi sẽ được phân chia như sau..."

"Ồ, tôi không có tài sản gì cả, dù sao thì hiện tại tôi cũng nghèo rớt mồng tơi."

"Cuối cùng, tôi có một tâm nguyện cả đời. Xin hãy đốt cho tôi thật nhiều chàng trai cao mét chín, đẹp trai..." Chúc Du đọc đến đây bỗng nhiên im bặt.

Chúc Du vội vàng úp bức thư xuống đùi mình, chớp mắt nhìn Bách Trầm, mặt đầy vẻ chột dạ, lắc đầu nói: "Hết rồi."

Bách Trầm nhìn thẳng vào mắt cậu, mỉm cười: "Hết rồi sao?"

Chúc Du gật đầu thật mạnh.

Bách Trầm nghiêng người về phía trước, lại hỏi: "Hết rồi?"

Chúc Du chột dạ: "Hết... rồi thì phải?"

Bách Trầm cười, như thể bị chọc giận mà bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, anh đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Chúc Du, dễ dàng nhấc bổng cậu lên vác lên vai.

Nhân lúc Chúc Du đang mải phân tâm, anh nhanh tay giật lấy bức "di thư" trong tay cậu.

Chúc Du đạp chân loạn xạ, hai tay bấu vào lưng Bách Trầm, "Anh phạm luật rồi đó! Mau thả em xuống!"

Dù gì cậu cũng cao mét bảy mươi bảy, tròn lên thì cũng xem như mét tám, vậy mà lại bị Bách Trầm vác lên nhẹ như không.

Trái tim mong manh của Chúc Du bị tổn thương sâu sắc.

Bách Trầm mở "di thư" ra, tiếp tục đọc:

"Xin hãy đốt cho tôi thật nhiều ảnh chụp của các anh chàng cao mét chín, đẹp trai. Trai trẻ thì nhiều sức sống, mấy người lớn tuổi hơn tôi thì thôi khỏi, không có sức, chán lắm. Hãy để bạn tôi, Phó Văn Vũ, giúp tôi chọn, mắt thẩm mỹ của cậu ấy tốt lắm."

Anh gần như đọc từng chữ một, không sót chữ nào.

Chúc Du bị vác trên vai, giãy không ra, chỉ có thể chấp nhận số phận nằm bẹp trên vai anh như một con cá muối.

Giây tiếp theo, Chúc Du bị đặt xuống giường.

Bách Trầm chống hai tay xuống, cúi người áp sát, mũi hai người gần như chạm vào nhau.

Mặt Chúc Du hơi đỏ lên.

Cậu lắp bắp: "Em có thể... có thể giải thích..."

Bách Trầm vùi mặt vào hõm cổ cậu, hỏi: "Người lớn tuổi hơn em thì thôi, Cá Nhỏ, em thấy anh có lớn tuổi không?"

"Lớn gì mà lớn! Tròn lên thì hai đứa mình bằng tuổi ấy chứ!"

"Hơn nữa lúc đó em thực sự không nghĩ gì nhiều, em thích đủ mọi độ tuổi hết, thật mà!"

Chúc Du giơ ba ngón tay lên trời, vẻ mặt chân thành thề thốt.

Bách Trầm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu.

Chúc Du bị anh cọ đến mức bụng dưới nóng bừng. Cậu chủ động hôn lên môi Bách Trầm, "Bây giờ em chỉ thích anh thôi, vừa dịu dàng, đẹp trai, biết nấu ăn, lại còn siêu khỏe nữa!"

Giọng Chúc Du kéo dài chút xíu, nghe như đang trêu chọc. Nhưng chính cậu lại cảm thấy hơi ngại ngùng.

Bách Trầm thở dài bất đắc dĩ. Anh đứng dậy kéo Chúc Du từ trên giường lên, để cậu ngồi ở mép giường, còn mình thì quỳ một chân trước mặt cậu, ôm lấy eo tựa đầu vào bụng Chúc Du.

Không nói một lời.

Chúc Du xoa nhẹ tóc anh, nghĩ thầm có lẽ không chỉ vì chuyện này mà Bách Trầm đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy.

Có lẽ còn vì lý do khác nữa.

"Anh ơi, anh đang buồn à?"

Bách Trầm ngẩng đầu nhìn cậu. Đây là một tư thế đặt bản thân mình ở vị trí thấp hơn, như thể đang tôn thờ Chúc Du.

"Không quá buồn."

Chúc Du chạm vào mặt anh, khẽ nói: "Anh, em yêu anh."

Chúc Du luôn có một kiểu vô tâm vô tư nhất định. Nếu ngay cả cậu cũng nhận ra, nỗi buồn của Bách Trầm lúc này chắc hẳn đã sắp tràn ra luôn rồi.

Người yêu của cậu luôn bất an về những điều chưa từng xảy ra. Nhưng liệu đó là lỗi của anh sao?

Không.

Lỗi là do những người đã bỏ rơi anh.

Nhưng Chúc Du không phải là những người đó.

Cậu kiên định nói cho Bách Trầm biết tình cảm của mình.

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Chúc Du nâng mặt anh lên, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi anh.

Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, như thể đang hôn một món bảo vật quý giá nhất trên đời.

Dưới sự dẫn dắt của Bách Trầm, Chúc Du hôn từ đầu gối dần dần đi lên...

London đang có tuyết nhẹ.

Bên ngoài, gió tuyết gào thét, tuyết bay lả tả, cành cây bị đè nặng phát ra âm thanh răng rắc.

Ánh sáng trong phòng mờ dần. Một con mèo mập ú bị "mời" ra khỏi phòng ngủ.

Không bao lâu sau, trong phòng vang lên những tiếng nức nở kìm nén, kéo dài đến tận hai giờ sáng mới dần yên tĩnh lại.

Ngày hôm sau, trời đã sáng rõ.

Đã hơn mười hai giờ trưa.

Người trên giường mới lò dò tỉnh dậy.

Chúc Du bị đánh thức bởi cơn đói, vừa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức trong không khí.

Chúc Du dụi dụi mắt, ngáp dài lê dép đi ra khỏi phòng, "Anh ơi, em đói quá à..."

Vừa dứt lời, cậu liền chạm mắt với một người đàn ông mặc vest chỉn chu đang ngồi trên sofa.

Đầu lưỡi Chúc Du khẽ động, hoàn toàn tỉnh táo ngay tức khắc, "Anh anh anh! Anh hai?!"

Chúc Du lóng ngóng mặc lại áo khoác cho chỉnh tề.

"Cá Nhỏ, anh làm cơm trưa xong rồi, mau đi rửa mặt đi, anh hai sẽ ăn cùng chúng ta." Bách Trầm vừa nói vừa bưng thức ăn từ bếp ra.

Chúc Du nở nụ cười tươi rói với anh, giọng cao vút đầy đáng yêu: "Dạ! Nghe theo đàn anh hết!"

Sau đó, Chúc Du quay sang Chúc Đình với mặt đầy thắc mắc: "Anh đến từ lúc nào vậy?"

Chúc Đình bình thản nhấp ngụm trà trong tay, "Hai tiếng trước."

Chúc Du tiến lại gần kéo cánh tay hắn, thì thầm vào tai: "Sao anh không báo trước với em? Lần này em không có tắt chuông điện thoại mà!"

Chúc Đình liếc cậu một cái, rút tay về, "Anh đã gọi cho em."

"?"

Chúc Du lấy điện thoại ra kiểm tra, lờ mờ nhớ lại chút gì đó. Hình như sáng nay, khi Bách Trầm hỏi cậu có muốn nghe điện thoại không, Chúc Du bực mình rúc vào lòng anh, bảo Bách Trầm nghe giúp.

Sau khi hồi tưởng xong, Chúc Du che mặt hồi lâu.

"Thôi được rồi, em xin lỗi mà."

Chúc Đình nghe mà lạnh cả sống lưng, phải cố gắng thuyết phục bản thân hãy chấp nhận con người của Chúc Du hiện tại.

Có một số chuyện, đúng là càng sống càng thấy lạ.

Nói thật, khi Chúc Du vừa bước ra khỏi phòng, Chúc Đình cũng khá căng thẳng.

Dù gì cũng là hắn quấy rầy giấc ngủ của cậu. Chúc Đình đã từng chứng kiến không ít lần cảnh Chúc Du nổi điên khi bị đánh thức.

Có khi sẽ cáu cả một ngày trời ấy chứ. Nhưng bây giờ lại trông như không có gì xảy ra.

Chúc Đình lại nhấp thêm một ngụm trà để bình ổn cảm xúc, cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh cũng đã làm phiền giấc ngủ của em, anh xin lỗi."

"Anh đến đây là để đưa em ra sân bay."

Chúc Du vui vẻ nhận lời xin lỗi của hắn, hỏi: "Đàn anh đưa em là được mà, sao anh phải đích thân đến đưa?"

"Tuyết rơi, đường trơn trượt không an toàn. Hơn nữa, Hoàng Vũ vẫn chưa biết tung tích. Người của anh đưa em đến sân bay sẽ an toàn hơn."

Chúc Du "ồ" một tiếng, "Em đi đánh răng đây."

Chúc Đình nhìn theo cậu bước vào phòng tắm, ánh mắt vô tình dừng lại trên dấu răng lộ rõ trên gáy cậu. Ngay giây tiếp theo, hắn bị sặc trà đến mức ho sù sụ: "Khụ khụ..."

Chúc Du thò nửa cái đầu ra khỏi phòng tắm, lo lắng hỏi: "Anh, anh không sao chứ?"

Chúc Đình nhắm mắt lại, từ chối nhìn!

Sau bữa trưa, bọn họ lên đường ra sân bay.

Khi giây phút chia xa sắp đến gần, Chúc Du chẳng vui vẻ tẹo nào.

Chiếc xe đã đỗ trước sân bay khá lâu, tài xế và Chúc Đình đều đã xuống xe, để lại không gian riêng cho hai người họ tạm biệt.

Bách Trầm nắm chặt tay Chúc Du. Anh thật lòng không nỡ để cậu đi. Nếu có thể, Chúc Du hẳn sẽ ở bên anh mãi mãi, dù chỉ một giây cũng không được rời xa.

Sau cùng, Bách Trầm vẫn buông tay.

Chúc Du nhón chân, hôn nhẹ lên môi anh: "Em đi đây."

Bách Trầm đặt một nụ hôn lên trán cậu.

"Phải quay về nhé."

"Nhất định phải quay về."

"Dạ."

"Nay anh hai ở nhà mình, em còn chưa kịp nói với anh nữa." Chúc Du nghiêng người hôn lên trán anh, "Hôm nay cũng yêu anh lắm."

Chúc Du không bao giờ chán việc thể hiện tình yêu của mình.

Mỗi một câu "Em yêu anh" hay "Em thích anh" của cậu đối với Bách Trầm mà nói, đều là liều thuốc an thần tốt nhất.

Chiếc thuyền nhỏ đang trôi dạt cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ của nó.

Cảm giác không nỡ trong lòng Chúc Du sắp tràn ra ngoài.

Nếu còn dịu dàng thêm chút nữa, chắc cậu sẽ làm nũng đòi không về nữa mất. Thế nên, Chúc Du dứt khoát nói: "Em đi đây, anh ơi."

Bách Trầm gật đầu, vòng qua đầu xe, giúp Chúc Du mở cửa.

Chúc Du bước xuống.

Tài xế đã cầm hành lý của cậu, Chúc Đình đứng chờ cách đó không xa.

Chúc Du ôm lấy Bách Trầm một lần cuối cùng, quay lưng bước đi mà không hề ngoái lại.

Cậu không dám nhìn Bách Trầm thêm một lần nào nữa. Chỉ cần nhìn thêm một chút thôi, cậu sẽ thực sự bật khóc mà nói rằng mình không muốn về nhà.

Trên máy bay.

Chúc Du tựa đầu vào cửa sổ. Khi máy bay dần dần cất cánh, cậu nhìn ra bầu trời London mịt mù tuyết, thở dài một hơi thật dài.

Không sao đâu.

Chỉ là nửa tháng thôi mà!

Chúc Du xoa xoa hai má, cố gắng để bản thân trông không giống một tảng đá vọng phu đang ngóng chồng.

Người nhà đã sớm chờ sẵn ở sân bay. Người đến đón Chúc Du là bà nội và mẹ cậu, còn ba cậu bận rộn với công việc nên không thể đến.

Thời tiết trong nước không lạnh bằng London.

Sau khi xuống máy bay, Chúc Du cởi áo khoác ra.

Chúc Du còn chưa kịp chào bà nội thì đã bị bà kéo lấy tay áo, trách móc: "Sao lại không mặc áo vào? Nếu bị cảm thì phải làm sao?"

Thể chất của Chúc Du đã tốt hơn rất nhiều so với hồi nhỏ. Nhưng trong mắt bà nội, cậu vẫn mãi là đứa bé yếu ớt ngày xưa.

Chúc Du ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.

"Bà ơi, con nhớ bà lắm!" Cậu ôm chặt lấy bà cụ đã ngoài bảy mươi tuổi.

Bà nội mắt hoe đỏ, nắm tay kéo Chúc Du lên xe. Vừa lên xe, bà đã liên tục hỏi han đủ thứ chuyện.

Đến mức Ngu Liên Hoan cũng không thể xen vào nổi.

"Con có phải gầy đi rồi không?" Bà cụ chạm tay vào eo Chúc Du.

Cảm giác có chút là lạ, hình như nhiều thịt hơn trước thì phải.

Bà lại véo nhẹ vào má Chúc Du.

So với trước đây có vẻ mềm hơn rồi.

Chúc Du nắm lấy cổ tay bà nội, xoa xoa mặt mình, "Không có gầy đâu! Con chăm sóc bản thân rất tốt mà!"

Chiếc xe đến đón Chúc Du là một chiếc limousine Lincoln dài của gia đình (*). Ngu Liên Hoan ngồi đối diện trông vẫn nghiêm nghị như mọi khi, nhưng nói bà không quan tâm hay không thương cậu thì chắc chắn là không đúng.

(*) Limousine Lincoln dài:

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Ngu Liên Hoan nhìn Chúc Du, chậm rãi nói: "Về rồi thì đừng làm những chuyện khiến người nhà lo lắng nữa."

Ngừng một lát, bà tiếp tục: "Mẹ xin lỗi vì đã tự ý đưa con ra nước ngoài. Con có thể tha thứ cho mẹ không?"

Chúc Du nhích lại gần ngồi xuống bên cạnh mẹ, tựa đầu vào vai bà nũng nịu: "Mẹ, con chưa bao giờ trách mẹ cả, chuyện này vốn là lỗi của con mà."

"Đáng lẽ con mới là người phải xin lỗi. Con đã khiến bà nội và mọi người lo lắng rồi."

Giọng nói của Chúc Du chứa đầy sự áy náy, lời xin lỗi cũng rất chân thành.

Sau khi nghe cậu nói xong, bà nội và Ngu Liên Hoan theo bản năng liếc nhìn nhau.

"Sau này con sẽ không làm chuyện gì khiến mọi người lo lắng nữa."

Giọng điệu Chúc Du có vẻ chậm rãi, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc.

Cứ như vậy, cả nhà vừa trò chuyện vừa đi suốt chặng đường về nhà.

Sau khi trở về nước, Chúc Du bỗng dưng trở nên bận rộn một cách khó hiểu.

Không phải vì chuyện làm ăn của gia đình, mà là vì cậu phải liên tục xuất hiện trong các buổi tiệc tùng của giới thượng lưu.

Chuyện Chúc Du mất tích ở đỉnh Everest gần như ai cũng biết. Vào thời điểm đó, nhà họ Chúc lại có xích mích với Hoàng Vũ, rất nhiều người tự động liên kết hai sự việc lại với nhau.

Sau khi Chúc Du được tìm thấy, cậu chưa kịp về nhà đã lập tức bị đưa sang nước ngoài.

Do đó, trong giới lan truyền tin đồn rằng Chúc Du... đã không còn nữa.

Lo lắng cho sự an toàn của cậu, nhà họ Chúc cũng không vội vàng đứng ra đính chính tin tức này.

....

Chúc Du không còn gì để nói.

Khi tụ tập với bạn bè trong bữa tối, cậu còn tức giận mắng bọn họ vì đã giấu mình chuyện này.

Họ giải thích rằng đây là chuyện Ngu Liên Hoan đã dặn dò từ trước.

Ban đầu ai cũng nghĩ Chúc Du sẽ nổi giận lôi đình, mắng từng người một. Nhưng ngoài dự đoán là Chúc Du không nói gì cả.

Xem ra trong khoảng thời gian ở nước ngoài, Chúc Du thực sự đã chịu không ít khổ sở. Những góc cạnh sắc bén từng có giờ đây đều đã bị mài mòn.

Phó Văn Vũ ôm chặt lấy Chúc Du, gào khóc thảm thiết. Hai tay còn không thành thật mà s.ờ so.ạng lên xuống ở eo cậu, vừa sờ vừa hỏi sao Chúc Du lại gầy đi.

Dù chính cậu ta cũng biết rõ mình đang nói xạo.

Bởi chỗ eo Chúc Du bây giờ đã có nhiều thịt hơn so với lần cậu ta đến London.

Nhưng chuyện đó đâu còn quan trọng. Quan trọng là thằng anh em của cậu ta thật sự đã chịu khổ rồi!

Bên này Chúc Du bận bịu, bên kia dự án của Bách Trầm cũng ngày càng căng thẳng.

Hai người thường xuyên lệch thời gian trò chuyện.

Mỗi ngày, vào một giờ chiều ở London, tức chín giờ tối ở Bắc Kinh, họ sẽ tranh thủ khoảng thời gian này để gọi điện cho nhau.

Từ khi Chúc Du về nước đến nay, chưa một ngày nào bị gián đoạn.

Chúc Du sẽ gửi cho Bách Trầm một tin nhắn thoại vào 3 giờ chiều mỗi ngày, nói rằng: "Hôm nay em cũng yêu anh."

Bởi lẽ khoảng thời gian đó chính là lúc Bách Trầm thức dậy.

Trước khi đi, Chúc Du đã lén giấu một cuốn nhật ký dưới chăn của Bách Trầm.

Ban đêm, lúc đang ngủ, Bách Trầm vô tình phát hiện cuốn nhật ký và một tờ giấy ghi chú Chúc Du để lại.

"Anh ơi, trong nửa tháng em không có ở đây, xin hãy nghiêm túc tham gia vào quá khứ của em nha~ (^з^)-☆"

Cây phát tài mà Chúc Du nhờ Bách Trầm chăm sóc phát triển rất tốt.

Tán lá ngày càng xum xuê.

Lưu Ba cũng không còn suy nghĩ "bậy bạ" về nó nữa.

Nhóc và Bách Trầm đều rất nhớ Chúc Du.

Vào rạng sáng ngày lễ Giáng Sinh, pháo hoa rực rỡ bùng nổ ngoài cửa sổ. Một người, một mèo, một cây đứng trước cửa sổ nhìn những sắc màu rực rỡ trên bầu trời. Dưới phố vọng lên những âm thanh hân hoan, náo nhiệt.

Bách Trầm lặng lẽ thu hết ánh sáng rực rỡ ấy vào đáy mắt.

Lẽ ra, anh nên quen với sự cô đơn từ lâu lắm rồi.

Nếu như anh chưa từng gặp Chúc Du.

Vài ngày sau, năm mới cận kề, đêm giao thừa.

Bách Trầm chụp ảnh cây phát tài gửi cho Chúc Du, nói rằng cây phát triển rất tốt.

Anh cũng chụp Lưu Ba gửi cho cậu, nói rằng nó vẫn ăn uống đầy đủ.

Chúc Du hỏi:【Còn anh thì sao?】

Trái tim Bách Trầm chùng xuống, chậm rãi gõ chữ:【Anh rất nhớ em.】

Chúc Du ngồi trên sofa, ôm điện thoại cười tít mắt không ngậm miệng lại nổi.

Long Ngạo Thiên đang ở bên cạnh cắn chiếc dép lê của cậu.

Chúc Du vui vẻ xoa mạnh lên đầu nó, "Ahhhh, đàn anh nói anh ấy nhớ tao này! Ngạo Thiên, ba mày sắp đưa một ông bố khác về nhà rồi đó, mày có vui không hả?!"

Chúc Du hạ thấp giọng, sợ người nhà nghe thấy.

Long Ngạo Thiên đương nhiên không hiểu gì, nhưng nó cảm thấy Chúc Du đang vui vẻ trêu đùa với mình liền mừng rỡ vẫy đuôi loạn xạ.

Trên tầng hai, Chúc Thành kéo Ngu Liên Hoan đến bên lan can, nhỏ giọng nói với bà: "Tiểu Du nhà chúng ta có phải đang yêu đương không? Tôi cứ thấy nó ôm điện thoại cười suốt."

Ngu Liên Hoan hỏi lại: "Nó cười thì sao?"

Chúc Thành giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, "Nhỏ giọng chút, tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi quá quen với nụ cười này rồi!"

Ngu Liên Hoan: "?"

Chúc Thành thẳng thắn nói: "Lúc tôi theo đuổi bà, tôi cũng cười y như thế này còn gì!"

Ngu Liên Hoan: "..."

"Con trai lớn rồi, yêu đương thì cứ yêu thôi, thích ai thì cứ thích đi." Ngu Liên Hoan quay người vào phòng ngủ.

Chúc Thành nhanh chóng đuổi theo, nhíu mày lo lắng: "Bà có gì đó không ổn."

"Bà biết trước chuyện này rồi phải không?"

Ngu Liên Hoan quay đầu lại, khẽ cười: "Ông đoán xem?"

...

Chúc Du kẹp đầu Long Ngạo Thiên bằng chân, không cho nó quậy phá trong lúc cậu nhắn tin.

【Ngoan nào anh ơi. Chỉ còn một tuần nữa là chúng ta có thể gặp nhau rồi ^3^】

Bách Trầm nhìn căn phòng trống trải, chậm rãi gõ chữ:

【Cá Nhỏ, anh vẫn rất nhớ em. Những ngày em rời đi, anh luôn ngủ không yên. Mọi thứ trong nhà dần dần mất đi mùi hương của em. Anh cảm thấy hơi bất an.】

【Em có thể gửi cho anh một món đồ nào đó thuộc về em không? Một con thú bông hay thứ gì cũng được. Xin lỗi, anh thực sự quá nhớ em.】

Chúc Du nhìn những dòng tin nhắn ấy.

Bách Trầm từ trước đến nay vẫn luôn là người kiệm lời, nội tâm.

Nỗi nhớ thương dồn nén đến mức khiến anh phải lên tiếng bày tỏ nhu cầu và cảm xúc của mình.

Mắt Chúc Du dần đỏ hoe, vội vàng trả lời:【Không được xin lỗi mà!】

Chúc Du chạy thẳng về phòng, ôm lấy chú chó bông Samoyed mà cậu thường ngủ cùng, chụp ảnh lại và gửi cho Bách Trầm:【Đây là bé cưng mà em yêu thích nhất, nó tên là Cục Cưng, em sẽ nhờ người gửi qua, mai anh sẽ nhận được nó!】

Bách Trầm nhìn món đồ chơi màu trắng, cảm thấy từ dáng vẻ đến ánh mắt của nó đều rất giống chủ nhân của nó.

Nếu nỗi nhớ có âm thanh, liệu chú chó bông này có thể thay anh truyền đạt đến Chúc Du chăng?

【Bách Trầm: Được, cảm ơn Cá Nhỏ.】

【Chúc Du: Không cần cảm ơn, em yêu anh lắm.】

Nhớ lời dặn dò của Chúc Du, Bách Trầm vẫn đến siêu thị mua nguyên liệu để nấu bữa cơm tất niên.

Kỳ thực một mình anh không có nhiều cảm giác thèm ăn.

Gần đây, tần suất livestream và đăng video của Bách Trầm đã trở lại như trước, vậy nên có người hỏi có phải chủ blog thất tình rồi không.

Lần đầu tiên trong đời, Bách Trầm cảm thấy bực bội với một bình luận trên mạng.

Anh chọn cách phớt lờ những câu hỏi như vậy.

Không ngờ khi mở điện thoại ra vào sáng hôm sau, Bách Trầm phát hiện một ID đến từ Chiết Giang đã lần lượt phản hồi từng bình luận ấy.

【Sờ cún con không nè: Người yêu của chủ blog chỉ đi công tác thì sao? Không hề chia tay đâu nhé!】

Nhìn dòng bình luận đó, Bách Trầm bật cười từ tận đáy lòng.

Nấu món gì cho bữa tất niên đêm giao thừa bây giờ nhỉ? Bản thân Bách Trầm cũng không chắc chắn.

Dưới lầu vọng lên tiếng cười đùa ồn ào của nhiều người.

Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là đến giao thừa.

Một tiếng rưỡi nữa, pháo hoa sẽ rực sáng trên bầu trời, sắc màu rực rỡ tựa như ban ngày.

Tiếng nói cười bên dưới sẽ càng náo nhiệt hơn.

Nhưng tất cả đều không liên quan đến anh.

Bách Trầm ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ cho Lưu Ba.

Nếu không gặp Chúc Du, cuộc sống của anh vốn sẽ mãi như thế này.

Trước khi lên giường ngủ, điện thoại của Bách Trầm rung lên một tiếng. Anh mở ra xem, là tin nhắn của Chúc Du.

【Chúc Du: Anh ơi! Nhân viên giao hàng vừa gọi cho em, nói Cục Cưng đã đến cửa nhà anh rồi đó!】

【Chúc Du: Chúc mừng năm mới sớm nhaaa~ [pháo hoa]】

Bách Trầm đáp lại bằng câu chúc mừng năm mới.

Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Bách Trầm xỏ dép vào, đi tới mở cửa.

Trước mặt anh là một con Samoyed bông màu trắng.

Chú chó bông to lớn đã che khuất gương mặt của "nhân viên giao hàng". Nhưng từ góc độ này, Bách Trầm có thể nhìn thấy mái tóc màu hồng của người đó.

Tim Bách Trầm đập thình thịch.

Anh đứng im tại chỗ, vừa chắc chắn lại vừa không dám chắc.

Anh hy vọng đó là sự thật.

Nhưng... nhưng... Chúc Du lẽ ra không thể xuất hiện ở đây vào lúc này.

Bách Trầm cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Giây tiếp theo, con thú bông bị lấy đi, gương mặt mà anh ngày đêm mong nhớ xuất hiện trước cửa nhà anh.

Chúc Du nghiêng đầu, nở nụ cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, giấu con thú bông ra sau lưng rồi tự mình dâng lên: "Anh ơi, Cục Cưng giao hàng thành công rồi nè!"

Người yêu của anh mặc một chiếc áo khoác dài, quàng khăn trắng, đôi khuyên tai phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Phải tận mắt thấy cậu, Bách Trầm mới nhận ra nỗi nhớ của anh đã điên cuồng đến mức nào...

Hốc mắt Bách Trầm đỏ lên, bàn tay lập tức nắm chặt cổ tay Chúc Du kéo vào trong. Một nụ hôn sâu đong đầy thương nhớ rơi xuống môi Chúc Du.

Con thú bông bị đặt lên tủ giày, để hai bàn tay anh rảnh rang mà ôm lấy người trước mặt.

Chúc Du bị bế bổng lên, được Bách Trầm đỡ lấy mông mang vào phòng ngủ.

Cái lạnh bên ngoài bị cơn lửa nóng bỏng của nhớ nhung thiêu rụi, Chúc Du chìm vào vùng nước ấm áp.

Nỗi nhớ thôi thúc họ.

Càng mãnh liệt, càng cuồng nhiệt.

Họ cùng nhau chìm đắm.

Nửa tiếng sau, pháo hoa rực sáng ngoài cửa sổ.

Dù có màn che, ánh sáng ấy vẫn khiến cả căn phòng trở nên rực rỡ lạ thường.

Bách Trầm hôn lên khóe mắt ửng đỏ của cậu. Chúc Du chạm vào gương mặt anh, đột nhiên bật cười: "Anh ơi, chúng ta đã làm suốt một năm rồi đó."

Bách Trầm cười khẽ, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, anh thì thầm bên tai Chúc Du: "Đúng vậy đó, Cục Cưng."

Chúc Du đỏ bừng cả tai, biết anh đang trêu mình nhưng cũng không giận. Cậu thích cách xưng hô này.

"Anh ơi, em yêu anh."

Bách Trầm hôn lên môi cậu, "Anh cũng vậy."

Nửa tiếng sau, Chúc Du đã thở không ra hơi, rưng rưng nức nở áp mặt xuống giường, run rẩy nói: "Anh ơi, mai em muốn ăn... thịt kho tàu."

Không biết đêm nay sẽ kết thúc lúc nào, Chúc Du sợ mình ngất đi nên tranh thủ dặn trước món ăn ngày mai.

Người phía sau dường như bị chọc cười, động tác càng thêm mạnh bạo.

Tiếng khóc của Chúc Du vỡ tan thành từng mảnh.

Cậu đã thế này rồi, suy nghĩ xem ăn gì cũng đâu có sai, nhỉ?

Thôi bỏ đi.

Đã đến nước này, cứ ăn trước đã.

Kết thúc chính truyện.

Bình Luận (0)
Comment