Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 47

Vậy sao không cho em ăn thêm bánh quy chứ!?

Chúc Du không biết mình đã ngủ như thế nào, ấn tượng duy nhất trước khi ngủ là Bách Trầm đã bế cậu từ bên cửa sổ vào phòng tắm.

Nhiệt độ nước rất cao, nước nóng đột ngột tràn vào.

Bách Trầm thì thầm xin lỗi bên tai cậu.

Nhưng lúc đó tâm trí Chúc Du quá mơ hồ, chỉ cần nghiêng đầu một chút là đã ngủ thiếp đi trong lòng Bách Trầm.

Mãi đến trưa hôm sau, Chúc Du mới bị đánh thức bởi tiếng cười đùa của bọn trẻ dưới tầng.

Cậu mơ màng suy nghĩ, tại sao lúc đó lại phải xin lỗi nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, Chúc Du bật dậy khỏi giường.

Cậu nghĩ làm sao mà phải xin lỗi, hoá ra tối qua anh đã quên đeo bao.

Hoá ra cậu cảm thấy nóng không phải vì nước trong bồn tắm.

Chúc Du lấy tay che mặt nằm ngửa trên giường, cậu vểnh mông lên, vùi cả mặt và tay vào gối, ký ức khiến các ngón tay cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Nhưng Bách Trầm cũng đâu cần phải xin lỗi, dù sao Chúc Du cũng sẽ không tức giận vì chuyện này.

Cánh cửa phòng khẽ hé mở, một cái đầu lông xù ló vào.

Lưu Ba đứng bên giường, ngẩng đầu nhìn người trên giường.

Sau đó im lặng lùi lại nửa bước, chọn một góc độ tuyệt hảo, dùng hai chân đạp mạnh nhảy lên giường, ngồi một mạch lên eo Chúc Du.

"Ôi! Eo của tôi!" Chúc Du bị đè đến nỗi nằm đổ ra giường.

Cậu nhắm mắt lại, đưa tay ra định túm lấy Lưu Ba. Nhóc đó lại chuyển từ lưng lên eo, Chúc Du vốn đã đau lưng, giờ bị Lưu Ba nặng hơn mười cân đè lên, cậu cảm thấy như mất hết sức lực.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Bách Trầm mặc bộ đồ thể thao bước vào, trông có vẻ đang bận rộn nhưng chắc chắn không phải bận trong bếp.

Anh nhìn thấy Lưu Ba lại đang bắt nạt Chúc Du, bước tới nhấc Lưu Ba lên đặt xuống đất, nghiêm túc nói: "Lưu Ba, nhóc như vậy là không đúng."

Lưu Ba giả vờ không nghe thấy.

Nó vểnh mông đi ra khỏi phòng.

Chúc Du dang rộng vòng tay về phía Bách Trầm, than thở: "Anh ơi, em khổ quá mà."

Bách Trầm bế cậu lên, Chúc Du rất tự nhiên chôn mặt vào ngực anh, hài lòng cong môi.

Bách Trầm xoa xoa eo cậu, hỏi: "Khỏe hơn chút chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Anh lại đưa tay lên sờ trán Chúc Du, không sốt.

Chúc Du lắc đầu, "Em không sao."

"Chúc mừng năm mới đàn anh." 

Bách Trầm cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, ánh mắt dịu dàng, "Chúc mừng năm mới."

"Sáng nay có gì ngon không anh?"

"Anh làm sủi cảo, có nhiều vị lắm."

"Được! Vậy em đi rửa mặt đây." Chúc Du nhìn qua điện thoại, đã hơn mười một giờ rồi.

WeChat nhận được rất nhiều lời chúc mừng năm mới từ bạn bè.

Chúc Du định sẽ trả lời lại sau khi ăn sáng.

"Anh bế em đi rửa mặt nhé?"

"Không cần đâu." Chúc Du nhảy xuống giường, chân hơi loạng choạng một chút, Bách Trầm nhanh tay giữ lấy cậu.

"Eo của em..." Chúc Du khom lưng, một tay nắm lấy cánh tay Bách Trầm, tay kia đỡ lấy lưng mình.

Lông mày anh hơi nhíu lại, tối qua hoạt động mạnh quá.

Bách Trầm lo lắng nhìn cậu, "Cá Nhỏ, anh bế em đi nhé."

Anh nói thêm: "Xin lỗi, đêm qua anh vui quá."

Chúc Du nghe vậy mà trong lòng hạnh phúc vô cùng, ôm lấy cổ Bách Trầm hôn một cái, nói: "Không trách anh đâu, trách Lưu Ba ấy, là nó đè lên em."

"Về nước phải bảo nó và Long Ngạo Thiên cùng nhau giảm cân thôi." 

Cậu chỉ là mới xuống giường nên chưa quen, thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần thay đổi một chút, Chúc Du lại nhanh chóng ổn định như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cậu vừa đánh răng vừa ngâm nga hát trong phòng tắm, còn Bách Trầm mang bữa sáng ra cho cậu.

Chúc Du cầm điện thoại bằng tay trái lần lượt trả lời lời chúc Tết của bạn bè, và cũng gửi lời chúc năm mới cho gia đình.

Cậu đã thay đổi tính khí rất nhiều, trước khi đến Anh còn đặc biệt xin phép Ngu Liên Hoan, nếu không thì làm sao cậu có thể đến London nhanh đến vậy?

Nhớ lại những điều này, Chúc Du lại cảm thấy mình thật may mắn, không gặp vấn đề gì khi xin vé máy bay, lại còn đúng lúc máy bay riêng của gia đình không bận.

Cậu tiện tay đăng một bài lên vòng bạn bè, đó là bức ảnh chụp tay của họ lúc nửa đêm hôm qua khi đang ngồi bên giường. Tay Chúc Du nắm tay Bách Trầm, phía sau là những pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ.

Bức ảnh hơi mờ vì lúc đó Chúc Du còn đang bận run rẩy, nhưng đôi tay họ vẫn nắm chặt và cơ thể sát lại gần nhau.

Chúc Du đăng rất nhiều ảnh với Bách Trầm lên vòng bạn bè, ngoại trừ gia đình mà cậu cố tình giữ bí mật, tất cả bạn bè của cậu đều biết đến sự tồn tại của Bách Trầm.

Chúc Du có một thói quen.

Mỗi khi đăng bài lên vòng bạn bè, cậu sẽ vào xem lại những bài đã đăng trước đó.

Cậu vừa ngắm nhìn vòng bạn bè vừa nhanh chóng làm sạch bọt trong miệng.

Ăn sáng xong, bài đăng của cậu đã nhận được rất nhiều bình luận và lượt thích. Chúc Du lướt qua các bình luận và lượt thích, đột nhiên nhớ ra hình như Bách Trầm chưa bao giờ thả like hay đăng ảnh của cậu lên vòng bạn bè của anh.

Vậy những người quen của Bách Trầm... chẳng phải vẫn chưa biết đến sự tồn tại của cậu sao?

Khi nhận ra điều này, Bách Trầm vừa lấy chiếc bánh quy matcha mochi mà Chúc Du muốn ăn từ lò nướng ra, Chúc Du ngửi thấy mùi thơm liền lập tức quẳng hết mọi suy nghĩ trong đầu.

Cậu bước từng bước nhỏ tới bàn trà, xoa tay chuẩn bị thưởng thức.

Tổng cộng có tám cái, nhưng Bách Trầm chỉ để hai cái vào đĩa cho Chúc Du.

Thấy Chúc Du khó hiểu, Bách Trầm giải thích: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em ăn nhiều quá sẽ không ăn nổi cơm đâu."

"Hôm trước em còn nói răng em hơi đau, bánh quy này anh quên điều chỉnh lượng đường, ăn nhiều sẽ không tốt cho răng của em." Bách Trầm nhẹ nhàng giải thích.

"Chỉ đau một lúc thôi mà, giờ không còn đau nữa, giờ em thật sự rất muốn ăn bánh quy này!"

Bách Trầm lắc đầu, "Ăn trưa xong đã em."

"Được rồi..." Chúc Du hơi không vui, đeo găng tay dùng một lần lấy một chiếc bánh quy nhét vào miệng.

Bánh quy giòn tan, hương matcha lan tỏa trong miệng...

Chúc Du lập tức vui vẻ, tóc trên đầu cũng dựng đứng lên, đung đưa qua lại biểu lộ tâm trạng tốt của mình.

Dù sao thì đàn anh làm vậy cũng là vì tốt cho răng cậu mà, Chúc Du nghĩ.

Bách Trầm ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì? Anh mua tôm sú rồi, em muốn hấp hay xào?"

"Hôm nay em muốn ăn hấp."

"Được."

Chúc Du lại hỏi: "Thật sự không thể ăn thêm bánh quy nữa sao?"

Cậu giơ một ngón tay lên, giọng điệu đầy vẻ cầu xin.

Bách Trầm thở dài: "Em sẽ bị đau răng đấy."

"Chẳng sao đâu." Chúc Du tự tin bảo.

Bách Trầm đứng dậy, mềm lòng nói: "Vậy thì ăn một cái thôi, còn lại phải chờ đến chiều mới được ăn."

Chúc Du đứng dậy theo, ôm lấy cánh tay Bách Trầm, liên tục nói: "Đàn anh là tốt nhất!"

Bách Trầm đi vào bếp lấy thêm một cái bánh quy cho Chúc Du, rồi buộc tạp dề chuẩn bị làm bữa trưa.

Chúc Du vừa ăn bánh quy vừa quan sát căn phòng, cuối cùng cũng nhận ra chỗ không ổn!

Không có mùi vị năm mới!

"Anh ơi, không phải em đã bảo anh mua cây thông Noel về trang trí cho Tết và Giáng Sinh sao? Trông chẳng có chút không khí gì cả." Chúc Du vừa nói vừa mở vòi nước để rửa những vụn bánh quy còn sót lại trên tay.

Bách Trầm vội vàng đáp: "Xin lỗi Cá Nhỏ, không mua cây thông Noel vì trước đây anh cũng chưa từng mua, anh chỉ cảm thấy... không cần phải có nghi thức Tết gì quá cầu kỳ. Nếu biết em sẽ đến sớm như vậy, anh đã không để nhà cửa trông lạnh lẽo thế này."

Chúc Du kêu lên: "Đừng xin lỗi mà, em chỉ hỏi thôi."

Cậu cảm thấy có chút không vui vì Bách Trầm luôn hay xin lỗi cậu.

Nhưng rồi Chúc Du lại nghĩ, chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, sau này tìm dịp nói với Bách Trầm là được, không thể vì những chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận với người yêu, đặc biệt là Bách Trầm.

Làm như vậy không tốt.

"Không biết hôm nay siêu thị có mở cửa không, chúng ta đi mua vài thứ về trang trí nhà cho đẹp nhé." Chúc Du lắc đầu gạt đi suy nghĩ đó, sau đó đưa ra đề nghị.

"Chắc sẽ vui hơn nếu có hai người cùng làm nhỉ?"

Bách Trầm không từ chối, "Được."

Sau khi ăn trưa xong, họ mặc quần áo ấm rồi ra ngoài.

Ở London có siêu thị mở cửa suốt hai mươi tư giờ, nhưng phải lái xe một đoạn khá xa.

Dạo này London đang có tuyết rơi, đường sá không được thông thoáng, để đảm bảo an toàn, Bách Trầm lái xe cũng không nhanh.

Khi đến siêu thị, Chúc Du đã mua khá nhiều đồ, cậu có chút chứng trì hoãn, từ khi thu dọn hành lý về nước có thể thấy rõ, hành lý của cậu hầu hết là do Bách Trầm giúp cậu sắp xếp.

Ở đây cũng vậy, Chúc Du thường dừng lại rất lâu ở một khu vực nào đó, lề mề và mất khá nhiều thời gian. Khi họ mua xong đồ và về đến nhà, trời đã tối mịt, không thể nhìn thấy đường nữa.

Ánh đèn của xe chiếu trên lớp tuyết tạo nên một mảng trắng sáng chói.

Về đến nhà đã là khoảng sáu giờ tối.

Chúc Du lấy ra hai chiếc bát xinh xắn từ trong túi, một cái có hình cún con, một cái có hình mèo con. Cậu rửa sạch hai chiếc bát rồi nói với Bách Trầm: "Tối nay chúng ta sẽ dùng bát này ăn cơm, đàn anh nhớ nha."

Bách Trầm đang ở phòng khách sắp xếp đồ đạc họ mua về, nghe thấy lời của Chúc Du, anh chỉ đáp lại một từ: "Được."

Chúc Du đặt hai chiếc bát đã rửa sạch sang một bên.

Sau khi lau khô tay, cậu quay lại phòng khách, Bách Trầm đã đem cây thông Noel đặt ở góc phòng.

Đáng tiếc là siêu thị hai mươi tư giờ đó không phải là siêu thị Trung, họ không mua được câu đối hay những chiếc đèn lồng Trung Quốc gì cả.

Chỉ mua được một cây thông Noel và một vài bóng đèn, đồ trang trí về.

Chúc Du tiến lại gần, cầm hộp trang trí lần lượt treo các món đồ trang trí lên cây thông.

Chẳng bao lâu, cây thông Noel đã được trang trí xong.

"Nghe nói ước nguyện dưới cây thông Noel rất linh nghiệm đó nha." Chúc Du chắp tay lại, đan ngón và đưa lên ngực, nói: "Vậy thì em ước rằng mỗi năm mới đều sẽ được ở bên cạnh anh."

Ánh nhìn dịu dàng của Bách Trầm dừng lại trên khuôn mặt của Chúc Du, mỉm cười cưng chiều.

"Anh ơi, anh cũng ước đi." Chúc Du dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay người bên cạnh.

Bách Trầm ngoan ngoãn làm theo, nhưng anh không nói ra điều ước của mình.

Chúc Du xoa xoa lưng có chút nhức mỏi, nói mình sẽ đi vào bếp giúp Bách Trầm nấu cơm, nhưng Bách Trầm lại đột ngột đưa tay ra giúp cậu xoa bóp lưng.

"Cá Nhỏ, hôm nay em vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, bữa tối anh sẽ chuẩn bị nhanh thôi." Bách Trầm bảo Chúc Du đi nghỉ trên sofa.

Có lẽ đúng là do tối qua hoạt động quá mạnh, Chúc Du cảm thấy lưng và mông hơi khó chịu, cậu do dự một chút rồi gật đầu, "Được rồi, nếu có gì cần thì phải nói với em đấy."

Bách Trầm đồng ý.

Trên thực tế, Bách Trầm không để Chúc Du vào bếp giúp, anh một mình cũng có thể chuẩn bị xong rất nhiều món ăn.

Chúc Du nhìn những món ăn trên bàn mà có chút không vui, cậu cảm thấy mình không giúp được Bách Trầm gì cả.

Bách Trầm bê hai bát cơm đặt lên bàn của mỗi người.

"Ăn cơm đi Cá Nhỏ, nếu mai muốn ra ngoài chơi thì tối nay phải đi ngủ sớm." Bách Trầm nói, lúc này anh vẫn chưa để ý đến sự không vui của Chúc Du.

Khi Chúc Du không trả lời ngay, Bách Trầm mới nhận ra có gì đó không ổn, vừa định hỏi thì Chúc Du lại chú ý đến một chuyện khác.

Cậu nhìn hai bát cơm với vẻ mặt nghi hoặc: "Anh, sao lại không dùng bát em mua!?"

Lần này Chúc Du thật sự không vui.

Cậu nhíu mày lại.

Bách Trầm lúc này mới nhớ ra những gì Chúc Du đã nói trước đó, vội vàng giải thích: "Xin lỗi Cá Nhỏ, lúc nãy anh bận quá nên quên mất."

Nói xong, anh đứng dậy định vào bếp lấy hai chiếc bát mà Chúc Du mua.

Chúc Du cúi đầu gọi anh lại, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không cần đâu, đừng tuỳ tiện xin lỗi em."

Bách Trầm cảm nhận được điều gì đó không ổn.

Anh đi vào bếp lấy bát và múc lại một bát cơm.

Chúc Du nhìn anh, "Em nói không cần mà."

Ánh mắt Bách Trầm loé lên, "Xin lỗi Cá Nhỏ."

"Em đã nói là đừng dễ dàng nói xin lỗi em như vậy mà" Chúc Du không thích lúc nào Bách Trầm cũng liên tục xin lỗi cậu.

Họ là người yêu của nhau sao? Liệu các cặp đôi khác có hay xin lỗi nhau nhiều như vậy không? Có phải luôn luôn lịch sự thế này không?

Sáng hôm đó, khi Bách Trầm xin lỗi trong phòng, Chúc Du đã cảm thấy không vui về chuyện này.

Khi đánh răng, cậu nhận thấy Bách Trầm không hề thích bất kỳ bình luận nào trong vòng bạn bè của cậu, cũng không công khai mình trong vòng bạn bè của anh, còn không cho cậu ăn thêm bánh quy...

Chúc Du đương nhiên biết Bách Trầm yêu cậu.

Nhưng liệu người yêu có phải lúc nào cũng cần lịch sự như vậy không?

Ban đầu, Chúc Du nghĩ mình không nên vì những chuyện nhỏ mà giận người yêu, nhưng khi những chuyện vụn vặt tích tụ lại, cậu cảm thấy cần phải nói rõ mọi chuyện.

Bách Trầm không hiểu vì sao Chúc Du lại đột nhiên không vui, anh vô thức lại muốn xin lỗi, may mắn là câu xin lỗi đã bị kìm lại trong cổ họng.

Anh cẩn thận hỏi: "Cá Nhỏ, em không vui à?"

Chúc Du gật đầu, hỏi: "Sao anh không thích bài đăng của em trong vòng bạn bè?"

"Anh không có thói quen xem vòng bạn bè, thỉnh thoảng có xem thì cũng không hay like, nhưng tất cả ảnh em đăng anh đều lưu lại hết."

Bách Trầm ngẩn người một chút rồi mới giải thích, có lẽ anh không nghĩ rằng việc quên dùng bát mà Chúc Du mua và việc không like bài đăng của cậu có liên quan gì.

Chúc Du không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng không thể nói là Bách Trầm sai.

Suy cho cùng thói quen cũng khó mà thay đổi.

"Vậy sao không cho em ăn thêm bánh quy chứ!?" Chúc Du chống nạnh hỏi.

"Vì anh lỡ cho quá nhiều đường, sau khi thử thì mới biết, mà em cũng đã nói là răng hơi đau mấy hôm trước."

Ừm, cũng vì lo lắng cho cậu.

Sau đó cậu hỏi: "Đây là một câu hỏi nghiêm túc, chúng ta là người yêu của nhau sao?"

Ánh mắt Bách Trầm tràn đầy hoảng sợ, anh kiên quyết gật đầu: "Đúng vậy."

Chúc Du nhíu mày nói: "Thật kỳ lạ, sao anh lúc nào cũng xin lỗi em thế? Cứ như chúng ta chỉ là bạn cùng phòng vậy."

"Em thật sự không thích việc anh cứ hay xin lỗi em như thế, không thích chút nào!" Chúc Du nâng cao giọng nhấn mạnh.

"Anh có làm gì sai không? Anh không làm gì cả. Kể cả nếu anh có làm, em sẽ nói anh làm sai, em sẽ nói anh làm em không vui, lúc đó anh mới nên xin lỗi."

Bách Trầm nhớ là dì cũng đã từng nhắc đến chuyện này.

Chúc Du nói thêm: "Người yêu anh sẽ không vì một chuyện nhỏ mà giận anh đâu. Người yêu anh phải yêu cả những điểm không hoàn hảo của anh nữa."

Cho nên, chú dì yêu anh, Cá Nhỏ cũng yêu anh.

"Anh... anh hiểu rồi." Bách Trầm cao lớn là vậy mà lúc này lại bỗng trở nên đáng thương, cúi đầu nói: "Chẳng ai dạy anh những chuyện này, nên anh không biết."

"Anh không biết người yêu mình sẽ chấp nhận tất cả khuyết điểm của mình." Bách Trầm nói, "Cảm ơn em đã nói cho anh những điều này."

"Lời này anh nói ít thôi, em cũng không thích nghe đâu."

Bách Trầm ngẩng đầu lên, nhìn cậu, ngập ngừng một lúc mới hỏi: "Vừa rồi anh làm em giận à?"

Chúc Du nhíu mày, gật đầu.

Cậu giận đến nỗi không thể ăn được bữa cơm nữa nè.

Bách Trầm nghiêm túc nói: "Xin lỗi Cá Nhỏ, sau này anh sẽ không như vậy nữa, em có thể tha lỗi cho anh không?"

Câu xin lỗi này thực sự hợp lý, dù sao Chúc Du đúng là đã giận thật.

Chúc Du nghiêm mặt, chưa nổi hai giây đã không nhịn được cười.

Cậu đưa tay ra, Bách Trầm vội vàng nắm lấy tay cậu, Chúc Du nói: "Ban đầu em nghĩ chuyện này có thể nói sau, không nên vì chuyện nhỏ này mà giận anh."

"Nhưng em nghĩ lại, thực ra đây đâu phải chuyện nhỏ!" Chúc Du giận đến mức xù lông lên.

Bách Trầm đưa tay lên vuốt lại tóc cho cậu, "Sau này sẽ không thế nữa, Cá Nhỏ có tha lỗi cho anh không?"

Chúc Du hừ một tiếng, "Ai bảo em thích anh quá chứ, tha lỗi cho anh đó."

"Nhưng em còn một chuyện muốn hỏi anh." Chúc Du bỗng nhớ ra.

"Chuyện gì?"

Chúc Du hỏi từng từ một: "Vòng bạn bè của anh! Tại sao!! Sao lại không công khai em?!"

Bách Trầm dừng tay lại.

"Chuyện này... có thể để sau nói được không em?" Anh nhỏ giọng hỏi.

Chúc Du kiên quyết lắc đầu: "Không được!"

Và thế là tối hôm đó, Chúc Du mới biết rằng thật ra Bách Trầm không phải chưa từng đăng bài nào lên vòng bạn bè.

Anh đã đăng rồi.

Còn đăng rất nhiều, thậm chí có vài bài trong một ngày.

Tất cả đều liên quan đến Chúc Du, không có bài nào có người khác ngoài cậu. Những bài đó hầu như không có chú thích, chỉ toàn là ảnh của Chúc Du từ đủ góc độ, hoặc là ảnh liên quan đến Chúc Du.

Bách Trầm để tất cả những bài này ở chế độ riêng tư vì những bài đầu tiên về Chúc Du là vào buổi tối hôm khi Chúc Du nhờ anh giúp làm bữa tối.

Anh đã chụp lại món thịt kho tàu cháy mà Chúc Du làm, kèm theo chú thích: 【Thì ra thịt kho cháy trông như thế này, được làm bởi một người đáng yêu.】

Lúc đó anh và Chúc Du gần như không có tương tác gì, lại vì tất cả bài đăng của anh đều liên quan đến Chúc Du nên anh thường để mọi bài đăng ở chế độ riêng tư.

Và thói quen đó cứ kéo dài cho đến bây giờ.

Ừm, thôi không buồn nữa.

Chúc Du nghĩ vậy.

Bình Luận (0)
Comment