Bạn trai của anh là một tên nhóc luộm thuộm T^T
Đây là lần đầu tiên Chúc Du không ăn Tết ở nhà.
Sáng mùng hai Tết, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vừa nhìn thấy bà nội gọi tới, cơn buồn ngủ lập tức tan biến hơn nửa. Chúc Du kéo Lưu Ba đang đè trên đầu xuống, ngồi dậy nghe điện thoại.
"Bà nội." Chúc Du vừa nói vừa một tay mặc quần áo.
Bách Trầm nghe thấy tiếng động trong phòng, mở cửa bước vào thì thấy Chúc Du đang loay hoay mặc quần áo.
Anh tiến tới vén cổ áo Chúc Du lên, giúp cậu mặc vào tử tế.
Chúc Du hôn lên má anh, khẽ thì thầm bên tai: "Chào buổi sáng nha anh."
Bách Trầm cũng nhỏ giọng nói chào buổi sáng.
Giọng bà nội vang lên trong điện thoại: "Tiểu Du à, bên nước ngoài lạnh không con? So với Chiết Giang, con đã quen chưa?"
Chúc Du kiên nhẫn đáp lại bằng giọng hết sức ngọt ngào: "Quen ạ quen ạ! Không lạnh chút nào, với lại bên này cũng có người chăm sóc con, bà cứ yên tâm."
Thực ra so với Chiết Giang, Chúc Du cảm thấy thời tiết ở London lạnh hơn nhiều.
Nhưng cậu luôn ở trong nhà không ra ngoài, trong nhà lại có lò sưởi nên cũng không tính là lạnh.
Bà nội gật đầu hỏi: "Khi nào con về nước?"
Chúc Du nửa tựa vào lòng Bách Trầm, cùng anh nghe bà nội nói chuyện: "Chắc là khoảng tháng Tư ạ."
Bên ngoài cửa sổ tuyết đang rơi. Lớp tuyết dày đến nỗi đè cành cây kêu răng rắc.
Trong nhà rất ấm áp, trên cửa sổ đọng một lớp sương mù dày đặc, gió lạnh thổi từng cơn.
Chúc Du trò chuyện với bà nội một lúc mới cúp điện thoại.
Bách Trầm hỏi cậu: "Bà nội nói em lần đầu tiên một mình ăn Tết ở bên ngoài, có quen không?"
Chúc Du ôm chặt anh đáp: "Lần đầu tiên ăn Tết ở bên ngoài, cũng là lần đầu tiên ăn Tết cùng anh. Sau này chúng ta còn nhiều cái Tết phải cùng nhau đón nữa mà."
"Không có gì quen hay không quen cả, chỉ cần ở bên cạnh anh, thế nào em cũng vui."
Bách Trầm xoa đầu Chúc Du, không nhịn được hôn lên khóe môi cậu, nói: "Bữa sáng ăn sủi cảo, còn có bánh bao nhân xúp nữa."
"Tuyệt vời!" Chúc Du nhảy xuống giường, xỏ đôi dép bông dày cộm, ngửi thấy mùi thơm liền chạy thẳng vào bếp.
Lồng hấp bốc khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt khắp phòng. Chúc Du lấy tay quạt quạt làn hơi nóng về phía mình, "Thơm quá."
Bách Trầm đi ra ngoài bưng cốc sữa bò đã hâm nóng trong lò vi sóng đặt lên bàn.
Sau đó anh đi đến nói với Chúc Du: "Mau đi rửa mặt đi, rửa mặt xong là ăn sáng được rồi."
Chỏm tóc trên đỉnh đầu Chúc Du dựng đứng, "Dạ!"
Cậu lại vội vàng chạy vào phòng tắm. Trong phòng tắm, bàn chải đánh răng của cậu được đặt trên bồn rửa mặt, trên bàn chải đã có sẵn kem đánh răng, Chúc Du chỉ cần cầm lên đánh răng thôi.
Phải công nhận anh bạn trai của cậu thật sự rất "đảm đang" nha.
Trong lúc Chúc Du cảm thán, cậu đã nhét kem đánh răng vào miệng và bắt đầu đánh răng.
Cậu nhìn mình trong gương và nghĩ, thực ra bây giờ mọi người trong nhà cũng gần như biết cậu đã có người yêu rồi, nhưng cậu chưa nói rõ ràng nên họ cứ coi như không biết.
Nói cho cùng, cậu vẫn phải dẫn Bách Trầm về nhà ra mắt ba mẹ.
Chỉ là Bách Trầm bây giờ quá bận, chỉ có thể đợi đến khi anh tốt nghiệp vào tháng Tư mới tính tiếp được.
Chúc Du nghe theo ý kiến của Bách Trầm về vấn đề này, cậu muốn mọi thứ đều sắp xếp theo thời gian của anh.
Sau khi đánh răng xong và quay lại bàn ăn, Chúc Du cứ nhìn điện thoại mãi.
Bách Trầm ngồi bên cạnh gắp một cái bánh bao nhân xúp vào bát cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cá Nhỏ, đừng chơi điện thoại khi ăn cơm."
"Dạ." Chúc Du ngoan ngoãn tắt điện thoại và úp xuống bàn.
Sau khi cắn một miếng bánh bao, cậu đột nhiên nói: "Em vừa xem điện thoại thấy Triển lãm Băng Tuyết Thế Giới gần đây mở cửa rồi, chúng mình có thời gian đến đó chơi không anh?"
Bách Trầm lấy khăn giấy, rất tự nhiên lau vết nước xúp trên khóe miệng Chúc Du, "Được."
"Lát nữa để anh xem vé." Bách Trầm nói.
Chúc Du trông rất vui vẻ, ngồi trên ghế không nhịn được mà vặn vẹo người, "Còn có nhà nghỉ ven biển mà anh nói trước đó nữa, chúng ta cũng có thể đi xem thử, kỳ nghỉ Tết của anh ngắn như vậy, sau Tết công việc dự án của anh lại bận rộn rồi, em..."
Cậu cắn một miếng sủi cảo, nói: "Em cũng phải đi học, thời gian chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi không còn nhiều nữa."
"Được, đều nghe em." Bách Trầm nhìn Chúc Du bằng ánh mắt dịu dàng.
Đúng như Chúc Du nói, sau Tết Bách Trầm bắt đầu bận rộn. Chúc Du không có nhiều tiết học buổi sáng, Bách Trầm một tuần bảy ngày thì có đến năm ngày học buổi sáng.
Cuối tuần cũng phải đến trường.
Buổi tối còn phải bận rộn bên bàn làm việc.
Thường thì sau khi Chúc Du say giấc, anh mới lên giường đi ngủ.
Đêm đó, khi Bách Trầm làm xong việc đã hơn mười hai giờ đêm. Chúc Du sợ lạnh nên những lúc anh chưa lên giường, cậu sẽ tự quấn mình thật kín, chỉ chừa lại phần đầu nhô ra ngoài.
Bách Trầm cảm thấy nếu anh lên giường đi ngủ bây giờ sẽ mang hơi lạnh trên người vào chăn làm Chúc Du lạnh, dứt khoát ôm chăn ra sofa ngủ tạm một đêm.
Nửa đêm Chúc Du mơ mơ màng màng tỉnh dậy rúc vào bên cạnh, không rơi vào vòng tay quen thuộc mà lại rúc vào Lưu Ba đang ngủ trong chăn.
Sau khi bị Lưu Ba đá cho một cái, cậu mới sực tỉnh.
Phát hiện Bách Trầm chưa lên giường đi ngủ.
Cậu nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn hai giờ sáng rồi.
"Đàn anh?" Giọng Chúc Du vừa tỉnh ngủ vẫn còn khàn khàn.
Cậu xỏ dép lê, tiện tay khoác một chiếc áo khoác lên người rồi ra khỏi phòng.
"Anh ơi?" Chúc Du dụi dụi đôi mắt ngái ngủ bật đèn phòng khách, nhìn thấy Bách Trầm đang ngồi dậy trên ghế sofa.
Cậu nhìn thấy chiếc chăn lông khoác trên người Bách Trầm, hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Chúc Du đau lòng vô cùng, lập tức nhào vào lòng Bách Trầm, "Anh ơi, sao anh lại ngủ ở đây?!"
Hệ thống sưởi ấm bao phủ khắp mọi ngóc ngách. Phòng khách cũng không lạnh, chỉ là ngủ trên sofa không thoải mái lắm, dù sao nó cũng hẹp như vậy, mà Bách Trầm lại cao lớn như thế.
Bách Trầm đắp chiếc chăn lông lên người Chúc Du, không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ hỏi: "Sao em lại tỉnh rồi? Mơ thấy ác mộng à?"
Chúc Du ngồi trong lòng anh lắc đầu: "Không mơ thấy ác mộng, chỉ là không có anh ngủ bên cạnh, em ngủ không ngon."
Bách Trầm xoa đầu cậu, "Được, bây giờ anh lên giường ngủ."
Anh ôm Chúc Du trở về phòng. Sau khi nằm lại lên giường, Chúc Du rúc vào lòng anh, ôm anh và hỏi: "Có phải anh sợ làm phiền em ngủ nên mới ra sofa ngủ không?"
Bàn tay Bách Trầm đang dém góc chăn cho cậu khựng lại, rồi nói: "Sao lại thế được?"
"Anh chính là như vậy." Chúc Du nói.
"Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác, không nghĩ cho bản thân mình." Cậu bổ sung thêm.
Bách Trầm nghiêm túc nói: "Nhưng Cá Nhỏ không phải người khác mà."
Chúc Du ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh tưởng nói mấy lời tình cảm là em không giận à?"
"Vậy Cá Nhỏ đừng giận được không?" Bách Trầm nói.
Chúc Du nhắm mắt lại, "Em buồn ngủ rồi, ngày mai nói tiếp."
Trong lòng cậu có chút giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của Bách Trầm lại không nỡ nói gì nhiều vào lúc này.
Cậu ôm chặt eo Bách Trầm, lẩm bẩm: "Ngủ thôi, chúc ngủ ngon."
Câu "chúc ngủ ngon" của cậu nói rất mơ hồ, nghe giống như "em yêu anh", thế là Bách Trầm cúi đầu hôn lên trán cậu: "Anh cũng yêu em."
Khóe môi Chúc Du cong lên, cọ cọ vào lòng anh, vừa như ru ngủ vừa nói: "Em không giận anh nữa, nhưng sau này anh không được như vậy, phải đối xử tốt với bản thân mình hơn nhé."
"Em sẽ đau lòng đó anh." Chúc Du tức giận cắn một cái vào ngực Bách Trầm.
Bách Trầm cười: "Được, chuyện này là anh sai."
"Vốn dĩ là anh sai mà." Chúc Du không còn giận nữa, "Ngủ thôi ngủ thôi."
"Ngày mai em muốn ăn đùi gà hầm nấm hương."
"Được." Bách Trầm nói.
Họ chưa bao giờ cãi nhau.
Hoặc có thể nói là lúc nào cũng chỉ có một mình Chúc Du giận dỗi.
Bách Trầm sẽ không tranh luận với Chúc Du khi cậu đang tức giận.
Chúc Du khi giận cũng sẽ không nói những lời tổn thương người khác.
Chúc Du bảo rằng không được nói những lời tổn thương người yêu, điều đó sẽ làm hao mòn tình yêu.
Vì vậy mỗi khi Chúc Du tức giận, cậu không bao giờ nói những lời như "Em không yêu anh nữa" hoặc thậm chí không thể nói ra những lời như "ghét Bách Trầm".
Cậu chỉ nói "Em giận rồi, tốt nhất bây giờ anh nên làm bánh ngọt để dỗ em đi."
Sau đó, Chúc Du sẽ lại tức giận vì một chuyện khác.
Có lần nguyên do xuất phát từ việc Bách Trầm không nghe hai cuộc điện thoại của cậu.
Khi Bách Trầm trở về, cả người và mèo trong nhà đều biến mất, trên bàn trà chỉ có một tờ giấy ghi chú: "Tối nay em dẫn Lưu Ba về nhà ngủ!"
Phía sau còn vẽ một bản phác thảo đơn giản một chú cún con đang giận dỗi.
Chúc Du không phải kiểu người vô cớ gây chuyện, cậu tức giận vì trước đó hai người đã thỏa thuận nếu phải làm việc gì đó không thể trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại thì phải báo cho đối phương biết.
Rõ ràng lần này Bách Trầm đã không báo.
Bách Trầm lập tức gọi lại sau khi kết thúc cuộc họp.
Chúc Du không nghe máy.
Bách Trầm lại gửi tin nhắn WeChat giải thích, Chúc Du chỉ trả lời: 【TD】.
Bách Trầm cười bất đắc dĩ, cất tờ giấy ghi chú của Chúc Du vào túi.
Anh không lập tức đi tìm Chúc Du mà quay vào bếp làm một chiếc bánh bông lan socola cho cậu.
Cùng lúc đó, tại phòng ký túc xá 515, Chúc Du đang ôm Lưu Ba ngẫm nghĩ có phải mình quá vô lý không, dù sao Bách Trầm cũng nói anh nhận được thông báo họp đột xuất, chưa kịp nhắn tin cho Chúc Du thì giảng viên đã lên lớp.
Cho nên không kịp báo với Chúc Du.
Hơn nữa... cũng không phải là tội ác tày trời gì, nhỉ?
Cậu nghĩ, nếu lát nữa Bách Trầm nhắn tin cho mình, mình sẽ tha thứ cho anh vậy!
Chỉ là chưa đợi Bách Trầm nhắn tin, cậu đã ngửi thấy mùi bánh ngọt thơm nồng, ngay sau đó cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Chúc Du lập tức đứng dậy.
Cậu cố tình vò rối tóc mình, lấy một chút nước từ trong cốc xoa lên mặt như thoa kem dưỡng da.
Trông cứ như vừa mới khóc lóc thảm thiết xong.
Cậu tiến lên mở cửa.
Chúc Du cố tình trưng mặt lạnh nhìn người ngoài cửa, lạnh lùng hỏi: "Gì đó?!"
Bách Trầm nhẹ nhàng nhìn Chúc Du, giọng nói cũng dịu dàng: "Xin lỗi mà."
Chúc Du hít hít mũi nhìn chiếc bánh ngọt trong tay Bách Trầm, nghĩ bụng dù sao mình cũng đang giận dỗi vô lý, xin lỗi cũng không sao nhỉ.
Thế là cậu xoè tay ra nói: "Em xin lỗi."
Bách Trầm ngẩn người một chốc, không kịp đưa bánh ngọt ra, Chúc Du bổ sung: "Em đã xin lỗi rồi, bánh ngọt có thể cho em được chưa?!"
Bách Trầm bật cười, đưa bánh ngọt cho Chúc Du rồi cùng cậu về phòng.
"Sao anh biết em muốn ăn bánh bông lan socola hay thế?"
Bách Trầm ngồi bên cạnh lau sạch nĩa rồi đưa cho cậu, nói: "Trên giấy ghi chú có viết muốn ăn bánh bông lan socola."
Chúc Du biện minh: "Giấy ghi chú gì? Bánh gì? Sao em không biết gì hết vậy?!"
Bách Trầm lập tức phối hợp: "Thật ra là anh đoán thôi."
Chúc Du hài lòng: "Được rồi được rồi."
"Xin lỗi em, hôm nay lúc họp anh không báo cho em biết, làm em lo lắng rồi." Bách Trầm nhìn thẳng vào mắt Chúc Du chân thành xin lỗi.
Chúc Du vừa ăn bánh vừa tiến đến hôn lên môi Bách Trầm, để lại một vệt kem trên khóe môi anh, "Tha thứ cho anh đó."
"Thật ra lúc đó em có hơi giận một chút, sau đó thì không giận nữa, với lại anh cũng đã giải thích với em rồi, em không giận lâu đâu. Em cũng có lỗi mà, em nhỏ nhen quá, cứ hở một tí là giận." Chúc Du luôn đứng nhất trên con đường tự kiểm điểm bản thân.
Nhưng tỷ lệ thành công trên thực tế gần như bằng không.
Cậu đã xin lỗi Bách Trầm từ rất lâu trước đây và nói rằng mình sẽ không tùy tiện nổi giận nữa.
Ấy vậy mà Chúc Du vẫn hay suy nghĩ lung tung rồi tự mình giận dỗi.
Tất nhiên Bách Trầm không nghĩ đó là khuyết điểm.
Anh cảm thấy Chúc Du như vậy đáng yêu ơi là đáng yêu.
Có lẽ Chúc Du làm gì cũng đáng yêu, ngay cả khi tức giận cũng đáng yêu.
"Anh ơi, bản thiết kế không còn vấn đề gì nữa chứ? Giáo sư Vera nói sao rồi?" Cậu vừa ăn bánh vừa quan tâm đến việc học của Bách Trầm.
"Không có vấn đề gì cả, giáo sư rất vui vì anh có thể thiết kế bản vẽ biệt thự đó. Ông ấy đã nộp bản thiết kế đó rồi."
"Có đoạt giải không anh?"
"Anh không biết."
"Em hy vọng anh sẽ đoạt giải."
"Tại sao?"
"Chẳng lẽ anh không muốn sao? Em rất muốn anh đoạt giải, như vậy em sẽ vui, anh lại càng vui hơn."
"Lúc mới quen, anh lúc nào cũng không vui." Chúc Du lẩm bẩm.
Bách Trầm nhìn Chúc Du, cố nhịn lại ha.m m.uốn hôn cậu.
Chúc Du nghiêng đầu, mỉm cười hỏi anh: "Muốn hôn hôn không anh?"
Trong thời gian ở đây, má Chúc Du tròn trịa hơn một chút trông càng đáng yêu, cậu thích dùng đôi mắt sáng ngời như ánh sao nhìn thẳng vào Bách Trầm.
Bách Trầm luôn không nhịn được mà hôn cậu.
Bây giờ cũng vậy.
Thế là Bách Trầm thật sự cúi đầu hôn cậu.
Chiếc bánh ngọt trong tay Chúc Du được anh lấy đi đặt lên bàn. Chúc Du thuận thế vòng tay ôm cổ anh làm sâu thêm nụ hôn này.
—
Vào thứ Năm, trường đại học của Bách Trầm tổ chức một buổi lễ trao giải kèm theo bài phát biểu của sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.
Chúc Du cũng có mặt.
Bách Trầm mặc bộ vest chỉnh tề đứng trên bục phát biểu, Chúc Du từ sớm đã cầm máy ảnh bật chế độ quay phim.
Nhìn anh qua ống kính, Chúc Du cảm thấy như đang nhìn một người khác đầy tự tin, cách nói chuyện cũng rất giống một người thành đạt. Xung quanh vang lên những tiếng bàn tán to nhỏ.
"Người này là học sinh của giáo sư Vera đúng không?"
"Cậu có ấn tượng không?"
"Không, nhưng giỏi quá, đồ án tốt nghiệp của anh ấy được hạng nhất đấy."
"Lại còn đẹp trai nữa, không biết anh ấy đã có người yêu chưa."
Chúc Du ngồi phía sau vô thức thẳng lưng.
Màu tóc của cậu rất nổi bật, đến mức trong đám khán giả dưới sân khấu lia mắt là có thể nhận ra ngay.
Bách Trầm cầm micro, ánh mắt rơi đúng vào Chúc Du.
Trước khi lên sân khấu, họ đã đưa cho anh một bản thảo phát biểu. Anh phát biểu theo đúng nội dung đã chuẩn bị.
Trong bài phát biểu tốt nghiệp cuối học kỳ, đa số mọi người sẽ nhắc đến những người đã ảnh hưởng sâu sắc đến mình, ngoài thầy cô còn có người yêu và bạn bè thân thiết.
Chúc Du tuy mong chờ nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng, bởi xét theo tính cách của Bách Trầm có lẽ điều đó sẽ khó xảy ra.
Cuối cùng, khi Bách Trầm kết thúc bài phát biểu của mình, Chúc Du thấy anh không hạ micro xuống mà tiếp tục nói: "Ngoài sự giúp đỡ của giáo sư Vera và giáo sư Mayra cùng các thầy cô hướng dẫn, tôi còn muốn cảm ơn một người."
"Em là người đã xuất hiện vào lúc tôi rơi xuống vực sâu. Em ấy là một họa sĩ rất kiên nhẫn, từng chút một tô điểm cho thế giới xám xịt của tôi. Em trẻ tuổi hơn tôi nhưng lại dạy cho tôi rất nhiều điều. Trước đây, tôi luôn cảm thấy việc để một người vốn dĩ sống trong tình yêu như em dành thời gian và công sức để hàn gắn tâm lý không hoàn hảo của tôi thật không công bằng, không đáng giá."
"Nhưng em ấy nói với tôi không nên nghĩ như vậy, bởi người yêu tôi sẽ không bao giờ cảm thấy đó là chuyện không công bằng hay không đáng giá."
Qua ống kính của máy quay, ánh mắt của Chúc Du và Bách Trầm chạm nhau.
Đồng tử của Chúc Du co lại, một tia sáng kỳ lạ lan tỏa từ con ngươi.
"Tôi nghĩ tôi sẽ mãi mãi yêu em." Bách Trầm nói từng chữ một.
Khi Bách Trầm nói xong, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Anh bước xuống bục phát biểu, đi thẳng về phía Chúc Du.
Chúc Du hạ máy ảnh xuống, đôi mắt lay động như sắp rơi nước mắt. Giây tiếp theo, cậu nhào vào lòng anh.
"Anh ơi." Chúc Du vùi mặt vào ngực anh, giọng nói khàn khàn như sắp khóc.
Bách Trầm xoa đầu cậu, "Đừng khóc."
Chúc Du ngẩng đầu lên nói: "Ai bảo là em khóc."
"Muốn giới thiệu em thì cũng phải báo trước một tiếng chứ, ít nhất em cũng có thể làm kiểu tóc đẹp trai hơn, thay bộ vest chỉnh tề hơn chứ?!" Chúc Du cau mày nói.
"Bây giờ mọi người sẽ nghĩ bạn trai của anh là một tên nhóc luộm thuộm mất thôi."
Quả thật cậu ăn mặc khá tùy tiện, áo khoác bông bình thường, đi giày bông, tóc buộc nửa hờ hững, quàng khăn len dày cộp. Vì làm mất một chiếc khuyên tai nên bây giờ hai chiếc khuyên tai của cậu cũng không giống nhau.
Bách Trầm buồn cười mãi thôi. Anh giúp Chúc Du vuốt thẳng cái chỏm tóc dựng đứng của cậu xuống, nhỏ giọng nói bên tai: "Không sao đâu, cục cưng rất đáng yêu."
Mặt Chúc Du đỏ bừng.
Trên đường về nhà, hai người nắm tay nhau thả bước chậm rãi.
Chúc Du nói: "Anh sắp về nước rồi đúng không?"
Bách Trầm gật đầu, đáp lại một tiếng "Ừm."
Chúc Du ngập ngừng: "Vậy chúng ta về Hàng Châu trước đi. Ba mẹ và bà nội em muốn gặp anh."
"Em đã nói với dì và mọi người rồi à?"
"Họ đoán em đang yêu đương, cứ hỏi em mãi. Em tức quá nên nói luôn. Em nói em có người yêu rồi, người yêu em là một người đàn ông. Mẹ bảo em dẫn anh về nhà gặp mặt."
Bách Trầm nắm chặt tay Chúc Du hơn, nói: "Vậy chúng ta cùng về nhé. Dì Vu cũng muốn gặp em."
"Vâng vâng!" Chúc Du hưng phấn đáp.