Anh ơi, anh biết sự khác nhau giữa "cục cưng" và "baby" không?
Trước khi rời London, hai người đã dùng bữa trưa với Giáo sư Vera.
Chúc Du mời Hàn Kim Châu một bữa tại nhà hàng Trung Quốc đắt nhất ở khu phố người Hoa. Mẹ của Hàn Kim Châu là người Đông Bắc, vì vậy cậu ta thích món Trung Quốc hơn cả món Hàn.
Hàn Kim Châu hỏi Chúc Du có phải trúng số độc đắc không.
Chúc Du trả lời: "Thực ra trước đây tớ lừa cậu đấy, nhà tớ có tài sản trị giá hàng trăm tỷ."
Hàn Kim Châu liền đáp: "Vậy nhà tớ có hàng nghìn tỷ tài sản." Chúc Du cũng không thèm tiếp tục chủ đề này với cậu ta nữa.
—
Đêm trước khi rời đi, Chúc Du nằm trên ghế sofa ăn, trong khi Bách Trầm đi qua đi lại giữa phòng khách và phòng ngủ để thu dọn hành lý.
Chúc Du quỳ trên ghế sofa, hai tay chống lên lưng ghế, "Anh, em cũng phải mang về cây phát tài của em về nữa."
Sau khi bàn bạc với người nhà, gia đình đã đặc biệt bố trí một chuyên cơ riêng, các thủ tục đã được hoàn tất hai ngày trước.
Sau khi về nước, Bách Trầm sẽ đến Hàng Châu trước, sau đó cả gia đình Chúc Du sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh gặp ba mẹ Bách Trầm.
"Được, anh nhớ hết rồi." Bách Trầm gấp quần áo của Chúc Du xếp vào vali.
Chúc Du đặt bánh ngọt lên bàn, đi đến giúp Bách Trầm gấp quần áo, "Trước đây không nhận ra, bây giờ mới phát hiện sao em có nhiều đồ như thế cơ chứ?"
Cậu quỳ trước vali, bế Lưu Ba đang ngủ gật trong đó ra.
"Lưu Ba, bọn tao quyết định không cần mày nữa, mặc kệ mày đi lang thang đấy." Chúc Du dọa nó.
Tai Lưu Ba giật giật, cào cào cổ áo Chúc Du.
Chúc Du bật cười, ôm lấy mông Lưu Ba dỗ dành: "Lừa mày thôi lừa mày thôi."
London vào tháng Tư không còn lạnh như vậy nữa, nhưng vẫn lạnh hơn Hàng Châu một chút.
Máy bay từ từ cất cánh. Chúc Du chống tay lên cửa sổ nhìn những tòa nhà dần nhỏ lại, thở dài một hơi.
Bách Trầm ngồi bên cạnh hỏi cậu làm sao vậy.
Chúc Du ngả vào lòng anh, "Chỉ là cảm thán một chút thôi, em vậy mà lại sống ở đây lâu như vậy."
"Lúc mới đến London cảm giác như trời sắp sập xuống ấy, xung quanh cũng không có người quen..." Chúc Du hồi tưởng lại quá khứ, "Ngày nào cũng đói đến mức không ngủ được."
"Em còn nghi ngờ mình có thể ngủ được là do bị đói đến ngất đi ấy chứ." Chúc Du bị lời nói của mình chọc cười.
Bách Trầm không cười, nhìn Chúc Du với ánh mắt xót xa.
"Nhưng vận may của em cũng tốt lắm đó, em đã quen anh ở London này!" Chúc Du thấy anh không vui, vội vàng chuyển chủ đề. Cậu ngồi thẳng dậy hôn lên môi Bách Trầm, nói thêm: "Thật đó, London lớn như vậy, chúng ta là hai người hoàn toàn xa lạ lại tình cờ trở thành hàng xóm, tối đó chúng ta lại quen nhau theo kiểu đó..."
"Càng nghĩ càng thấy chúng ta có duyên phận quá đi." Chúc Du càng nói càng vui vẻ, âm cuối cũng cong lên.
Cậu như một chú Samoyed khổng lồ cọ cọ vào tay Bách Trầm.
"Ừm." Cằm Bách Trầm cọ cọ đỉnh đầu Chúc Du. Anh muốn cảm ơn Chúc Du đã bước vào thế giới của anh.
Nếu không có Chúc Du, tương lai của anh vốn có thể dự đoán được.
Họ ngủ một giấc trên máy bay.
Khi trở về Hàng Châu đã là hơn bốn giờ chiều, máy bay tạm thời hạ cánh trên sân golf của gia đình Chúc Du.
Ngoại trừ Chúc Đình đang bận công việc, cả nhà đều đến đón họ.
Chúc Du nắm tay Bách Trầm, trước khi xuống máy bay còn khẽ nói bên tai anh: "Anh à, đừng lo lắng quá."
"Cũng đừng tin mấy bí kíp ra mắt trên mạng, với ba mẹ em không có tác dụng đâu."
"Sao em biết?"
"Em nhìn thấy rồi."
Bị Chúc Du đột ngột vạch trần như vậy, Bách Trầm có chút ngại ngùng.
"Yên tâm đi, họ sẽ thích anh mà." Chúc Du hôn nhẹ lên khóe môi anh an ủi.
Xuống máy bay, Chúc Du chào lần lượt mọi người, rồi nắm tay Bách Trầm giới thiệu: "Ba mẹ, bà nội, đây là Bách Trầm."
Sau đó chỉ vào chú mèo mập ú đang nằm trong vòng tay của Bách Trầm, "Đây là Lưu Ba, con trai mới của con."
Cậu vỗ vào mông Lưu Ba: "Lưu Ba, chào mọi người đi nào."
Lưu Ba há miệng phát ra một tiếng kéo dài: "Meo——"
Bà nội xoa đầu Lưu Ba, hỏi: "Nó có say máy bay không?"
"Ăn no nê rồi mới lên máy bay đánh một giấc suốt chặng đường, làm sao mà say được."
Mọi người bật cười.
Bà nội ngẩng đầu lên nhìn Bách Trầm đang ôm mèo, nụ cười hiền hậu khiến người ta cảm thấy vô cùng gần gũi.
"Đây chính là Tiểu Trầm à, đẹp trai thế này." Nụ cười của bà hiện rõ trên mặt, lại còn nắm lấy tay Bách Trầm.
Bách Trầm có vẻ hơi bối rối, tay chân cứng đờ, cười cũng không được tự nhiên: "Bà nội."
Anh nhìn sang Chúc Thành và Ngu Liên Hoan: "Chú, dì."
Mọi người đồng thanh đáp lời.
Bách Trầm nói: "Quà cháu mua cho mọi người vẫn còn trên máy bay, bây giờ chưa tiện lấy ra..."
Chúc Thành hiểu ý xua tay bảo: "Đến chơi thôi không cần khách sáo quà cáp gì đâu. Bác Vương đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, chúng ta về nhà dùng bữa trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện."
Chúc Du chủ động nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì căng thẳng của Bách Trầm, thì thầm bên tai anh: "Đừng căng thẳng."
Bách Trầm gật đầu.
Cả nhà lên xe về nhà.
Xe vừa dừng, một chú chó Golden từ trong biệt thự lao ra.
Chúc Du nhảy xuống xe, chú chó xông tới suýt khiến cậu ngã phịch xuống đất.
Bách Trầm nhanh tay đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi: "Không sao chứ em?"
Chúc Du xua tay: "Không sao không sao."
"Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, có nhớ tao không hả!" Chúc Du cúi xuống vò đầu bứt tai Long Ngạo Thiên một trận.
Chó Golden chạy vòng quanh cậu sủa liên hồi: "Gâu gâu gâu!"
Chú mèo trong lòng Bách Trầm cũng kêu lên: "Meo meo meo!"
Chúc Du vẫn nhớ như in hôm đó Lưu Ba bị tiếng sủa của Long Ngạo Thiên dọa đến stress, không ngờ bây giờ biểu cảm của Lưu Ba có vẻ không đến nỗi sợ hãi lắm.
Bách Trầm đặt Lưu Ba xuống đất.
Long Ngạo Thiên lập tức chạy vòng quanh Lưu Ba ngửi ngửi, cuối cùng không tránh khỏi bị Lưu Ba vả một cái.
Một mèo một chó chạy ra vườn chơi.
"Em vẫn lo chúng nó choảng nhau."
"Anh cũng tưởng vậy."
Dù sao thì tính tình của Lưu Ba cũng không tốt lắm.
"Được rồi hai đứa, vào rửa tay ăn cơm nào." Bà nội và mọi người đã vào biệt thự trước, Ngu Liên Hoan ra gọi hai người vào dùng bữa.
Chúc Du đáp một tiếng, nắm tay Bách Trầm đi vào nhà.
Vừa vào đến biệt thự, bên cửa sổ lại vang lên tiếng nói: "Đại ma đầu về rồi!"
"Đại ma đầu về rồi!" Là tiếng một con vẹt.
Chúc Du đi đến bên cửa sổ, vỗ nhẹ vào cánh con vẹt đậu trên giá: "Thôi đi Thúy Thúy, mày còn nói bậy nữa tao cho mày vào nồi canh đấy!"
Vẹt Thúy Thúy lập tức đổi giọng: "Chào cậu chủ nhỏ về nhà! Chào cậu chủ nhỏ về nhà!"
Chúc Du hài lòng vỗ tay: "Anh ơi lại đây xem nè, đây là Thúy Thúy."
Bách Trầm đi đến bên canh Chúc Du.
"Nó hay bắt nạt Phú Quý lắm."
Chúc Du chỉ vào chú rùa nhỏ cỡ bàn tay trong bể nước gần đó.
"Nó tha Phú Quý ra khỏi bể rồi cười nhạo hoài."
Thúy Thúy không bị nhốt trong lồng cũng chẳng có xích chân, được nuôi thả hoàn toàn, bị Chúc Du dạy dỗ thành tinh khôn hẳn.
Bách Trầm thử tưởng tượng cảnh tượng ấy, cuối cùng không nhịn được bật cười.
"Vậy nó hư quá." Bách Trầm nói.
Chúc Du gật đầu tán thành, chỉ vào Thúy Thúy trách móc: "Đúng đấy, Thúy Thúy, mày hư quá!"
Thúy Thúy: "Đại ma đầu về rồi!"
Chúc Du: ......
Bách Trầm lại cười.
Trên bàn ăn, Bách Trầm chủ động giới thiệu về hoàn cảnh gia đình mình.
Bà nội hỏi nhiều hơn cả, nhưng đều xoay quanh chuyện về Chúc Du.
Chúc Du chống cằm nghiêng đầu nhìn Bách Trầm.
Bách Trầm giữ thẳng lưng, trả lời từng câu hỏi của bà nội và mọi người một cách vô cùng nghiêm túc.
Chúc Thành đùa: "Nói thế thì bọn ta còn phải cảm ơn cháu đã trị được thằng quỷ nhà này."
Chúc Du lập tức nhíu mày, rất không vui bảo: "Ba! Đừng nói thế trước mặt anh ấy mà!"
Dù sao Chúc Du bây giờ cũng khác trước một chút xíu rồi.
Bách Trầm nghiêm túc đáp: "Cá Nhỏ tốt lắm ạ, em đã giúp đỡ cháu rất nhiều. Cháu cũng phải cảm ơn Cá Nhỏ nữa."
Ngu Liên Hoan và bà nội nhìn nhau mỉm cười, không ai nói một lời.
Chúc Thành cười ha hả.
Ông gọi bác Vương mang chai rượu vang đỏ trong nhà ra.
Ông suýt nữa uống cạn cả chai lớn với Bách Trầm.
Bà nội gắp rất nhiều thức ăn cho Bách Trầm, rồi gắp thêm mấy miếng thịt cho Chúc Du: "Hai đứa ở London khổ sở rồi, giờ về nhà thì ăn nhiều vào."
"Không biết Tiểu Trầm có hợp khẩu vị thức ăn Chiết Giang không? Nếu không quen, ngày mai chúng ta mời đầu bếp Bắc Kinh về nấu." Bà nội nói với vẻ lo lắng.
Bách Trầm mỉm cười: "Cháu quen rồi ạ, bà không cần quá lo cho cháu đâu."
"Bà chẳng quan tâm con có hợp khẩu vị không kìa." Chúc Du vốn là người Chiết Giang, có gì mà không quen. Cậu cố tình nói thế để trêu bà.
Ngu Liên Hoan gắp cho Chúc Du miếng thịt gà, "Cái miệng của con có món gì mà không ăn được chứ."
Mọi người quanh bàn ăn đều cười. Bách Trầm cũng khẽ mỉm cười.
Chúc Du bực bội véo tay anh, liếc mắt như muốn nói "Không được cười em".
Bữa tối trôi qua trong không khí vui vẻ.
Đêm đó, Bách Trầm được sắp xếp ở phòng bên cạnh phòng Chúc Du.
Trước khi ngủ, cậu mời anh qua tham quan phòng mình.
Phòng Chúc Du là phòng ngủ lớn nhất trong nhà, có phòng thay đồ, phòng tắm, phòng máy tính, phòng học riêng với một cây đàn piano.
"Anh ơi, em đàn cho anh nghe một khúc nhé."
Chúc Du ngồi xuống trước cây đàn, lật ngẫu nhiên một trang nhạc, thử vài nốt rồi bắt đầu chơi.
Khi chơi đàn, Chúc Du toát lên vẻ tự tin và quý phái bẩm sinh.
Bách Trầm đứng bên ngắm nhìn, cảm giác như đang chiêm ngưỡng một bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ.
Sau khi chơi xong, Chúc Du háo hức hỏi: "Thế nào?"
Bách Trầm bảo hay lắm.
Anh uống nhiều rượu vang đến nỗi hơi choáng váng nhưng nhìn chung vẫn khá tỉnh táo, có lẽ do rượu chưa ngấm hẳn.
Chúc Du nắm lấy cánh tay anh, thì thầm bên tai: "Anh ơi, em vừa phát hiện phòng em rộng lắm."
"Anh thích ở phòng học hay phòng piano hơn?"
Bách Trầm không hiểu ý Chúc Du, ngơ ngác hỏi: "Sao cơ?"
Chúc Du cười, không trả lời câu hỏi của anh mà tự nói tiếp: "Em thì thích phòng thay đồ, trong đó có tấm gương lớn lắm."
Bách Trầm chỉ ngây người vài giây đã hiểu ra ngay ý cậu.
Tai anh đỏ bừng lên, "Tối nay không được đâu em."
Chúc Du cười: "Em có nói tối nay sẽ làm đâu."
Cậu kéo tay Bách Trầm ra ngoài, "Thôi không trêu anh nữa."
"Anh về ngủ đi."
"Mai em dẫn anh đi chơi."
Chúc Du mở cửa, vẫy tay chào Bách Trầm.
Bách Trầm nhìn cậu, dường như muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng gật đầu nói: "Ngủ ngon nha Cá Nhỏ."
"Chúc ngủ ngon. Mơ đẹp anh nhé."
Mỗi người trở về phòng của mình.
Chúc Du nhảy lên giường, lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng hơn ba mét của mình, gửi tin nhắn WeChat cho Bách Trầm:【Anh ơi, phòng có lạnh không?】
Có lẽ Bách Trầm đi tắm, mười mấy phút sau mới trả lời.
【Bách Trầm: Không lạnh, có điều hòa mà.】
"Anh có muốn gọi điện không?" Chúc Du gửi tin nhắn thoại.
Vài giây sau, Bách Trầm gọi video tới.
Chỉ cách nhau một bức tường, họ lại gọi video cho nhau.
Bách Trầm vừa tắm xong, người còn phảng phất hơi nước. Tóc anh đã khô một nửa, mặc áo choàng tắm, cổ áo hơi rộng.
Ánh mắt Chúc Du không kiềm được liếc nhìn cơ ngực của anh.
Nhìn thấu ý đồ của cậu, Bách Trầm lặng lẽ kéo cổ áo kín hơn.
Chúc Du bĩu môi: "Nhìn tí mà, có mất miếng thịt nào đâu!"
"Anh có chỗ nào em chưa từng thấy!" Giọng điệu chính trực của Chúc Du lúc này khiến cậu hệt một tên lưu manh thực thụ.
Không biết do những lời đó của Chúc Du hay rượu từ bữa tối đã ngấm, mặt Bách Trầm giờ đỏ bừng một cách khác thường.
Chúc Du nhìn mà đỏ cả mặt.
Cậu vội tắt máy.
Chúc Du chạm vào trái tim đang đập nhanh, từ chối cuộc gọi video tiếp theo của Bách Trầm, nhắn tin: 【Em đi ngủ đây!】
Một lúc sau, Bách Trầm trả lời bằng tin nhắn thoại: "Ừm, Cá Nhỏ ngủ ngon."
Giọng anh nghe có vẻ không được vui.
Điện thoại Chúc Du rung lên, là tin nhắn của mẹ:【Mai ba mẹ phải đi công ty sớm, bà nội về nhà cũ một chuyến, hai đứa dậy tự ăn sáng nhé. Chiều có thể dẫn Tiểu Trầm đi chơi, đừng suốt ngày ru rú trong nhà.】
【Chúc Du: Dạ vâng!】
Cậu bỗng tỉnh táo hẳn.
—
Bách Trầm nằm nghiêng trên giường.
Nhìn vào màn hình trò chuyện với Chúc Du, anh thở dài đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Đột nhiên, điện thoại anh nhận được một tin nhắn WeChat:【Anh ơi, anh biết sự khác nhau giữa "cục cưng" và "baby" không?】
Bách Trầm biết Chúc Du lại không ngủ được.
Trước đây, mỗi khi không ngủ được, Chúc Du cũng thường hay hỏi anh những câu hỏi khó trả lời, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc mất bao lâu để đi bộ từ London về Hàng Châu.
【Bách Trầm: Không biết, Cá Nhỏ có thể giải thích cho anh không?】
【Chúc Du: "Baby" với người nước ngoài thường chỉ trẻ con, nhưng cũng có thể là biệt danh yêu thương.】
【Bách Trầm: Vậy "cục cưng" thì sao?】
Anh vừa gửi xong tin nhắn, đột nhiên có tiếng gõ cửa kính ban công. Bách Trầm giật mình, vội vàng đứng dậy kéo rèm.
Chúc Du xuất hiện ngay bên ngoài cửa kính.
Bách Trầm nhanh chóng mở cửa.
Chúc Du lao ngay vào lòng anh, ôm chặt eo anh và nói: "Cục cưng ở đây nè!"
Bách Trầm không hiểu sao Chúc Du lại có thể nghĩ ra nhiều chiêu trò như vậy.
Nhưng anh không thể không thừa nhận rằng anh rất vui khi Chúc Du xuất hiện ở đây.
Anh đóng cửa lại.
Không quên lấy chiếc áo khoác gần đó quấn quanh người Chúc Du.
"Sao em lại qua đây?"
Ban công phòng ngủ Chúc Du chỉ cách ban công phòng Bách Trầm chưa đầy nửa mét. Mỗi lần bị nhốt trong phòng khi còn nhỏ, Chúc Du đều trốn ra ngoài từ đây.
Chúc Du treo cả người lên người Bách Trầm, anh đỡ lấy mông cậu để không trượt xuống.
"Ngày mai ba mẹ đều không ở nhà."
"Chỉ có chúng ta ở nhà thôi, còn có bác Vương và những người khác nhưng họ sẽ không làm phiền chúng ta đâu." Ý của Chúc Du đã rất rõ ràng.
Họ đã một tháng rồi không làm gì cả.
Bách Trầm bận rộn với học hành, Chúc Du cũng chẳng khá hơn.
Đôi khi bận đến mức chẳng có thời gian để hôn nhau, Chúc Du vừa mới bắt đầu yêu đương, nhưng vì Bách Trầm quá bận rộn nên khéo léo không nhắc đến chuyện này.
Nhưng bây giờ cả hai đều rảnh rỗi.
Chúc Du cảm thấy không có thời điểm nào thích hợp hơn lúc này.
Cậu nói xong liền bắt đầu c.ởi quần áo Bách Trầm.
Bách Trầm nắm lấy cổ tay cậu: "Cá Nhỏ, bây giờ không được đâu. Dù mai mọi người không ở nhà, nhưng nếu chúng ta làm ồn vào ban đêm, họ vẫn sẽ nghe thấy."
Chúc Du nhíu mày: "Em không phát ra tiếng nào là được."
Tất nhiên là không thể nào. Mỗi khi Chúc Du cảm thấy thoải mái đều luôn muốn ôm Bách Trầm, khẽ r.ên rỉ gọi anh.
"Chờ thêm vài ngày nữa được không? Chúng ta không phải định đi chơi sao?"
Chúc Du không vui: "Em không quan tâm, em muốn ngay bây giờ."
Cậu ôm chặt Bách Trầm, để anh cảm nhận được điều đó.
Tai Bách Trầm đỏ lên. Anh vỗ nhẹ đầu Chúc Du dỗ dành: "Anh giúp em nhé."
Nói xong, anh chuẩn bị hôn Chúc Du.
Chúc Du nghiêng đầu không để Bách Trầm hôn mình: "Em không cần tay của anh."
Lại bướng bỉnh rồi. Từ khi bước vào căn nhà này, không hiểu sao cậu tự nhiên trở nên kiêu ngạo hơn như mọi lúc ở nhà.
"Vậy anh sẽ dùng cách khác."