Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 50

Cậu ôm chặt Bách Trầm khóc nức nở, nói rằng mình chẳng còn gì nữa, không chịu nổi nữa...

Trước đây, khi ở trên giường với Bách Trầm, Chúc Du từng nghĩ tới việc thử các tư thế mới, nhưng mỗi lần đều bị khuôn mặt đắm đuối của anh khiến đầu óc trống rỗng. Đợi đến khi tỉnh lại thì đã chẳng còn sức lực để nghịch ngợm nữa.

Trong chớp mắt, vô số ý tưởng lóe lên trong đầu Chúc Du.

Cậu quay đầu lại nhìn Bách Trầm: "Gì cơ?"

Bách Trầm không nói gì, lại cúi xuống hôn cậu. Lần này Chúc Du không né tránh nữa.

Anh bế Chúc Du vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn lót lên bồn rửa mặt rồi đặt cậu ngồi lên đó.

Anh cúi người hôn Chúc Du, cậu cũng rất hợp tác há miệng đón nhận. Lưỡi bị cuốn lấy, chiếc khuyên lưỡi được mài dũa tỉ mỉ. Chúc Du nhắm mắt, khóe mắt dần dần ẩm ướt, lệ trào ra.

"Anh ơi." Chúc Du khó nhọc cất tiếng.

Bách Trầm lùi lại một chút, mũi của hai người khẽ chạm, hơi thở quyện vào nhau. Ánh mắt anh chất chứa khát vọng mãnh liệt, giống như đang cố gắng kiềm chế.

"Em không thoải mái lắm." Chúc Du ôm lấy cổ Bách Trầm, hơi mở rộng đầu gối.

Bách Trầm định cúi xuống hôn tiếp thì Chúc Du không chịu nữa. Cậu quay đi, thì thầm: "Em sẽ không kêu đâu. Anh ơi, em muốn anh."

Bách Trầm xoa mặt cậu, giọng khàn đặc: "Hai ngày nữa em nhé? Đêm nay không tiện."

Chúc Du nhíu mày, co chân định đá vào eo Bách Trầm nhưng bị anh túm lấy.

Giọng cậu đầy bất mãn: "Lần trước anh cũng nói vậy!"

Đó là một đêm của hai tuần trước. Bởi đã khuya mà Chúc Du lại có cuộc họp sớm hôm sau nên Bách Trầm cũng dùng chiêu này.

"Lần này là thật." Bách Trầm đưa tay cởi dây quần Chúc Du.

Anh khom lưng, tự đặt mình vào vị thế yếu hơn. Ngẩng đầu hôn Chúc Du, khi cậu định né đi, Bách Trầm dịu dàng bảo: "Bé yêu, ngoan nhé?"

Chúc Du lập tức bất động.

Bách Trầm thỏa mãn hôn lên khóe môi cậu.

Cậu tuy bướng bỉnh nhưng không bao giờ dai dẳng giận dỗi Bách Trầm. Hơn nữa tiếng "bé yêu" kia khiến Chúc Du hoàn toàn mất bình tĩnh.

Khi Bách Trầm rời môi, Chúc Du lẩm bẩm: "Anh phá luật rồi."

Bách Trầm ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cậu: "Hửm?"

Mặt Chúc Du đỏ bừng, cậu đưa tay che mặt. Trông ngon quá!

Từ giờ trở đi, cậu sẽ ra quy định cấm Bách Trầm làm biểu cảm dễ thương với khuôn mặt đẹp trai như vậy mới được!

"Quên đi quên đi, anh muốn làm gì thì làm, xong sớm ngủ sớm." Chúc Du đầu hàng.

Bách Trầm lại hôn lên tai cậu, khàn giọng đáp: "Ừm."

Giọng trầm khàn gợi cảm khiến tim Chúc Du đập loạn nhịp.

(Tác giả đã "ăn" 300 chữ tại đây)

Chúc Du run lên.

Bách Trầm ngẩng đầu.

Chúc Du lại che mặt, Bách Trầm nắm lấy tay cậu đặt cả hai lên vai mình.

Họ không nói thêm lời nào.

......

Thoải mái quá.

Chúc Du ngửa đầu thở dài một hơi.

(Lưu Ba đã "ăn" 500 chữ tại đây)

Bách Trầm định hôn Chúc Du lần nữa nhưng cậu lại không vui, né sang một bên nói: "Súc miệng đã anh..."

Bách Trầm bật cười, véo má Chúc Du trêu chọc: "Sao lại ghét của mình thế?"

Chúc Du lại đưa tay che mặt. Bách Trầm không nói gì nữa, chỉ hôn lên mu bàn tay của cậu.

Một nụ hôn nhẹ nhàng.

Sau khi Chúc Du đã ổn định, Bách Trầm lau sạch sẽ và thay quần cho cậu.

Rồi anh bế cậu trở lại giường.

Chúc Du thì thầm: "Anh ơi, anh có muốn em giúp không?"

Bách Trầm đã tự giải quyết trong nhà tắm, nhưng Chúc Du biết điều đó là không đủ với anh.

Bách Trầm hôn lên mắt Chúc Du, an ủi: "Không cần đâu, ngủ sớm đi Cá Nhỏ."

Về bản chất, anh luôn cảm thấy việc này mang ý nghĩa sỉ nhục. Anh sẵn lòng làm điều đó vì Chúc Du. Trong mối quan hệ này anh nguyện đặt mình ở vị trí thấp hơn, nhưng anh không muốn Chúc Du làm điều tương tự bởi hoàn toàn không cần thiết. Anh không có nhiều nhu cầu như vậy, chỉ cần Chúc Du vui vẻ là đủ.

Chúc Du không biết Bách Trầm nghĩ như vậy. Sau một đêm mệt nhoài, cơn buồn ngủ ập đến.

Nghe xong, cậu ôm chặt eo Bách Trầm, úp mặt vào ngực anh mãn nguyện nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bảy giờ sáng hôm sau.

Ánh bình minh len lỏi qua rèm cửa.

Căn phòng ngập trong ánh sáng mờ ảo.

Bách Trầm trong lúc ngủ bỗng thấy hơi nóng bức, cảm giác như mình đã rơi vào một vùng biển sâu ấm áp, bụng dưới nóng ran.

Trong phòng vang lên âm thanh lạ.

Tiếng sột soạt ngứa ngáy, như có con vật lông lá nào đó đang cựa quậy.

Anh đưa tay xuống, chạm vào một cái đầu đầy lông.

Vài giây sau, Bách Trầm đột nhiên mở mắt.

Nhìn sang bên cạnh, Chúc Du không còn ở đó nữa.

Nhìn xuống dưới, chăn ở phần eo phồng lên, rõ ràng có người ẩn núp bên trong.

......

Bách Trầm run rẩy kéo chăn ra.

Cảnh tượng đầy kích thích hiện ra trước mắt anh.

(Long Ngạo Thiên đã "ăn" 200 chữ tại đây)

"Ừm..." Một tiếng rên nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng Bách Trầm.

"Cá Nhỏ... em không cần phải làm thế đâu."

Chúc Du ngơ ngác, khóe miệng còn vương một vệt nước: "Sao cơ? Anh cũng từng giúp em mà."

"Anh chỉ muốn em thoải mái thôi." Bách Trầm thở phào nhẹ nhõm, định ngồi dậy ôm Chúc Du vào lòng để ngăn cậu tiếp tục.

Chúc Du không vui nói: "Đừng động vào em! Không em giận đấy!"

Bàn tay Bách Trầm dừng lại giữa không trung, Chúc Du giải thích: "Em cũng muốn anh được thoải mái mà."

(Lưu Ba đã "ăn" 1000 chữ tại đây)

Một tiếng sau, Chúc Du bám vào ga giường cố bò ra nhưng bị đôi tay vạm vỡ kéo lại từ phía sau.

Cậu tuyệt vọng thầm hét: Cứu với!!!

Chúc Du không thể đứng dậy được nữa.

Trưa hôm đó, Bách Trầm xuống bếp nấu cháo mang lên cho cậu.

Chúc Du ăn xong lại thiếp đi.

Bách Trầm giặt sạch bộ ga giường ướt đẫm.

Phơi xong quần áo, anh trở lại phòng thì thấy Chúc Du đã tỉnh.

Cậu quỳ trên giường trong trạng thái choáng váng, khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ bàng hoàng. Khi thấy Bách Trầm, cậu sửng sốt một lát rồi giơ tay đòi ôm.

Bách Trầm nhanh chóng ngồi xuống ôm lấy cậu, "Anh xin lỗi Cá Nhỏ, em có chỗ nào khó chịu không?"

Chúc Du gật đầu, nhõng nhẽo đáp: "Đau lưng, đau khắp cả người."

"Lần sau anh sẽ chú ý hơn." Bách Trầm thừa nhận mình đã mất kiểm soát.

Anh đã phải nhịn hơn một tháng. Một khi h.am m.uốn được khơi dậy, việc anh mất kiểm soát là điều bình thường.

"Anh xin lỗi em đi." Chúc Du nghiêm túc nói.

Bách Trầm thành khẩn: "Anh xin lỗi em."

Chúc Du nhắm mắt chôn mặt vào ngực anh. Hơi thở dần đều trở lại, có vẻ cậu lại ngủ thiếp đi.

Khi Bách Trầm định đặt cậu xuống giường, Chúc Du nắm áo anh lẩm bẩm: "Đừng đi mà, nằm với em một lúc."

Thế là hai người cùng cuộn tròn trong chăn.

Chúc Du thực ra đã hết buồn ngủ, chỉ muốn được nằm trong vòng tay anh thôi.

"Ngủ đi." Bách Trầm nhẹ nhàng vỗ lưng Chúc Du.

Chúc Du nhắm mắt lại, "Em nghĩ chúng ta nên đặt quy tắc."

"Hửm? Quy tắc gì?"

Chúc Du cắn nhẹ vào nốt ruồi trên ngực anh qua lớp vải. Cậu đã quá quen thuộc vị trí này.

Bách Trầm nằm yên cho cậu cắn.

"Từ bây giờ, ừm, mỗi tuần chỉ hai lần thôi." Giọng Chúc Du nghĩ tới đây vẫn còn hãi, cậu suýt tưởng mình chết trên giường rồi ấy chứ. Đây có phải là hậu quả của việc "bỏ đói" ai đó cả tháng trời không?

"Không được nhịn lâu quá, anh mà nhịn lâu rồi 'ăn' một bữa, người chịu đau là em đó." Chúc Du thực sự đang nghiêm túc lập kế hoạch cho sức khỏe thể chất, tinh thần và đời sống tình dục trong tương lai của mình.

Bách Trầm xoa lưng cho cậu, đồng ý ngay: "Được, anh nghe em."

Chúc Du bực bội đấm nhẹ vào ngực anh:"Bây giờ thì nghe em rồi! Sáng nay em năn nỉ thế nào mà anh có thèm nghe đâu?"

Bách Trầm mỉm cười ôm chặt Chúc Du vào lòng. Anh thì thầm bên tai cậu: "Anh xin lỗi, tuyệt đối không có lần sau nữa."

Chúc Du mềm lòng: "Thôi được rồi, tha cho anh đó."

"Hôn em đi." 

Bách Trầm cúi xuống hôn lên môi cậu.

Chúc Du lại nũng nịu: "Hôn thêm cái nữa."

Lại một nụ hôn nữa được trao.

Chúc Du hài lòng tìm vị trí thoải mái nhất trong vòng tay anh, tiếp tục nói: "Mẹ bảo tối nay sẽ về muộn, chuyển cho em một trăm ngàn bảo dẫn anh đi ăn."

"Anh hai đang công tác, chắc một tuần nữa mới về. Anh ấy cũng chuyển tiền bảo em dẫn anh đi chơi." Chúc Du tựa cằm vào ngực Bách Trầm.

"Thấy chưa, nhà em thích anh lắm đó." Cậu vuốt tóc Bách Trầm.

"Ừm, anh cảm nhận được rồi."

"Vậy anh yên tâm chưa?"

"Ừm." Bách Trầm siết chặt vòng tay hơn.

"Từ nay nhà em cũng là nhà anh, chúng ta là người một nhà, không bao giờ xa nhau nữa." Chúc Du nói trong lúc nhắm nghiền mắt.

Cho nên cậu không thấy ánh mắt dịu dàng đang đổ dồn về mình.

"Nhà anh cũng là nhà em." Bách Trầm khẽ nói.

Chúc Du cười toe: "Đương nhiên rồi."

"Chúng ta ngủ thêm nửa tiếng nhé, rồi em dẫn anh đi dạo thăm trường cấp ba của em." Chúc Du bắt đầu buồn ngủ.

Bách Trầm đồng ý, cằm đặt lên đỉnh đầu cậu, cùng chìm vào giấc ngủ.

Tối đó, Chúc Du dẫn Bách Trầm đến nhà hàng quen thuộc.

Trên đường về, họ ghé vào chợ đêm.

Chúc Du chơi trò ném vòng trúng ngay một chú cá vàng.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu đặt tên nó là Bách Phú Mỹ (*).

(*) Bách trong tiếng Trung đọc giống Bạch, Bạch Phú Mỹ = Trắng, giàu, đẹp :))))))))

Chúc Du bảo rằng chú cá này theo họ Bách Trầm.

Bởi Phú Quý và Thúy Thúy đều theo họ Chúc rồi.

Bách Trầm không biết nên cười hay nên khóc.

Họ ở Hàng Châu một tuần.

Ngu Liên Hoan dời lịch làm, cả nhà cùng bay đến Bắc Kinh thăm gia đình Bách Trầm.

Hai nhà gặp nhau chuyện trò không ngớt. Bữa tối hôm đó, Chúc Du bị bóc phốt hết chuyện thời nhỏ.

Những trò quậy phá ngày xưa bị lôi ra hết.

Vừa ăn xong, Chúc Du lập tức kéo Bách Trầm chuồn đi.

Không lâu sau khi họ rời khỏi bàn ăn, Chúc Đình nhắn hỏi có cần hai vệ sĩ đi theo không.

Chúc Du từ chối.

Cậu nhờ anh trai lo cho ba mẹ, tối nay Chúc Thành đã quá chén, Ngu Liên Hoan chắc không xoay kịp.

Chúc Đình nhận lời.

Bỏ điện thoại vào túi, Chúc Du nắm tay Bách Trầm dạo bước trong công viên.

"Lúc nãy mẹ kể mấy chuyện đó, anh đừng tin hết nhé. Toàn là bịa đặt thôi." Chúc Du nói.

Bách Trầm mỉm cười nghiêng đầu sang hỏi: "Vậy chuyện nào là thật?"

"Toàn bộ đều giả!"

Họ kể hồi nhỏ Chúc Du thích tự xúc ăn, nhưng mỗi lần đưa thìa toàn trúng trán, nửa bát cơm dính hết lên trán.

Lại còn kể hồi mẫu giáo chơi trò gia đình, một mình cậu muốn cưới hẳn năm cô "vợ".

......

Bách Trầm mỉm cười gật đầu: "Được thôi."

"Em nghĩ chúng ta nên cân nhắc chuyện này rồi đó." Chúc Du chợt nhớ lời nói đùa của Chúc Thành.

"Chuyện gì?"

"Chuyện đính hôn của bọn mình ấy! Mẹ bảo khi nào đính hôn sẽ mua cho mình biệt thự ở Bắc Kinh."

"Trước dì cũng nói rồi, đính hôn xong sẽ mua nhà cho bọn mình ở Hàng Châu." Nhắc đến chuyện này, Bách Trầm chợt nhớ cuộc gọi từ nhà hồi trước.

Chúc Du vui vẻ: "Tuyệt quá! Thế là cả Bắc Kinh lẫn Hàng Châu đều có nhà, muốn ở đâu cũng được."

Bóng chiều buông xuống khi đồng hồ điểm qua bảy giờ tối.

Những ngọn đèn đường bật sáng lấp lánh.

Một làn gió khe khẽ mơn man.

Hai bóng hình in dài trên lối đi dần quyện vào nhau. Khoảng cách giữa hai trái tim cũng theo đó mà xích lại gần hơn.

Bình Luận (0)
Comment