Đã Đến Nước Này, Cứ Ăn Trước Đã

Chương 52

[CẢNH BÁO]

Cái giá phải trả cho việc đàn anh mặc trang phục hầu gái là ngày hôm sau không thể ngồi dậy nổi.

Sau khi về nước, Chúc Du vẫn phải tiếp tục học đại học tại một trường nghệ thuật địa phương.

Sau một tháng quấn quýt với Bách Trầm ở Bắc Kinh, cậu buộc phải trở lại trường nhập học.

Trùng hợp là giám đốc một bộ phận trong công ty nghỉ việc, Vu Thục Vận quyết định để Bách Trầm tạm thời đảm nhận vị trí này trước khi tìm được người phù hợp, cũng là để anh làm quen với công ty.

Điều này đồng nghĩa với việc đôi trẻ lại phải xa nhau nửa tháng.

Nghe tin này, Chúc Du chỉ cảm thấy tối sầm mặt mũi, quỳ sụp gối xuống đất tuyệt vọng kêu lên: Trời sập rồi.

"Không được đâu anh ơi, em không thể sống thiếu anh được." Chúc Du ước gì mình có thể thu nhỏ thành một móc chìa khoá để không phải đi học mà còn được đeo bên hông Bách Trầm suốt ngày.

Bách Trầm bế Chúc Du lên, một tay đỡ mông cậu, nói: "Chỉ nửa tháng thôi mà. Khi nào công việc bàn giao xong, anh sẽ lập tức đến tìm em."

Chúc Du bĩu môi: "Hồi em về nước anh tiếc nuối em thế cơ mà, giờ lại dễ dàng để em đi vậy sao? Em cảm giác anh không còn thích em nhiều như trước nữa!"

Bách Trầm cười bảo: "Anh luôn không nỡ xa em."

Lý do anh có thể chấp nhận xa Chúc Du nửa tháng là vì đã nhận được câu trả lời rõ ràng. Anh biết Chúc Du sẽ mãi yêu anh, không bao giờ rời xa.

"Em không tin!"

"Anh không còn yêu em nữa phải không?" Chúc Du giơ tay véo má Bách Trầm, giận dỗi chất vấn.

Bách Trầm để mặc Chúc Du cào cấu đầu mình.

"Bé yêu, anh mãi mãi yêu em." Giọng Bách Trầm trầm ấm vô cùng quyến rũ, chỉ hai từ "bé yêu" đã khiến Chúc Du dịu xuống.

Chúc Du để Bách Trầm bế mình về phòng, nói: "Thôi được, nhưng khi xong việc anh phải đến tìm em ngay đó."

"Ừm." Bách Trầm gật đầu.

Sáng hôm sau, Bách Trầm giúp Chúc Du thu dọn hành lý. Cậu bay về Hàng Châu ngay đêm đó.

Hàng Châu đón hè một cách chóng vánh. Đầu tháng Năm, cái nóng khiến những chiếc lá sen trong ao như muốn héo rũ.

Chúc Du cũng "héo rũ" theo.

Tối nọ, cậu than thở với Bách Trầm rằng Hàng Châu nóng quá thể, cậu muốn đi Quý Châu hoặc Vân Nam tránh nóng.

"Hè này chúng ta có thể đi Quý Châu du lịch."

"Hay quá hay quá!" Chúc Du lăn qua lăn lại trên giường. Mái tóc hồng của cậu đã phai dần dù trước đó đã nhuộm lại hai lần. Giờ cậu chơi chán rồi, tính để vài bữa nữa đổi màu mới.

Xanh? Đỏ? Chúc Du vẫn chưa quyết định.

"Em ở trường thế nào rồi?"

Chúc Du lẩm bẩm: "Chán lắm luôn."

"Anh ơi, bao giờ anh qua đây?"

Bách Trầm nhìn chùm tóc như lá héo trên đầu Chúc Du, dịu dàng đáp: "Mới một tuần thôi mà."

"Công ty đang tuyển dụng rồi, nhanh thì một tuần nữa sẽ có người nhận việc thay anh."

"Còn chậm thì sao?"

"Hai tuần?"

Bách Trầm dường như cố ý chờ xem phản ứng của Chúc Du. Quả nhiên cậu dí sát mặt vào màn hình: "Cái gì?!"

"Hai tuần?!" Giọng Chúc Du bỗng cao vút.

Đáng yêu quá.

Bách Trầm cười lớn: "Anh đùa thôi, khoảng hơn một tuần nữa. Họ đang đào tạo rồi."

Chúc Du khịt mũi: "Thôi được, anh đừng làm việc quá sức."

"Anh phải nhanh nhanh qua đây, em nhớ anh đến mức ăn không ngon miệng nữa." Cậu chọt chọt ngón tay vào môi Bách Trầm trên màn hình.

"Ừm, nhưng vẫn phải ăn uống đầy đủ. Em muốn quà gì không? Anh mang cho em."

Chúc Du suy nghĩ rồi lắc đầu: "Thôi, ở đây thuê đầu bếp Bắc Kinh cũng được... Hay anh định mang theo sữa đậu Bắc Kinh cho em?"

Tự nhận mình không kén ăn nhưng Chúc Du vẫn phải đầu hàng trước "ma lực" của món đặc sản này.

"Em không thích mà." Bách Trầm nói.

"Ừm... Em không đòi quà gì đâu, chỉ muốn anh nhanh qua thôi. Em nhớ anh lắm."

Cậu bày tỏ nỗi nhớ một cách thẳng thắn.

Giọng Bách Trầm càng dịu dàng hơn: "Anh cũng nhớ em."

Hai người chuyện trò thêm nửa tiếng mới tắt máy.

Khoảng bốn ngày sau.

Chúc Du thức khuya lướt những video ngắn.

Không biết có phải vì lúc đó đã là đêm muộn hay không mà thuật toán đẩy cho cậu toàn những video mát mẻ, gợi cảm.

Chúc Du càng cảm thấy nhàm chán, đang định tắt điện thoại đi ngủ thì cậu trượt tay lướt sang một video khác.

【Tag bạn trai của bạn và bảo anh ấy mặc cho bạn xem】- Tiêu đề video như vậy.

Nội dung là một blogger thể hình mặc trang phục hầu gái đen trắng, kiểu dáng khá kín đáo với tay dài cổ cao. Tuy nhiên, vì blogger có thân hình đẹp nên trang phục bị giãn ra và trông rất bó. Chiếc váy dài tới đầu gối kết hợp với vòng eo thon thả.

Chúc Du chỉ suy nghĩ 0.1 giây đã chụp màn hình gửi ngay cho Bách Trầm.

【Chúc Du: Anh ơi em nghĩ ra rồi, khi anh qua đây em muốn món quà này】

Tính Chúc Du là vậy.

Chúc ngủ ngon chỉ có nghĩa là cậu sẽ không trả lời tin nhắn nữa, nhưng vẫn tiếp tục thức khuya. Bất cứ bài đăng hay ho nào cậu lướt được đều lập tức chia sẻ với Bách Trầm.

Bách Trầm đã quá quen với điều này.

Khi ở cùng cậu, Chúc Du hiếm khi thức khuya, trừ những đêm họ "quá độ" với nhau.

Nhưng chỉ cần xa Bách Trầm, không ai kiểm soát được giờ giấc của cậu.

Sau khi gửi ảnh, Chúc Du nhắn thêm: 【Chúc ngủ ngon đàn anh, lần này em thực sự đi ngủ đây】

【Em yêu anh】

Gửi xong, cậu tắt điện thoại, bế con mèo béo đang đè lên ngực nhét vào chăn.

Cậu nhắm mắt bắt đầu chọn "nguyên liệu" cho giấc mơ tối nay: Đàn anh mặc trang phục hầu gái! Chính là nó rồi! Chúc Du mỉm cười mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Chúc Du dậy rất sớm.

Bách Trầm đã trả lời tin nhắn tối qua của cậu vào khoảng bảy giờ sáng.

【Chào buổi sáng bé yêu】

Sau đó anh phản hồi về bức ảnh: 【Buôn người là phạm pháp đấy】

【Bách Trầm: Vả lại em không thích anh nữa sao?】

Tội lỗi, thật là tội lỗi quá đi. Chúc Du nào có ý gì với anh chàng blogger kia.

Cậu vội vàng trả lời: 【Không phải! Em không thích anh ta, em chỉ muốn anh...】

【Chúc Du: Em muốn anh mặc bộ này cho em xem】

【Chúc Du: Được không đàn anh ơi, đây là yêu cầu lớn nhất của em trong tháng này đó】

Trên đường đến công ty, Bách Trầm suýt làm rơi điện thoại.

Tài xế ngồi ở ghế trước quan tâm hỏi: "Cậu chủ, ngài không sao chứ?"

Bách Trầm nhặt điện thoại lên, lịch sự đáp: "Không sao, xin lỗi đã làm anh lo lắng."

Anh mỉm cười với tài xế, sau đó cầm điện thoại lên đọc tin nhắn của Chúc Du.

【Bách Trầm: Sao có thể như vậy được!】

Chúc Du hiểu rõ bản chất Bách Trầm là người trầm tính, thậm chí hơi cổ hủ và cực kỳ đứng đắn.

Bắt anh mặc bộ đồ này còn khó hơn việc Chúc Du đạt điểm tuyệt đối môn Toán. Tất nhiên, về mặt lý thuyết Chúc Du không thể nào đạt được điểm tuyệt đối.

【Chúc Du: Vậy là đàn anh từ chối yêu cầu lớn nhất của em trong tháng này rồi. Không sao, em sẽ không buồn đâu】

【Chúc Du: Samoyed lau nước mắt.jpg】

Bách Trầm thở dài gõ phím: 【Cá Nhỏ, những thứ khác đều ổn, riêng cái này... anh thực sự không thể】

Vài giây sau, Chúc Du gửi tiếp hình một chiếc váy đen hai dây.

【Chúc Du: Thế còn cái này thì sao!!】

【Chúc Du: Mắt blink.jpg】

Rầm!

Điện thoại lại rơi xuống sàn xe.

"Cậu chủ, sao mặt ngài đỏ thế? Có phải bị ốm không?" Tài xế ngồi ở ghế trước nhìn thấy khuôn mặt và đôi tai đỏ bừng của Bách Trầm qua gương chiếu hậu.

Bách Trầm vội nói: "Không sao, có lẽ hơi nóng thôi. Tôi mở cửa sổ chút."

Anh hạ cửa sổ xe xuống, gió mát lùa vào làm dịu đi khuôn mặt đang bừng nóng của anh.

Anh nhắn lại:【Cá Nhỏ, sao lại muốn anh mặc mấy thứ này?】

【Chúc Du: Chỉ là muốn ngắm anh thôi. Em nghĩ anh mặc vào sẽ rất đẹp】

【Chúc Du: Nhưng nếu anh không muốn thì thôi. Mong ước lớn nhất của em vẫn là anh sớm qua đây. Em nhớ anh lắm】

Có vẻ Chúc Du chỉ nhất thời hứng thú rồi lại chuyển chủ đề. Hai người trò chuyện thêm vài câu, Chúc Du bảo mình phải dậy chuẩn bị cho lớp học buổi sáng.

Bách Trầm dặn cậu cẩn thận trên đường.

Tối đó, sau khi chúc ngủ ngon với Chúc Du, anh lên giường định ngủ.

Mười một giờ đêm, người đáng lẽ đã ngủ say bỗng mở mắt, bật ứng dụng mua sắm lên——

Hai ngày sau, sau giờ học tối, Chúc Du không về biệt thự mà đến căn hộ gần trường.

Cậu đã nói với Bách Trầm nếu có tiết tối sẽ ở lại căn hộ do gia đình mua.

Chúc Du đã gửi tin nhắn cho bác giúp việc nhà mình trước khi tan học, yêu cầu bác chuẩn bị bữa tối vào khoảng tám giờ rưỡi.

Đúng tám rưỡi tối, Chúc Du bước ra thang máy và nhắn tin cho Bách Trầm:【Anh ơi, chào buổi tối, em vừa tan học nè】

【Chúc Du: Cá nhỏ sắp thành cá khô luôn rồi [nằm dài]】

Bên kia nhanh chóng trả lời:【Về nhà ăn cơm rồi nghỉ sớm đi em】

Chúc Du bước đến cửa, chuẩn bị mở khóa vân tay thì bỗng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Món ăn bác giúp việc nấu vốn luôn rất ngon, nhưng hương vị này sao giống... của Bách Trầm thế nhỉ?

Cậu gãi đầu, chưa mở cửa vội mà kể ngay cho Bách Trầm:【Em ngửi thấy mùi đồ ăn của bác nấu, hương vị y hệt anh nấu luôn ấy】

【Chúc Du: Anh ơi đến đây nhanh đi, em nhớ anh đến mức bị ảo giác rồi T^T】

【Bách Trầm: Hai ngày nữa anh bàn giao xong việc sẽ đến ngay [vuốt vuốt]】

Chúc Du mở cửa bước vào. Đèn phòng khách và bếp sáng trưng, tiếng nước chảy rào rào từ nhà bếp. Mâm cơm trên bàn đầy ắp món ngon. 

Nhiều ơi là nhiều.

Toàn là món cậu thích!

Vừa thay dép, Chúc Du vừa chủ động gọi: "Bác ơi, cảm ơn bác tối nay vất vả nha!"

"Bác ăn tối chưa? Chưa thì ăn cùng con nhé!" Chúc Du ném cặp lên sofa rồi bước vào bếp.

Cánh cửa nhà bếp mở ra.

Hương thơm ùa vào mặt.

"Về rồi sao Cá Nhỏ?" Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.

Chúc Du đứng đó ngơ ngác.

Ánh mắt cậu dán chặt vào bóng hình trước mặt.

Bách Trầm.

Bách Trầm đang mặc nguyên bộ trang phục hầu gái đen trắng. Áo có tay bồng, dây đeo vai màu trắng rộng bốn ngón tay viền lá sen. Chiếc váy màu đen được phủ bằng tạp dề màu trắng có ren. Cổ áo thiết kế giống cổ sơ mi khoét hình trái tim để lộ đường cong cơ ngực săn chắc.

Vai rộng eo thon, cổ đeo nơ đen trắng, phần thân trên ôm chặt lấy cơ thể. 

Có lẽ vì ngượng ngùng nên cả tai và mặt Bách Trầm đều đỏ ửng.

Chúc Du choáng váng đến nỗi không phân biệt nổi đông tây.

Không phải mơ chứ!?

Thấy cậu đứng hình, Bách Trầm hiển nhiên có chút bối rối. Anh nắm lấy mép váy kéo xuống, cẩn thận giải thích: "Kiểu em gửi phải đặt may, anh không tìm được... Bộ này kỳ lạ lắm à?"

Chúc Du định lắc đầu thì bỗng thấy mũi phải nóng ran. Giây tiếp theo, chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống sàn sứ trắng.

Cậu nhanh chóng đưa tay lên che mũi.

"Đàn anh!! Cứu em với!" Chúc Du vội vã chạy tới bên Bách Trầm.

Bách Trầm quên cả ngượng. Anh vội vàng đỡ lấy cậu, rút ​​khăn giấy ra bắt đầu giúp Chúc Du cầm máu.

Vài phút sau.

Chúc Du ngoẹo cổ bịt mũi phải quỳ trên sofa. Bách Trầm ngồi xuống bên cạnh cậu liền dựa vào lòng anh.

"Anh ơi, sao anh lại đột ngột thế này... Em chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì cả..." Chúc Du không kiềm được bắt đầu s.ờ s.oạng khắp eo và ngực Bách Trầm.

Nhịp tim Bách Trầm tăng nhanh, khẽ nói: "Kỳ lạ lắm sao... Anh có nên đi thay không?"

"Đừng đừng đừng, đẹp lắm." Chúc Du vội vàng ôm chặt eo Bách Trầm. "Em hạnh phúc đến chết mất."

Cậu cắn nhẹ lên nốt ruồi trên ngực Bách Trầm qua lớp vải.

"Sao anh qua đây không bảo em trước, để em đi đón chứ." Chúc Du đứng thẳng dậy, dùng răng kéo sợi dây đeo cổ của Bách Trầm. Cậu kéo rồi thả ra, để nó bật lại và in hằn lên làn da trắng của Bách Trầm.

Bách Trầm rên khẽ, giải thích: "Muốn tạo bất ngờ cho em mà."

"Anh ơi, tối nay anh cứ mặc bộ này làm với em nhé, đây là nguyện vọng lớn nhất kiếp trước của em rồi." Chúc Du ngước mắt nhìn Bách Trầm đầy mong đợi.

Bách Trầm không hiểu nổi mối liên hệ giữa nguyện vọng kiếp trước và chuyện này. Gương mặt anh đỏ bừng, thì thầm: "Nhưng mà em... em vẫn chưa ăn tối."

Câu nói đã rất rõ ràng - Bách Trầm đồng ý.

Chúc Du vui mừng khôn xiết ôm chầm Bách Trầm, hôn một cái thật mạnh lên môi anh.

Cậu trượt xuống khỏi vòng tay của Bách Trầm, quỳ trước mặt anh. Tay cậu nắm lấy vạt váy, nói: "Để em thưởng thức món khai vị trước nhé."

Chúc Du vén váy lên trước khi Bách Trầm kịp ngăn cản.

Tay cậu giữ chặt vạt váy giữa không trung.

Trước mắt cậu là chiếc vòng ren trắng buộc chặt trên đùi Bách Trầm, ép đến mức để lại vết hồng trên da.

Đi lên cao hơn nữa.

Chiếc quần lót tam giác đen viền ren trắng.

Buộc ren ở cả hai bên.

......

Bách Trầm không chịu nổi ánh mắt cháy bỏng đó, xấu hổ che mặt lại.

Vài giây sau, Chúc Du cảm thấy mũi bên trái nóng ran. Một giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống chân Bách Trầm.

Bách Trầm nhanh chóng mở mắt.

Chúc Du đã bịt mũi nhưng máu đỏ vẫn tràn qua kẽ ngón tay.

Bốn mắt nhìn nhau, Chúc Du nói trong nước mắt: "Đàn anh, cứu em với——"

Cuối cùng thì món khai vị trước bữa tối đã không thành.

Nhưng Chúc Du được ăn món tráng miệng sau bữa tối thỏa thuê.

Cậu bị bắt nạt suốt một khoảng thời gian dài, đến mức không đứng vững nổi mới được đưa lên giường.

Tiếng khóc nức nở kéo dài tới nửa đêm, từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi vào cả phòng tắm.

Nếu cái giá phải trả cho việc đàn anh mặc trang phục hầu gái là ngày hôm sau không thể ngồi dậy nổi, Chúc Du nhất định sẽ quay về đêm đó vả mấy cái vào mặt mình.

Bình Luận (0)
Comment