Chiếc khuyên lưỡi mới này thế nào?
Chớp mắt đã gần đến tháng Sáu.
Sau khi đến Hàng Châu, Bách Trầm sống cùng Chúc Du trong căn hộ, chỉ cuối tuần mới về biệt thự. Lưu Ba được nuôi ở biệt thự, ngày ngày chạy nhảy cùng Long Ngạo Thiên.
Thỉnh thoảng về nhà, Chúc Du thấy Chúc Đình đang ngồi trên sofa nghiêm khắc dạy dỗ Lưu Ba và Long Ngạo Thiên. Một mèo một chó ngồi xếp bằng phía trước với vẻ mặt vô cùng thảm thương.
Hai "tiểu yêu tinh" này khiến Chúc Đình đau hết cả đầu.
Chúng đặc biệt thích Chúc Đình, chỉ thích "bắt nạt" mỗi mình hắn.
Dĩ nhiên, giống như Long Ngạo Thiên, cái tên Lưu Ba cũng khó lọt khỏi miệng vị tổng tài này.
Thế là Chúc Du nghe thấy hắn liên tục gọi "mèo" với "chó".
Chúc Du mắc cười nhưng sau khi cười xong lại thấy hơi bực bội. Không lẽ tên chúng thật sự khó gọi đến vậy?
Nhưng khi nghe Bách Trầm gọi một cách rất tự nhiên, Chúc Du không còn buồn bực nữa. Cậu nghĩ chắc là ông anh của cậu là tổng tài đích thực, gọi mấy cái tên này chắc làm tăng gánh nặng hình tượng của hắn.
Thứ Tư, ngày 24 tháng 5.
Chúc Du tắm xong nhảy lên giường lăn qua lăn lại vài vòng rồi mở ngăn kéo đầu giường lấy ra một cây bút cùng cuốn lịch mới mua.
Cậu khoanh tròn thật đậm ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Ngày 1 tháng 6 - sinh nhật Chúc Du.
Chúc Du đã sớm nhận ra Bách Trầm có vẻ đang chuẩn bị quà sinh nhật bí mật cho cậu.
Ở Hàng Châu, Bách Trầm không bận rộn mấy. Ngày nào anh cũng nấu ăn, dọn dẹp, tập thể dục, đúng giờ đón Chúc Du tan học.
Gần đây anh còn vờ như tình cờ hỏi sở thích của Chúc Du.
Càng nghĩ Chúc Du càng háo hức. Tính cậu vốn không giấu được chuyện, vừa có manh mối là muốn biết ngay kết quả.
Vì vậy, khi Bách Trầm tắm xong lên giường, Chúc Du lăn xả vào lòng anh, chỉ tay vào ngày sinh nhật trên lịch.
"Anh ơi, xem đây là ngày gì nè?"
Bách Trầm ôm eo cậu nhẹ nhàng xoa bóp, "Sinh nhật em."
Chúc Du cười khúc khích: "Quà sinh nhật của em anh chuẩn bị xong chưa?"
Đối diện ánh mắt mong chờ của Chúc Du, Bách Trầm bình thản đáp: "Chưa."
Chúc Du lập tức nhận ra anh đang nói dối.
"Nói em nghe đi, rốt cuộc là gì vậy? Em tò mò quá, tò mò đến mức không ngủ được luôn đó." Cậu ôm cánh tay Bách Trầm lắc lắc.
Chúc Du vốn không thích làm nũng, nhưng riêng với Bách Trầm, cậu phát hiện ra không gì hiệu quả bằng chiêu này.
Nhưng chiêu thức ấy dường như mất tác dụng vào tối nay.
Bách Trầm vén áo ngủ của Chúc Du lên, đặt tay lên vùng eo thon xoa nhẹ nhàng, ý tứ sâu xa nói: "Không ngủ được à? Anh cũng thế."
Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm khi nhìn Chúc Du.
Chúc Du lập tức lăn ra khỏi người Bách Trầm, cuộn tròn trong chăn ở phía bên kia giường, lầm bầm: "Em nên đi ngủ thôi."
"Đột nhiên em không muốn biết nữa rồi."
Bách Trầm bật cười, đưa tay kéo Chúc Du vào lòng. Anh ôm cậu từ phía sau, cằm tựa lên đỉnh đầu Chúc Du, "Ngủ ngon nhé."
Chúc Du nhắm nghiền mắt, "Ngủ ngon ngủ ngon."
Bách Trầm không chịu nói, Chúc Du cũng không cách nào hỏi ra.
Cậu nhận thấy gần đây Bách Trầm dường như bận rộn hơn, thường làm việc gì đó một mình.
Khi ở nhà vẫn có lúc họ không quấn lấy nhau, chẳng hạn như khi Chúc Du làm bài tập, Bách Trầm sẽ ngồi bên cạnh làm việc trên laptop.
Thỉnh thoảng anh ra ban công gọi điện thoại rất lâu.
Ban đầu Chúc Du tưởng anh đang xử lý công việc.
Tối nọ khi gọi điện cho Vu Thục Vận, cậu khéo léo nhắc bà đừng giao quá nhiều việc cho Bách Trầm, vừa chăm sóc bản thân vừa làm việc sẽ rất mệt mỏi.
Qua những chuyện Vu Thục Vận kể, cậu phát hiện bên công ty không sắp xếp bất kỳ công việc nào cho Bách Trầm cả.
Quái thật.
Chúc Du ngồi làm bài tập bên bàn trà vuốt cằm nhìn sang Bách Trầm đang ngồi trên sofa.
Ánh mắt người đàn ông dán chặt vào màn hình laptop.
Ánh sáng xanh nhạt phản chiếu lên khuôn mặt điển trai, đôi mắt dịu dàng bình thản tựa mặt hồ phẳng lặng.
Thỉnh thoảng anh chớp mắt, hàng lông mi dày khẽ rung động.
Hoàn hảo quá, Chúc Du thầm cảm thán.
Đúng lúc đó, Bách Trầm nhướng mày nhìn cậu. Hai đôi mắt chạm nhau, tim Chúc Du đập thình thịch.
"Cá Nhỏ, em làm xong bài tập chưa?" Bách Trầm hỏi.
Chúc Du vốn có tật trì hoãn. Hạn chót nộp bài tập về nhà của môn này là tám giờ sáng mai nên cậu đặc biệt nhờ Bách Trầm ngồi bên giám sát.
Chúc Du ngang ngược: "Em chưa!"
"Không phải sáng mai là hết hạn nộp sao?"
Chúc Du ném bút vẽ lên bàn, thân trên đổ gục xuống ghế sofa. Cậu nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần nhà, nói: "Em không làm nữa đâu."
"Trượt thì trượt vậy. Biết làm sao giờ? Em bí rồi." Cậu đá chân loạn xạ.
Bách Trầm gập laptop lại, đến bên bế bổng Chúc Du lên ôm vào lòng.
"Anh có thể giúp gì không nào?" Anh xoa xoa cổ tay Chúc Du.
"Không khó lắm, nhưng rườm rà quá. Anh lại không học mỹ thuật, sao giúp em được?"
"Anh ôm em một lúc để em sạc pin là được." Nói rồi cậu vùi mặt vào cổ Bách Trầm, hơi thở ấm áp phả lên khiến anh bất giác thẳng lưng.
Bách Trầm một tay ôm eo Chúc Du, tay còn lại xoa đầu cậu, "Được."
"Anh ơi, dạo này anh lạ lắm nhé." Chúc Du nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào Bách Trầm như muốn xuyên thủng tâm can.
Bách Trầm hơi giật mình: "Gì cơ?"
"Anh đang giấu em chuyện gì phải không?"
"Không có."
"Không có tức là có! Nói đi, anh đang âm mưu gì thế?"
"Thật sự không có mà."
Chúc Du hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Nhìn anh giấu giếm thế này, em tưởng anh định bí mật cầu hôn em cơ."
Bách Trầm ho nhẹ một tiếng, không biết trả lời sao.
May mà Chúc Du không để tâm, cậu như con thú nhỏ không xương tuột khỏi người Bách Trầm ngồi bệt xuống sàn.
Cậu nhặt cây bút vẽ lên, xắn tay áo và nói: "Thôi tèo thì tèo, cứ phải làm cho xong đã."
Bách Trầm ngồi xuống bên cạnh cậu, "Cá Nhỏ vất vả rồi."
Chúc Du giả vờ khóc lóc nức nở: "Không vất vả, chỉ khổ thân già này thôi."
Đến ba giờ sáng, Chúc Du cuối cùng cũng nộp xong bài tập cuối kỳ tẻ nhạt.
Mệt đến mức đánh răng rửa mặt cũng phải nhờ Bách Trầm giúp.
Ngày 1 tháng 6, Quốc tế Thiếu nhi.
Chúc Du ngơ ngác mở mắt trong vòng tay Bách Trầm, vớ lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Bấm nút màn hình, cậu nhận ra đó không phải điện thoại mình.
Điện thoại Bách Trầm cùng kiểu dáng cùng hãng máy với cậu, ốp lưng điện thoại cũng là mẫu dành cho cặp đôi, chỉ khác mỗi hình nền - ảnh Chúc Du ngủ gật trên ghế bành ngoài ban công.
Chúc Du thấy bức ảnh này không đẹp lắm, nhưng Bách Trầm lại yêu thích không thôi.
Cậu nhìn thấy một lời nhắc hiện lên — "Sinh nhật bé yêu".
Chúc Du vui sướng, đặt điện thoại xuống rồi ôm chặt lấy Bách Trầm, dụi đầu vào ngực anh, giọng điệu vô cùng kích động: "Đàn anh! Anh ơi!"
Bách Trầm bị đánh thức bởi cái đầu lông xù, mắt còn nhắm nghiền đã lẩm bẩm đáp lời: "Hửm? Sao thế em?"
"Em dậy rồi nè!" Chúc Du chồm dậy hôn lên môi Bách Trầm.
Nụ cười của Bạch Thần càng sâu hơn. Anh mở mắt nhìn chiếc đồng hồ điểm bảy giờ rưỡi treo trên tường.
Nhìn Chúc Du tràn đầy năng lượng, anh xoa đầu cậu nhẹ nhàng khen: "Cá Nhỏ giỏi quá."
Chúc Du cười khúc khích: "Trưa nay mình về biệt thự nhé! Chú dì cũng đến phải không anh?"
"Ừm." Bách Trầm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu. "Chúc mừng sinh nhật."
Chúc Du hôn lên má Bách Trầm một cái chụt, "Em yêu anh!"
Họ lười biếng trên giường đến tận chín giờ mới dậy.
Bách Trầm vào bếp làm bữa sáng. Chúc Du mải mê trả lời hàng chục tin nhắn chúc mừng và lì xì từ bạn bè.
Cậu lập nhóm chat mời tất cả bạn bè tối nay đến dự tiệc sinh nhật.
Chúc Đình đặt cho cậu chiếc bánh kem khổng lồ nhiều tầng, phải cao tới tận mét sáu.
Chúc Du thầm mừng may mà cậu cao mét bảy, ít nhất vẫn nhỉnh hơn chiếc bánh.
Hai người ăn xong đã hơn mười một giờ.
Khi họ chuẩn bị về, Chúc Du nhận được tin nhắn của Chúc Đình nói rằng có một hợp đồng ở khu phố cũ phía nam, nhờ cậu qua lấy giúp hắn.
Chúc Du không từ chối. Vì đi lấy hợp đồng quan trọng nên cậu đặc biệt mặc bộ vest đặt hàng mới nhận hôm trước - áo sơ mi trắng không cà vạt, cúc cổ hé mở để lộ chiếc dây chuyền quý giá, khoác ngoài là một chiếc blazer trắng sang trọng.
"Anh ơi, anh thấy cái đai kẹp tất (*) của em đâu không?" Chúc Du lục tung ngăn kéo không thấy bèn hét lớn gọi Bách Trầm.
(*) Đai kẹp tất:
Bách Trầm từ phòng khách bước vào, trên tay cầm chiếc đai kẹp tất của Chúc Du.
"Hôm trước em thử vest lấy ra dùng, cởi ra lại để trên tủ giày rồi."
Chúc Du ngồi phịch xuống giường, "Thôi được, vẫn là đàn anh đáng tin nhất."
Bách Trầm quỳ một chân trước mặt Chúc Du, tay nắm lấy mắt cá chân cậu đặt lên đầu gối mình.
"Để anh làm cho."
Chúc Du chống tay lên mép giường, "Dạ dạ."
Bàn tay Bách Trầm rộng lớn dễ dàng bao trọn lấy mắt cá chân thon nhỏ của Chúc Du. Đôi chân cậu thon thả, bắp chân cân đối.
Đôi tất đen kéo cao che nửa bắp chân. Chiếc kẹp tất được cố định ngay dưới khoeo chân, ép chặt đến mức để lại vết hằn trên da.
Ánh mắt Bách Trầm sẫm lại, nhưng vẫn bình tĩnh giúp Chúc Du chỉnh lại kẹp tất.
"Lâu rồi em không dùng cái này, khó chịu thật." Chúc Du kéo ống quần xuống, s.ờ soạ.ng chiếc kẹp qua lớp vải.
Sau đó cậu lại sờ lên đùi mình, "Còn cả cái đai kẹp áo sơ mi (*) này nữa."
(*) Đai kẹp áo sơ mi:
Bách Trầm vô thức chạm vào chiếc kẹp áo trên đùi cậu, "Em không quen sao? Có phải bị ép quá chặt không?"
"Cũng tạm được." Chúc Du nhận ra bàn tay trên đùi mình nóng bất thường. Cậu nhíu mày nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Bách Trầm, đột nhiên cảnh giác: "Không phải chứ đàn anh? Sáng nay mình vừa mới làm xong mà!"
Bách Trầm đỏ mặt, "Anh... không phải..."
Ánh mắt Chúc Du liếc xuống giữa hai chân Bách Trầm, mỉm cười cúi người nói: "Em mặc đồ xong rồi này, có cần em dùng tay giúp—"
Chưa nói hết câu, Bách Trầm đã lấy tay che miệng cậu lại. "Không cần, em đừng nói nữa."
Chúc Du thè lưỡi liế.m vào lòng bàn tay đang che miệng mình. Bách Trầm giật mình, nhanh chóng rụt tay lại như chạm phải củ khoai lang nướng.
Chúc Du cười bảo: "Chiếc khuyên lưỡi mới này thế nào? Anh ơi."
Cậu há miệng thè lưỡi, chiếc khuyên lưỡi màu xanh dương lấp lánh dưới ánh đèn.
Bách Trầm thậm chí còn không thèm nhìn, quay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chúc Du ở đằng sau cười như được mùa.
—
Khu phố cũ cách trung tâm khá xa, đi lại mất hơn hai tiếng.
Khoảng thời gian đó vừa đủ để Chúc Du ngủ bù. Đã dậy sớm lại còn bị Bách Trầm "ăn tươi nuốt sống" vì nụ hôn ban mai, cậu lên xe lăn ra ngủ khò.
Bách Trầm lái xe theo chỉ dẫn từ từ tiến về phía phố cũ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, anh lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn từ Chúc Đình:【Bên này đã ổn rồi, hai người đến chưa?】
Bách Trầm nhắn lại:【Đang trên đường, Cá Nhỏ ngủ rồi】
【Chúc Đình: Ừ, ba mẹ cậu cũng đến rồi】
【Bách Trầm: Cảm ơn anh】
Xe chạy chậm rãi êm ái suốt quãng đường. Khi Chúc Du tỉnh dậy, chỉ còn khoảng mười phút nữa là đến nơi.
Cậu lấy một chai nước rồi hỏi: "Anh ơi, anh có mệt không? Có muốn uống nước không?"
"Không sao, đến nơi anh uống sau. Ngủ ngon không em? Có chỗ nào khó chịu không?"
Chúc Du lắc đầu, ngồi thừ trên ghế phụ chờ "khởi động" não bộ.
Khi xe dừng hẳn, đầu óc cậu cũng tỉnh táo trở lại.
Cậu nhảy xuống xe, Bách Trầm chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu. "Em vào trước đi, anh đi đỗ xe."
Chúc Du đồng ý.
Cậu lấy điện thoại di động ra, dựa theo địa chỉ Chúc Đình gửi đi đến cổng một khu biệt thự rộng lớn.
......
"Số 520 phố Hạ Đồng..." Chúc Du ngẩng đầu chạm mắt với hai người bảo vệ canh cổng.
"Tôi là Chúc Du, con trai thứ nhà họ Chúc. Anh hai tôi là Chúc Đình nhờ đến lấy hợp đồng." Cậu bỏ điện thoại vào túi.
Hai vị bảo vệ đồng loạt mỉm cười: "Thì ra là cậu chủ nhỏ, mời ngài vào trong."
Họ dẫn đường cho Chúc Du đi qua con đường rải sỏi dài dẫn đến đài phun nước lớn.
Chúc Du ngạc nhiên muốn hỏi sao ở đây trang trí như đám cưới vậy?
Thấy cậu ngơ ngác nhìn quanh, bảo vệ giải thích: "Hôm nay ông chủ của chúng tôi chuẩn bị cầu hôn nên mới trang hoàng thế này."
"Mời ngài đi thẳng ra khu vườn đằng sau biệt thự, ông chủ của chúng tôi đang đợi ở đó."
Chúc Du không nói gì. Cậu lấy điện thoại nhắn cho Bách Trầm:【Anh ơi vào nhanh đi! Nghe nói ông chủ ở đây hôm nay cầu hôn, mình vào xem cho vui!】
【Bách Trầm: Ừm, anh vào ngay】
Vừa cất điện thoại vào túi, một cô gái đi ngang đột nhiên nhét vào tay Chúc Du đóa hồng đỏ. Chưa kịp hiểu chuyện gì, một chàng trai khác lại tặng cậu thêm một đóa nữa.
Chúc Du: ?