Hóa ra anh đã dẫn dụ em yêu anh. Anh thật chẳng xứng đáng là một người trưởng thành đứng đắn tẹo nào.
Chúc Du quay đầu nhìn lại hai người kia, nhưng họ đã biến mất từ lúc nào.
Cậu chợt đoán ra điều gì đó. Dù không nghiện mạng nhưng cậu vẫn thường lướt web. Đây chính xác là kiểu cảnh tượng cậu từng xem trong các video.
Tay cầm những bông hồng, cậu tiếp tục bước tới. Một cô gái xinh đẹp khác tiến đến cũng trao cho cậu một đóa hồng.
Càng đi về phía trước, càng nhiều người xuất hiện. Họ tiến lại gần trao những đóa hồng vào tay Chúc Du.
Cậu nhận ra rất nhiều bạn học cấp hai, cấp ba và cả bạn đại học. Tất cả đều là những người bạn tốt của Chúc Du.
Mọi người đều nhiệt tình chào đón Chúc Du.
"Tiểu Du, sinh nhật vui vẻ!"
"Chúc mừng sinh nhật, Chúc Du!"
......
Vậy là mọi hành động bí mật của Bách Trầm những ngày qua đều có lý do.
Chúc Du chưa bao giờ nghĩ Bách Trầm sẽ cầu hôn mình vào ngày hôm nay. Có lẽ vì cậu đã quá hạnh phúc nên dần dần cảm thấy việc cầu hôn không còn quá cấp thiết, ít nhất là không đến sớm và đột ngột thế này.
Được mọi người dẫn đường, Chúc Du bước qua hành lang tráng lệ tiến vào khu vườn phía sau biệt thự.
Cuối con đường hoa hồng là một sân khấu tròn khổng lồ với những cánh hoa hồng trắng đan xen, xung quanh trang trí bằng những đóa hồng phấn cùng chùm bóng bay rợp trời.
Bách Trầm đứng giữa sân khấu, tay ôm bó hoa hồng lớn.
Chỉ trong chốc lát, anh đã thay bộ vest đen - đồ đôi với bộ Chúc Du đang mặc, áo sơ mi trắng cùng gile đen, thắt cà vạt. Đôi tay cầm hoa có phần run rẩy.
Khi bước lên sân khấu, Chúc Du mới nhận ra nó được làm bằng gương. Tấm gương sáng bóng phản chiếu hình ảnh hai người cùng những bông hoa giữa nền trời xanh ngát.
Cậu chợt hiểu tại sao Bách Trầm chọn ngày sinh nhật để cầu hôn.
Bằng cách này, cậu sẽ không nghi ngờ ý định của Bách Trầm. Mọi hành động khác thường của anh đều bị cậu quy thành chuẩn bị món quà sinh nhật bất ngờ.
Chúc Du vốn giỏi phán đoán, nhạy cảm với những điều bất thường nên thường vô tình phá hỏng những bất ngờ.
Bách Trầm sắp xếp lễ cầu hôn vào ngày này chứng tỏ anh hiểu Chúc Du đến nhường nào.
Đây thực sự là một bất ngờ ngoài dự tính đối với Chúc Du.
Hai người đứng đối diện nhau.
Chúc Du không còn nhìn thấy bất kỳ ai khác ngoài Bách Trầm. Cậu nghe thấy tiếng chúc phúc của mọi người từ phía dưới khán đài, nhưng trong mắt chỉ còn duy nhất hình bóng người đàn ông này.
Nhìn thấy bàn tay run rẩy của đối phương, Chúc Du chủ động tiến lên nắm lấy tay Bách Trầm. Cậu ngẩng đầu mỉm cười. Chiếc khuyên tai lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Anh ơi, đừng căng thẳng."
Bách Trầm cũng mỉm cười. Làn gió nhẹ thổi tung mái tóc trước trán, ánh nắng dịu dàng chiếu lên gương mặt anh. Hơi thở của Chúc Du như ngừng lại. Cậu lại bị khuôn mặt này mê hoặc nữa rồi.
"Đây là lần đầu tiên trong đời anh yêu một người, có nhiều điều anh chưa tốt nhưng em luôn dẫn dắt và sửa sai cho anh." Bách Trầm nhìn thẳng vào mắt Chúc Du, những lời chân thành cứ thế tuôn ra tự nhiên. Anh không cần kịch bản, bởi đây là những điều anh luôn muốn bày tỏ với Chúc Du.
"Cảm ơn em đã nhẫn nại sửa chữa từng chút một, không coi việc chắp vá những mảnh ghép trong anh là điều phiền phức." Giọng nói của Bách Trầm không lớn nhưng từng chữ một vẫn truyền vào tai Chúc Du đầy mạnh mẽ.
Dẫu Chúc Du không quá nôn nóng chuyện cầu hôn, nhưng không có nghĩa là cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu luôn nghĩ mình sẽ không khóc, vì đây là chuyện vui mà, chắc chắn cậu sẽ nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Ấy vậy mà những lời thổ lộ của Bách Trầm lại khiến mắt cậu cay xè, tim thắt lại.
Bách Trầm dừng lại, đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Chúc Du.
"Trước khi gặp em, anh đã sống cùng nỗi cô đơn rất lâu. Sự xuất hiện của em đã phá vỡ điều đó. Anh bắt đầu ghét sự cô đơn, ghét phải một mình. Anh muốn mỗi ngày trong tương lai đều có em cạnh bên. Cho nên—"
Anh đột ngột đưa bó hoa về phía Chúc Du. Khi cậu đỡ lấy, Bách Trầm lấy từ túi ra chiếc hộp vuông nhỏ, mở ra và quỳ một gối trước mặt Chúc Du.
"Hãy ở bên anh mãi mãi nhé em?"
Trong hộp là hai chiếc nhẫn nam thiết kế riêng, một lớn một nhỏ. Chúc Du nhận ra ngay đây là hàng đặt riêng.
Cậu hít một hơi, xoè bàn tay trái ra. "Dù anh không nói, em cũng định bám lấy anh cả đời mà."
Đôi mắt cậu đỏ hoe.
Chúc Du để Bách Trầm đeo chiếc nhẫn nhỏ hơn vào ngón áp út của mình. Sau khi anh đứng dậy, cậu tự tay đeo chiếc còn lại cho Bách Trầm.
"Anh đúng là biết phá luật." Chúc Du thì thầm.
Nói xong, dòng nước mắt lăn dài trên má cậu.
Bách Trầm hiểu ý, mở rộng vòng tay ôm chặt lấy Chúc Du.
Ngay lúc đó, pháo hoa bắn lên từ rìa sân khấu. Bầu trời ngập tràn những dải pháo hoa đủ màu sắc, rơi xuống vai và lên tóc hai người.
Nhiếp ảnh gia đi quanh ghi lại từng khoảnh khắc.
Dưới sân khấu, mọi người cùng vỗ tay. Gia đình hai bên nhìn họ với ánh mắt ấm áp.
Chúc Du gục mặt vào ngực Bách Trầm khóc nức nở. Ngay cả khi xuống sân khấu nói chuyện với bạn bè, nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai. Cậu quay đầu lại liền thấy Hàn Kim Châu trong bộ vest chỉnh tề đứng đó.
Chúc Du giật mình, "Kim Châu? Sao cậu ở đây?"
"Thế thì phải hỏi bạn trai của ai đó." Hàn Kim Châu khoanh tay với vẻ mặt bất lực.
Chúc Du bật khóc to hơn.
Bách Trầm không giỏi ăn nói, tính tình vốn hướng nội, lại không thích giao tiếp với người khác. Để liên lạc được với nhiều bạn bè cậu như vậy, chắc chắn không chỉ nhờ Phó Văn Vũ giúp đỡ.
Nghĩ lại những cuộc gọi dài ngày trước của Bách Trầm, hóa ra mọi thứ đã có dấu hiệu từ lâu.
Hàn Kim Châu sợ đến mức lùi lại một bước, vội vàng đưa khăn giấy cho cậu, "Anh ta cầu hôn thì khóc thôi chứ giờ còn khóc cái gì nữa?"
Chúc Du vừa lau nước mắt vừa nói: "Sao được chứ? Cậu suốt ngày bảo tớ yêu vào mất não, giờ tớ thành thế thật rồi còn đâu! Tớ khóc thì sao nào?"
Hàn Kim Châu thở dài, vừa buồn cười vừa bất lực vỗ vai cậu, "Phục cậu rồi."
Tiếng Trung của Hàn Kim Châu đã tiến bộ rất nhiều, thậm chí còn biết vài phương ngữ Trung Quốc.
Nhân lúc bạn bè đang bận ăn bánh trò chuyện, Chúc Du kéo Bách Trầm ra góc khuất.
"Anh lên kế hoạch cầu hôn từ khi nào vậy! Làm sao giấu kín được thế!"
Bách Trầm mỉm cười xoa đầu cậu, "Anh đã có ý định này từ lâu rồi. Giấu em để tạo bất ngờ mà."
"Vậy anh thành công rồi đó, đúng là bất ngờ siêu siêu bự."
"Thích không em?" Bách Trầm cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi cậu.
Chúc Du đáp lại nụ hôn ấy, "Thích chết đi được."
"Nhưng... sao anh nghĩ ra việc thuê chỗ này để cầu hôn vậy?" Chúc Du tò mò hỏi.
"Dì từng nói nếu chúng ta đính hôn sẽ mua biệt thự ở Hàng Châu cho tụi mình. Sau khi biết gia đình em sẽ mua nhà ở Bắc Kinh, họ quyết định mua khu biệt thự này tặng chúng ta."
"Cả khu biệt thự lớn thế này á? Hai người ở thì xa xỉ quá."
"Anh đã nói với dì rồi." Bách Trầm bất đắc dĩ, "Nhưng dì cứ nhất quyết mua. Bảo đây là chút thành ý cảm ơn em và gia đình em."
Chúc Du mỉm cười, lại dụi đầu vào ngực Bách Trầm, "Giờ cũng là gia đình anh rồi."
"Ừm, là gia đình anh rồi."
Ánh mắt Bách Trầm dịu dàng nhìn Chúc Du, bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu.
"Lần đầu anh nhìn thấy em là ở sân trường. Em đang chơi cầu lông với bạn. Ánh nắng chiếu xuống mái tóc vàng óng của em. Khi ấy em cười còn rạng rỡ hơn cả mặt trời."
"Lúc đó anh như bị thôi miên, đứng im nhìn em rất rất lâu. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ nhịp tim bất thường của mình. Nó đập nhanh hơn bất cứ lúc nào. Thậm chí còn có tiếng nói vang lên trong đầu thúc giục anh bước tới làm quen với em."
"Nhưng anh không đủ can đảm. Nghĩ vậy xong, anh ép buộc mình phải rời đi. Anh cầu nguyện rằng nếu ông trời còn thương, xin hãy cho anh gặp lại em lần nữa."
"Tối đó em gõ cửa phòng anh. Nhìn thấy em, anh còn nghĩ cuối cùng ông trời cũng thương anh rồi sao. Anh bắt đầu trở nên táo bạo hơn. Anh muốn trao đổi tên tuổi, muốn làm bạn, muốn có một vị trí trong thế giới của em."
"Về sau anh càng trở nên tham lam, khát khao chiếm đoạt em không còn dừng lại ở hiện tại nữa. Anh ghét bản thân mình cứ đòi hỏi thêm mãi, chỉ biết đành cố kìm nén. Cho đến khi em nói thích anh, anh mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn đến thế. Hóa ra anh đã dẫn dụ em yêu anh. Anh thật chẳng xứng đáng là một người trưởng thành đứng đắn tẹo nào."
"Nhưng anh cũng đã rơi vào trạng thái không thể sống thiếu em. Sau khi nhận ra tất cả những điều này, anh đến xin em tha thứ. May mắn biết bao khi em lựa chọn thứ tha cho anh. Anh yêu em, Cá Nhỏ."
Bách Trầm hiếm khi nói nhiều như vậy. Lần đầu là khi hai người cãi nhau, và lần thứ hai chính là lúc này.
Những lời anh nói lại khiến Chúc Du rơi nước mắt.
Cậu lao vào lòng anh, đáp lại lời thổ lộ: "Anh ơi, em cũng yêu anh."
"Anh rất tốt, anh không dụ dỗ em yêu anh đâu." Chúc Du nói, "Bởi vì em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên rồi."
Bách Trầm ôm chặt cậu. Gió nhẹ vấn vương vờn vào mái tóc mỏng manh của hai người...
—
Buổi tối, Chúc Du ngồi trên giường ngắm nghía chiếc nhẫn Bách Trầm mua.
Kiểu dáng chiếc nhẫn rất độc đáo. Những mẫu thiết kế riêng của thương hiệu này không hề rẻ, quan trọng hơn là rất khó để đặt lịch với nhà thiết kế, thế nên Bách Trầm nói rằng anh đã lên kế hoạch cho việc này từ rất lâu là sự thật.
Bách Trầm tắm xong bước ra thấy Chúc Du vẫn đang nghịch chiếc nhẫn, tiến tới chỉnh ánh đèn ngủ sáng hơn một chút.
"Đẹp quá." Chúc Du xòe bàn tay, không nhịn được cảm thán.
Bàn tay cậu vốn đã rất đẹp, các đốt ngón tay rõ ràng, thon dài và mảnh mai, lại thêm da trắng nên chiếc nhẫn càng nổi bật trên tay cậu, nhìn chung là vô cùng xinh đẹp.
Bách Trầm nắm lấy tay cậu, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
"Đẹp thật." Bách Trầm nói.
Chúc Du dịch vào phía trong giường. Bách Trầm cũng theo đó nằm xuống, hai người trong tư thế đối diện nhau. Chúc Du nắm lấy tay trái của Bách Trầm, hôn lên chiếc nhẫn kim cương của anh mấy cái thật mạnh.
"Hôm nay em là người hạnh phúc nhất."
"Anh cũng vậy."
Chúc Du chui vào lòng anh, mặt áp vào ngực Bách Trầm, bỗng tò mò: "Anh, lúc đó nếu em không tha thứ cho anh, anh định làm thế nào?"
Điều này dĩ nhiên Bách Trầm cũng đã từng nghĩ tới. So với việc Chúc Du tha thứ cho anh, khả năng cậu từ chối dường như còn cao hơn. Anh chỉ không ngờ Chúc Du lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.
Bách Trầm khẽ xoa xoa sau gáy Chúc Du, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn, nhẹ nhàng đáp: "Anh sẽ tiếp tục theo đuổi em, quấn lấy em, cho đến khi em đồng ý mới thôi."
"Nếu em mãi không đồng ý thì sao?" Chúc Du tiếp tục truy vấn.
Bách Trầm đột nhiên hít một hơi, giọng khàn hơn: "Anh không dám nghĩ tới đâu Cá Nhỏ à, anh không thể không có em."
Chúc Du sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hơi ướt của Bách Trầm. Tim cậu hẫng một nhịp, một cảm giác chua xót lan tỏa từ tim. Cậu vội vàng ôm chặt Bách Trầm: "Anh ơi em chỉ đùa thôi. Sao em nỡ từ chối anh được chứ? Em yêu anh nhất mà, chúng mình đừng nghĩ đến những chuyện không xảy ra nữa nhé."
Cậu nhanh chóng hôn lên môi Bách Trầm.
Lông mi Bách Trầm đã ướt đẫm, xem ra anh thật sự rất buồn.
Chúc Du chỉ muốn quay lại lúc nãy tát mình một phát. Cậu dùng ngón tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt Bách Trầm, để lại những nụ hôn ướt át khắp mặt anh.
"Đừng nghĩ nữa, chúng mình nghĩ chuyện khác đi." Chúc Du vội vàng cởi cúc áo Bách Trầm.
Kệ đi kệ đi.
Dù sáng nay đã nói tối nay không được làm nữa, nhưng rốt cuộc cũng là do cậu gây ra, hy sinh một chút cũng đâu sao.
Đã đến nước này, cứ chịu đi vậy.
Tiếng khóc kéo dài đến tận nửa đêm.
Hơn ba giờ sáng, Bách Trầm tắm rửa xong cho Chúc Du rồi quay lại giường.
Anh nhẹ nhàng vu.ốt ve cổ tay Chúc Du, sau đó di chuyển lên phía sau gáy, nơi lưu lại những vết cắn đậm nhạt.
Tất nhiên anh đã nghĩ tới khả năng Chúc Du từ chối mình.
.......
Chúc Du nhíu mày vì cảm giác ngứa ngáy đằng sau gáy. Cậu chui vào lòng Bách Trầm, mơ màng vừa vỗ lưng anh vừa lẩm bẩm: "Ngủ đi anh."
"Mai tiếp tục cũng được, đừng nghĩ gì khác nữa."
"Em yêu anh." Chúc Du nói xong lại chìm vào giấc ngủ.
Bách Trầm cúi đầu hôn lên tóc cậu, khẽ đáp lời: "Anh yêu em, Cá Nhỏ."