"Anh ta thích em". Bách Trầm thấp giọng khẳng định.
Kể từ lần Bách Trầm vô tình phải come out trên mạng, mỗi lần anh livestream hay đăng video mới đều có người nhắc đến Chúc Du trong phần bình luận, hy vọng cậu có thể xuất hiện.
Chúc Du cũng biết chuyện này.
Nhưng cậu không muốn để dân mạng chỉ trích Bách Trầm, chê bai anh là người đồng tính hay bàn tán những lời khó nghe.
Cho nên sau hôm đó, Chúc Du chủ động không xuất hiện trong video hay livestream của Bách Trầm nữa.
Tối thứ Ba, Chúc Du có buổi liên hoan lớp cấp ba, không về nhà ăn tối.
Bách Trầm nhắn tin bảo sẽ đón cậu khi buổi tụ tập gần kết thúc.
Đều trong cùng một giới nên phần lớn bạn cấp ba của Chúc Du cũng là bạn tiểu học và cấp hai.
Đó là bữa tiệc do lớp trưởng nữ của trường trung học tổ chức.
Không phải ai cũng biết chuyện Chúc Du đính hôn, nên khi thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cậu, mọi người đều tò mò hỏi han.
Chúc Du xoa xoa chiếc nhẫn, kể lại câu chuyện giữa mình và Bách Trầm.
Phó Văn Vũ khoác vai cậu, "Mọi người không biết đâu, lúc được bạn trai cầu hôn, cậu ấy khóc như mưa như gió ấy. Tôi còn quay được video nè!"
Trong mắt mọi người, Chúc Du vốn là tiểu thiếu gia chẳng sợ trời đất, việc cậu khóc quả là chuyện hiếm.
"Phó Văn Vũ, muốn ăn đòn à?" Chúc Du lao vào khóa cổ cậu ta.
Đùa giỡn giữa chừng, cậu cảm thấy Lộ Lâm ngồi đối diện cứ nhìn mình với ánh mắt u ám. Chúc Du nở một nụ cười giả tạo có phần không thoải mái với hắn, Lộ Lâm lập tức quay đi.
Chúc Du thì thầm bên tai Phó Văn Vũ: "Lộ Lâm vẫn còn ghét tôi à?"
"Chuyện từ hồi tiểu học rồi, đúng là hắn khá để bụng thật." Phó Văn Vũ rót cho Chúc Du nửa ly rượu hoa quả.
Chúc Du uống cạn rồi thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi rồi mà! Lúc đó đâu biết hắn định tỏ tình với bạn nữ lớp mình."
Hồi tiểu học, cậu cùng bạn bè đều nghĩ mình hào hiệp, hay giúp đỡ nhưng lại thường phá bĩnh, thậm chí còn làm gián đoạn buổi tỏ tình của lớp trưởng Lộ Lâm.
Khi ấy, cô gái kia không còn chơi với Lộ Lâm nữa, chuyển đến một trường khác ngay sau đó. Có thể thấy Chúc Du và đám bạn thật sự đã làm chuyện ngớ ngẩn vô cùng.
"Tiểu Dao thích chơi với cậu mà, biết đâu Lộ Lâm nghĩ cậu cướp mất người hắn thích." Phó Văn Vũ liếc nhìn Lộ Lâm, hắn nhanh chóng quay đi.
"Trời đất, vậy là hiểu lầm to rồi. Tiểu Dao có nói thích tôi đâu, với lại chuyện đó đâu phải lỗi của tôi. Tiểu Dao lúc đó cứ khóc suốt... Ai lại khóc khi được tỏ tình chứ..."
Chúc Du chợt nghĩ đến bản thân, cậu đành nhún vai bảo: "Thôi được rồi, lỗi của tôi."
Phó Văn Vũ vỗ vai cậu, thở dài: "Kệ đi, chuyện lâu rồi còn gì. Hắn để bụng là do hắn hẹp hòi."
Chúc Du lại nhoẻn miệng cười với Lộ Lâm đang nhìn chằm chằm mình. Lộ Lâm lập tức quay đi. Dưới ánh đèn mờ ảo đủ màu, không ai để ý đến đôi tai đỏ ửng của hắn.
Khi buổi tiệc gần tàn, Chúc Du vào nhà vệ sinh. Bước ra thấy Lộ Lâm đang hút thuốc bên ngoài, cậu lịch sự gật đầu rồi định đi.
Được hai bước, cậu quay lại trước mặt Lộ Lâm. Hơi men khiến Chúc Du đứng không vững, cậu nhìn thẳng vào mắt Lộ Lâm, "Cậu vẫn giận tôi à?"
Hồi tiểu học, Lộ Lâm còn thấp hơn Chúc Du, đeo kính dày, tóc xoăn lít nhít, thường bị lũ con trai cuối lớp trêu chọc.
"Xem như tôi đã từng giúp cậu nhiều lần hồi đó, bỏ qua cho tôi nhé. Bao nhiêu năm rồi còn gì. Nếu cậu vẫn thích Tiểu Dao, tôi về sẽ nhờ người tìm cô ấy, cậu có thể nói rõ lại với cô ấy mà." Chúc Du thành tâm lắm rồi đó.
Trước đây, Chúc Du không bao giờ chịu hạ mình như vậy. Có lẽ do ảnh hưởng từ Bách Trầm, cậu nhận ra việc nghiêm túc xin lỗi chẳng phải điều gì khó khăn.
Hồi nhỏ Lộ Lâm thường xuyên bị bắt nạt, Chúc Du đã nhiều lần giải vây giúp hắn. Từ đó, trong lớp không còn ai dám bắt nạt Lộ Lâm nữa.
Cho dù Chúc Du có phá hỏng lời tỏ tình của hắn thì ít nhất cậu cũng đã làm được một việc tốt mà nhỉ...
Lộ Lâm giờ đã cao hơn Chúc Du, bỏ cặp kính dày, phong cách ăn mặc cũng chỉn chu hơn hẳn. Nhìn kỹ cũng thuộc tuýp được phái nữ yêu thích.
Lộ Lâm dập tắt điếu thuốc, "Chúc Du, tôi không thích Trình Dao."
Chúc Du chớp mắt, mặt mày kinh ngạc hỏi: "Hả? Cậu không thích cô ấy? Vậy cậu thích ai? Cô ấy thích ai?"
Lộ Lâm: ...
Hắn liếc nhìn Chúc Du, phát hiện vết hồng loang lổ dưới cổ áo cậu, bình thản nói: "Trình Dao thích cậu."
Chúc Du: ...
"Cái này thì... thật bất ngờ ha—" Chúc Du hiển nhiên không tin.
Lộ Lâm không nói thêm gì nữa, chuyển chủ đề: "Bạn trai cậu có tốt với cậu không?"
Chúc Du gật đầu: "Tất nhiên rồi, tôi đâu phải đồ yêu đương mù quáng. Anh ấy không tốt thì tôi thích làm gì?"
"Chúng ta quen nhau từ tiểu học nhỉ?" Lộ Lâm lại nói.
Từ lớp một đến giờ, ngoại trừ đại học, cấp hai cấp ba đều cùng trường.
"Ừ, lâu lắm rồi... phải hơn mười năm rồi." Chúc Du nói.
Lộ Lâm: "Mười lăm năm."
Chúc Du giơ ngón cái lên, "Trí nhớ cậu tốt thật đấy."
Lộ Lâm: ...
"Chúc cậu hạnh phúc."
Chúc Du có chút bối rối: "Cảm ơn nha. Vậy là cậu tha thứ cho tôi rồi à?"
"Tôi chưa từng giận cậu."
"Thế mà mỗi lần gặp, cậu cứ nhìn tôi kiểu đó. Tôi tưởng cậu lúc nào cũng tức giận về chuyện cũ."
Lộ Lâm mấp máy môi, ngước mắt nhìn Chúc Du, trong đáy mắt chất chứa cảm xúc khó gọi tên. "Chúc..."
Chúc Du bỗng bật cười vỗ vai Lộ Lâm. "Thôi, đã nói rõ thì không nhắc lại chuyện xưa nữa. Cậu về trước đi, mọi người đang đợi đấy."
Cậu liếc nhìn điện thoại, định bước ra ngoài quán bar.
"Cậu đi đâu thế?"
"Nghe điện thoại chút. Cậu về trước đi."
Cánh tay Lộ Lâm vừa giơ lên đã buông thõng xuống, quay lưng đi về hướng ngược lại.
Chúc Du bước ra ngoài, vừa đến góc tường đã thấy bóng người đứng tựa vào tường. Sau khi nhìn kỹ, cậu nở nụ cười rạng rỡ.
Cậu ngạc nhiên chạy tới nắm tay người kia, trong mắt lấp lánh ý cười, "Anh đến nhanh thế? Em đang định ra đón anh đấy."
Bách Trầm xoa đầu Chúc Du, nhẹ nhàng đáp: "Anh vừa tới thôi."
"Anh lái xe à?"
Bách Trầm gật đầu.
"Vậy anh về xe đợi em một lát nhé—"
Câu nói bị ngắt quãng khi Bách Trầm đột ngột ôm chặt cậu. Chúc Du ngây người, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh, "Sao thế anh?"
Bách Trầm im lặng.
Lộ Lâm đang trên đường trở về phòng, nhưng lại đổi ý quay bước tìm Chúc Du.
Có lẽ hắn nên để Chúc Du biết.
Vừa rẽ bước qua góc tường, hắn thấy Chúc Du đang được một người đàn ông cao lớn ôm chặt trong vòng tay. Chúc Du nhón chân, tay nắm chặt cổ áo người kia, còn người đàn ông cúi xuống — họ đang hôn nhau.
Chúc Du hoàn toàn được ôm trọn trong vòng tay người đàn ông. Từ phía sau nhìn lại, không ai có thể thấy được bóng dáng bị che khuất của cậu.
Trên ngón áp út của bàn tay người đàn ông vòng qua lưng Chúc Du lấp lóe chiếc nhẫn cùng kiểu với cậu.
Chúc Du hôn say sưa đến mức không nhận ra có người đứng sau.
Lộ Lâm đứng như trời trồng giữa lối đi. Cả hành lang yên ắng đến lạ. Người đàn ông kia bất ngờ ngẩng lên, ánh nhìn giao với Lộ Lâm trong tích tắc. Đôi mắt tưởng chừng bình lặng ấy lóe lên tia sáng tối tăm khó hiểu, rồi anh hạ mi xuống, đẩy nụ hôn thêm sâu.
Lộ Lâm cảm tưởng như tim mình bị búa tạ nghìn cân đập thẳng. Hắn loạng choạng lui lại, gần như chạy trốn khỏi hiện trường.
Khi nụ hôn kết thúc, Chúc Du mềm nhũn cả chân, phải nhờ Bách Trầm đỡ mới không trượt xuống sàn. Cậu gục đầu vào ngực anh thở gấp: "Anh... về nhà thôi."
Bách Trầm bế bổng cậu lên, một tay đỡ phía dưới để cậu không tuột xuống, hỏi bằng giọng êm dịu: "Bỏ về vậy có sao không? Mọi người đang đợi em mà?"
"Lên xe rồi nhắn tin cũng được mà. Em muốn làm bây giờ." Chúc Du thè lưỡi li.ếm nhẹ nốt ruồi sau tai Bách Trầm.
Cảm giác lạ lẫm từ chiếc khuyên lưỡi khiến Bách Trầm run người, ôm chặt Chúc Du rời đi ngay lập tức.
Về đến nhà, họ mải mê hôn nhau ngay từ cửa chính cho đến phòng tắm.
Khi Chúc Du tỉnh táo lại, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
"Anh ơi, sao hôm nay anh sốt sắng thế?"
Thấy Bách Trầm cúi xuống định tiến vào giữa hai chân mình, Chúc Du vội túm tóc anh kéo lên để nhìn mặt.
"Anh nhớ em quá."
Bách Trầm ngửa đầu ra sau, ngước đôi mắt từ dưới nhìn lên Chúc Du với tư thế kẻ ở dưới.
Chúc Du bật cười, véo nhẹ tai anh: "Từ sáng tới giờ mới có mười lăm tiếng thôi mà? Anh bám em quá đó nha."
D.ục v.ọng trong mắt Bách Trầm khiến phần dưới của Chúc Du tê rần. Anh hỏi: "Em thấy anh dính người quá không?"
Chúc Du gật đầu: "Một chút."
Bách Trầm hơi nhíu mày: "Em thấy phiền à?"
Chúc Du lắc đầu quầy quậy: "Sao thế được chứ!"
Cậu ôm mặt anh, khom người hôn lên mắt Bách Trầm: "Có chuyện gì à? Em thấy anh hôm nay cứ lo lắng sao á."
"Anh có làm em đau không?" Bách Trầm nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cậu.
"Không có! Mau lên nào, làm xong rồi tắm rửa đi ngủ."
......
Họ chỉ làm một lần rồi Bách Trầm tắm rửa sạch sẽ cho Chúc Du trước khi bế cậu quay lại giường.
"Hôm nay lại có fan nhắn tin riêng, mong thứ Sáu này em có thể cùng anh livestream." Bách Trầm vén mái tóc vàng óng ướt át của Chúc Du sang một bên.
"Nhưng em cũng không biết nấu ăn mà, sao mọi người cứ muốn xem chúng mình cùng livestream thế nhỉ?"
"Có lẽ họ chỉ muốn xem... chúng ta bên nhau thôi?" Bách Trầm cũng không hiểu rõ như Chúc Du.
"Để em nghĩ đã—" Chúc Du cắn nhẹ lên nốt ruồi trên ngực Bách Trầm.
Bách Trầm không mặc áo, Chúc Du muốn làm gì cũng rất thuận tiện.
"Hay em quay vlog thường ngày của chúng mình nhỉ, sau đó dùng tài khoản của anh đăng lên." Chúc Du đảo mắt, chợt lóe lên ý tưởng.
"Vlog?"
"Ừm ừm." Chúc Du gật đầu, thò tay ra khỏi chăn tìm điện thoại. Bách Trầm vội đưa cho cậu.
Chúc Du mở app nào đó tìm kiếm, "Kiểu như thế này nè."
Cậu đưa điện thoại cho Bách Trầm xem.
Xem xong video, Bách Trầm hỏi: "Chỉ vậy thôi à?"
"Dạ." Chúc Du đưa lại điện thoại, Bách Trầm cầm lấy rồi đặt lên đầu giường.
"Để em nghĩ xem nên quay vào thời điểm nào..."
"Hôm nay ngủ trước đã, muộn lắm rồi." Cậu áp mặt vào ngực Bách Trầm, không nhịn được m.út một cái.
Dạo này không hiểu sao cậu cứ ngứa răng, lúc nào cũng muốn cắn thứ gì đó.
Hơi thở của Bách Trầm trở nên nặng nề, nhưng Chúc Du đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Anh cúi đầu phàn nàn: "Cá Nhỏ quá đáng ghê."
Chúc Du không mở mắt mà cười lớn: "Anh kiềm chế chút đi chứ."
Một đêm không mộng mị.
Chúc Du không có tiết vào hôm sau. Khi cậu thức dậy thì bên giường đã trống không.
Nhìn lên trần nhà một lúc, cậu mở camera điện thoại hướng vào khoảng không bên cạnh.
"Chào buổi sáng nha, bây giờ là... chín giờ rưỡi sáng. Khi tôi thức dậy thì anh ấy đã đi rồi." Chúc Du xỏ dép bước ra khỏi phòng.
Cậu bước tới tủ lạnh, nhìn thấy mẩu giấy nhớ liền gỡ xuống giơ trước camera, đọc to:【Chào buổi sáng Cá Nhỏ. Anh ra ngoài đi chợ một lát. Bữa sáng có cháo kê và sandwich anh để trong lò vi sóng nhé.】
"Ừm, anh ấy đi chợ rồi." Chúc Du bưng đồ ăn sáng từ lò vi sóng ra bàn ăn.
Sau đó cậu vào nhà vệ sinh.
Trên bệ rửa mặt, bàn chải đánh răng của cậu đã được bôi sẵn kem.
"Như các bạn thấy đó, từ khi chung sống với anh ấy, tôi chỉ tự mình bóp kem đánh răng được vài lần thôi." Chúc Du ấm lòng vô cùng, nhanh chóng đánh răng rồi ngồi vào bàn thưởng thức bữa sáng.
Vừa mới ăn xong, tiếng mở cửa vang lên từ phía cửa ra vào. Chúc Du cầm điện thoại chạy nhanh ra cửa, lấy đôi dép của Bách Trầm đặt ngay ngắn dưới đất.
Vừa mở cửa, Bách Trầm đã thấy Chúc Du ngoan ngoãn đứng đợi. Anh hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười bước tới ôm lấy Chúc Du hôn nhẹ lên má: "Cá Nhỏ, ăn sáng chưa em?"
"Em vừa ăn xong!"
Bách Trầm thay dép xong, tay trái xách đầy túi đồ ăn, tay phải dễ dàng bế thốc Chúc Du lên để cậu ngồi trên cánh tay mình.
"Trưa nay ăn thịt luộc ngâm mắm và tôm xào, em còn muốn ăn gì nữa không?" Bách Trầm vừa nói vừa mang đồ vào bếp.
Chúc Du ôm cổ anh, "Em còn muốn ăn thận xào cay nữa."
"Hình như anh chưa mua thận... lát nữa anh đi mua thêm." Bách Trầm đặt Chúc Du ngồi xuống sofa.
Chúc Du bỏ điện thoại vào túi áo, camera vừa khéo lộ ra ngoài.
"Em cũng muốn đi." Giọng cậu đầy hào hứng.
Bách Trầm lúc này đang dọn dẹp bàn ăn sau bữa sáng của Chúc Du, nghe thấy cậu muốn đi cùng liền gật đầu đồng ý.
Bách Trầm nhanh chóng rửa bát. Chúc Du trong phòng đang lục tủ tìm quần áo mặc, "Anh ơi, em không tìm thấy cái quần yếm màu cam của em đâu."
Ngay lập tức, Bách Trầm mang bộ đồ Chúc Du đang tìm vào. "Trên ban công ấy, anh giặt xong nhưng chưa cất đi."
"Còn cái áo sơ mi đi cùng..."
"Anh treo trong tủ rồi."
"Đúng thật này!" Chúc Du ném quần áo lên giường, tắt chế độ quay phim rồi nhanh chóng thay đồ, để điện thoại vừa khít trong túi áo trước ngực.
Hôm đó với Chúc Du là một ngày rất bình thường.
Họ đi siêu thị mua đủ thứ Chúc Du thích ăn. Cậu đi trước bỏ đồ vào xe đẩy, Bách Trầm đi sau lọc ra những món không tươi ngon.
Trưa về, Bách Trầm nấu ăn trong bếp, Chúc Du ngồi ở phòng khách mở bưu phẩm.
Mỏi tay lại chạy vào bếp quấy rối Bách Trầm, rồi lại tiếp tục khui đồ.
Ăn xong bữa tối, cả hai cùng nhau rửa bát. Chúc Du xem TV trong khi Bách Trầm ngồi cạnh dọn dẹp đống giấy gói hàng.
Đến tối, Chúc Du tắm rửa xong bò lên giường để Bách Trầm thoa kem dưỡng thể cho mình.
Thoa xong, họ ngủ thiếp đi trong vòng tay của nhau.
Bởi lẽ ngày nào cũng hạnh phúc như vậy nên Chúc Du không thấy có gì đặc biệt để ghi lại.
Nhưng đoạn video siêu dài đã quay xong, Chúc Du hiếm hoi chịu khó một lần, thứ Bảy đã biên tập và đăng lên tài khoản của Bách Trầm.
Sau đó cả hai đều không để ý đến nữa.
Mãi đến tuần sau khi Bách Trầm lên livestream mới phát hiện video đó đã trở nên cực kỳ nổi tiếng.
Video trước đây của anh cao nhất chỉ đạt một triệu lượt thích, nhưng video này đã đạt hơn tám triệu và vẫn đang tiếp tục tăng.
Chúc Du lướt xem phần bình luận.
Toàn là những lời ngưỡng mộ và chúc phúc, thi thoảng có vài bình luận tiêu cực cũng bị cộng đồng mạng "vây đánh" ngay lập tức.
【Xóa bỏ. [Đã vỡ tim]】
【Ai bảo là tôi muốn xem?】
【Đòn chí mạng tháng Bảy đây rồi】
【Quảng cáo ngầm của cục đăng ký kết hôn à?】
【Tôi lại tin vào tình yêu rồi [lau nước mắt]】
【[Ảnh] Tình cờ gặp ngoài đời!! Không phải kịch bản đâu, hai người tự nhiên cực kỳ, lúc đó đã thấy cặp này đẹp đôi quá trời, chụp lén cho bạn xem ai ngờ là cặp đôi của mọi người [khóc]】
Bức ảnh chụp lén hai người trong siêu thị từ góc nhìn thứ ba khiến mọi thứ càng chân thực hơn.
......
Hàng triệu bình luận, Chúc Du lướt được nửa chừng đã mỏi tay.
Tối hôm đó khi Bách Trầm livestream, phòng livestream đột ngột đón 60.000 người.
Cả biển bình luận đều đòi xem hai người cùng livestream.
Chúc Du thò nửa khuôn mặt vào khung hình, "Tôi cũng muốn cùng anh Bách livestream lắm."
"Nhưng từ lâu lắm rồi anh ấy không cho tôi vào bếp phụ nấu ăn nữa."
【Bắt nạt chó độc thân kìa!!】
【Ngọt chết mất...】
【Thật sự thấy anh Bách trước đây rất cô độc và hướng nội, hình như từ khi yêu bé Chúc mới bớt cô đơn, tương tác với khán giả cũng nhiều hơn】
【Các bạn hạnh phúc là được】
【Hóa ra nhìn người khác hạnh phúc cũng ch.ảy nước mắt】
【Hai bạn đính hôn rồi à? Tôi thấy đeo nhẫn rồi T^T】
"Đúng vậy, anh Bách đã cầu hôn tôi rồi." Chúc Du chống cằm, ánh mắt hướng về Bách Trầm bên cạnh.
Bách Trầm đáp lại ánh nhìn, khóe môi vẽ lên một nụ cười dịu dàng.