Em luôn chọc giận anh rồi lại khóc lóc thảm thiết khiến anh mềm lòng.
Vài ngày trước, Chúc Du đã cảm thấy miệng mình có gì đó rất lạ - không đau nhưng ngứa ngáy khó chịu.
Cậu luôn muốn ngậm thứ gì đó trong miệng.
Trước đây không có thói quen nhai ống hút khi uống nước, nhưng mấy ngày nay, bất cứ thứ gì lọt vào miệng cậu đều bị cắn nát bét.
Sáng thứ Bảy, Bách Trầm đang nấu bữa trưa trong bếp, Chúc Du xem phim được nửa chừng lại thấy ngứa miệng. Sau khi nghiền nát hết những miếng táo trong đĩa hoa quả, cậu lại chạy đi lục lọi tủ lạnh.
"Cá Nhỏ đói à?" Bách Trầm đổ nước vào nồi, đậy vung rồi hỏi.
Chúc Du lắc đầu, "Không, em chỉ cảm thấy thèm ăn gì đó thôi."
Vừa nói, cậu vừa bước tới dang tay ôm lấy Bách Trầm, mặt áp vào ngực anh cắn một cái qua lớp áo.
Bách Trầm xoa đầu cậu, "Chiều anh đưa em đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt nhé?"
"Dạ." Chúc Du nghĩ thầm có lẽ nên tìm thứ gì đó chịu được cắn.
Như thanh gặm nướu cho trẻ con chẳng hạn?
"Dạo này em có tâm sự gì không?"
Anh cũng đã để ý những ống hút bị Chúc Du cắn nát bét. Đôi khi cậu không uống sữa nhưng vẫn bóc ống hút ra để nhai.
Bách Trầm tra trên mạng, có vẻ là do căng thẳng hoặc gì đó tương tự.
"Không có mà. Em ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, sao mà căng thẳng được?"
Nói vậy nhưng cậu lại vô thức đưa tay lên, co ngón trỏ để cắn vào đốt ngón tay mình.
Bách Trầm lùi nửa bước, nắm lấy tay Chúc Du nói: "Cá Nhỏ, đừng cắn."
"Ừm, em cắn nhẹ thôi mà."
Nhưng chỉ vài cái, trên đốt ngón tay đã hằn rõ vết răng.
Bách Trầm nhíu mày, "Cho anh xem."
Chúc Du buông tay xuống, "Xem gì?"
Cậu ngơ ngác nhìn Bách Trầm.
Bỗng anh đưa tay lên gần miệng Chúc Du.
"Bé yêu, há miệng ra nào." Bách Trầm nói.
Tai Chúc Du đỏ ửng. Cậu rất thích nghe Bách Trầm gọi mình như vậy, nhưng anh thường chỉ gọi thân mật khi trên giường để dỗ dành cậu.
Vì lẽ đó, khi được bảo há miệng, Chúc Du ngay lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Ngón trỏ của Bách Trầm thâm nhập vào khoang miệng quét qua mọi ngóc ngách. Không lâu sau, anh lại đưa thêm ngón giữa vào kẹp lấy lưỡi Chúc Du.
Chúc Du bị ép phải thè lưỡi ra.
"Ưm..." Cậu không thể nói, bèn đưa tay nắm lấy cổ tay đang nghịch ngợm của Bách Trầm.
Nhưng Bách Trầm đã dùng tay còn lại bế thốc cậu lên, đặt ngồi lên bàn bếp.
Chúc Du buộc phải ngửa đầu ra sau, đôi môi hé mở ướt át, khóe miệng còn dính chút nước bọt trong suốt kéo thành sợi tơ mỏng rơi xuống áo.
Ánh mắt Bách Trầm đăm đăm nhìn vào khoang miệng cậu.
Chiếc khuyên lưỡi cọ xát vào ngón tay anh, yết hầu của Bách Trầm khẽ động nhưng động tác tay vẫn không dừng lại.
Anh vừa như đang nghịch ngợm lưỡi Chúc Du, lại vừa như đang kiểm tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách trong miệng cậu.
Không thở nổi, Chúc Du nắm chặt tay Bách Trầm, nước mắt ứa ra từ khóe mắt đỏ hồng, lăn dài xuống gò má.
Chúc Du run lên từng đợt theo từng lần cọ xát nơi đầu lưỡi.
Bụng dưới tê dại khó tả.
Bực mình, cậu cắn mạnh vào ngón tay đang quấy nhiễu trong miệng mình.
Bách Trầm chỉ cười khẽ, còn Chúc Du lại hối hận, sợ mình cắn quá mạnh nên lại nắm lấy cổ tay anh, dùng lưỡi nhẹ nhàng li.ếm vào những ngón tay ấy.
Đẹp mê hồn.
Bách Trầm rút tay về.
Chúc Du tức giận giật tạp dề của anh lên, dùng áo Bách Trầm lau sạch nước bọt bên khoé miệng vừa chảy ra.
"Có lẽ Cá Nhỏ nhà ta đang trong giai đoạn ngứa răng rồi." Bách Trầm nói với giọng điệu trêu chọc.
Giai đoạn ngứa răng?
Cậu lớn từng này tuổi rồi còn cái thứ đó nữa sao? Gương mặt Chúc Du tràn đầy vẻ không tin nổi.
Cậu giơ tay lên, dùng ngón trỏ vẫy vẫy. Bách Trầm theo động tác mà cúi người xuống.
Chúc Du ôm lấy anh trả thù, để lại một vết răng trên cổ anh.
"Em đói rồi." Chúc Du cắn một cái rồi buông tay.
Bách Trầm sờ lên vết cắn, lại bật cười. Nụ cười của anh đẹp lạ lùng, nhưng ở ngoài thường chỉ là nụ cười xã giao tiêu chuẩn, Chúc Du luôn cảm thấy trông cứ như người máy ấy.
Cậu thích vô cùng những nụ cười chân thật từ đáy lòng như thế này của Bách Trầm khi chỉ có hai người.
Chỉ một nụ cười ấy thôi, tâm trạng Chúc Du đã tốt hẳn lên.
"Cơm sắp xong rồi, lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé." Bách Trầm bế Chúc Du đến bàn ăn trong phòng khách.
Ngồi ngay ngắn rồi, Chúc Du mới đáp: "Tùy anh, nhưng em chắc chắn không phải cái giai đoạn ngứa răng gì đó đâu, ngớ ngẩn quá chừng..."
—
"Dựa theo kết quả kiểm tra và triệu chứng hai người mô tả, cậu Chúc có lẽ đang trong giai đoạn ngứa răng." Bác sĩ ngồi đối diện Chúc Du đẩy gọng kính lên, vừa nhìn tờ kết quả xét nghiệm vừa nói.
Chúc Du: ...
Cậu quay sang nhìn Bách Trầm với ánh mắt kinh ngạc, rồi lại nhìn bác sĩ đầy hoài nghi.
"Tôi hai mươi ba tuổi rồi..." Chúc Du nói.
Hàm ý rằng tôi đã lớn thế này, sao lại gặp phải cái giai đoạn chỉ trẻ sơ sinh mới trải qua chứ?
Bác sĩ cười bảo: "Những người trẻ đến đây khám trước cậu cũng đều nghĩ như vậy. Họ đều cho rằng họ không thể gặp phải triệu chứng này ở độ tuổi của mình."
"Trên thực tế, mỗi người trưởng thành đều sẽ trải qua giai đoạn này, chỉ khác nhau về thời điểm và mức độ. Trường hợp của cậu thuộc loại trung bình khá, người mắc nặng thì thấy gì cũng cắn đấy."
"Vậy phải làm sao?"
"Về mua vài thanh gặm nướu cho người lớn, tôi cũng sẽ kê thêm thuốc, khoảng một tuần là hết."
"Chỉ thế thôi sao?" Chúc Du cảm thấy việc này có vẻ quá đơn giản.
Bác sĩ gật đầu, "Chỉ vậy thôi."
Cầm tờ kết quả và đơn thuốc của bác sĩ, Chúc Du lên xe ngồi vào ghế phụ.
Bách Trầm ngồi vào ghế lái, trước tiên cúi người thắt dây an toàn cho Chúc Du, sau đó mới tự thắt cho mình. Chúc Du gấp tờ kết quả bỏ vào túi.
"Anh, làm sao anh biết em bị ngứa miệng...?" Chúc Du nghĩ căn bệnh này khá hiếm gặp, không biết Bách Trầm thực sự biết hay chỉ đoán mò?
Bách Trầm nổ máy xe. "Anh đoán thôi."
"Anh lại nói dối." Chúc Du lười biếng duỗi người.
"Lát nữa mình ghé siêu thị nhé."
"Mua thanh gặm à anh?"
"Ừm."
"Xấu hổ lắm! Hay gọi ship về nhà đi."
"Chúng ta còn phải mua đồ ăn tối và đồ ăn vặt cho em nữa mà."
"À ừ nhỉ." Chúc Du chợt nhớ ra, "Vậy nếu có ai hỏi thì bảo là mua cho em bé nhé anh."
"Em bé nào?" Bách Trầm cười hỏi.
Chúc Du lập tức đáp: "Em là em bé."
"Nếu họ hỏi em bé đâu ra thì sao?"
"Thì là em bé chúng mình sinh ra."
"Ai sinh cơ?"
Chúc Du biết Bách Trầm đang trêu mình, nhưng cậu cũng là người hay nói nhảm cơ mà. Rõ ràng Bách Trầm đã đánh giá thấp khả năng nói nhảm của cậu rồi.
Chúc Du nghiêng đầu nghiêm túc trả lời: "Thì chỉ có em sinh thôi, trong bụng em đã từng chứa biết bao nhiêu đứa con của anh rồi còn gì."
Tay nắm vô lăng đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên dữ dội.
Vành tai Bách Trầm đỏ như sắp chảy máu.
"Cá Nhỏ." Bách Trầm không dám nhìn Chúc Du.
Chúc Du vui vẻ đáp: "Dạ!"
Bách Trầm im lặng.
Suốt quãng đường về, Chúc Du ôm bụng cười không ngớt.
Họ đã mua rất nhiều thứ trong siêu thị. Chúc Du đứng trước cả một kệ thanh gặm nướu chăm chú nghiên cứu các hương vị khác nhau.
"Lại còn có vị cay kiểu snack ư?" Chúc Du nhặt gói hàng lên xem rồi quẳng vào xe đẩy.
Cậu chọn mỗi vị một hộp.
Nhưng khi đến quầy thanh toán, Chúc Du đứng cách xa cả mét.
Về đến nhà, Bách Trầm bắt đầu nấu bữa tối, còn Chúc Du mở từng thanh gặm nướu ra nhai thử, phát hiện đều không ngon lắm.
"Phì phì, khó ăn quá." Chúc Du nhổ mẩu vụn trong miệng ra, uống một ngụm nước lớn trên bàn, "Ài— sống lại rồi."
Chúc Du nằm vật ra sofa.
Bách Trầm đi tới dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn. "Em thử lên mạng xem có hãng khác không?"
Chúc Du cầm điện thoại lướt vài cái đã thấy ngứa miệng, mất hết kiên nhẫn, cáu kỉnh nói: "Thôi bỏ đi, em chịu đựng vài ngày vậy."
Bách Trầm ngồi xuống cạnh xoa xoa trán Chúc Du, dịu dàng bảo: "Lát nữa anh sẽ tra hướng dẫn, tự làm cho em nhé."
Chúc Du lật người, cắn một cái vào ngón tay Bách Trầm rồi lại thương xót li.ếm vài cái, "Anh ơi, em cắn có đau không?"
Bách Trầm thấy Chúc Du hệt như đứa trẻ con, cười lắc đầu: "Không đau."
"Em muốn vị trân châu đường đen." Chúc Du yên tâm hơn chút.
"Ừm, anh thử làm xem."
Tối đó, Bách Trầm theo hướng dẫn làm hai thanh gặm nướu bằng lúa mì nguyên cám. Chúc Du vừa gặm vừa dựa vào anh xem phim.
"Anh ơi, anh nghĩ em bé có giống em không?" Chúc Du quẳng thanh gặm trở lại đĩa hoa quả.
Bách Trầm đưa cho cậu ly nước ép.
Chúc Du vừa uống vừa cắn ống hút.
"Giai đoạn ngứa răng của chúng còn kéo dài hơn thế." Bách Trầm nói.
"Ồ." Chúc Du đáp, chợt tò mò: "Sao anh biết? Anh tra cứu à?"
"Anh không thật sự định bắt em sinh em bé đấy chứ?" Chúc Du đùa.
Bách Trầm bất lực: "Không phải, với lại Cá Nhỏ à, em cũng không đâu sinh được."
Chúc Du đặt ly nước xuống bàn, nằm ra đùi anh hỏi: "Vậy chúng vượt qua giai đoạn này thế nào?"
"Bằng cách cắn... đồ gặm nướu, ngón tay, và những thứ chuyên dụng." Bách Trầm nhớ lại.
Nghe vậy, Chúc Du vô thức đưa tay lên cắn đốt ngón trỏ.
Vị trí đó đã lưu lại vô số vết răng nông.
Thấy cậu cắn, Bách Trầm nắm lấy tay cản lại, "Cá Nhỏ, không được cắn."
"Gia trưởng chưa kìa." Chúc Du nhíu mày, "Vậy em cắn anh nhé?"
Nói xong, cậu thật sự cắn vào tay Bách Trầm.
Bách Trầm không rút tay lại, Chúc Du tha hồ cắn thêm mấy phát.
Cho đến khi... cảm nhận được thứ cứng đang đè vào sau đầu, Chúc Du mới nhả ra, vừa buồn cười vừa bất lực: "Anh ơi, do mấy ngày chưa làm à?"
Bách Trầm định nói gì đó thì Chúc Du đã ngồi dậy vắt chân lên đùi anh, "Mình làm đi, phân tán sự chú ý của em chút."
Vốn dĩ đã là hai chàng trai trẻ khỏe, chỉ cần chút tiếp xúc cũng bùng lên ngọn lửa.
Chúc Du kéo áo Bách Trầm lên, cong người chui vào trong cắn một cái lên cơ bụng.
Hôm nay Bách Trầm mặc áo thun đen rộng. Chúc Du lại gầy nên có thể dễ dàng chui cả vào trong áo.
Cậu để lại dấu răng sâu trên nốt ruồi.
"Ngon hơn đồ gặm nướu." Chúc Du đánh giá.
Bách Trầm lập tức cởi áo, bế cậu vào phòng ngủ.
Trong nhà đâu đâu cũng có bao cao su, là Chúc Du mua về.
Bách Trầm với tay là lấy ngay được hộp bao và chất bôi trơn trong ngăn kéo.
Họ trao nhau nụ hôn say đắm, môi Bách Trầm tê dại vì bị răng Chúc Du chà xát.
Thấy động tác của Bách Trầm, Chúc Du bật cười: "Chẳng phải anh muốn em sinh em bé cho anh sao? Sao lại đeo vào rồi?"
Hơi thở Bách Trầm khựng lại. Anh dừng tay, đè Chúc Du xuống một lần nữa.
Quần áo cả hai đã cởi bỏ hết. Chúc Du nhìn thấy vài vết răng đỏ ửng trên ngực Bách Trầm, cố nén xúc động muốn cắn lên đó lần nữa.
Cậu chủ động quấn chân quanh eo anh.
Giọng Bách Trầm khàn đặc, nặng trĩu d.ục vọ.ng: "Cá Nhỏ, em luôn chọc giận anh rồi lại khóc lóc thảm thiết khiến anh mềm lòng."
"Quá đáng lắm luôn." Anh hôn lên sau tai Chúc Du.
Chúc Du cong eo, thở hổn hển một tiếng.
"Ai bảo anh luôn dễ mềm lòng chứ." Chúc Du cắn nhẹ vành tai Bách Trầm.
Bách Trầm mím chặt môi.
(Lưu Ba đã "ăn" 1500 chữ tại đây)
Bách Trầm liếc nhìn đồng hồ rồi bế cậu vào phòng tắm. Không lâu sau, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào lại vang lên.
Lúc tắm rửa xong xuôi thì trời đã gần sáng.
Không khí trong phòng ngập mùi ái tình.
Phòng ngủ chính đã không thể sử dụng được nữa.
Bách Trầm bế Chúc Du đặt xuống giường trong phòng ngủ phụ.
Anh quay lại thay toàn bộ ga giường và chăn đệm trong phòng chính.
Sau cùng, căn phòng lại gọn gàng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Khi quay lại phòng ngủ phụ, đồng hồ đã điểm bốn giờ rưỡi sáng.
Chúc Du cuộn tròn thành một cục ngủ thiếp đi, hàng mi còn đọng vài giọt lệ lấp lánh.
Cậu cắn nhẹ ngón tay chìm trong giấc ngủ yên bình.
Bách Trầm lên giường ôm lấy Chúc Du, nhẹ nhàng kéo tay cậu ra, chủ động đưa lên môi.
"Ngủ ngon nhé, bé yêu." Anh hôn lên đỉnh đầu Chúc Du, thì thầm dịu dàng.
—
Chúc Du tỉnh dậy lúc hơn bốn giờ chiều. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ như tấm voan vàng phủ lên giường và cả người cậu.
Bách Trầm đã tỉnh dậy một lần giữa trưa.
Anh dậy làm bữa trưa cho Chúc Du, nhưng cậu buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi.
Cậu lăn qua lăn lại tìm thứ gì đó để ngậm, không thấy liền định đưa tay lên cắn. Thấy vậy, Bách Trầm lại nằm xuống giường, đưa... đến sát môi Chúc Du...
Chiều muộn, Chúc Du ngồi dậy trong trạng thái lơ mơ.
Vì tối qua ngủ luôn khi tóc còn ẩm, giờ đây mái tóc cậu rối bù như bị Lưu Ba cào qua.
Bách Trầm ngồi dậy theo, xoa đầu Chúc Du hỏi dịu dàng: "Đói chưa em?"
Ký ức đêm qua ùa về, Chúc Du giơ tay vỗ nhẹ vào tay Bách Trầm, giận dỗi nói: "Ghét anh lắm."
"Lại ghét anh rồi." Bách Trầm cười đầy cưng chiều.
"Em đã khóc, còn xin anh nữa."
"Anh nghe thấy rồi." Bách Trầm chủ động xoa xoa eo cậu.
"Vậy sao anh không dừng?"
"Nhưng anh cũng nghe em bảo đừng dừng mà nhỉ."
Chúc Du: ...
Thôi được, lúc đó cậu mê muội quá.
"Em đói rồi." Chúc Du nói.
Bách Trầm kéo chăn đứng dậy, "Anh đi nấu cơm tối."
Chỉ khi anh đứng dậy, Chúc Du mới thấy tình trạng thảm hại trên ngực Bách Trầm.
Cậu lại mềm lòng, chống tay quỳ xuống mép giường, đưa tay sờ lên những vết cắn không còn chỗ nào lành lặn. "Anh ơi, em xin lỗi."
"Không đau đâu."
"Đừng cắn tay mình, em có thể cắn anh." Bách Trầm nói với vẻ mặt nghiêm túc như đang bàn chuyện gì hệ trọng lắm.
Chúc Du lại đỏ mặt.
Cậu và Bách Trầm là hai thái cực trái ngược nhau. Cậu thích dùng lời lẽ khiêu khích để trêu anh, thích nhìn anh đỏ mặt vì những câu nói của mình.
Còn Bách Trầm chẳng bao giờ nói lời đường mật, anh luôn dùng giọng điệu trang nghiêm nhất để nói những chuyện khiến Chúc Du ngượng chín mặt.
"Được rồi được rồi, cắn cắn cắn." Chúc Du đẩy anh ra. "Mau nấu cơm đi, em muốn ăn bò hầm cà chua."
Bách Trầm đắp chăn lại cẩn thận cho cậu rồi mới rời đi.
Chúc Du nằm vật ra giường, ê ẩm cả người.
Haizzz.
Nhưng toàn thân lại sảng khoái và sạch sẽ, Bách Trầm đã tắm rửa cho cậu sau khi làm xong.
Nằm thêm một lúc, Chúc Du lại thấy ngứa răng, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi bò dậy vào bếp.
Cậu lấy từ tủ lạnh thanh gặm nướu Bách Trầm mua cho, ngậm vào miệng rồi đi đến bên anh.
"Còn gì ngon nữa không anh?" Chúc Du cảm thấy mình đi như ông lão tám mươi tuổi.
"Tôm hấp."
"Ngô xào."
"Nữa không?" Chúc Du nhai nhai thanh gặm trong miệng.
"Cá Nhỏ còn muốn ăn gì à?"
Bách Trầm mặc chiếc áo rộng thùng thình, Chúc Du chồm tới cắn một cái vào cánh tay anh.
"Ăn một miếng đàn anh." Chúc Du cắn xong liền bỏ chạy, ngồi phịch xuống sofa bật kênh thiếu nhi xem hoạt hình.
Ăn tối xong, hai người chẳng bao lâu lại lên giường nằm.
Bách Trầm ôm cậu. Chúc Du vô thức lại định đưa tay lên cắn, Bách Trầm nắm lấy tay cậu bảo: "Đừng cắn, Cá Nhỏ."
Những ngón tay Chúc Du chi chít vết răng, chỗ nặng còn trầy da, vài chỗ đã đóng vảy. Bách Trầm luôn để mắt không cho cậu cắn tay.
"Dạ, em biết rồi." Chúc Du bỏ tay xuống.
Bách Trầm cởi nút áo ngủ để lộ cơ ngực săn chắc đầy vết cắn. Anh thì thầm: "Có thể cắn anh này."
Chúc Du cảm thấy mũi hơi nóng.
May mà không có thứ chất lỏng màu đỏ nào chảy ra.
Cậu khó khăn quay mặt đi, "Em là thanh niên chính trực, xin đừng quyến rũ em."
Bách Trầm bật cười. Tai anh hơi đỏ, nhịp tim cũng nhanh hơn bình thường. "Anh không quyến rũ, anh thật sự không muốn em cắn tay mình."
"Thôi được, em không cắn nữa." Chúc Du nhắm mắt lại.
"Ngủ thôi anh." Cậu tìm tư thế thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Chúc Du mơ màng lại giơ tay lên, ngón tay chưa kịp đưa vào miệng đã bị Bách Trầm nắm lấy.
"Đừng cắn mà Cá Nhỏ." Giọng Bách Trầm mơ màng vang bên tai.
Chúc Du thều thào: "Anh ơi, em khó chịu quá..."
Chưa đầy vài giây, một thứ mềm mại đã được đưa đến bên môi.
......
Giai đoạn ngứa răng của Chúc Du kéo dài hơn một tuần.
Suốt tuần đó, ngực Bách Trầm toàn phải dán băng cá nhân.
Quần áo cọ vào đau nên chỉ còn cách này.
Tối hôm đi khám về.
Vừa bôi thuốc giảm sưng cho Bách Trầm, Chúc Du vừa nói: "Em nghĩ nên để anh sinh em bé thì hơn."
"Hửm?" Bách Trầm không hiểu được hàm ý trong lời nói của Chúc Du.
Chúc Du cười khẽ vài tiếng mà không giải thích.
"Cảm ơn anh, mấy ngày nay anh vất vả rồi." Chúc Du cúi xuống hôn nhẹ lên nốt ruồi trên ngực Bách Trầm.
"Nếu là Cá Nhỏ, anh rất sẵn lòng."
"Lại nói lời đường mật."
"Nhưng mà anh có thấy em như trẻ con không, cái gì cũng thích cắn, anh không phải đang gián tiếp nuôi con sao?" Cậu cười trêu đùa.
Bách Trầm suy nghĩ một lát, không nói gì.
Thực ra không giống trẻ con mà giống chú cún con đáng yêu hơn.
—