Anh ơi, anh đừng để bị bệnh nữa được không?
Chuyện là Chúc Du đánh bóng rổ ở trường và xảy ra xích mích với người khác.
Khi Bách Trầm tới trường thì thấy một đám người đang giữ Chúc Du lại. Chúc Du đạp chân loạn xạ trong không trung, hai tay giơ ngón giữa chửi nhau với đối phương.
Đối phương cao lớn hơn Chúc Du rất nhiều, thân hình cũng vạm vỡ hơn, số người giữ cậu ta cũng đông hơn.
"Mày dám nói lại lần nữa không? Kỹ thuật kém cỏi rồi đi chửi người khác hả?" Chúc Du giơ ngón giữa, tóc tai rối bù, quát lớn: "Cái thứ kỹ năng rác rưởi của mày tập thêm mười năm nữa cũng không bằng tao!"
Cậu nam kia không chịu thua: "Tao chửi mày thì sao? Đồ tóc hồng yểu điệu! Mày thắng chắc chắn là do may mắn thôi!"
"Đồ gấu đen chết tiệt! Tao đấu với mày tới cùng!" Chúc Du cởi giày ném thẳng vào ngực đối phương.
Cậu ta cũng không chịu kém, cởi giày ném lại nhưng đã có người đỡ hộ Chúc Du.
Xung quanh rất đông người vây xem.
Bạn bè khuyên can Chúc Du: "Thôi mà Tiểu Du, có gì giải quyết sau đi."
"Bảo vệ sắp tới rồi, Tiểu Du." Có người nói.
"Thả tôi ra! Sao cậu ta dám chửi tôi yểu điệu? Từ đó là để chửi người khác à?"
"Không tôn trọng thì thôi, còn không tôn trọng cả phụ nữ nữa, đồ khốn nạn!" Chúc Du vừa nói vừa định cởi tiếp chiếc giày còn lại để ném.
Một giọng nói vội vã đầy lo lắng vang lên bên cạnh: "Cá Nhỏ."
Giọng nói ấy vô cùng dịu dàng, với Chúc Du mà nói chính là âm thanh an toàn nhất trên đời này. Cậu lập tức bình tĩnh lại, không giãy giụa nữa.
Cậu quay đầu nhìn về phía âm thanh, ngơ ngác nhìn Bách Trầm đang sải những bước dài về phía mình.
Có lẽ Bách Trầm đang bận rộn với công việc, trên người vẫn mặc nguyên bộ vest chưa kịp thay. Trời đông lạnh giá, bên ngoài anh còn khoác thêm chiếc áo vest dài màu đen.
Cậu chủ nhỏ bướng bỉnh không chịu thua lúc nãy bỗng chốc mất hết khí thế.
"Anh ơi."
Bách Trầm bước tới nhặt chiếc giày Chúc Du cởi ra, sau đó đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn chân Chúc Du.
Hàng Châu lúc này lạnh cắt da cắt thịt.
Bàn chân Chúc Du tiếp xúc với không khí một lúc thôi đã lạnh như băng.
Bàn tay ấm áp của Bách Trầm sưởi ấm cho cậu, rồi từ từ xỏ giày vào.
Vừa đứng dậy, Chúc Du đã lao vào lòng anh.
"Cậu ta chửi em—" Chúc Du đỏ mắt chỉ tay vào cậu nam nãy giờ đang cãi nhau với mình để mách với Bách Trầm.
Dù không muốn thừa nhận nhưng mọi người xung quanh đều nghe rõ, Chúc Du lúc nãy còn có khả năng "một chọi mười" giờ dường như đang... làm nũng với người đàn ông cao lớn tuấn tú kia?
Cậu nam kia cũng không chịu thua: "Mày không chửi tao à? Đừng tưởng anh mày đến là tao sợ!"
Bách Trầm vỗ nhẹ lưng Chúc Du để an ủi.
"Bạn học này, chúng ta dừng ở đây nhé, để nhà trường xử lý việc này." Giọng Bách Trầm không chút tức giận.
Cách nói chuyện tự nhiên ôn hòa, hoàn toàn trái ngược với tính cách nóng nảy của người đang nép trong lòng anh.
Nhưng lời nói của anh không hiểu sao lại mang một sức ép vô hình.
Không chỉ khiến cậu nam đối diện im bặt, mà ngay cả Chúc Du vừa mới còn chửi bới cũng lặng thinh.
Bảo vệ đến muộn.
Mang theo một vị lãnh đạo nhà trường.
Bách Trầm, Chúc Du và cậu nam kia bị mời lên văn phòng.
Vị lãnh đạo có vẻ là người thích hòa hoãn, không lâu sau ba của cậu nam kia cũng đến, trông có vẻ là trí thức, ăn mặc rất khoa trương.
Trong văn phòng, Chúc Du suýt nữa lại cãi nhau với cậu nam.
Tóm lại là Chúc Du và bạn bè chơi bóng rổ với cậu ta, thua cuộc nên cậu ta tức giận chửi Chúc Du là "yểu điệu", nói thắng là do may mắn.
Xem ra chỉ là xung đột khẩu nghiệp, chưa đến mức choảng nhau.
Chúc Du muốn xử lý theo quy định trường, ít nhất phải bị phê bình trước toàn trường, ghi vào hồ sơ.
Nhưng lãnh đạo chỉ muốn hòa giải, ba cậu nam kia cũng đồng ý, đề nghị hai bên xin lỗi nhau là xong.
Chúc Du đỏ mắt, rất không hài lòng với kết quả này vì với cậu đây hoàn toàn là tai bay vạ gió, không có lỗi nhưng vẫn phải xin lỗi. Trước khi cậu kịp nói gì, Bách Trầm đã đứng dậy.
Anh lấy ra hai tấm danh thiếp từ túi áo lần lượt đưa cho lãnh đạo và ba của cậu nam kia.
Vẻ mặt anh vẫn ôn hòa, giọng điệu lý trí: "Đây là danh thiếp của tôi."
"Em ấy tên Chúc Du, theo tôi được biết, ở Hàng Châu họ Chúc không phổ biến." Bách Trầm nói xong lại nở nụ cười thân thiện.
"Tôi hy vọng sự việc này sẽ có cách giải quyết khiến em ấy hài lòng."
......
Thông báo xử phạt được ban hành rất nhanh. Vừa ra khỏi trường, điện thoại Chúc Du đã nhận được tin nhắn thông báo phê bình cậu nam kia.
Chúc Du ngồi vào ghế phụ, theo thói quen giơ tay lên. Bách Trầm cúi xuống thắt dây an toàn cho cậu.
"Thoải mái quá." Chúc Du tắt điện thoại bỏ vào túi, thở phào nhẹ nhõm.
Bách Trầm vừa bật sưởi trong xe lên thì nhận được cuộc gọi của Ngu Liên Hoan.
Bà hỏi thăm tình hình Chúc Du, Bách Trầm báo đã xử lý xong xuôi cả rồi, Chúc Du không bị thương.
Chúc Du cầm điện thoại lên, tức giận kể lại đầu đuôi sự việc.
"Không phải con gây sự đâu, con qua cái tuổi gây rối rồi."
"Mẹ hiểu rồi, xử lý xong là được."
"Cuối tuần này hai đứa về nhà ăn cơm nhé." Ngu Liên Hoan nói thêm.
Chúc Du gật đầu, "Được ạ."
Xe Bách Trầm hướng về căn hộ.
"Cảm ơn anh nha." Chúc Du tìm thấy một túi khoai tây chiên trong xe, vừa ăn vừa nói.
"Em làm rất tốt, sau này gặp rắc rối phải gọi anh ngay, cố gắng tự bảo vệ bản thân."
"Em biết rồi, em có ngốc đâu, thể hình cậu ta to thế kia sao em đánh lại." Chúc Du sẽ không bao giờ đánh nhau với người khác, cậu yêu quý nhất là khuôn mặt này mà.
Bách Trầm cười khẽ, nhân lúc đèn đỏ xoa đầu Chúc Du.
"Tối nay em muốn ăn gì?"
—
Chớp mắt đã đến cuối năm.
Chúc Du đã hai mươi ba tuổi, nhưng điều đó không có nghĩa cậu đã trưởng thành như độ tuổi đó.
Từ nhỏ được gia đình cưng chiều, ngay cả khi bị đưa ra nước ngoài "chịu khổ" cũng chỉ là bị cắt giảm tiền tiêu vặt. Sau này Chúc Đình lại mềm lòng, còn nhờ người tìm việc làm thêm cho cậu, bí mật trả thêm tiền để chủ trả lương cao hơn.
Rồi cậu gặp Bách Trầm.
Một anh người yêu lớn tuổi siêu cấp dịu dàng.
Cũng giống gia đình Chúc Du, Bách Trầm luôn chiều chuộng tính khí trẻ con của cậu, yêu chiều, bao dung hết mực.
Kết quả là Chúc Du đến giờ vẫn... rất trẻ con?
Cuối năm, Chúc Du và Bách Trầm đi Cáp Nhĩ Tân trượt tuyết.
Họ mang theo cả Long Ngạo Thiên và Lưu Ba.
Ban ngày chơi mệt, tối đến Lưu Ba nhất quyết không nhúc nhích nữa.
Long Ngạo Thiên cứ quấy rầy, Lưu Ba liền đá nó mấy phát. Thế là Chúc Du phải dẫn Long Ngạo Thiên ra sân nhà nghỉ homestay chơi.
Long Ngạo Thiên là chú chó Golden Retriever trưởng thành to lớn. Sức lực Chúc Du có hạn, chơi đến toàn thân nhễ nhại mồ hôi mà nó vẫn không chịu dừng.
Khi Bách Trầm mang đồ nướng về đến sân, Chúc Du đang quỳ trên tuyết cùng Long Ngạo Thiên đắp người tuyết.
"Anh về đúng lúc quá!" Chúc Du chơi vui đến nỗi khuôn mặt trắng trẻo của cậu đỏ bừng, mồ hôi lăn dài, lông mi đọng sương, đôi mắt ươn ướt, ngay cả áo khoác cũng ướt sũng.
"Người tuyết của em còn thiếu cái đầu, mau lại giúp em!" Chúc Du mặc rất nhiều quần áo, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt.
Long Ngạo Thiên chạy vòng quanh Chúc Du, thấy Bách Trầm liền chạy sang vây quanh anh.
Bách Trầm gật đầu. Anh vào nhà đặt đồ nướng xuống, lấy chiếc áo khoác chống thấm nước ra. "Vào thay áo trước đi em, mặc cái này vào."
"Dạ."
Chúc Du đứng dậy nhận áo từ tay Bách Trầm, quay vào nhà thay nhanh chóng.
Khi ra ngoài, Bách Trầm đã ngồi xổm đắp người tuyết giúp cậu.
Tuyết ở Cáp Nhĩ Tân rất dày, lúc này không rơi nữa nhưng chắc chắn đêm nay sẽ có bão tuyết.
"Hồi trước em đi Nga chơi với Phó Văn Vũ, tuyết ở đó cũng nhiều không kém, còn có rất nhiều anh chàng ngon trai..." Chúc Du đang kể thì Long Ngạo Thiên chạy tới vẫy mình khiến tuyết bắn tung tóe lên hai người.
"Ngạo Thiên! Đồ chó hư!" Chúc Du bốc một nắm tuyết ném về phía Long Ngạo Thiên.
Sự xuất hiện của nó làm gián đoạn câu nói của Chúc Du, phải mất gần một tiếng sau họ mới hoàn thành việc nặn người tuyết.
Chúc Du chạy về phòng lấy chiếc khăn quàng đỏ ra đeo vào cho người tuyết.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành!" Chúc Du giơ tay chữ "V" trước người tuyết.
"Cá Nhỏ, sắp có tuyết rơi rồi, chúng ta vào nhà thôi."
"Dạ." Chúc Du đồng ý, nhưng vẫn lấy điện thoại chụp vô số tấm ảnh với Bách Trầm bên người tuyết rồi mới chịu vào.
Bên trong nhà ấm áp nhờ hệ thống sưởi.
Còn có cả giường đất kiểu truyền thống (*).
(*) Giường đất là loại giường truyền thống ở miền Bắc Trung Quốc làm bằng đất hoặc gạch, phía dưới có hệ thống lò sưởi kết nối với bếp lò để giữ ấm.
Chúc Du nằm lăn qua lăn lại mấy vòng để xua tan hơi lạnh trên người. "Anh ơi lại đây nằm chút đi, ấm quá đi thôi."
Cậu ngồi dậy gọi Bách Trầm đang trong bếp.
Giọng Bách Trầm vọng ra: "Đợi anh một chút."
Tối hôm đó họ đi ngủ sớm.
Không biết có phải do tối qua đứng ngoài trời đắp người tuyết hay vì lý do nào khác.
Sáng hôm sau, Bách Trầm lên cơn sốt.
Chúc Du nhận thấy cơ thể anh nóng hơn mình rất nhiều.
Cậu chạy đi mượn nhiệt kế từ chủ nhà nghỉ, quả nhiên sốt cao tới tận ba mươi chín độ.
Cậu lập tức bắt Bách Trầm nằm nghỉ trên giường.
Sáng dậy Bách Trầm đã thấy đầu óc choáng váng. Anh tưởng do ngủ không đủ giấc, mãi đến khi Chúc Du phát hiện mới biết mình bị sốt.
Đã lâu rồi anh không bị cảm. Bách Trầm không ngờ lại phát bệnh khi đang đi chơi với Chúc Du.
"Anh ơi, anh khó chịu lắm phải không? Em đã gọi người mời bác sĩ tới rồi, anh uống tạm thuốc cảm chủ nhà cho nhé." Chúc Du bưng ly thuốc cảm pha sẵn đến bên giường, đỡ Bách Trầm ngồi dậy.
Bách Trầm hỏi: "Em ăn sáng chưa?"
Giọng người bệnh khàn đặc, gương mặt ửng đỏ vì sốt, mí mắt nặng trĩu đến nỗi không mở nổi.
Chúc Du vừa giận vừa xót: "Bản thân còn không lo nổi mà cứ nghĩ đến em."
Cậu ngồi cạnh giường đút cho Bách Trầm uống hết thuốc rồi đỡ anh nằm xuống.
"Sáng nay em sẽ gọi đồ ăn tới, anh cũng nên ăn chút cháo đi." Chúc Du quỳ bên giường, bận rộn đắp chăn kín mít cho Bách Trầm.
Chúc Du chạm nhẹ lên mặt anh. Bách Trầm nắm lấy tay cậu, vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay, mơ hồ nói: "Cá Nhỏ, làm em lo lắng rồi."
Giống hệt một chú cún ngoan ngoãn đang làm nũng. Chúc Du mềm lòng, cúi người áp má mình lên mặt Bách Trầm. Gương mặt Chúc Du mát lạnh khiến anh thấy dễ chịu ngay.
Khi tỉnh táo lại, Bách Trầm đưa tay đỡ má Chúc Du nhẹ nhàng đẩy xa. "Sẽ lây cảm cho em đấy."
Chúc Du thở dài.
Cậu bò dậy lục trong hộp thuốc chủ nhà cho tìm ra miếng hạ sốt, xé một miếng dán lên trán Bách Trầm.
"Ngủ đi anh." Chúc Du ngồi trên ghế bên giường, chống cằm nhìn Bách Trầm.
Bách Trầm vẫn muốn dặn Chúc Du nhớ ăn sáng, mặc thêm quần áo ấm, nhưng cơn mê mang của việc sốt cao ập đến khiến đầu óc quay cuồng, anh thiếp đi lúc nào không hay.
Chúc Du lấy khăn ướt lau mặt cho Bách Trầm.
Long Ngao Thiên cắn nhẹ ống quần Chúc Du, khẽ sủa đòi cậu chơi cùng.
Chúc Du đưa ngón trỏ lên môi: "Suỵt—"
"Ngạo Thiên, daddy bị ốm rồi, tao phải chăm sóc daddy, mai chơi với mày nhé?"
Long Ngạo Thiên như hiểu lời cậu nói, ngoan ngoãn nằm dưới chân Chúc Du, thè lưỡi nhìn mà không phát ra tiếng động nào.
Lưu Ba từ ổ mèo nhảy ra, gối đầu lên người Long Ngạo Thiên ngủ thiếp đi.
Chúc Du nhẹ nhàng vén mái tóc mỏng trên trán Bách Trầm. Người đàn ông có vẻ ngủ không yên giấc, hàng mi run nhẹ.
Chúc Du luồn tay vào chăn nắm lấy bàn tay Bách Trầm.
"Anh ơi, em yêu anh."
Đây là lời tỏ tình của ngày hôm nay.
Dù cậu không biết Bách Trầm có nghe thấy hay không.
Bác sĩ tới vào nửa tiếng sau đó, kiểm tra xong liền truyền dịch cho Bách Trầm, kê đơn thuốc rồi dặn dò Chúc Du vài điều cần lưu ý trước khi rời đi.
Bác sĩ nói rằng sau khi Bách Trầm tỉnh dậy, anh phải ăn chút gì đó rồi mới uống thuốc.
Cháo chủ nhà gửi tới đã nguội lạnh, Chúc Du đứng dậy xắn tay áo, đeo tạp dề bước vào bếp.
Chỉ hâm nóng cháo thôi mà, sẽ không làm hỏng đâu!
Chúc Du giơ muôi lên tự động viên mình.
Cuối cùng cậu cũng thành công, nồi cháo được hâm ấm lại.
Bách Trầm tỉnh giấc trong mơ màng, Chúc Du vội cho anh ăn cháo và đút thuốc.
Uống xong thuốc, Bách Trầm vừa ho vừa nhắc Chúc Du nhớ ăn trưa đúng giờ, cậu nói biết rồi.
Chúc Du sờ trán Bách Trầm, bảo anh ngủ thêm chút nữa.
Thế là Bách Trầm lại chìm vào giấc ngủ.
Chiều hôm đó Chúc Du đo nhiệt độ lại, may mắn đã hạ sốt.
Bảy giờ tối, chủ nhà gọi điện hỏi có cần mang cơm tối tới không, Chúc Du từ chối vì cậu không thấy đói.
Sau khi chuẩn bị xong bữa tối cho Lưu Ba và Long Ngạo Thiên, cậu lục tủ tìm ra gói mì ăn liền. Từ khi yêu Bách Trầm, hầu như bữa ăn nào cũng do anh nấu, Chúc Du lâu lắm rồi chưa ăn mì.
Trong nhận thức của Chúc Du, Bách Trầm không phải người dễ gục ngã.
Nhưng hôm nay chứng kiến anh bệnh nặng như vậy, thậm chí sốt tới mức khó chịu phải rơi nước mắt, Chúc Du đã giúp anh lau đi nhiều lần.
Anh người yêu mạnh mẽ dịu dàng ấy cũng có lúc yếu đuối đến vậy.
Chúc Du ăn mì được một nửa thì nước mắt bỗng lăn dài không ngừng, cậu bỏ dở không ăn nữa.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cậu leo lên giường.
Bách Trầm đã ngủ thiếp đi cả ngày, không biết ngày mai có khá hơn không. Nếu vẫn không đỡ thì sẽ gọi người đón họ về nhà, Chúc Du nghĩ vậy.
Bách Trầm không cho Chúc Du nằm gần vì sợ lây bệnh, cậu đành ôm thêm chăn mới lên giường, mỗi người đắp một chiếc.
Cậu luồn tay vào chăn Bách Trầm, nắm chặt bàn tay to lớn ấm áp của anh.
Tự cuộn mình thành một cục, trán áp nhẹ lên vai Bách Trầm, từ từ khép mắt lại.
Mong anh ngày mai sẽ khỏe lại. Chúc Du thầm cầu nguyện trong lòng.
—
Đêm hôm đó, bên ngoài gió rít từng cơn, tuyết trắng xóa cả bầu trời.
Người tuyết đắp tối qua đã bị tuyết vùi lấp nửa thân, cành cây khô trong sân gãy răng rắc dưới sức nặng của băng giá.
Trong nhà ấm áp như mùa xuân, Chúc Du mơ toàn những giấc mộng lộn xộn, ngủ không yên.
Nửa đêm, một bàn tay kéo chăn cho cậu, ôm cậu qua lớp chăn dày.
Sáng sớm, Chúc Du mơ màng tìm hơi ấm người bên cạnh, khi ôm vào khoảng trống liền giật mình tỉnh hẳn.
Cậu ngồi bật dậy nhìn chiếc giường trống bên cạnh, giơ cổ tay xem đồng hồ. Bây giờ mới tám giờ sáng.
"Anh ơi?" Chúc Du vội vàng gọi to. Anh đi đâu rồi? Đi vệ sinh ư? Bệnh chưa khỏi mà...
Không ngờ tiếng trả lời của Bách Trầm lại vọng ra từ bếp.
Bách Trầm đeo tạp dề bước ra, gương mặt vẫn hồng hào vì sốt nhưng đã không còn dáng vẻ yếu đuối như hôm qua.
Trông anh vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại.
"Cá Nhỏ dậy rồi à? Đồ ăn sáng sắp xong rồi." Bách Trầm nói.
Chúc Du ậm ừ đáp lại.
Bách Trầm hỏi: "Hôm qua em không ăn gì à? Anh thấy còn có gói mì."
Gói mì Chúc Du bỏ dở vẫn để trên bàn, sáng nay Bách Trầm nhìn thấy ngay.
Chúc Du nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, quỳ thẳng người trên giường dang rộng hai tay. Bách Trầm hiểu ý, nhanh chóng bước đến.
Anh cúi xuống ôm Chúc Du vào lòng.
Chúc Du bật khóc nức nở: "Anh ơi, anh đừng để bị bệnh nữa được không?"
"Em lo lắm." Nước mắt cậu rơi như mưa, chẳng mấy chốc đã thấm ướt cả vạt áo Bách Trầm.
Đây là lần đầu tiên Chúc Du chăm sóc người bệnh.
Cậu biết dù một người có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc yếu đuối, nhưng cậu không muốn người đó là Bách Trầm.
Cậu cũng bất lực, cũng hoang mang. Thấy Bách Trầm nằm liệt giường, cậu thà ốm thay anh còn hơn.
Bách Trầm vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng an ủi: "Ừm, anh sẽ không ốm nữa."
"Anh xin lỗi vì đã để Cá Nhỏ lo lắng." Bách Trầm hôn lên trán Chúc Du.
Chúc Du lắc đầu nói không sao.
Họ ôm nhau trong yên lặng một lúc, tiếng nức nở của Chúc Du dần ngừng. Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Anh chưa khỏi hẳn sao đã xuống bếp nấu ăn rồi?!"
"Hết sốt rồi, anh sẽ uống thuốc đúng giờ."
"Không được, anh lên giường nghỉ ngay." Chúc Du kéo bật Bách Trầm lên giường, mặc áo nhảy xuống. "Anh nấu gì? Để em làm tiếp cho!"
"Cháo bí đỏ." Bách Trầm đáp.
Chúc Du xắn tay áo lên, nói: "Để em lo!"
Thấy Bách Trầm do dự, Chúc Du tự tin vỗ ngực: "Em làm được mà! Hôm qua em cũng nấu cháo đó!"
Vài phút sau, mùi khét lan ra từ bếp.
Chúc Du bước ra với giọng điệu ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh: "Hay là... mình gọi chủ nhà đi, em đột nhiên không thích cháo bí đỏ nữa."
Bách Trầm bật cười, giang tay ra. Chúc Du cởi tạp dề, lao thẳng vào lòng anh.
Người yêu của anh đáng yêu quá đi thôi.