Mặt trời nhỏ kiêu kỳ Chúc Du x Trầm lặng tự ti dịu dàng Bách Trầm
Khi mới chuyển đến đây, Chúc Thành mang theo một cậu bé lớn hơn Chúc Du vài tuổi.
Cậu bé có gương mặt thanh tú, hàng lông mày sắc nét, vẫn còn vương chút ngây ngô chưa dứt. Cậu bé cao hơn Chúc Du cả cái đầu, rụt rè núp sau lưng bác quản gia, không dám bước ra chào hỏi gia đình Chúc Du.
Chúc Du tò mò nhìn cậu bé.
Cậu nghe Chúc Thành nói: "Tiểu Du à, gọi anh đi con."
Chúc Du ngoan ngoãn đáp lời: "Anh."
Chúc Thành mỉm cười nói tiếp: "Đây là con trai của bác Bách, từ nay Tiểu Du gọi nhóc ấy là anh trai hoặc anh Tiểu Trầm nhé. Cậu nhóc sẽ sống cùng với nhà ta."
Năm đó Chúc Du sáu tuổi, Bách Trầm mười tuổi (đã điều chỉnh chênh lệch tuổi tác).
"Tại sao ạ? Anh ấy sẽ thành người nhà của Tiểu Du sao?" Lúc này Chúc Du rất gầy, trông chỉ cao bằng đứa trẻ bốn, năm tuổi. Trong khi đó Bách Trầm trước mặt cao hơn cậu cả cái đầu.
Chúc Thành nhìn Bách Trầm với ánh mắt xót xa, bước tới nắm tay cậu bé dẫn đến trước mặt Chúc Du. "Đúng vậy, từ nay Tiểu Du phải đối xử thật tốt với anh trai nhé?"
"Dạ." Chúc Du gật đầu.
Cậu bước tới nắm tay Bách Trầm, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh ơi."
Bách Trầm cúi đầu không nói gì.
Chúc Du không hiểu, lại gọi thêm lần nữa: "Anh ơi."
Một cậu bé xinh xắn nhỏ nhắn với đôi môi mọng nước cùng đôi mắt như tinh linh, long lanh như hạt thủy tinh. Dáng vẻ cậu bé ánh lên vẻ lai Tây, giọng nói mềm mại ngọt ngào, non nớt đáng yêu.
"..." Có lẽ Bách Trầm chưa kịp tiếp nhận việc mình sẽ có một đứa em trai. Anh do dự một lát, chuẩn bị đáp lời.
Nhưng bàn tay đang nắm anh đột nhiên giật mạnh ra, "Ba ơi, con không muốn anh này đâu, anh ấy không thích con!"
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi mọi người kịp phản ứng thì Chúc Du đã bật khóc nức nở.
Trong nhận thức của Chúc Du, không thể có chuyện ai đó không thích nhóc. Bách Trầm không đáp lời chứng tỏ anh không thích cậu bé.
Khi Chúc Thành định ôm Chúc Du, cậu liền chui tuột khỏi vòng tay ông, đứng sang một bên khóc thét lên.
Cả căn nhà vang vọng tiếng khóc của Chúc Du.
"Tiểu Du, này Tiểu Du, anh ấy mới đến nhà mình, con để anh làm quen đã nhé?" Chúc Thành cũng không biết dỗ trẻ con, ông ngồi xổm trước mặt Chúc Du tìm cách giải thích.
Chúc Du khóc đến đỏ cả mặt, thở không ra hơi, nước mắt nước mũi nhễ nhại. Cậu nói: "Con không muốn..."
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã được một vòng tay ấm áp ôm chặt.
Mùi hương dễ chịu xộc vào mũi Chúc Du, câu nói trong miệng cậu bị kẹt lại. Trên đầu vang lên giọng nói thanh niên còn non nớt của Bách Trầm: "Xin lỗi Cá Nhỏ."
Chúc Du vùi mặt vào ngực Bách Trầm, nước mắt ngừng rơi. Cái ôm của anh trai... ấm áp quá đi thôi.
"Anh không phải không thích em." Bách Trầm tiếp tục, giọng điệu nghe rất chín chắn, mang theo vẻ thành thục không thể ngờ ở độ tuổi của anh. "Anh thích Cá Nhỏ."
Chúc Du khịt mũi, dụi hết nước mắt và nước mũi lên người Bách Trầm, "Anh ơi."
Cậu nhoẻn miệng cười.
Cứ thế Bách Trầm trở thành "anh trai" của Chúc Du, nhưng không phải kiểu anh trai như Chúc Đình.
Cái chết đột ngột của ba mẹ khiến Bách Trầm như quả bóng bị họ hàng đá qua đá lại. Cuối cùng, người bạn cũ của ba anh đã đưa anh về nhà mình.
Sau khi dỗ Chúc Du vào phòng ngủ, họ bước ra ngoài. Chúc Thành ngồi xổm trước mặt Bách Trầm, vỗ vai cậu bé, thở dài: "Tiểu Trầm, từ nay con cứ coi đây là nhà mình nhé."
"Chú và Tiểu Du đều rất vui lòng." Chúc Thành nói.
Bách Trầm ngơ ngác nhìn Chúc Thành. Nửa năm qua, anh đã sống ở rất nhiều nơi, giờ lại đến đây sao?
"Lần này là bao lâu ạ?" Mặc dù có phần vô lễ, Bách Trầm vẫn muốn biết mình sẽ bị đưa đến nhà khác vào lúc nào.
"Gì cơ?"
Bách Trầm đổi cách nói: "Con có thể ở đây bao lâu?"
Chúc Thành sửng sốt, rồi mắt đỏ lên. Ông ôm lấy Bách Trầm, xoa xoa tóc sau đầu cậu bé, khàn giọng đáp: "Muốn ở bao lâu cũng được, bọn ta có thể nuôi con cả đời."
"Từ nay con có thể coi chú dì như ba mẹ, coi Tiểu Du như em ruột." Ông nói.
Bách Trầm nắm chặt áo Chúc Thành, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào: "Cảm ơn chú."
"Cạch!" Cửa phòng bật mở. Chúc Du thò đầu ra. Tóc cậu nhóc vì ngủ nên xoăn tít, chỏm tóc dựng đứng. Cậu dụi mắt nhìn hai người nói thẳng: "Ồn quá ạ."
Chúc Thành cũng đưa tay ôm cả Chúc Du vào lòng, "Là lỗi của ba. Tiểu Du, từ nay phải đối xử tốt với anh nhé."
"Con biết rồi!" Chúc Du vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ông, chủ động nắm tay Bách Trầm kéo vào phòng.
"Anh ơi, tụi mình cùng ngủ trưa đi." Chúc Du ngoảnh lại nhìn Bách Trầm với ánh mắt đầy mong đợi.
Nếu Bách Trầm từ chối, bé Chúc Du chắc chắn sẽ oà khóc ngay giây tiếp theo mất.
Anh nhìn sang Chúc Thành, ông gật đầu: "Nếu con muốn, không cần hỏi ý kiến bọn ta đâu."
Bách Trầm gật đầu đồng ý. Hai đứa trẻ cởi giày leo lên giường. Chúc Du ngoan ngoãn chia chăn cho Bách Trầm, nhìn lên trần nhà nói: "Anh ơi, từ nay em sẽ bảo vệ anh."
"Cảm ơn Cá Nhỏ."
Chúc Du chủ động nắm lấy tay Bách Trầm. Bàn tay ấm áp của cậu nhanh chóng truyền hơi ấm sang bàn tay lạnh giá của Bách Trầm. "Tụi mình ngủ thôi anh."
Cứ như vậy, Bách Trầm mười tuổi chuyển đến sống chung với Chúc Du sáu tuổi, có thêm một cậu em trai đáng yêu hết sức nhưng nghịch ngợm vô cùng.
Trẻ con ở độ tuổi này thường bị cả nhà "xua đuổi" vì quá hiếu động. Người lớn không có sức chơi cùng Chúc Du, ngay cả Long Ngạo Thiên và Lưu Ba cũng tránh ở chung phòng với cậu bé.
Chỉ có Bách Trầm sẵn lòng chơi cùng Chúc Du.
"Anh ơi, miệng em khó chịu quá." Chúc Du đột nhiên nói.
Hai đứa trẻ ngồi sát nhau trong vườn sau. Một đứa vừa vào lớp một, một đứa vừa lên lớp năm vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.
Chúc Du chơi đến nỗi tay đầy bùn đất, mặt mũi cũng lấm lem. Bách Trầm bên cạnh đang cầm khăn tay kiên nhẫn lau người cho em.
Nghe Chúc Du than thở, Bách Trầm vội bảo em há miệng ra kiểm tra nhưng không thấy chiếc răng nào bị sâu. "Em đau răng à?"
Chúc Du ngậm miệng lắc đầu nói: "Kem vị dâu tây sẽ chữa khỏi cho Cá Nhỏ đó nha."
Bách Trầm: ...
"Không được, sáng nay em đã ăn một cây rồi." Ở nhà có quy định mỗi ngày mỗi đứa chỉ được ăn một cây kem nhỏ.
Bách Trầm từ chối dứt khoát.
Chúc Du: "Dạ."
Cậu bé thè lưỡi, đảo mắt hỏi: "Anh ơi, sáng nay anh đã ăn kem chưa?"
Bách Trầm lắc đầu. Anh không thích đồ ngọt. Mắt Chúc Du sáng rỡ, "Vậy anh chia cho em phần của anh đi!"
Hôm nay Chúc Du mặc áo sơ mi hồng với quần yếm xanh cài huy hiệu hình chú chó nhỏ trên ngực. Vì chân ngắn tũn nên khi ngồi trên ghế, chân của cậu chỉ có thể treo lơ lửng trên không.
Đáng yêu vô cùng.
"Không được." Bách Trầm vẫn lắc đầu. "Em sẽ đau bụng mất."
Sống trong môi trường ấm áp của nhà họ Chúc một thời gian, Bách Trầm đã cao thêm không ít, gò má hóp ngày trước giờ đã đầy đặn hơn nhiều.
Gương mặt càng thêm tuấn tú. Chúc Du thích tất cả những gì xinh đẹp, kể cả con người. Bách Trầm với cậu bé chính là "vật phẩm" đẹp đẽ ấy.
Chúc Du nhìn anh, trong mắt lấp lánh nước mắt, hỏi: "Anh không thích Cá Nhỏ nữa ư?"
"Anh thích Cá Nhỏ mà." Bách Trầm khẳng định.
Chúc Du ngay lập tức hỏi: "Anh ơi, anh cho em ăn kem của anh được không ạ?"
Đôi mắt cún con đáng yêu nhìn Bách Trầm không chớp. Trái tim Bách Trầm rung động, bị đánh gục bởi sự dễ thương của em trai. Anh chỉ muốn thấy em vui vẻ.
"Xin anh mà anh Tiểu Trầm ơi, sau này em sẽ trả lại anh. Cá Nhỏ thèm kem vị dâu lắm rồi." Chúc Du chắp tay tạo dáng cung hỷ phát tài.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, trong trẻo như bánh gạo nếp.
Một lát sau, Bách Trầm mềm lòng đứng dậy bảo: "Em chỉ được ăn nửa cây thôi nhé."
"Dạ! Em nghe lời anh Tiểu Trầm!" Đã đến nước này, cứ lừa được kem đã, ăn hết rồi tính sau, anh đâu có mò vào bụng cậu lấy kem ra được!
Không lâu sau, Bách Trầm cầm kem chạy ra.
Chúc Du đứng dậy chắp tay cung kính cúi chào Bách Trầm tận hai lần, "Cảm ơn anh Tiểu Trầm. Anh Tiểu Trầm tốt nhất, Cá Nhỏ sẽ mãi mãi thích anh!"
Ngọt như mía lùi.
Bách Trầm đưa kem cho Chúc Du. Cậu bé ngồi xuống ghế, vỗ vào chỗ trống bên cạnh bảo anh ngồi xuống bên cạnh em.
Bách Trầm vừa ngồi xuống, Chúc Du đã li.ếm một miếng kem rồi hỏi: "Mấy ngày nữa em đi học, anh cũng đi học luôn sao?"
"Ừm, chú bảo anh sẽ học cùng trường với em." Bách Trầm gật đầu.
Nhân lúc anh nói, Chúc Du há miệng rộng một cái, cây kem to bằng bàn tay chỉ còn trơ lại phần đáy.
Bách Trầm: ......
Chúc Du phồng hai bên má trông ngây thơ vô (số) tội cực kỳ.
"A—" Chúc Du ngửa cổ há miệng thổi ra một luồng hơi lạnh dài, "Lạnh quá à—"
Miếng kem trong miệng lộn vài vòng rồi bị nuốt chửng.
"Hì hì, em ăn hết rồi." Chúc Du thè lưỡi ra cho Bách Trầm xem. Kem lạnh đến nỗi lưỡi của cậu trắng bệch.
"..." Bách Trầm mặt lạnh như tiền nói: "Cá Nhỏ là nhóc nói dối."
"Cá Nhỏ không phải là nhóc nói dối." Chúc Du lập tức sửa lại.
"Cá Nhỏ nói chỉ ăn nửa cây."
Chúc Du khoa tay: "Nhưng miệng em to thế này cơ—"
Bách Trầm quay mặt đi, "Dù sao em cũng là nhóc nói dối."
Chúc Du nắm tay Bách Trầm, nghiêm túc cải chính: "Cá Nhỏ không phải là nhóc nói dối."
Hai anh em tranh luận suốt buổi chiều về việc Cá Nhỏ có phải nhóc nói dối hay không.
Đến tận bữa tối, Chúc Du vẫn lải nhải: "Anh Tiểu Trầm ơi, Cá Nhỏ không nói dối đâu mà."
Mọi người ngồi trên bàn đều nhìn Bách Trầm bên cạnh Chúc Du với vẻ mặt khó hiểu.
Ban đầu chỗ ngồi của Bách Trầm đối diện Chúc Du, nhưng cậu bé thấy bất tiện khi nói chuyện nên đuổi anh trai Chúc Đình đi, nhường chỗ cho Bách Trầm.
Chúc Đình đã là học sinh cấp ba, rõ ràng không muốn cãi nhau với đứa tiểu học nên chủ động đổi chỗ ngay khi em trai yêu cầu.
Với hắn mà nói, Chúc Du ăn uống bừa bãi, thích động tay động chân, đồ ăn vương vãi khắp nơi, không những bôi lên người mình mà còn bắn sang người khác. Hắn chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Nhưng đó là Chúc Du của ngày xưa.
Chúc Du bây giờ đâu còn thế.
Bách Trầm cúi đầu. Trước mặt nhiều người như vậy, anh đành nói lời chiều lòng em: "Ừm, Cá Nhỏ không nói dối."
"Tuyệt quá!" Hiển nhiên Chúc Du cố tình hỏi vào lúc này.
Đúng là đồ quỷ nhỏ!
Bách Trầm thầm nghĩ.
Chúc Du dựa vào người Bách Trầm, "Anh Tiểu Trầm ơi, sau này đi học, tụi mình cùng đi cùng về nhé."
"Đừng như anh Đình, toàn không đợi em thôi."
Chúc Đình bên kia bàn lạnh lùng nói: "Rõ ràng tại em lề mề, anh suýt muộn học."
"Cá Nhỏ đâu có lề mề." Chúc Du chống nạnh phùng má.
Bách Trầm gắp thịt cho em, "Anh sẽ đợi em."
......
Cuộc trò chuyện của họ ấm áp khó tả, trông thân thiết như hình với bóng. Hai vợ chồng và bà cụ nhìn nhau mỉm cười, chẳng nói gì.
Đêm khuya, Bách Trầm vừa cất cuốn nhật ký đi thì tiếng gõ cửa vang lên.
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Bách Trầm giấu cuốn nhật ký rồi ra mở cửa.
Chúc Du nhỏ nhắn trong bộ pyjama cún con rộng thùng thình. Em đội mũ trùm đầu có đôi tai chó dài lủng lẳng, ôm chú chó bông to hơn cả người, đứng chân trần trước cửa phòng anh.
Bách Trầm cởi dép của mình ra, quỳ xuống xỏ vào chân em rồi mới đứng lên nói: "Cá Nhỏ, hôm nay có sấm chớp gì đâu."
Mấy hôm trước mưa to, Chúc Du lấy cớ sợ sấm sét nên đã ngủ nhờ phòng anh ba đêm liền.
Nhưng hôm nay trời đẹp như tranh.
Chúc Du ngửa đầu nhìn anh, hỏi với vẻ đương nhiên: "Anh không thích Cá Nhỏ nữa ư?"
"Anh thích mà." Bách Trầm bất lực.
Có lẽ bởi ba mẹ mất sớm, lại bị họ hàng xa lánh đùn đẩy suốt nửa năm, Bách Trầm mang vẻ chín chắn trưởng thành không thuộc về lứa tuổi của mình.
Chúc Du chống nạnh: "Vậy anh cho Cá Nhỏ ngủ cùng anh nha!"
"Hai chuyện này liên quan gì nhau?"
Chúc Du suy nghĩ một lát: "Anh không cho Cá Nhỏ ngủ cùng là không thích Cá Nhỏ. Anh không thích Cá Nhỏ thì Cá Nhỏ sẽ buồn lắm lắm."
Giọng cậu bé ngọt lịm như kẹo bông.
Một đứa nhóc bảy tuổi mà lý sự thế cơ đấy.
Bách Trầm không biết nên cười hay không.
"..." Sau vài giây do dự, anh vẫn nghiêng người cho Chúc Du vào.
Được chấp thuận, Chúc Du nhảy cẫng lên sung sướng. Đôi dép to đùng trên chân lạch bạch theo từng bước chân vào phòng.
Như cá gặp nước, cậu bé trèo lên giường ngay.
Cậu quỳ gối chống tay lên đệm, đá chiếc dép đi rồi lăn như quả bóng sang góc giường.
"Anh Tiểu Trầm ơi, em sẵn sàng ngủ rồi đó." Chúc Du trùm chăn kín mít, thò mỗi cái đầu ra ngoài.
Bách Trầm tắt đèn phòng, chỉ để lại chiếc đèn ngủ mờ ảo.
Vừa lên giường kéo chăn, Chúc Du đã lăn vào ôm chặt lấy eo anh.
Bỗng Bách Trầm hỏi: "Cá Nhỏ, hôm nay em ghi nhật ký chưa?"
Trước đây thấy anh viết nhật ký, Chúc Du đòi viết theo nhưng chưa biết viết nhiều chữ.
Chúc Du khóc lóc đòi một trận, Bách Trầm đành lập hai tài khoản WeChat, bảo em gửi tin nhắn thoại thuật lại chuyện hàng ngày.
Và còn yêu cầu anh nhắc nhở viết nhật ký mỗi tối.
Nhờ vậy, Chúc Du học được cách gửi tin nhắn thoại.
Nghe xong câu hỏi của Bách Trầm, Chúc Du lăn như chong chóng sang phía bên kia giường.
"Em ngủ rồi." Chúc Du nhắm tịt mắt tuyên bố.
Bách Trầm khoanh tay, bất đắc dĩ nhìn em giả vờ ngủ, "Nghe nói người đang ngủ sẽ giơ tay trái lên."
Người "đang ngủ" nào đó giơ tay phải lên.
Vài giây sau lại lặng lẽ đổi sang tay trái.
Bách Trầm tiếp tục: "Còn nghe nói sẽ nhấc cả chân phải lên nữa."
Thế là người "đang ngủ" nào đó liền nhấc chân phải lên theo.
Bách Trầm bật cười đầy bất lực.
Anh tựa lưng vào đầu giường, tiếp tục diễn kịch: "Xem ra bé Chúc Du thật sự đã ngủ say rồi."
Người "ngủ say" nào đó trên giường có vẻ khoái chí lắm.
Bách Trầm nhìn Chúc Du bằng ánh mắt đầy trìu mến.
Chúc Du hé mắt liếc trộm anh.
Phát hiện Bách Trầm đang nhìn mình với vẻ mặt nửa cười nửa không, cậu bé giật mình giơ tay chân cứng đờ.
Tay mỏi quá...
Chân cũng thế...
Sao anh Tiểu Trầm vẫn chưa ngủ vậy nhỉ?
Bé Chúc Du không hiểu nổi, bèn giả vờ lười biếng duỗi người, mở mắt ra ngơ ngác: "Anh Tiểu Trầm ơi, anh chưa ngủ ạ? Cá Nhỏ ngủ được một giấc luôn rồi đó."
Bách Trầm phá lên cười. Tiếng cười trầm ấm vang lên từ cổ họng, giọng nói của thiếu niên chưa qua tuổi dậy thì vẫn còn chút non nớt nhưng vô cùng dịu dàng.
Chúc Du chưa từng thấy anh cười như vậy.
Một nụ cười không chút lo âu, ấm áp, xuất phát từ trái tim.
Thế là cậu bé buột miệng: "Anh Tiểu Trầm đẹp trai quá!"
Nụ cười trên môi Bách Trầm dần tắt, anh lại giả vờ nghiêm túc: "Thế hôm nay Cá Nhỏ có ghi nhật ký không?"
Chúc Du bật dậy, hào hứng đáp: "Có chứ ạ!"
"Nhưng anh Tiểu Trầm ơi, Cá Nhỏ quên mang điện thoại rồi." Bé Chúc Du nghiêng đầu làm bộ khó xử.
Bách Trầm đưa điện thoại của mình cho em, mở sẵn trang chat, "Hôm nay dùng tạm của anh, gửi cho chính em ấy."
Chúc Du ôm chặt chiếc điện thoại. Cậu nhận ra vài chữ đơn giản trên màn hình - một chữ kèm biểu tượng:
[Cá] Nhỏ.
"Cá Nhỏ không phải cá nhỏ này." Chúc Du sốt ruột giải thích.
Bách Trầm hiểu ý - em không phải con cá này.
"Ừm, Cá Nhỏ không phải cá nhỏ." Anh gật đầu, "Cá Nhỏ là chú cún con đáng yêu."
"Em cũng không phải Long Ngạo Thiên!" Chúc Du phụng phịu.
Nói xong, cậu nhấn nút ghi âm.
Giọng trẻ con ngọt như mía lùi vang lên: "Ngày 23 tháng 8 năm 20XX..."
Bỗng cậu ngập ngừng, không nhớ hôm nay là ngày mấy, quay sang nhìn Bách Trầm cầu cứu.
Bách Trầm nhếch môi, khẽ nhắc: "Thứ Bảy ngày 23."
Chúc Du tiếp tục: "Thứ Bảy ngày 23, trời đẹp, tâm trạng vui. Sáng nay mình ăn hai quả trứng, uống sữa không đường nhưng không hết, nhờ anh Tiểu Trầm uống giúp. Xong bữa sáng, tụi mình..."
Sáu mươi giây trôi qua, Chúc Du nhớ lời Bách Trầm dặn phải ngừng ghi âm khi điện thoại rung.
Cậu bé thả tay khỏi nút thu âm, gửi xong đoạn voice liền tiếp tục: "Tụi mình ra công viên chơi với Long Ngạo Thiên."
"Mình muốn chơi trò cưỡi ngựa với nó, nhưng anh Tiểu Trầm không cho. Cá Nhỏ giận lắm! Sau đó được anh mua kẹo bông cho nên mình hết giận rồi. Mình quyết định đợi anh Tiểu Trầm lớn lên sẽ chơi trò cưỡi ngựa với anh!"
Cậu thả tay ra.
Bách Trầm nhân cơ hội lên tiếng: "Anh không đồng ý chơi trò đó với em."
"Nhưng em đồng ý rồi." Chúc Du nói.
Bách Trầm: ...
Chúc Du: "Anh Tiểu Trầm không thích Cá Nhỏ nữa ư?"
Bách Trầm: ...
Chúc Du càng ngày càng thích hỏi câu này, như thể đó là "tuyệt chiêu" phong ấn Bách Trầm vậy.
Chúc Du nhấn nút ghi âm tiếp: "Trưa nay ăn tôm hùm và sò, ngon ơi là ngon. Ăn xong, mình và anh Tiểu Trầm ra vườn sau chơi trốn tìm. Anh cho mình ăn kem của anh, Cá Nhỏ vui lắm!"
"Tối nay tụi mình ăn cà chua và rất nhiều món ngon khác. Anh Tiểu Trầm còn cho mình ngủ cùng nữa cơ. Cá Nhỏ thích anh Tiểu Trầm nhất trên đời!"
Chúc Du ngoan ngoãn trả điện thoại cho Bách Trầm, "Anh Tiểu Trầm ơi, em ghi nhật ký xong rồi."
Bách Trầm cất điện thoại lên đầu giường, cùng em nằm xuống. Chúc Du lăn vào nắm chặt tay anh, đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn Bách Trầm chằm chằm.
Bách Trầm ôm em vào lòng, bảo: "Khi nào Cá Nhỏ vào lớp một, em cũng tập viết nhật ký vào sổ giống như anh nhé."
"Dạ." Chúc Du gật đầu đồng ý.
"Giờ ngủ thôi, mai mình còn đi sở thú."
"Có gấu trúc khổng lồ không anh?"
"Có."
"Rắn hổ mang thì sao?"
"Cũng có."
"Có Gấu Anh và Gấu Em không ạ?"
"Không."
"Thế Người Dơi? Cường trọc đầu? Cừu Vui Vẻ?"
"......"