Mặt trời nhỏ kiêu kỳ Chúc Du x Trầm lặng tự ti dịu dàng Bách Trầm
Những câu hỏi viển vông của Chúc Du nhiều không đếm xuể. Điều khó khăn nhất khi ngủ cùng Chúc Du chính là dỗ em ngủ.
Phải mất nửa tiếng Chúc Du mới chịu thiếp đi.
Bách Trầm đắp chăn cho em, để mặc bàn tay nhỏ nắm chặt ngón tay mình rồi cũng nhắm mắt đi ngủ.
Nửa đêm, một cái đầu tóc rối bù chui tọt vào lòng anh.
—
Sáng sớm hôm sau.
Bách Trầm bị Chúc Du đánh thức. Cậu bé quỳ bên cạnh liên tục đẩy đẩy cánh tay anh. "Anh ơi, anh Tiểu Trầm ơi!"
"Chúng ta đi xem động vật thôi!" Giọng điệu vô cùng phấn khích.
Bách Trầm hé mắt, thở dài một hơi: "Cá Nhỏ đi thay quần áo, đánh răng rửa mặt đi."
"Nhưng Cá Nhỏ không biết mặc quần áo." Chúc Du ám chỉ chiếc quần yếm rắc rối kia.
"Vậy Cá Nhỏ đi vệ sinh trước, lát nữa anh mặc đồ giúp em."
"Dạ!" Chúc Du nhảy xuống giường, đi đôi dép to đùng của Bách Trầm chạy về phòng mình.
Khi họ ăn sáng xong cũng đã chín giờ sáng. Bác quản gia đưa hai đứa trẻ đến sở thú.
Ngồi trên xe tham quan, Chúc Du nắm chặt tay Bách Trầm, chỉ vào con hổ bên ngoài nói: "Hổ kìa!"
"Ừm." Bách Trầm gật đầu.
Họ thuê riêng chiếc xe, trên xe chỉ có tài xế và ba người họ.
"Em nuôi hổ được không anh?"
"Không được."
"Tại sao? Em đã nuôi Long Ngạo Thiên rồi mà."
"Chó và hổ khác nhau."
Bác quản gia phía sau cười hiền, "Nếu cậu chủ nhỏ muốn, chúng ta có thể trở về hỏi phu nhân. Chỉ cần làm đủ thủ tục, xin giấy phép là có thể nuôi rồi."
Ánh mắt Chúc Du lập tức sáng rỡ. Cậu quỳ trên ghế, quay lại nhìn bác quản gia hỏi: "Thật ư? Vậy con muốn nuôi một con hổ siêu to khổng lồ!"
Tài xế ngồi phía trước lên tiếng: "Dù có giấy phép nhưng vẫn không khuyến khích nuôi tư nhân. Hổ là động vật ăn thịt, không ai đảm bảo được an toàn."
"Nghe thấy chưa? Hổ sẽ ăn thịt Cá Nhỏ đấy." Bách Trầm cố ý hạ giọng đe dọa.
Chúc Du che mặt hét lớn: "Áaaaa!"
Quả thật là cái còi thành tinh.
"Liệu hổ có ăn thịt anh không?" Bé Chúc Du hỏi.
Bách Trầm gật đầu, "Có."
Ngay lập tức, mọi người đều nghe thấy tiếng nức nở của Chúc Du. Bách Trầm giật mình. Trước khi anh kịp phản ứng, cậu bé đã khóc thét lao vào lòng anh, "Đừng ăn thịt anh! Đừng ăn thịt anh! Ăn thịt Cá Nhỏ đi cũng được!"
Nước mắt nước mũi tèm lem.
Bách Trầm vỗ nhẹ lưng em, vừa bất lực vừa âu yếm: "Chúng ta không nuôi hổ là được."
"Không nuôi nữa! Em không xem hổ đâu!" Người trong lòng anh lắc đầu như chong chóng. "Nó là đồ xấu xa!"
Khi Chúc Du rời khỏi lòng Bách Trầm, áo anh đã ướt đẫm một mảng.
Tài xế phía trước cười lớn lái xe rời khỏi khu vực của hổ, "Tình cảm hai câu chủ thật tốt quá."
Họ chuyển sang xem gấu trúc và tất cả các loài động vật Chúc Du muốn xem.
Trưa hôm đó, họ ăn ở ngoài trời.
Buổi chiều, hai người đến rạp chiếu phim tư nhân để xem bộ phim yêu thích của Chúc Du, "Những chú gấu Boonie".
Nhìn thấy con hổ xuất hiện trong phim, Chúc Du lại khóc lóc đòi về vì sợ hổ ăn thịt.
Bách Trầm dỗ dành mãi, cuối cùng em cũng bình tĩnh lại sau khi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Anh bế Chúc Du ra khỏi rạp chiếu phim.
Chúc Du khá nhỏ con so với bạn bè cùng trang lứa, trong khi Bách Trầm lớp năm đã cao bằng học sinh cấp hai nên bế em trông rất tự nhiên.
Bác quản gia đứng ngoài cửa thì thầm: "Để tôi bế cho, cậu chủ Bách."
Bách Trầm lắc đầu, thấp giọng đáp: "Không sao, cháu bế được."
Khuôn mặt của Chúc Du tựa vào vai anh, nước dãi làm ướt đẫm nửa bên áo.
Một tuần sau, cả hai bắt đầu năm học mới.
Bách Trầm vừa mặc đồ giúp em vừa dặn: "Ở trường không được đánh nhau. Nếu ai bắt nạt em, phải gọi anh ngay."
Ngôi trường của họ là sự kết hợp của trường tiểu học, trường trung học cơ sở và trường trung học phổ thông, được chia thành ba khu riêng biệt. Mỗi khuôn viên đều rất rộng. Nếu muốn tìm cậu học sinh tiểu học Chúc Du sẽ phải đi bộ một quãng đường dài.
"Em biết rồi." Chúc Du đáp.
"Em biết dùng đồng hồ thông minh gọi điện chứ?"
"Dạ biết."
"Thử gọi cho anh xem nào."
Chúc Du lật danh bạ trên đồng hồ, tìm thấy Bách Trầm trong mục liên lạc ưa thích duy nhất.
Cậu bé bấm gọi.
Điện thoại trong túi Bách Trầm vang lên. Chúc Du hào hứng: "Anh ơi, mau nghe đi!"
Bàn tay đang định cúp điện thoại bỗng dừng lại. Dưới ánh mắt mong đợi của em, Bách Trầm nhấn nút trả lời. Chúc Du giơ cổ tay lên, thì thầm: "Anh Tiểu Trầm ơi."
"Ơi."
Chúc Du đưa đồng hồ sát môi, giọng ngọt như kẹo: "Cá Nhỏ thích anh Tiểu Trầm nhất!"
Bách Trầm xoa đầu em, nở nụ cười ấm áp.
Xe đưa họ đến trường.
Sau khi đưa Chúc Du vào lớp rồi vội vã chạy về lớp mình, Bách Trầm suýt nữa đã muộn học.
Vừa mới học xong tiết thứ hai buổi sáng, Bách Trầm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Chúc Du. Anh vội vã chạy ra hành lang nghe điện thoại: "Cá Nhỏ, có ai bắt nạt em à?"
Bên kia, Chúc Du ngoan ngoãn gục mặt xuống bàn, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào mặt bàn. Nghe thấy giọng Bách Trầm, chỏm tóc trên đỉnh đầu em dựng đứng cả lên.
Cậu bé lắc đầu đáp: "Cá Nhỏ không bị bắt nạt đâu."
"Cá Nhỏ chỉ nhớ anh thôi." Chúc Du đung đưa đôi chân nhỏ.
Bách Trầm thở phào nhẹ nhõm, "Ngoan ngoãn học bài, chiều là có thể gặp nhau rồi."
"Còn lâu lắm ạ." Chúc Du thở dài não ruột, "Học hành chán thật, phải xa anh lâu thế này."
"Cá Nhỏ phải ăn uống đầy đủ, sau này lớn lên sẽ không phải xa anh lâu như vậy nữa." Bách Trầm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt buồn bã của Chúc Du bên kia điện thoại lúc này.
"Thật không anh?" Mắt Chúc Du sáng lên.
Bách Trầm gật đầu, "Tất nhiên rồi."
"Dạ dạ." Chúc Du gật đầu lia lịa.
Lại được anh dỗ cho vui rồi.
Vào giờ nghỉ trưa, Chúc Du lại gọi điện cho Bách Trầm. Trường cậu học là trường quốc tế, học sinh có ký túc xá và giường riêng để nghỉ trưa.
Chúc Du ngồi xổm trên ban công nói chuyện điện thoại với Bách Trầm.
"Anh Tiểu Trầm ơi, Cá Nhỏ ăn hết cơm trưa rồi. Cô giáo còn khen em nữa đấy." Giọng Chúc Du hào hứng như đang khoe công vậy.
"Ừm, Cá Nhỏ giỏi quá."
Chúc Du mỉm cười đứng dậy xoay vòng, "Anh Tiểu Trầm khen em rồi!"
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm ấm.
Lời nói của anh đầy vẻ cưng chiều nhưng Chúc Du không nhận ra. Cậu chỉ biết là Bách Trầm đang cười rất vui vẻ.
"Giờ Cá Nhỏ ngủ trưa đi, tối anh lại khen em tiếp."
"Thật không anh?" Chúc Du sốt ruột muốn lên giường đi ngủ ngay, nhưng sau đó lại nhớ ra chưa chào tạm biệt Bách Trầm. "Được được, em đi ngủ đây. Chúc anh ngủ trưa an giấc."
Chúc Du vội vàng cúp máy leo lên giường. Đứa trẻ bên cạnh ngóc đầu lên, thì thầm với Chúc Du: "Cậu vừa gọi điện cho ai thế?"
"Anh Tiểu Trầm á." Chúc Du đáp.
"Anh trai cậu tốt thật, anh mình toàn quát thôi."
Chúc Du nghĩ đến Chúc Đình lúc nào cũng mặt lạnh hung dữ, vội lắc đầu như muốn xua tan hình ảnh đó, thay bằng khuôn mặt Bách Trầm. "Anh hai nhà mình cũng hung dữ lắm, nhưng anh Tiểu Trầm thì siêu tốt."
Cậu bé đối diện nằm xuống, não bắt đầu phân tích lời nói của Chúc Du.
Khi đứa trẻ hiểu ra thì Chúc Du đã ngủ say từ lúc nào.
Sau tiết học thứ hai vào buổi chiều, Bách Trầm lại nhận được cuộc gọi từ Chúc Du.
Giọng Chúc Du nghe ủ rũ không thôi: "Anh Tiểu Trầm ơi, em xin lỗi. Cá Nhỏ biết suốt ngày gọi điện làm phiền anh là không tốt, nhưng Cá Nhỏ nhớ anh quá à."
"Nhớ anh đến nỗi mắt Cá Nhỏ sắp rơi rớt ngọc trai luôn rồi này." Bé Chúc Du ngồi xổm trong góc phòng, vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Bách Trầm thấy tim mình như tan chảy bởi giọng nói ngọt ngào đáng yêu của em.
"Không sao đâu, sau này muốn gọi thì cứ gọi, anh không thấy phiền đâu." Anh nhẹ nhàng dỗ dành.
Chúc Du chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, "Thật không ạ? Anh thật sự sẽ không giận Cá Nhỏ chứ?"
"Ừm, anh sẽ không bao giờ thấy Cá Nhỏ phiền đâu." Bách Trầm khẳng định.
Câu nói ấy lại dỗ Chúc Du vui vẻ trở lại.
......
Vài năm sau, Bách Trầm học lớp mười hai còn Chúc Du học lớp tám.
Cậu vẫn thích quấn lấy Bách Trầm, cuối tuần không đi chơi với bạn bè mà chỉ muốn ở bên anh.
Cấp ba có tiết tự học buổi sáng, hơn sáu giờ Bách Trầm đã phải đến trường.
Bởi thế Chúc Du cũng không dám ngủ nướng nữa. Mỗi ngày, chuông báo thức vừa reo là cậu dậy ngay, nhất định phải cùng anh đi học về. Khoảng năm Bách Trầm vào lớp mười, anh đã không cho Chúc Du ngủ chung nữa.
Dù Chúc Du có ăn vạ ầm ĩ thế nào cũng không lay chuyển được Bách Trầm.
Bà nội muốn khuyên Bách Trầm trước tiên cứ cho Chúc Du thời gian thích nghi, đừng đột ngột cấm đoán em như vậy.
Bách Trầm hiểu rất rõ Chúc Du. Cậu là chúa tể trong việc sử dụng mọi cách khóc lóc và làm ầm ĩ để đạt được mục đích của mình.
Bách Trầm ngồi xổm trước mặt Chúc Du đang khóc, bình tĩnh nói: "Nếu Cá Nhỏ nhất định phải ngủ với anh thì ở bên ngoài đừng gọi anh là anh Tiểu Trầm nữa, chúng ta cũng không đi học về chung, giờ ra chơi cũng không được gọi điện thoại cho anh."
"Em không chịu đâu!" Chúc Du bướng bỉnh.
"Anh sẽ cúp máy ngay, em gọi anh cũng không nghe đâu."
Cái miệng ba mươi sáu độ thốt ra những lời âm độ khiến Chúc Du tức giận không thôi. Cậu há to miệng chuẩn bị gào khóc nhưng Bách Trầm đã ngăn lại: "Cá Nhỏ, không được khóc."
"Anh đang thương lượng với em." Đôi mắt anh tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, thốt ra từng từ một cách chậm rãi. "Hôm nay chúng ta phải giải quyết xong chuyện này, được không?"
"Nếu em cứ khóc, không những không được ngủ với anh, không được gọi anh là anh Tiểu Trầm, không được đi học chung, mà anh cũng sẽ không nghe điện thoại của em nữa."
Bách Trầm và cả nhà đều nhận ra Chúc Du dường như quá phụ thuộc vào anh.
Chúc Du nức nở, đành nghẹn ngào nói: "Cá Nhỏ không ngủ với anh nữa."
"Nhưng anh phải chúc em ngủ ngon mỗi tối." Chúc Du bắt đầu đưa ra điều kiện.
Bách Trầm gật đầu, "Được."
Chúc Du lại nói: "Vậy một tuần em ngủ với anh một lần thôi được không?"
Bách Trầm cứng rắn từ chối: "Không được."
Khuôn mặt Chúc Du đỏ bừng nhưng lại không thể làm gì khác. Cậu chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa nói: "Cá Nhỏ không khóc, tại nó tự chảy ra thôi."
Một nỗi chua xót không tên lan tỏa trong lòng Bách Trầm. Anh đưa tay lau nhẹ giọt lệ trên má cậu.
"Anh biết." Bách Trầm nhẹ nhàng nói.
Chúc Du nhìn anh, đôi mắt thoáng chốc lại đẫm lệ. Vài giây sau, cậu nhào vào ôm chầm lấy Bách Trầm, "Anh ơi anh ơi—"
"Cá Nhỏ không định khóc đâu, nhưng em không nhịn được. Em buồn quá thôi." Nước mắt Chúc Du rơi lã chã ướt đẫm áo Bách Trầm.
Bách Trầm vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng bảo: "Ừm, anh biết rồi. Anh xin lỗi Cá Nhỏ."
Dẫu sao thì chuyện này cũng kết thúc ở đó.
Khi chỉ còn cách kỳ thi đại học của Bách Trầm hai tháng, tối hôm đó Chúc Du đang chơi xếp Lego trong phòng anh, còn Bách Trầm ngồi học ở bàn.
Chúc Du được phép chơi trong phòng Bách Trầm, chỉ quay về phòng mình khi đến giờ đi ngủ. Chúc Du tận dụng mọi cơ hội để được ở bên anh.
Chơi mệt, cậu bèn lục cặp sách của Bách Trầm.
Trong đó có rất nhiều đề thi thử, tiếc là Chúc Du chẳng hiểu gì.
Tất cả đều đã được chấm điểm, các môn khoa học tự nhiên đều gần đạt điểm tối đa. Chúc Du thấy vui vì anh mình giỏi ơi là giỏi.
Trong ký ức cậu, tại mỗi buổi lễ khai giảng, Bách Trầm đều lên bục nhận giải và phát biểu với tư cách đại diện cho những học sinh xuất sắc.
Còn về phần cậu, chỉ khi trường hoặc câu lạc bộ cần tuyên truyền mới được phát biểu.
Cậu tiếp tục lật từng trang sách, đột nhiên một chiếc phong thư màu hồng xuất hiện từ giữa các khe hở của cuốn sách.
Khi Chúc Du cầm lên, một mùi hương thoang thoảng phảng phất trước mặt.
Cậu cũng từng nhận được những phong thư tương tự của mấy cô gái xinh xắn gửi tặng. Bách Trầm từng bảo có thể vứt đi hoặc đưa cho anh. Không cần đọc nội dung bên trong, chứ đừng nói đến việc giữ lại.
Chúc Du luôn làm theo những gì anh bảo.
Bởi cậu biết đó là thư tình.
Là cách bày tỏ tình cảm.
Vậy mà giờ Bách Trầm nhận được thư tình lại kẹp trong cuốn tiểu thuyết yêu thích nhất của anh, lại còn cất trong cặp sách mang về nhà.
Chúc Du chợt nhận ra.
Bách Trầm không còn là anh Tiểu Trầm duy nhất của cậu nữa.
Rồi sẽ có một cô gái xinh đẹp xuất hiện để anh san sẻ bớt tình yêu thương dành cho cậu.
Nhưng đó có phải lỗi của Bách Trầm không?
Không đời nào. Chúc Du nghĩ.
Đó là vấn đề của riêng cậu mà thôi.
"Anh." Chúc Du nhìn về phía bàn học, bất chợt gọi.
Bách Trầm không ngẩng đầu, tay cầm bút siết chặt hơn, đáp lại bằng giọng lạnh lùng: "Hửm?"
Chúc Du nhìn bóng lưng anh.
Đó là một dáng vóc cao lớn. Mấy năm nay Bách Trầm càng ngày càng cao, thân hình cũng trở nên cường tráng hơn. Hồi nhỏ cậu từng hứa sẽ bảo vệ anh, nhưng cuối cùng vẫn là Bách Trầm luôn che chở cho cậu.
"Tối qua em mơ thấy anh."
Chiếc bút đen để lại một vệt dài trên tờ giấy kiểm tra của Bách Trầm.
"Anh, anh có mơ thấy Cá Nhỏ không?"
Bách Trầm trấn tĩnh lại, nói dối: "Anh không bao giờ nằm mơ."
"Chẳng công bằng chút nào." Chúc Du cất phong thư vào cặp sách, đứng dậy nói: "Em lúc nào cũng mơ thấy anh."
Bách Trầm im lặng.
"Em buồn ngủ rồi, em về phòng đây."
Bách Trầm vẫn không ngẩng đầu lên, "Ừm."
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên trong phòng, Bách Trầm mới buông bút xuống, xoa xoa thái dương.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống người Bách Trầm nhưng lại khiến anh trông cô đơn đến lạ.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên quay người lại.
Mọi khi Chúc Du luôn đợi anh thúc giục mãi mới chịu về, hôm nay mới chín giờ rưỡi đã đi ngủ rồi. Phải chăng tâm trạng của em không tốt?
Anh nhìn thấy chiếc cặp của mình để trên thảm cùng những mảnh ghép Lego Chúc Du chơi dở.
Tim đập mạnh, anh bước tới nhặt chiếc cặp lên. Quả nhiên phong thư màu hồng vẫn nằm yên trong đó.
Có phải bởi thấy phong thư này nên em mới buồn không? Bách Trầm trong thoáng chốc không biết nên vui hay nên buồn.
Sau đó anh lại nghĩ có khi mình đang suy diễn quá.
Dù Chúc Du có hiểu lầm thì cũng đâu có sao nhỉ? Như vậy Chúc Du sẽ không quấn quýt bên anh nữa.
Thế nhưng vài phút sau, tiếng gõ cửa phòng Chúc Du vang lên khẽ khàng.
Chúc Du đang trùm chăn kín mít bỗng thò đầu ra, ngơ ngác nhìn về phía cửa, khàn khàn hỏi: "Ai đấy?"
Giọng Bách Trầm vọng vào: "Cá Nhỏ, là anh."
Chúc Du vui mừng ngồi thẳng dậy, suýt nữa đã chạy ra mở cửa. Bởi trong ký ức của cậu, Bách Trầm không thích... à không, là gần như chưa bao giờ tự đến phòng cậu.
Ngay sau đó cậu kìm lại được, hỏi: "Anh đến có việc gì?"
"Cá Nhỏ không vui à?"
"Mặc kệ em."
Cậu nhóc đang bước vào tuổi nổi loạn chăng? Bách Trầm thầm nghĩ đến điều này khi nghe ba từ "mặc kệ em" đó.
"Anh đến để giải thích một chuyện." Bách Trầm nói.
Chúc Du thở dài, bước xuống giường mở cửa.
Bách Trầm cầm trên tay cuốn tiểu thuyết, góc phong thư tình lấp ló trong đó.
Chúc Du tức giận đến mức muốn đóng sập cửa ngay, nhưng Bách Trầm đã bước vào phòng. Anh mang theo khí chất áp đảo của người trưởng thành, hương hoa bồ kết mát lạnh ùa vào khiến Chúc Du không hiểu sao chợt thấy chân mềm nhũn.
Chúc Du ngồi xuống bên giường.
Bách Trầm ngồi trên chiếc ghế đối diện cậu.
"Phong thư này không phải của anh." Bách Trầm lấy thư tình ra đưa cho Chúc Du. "Đây là phong bì trống. Khối mười hai chuẩn bị diễn kịch khích lệ tinh thần, lớp trưởng nhờ anh mua giúp."
Chúc Du cẩn thận mở phong thư, bên trong quả nhiên trống rỗng. Chúc Du đương nhiên biết rõ về buổi khích lệ cho khối mười hai.
Bởi vì cậu sẽ đại diện khối cấp hai lên đọc thư khích lệ tinh thần cho các anh chị lớp mười hai.
"Ồ." Chúc Du ngoan ngoãn dán lại phong bì, trả cho Bách Trầm.
Tâm trạng lập tức tốt hơn hẳn.
Nhưng cậu cố che giấu niềm vui trong lòng, tỏ ra vẫn rất buồn bã.
Quả nhiên Bách Trầm bối rối. Không lẽ Chúc Du buồn không phải vì chuyện này? Hay cậu còn chuyện gì khác không vui?
"Cá Nhỏ, xảy ra chuyện gì không vui sao em?" Bách Trầm hỏi.
Chúc Du gật đầu, "Dạo này tâm trạng em không được tốt lắm."
Bách Trầm cúi người, ánh mắt ấm áp nhìn cậu, "Anh có thể giúp gì cho Cá Nhỏ không?"
Chúc Du ngẩng lên, hàng mi dày như cánh bướm. "Tối nay anh có thể ngủ cùng em không?"
"Không được." Bách Trầm từ chối mà không suy nghĩ.
"Dạ."
Chúc Du vẫn chìm trong tâm trạng chán nản. "Không sao đâu, có lẽ ngủ một giấc rồi Cá Nhỏ sẽ hết buồn thôi."
Trông đáng thương biết bao, hệt như chú cún con bị trầm cảm.
Bách Trầm do dự một lát, đành gật đầu bảo: "Thôi được, tối nay anh sẽ ngủ cùng Cá Nhỏ."
Ngay lập tức, cậu nhóc đang ngồi trên giường lao vào lòng anh, "Anh là số một!"
Bàn tay định đẩy ra của Bách Trầm dừng lại giữa không trung.
Một lúc lâu sau, anh mới từ từ đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về lưng Chúc Du.
Nửa tiếng sau.
Hai người nằm đối diện nhau. Chúc Du muốn nắm tay Bách Trầm nhưng bị anh tránh ra.
Thế là cậu tự nắm lấy tay mình. Bách Trầm nằm cách xa một khoảng, Chúc Du không dám tiến lại gần, sợ cậu sẽ đẩy anh rơi khỏi giường.
Đáng thương quá.
"Anh ơi, cảm ơn anh tối nay ngủ cùng em."
"Ừm."
Bách Trầm kéo chăn cho Chúc Du.
Đôi mắt sáng ngời của Chúc Du chăm chú nhìn anh, nhưng Bách Trầm lại nhắm mắt ngay lúc đó.
Chúc Du hạ mi mắt, hàng lông mi che khuất những suy nghĩ trong lòng. Cậu thì thầm: "Anh ơi, giá như tụi mình không bao giờ lớn thì tốt biết mấy."
"Tại sao?"
"Như vậy em có thể mãi được ngủ cùng anh, anh cũng sẽ không nói chúng ta đã lớn rồi, không thể ngủ chung, không thể nắm tay nhau ở bên ngoài nữa."
"Ừm, ai rồi cũng phải lớn."
"Nhưng anh hai cũng đã lớn rồi mà. Ở ngoài, anh ấy vẫn đồng ý nắm tay em. Nếu em muốn ngủ cùng, anh ấy cũng không từ chối."
Bách Trầm không biết phải giải thích thế nào với Chúc Du về chuyện này.
Chúc Du tiếp tục lẩm bẩm: "Thực ra em hiểu mà, bởi vì em và anh hai là anh em ruột nên không sao cả."
"Còn em và anh không phải anh em ruột nên điều đó không thể xảy ra." Giọng Chúc Du nghe có chút tủi thân, "Chúng ta không thể trở thành anh em ruột được."
"Em và anh mãi mãi không thể nắm tay nhau nữa rồi."
Một lúc lâu sau, Bách Trầm mới chậm rãi lên tiếng: "Ngủ đi Cá Nhỏ. Ngày mai chúng ta còn phải đi học."
Chúc Du "dạ" một tiếng, nói: "Chúc anh ngủ ngon."
Bách Trầm đáp lại: "Ngủ ngon."
Chúc Du co người thành một cục nhỏ, hai tay đan vào nhau nắm chặt thành nắm đấm, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, Chúc Du có cảm giác như mình rơi vào một vòng tay ấm áp, bàn tay nhỏ cũng được bàn tay lớn ấm áp kia bao bọc lấy. Nhưng cậu buồn ngủ quá không mở mắt nổi, cũng không biết đây là mơ hay thực.
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo.
Chúc Du ngơ ngác ngồi dậy, bên cạnh đã trống trơn. Không biết Bách Trầm đã rời đi từ lúc nào.
Buồn ngủ quá—
Không muốn dậy sớm thế này.
Nhưng nếu ngủ nướng thì sẽ không thể cùng Bách Trầm đi học được.
Nghĩ đến đó, Chúc Du nhảy xuống giường chạy vào nhà tắm bằng chân trần, mở vòi nước, hứng nước lạnh xối lên mặt.
Nước lạnh vỗ vào mặt giúp cậu tỉnh táo ngay.
Nhìn mình trong gương, Chúc Du chợt thấy bản thân thật đáng thương.
Cậu bước ra ngoài, cửa phòng bỗng bật mở. Bách Trầm đã thay đồng phục đi vào. Hai người nhìn nhau, Chúc Du vội vàng nói: "Anh ơi em dậy rồi, anh đợi em chút nhé!"
Bách Trầm nhìn những giọt nước trên mặt cậu, dường như hiểu ra điều gì đó. Sau một hồi im lặng, anh giải thích: "Anh về lấy phong bì và sách. Vẫn còn sớm, anh sẽ đợi em."
Chúc Du đưa cuốn sách và phong bì trên đầu giường cho Bách Trầm. Anh nhận lấy phong bì, Chúc Du vẫn cầm chặt cuốn tiểu thuyết trong tay.
"Anh ơi, cho em mượn cuốn này được không?"
Bách Trầm buông tay. "Được, anh đọc xong rồi, em cứ từ từ đọc."
Cuốn tiểu thuyết này là nguyên bản "Hoàng Tử Bé" bằng tiếng Pháp.
"Nếu có chỗ nào không hiểu em có thể tra trên mạng." Bách Trầm nói thêm.
Chúc Du hỏi: "Không thể hỏi anh sao?"
Bách Trầm do dự chốc lát, gật đầu: "Có thể."
......
Từ hôm đó, Bách Trầm bất ngờ xin phép giáo viên chủ nhiệm được tự học buổi sáng ở nhà, lý do là học ở nhà yên tĩnh hơn.
Thành tích học tập của Bách Trầm luôn xuất sắc, giáo viên dễ dàng chấp thuận ký vào đơn xin phép.
Từ đó, Chúc Du không còn phải bật dậy ngay khi chuông reo nữa. Lớp học bắt đầu lúc tám giờ, cậu có thể ngủ đến tận bảy giờ rưỡi.
Ngày Bách Trầm thi đại học, cả nhà đều đứng đợi bên ngoài trường thi.
Chúc Du đặc biệt xin nghỉ học chỉ để có thể trở thành người đầu tiên chúc mừng Bách Trầm.
Cậu ôm trong tay một bó hoa hướng dương rực rỡ.
Mẹ cậu che ô cho cậu dưới cái nắng chói chang.
"Mẹ ơi, bao giờ anh thi xong vậy?" Chúc Du sốt ruột hỏi.
Ngu Liên Hoan xoa đầu cậu, "Sắp xong rồi, con kiên nhẫn chút nữa nhé."
Mười mấy phút sau, tiếng chuông từ trong trường vang lên. Chúc Du căng thẳng đến mức toàn thân nóng ran, thân hoa hướng dương trong tay cậu tưởng chừng sắp chín vì nhiệt.
Bách Trầm cao hơn hẳn các bạn cùng lứa, lại sở hữu gương mặt điển trai. Khi xuất hiện giữa dòng người, Chúc Du lập tức nhận ra anh.
Cậu vội vã lao về phía trước.
Ngu Liên Hoan không nhịn được mà nói: "Đôi mắt thằng bé này tinh thật, chúng ta còn chưa thấy gì cả."
Chúc Thành tiếp lời: "Trẻ con mà. Chúc Du lại không bị cận, bình thường thôi."
Hai người cùng cười.
Chúc Đình đẩy kính nhìn hai người phía trước bằng ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu xa.
Chúc Du nhảy phốc vào lòng Bách Trầm, dúi bó hoa vào tay anh, "Chúc mừng anh! Cuộc sống mới bắt đầu rồi!"
Bách Trầm ôm lấy cậu. "Được rồi Cá Nhỏ, ở đây đông người lắm."
Chúc Du nghe lời liền buông chân đang quắp chặt eo anh ra, đứng trước mặt Bách Trầm không ngừng nói: "Anh ơi! Rõ ràng là anh đi thi mà em căng thẳng suýt ngất xỉu luôn!"
Bách Trầm bật cười, không nhịn được xoa đầu Chúc Du, nhẹ giọng bảo: "Đừng căng thẳng, anh đã thi xong rồi."
"Dạ!" Chúc Du muốn nắm tay Bách Trầm, chợt nhớ lời anh dặn trước đây, đành chuyển qua nắm lấy ống tay áo anh kéo về phía ba mẹ.
"Mẹ đã đặt nhà hàng rồi, chúng ta đi ăn mừng anh thi xong nhé!" Chúc Du nói.
Khi đến trước mặt Ngu Liên Hoan và mọi người, Bách Trầm nhìn họ nói: "Cảm ơn chú, cảm ơn dì."
Rồi nhìn sang Chúc Đình, "Cảm ơn anh hai."
Cảm nhận bàn tay nắm ống tay áo mình siết chặt hơn, Bách Trầm nhìn sang Chúc Du. Anh nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Cá Nhỏ nữa."
—
Tối hôm đó, Chúc Du lên giường từ rất sớm. Khoảng hơn mười giờ, cậu thoáng nghe thấy tiếng nói vọng ra từ phòng bên cạnh.
Bách Trầm đang nói chuyện với ai thế nhỉ?
Chúc Du rón rén nhón chân đến trước cửa phòng Bách Trầm, áp tai vào cánh cửa lắng nghe.
"Tiểu Trầm, con tính sau này học đại học ở đâu? Có ở lại thành phố này không?" Giọng Chúc Thành vang lên.
Chúc Du nín thở.
Một lúc lâu sau, Bách Trầm mới nói: "Xin lỗi chú, con muốn đến Bắc Kinh phát triển."
"Bắc Kinh? Cũng được đấy. Gia đình ta ở Bắc Kinh chưa có nhà, để chú mua một căn gần trường con, sau này cả nhà lên chơi cũng tiện." Chúc Thành vỗ vai Bách Trầm. "Con không cần áy náy. Đi đâu học là quyền của con. Nhân tiện việc kinh doanh của chú ở Bắc Kinh đang cần người quản lý, con học xong có thể giúp chú luôn."
"Con có thể lên Bắc Kinh ngay hè này không? Con muốn làm quen trước với thành phố."
"Được chứ! Chú hoàn toàn ủng hộ." Chúc Thành vui vẻ đáp, "Con giỏi giang thế này, chắc Tiểu Du cũng tự hào lắm. Hai người anh trai của nó đều xuất sắc như vậy cơ mà."
Bách Trầm khựng lại.
......
Họ còn chuyện trò về nhiều điều khác.
Nhưng Chúc Du không nghe thêm được lời nào nữa.
Cậu lê đôi chân nặng trịch như đổ chì trở về phòng.
Không một tiếng động.
Khi cánh cửa đóng lại, Chúc Đình đang tựa ở hành lang nhìn cậu với ánh mắt thấu hiểu, thở dài quay vào phòng.
Chúc Du không khóc, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Trái tim cậu đau nhói, một nỗi xót xa không rõ tên lan tỏa đến nỗi cậu hoàn toàn mất ngủ.
Nằm trên giường nhìn lên trần nhà, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Một khi đã rơi, chúng như chuỗi ngọc đứt dây không ngừng tuôn ra.
Những ngày sau đó.
Chúc Du cảm thấy Bách Trầm dường như đã trở lại là người anh năm nào.
Ngoại trừ việc vẫn không cho cậu ngủ cùng, mọi thứ khác anh đều chiều theo ý cậu, thậm chí còn cho phép cậu nắm tay khi ra ngoài.
Như có ai đó đã trả lại người anh xưa cho cậu.
Nhưng—
"Anh ơi, anh sắp đi Bắc Kinh rồi phải không?" Bên ngoài công viên, khi đang xem Long Ngạo Thiên và Lưu Ba đùa giỡn, Chúc Du bất ngờ hỏi câu này.
Bách Trầm đang bóc cam cho cậu sửng sốt một hồi.
"Cá Nhỏ nghe ai nói thế?" Bách Trầm đưa miếng cam đã bóc vỏ cho cậu.
Chúc Du hất văng miếng cam xuống đất, "Em nghe thấy rồi!"
"Em..." Bách Trầm cúi xuống nhặt miếng cam lên, "Nghe trộm là không tốt đâu Cá Nhỏ."
Chúc Du đứng phắt dậy, mắt đỏ hoe nhìn anh, "Vậy giấu diếm em là tốt hơn à? Sao anh không nói thẳng với em?"
Bách Trầm nhìn cậu. "Anh xin lỗi, anh không có ý định giữ bí mật với em. Anh định vài ngày nữa sẽ nói mà."
"Vài ngày nữa? Là ngày trước khi anh đi chứ gì?" Chúc Du dùng tay áo lau nước mắt rồi nói tiếp: "Anh không còn là anh Tiểu Trầm của em nữa rồi."
"Chẳng phải anh đã nói lớn lên sẽ không phải xa nhau lâu nữa sao?"
Chúc Du nhớ tới lời Bách Trầm nói năm xưa.
Câu nói đó khiến Bách Trầm không thở nổi, tim bắt đầu đau nhói.
Nhưng anh vẫn im lặng.
Chúc Du dắt Long Ngạo Thiên và ôm mèo bỏ đi.
Bách Trầm ngồi lại công viên một mình rất lâu. Hai tiếng sau, anh trở về nhà.
Ngu Liên Hoan thấy anh liền hỏi: "Con và Tiểu Du cãi nhau à?"
"Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, con sẽ xin lỗi em ấy."
"Gọi điện cho nó đi. Nó vừa về là đòi về nhà bà ngoại nghỉ hè, tài xế mới đưa đi rồi."
Bách Trầm im lặng vài giây, khẽ đáp: "Vâng."