Khương Bảo Lê vừa mở tủ đồ thì một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt tuyệt đẹp bất ngờ trượt xuống.
Trong khi cô vẫn chưa kịp phản ứng thì có một bạn nữ hô to: “Hóa ra vòng tay của Kiều Mộc Ân bị cậu lấy cắp!”
“…”
Còn chưa tới trưa mà lời đồn Khương Bảo Lê ăn cắp vòng tay đã được truyền khắp học viện.
Chiếc vòng tay mang tên Giọt Lệ Sao Trời này món quà đánh dấu tuổi mười tám mà cha của Kiều Mộc Ân đã tặng cho cô ta.
Với mức giá 3600 vạn, phiên đấu giá chiếc vòng tay ấy đã trở thành tâm điểm chú ý của dư luận, các kênh truyền thông đua nhau đưa tin suốt một thời gian dài.
Ấy vậy mà món quà quý giá như thế lại bị trộm mất, e rằng Khương Bảo Lê cả kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa nữa nữa… cũng phải sống trong tù mất thôi.
Cũng may học viện Hughton còn nể mặt Thẩm Dục Lâu nên vẫn chưa báo cảnh sát.
Dẫu gì Khương Bảo Lê cũng lớn lên trong nhà họ Thẩm, cho dù cô chỉ là học sinh được nhà họ Thẩm giúp đỡ, nhưng cô đã đi theo cậu ấm nhà họ Thẩm – Thẩm Dục Lâu tám năm rồi…
Ai cũng biết Thẩm Dục Lâu yêu thương cô “em gái” chẳng có quan hệ máu mủ này nhiều đến nhường nào cơ mà.
Một nhóm giáo viên, chủ nhiệm, ban giám đốc… của phòng giáo vụ đã thẩm vấn Khương Bảo Lê cả buổi sáng. Dẫu cho cô có cố gắng giải thích đến nhường nào thì cũng không có ai tin tưởng cô.
Giáo viên chủ nhiệm rất biết cách ba phải…
“Khương Bảo Lê này, phòng thay quần áo của nữ không có camera giám sát, tuy các thầy cô tin tưởng nhân phẩm của em, nhưng khi ấy ai cũng thấy vòng tay đó rơi ra khỏi tủ quần áo của em, chuyện này… khó nói rõ lắm.”
“Không sao đâu ạ, nếu đã tìm được rồi thì em cũng không muốn truy cứu thêm nữa, xin các thầy cô đừng gây khó dễ cho bạn Khương Bảo Lê ạ.” Nạn nhân trong câu chuyện – Kiều Mộc Ân – khoan dung đại độ đến khó tin, “Em nghĩ rằng cậu ấy không cố ý đâu, chắc chỉ là vài phút bồng bột thôi ạ, không cần mời cảnh sát đến làm gì, để cậu ấy xin lỗi là được rồi ạ..”
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Khương Bảo Lê.
Cô đứng lẻ loi ở cạnh cửa, trên người mặc bộ đồng phục giống hệt với Kiều Mộc Ân, bên ngoài là áo vét kiểu phương Tây, còn phía trong là áo sơ mi trắng.
Mái tóc đen dài được cột thành búi nhỏ, đuôi tóc xoăn nhẹ xinh đẹp.
Vẻ mặt cô thản nhiên đến hờ hững.
“Trận chiến” lớn đến nhường này, nếu đổi lại là người khác thì e rằng đã sợ đến run lẩy bẩy rồi, vậy mà trông cô chẳng có chút e ngại nào cả.
Tinh thần mạnh mẽ quá đi mất.
…
Thật ra thì… nếu nói Khương Bảo Lê không hốt hoảng là nói dối.
Từ đầu đến cuối đều do phía bên kia áp đặt buộc tội, chẳng có ai tin tưởng cô cả.
Hiện tại ai cũng muốn cô cúi đầu xin lỗi.
Khương Bảo Lê hiểu rõ, lúc này đây, không thể để bọn họ hòa giải vô nguyên tắc thế này được.
Mất trộm chiếc vòng tay giá trị lớn như thế, nếu liên quan đến cảnh sát thì sẽ động đến cả truyền thông, mặt mũi nhà họ Thẩm sẽ mất sạch.
Còn nếu xin lỗi thì sẽ không cần phải báo cảnh sát, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô thừa nhận chuyện ăn cắp, rất có thể cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm.
Khương Bảo Lê không muốn rời khỏi nhà họ Thẩm, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải quay về cái làng chài nghèo nàn, đầy rẫy tội ác kia cũng khiến cô kinh hãi không thôi. Ở đó, ngày ngày cô phải sống dưới ánh mắt thèm thuồng của đám đàn ông hôi hám, ghê tởm, đêm đến thì nơm nớp lo sợ, đề phòng từng phút từng giây.
Cô không thể cúi đầu nhận lỗi được.
“Em không ăn cắp!” Cô bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh, “Em không bao giờ xin lỗi vì những chuyện mình không làm.”
Vào những lúc thế này thì không bao giờ được rụt rè, bằng không chắc chắn sẽ bị ức hiếp đến chết.
“Cậu còn dám mạnh mồm chối cãi! Đồ rơi ra từ tủ của cậu, cậu chứng minh mình vô tội thế nào đây?”
Khương Bảo Lê nhìn đám chị em tốt của Kiều Mộc Ân, “Tôi không thể chứng minh được, cho nên chúng ta báo cảnh sát đi, mời cảnh sát tới điều tra vậy.”
Lãnh đạo nhà trường nhìn nhau, chẳng ai muốn động đến cảnh sát cả, nếu làm lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường, cũng ảnh hưởng đến quan hệ giữa nhà họ Kiều và nhà họ Thẩm.
Chuyện càng lúc càng lâm vào bế tắc.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn “nạn nhân” Kiều Mộc Ân với ánh mắt khó xử.
Kiều Mộc Ân cũng không muốn đắc tội với Thẩm Dục Lâu nên vội lên tiếng: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phiền đến cảnh sát đâu. Nếu Khương Bảo Lê khăng khăng không ăn cắp thì em cũng nguyện ý tin cậu ấy, có thể là cậu ấy nhặt được vòng tay này thôi ạ. Được rồi, tìm được là tốt rồi, mọi người giải tán thôi ạ.”
Nhờ sự thông cảm của Kiều Mộc Ân mà cuối cùng vấn đề nan giải này cũng có lối thoát.
Đám học sinh đứng xem kịch hay chê chuyện vẫn chưa đủ lớn nên cứ đứng chửi đổng:
“Mấy năm nay kẻ làm việc sai trái chẳng phải nhận lỗi nữa nhỉ?”
“Anh Thẩm cưng chìu nó như vậy, muốn cái gì là cho cái đó, xem đống hàng hiệu trên người nó kìa, vậy mà vẫn muốn trộm đồ của người ta cơ á?”
“Đúng là mở mang tầm mắt mà.”
“Số nó hên nên mới gặp được Kiều Mộc Ân thiện lương như vậy, chứ là người khác thì cho nó ăn cơm tù từ đời nào rồi.”
…
Khương Bảo Lê lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, cô hiểu rõ, mình chẳng bao giờ được đối xử công bằng ở nơi này.
Đợi đám đông tản đi hết, giáo viên hướng dẫn mới nói với Khương Bảo Lê rằng trường học sẽ tiến hành xử phạt cô.
Học viện Hughton là học viện quý tộc danh tiếng bậc nhất Hong Kong, từ lâu đã trở thành cái nôi nuôi dưỡng vô số tinh anh trong giới doanh thương, chính trường và nghệ thuật toàn cầu.
Ngôi trường ở trên đỉnh cao như thế sẽ không bao giờ cho phép một con sâu làm rầu nồi canh.
Nếu Khương Bảo Lê không thể chứng minh trong sạch trước lúc nhà trường đưa ra quyết định xử phạt thì cô sẽ bị cưỡng chế nghỉ học.
Khương Bảo Lê biết chuyện này chẳng dễ dàng gì, nhưng cô vẫn phải cố hết sức.
Mọi việc xảy ra đúng ngay lúc Thẩm Dục Lâu ra nước ngoài, bên cạnh đó, trường học cũng biết quan hệ giữa cô và Thẩm Dục Lâu, thế mà họ không muốn điều tra sự thật, cứ thuận nước đẩy thuyền “phân xử” cô.
Chắc chắn có ai đó nhúng tay vào, dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn để hãm hại cô, muốn đuổi cô đi.
Tiếc rằng cô không phải kiểu người để mặc kẻ khác chém giết.
…
Khương Bảo Lê đuổi kịp Kiều Mộc Ân ở sảnh lớn, cô vừa cười vừa bắt chuyện: “Mộc Ân, cảm ơn cậu nhiều, nếu cậu không rộng lượng như vậy thì có lẽ mình đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.”
Đám bạn tốt của Kiều Mộc Ân phục cô sát đất, vừa rồi còn một mực kêu oan, cứng đầu cứng miệng bảo không trộm đồ, muốn chứng minh trong sạch. Vậy mà bây giờ lại chạy đi xun xoe Kiều Mộc Ân, gọi người ta là ân nhân cứu mạng… Diễn viên đóng phim cũng không trở mặt nhanh bằng cô đâu!
Kiều Mộc Ân vui vẻ nhận lời cảm ơn của Khương Bảo Lê.
“Không có gì.” Cô ta mỉm cười, “Chuyện qua rồi thì coi như chưa từng xảy ra đi.”
“Ừ, mình chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu phát hiện ra sợi Giọt Lệ Sao Trời biến mất như thế nào vậy?”
“Cậu là người rõ nhất còn gì?” Bạn tốt bên cạnh Kiều Mộc Ân lên tiếng châm chọc,“Chính cậu là kẻ đã lấy trộm vòng tay của Mộc Ân, bây giờ còn hỏi người ta làm mất thế nào. Cậu vẫn muốn nói dối nữa đúng không?”
Khương Bảo Lê chẳng thèm quan tâm đến NPC* nọ, cô chỉ nhìn Kiều Mộc Ân với ánh mắt thành khẩn: “Mộc Ân, nhờ cậu đó, mình nhất định phải biết điều đó.”
*NPC: (trong game) là những cá nhân ảo được tạo ra để tương tác với người chơi trong game. Hay hiểu cách khác là một nhân vật phụ, không quan trọng.
Kiều Mộc Ân suy nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Do đến tiết học múa nên mình cởi vòng tay ra rồi bỏ vào trong túi áo, nhưng sau khi trở lại phòng học thì không thấy nó nữa.”
“Có khi nào… rơi ra rồi bị ai đó nhặt được không?”
“Mình cũng giải thích với giáo viên rồi, cho dù cậu có nhặt được và không muốn trả lại thì cũng chẳng làm sao cả, mình không truy cứu chuyện này nữa.” Kiều Mộc Ân nhìn cô với ánh mắt từ bi vô ngần, “Nhưng làm người thì cũng nên biết dừng đúng lúc, phải không, bạn Khương Bảo Lê?”
Nhặt được đồ không trả với ăn cắp là hai chuyện khác nhau.
Nhưng Khương Bảo Lê chẳng thèm quan tâm cái gì gọi là “biết dừng đúng lúc” trong câu nói của Kiều Mộc Ân.
Không làm là không làm.
“Mộc Ân, cậu đã đi đâu từ lúc cậu bỏ vòng tay vào túi áo cho đến khi phát hiện mất nó?”
Thấy cô vẫn bướng bỉnh “giả vờ”, sắc mặt của Kiều Mộc Ân cũng dần lạnh đi.
“Phòng học múa, với quán chè Mỹ Tâm nữa.”
“Mình biết rồi, cảm ơn.”
Sau khi Khương Bảo Lê rời đi, có một học sinh nữ đứng bên cạnh Kiều Mộc Ân lên tiếng: “Mộc Ân, cậu ta trộm đồ của cậu, sao cậu còn nói nhiều với cậu ta thế?”
Kiều Mộc Ân vuốt chiếc vòng tay kim cương màu xanh ngọc trên tay mình: “Một lần sẩy chân để hận ngàn đời, đến bây giờ mà cậu ta vẫn cố chấp, không chịu hối cải, âu cũng đáng thương mà.”
“Cứ để xã hội dạy cậu ta cách làm người đi.” Cô bạn kia lại lên tiếng giễu cợt, “Chẳng biết tại sao Thẩm Dục Lâu lại giữ đứa con gái như vậy ở bên cạnh nữa.”
…
Washington, nước Mỹ.
Cuộc họp kết thúc, Thẩm Dục Lâu vừa lấy điện thoại di động ra thì thấy người anh em Từ Phong gửi một bức ảnh đến cho mình.
Cô gái nhỏ trong ảnh một thân một mình đứng cạnh tường trong phòng giáo vụ, cô hơi gầy, làn da mịn màng trắng nõn, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, trên cổ còn có nốt ruồi son nho nhỏ thật mê người.
Quả là báu vật trần gian mà.
Mấy năm qua Thẩm Dục Lâu đã nâng niu cô như chăm bông hoa nhỏ trong vườn vậy.
Giọng nói trong tin nhắn thoại của Từ Phong mang theo vẻ nhạo báng: “Này, bé người hầu của cậu xảy ra chuyện rồi, cậu còn không lo về nhanh đi.”
“Biết rồi.” Thẩm Dục Lâu bình tĩnh đáp lời.
“Biết rồi mà cậu còn ngồi ở đó được á? Chẳng phải trước kia mỗi lần cô ấy bị người ta ức hiếp, cậu luôn đóng vai thiên thần hộ mệnh từ trên trời giáng xuống cứu cô ấy sao?”
“Hay là lần này cậu đóng vai đó để tôi xem thử đi?” Thẩm Dục Lâu vừa nhìn Lầu Năm Góc trong làn sương mù ở phía xa xa, vừa lạnh nhạt nói tiếp, “Nếu không giải quyết được chút chuyện cỏn con này thì cô ấy không có tư cách ở bên cạnh tôi.”
…
Hoàng hôn buông xuống, trời đổ cơn mưa khiến đường phố chìm trong u tối, những hạt mưa bụi bị gió thổi bay trong không trung.
Thời tiết giống hệt với ngày Khương Bảo Lê theo Thẩm Dục Lâu tới Hồng Kông.
Một cô gái được sinh ra trên vùng đảo nghèo khó, làm thế nào mà thoắt cái đã trở thành học sinh duy nhất được nhà họ Thẩm trâm anh thế phiệt nhận tài trợ được chứ?
Tất cả là nhờ lòng thương hại của Thẩm Dục Lâu.
Giữa lúc Khương Bảo Lê đang chìm trong tận cùng của tuyệt vọng và bất lực, vận mệnh đã đưa một vị thần với trái tim nhân hậu đến bên cạnh cô.
Cô chẳng có nhiều thời gian, nếu không rửa sạch tội danh ăn cắp thì rất có thể cô sẽ bị đuổi đi và phải quay trở lại làng chài khốn cùng kia, tương lai phía trước sẽ dập tắt chẳng còn gì nữa.
Khương Bảo Lê đi tới quán chè Mỹ Tâm.
Cô suy đoán người hãm hại cô sẽ không có gan trộm vòng tay từ trong túi của Kiều Mộc Ân.
Hẳn là chiếc vòng tay ấy bị rơi ra nên người kia nhặt được, thuận thế gài bẫy cho cô.
Tất cả chỉ là ngẫu nhiên mà thôi…
Trước đó, Khương Bảo Lê đã đi đến phòng giám sát để nhờ xem camera của phòng học, nhưng yêu cầu không được chấp thuận.
Ai lại mạo hiểm đắc tội với đám con ông cháu cha trong học viện này để giúp một đứa học sinh nghèo như cô tẩy sạch hiềm nghi cơ chứ?
Có lẽ camera của quán chè sẽ có ít dấu vết.
Cô đi vào trong quán chè, viện cớ rằng mình bị mất tài liệu cho một cuộc thi vô cùng quan trọng tại nơi này nên hy vọng có thể xem được camera.
Nào ngờ nhân viên trong quán lại từ chối.
Thậm chí Khương Bảo Lê ra giá đến năm vạn tiền Hồng Kông mà nhân viên nọ vẫn không đồng ý, cứ như có thù oán gì với đồng tiền vậy.
Đã nâng giá lên cao mà vẫn không mua chuộc được nhân viên của một quán chè nho nhỏ… Điều này quá bất thường.
Cho khách xem camera đâu phải chuyện gì lớn lao, thậm chí đây là cơ hội làm giàu mà nhỉ? Có cách nào kiếm được tiền dễ hơn thế này đâu?
Nếu có… vậy thì hẳn là con số cô đưa ra vẫn chưa đủ.
Hoặc nói, có ai đó đã dùng giá tiền cao hơn và mua được đối phương rồi.
Khương Bảo Lê không có nhiều tiền để dành, tất cả đều do cô chắt chiu, gom góp lại từ bao lâu nay.
Thẩm Dục Lâu thường mua quần áo hoặc túi xách hàng hiệu cho cô, nhưng anh ta không cho cô nhiều tiền tiêu vặt.
Nếu cho cô nhiều tiền thì sẽ khiến cô nảy ra suy nghĩ khác, thế nên cô luôn kém mấy cô nàng “tiểu thư” khác về khoản chi tiêu.
Bởi vậy, cô chẳng có tiền để “đấu giá” với kẻ hãm hại mình.
Lúc ra khỏi quán chè Mỹ Tâm, Khương Bảo Lê không vội rời đi ngay mà nhìn xung quanh một vòng.
Dưới làn mưa lất phất, người người che ô tới lui tấp nập trên đường.
Thỉnh thoảng có người nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, không có ô nên mưa thấm ướt mấy sợi tóc trên trán cô.
Có lẽ từ nhỏ Khương Bảo Lê đã bị bắt nạt nên trên người cô luôn toát ra cảm giác nhu nhược yếu đuối, vô hại với tất cả mọi thứ, cũng dễ kí.ch th.ích h.am mu.ốn bảo vệ của đám con trai.
Minh chứng là có mấy chàng trai chạy tới hỏi cô có cần ô hay không.
Nhưng Khương Bảo Lê từ chối hết.
Thứ cô cần lúc này… không phải là ô.
Khương Bảo Lê nghi “kẻ giấu mặt” kia sẽ đi theo cô, hẳn là bây giờ kẻ đó sẽ vào quán chè này để xác nhận sự “trung thành” của nhân viên nọ.
Thế nên lúc này cô chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
Khương Bảo Lê đội mưa đi tới công viên trên con phố đối diện, sau đó cô nhấc chân nhảy vào trong một bụi cỏ um tùm rồi tìm kiếm vị trí quan sát tốt nhất.
Nào ngờ cô vừa ngồi xuống thì trông thấy cách đó khoảng hai thước có một cô gái đang cầm dao găm, mũi nhọn chĩa ngay động mạch ở cổ tay.
Người nọ căng thẳng đến run rẩy.
Tự sát ở đây ư? Biết chọn vị trí đấy.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hai người lại liếc nhìn nhau.
Cô gái kia vốn tưởng rằng Khương Bảo Lê sẽ lao tới cản mình lại, nào ngờ cô chỉ bình tĩnh mở to mắt nhìn, sau đó quay đầu sang hướng khác.
“…”
Xấu hổ quá.
Khương Bảo Lê chẳng đoái hoài đến người nọ, cô cúi người ngồi xổm xuống, chẳng mảy may để ý đến vạt váy ướt đẫm vì nước mưa, hay đôi giày da lấm lem bùn đất.
Chừng vài phút sau, cô lại cảnh giác nhìn sang cô gái nọ.
Giống như đang thúc giục cô ấy hãy nhanh lên, đừng làm lỡ việc của cô.
Cô gái kia cắn răng, hiển nhiên không dám cắt cổ tay nữa mà lấy điện thoại ra gọi video cho ai đó…
“Tư Độ, nếu anh không xóa video kia, tôi… tôi chết cho anh xem!”
Trong video gần như không thấy được sự tồn tại của người bên kia.
Ánh sáng trắng xóa trong phòng thí nghiệm thật chói mắt.
Chẳng bao lâu sau, một giọng nói hờ hững bất cần của con trai bỗng phát ra: “Tôi đang xem đây.”