Trong lúc cô gái kia đang khóc lóc cầu xin người bên kia điện thoại, Khương Bảo Lê chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô gái với thân hình bé nhỏ, mái tóc xoăn tự nhiên dài ngang vai, cùng chiếc mũ beret Hermes màu đỏ hồng nổi bật, đang rón rén bước vào quán chè Mỹ Tâm.
Thẩm Chân Chân – em gái cùng cha khác mẹ với Thẩm Dục Lâu.
Quả nhiên là cô ta.
Cũng chỉ có thể là cô ta mà thôi, ngay từ giây phút cô đặt chân vào nhà họ Thẩm, Thẩm Chân Chân đã bắt đầu hận cô.
Đầu óc ngu ngốc, tính khí nóng nảy, hay mang lòng ghen tị… tất cả như thể được hòa trộn một cách hoàn hảo trong cơ thể nhỏ bé ấy.
Do ảnh hưởng của những cảm xúc tiêu cực này mà vẻ ngoài vốn dĩ xinh xắn, đáng yêu của cô ta đã hoàn toàn thay đổi, người ta chỉ trông thấy nét chua ngoa, đanh đá và sắc sảo của cô ta mà thôi.
Khương Bảo Lê thề mình chưa từng trêu chọc người ta.
Cô hiểu rõ, mọi thứ mình có đều do nhà họ Thẩm ban cho, vậy thì sao cô dám khiêu khích công chúa nhỏ của bọn họ được chứ?
Nhưng Thẩm Chân Chân lại hận cô, hận cô chiếm mất sự chiều chuộng của Thẩm Dục Lâu, hận anh trai mình lúc nào cũng che chở cho cô, cũng hận cô càng lúc càng xinh đẹp dưới sự chăm sóc của nhà họ Thẩm.
Tóm lại, tại học viện Hughton này, kẻ muốn đuổi cô đi nhất không phải là Thẩm Chân Chân thì chẳng thể là ai khác được.
Khương Bảo Lê chụp lại ảnh Thẩm Chân Chân đi vào quán chè và nói chuyện với người nhân viên nọ.
Nhưng mà cũng chẳng có ích gì.
Bấy nhiêu chẳng đủ làm chứng cho việc Thẩm Chân Chân hãm hại cô.
Dường như cô gái bên cạnh bị người bên kia đầu dây ngắt cuộc gọi. Cô ta thấy Khương Bảo Lê vẫn còn đứng trong bụi cây, mắt nhìn chòng chọc vào quán chè đối diện nên cũng hướng mắt sang phía đó.
“Tôi biết cậu, cậu là người ăn cắp dây chuyền nên bị học viện phê bình.” Cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp, “Cậu là Khương Bảo Lê, em gái của Thẩm Dục Lâu.”
Khương Bảo Lê không phải là kẻ vô danh trong học viện Hughton. Dẫu gì trong học viện cũng đâu có ai con nhà tầm thường, chỉ có mỗi mình cô mà thôi.
Nhưng cô lại… ngồi chễm chệ trên vai Thẩm Dục Lâu, chỉ riêng việc ấy cũng khiến cô thắng tám mươi phần trăm đám nữ sinh con nhà giàu trong học viện này rồi.
Cái danh “gái nhặt” được ghim chặt vào người cô cũng vì lý do đó.
“Không phải dây chuyền, là vòng tay.” Khương Bảo Lê bình thản sửa lại, “Tôi không có ăn cắp.”
“Tôi biết cậu không ăn cắp, là Thẩm Chân Chân nhặt được sợi dây chuyền đó.”
Khương Bảo Lê lập tức nhìn người nọ.
Cô gái ở phía đối diện có đôi mắt một mí rất giống người Hàn Quốc, nơi khóe mắt vẫn còn vương giọt nước long lanh.
Cô ta lấy điện thoại ra rồi cho Khương Bảo Lê xem một tấm ảnh selfie rất xinh, “Lúc ấy trong quán không đông lắm, tôi vô tình chụp được.”
Tấm ảnh selfie ấy đúng lúc chụp được biểu cảm sững sờ của “người qua đường” Thẩm Chân Chân khi vừa nhặt được sợi Nước Mắt Trời Sao.
Chứng cứ này chuẩn quá đi mất!
Trước kia bà nội cô hay nói câu “buồn ngủ gặp chiếu manh”, lúc này Khương Bảo Lê mới chính thức “get” được ý nghĩa của câu nói đó, vui quá đi!
Khương Bảo Lê cố kìm nén xúc động muốn nhào tới ôm hôn cô gái nọ, cô bình tĩnh hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Thư Hân Đồng.” Người nọ trả lời, “Nhưng cậu đừng mong tôi sẽ giúp cậu, tôi không đối đầu với Thẩm Chân Chân nổi, cũng không muốn xen vào việc của người khác đâu.”
Nói xong, cô ta toan rời đi.
Khương Bảo Lê vội đuổi theo: “Anh của tôi là Thẩm Dục Lâu, cậu biết chứ?”
“Ai mà không biết.” Thư Hân Đồng trả lời, “Vậy thì sao?”
“Quan hệ giữa Thẩm Dục Lâu và Tư Độ rất tốt, tôi cũng biết Tư Độ.”
Thư Hân Đồng chợt dừng bước, sắc mặt thay đổi liên tục.
Chất vấn, do dự, xoắn xuýt,…
“Cậu… quen Tư Độ ư? Sao không thấy hai người nói chuyện với nhau trong trường?”
“Anh ấy ở bên viện nghiên cứu nên bình thường hiếm có cơ hội tiếp xúc, nhưng anh ấy thường đến nhà tôi chơi.” Khương Bảo Lê nói dối không chớp mắt.
Thẩm Dục Lâu quen Tư Độ là thật, nhưng anh ta chưa từng để Khương Bảo Lê gặp người nọ.
Thực tế thì những gì cô biết về Tư Độ cũng chẳng hơn bấy kỳ một sinh viên “qua đường” nào.
Nghe nói Tư Độ là một thiên tài, mới 14 tuổi đã thi vào học viện Hughton với số điểm cao nhất Hồng Kông, hiện tại anh đã là nghiên cứu sinh sau Tiến sĩ của khoa Sinh học.
Chỉ số IQ cao, giá trị nhan sắc cũng dẫn đầu, lại còn là độc đinh của nhà họ Tư – gia tộc tài phiệt có nền tảng chính trị và thương mại, thao túng cả trong tối và ngoài sáng ở Hồng Kông.
Nhưng anh cũng là loại con trai tồi tệ vô cùng.
Dường như Tư Độ có niềm đam mê bệ.nh h.oạn với “nỗi đau”, nghe nói những cô gái bên cạnh anh đều bị anh hành hạ đến thê thảm…
Hơn nữa chuyên ngành của anh là Giải phẫu học, thế nên ngày nào anh cũng chìm đắm trong việc nghiên cứu “những mảnh cơ thể người”.
Không có cô gái nào có thể kiên trì ở bên cạnh anh đến một tuần.
Dẫu thế, người theo đuổi Tư Độ vẫn kéo dài dằng dặc, từ thiên kim nhà danh giá cho đến những cô nàng bình thường.
Vẻ ngoài và gia thế như vậy, làm gì có cô gái nào cưỡng lại được chứ.
Nhưng mà những điều đó toàn là tin đồn mà thôi, Khương Bảo Lê chẳng biết rốt cuộc Tư Độ là người như thế nào cả.
“Cậu biết Tư Độ sao?” Thư Hân Đồng do dự.
Khương Bảo Lê hờ hững ừ một tiếng, Thư Hân Đồng lúng túng một hồi lâu rồi nói: “Tôi có thể gửi tấm ảnh này cho cậu sau khi đã làm mờ…”
Khương Bảo Lê nhíu mày.
Thư Hân Đồng lập tức bổ sung: “Cậu đi tìm Tư Độ, nhờ anh ấy xóa video của tôi đi.”
“Video gì?”
Sắc mặt của Thư Hân Đồng lập tức khó coi vô cùng, cơ mặt như co quắp lại: “Cậu đừng quan tâm làm gì, bắt anh ấy đồng ý xóa nó đi là được.”
“Nếu anh ta chỉ vờ đồng ý, thậm chí còn lưu bản sao thì tôi đâu biết được.” Khương Bảo Lê luôn làm việc rất cẩn thận, chưa bao giờ dây dưa dài dòng, “Trừ phi tôi tận mắt thấy anh ta xóa bỏ mọi thứ thì tôi mới yên tâm. Nếu vậy, cậu phải nói cho tôi biết nội dung của video đó.”
“Không đâu.” Thư Hân Đồng đáp, “Tư Độ là người không bao giờ nói hai lời. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải khiến anh ấy đồng ý chuyện đó đã.”
Việc này khó, rất khó…
Thư Hân Đồng cũng không tin Khương Bảo Lê có thể thuyết phục được Tư Độ, nhưng đâu còn cách nào khác.
Hai cô gái đang đứng ở nơi đây… đều rơi vào đường cùng rồi.
…
Khương Bảo Lê và Thư Hân Đồng quyết định bắt tay “giao dịch”.
Cô xử lý video giúp Thư Hân Đồng, còn Thư Hân Đồng gửi tấm ảnh duy nhất có thể chứng minh mọi chuyện cho cô.
Ai trong trường cũng biết Khương Bảo Lê là “em gái” của Thẩm Dục Lâu, Thẩm Dục Lâu lại quen Tư Độ, nếu cô dựa vào mối quan hệ này để móc nối với Tư Độ thì hẳn là sẽ có đường sống.
Khương Bảo Lê đi tới khu Đông Nam của học Viện Hughton, đây là khu vực học tập của nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ.
Cô không có chút manh mối nào, cũng chẳng biết làm sao để tìm người ta.
Đúng lúc ấy, cô gặp được mấy nam sinh quen mặt đi ra từ thư viện, họ đều là bạn của Thẩm Dục Lâu.
Gen của các gia đình giàu có thường được chọn lọc qua nhiều thế hệ nên trông ai cũng nổi bật vô cùng.
Bên cạnh bọn họ còn có mấy cô gái, trai xinh gái đẹp vừa nói vừa cười tạo nên cảnh đẹp thật hút mắt chốn sân trường.
“Hửm, Tiểu Lê.” Có nam sinh thấy Khương Bảo Lê nên cất tiếng gọi, “Lâu rồi không gặp em, càng ngày càng đẹp ra nhỉ.”
Vốn dĩ Khương Bảo Lê định vờ như không thấy họ nên đã lách người đi, nào ngờ lại bị nhận ra, thế là cô đành mỉm cười tiến tới chào hỏi, “Anh Âu Văn.”
Âu Văn – anh chàng đội mũ lưỡi trai, trên người mặc toàn hàng hiệu đắt tiền – cũng cười với cô: “Anh của em ra nước ngoài rồi, em tới đây tìm ai vậy?”
Một nữ sinh đứng bên cạnh anh ta cất cao giọng: “Không phải cô ta ăn cắp đồ sao? Vẫn chưa bị đuổi học hả?”
Cô ta còn chưa dứt lời thì Âu Văn đã tức giận trừng mắt nhìn: “Tôi đang nói chuyện với Tiểu Lê, đến lượt cô lắm mồm à?”
Nữ sinh nọ bị mắng nhưng không dám nổi đóa với cậu ấm nhà họ Chung nên đành ấm ức ngậm miệng lại.
Đám nam sinh này nể mặt Thẩm Dục Lâu nên bình thường đối xử rất tốt với Khương Bảo Lê, xem cô như em gái của họ vậy.
Nhưng cô hiểu rõ bí mật ẩn sau bọn họ xấu xí đến nhường nào. Thế nên cô cũng không mấy thật lòng với họ.
Trên thế giới này, người có thể khiến cô thành tâm thành ý chỉ có mỗi Thẩm Dục Lâu mà thôi.
“Tiểu Lê, đừng lo quá, anh tin em không làm việc đó đâu.” Chung Âu Văn vỗ vai cô, an ủi hời hợt đôi câu rồi định rời đi.
Đột nhiên Khương Bảo Lê hỏi anh ta: “Anh Âu Văn, anh biết Tư Độ đang ở đâu không”
Chung Âu Văn lập tức cau mày, quay lại hỏi cô: “Em tìm cậu ta… làm gì?”
“Có chút việc riêng ạ.”
“Việc riêng?” Chung Âu Văn hứng thú, “Tiểu Lê, anh cảnh báo em, em đừng dây dưa với tên đó… Bằng không sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy.”
Nếu mấy lời đồi đại trong trường có thể có phần sai lệch thì những lời cảnh báo nghe được từ mấy cậu ấm quen biết Tư Độ… chắc chắn không phải là vô căn cứ.
“Sao thế ạ? Anh ta là quái vật ba đầu sáu tay hay sao?” Khương Bảo Lê cố ý nói đùa, “Em cũng đâu có quen biết anh ta.”
“Anh ta không phải là quái vật.” Chung Âu Văn cười lạnh, “Anh ta là… ác ma.”
Hai chữ này phát ra từ đôi môi mỏng của người nọ khiến tim Khương Bảo Lê khẽ run theo.
“Sao? Thế nào? Anh ta ăn thịt em được à?”
“Anh ta sẽ không ăn thịt em đâu, anh ta chỉ chơi em thôi, chơi xong thì vứt.” Chung Âu Văn hất cằm, “Tiểu Lê, em đừng bao giờ thấy hứng thú với anh ta. Bằng không… ngay cả Thẩm Dục Lâu cũng không cứu được em đâu.”
“Em chỉ tìm anh ta hỏi chút chuyện, thế thôi.” Khương Bảo Lê đáp, “Bạn em nhờ mà.”
Chung Âu Văn đã cảnh cáo rồi, có nghe hay không là chuyện của cô.
“Lúc này có lẽ anh ta đang ở trong tòa nhà thí nghiệm sinh học, tầng 3, phòng giải phẫu, em tự đi tìm đi.”
“Cảm ơn anh Âu Văn.”
Khương Bảo Lê vội chạy tới tòa nhà thí nghiệm.
Chung Âu Văn vừa nhìn theo bóng lưng của cô vừa nghĩ không biết có nên nói việc này với Thẩm Dục Lâu hay không.
Sau một khoảng do dự khá lâu, cuối cùng anh ta bèn bỏ điện thoại xuống. Quên đi, anh ta còn chẳng biết quan hệ giữa Khương Bảo Lê và Tư Độ là thế nào, tốt nhất vẫn nên tránh dính đến chuyện này.
Chọc giận Tư Độ…
Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến anh ta dựng tóc gáy rồi.
…
Khoa Sinh học vừa được tu sửa gần hai năm nay.
Dưới sự tài trợ của Công ty Công nghệ sinh học Mosen thuộc tập đoàn nhà họ Tư, tòa nhà kiểu Âu cũ kỹ, rùng rợn trước đây đã được cải tạo thành một tòa nhà kính hiện đại tràn ngập cảm giác công nghệ.
Khương Bảo Lê đi vào rồi tiến thẳng lên tầng ba.
Hiện tại trong hành lang hình chữ “hồi” (回) không có nhiều học sinh lắm, đèn trong các phòng học đều đã tắt, chỉ có biển báo an toàn màu xanh lá cây lóe lên ánh sáng le lói yếu ớt.
Khương Bảo Lê vừa rẽ qua khúc quanh thì trông thấy phía sau cửa sổ thủy tinh trong suốt của một gian phòng có ánh sáng hắt ra.
Cô đi tới xem thử thì trông thấy ba chữ “Phòng phẫu thuật” ở ngay cạnh cửa.
Rèm cửa sổ không thả xuống nên qua lớp cửa kính, Khương Bảo Lê trông thấy người thiếu niên cao lớn ở bên trong đang cầm một con dao mổ nhỏ sắc bén.
Ngón tay của anh thon dài trắng nõn, xương ngón tay lộ rõ theo từng cử động, móng tay được cắt sạch sẽ và gọn gàng.
Người nọ mang khẩu trang nhưng đường cong của sườn mặt rất sắc sảo, đôi mắt đen láy, hẹp dài ẩn dưới hàng lông mày tuyệt đẹp.
Con dao nhỏ lướt qua làn da tái nhợt, động tác của anh vừa thanh tao thuần thục, vừa ung dung bình thản.
Khương Bảo Lê nhờ một nam sinh mặc áo khoác trắng chuyển lời với Tư Độ rằng cô muốn gặp anh.
Nam sinh nọ không muốn để ý đến cô, hôm nào chẳng có vô số nữ sinh đến tìm Tư Độ cơ chứ.
Nào ngờ anh ta vừa ngước lên nhìn thì hai mắt đã tỏa sáng.
Sao có thể nhẫn tâm từ chối người đẹp được bây giờ?
Người nọ gật đầu rồi nhanh chân đi vào phòng phẫu thuật, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tư Độ.
Tư Độ không ngước lên nhìn mà vẫn khoan thai tiếp tục cắt xẻ.
Nam sinh nọ không nhận được câu trả lời nên đành bước tới chỗ bộ đàm ở cửa rồi nói với Khương Bảo Lê: “Đàn anh Tư Độ chưa làm việc xong nên không quan tâm đến ai đâu, cô có thể đợi, hoặc là đi về.”
“Được rồi, cảm ơn, tôi sẽ đợi.”
Nam sinh nọ suy nghĩ đôi chút, không nhịn được mà lắm miệng một câu: “Trước kia có nữ sinh đợi anh ấy suốt sáu tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không gặp được.”
Khương Bảo Lê tựa vào tường. Sau đó, cô chờ khoảng hai tiếng đồng hồ.
Chờ mãi cho đến khi cô trông thấy Tư Độ lấy não từ trong cơ thể người nọ ra ngoài rồi bỏ vào chất lỏng Formalin.
Màu máu đỏ tươi đột ngột lộ ra từ vật giải phẫu khiến dạ dày của cô co thắt lại, thế là cô vội vàng lao vào phòng vệ sinh.
Khương Bảo Lê tựa bên bồn rửa tay một lúc lâu mới có thể ổn định trở lại, nhưng đến khi cô quay lại bên cửa sổ phòng phẫu thuật thì chỉ thấy nam sinh mặc áo khoác trắng ban nãy đang sửa sang lại thi thể vừa được giải phẫu, còn Tư Độ đã biến mất tự khi nào.
Khương Bảo Lê luống cuống tìm khắp nơi, cô trở về hành lang cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Cô bèn gọi tên anh vài lần, vẫn không có ai trả lời.
Đúng như lời nam sinh kia nói, dù có đợi thì cũng không phải ai cũng gặp được anh.
Khương Bảo Lê thất vọng đi qua khúc quanh, nào ngờ lại thấy người mình đang tâm niệm muốn tìm ở ngay cuối hành lang.
Hoàng hôn màu xanh thẫm kéo dài ở phía chân trời, báo hiệu màn đêm sắp lên ngôi.
Tư Độ không giống quái vật ba đầu sáu tay, cũng chẳng phải ác ma bò ra từ địa ngục.
Anh chỉ là một thiếu niên cao lớn bình thường mà thôi.
Song… người bình thường này có vẻ ngoài quá đỗi hoàn mỹ, đẹp đến mức làm người ta quên cả việc hít thở.
Bất chợt có đàn quạ cất cánh bay lên, màu sắc và âm thanh ấy tạo thành phông nền u ám, đen sẫm ở sau lưng anh.
Tư Độ đi tới, dịu dàng đưa khăn giấy về phía Khương Bảo Lê…
“Không được bất kính với thi thể của thầy ấy.”
“Thầy?”
“Cách gọi tôn kính của giới y học với những người hiến tặng xác.”
Khương Bảo Lê chần chừ vài giây rồi nói lời xin lỗi.
Giọng người nọ trầm xuống, “Gặp tôi có việc gì?”
“Tư Độ, Thư Hân Đồng nhờ tôi tìm anh, hy vọng anh có thể xóa bỏ video của cậu ấy.” Khương Bảo Lê nói thẳng vào việc chính.
“Tôi hỏi, cô có chuyện gì?”
Lừa gạt thường sẽ phản tác dụng, hơn nữa đây còn là lần đầu hai người tiếp xúc với nhau…
“Bởi vì trong tay cậu ấy có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của tôi, nếu tôi không thể chứng minh được việc mình không lấy cắp thì có khả năng sẽ bị đuổi học.”
“Sao tôi lại phải giúp cô?” Giọng anh vẫn bình thản như trước, chẳng có chút thay đổi nào.
“Anh quen Thẩm Dục Lâu, anh ấy là anh trai của tôi.”
“Anh trai?” Tư Độ chợt nâng cao giọng, “Tôi từng nghe không ít scandal về anh em hai người đấy.”
Hai chữ “anh em” được nhấn rất nặng.
Thường thì người ta hay trêu chọc cô và Thẩm Dục Lâu, thậm chí nhiều câu nói còn mang chút tục tĩu nhạo báng, nhưng sự thật là Thẩm Dục Lâu chưa từng chạm vào cô.
Khương Bảo Lê không cam tâm yếu thế, “Tôi cũng nghe không ít lời đồn về anh.”
Tư Độ cười.
Nụ cười của anh vừa âm u vừa lạnh lẽo, hệt như cơn gió lạnh thổi tới từ vực sâu xa xôi.
Người nọ từ từ tiến đến gần Khương Bảo Lê rồi thì thầm bên tai cô, “Làm sao cô biết… đó là lời đồn?”
Mùi trầm hương dịu nhẹ tràn ngập trong không trung rồi tiêu tán ngay tức khắc.
Tư Độ đi lướt qua người cô.
Khương Bảo Lê không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, cô đuổi theo hỏi: “Phải thế nào thì anh mới bằng lòng xóa video?”
Tư Độ nghiêng đầu nhìn cô.
Cổ áo trắng tinh của thiếu nữ hơi xộc xệch, trên người cô toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng gương mặt lại tươi tắn rực rỡ, quyến rũ vô cùng.
Không phải là kiểu cố tình quyến rũ đàn ông bằng vẻ ngoài gợi cảm, cô ấy chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ làm người ta xao xuyến, khiến đàn ông nảy sinh h.am m.uốn chiếm đoạt.
Đúng là chẳng ai có thể nghi ngờ “khẩu vị” của Thẩm Dục Lâu.
“Nếu cô khiến tôi vui thì tôi sẽ xem xét.” Tư Độ đáp.
Khương Bảo Lê nghĩ đến mấy lời đồn về anh mà toát mồ hôi lạnh, cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy tôi phải làm gì?”
Tư Độ nhướng cằm, liếc nhìn gương mặt thuần khiết nhưng đầy quyến rũ của cô.
“Tám giờ tối nay, tại biệt thự Sơn Nguyệt Lư.”
“Quá giờ thì khỏi tính đến chuyện sau này.”