Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 11

Những năm qua, trong giới quý tộc có không ít lời đồn đại, bọn họ đều cho rằng vụ tai nạn năm đó có thể là do Quảng Lâm chủ mưu.

Năm ấy, lúc mẹ của Thẩm Dục Lâu dẫn con về Hồng Kông thì vô tình đụng phải đám cưới thế kỷ của Quảng Lâm.

Đối với bà ấy, chắc chắn đây là sự sỉ nhục chẳng gì sánh bằng.

Người bình thường còn không nuốt nổi cơn tức này, huống chi là cô chiêu của Quảng gia nóng tính như lửa.

Thẩm Dục Lâu không trả lời mà chuyển chủ đề: “Chuyện đã qua rồi, không nói đến nữa. Vừa nãy ở trên lầu, Tư Độ bảo em làm gì?”

“Cuối cùng anh cũng biết quan tâm đến chuyện này, nhưng em không nói đâu.” Khương Bảo Lê bướng bỉnh bĩu môi.

Cô không nói thì Thẩm Dục Lâu cũng không hỏi nữa.

Khương Bảo Lê đang chờ anh ta hỏi dồn, nào ngờ người nọ lại im như thóc, cô đành buồn bã nói tiếp: “Không có gì, ban nãy Gia Thanh làm bẩn áo của anh ta nên anh ta bắt em lên đó giặt.”

Thẩm Dục Lâu hơi ngạc nhiên, “Chỉ giặt áo thôi sao?”

“Chứ anh nghĩ thế nào?” Khương Bảo Lê nhớ đến lời cuối cùng của Tư Độ, đột nhiên cảm thấy bực bội, “Xin lỗi đã làm anh thất vọng, anh ta không có hứng thú với em.”

Trông thấy với vẻ tức giận, khó chịu của cô Khương Bảo Lê, Thẩm Dục Lâu dừng đũa rồi bình tĩnh nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, anh về công ty trước.”

Anh ta không bao giờ “tiếp chiêu” cô, mà Khương Bảo Lê cũng không dám hỏi thẳng. Cô sợ mình nói hết ra thì sẽ mất hết tất cả.

Không, không thể làm bừa, không thể nóng vội được..

Cứ từ từ thôi.

Khi Thẩm Dục Lâu rời đi, Khương Bảo Lê nắm lấy tay áo của anh ta: “Anh Dục Lâu, anh đừng giận.”

“Anh không giận.”

“Ngoài giặt quần áo, vừa nãy em còn thấy Tư Mạc Thành.”

Khương Bảo Lê hy vọng có thể giữ anh ta ở lại thêm một chút, “Ông ấy bị liệt toàn thân, không cử động được, nhưng vẫn còn tỉnh táo lắm. Hình như ông ấy muốn nói gì đó, cơ mà không nói ra được, em cảm thấy ông ấy đang cầu cứu.”

Quả nhiênThẩm Dục Lâu dừng bước, anh ta nhíu mày hỏi: “Sao em lại có kết luận như vậy?”

“Tư Độ đối xử không tốt với ông ấy.” Khương Bảo Lê vội nói, “Cháo nóng như thế mà anh ta đổ từng muỗng vào vào miệng ông ấy, không biết là anh ta thật sự không biết chăm sóc người khác hay là cố ý nữa. Nếu cố ý thì tàn nhẫn thật, đó là chú ruột của anh ta mà.”

Thẩm Dục Lâu trầm ngâm một lúc rồi nói với Khương Bảo Lê: “Chuyện nhà người khác, đừng bàn tán nhiều, cũng đừng kể với ai nhé.”

“Em sẽ không nói lung tung đâu. Hiện tại đang là thời điểm hợp tác với Mosen mà.” Khương Bảo Lê ngoan ngoãn nói, “Anh yên tâm đi.”

Thẩm Dục Lâu xoa đầu cô: “Không làm phiền em nghỉ ngơi nữa.”

“À, anh Dục Lâu, em có thể xuất viện chưa? Ở bệnh viện chán lắm.”

“Không được, sáng mai làm kiểm tra sức khỏe xong, bác sĩ nói không sao rồi mới được xuất viện.”

Khương Bảo Lê thất vọng thở dài.

Thẩm Dục Lâu thấy cô như vậy, không đành lòng nên hỏi thăm: “Em cần cái gì để giải trí không? Anh cho người mang đến cho em. Máy chơi game hay máy tính?”

Khương Bảo Lê không mấy hứng thú với việc chơi game, cô nghĩ ngợi trong giây lát rồi đáp: “Anh có thể nhờ người ta mang cây vĩ cầm trong tủ của em đến không? Nhưng nhất định phải cẩn thận, đừng để Thẩm Chân Chân thấy, không thì em mất luôn cây đàn đó đấy!”

Thẩm Dục Lâu vừa bất lực vừa yêu chiều trả lời cô: “Thích đến vậy thì sao hồi đó không đăng ký chuyên ngành vĩ cầm?”

Không phải là Khương Bảo Lê không muốn, mà vì có vài nguyên nhân cô không tiện nói. Một là, Thẩm Dục Lâu thích xem kịch ballet, cô muốn làm anh vui.

Hai là, Thẩm Chân Chân ghen tị với khả năng cảm âm của cô, nếu cô chọn vĩ cầm thì chẳng biết cuộc sống sau này sẽ hỗn loạn đến thế nào nữa.

“Chơi cho vui thôi, sở thích mà biến thành nghề nghiệp thì chán lắm.” Khương Bảo Lê nhắc đi nhắc lại, “Nhất định phải cẩn thận đấy, đừng để Thẩm Chân Chân thấy!”

“Thấy cũng không sao, anh sẽ không để con bé động vào đàn của em đâu.”

Chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Dục Lâu, Khương Bảo Lê cảm thấy vô cùng an tâm.

Năm đó, Thẩm Dục Lâu cứu cô khỏi bọn côn đồ ở làng chài, cho cô một cuộc sống mới; thậm chí anh ta có thể tát vào mặt Thẩm Chân Chân vì cô…

Khương Bảo Lê cần sự bảo vệ ổn định như vậy.

Chưa đầy nửa tiếng mà người giúp việc trong nhà đã mang cây vĩ cầm của Khương Bảo Lê đến.

Dưới ánh đèn, cây vĩ cầm bằn gỗ lãnh sam màu đỏ sẫm tỏa ra vẻ đẹp huyền bí, những đường vân gỗ nhạt tựa như những dòng chảy thời gian, êm đềm lướt trên mặt đàn

Khương Bảo Lê cầm đàn rồi gảy thử dây đàn, tùy hứng kéo một đoạn nhạc.

Tiếng vĩ cầm có âm sắc vô cùng tuyệt vời, vừa du dương vừa mạnh mẽ, có thể diễn tả trọn vẹn mọi cảm xúc, từ vui sướng đến buồn bã.

Không chỉ vĩ cầm, Khương Bảo Lê còn sở hữu khả năng cảm âm với cả piano. Cô ấy chỉ cần xem Thẩm Dục Lâu chơi vài lần là có thể tự chơi những giai điệu hay đến kinh ngạc..

Nhưng Thẩm Chân Chân ở đó nên cô không thể đụng vào cây đàn piano đó được, vĩ cầm dễ giấu hơn.

Người giúp việc chỉ mang đàn đến mà không mang theo sách nhạc.

Cũng không sao, Khương Bảo Lê đăng nhập vào một cộng đồng âm nhạc nhỏ tên là Melodie, bên trong không chỉ chứa nhiều bản nhạc cổ điển mà còn có những bản nhạc gốc do người hâm mộ âm nhạc đăng tải.

Những lúc rảnh rỗi, Khương Bảo Lê thường dành thời gian lướt diễn đàn Melodie. Cô đã quá quen thuộc với các bản nhạc cổ điển, nên thường tìm kiếm những bản nhạc do các thành viên tự sáng tác, và đôi khi tìm thấy những ‘viên ngọc quý’ khiến cô phải tròn mắt trầm trồ.

Bài đăng nổi bật gần đây nhất trên trang chủ là một đoạn nhạc do thành viên mang tên “D” đăng tải, bên dưới có tới hàng vạn bình luận.

Một trang web âm nhạc nhỏ như vậy mà có được cả vạn bình luận, bấy nhiêu thôi cũng đủ để chứng minh chất lượng của đoạn nhạc đó cao tới nhường nào.

Bản nhạc có tên là “Vengeance”, trong hình ảnh đính kèm là những khuôn nhạc với các nốt nhạc như nòng nọc, dù được vẽ tay hoàn toàn nhưng các đường kẻ và khoảng cách được vẽ rất cẩn thận.

Nét vẽ độc đáo, mang phong cách Gothic.

Vengeance, trả thù.

Khương Bảo Lê tò mò phóng to ảnh, nào ngờ chỉ mới nhìn lướt qua mà cô đã kinh ngạc không thôi.

Lâu lắm rồi cô mới thấy một tác phẩm khiến lòng mình rạo rực đến vậy!

Cô nôn nóng cầm vĩ cầm lên rồi đắm chìm trong bản nhạc ấy.

Bản nhạc này mang phong cách đa dạng, đầy biến tấu, cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

Khi chơi nhạc, Khương Bảo Lê như nghe thấy tiếng gió rít gào trên vách đá…

Cô buông cây vĩ cầm xuống, cảm nhận nhịp tim đang đập dồn trong lồng ng.ực, chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt của bản nhạc, thật lâu vẫn không thể thoát ra.

Thật sảng khoái.

Đoạn nhạc này chẳng hề thua kém bất kỳ bản nhạc cổ điển nổi tiếng nào!

Thậm chí cô có thể cảm nhận được, khi sáng tác bản nhạc này, người đó đang tràn ngập lòng căm thù mãnh liệt!

Anh ta đang hận một người, hận không thể gi.ết ch.ết người đó ngay tức khắc!

Khương Bảo Lê run rẩy mở trang cá nhân của người đăng tải tên D kia ra thì phát hiện anh ta chỉ đăng duy nhất bản nhạc này, trang nền trống trơn.

Là người mới, hoặc là một lão làng trong giới nhạc mở tài khoản mới!

Tất nhiên cũng có nhiều người hâm mộ nhận ra giá trị của bản nhạc, họ lần lượt đăng video hoặc audio chơi đoạn nhạc này dưới bài đăng gốc.

Biểu tượng của diễn đàn cho thấy người đăng D đã nghe hết các bài đăng, nhưng anh ta không để lại bình luận nào, dù có những bài trình diễn nhận được rất nhiều phản hồi, đề nghị hợp tác kinh doanh, thậm chí đưa ra giá cao để mua bản nhạc, hoặc… mong muốn được kết bạn với anh ta.

Anh ta không đáp lại ai cả.

Rõ ràng anh ta vẫn chưa tìm được người chơi nhạc khiến mình hài lòng.

Khương Bảo Lê ghi nhớ bản nhạc, sau đó cô mở ứng dụng ghi âm, chìm đắm trong bản nhạc đó một lần nữa rồi đăng tải đoạn chơi nhạc của mình lên bài đăng.

Khương Bảo Lê hồi hộp chờ đợi bình luận từ chủ bài đăng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Cô liên tục làm mới trang, mong ngóng được nghe những lời nhận xét từ một bậc thầy.

Có nhiều bình luận và lượt thích từ những người cùng sở thích, nhưng tài khoản D vẫn không trả lời.

Có phải cô chơi đàn chưa tốt?

Khương Bảo Lê tin rằng phần trình diễn của mình đã vượt xa tất cả những người khác trong bài đăng. Nếu người kia không đánh giá cao thì chỉ có thể nói rằng anh ta không có mắt nhìn mà thôi.

Khương Bảo Lê luôn rất tự tin trong lĩnh vực mà mình am hiểu.

Đợi đến nửa đêm mà vẫn không thấy phản hồi của D, Khương Bảo Lê cảm thấy hơi thất vọng, cô không đợi nữa mà tắt điện thoại, đi ngủ!

Đêm khuya, Tư Độ trở về biệt thự Sơn Nguyệt Lư.

Anh ném chiếc áo hoodie màu xám nhạt trong tay cho quản gia: “Ủi đi.”

Quản gia ngạc nhiên nhìn chiếc áo đã được cậu chủ mặc một lần. Tư Độ luôn mặc một lần rồi bỏ cơ mà.

Dường như chiếc áo này đã được giặt rồi, mà là giặt tay, nhăn nhúm xấu xí vô cùng.

“Cậu chủ, cậu còn mặc chiếc áo này nữa không?”

“Mai mặc.”

Nói xong, anh ngồi xuống cây đàn piano Steinway màu đen rồi chơi bản nhạc vừa sáng tác.

Quản gia không dám làm phiền khi Tư Độ chơi nhạc, anh ta lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó lấy điện thoại ra nhắn vào trong nhóm “Đội đặc nhiệm Sơn Nguyệt Lư”:

Tổng quản nội vụ: “@all, [Ảnh] Ai biết chuyện gì về chiếc áo này! Ra nói chuyện đi!!!”

Lão Hoàng tài xế: “Không biết. [Vịt lắc đầu]”

Tổng quản nội vụ: “@all @all, không ai biết sao? [Tuyệt vọng]”

Em gái chăm sóc cả nhà: “Đừng có tò mò quá. [Liếc mắt]”

Tổng quản nội vụ: “Hình như cô biết nội tình?”

Em gái chăm sóc cả nhà: “Không nói cho anh biết đâu.”

Tổng quản nội vụ: “[Cầu xin][Cầu xin][Cầu xin]”

Tư Độ dừng chơi piano, anh mở diễn đàn Melodie rồi lướt qua các bài đăng bên dưới.

Hầu hết các video hoặc audio đăng tải, anh đều nghe vài giây là tắt, đúng là ô nhiễm tai mà.

Tuy nhiên, 2 tiếng trước, có một bài đăng của người tên “Đại JJ đáng yêu nhất vũ trụ” khiến anh nghe hết cả bài nhạc.

Nhịp điệu, cảm xúc, cảm âm… đều là những gì mà anh mong muốn.

Hiếm khi Tư Độ nảy chút hứng thú, thế là anh nhấn vào trang cá nhân của người đó.

Mặc dù bài đăng của người nọ không có nhiều lượt theo dõi, nhưng trình độ khi biểu diễn các bài nhạc rất ấn tượng

Thẩm mỹ… cũng được.

Tư Độ nhấn vào trả lời, muốn nói gì đó… Nhưng nhìn thấy cái tên “Đại JJ đáng yêu nhất vũ trụ” của người nọ…

Có vẻ là gay*.

* Trong tiếng lóng của TQ, JJ có nghĩa là bộ phận đó của con trai.

Quả thật cộng đồng này có nhiều người thuộc giới tính thứ ba, bởi vì về mặt tài năng nghệ thuật, một số người thuộc giới tính thứ ba có năng khiếu hơn hẳn người thường

Trong nháy mắt, Tư Độ chưa muốn trả lời vội.

Anh ném điện thoại đi.

Sáng hôm sau, Khương Bảo Lê vào lại diễn đàn Melodie nhưng vẫn không nhận được phản hồi từ đại thần D, cô cảm thấy hơi thất vọng

Có phải cô đang tự đánh giá quá cao bản thân? Còn đại thần nghe chẳng lọt tai hay không?

Lòng tự tin của Khương Bảo Lê bị đả kích vô cùng sâu sắc.

Cô buồn bã trở về học viện Hughton.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua phòng học vĩ cầm ở tòa nhà nghệ thuật, cô nghe thấy một đoạn giai điệu vô cùng quen thuộc.

Chỉ là… đoạn nhạc này đã được cải biên, cảm xúc thù hằn yếu đi nhiều, từng nốt nhạc đều trở nên vui vẻ hơn.

Cải biên quá lố.

Khương Bảo Lê tò mò đi tiến tới nhìn vào phòng đàn qua khung cửa kính.

Hóa ra là Kiều Mộc Ân đang chơi đoạn nhạc này.

Cây đàn mang thương hiệu Novati của cô ta có giá trị ngàn vàng.

Hiển nhiên chính nó đã làm tăng thêm giá trị cho phần chơi nhạc của Kiều Mộc Ân.

Nhưng “Vengeance” rất khó chơi.

Dù Kiều Mộc Ân đã được thầy dạy nhiều năm, nhưng cô ta vẫn chơi không tốt lắm.

Lục Lệ Tư – bạn thân của Kiều Mộc Ân – tò mò hỏi cô ta: “Hai ngày nay mình nghe cậu tập đoạn nhạc này suốt, nó hay lắm hả? Mình cảm thấy hơi đáng sợ, nghe rất ồn ào.”

“Đúng là hơi loạn, hơi âm u, nên mình muốn khiến nó vui vẻ và chữa lành hơn một chút.”

“Nhạc không hay mà cậu còn cải biên làm gì? Chỉ phí thời gian thôi.”

Kiều Mộc Ân nở nụ cười đầy bí ẩn: “Đoạn nhạc này là do Tư Độ viết đấy.”

“Thật á? Sao cậu biết?”

“Muốn biết thì tất nhiên sẽ có cách. Tuần sau là tiệc sinh nhật trên du thuyền của Tư Độ, mình sẽ chơi đoạn nhạc này, mình muốn để anh ấy nghe thấy phần cải biên của mình.”

Lục Lệ Tư biết Kiều Mộc Ân luôn thích Tư Độ. Đặc biệt là sau khi nhà họ Kiều và nhà họ Tư đã ngấm ngầm muốn kết thông gia, cô ta gần như đã trở thành vợ sắp cưới của Tư Độ.

Tuy nhiên, Tư Độ mười bốn tuổi đã vào đại học, học liên thông lên thạc sĩ và tiến sĩ, hiện tại đang là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tại học viện Hughton.

Song, Tư Độ dành hầu hết thời gian giam mình trong phòng thí nghiệm sinh học, hiếm khi tiếp xúc với Kiều Mộc Ân.

“Chắc chắn anh ấy sẽ thích phần cải biên của cậu lắm!” Lục Lệ Tư nói quá lên, ““Cậu nghĩ đi, giai điệu âm u đó, qua tay cậu lại trở nên ấm áp và chữa lành đến vậy, chắc chắn sẽ chạm đến trái tim anh ấy!Đây chẳng phải là nam nữ chính của tiểu thuyết cứu rỗi phiên bản đời thực sao?”

Kiều Mộc Ân mỉm cười rồi tiếp tục chơi nhạc.

Lúc này, Lục Lệ Tư quay lại thì trông thấy Khương Bảo Lê đang đứng bên ngoài cửa sổ.

Dù biết phòng học nhạc cách âm tốt nên cô không thể nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.

Nhưng trông cô… đúng là đang nghe nhạc.

Lục Lệ Tư vừa kéo tay Kiều Mộc Ân vừa nháy mắt, ám chỉ có người đang nghe lén.

Bình Luận (0)
Comment