Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 12

Thấy Kiều Mộc Ân nhìn về phía mình, Khương Bảo Lê lập tức mỉm cười lịch sự với cô ta rồi cất bước rời đi.

Nhưng chưa đi được mấy bước thì Kiều Mộc Ân đã đuổi theo gọi cô lại:

“Khương Bảo Lê, đợi một chút.”

Khương Bảo Lê thực sự không thích Kiều Mộc Ân, dù cô ta không tệ như Thẩm Chân Chân, nhưng cô ta là người giả tạo, rất rất rất giả tạo.

Tuy nhiên, đôi khi Khương Bảo Lê cũng tự hỏi chính mình: Có phải do tính mình tệ quá hay không?

Tóm lại, trong toàn bộ Học viện Hughton này, số người cô không ghét chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Khương Bảo Lê hít một hơi thật sâu rồi quay người lại với nụ cười trên môi: “Vừa rồi đi ngang qua nghe thấy cậu kéo đàn vĩ cầm nên mình dừng lại nghe thêm một chút, đừng để ý nhé.”

“Sao lại thế được. Mình rất vui khi cậu nghe mình biểu diễn, cậu thấy mình kéo đàn thế nào?”

“Mình không hiểu nhiều về âm nhạc đâu.”

Kiều Mộc Ân không nghĩ rằng một “người ngoại đạo” như Khương Bảo Lê có đủ tư cách để bình luận về mình, cô ta chỉ muốn nghe cô khen vài câu mà thôi.

Đây là phép lịch sự cơ bản trong giao tiếp.

Nhưng Khương Bảo Lê lại rất keo kiệt, cô chẳng thốt ra một lời khen nào cả.

Kiều Mộc Ân thầm nghĩ: Có lẽ con nhỏ đến từ vùng quê này ghen ghét người giàu đây mà.

Nhưng cô ta vẫn muốn “cảm hóa” Khương Bảo Lê.

“Nghe Chân Chân nói, trước đây cậu từng lén luyện vĩ cầm, nếu có hứng thú thì hãy đến tìm mình nhé, mìnhcó thể dạy cậu.”

“Ừm, cảm ơn, mình nên học tốt chuyên ngành ballet của mình thì hơn.” Khương Bảo Lê không chấp nhận lời mời, cũng không tỏ ra biết ơn người nọ.

Kiều Mộc Ân rất không thoải mái khi thấy cô thờ ơ như vậy.

Hiển nhiên, Khương Bảo Lê biết cô ta đang khó chịu.

Trong trường có rất nhiều cô gái muốn làm quen và kết bạn với Kiều Mộc Ân, bây giờ cô ta sẵn lòng cho Khương Bảo Lê một cơ hội, vậy mà cô lại không cảm thấy vinh dự, cũng chẳng thấy biết ơn, đúng là không biết điều!

Đúng là Khương Bảo Lê không biết điều thật, vốn dĩ nguyên tắc hành xử của cô là làm người khác khó chịu, còn mình thì thoải mái. Nhất là những kẻ như Kiều Mộc Ân, muốn lợi dụng việc kết bạn với cô ấy để khoe khoang sự lương thiện của mình, rằng họ không hề ghét bỏ một kẻ bần cùng như cô, sẵn lòng hạ mình để giúp đỡ cô.

Thật là đức tính “tuyệt vời” biết bao.

Khương Bảo Lê bước tiếp, chẳng buồn đáp lại cô ta, vậy mà Kiều Mộc Ân lại đuổi theo: “Cậu còn nhớ Trần Gia không?”

“Ai?”

“Cô gái mà cậu đã giúp đỡ đấy.”

Khương Bảo Lê có chút ấn tượng với cái tên này, hình như cô gái bị bắt nạt trong đoạn video của Thư Hân Đồng tên là Trần Gia thì phải.

“Cậu nghĩ mình đã giúp cô ấy, nhưng thực ra, cậu đã hại cô ấy rồi. Trần Gia khiến đám Thư Hân Đồng phải đến đồn cảnh sát một chuyến, nhưng hình phạt nặng nhất cũng chỉ là bị phê bình giáo dục một trận, bị chửi vài câu trên mạng là xong. Bây giờ sóng gió dư luận đã qua nên chúng vẫn ngang ngược vô cùng, đâu có ai quản được. Cũng vì chuyện này mà chúng càng lấn tới, bắt nạt Trần Gia nhiều hơn.”

Kiều Mộc Ân thở dài, “Cô ấy thật sự rất đáng thương, mình đã gặp mấy lần rồi.”

Khương Bảo Lê nhíu mày nhìn vẻ giả tạo của Kiều Mộc Ân: “Nếu thấy đáng thương, sao không ngăn cản?”

Thích đóng vai tiểu thư tốt bụng lắm mà?

Suýt nữa là cô đã thốt ra câu nói này.

Nhịn, nhịn…

Kiều Mộc Ân đáp: “Vì mình biết có ngăn cản thì cũng chẳng thay đổi được gì. Cách duy nhất là đợi họ chơi đến chán, lúc đó họ sẽ không bắt nạt cô ấy nữa.”

Khương Bảo Lê khá tò mò, tại sao Kiều Mộc Ân lại đột nhiên nhắc đến chuyện Trần Gia bị bắt nạt?

Hóa ra là muốn chỉ trích việc cô đã khuyến khích Trần Gia phản kháng lúc trước.

“Nếu muốn tham gia vào vòng tròn của chúng mình, cậu phải biết quy tắc.” Kiều Mộc Ân nghiêm nghị nói với cô ấy, “Cậu tưởng mình làm điều tốt, nhưng thực ra… cậu đã làm mọi chuyện hỏng hết. Nói thẳng ra thì đám người này chỉ hứng thú nhất thời mà thôi, họ bắt nạt chán rồi sẽ tự động bỏ đi. Nhưng bây giờ cậu lại khiến chúng để ý đến Trần Gia nhiều hơn.”

Khương Bảo Lê tự giễu mỉm cười: “Hóa ra là tôi làm sai rồi.”

“Kiều Mộc Ân bước đến, nắm lấy tay cô: “Mình biết cậu chỉ muốn giúp đỡ, nhưng lòng tốt lại gây ra tác dụng ngược. Mình cũng đâu muốn thấy Trần Gia bị bắt nạt, nhưng đây không phải là cách giải quyết, cậu hiểu không?”

Cô ta vỗ nhẹ lên tay cô.

“Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu, Mộc Ân.” Khương Bảo Lê nói ra câu mà người nọ luôn mong đợi, “Cảm ơn cậu đã nói với mình những điều này, là do mình không hiểu chuyện.”

“Ừm, biết sai thì sửa, đó là điều rất tốt.” Kiều Mộc Ân mỉm cười ấm áp.

“Nhưng cậu có thể nói cho mình biết, làm sao cậu phát hiện ra Thư Hân Đồng vẫn đang bắt nạt Trần Gia không?”

“Sân thượng, đó là nơi họ thích đến nhất sau giờ học.”

Sang ngày hôm sau, vì Khương Bảo Lê đã “chịu thua” Kiều Mộc Ân nên cô ta sẵn lòng gửi tin nhắn WeChat cho cô trong giờ thưởng thức âm nhạc ballet:

“Hôm nay, đám Thư Hân Đồng sẽ tìm Trần Gia để ‘họp’ sau giờ học.”

Sau khi kết thúc buổi học, Khương Bảo Lê tiến thẳng lên sân thượng.

Trước khi đi, cô còn đến vườn hoa và bẻ một nhánh cây to hơn ngón tay rồi bỏ hết lá đi, để lại thân cây trơ trụi.

Cô vung vài cái, cành cây ma sát với không khí, phát ra âm thanh xào xạc.

Trên sân thượng trống không, gió lạnh thổi mạnh, Khương Bảo Lê vừa đạp cửa xông vào đã thấy Thư Hân Đồng đang giật mạnh cổ áo Trần Gia và tát liên tiếp vào mặt cô ấy.

Quần áo cô gái nhỏ dính đầy vết bẩn, không biết bị người ta hắt cái gì lên, tóc tai cũng rối bời.

Cô ấy cắn răng chịu đựng, chẳng nói một lời.

Dù đám ác quỷ xung quanh chửi bới, bắt nạt thế nào, cô ấy cũng không phản kháng, chỉ hy vọng cơn ác mộng này sẽ nhanh chóng qua đi…

Máu trong người Khương Bảo Lê dồn lên đỉ.nh đầu.

Cô thật sự rất ghét bạo lực, ghét vô cùng, ghét cực kỳ…

Tuổi thơ đầy những ký ức về bạo lực và bắt nạt khiến cô hiểu ra rằng, việc ức hiếp kẻ yếu dường như là một bản tính xấu xa ăn sâu vào bản chất con người.

Khuôn mặt đáng ghét của những kẻ đã từng ức hiếp cô cứ hiện về trong những đêm khuya, chúng như tấm lưới ác mộng giăng kín tâm trí cô.

Nhìn thấy Trần Gia bị bắt nạt đến mức không còn hình người ở trước mắt, và cả chú mèo con vô tội bị gi.ết ch.ết…

Có lẽ Kiều Mộc Ân nói đúng, đừng nên quan tâm, chỉ cần đám người này mất hứng thì bắt nạt và bạo lực sẽ kết thúc.

Càng phản kháng sẽ càng chết.

Nhưng Khương Bảo Lê chưa bao giờ là người chờ đợi kẻ khác mất hứng thú với mình mới ngừng bạo lực, cô sẽ phản kháng.

Mỗi lần bị bắt nạt, cô đều phản kháng rất mạnh mẽ.

Khi một người không sợ chết, thì người phải sợ chính là kẻ khác.

Cô lao tới, túm lấy vai Thư Hân Đồng rồi dùng cành cây đánh mạnh vào người cô ta.

“Á!” Thư Hân Đồng kêu thét lên, váy đồng phục rách toạc ra. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết đỏ chói mắt.

Trông thấy Khương Bảo Lê, vẻ mặt Thư Hân Đồng lập tức vặn vẹo, méo mó vô cùng: “Được lắm, tao chưa tìm mày mà mày lại tự mò đến rồi!”

Khương Bảo Lê không thèm nói chuyện với cô ta, cô liếc mắt ra hiệu cho Trần Gia, ý bảo cô ấy hãy chạy đi.

Mặt Trần Gia ướt đẫm nước mắt, cô ấy cố gắng đứng thẳng người, run rẩy núp sau lưng Khương Bảo Lê như một chú thỏ nhỏ đang hoảng sợ.

Cô ấy không dám chạy đi vì sợ Khương Bảo Lê phải chịu bạo lực giống như mình.

Mấy cô gái đứng hóng chuyện thấy “đàn em” Thư Hân Đồng bị đánh thì hùng hổ xông tới, định bắt Khương Bảo Lê lại, trong đám đó còn có hai nam sinh.

Đương nhiên một mình Khương Bảo Lê chẳng thể đánh thắng được nhiều người như vậy, nhưng vào giây phút ấy, dường như trong người cô có một sức mạnh kỳ lạ, cô vung chân đá một cước trúng hạ bộ của một gã trai.

Cậu ta đau đớn lăn lộn trên đất, co quắp như con sâu, mặt mày xanh mét.

Gã con trai còn lại vội vàng che chắn phần dưới của mình.

Khương Bảo Lê và đám con gái đánh nhau, chúng túm tóc cô, có người còn cào xước mặt cô.

Cảm giác đau nhói truyền đến, móng tay nhọn của cô gái kia suýt đã làm tổn thương mắt phải của cô.

Khương Bảo Lê cầm cành cây đánh tới.

Cành cây này là “vũ khí” cực kỳ thuận tay, nó không thể gây thương tích nghiêm trọng, nhưng đánh vào người thì “đau thấu xương”!

Không chỉ Thư Hân Đồng mà mấy cô gái khác cũng bị thương ít nhiều.

Thư Hân Đồng là kẻ đáng thương nhất, cô ta bị đánh đến tơi tả, người đầy vết đỏ.

Nhưng vì đông hơn nên lợi thế đã thuộc về đám người kia. Có hai cô gái phản ứng rất nhanh, mỗi người một bên giữ chặt tay Khương Bảo Lê, ngăn không cho cô đánh nữa.

Thư Hân Đồng đang nóng máu nên xông tới đấm mạnh hai cái vào bụng Khương Bảo Lê.

Trần Gia vốn đang co rúm, thấy Khương Bảo Lê bị đánh vì mình thì không còn sợ hãi nữa, cô ấy vừa hét lên vừa xông tới tham gia vào trận hỗn chiến.

Khương Bảo Lê bị đánh khá nhiều, nhưng mấy cô gái kia cũng chẳng may mắn hơn là bao, ai cũng bị cô làm cho thương tích đầy mình.

Đặc biệt là một cô gái tên Trương Nghi Thư, cô ta là “đại tiểu thư” có địa vị cao nhất trong đám người này, nhưng cũng là người yếu đuối nhất đám.

Khương Bảo Lê chỉ tập trung đánh một mình Trương Nghi Thư, đánh đến mức cô ta phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ, giơ cờ trắng đầu hàng đầu tiên.

Khương Bảo Lê vừa thở hổn hển vừa nắm chặt cành cây đã sắp gãy, còn tay kia thì kéo Trần Gia rời khỏi sân thượng.

Bóng lưng ấy mạnh mẽ, kiên định biết bao. Từ đầu tới cuối, cô chẳng thèm quay đầu nhìn lại “vụ nổ” mà mình vừa gây ra.

Trần Gia khóc đến nghẹn ngào, luôn miệng hỏi cô có sao không, có cần đến bệnh viện không?

Khương Bảo Lê cảm thấy đầu óc choáng váng, tai ù đi, vết xước trên má phải chảy máu, nhỏ giọt xuống quần áo.

Cô nắm lấy vai Trần Gia rồi nghiêm khắc nói với cô ấy: “Đám con gái nhà giàu này, chúng chưa từng thấy bạo lực thực sự là gì, tôi không thể đảm bảo sau này chúng sẽ không bắt nạt cậu nữa. Nhưng tôi muốn lần nào cậu… cũng phải giống như hôm nay, phải quyết tâm dù chết cũng phải kéo theo một đứa, phải phản kháng! Cho đến khi chúng không dám bắt nạt cậu nữa, nghe rõ chưa?”

Trần Gia vẫn khóc nức nở, cô ấy vừa khóc vừa gật đầu chắc nịch: “Tôi sẽ nhớ lời cậu nói.”

Sau khi Trần Gia rời đi, Khương Bảo Lê đứng trong hành lang tối tăm thở một hơi thật dài rồi sờ lên má phải. Tay cô dính đầy máu.

Hy vọng đừng để lại sẹo, cô biết mình xinh đẹp thế nào, thế nên cô rất trân trọng khuôn mặt của mình.

Lần này không phải là lần cô bị thương nặng nhất. Chút bạo lực này có là gì… 

Khương Bảo Lê từng bị quấy rối  khi còn nhỏ, không một ai bảo vệ cô nên cô luôn phải chiến đấu một mình, đó mới thực sự là địa ngục trần gian.

Đúng lúc giờ tự học buổi tối bắt đầu, một nhóm thanh niên mặc áo blouse trắng đi lên cầu thang, thấy Khương Bảo Lê mặt đầy máu thì giật mình, tưởng gặp ma.

Khương Bảo Lê không muốn bị người khác nhìn như khỉ nên cúi đầu, vội vã xuống lầu.

Không ngờ vừa đi tới góc cầu thang thì đụng phải một người.

Người nọ có thân hình cao lớn cứng cáp, mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo…

Mùi hương ấy khiến Khương Bảo Lê bừng tỉnh. Và ngay khoảnh khắc ngước nhìn người nọ, cô đã lạc vào đôi mắt đen thẳm như vực sâu của Tư Độ. Ánh nhìn ấy như lưỡi dao sắc lạnh, muốn đóng băng cả hồn cô.

Tư Độ có vẻ ngoài tuấn tú đến lạ thường, chiếc áo blouse trắng tinh trên người anh khiến cô nhớ đến ngọn núi tuyết Yala hùng vĩ như hòa mình vào bầu trời xanh thẳm mà cô vừa thấy trên mạng cách đây không lâu.

Trên đỉnh mây, nếu không vượt núi băng sông thì không thể gặp gỡ.

Khương Bảo Lê lùi bước trong vô thức, nhưng Tư Độ lại vươn tay nắm lấy cằm cô. Chính xác hơn… là giữ chặt lấy. 

Anh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy vết máu còn vương lại nơi đuôi mắt phải cô, rõ ràng vết thương này là do móng tay gây ra.

Máu thấm vào cả chiếc áo blouse trắng tinh của anh.

Còn quần áo trên người cô thì bẩn như vừa lôi ra từ đống tro.

“Ai làm vậy?” Giọng Tư Độ lạnh đi.

Khương Bảo Lê vừa sợ vừa ghét anh. Nhưng hôm nay cô bị đánh đủ rồi, cô không muốn phiền phức thêm nữa, thế nên cô cố kiềm chế: “Không ai cả, tự ngã thôi.”

Khương Bảo Lê thoát khỏi anh rồi loạng choạng bước xuống cầu thang.

Tư Độ ngẩng lên nhìn, đúng lúc trông thấy đám Thư Hân Đồng và Trương Nghi Thư cũng bị đánh đến mức không còn hình người đang đi xuống cầu thang.

Họ còn đang bàn bạc với nhau làm thế nào để trả thù Khương Bảo Lê, cho đến khi nhìn thấy Tư Độ nói chuyện với cô.

Không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng đầy đe dọa của người nọ cũng đủ để họ hiểu ra…

Trận đòn hôm nay… phải chịu trắng rồi.

Bình Luận (0)
Comment