Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 27

Cả người Khương Bảo Lê như bị rút cạn sức lực, cô chật vật ngồi bệt xuống đất.

Thật khó, thật sự rất khó…

Một con quỷ như vậy, cô không nghĩ mình có thể đối phó nổi.

Anh hận cô đến mức nghiến răng nghiến lợi, nếu còn có lần sau, e rằng anh sẽ lột da cô thật.

……

Tư Độ đã buông lời cay độc với Khương Bảo Lê, vậy mà không ngờ rằng, người trằn trọc suốt đêm lại chính là anh.

Phiền chết đi được.

Ba giờ sáng, anh ngồi bật dậy khỏi giường, cảm thấy nóng bức đến không chịu nổi.

Anh tiện tay khoác một chiếc áo ngủ màu đen lên người, lười đến chẳng buồn buộc dây đai.

Tư Độ bước ra khỏi phòng, gió đêm luồn qua vạt áo mở rộng, mang theo hơi lạnh của mùa thu.

Anh lặng lẽ đi trong căn biệt thự trống trải như một bóng ma, đến bên quầy bar hình vòng cung rồi rót cho mình một ly rượu whisky, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Trong phòng không có ai, thậm chí chẳng nghe thấy tiếng muỗi vo ve.

Bao nhiêu năm nay Tư Độ đã quen với việc sống một mình, cũng quen với sự cô đơn này rồi.

Anh chưa từng cảm thấy bản thân cần có ai bên cạnh.

Nhưng… tại sao lại mất ngủ nhỉ?

Bên hành lang, chú chó chăn cừu Đức ngốc nghếch nghe thấy động tĩnh nên nghiêng đầu nhìn anh qua cửa kính sát đất.

Cái đuôi nhỏ khe khẽ vẫy.

Tư Độ bước ra ngoài, đến bên hành lang.

Chú chó lập tức chạy đến, vẫy đuôi, dùng chiếc mũi ướt lạnh cọ vào tay anh.

Trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa “đáng ghét” của cô gái đã tặng anh con chó này.

Rồi lại nhớ đến mỗi lần cô cười với anh, chưa lần nào là thật lòng.

Đồ ngốc, bị người ta bán đứng còn giúp đếm tiền.

Đáng đời.

Tư Độ dứt khoát ngồi luôn xuống bậc hành lang.

Gió đêm lùa qua, mang theo hương thơm từ vườn hoa hồng Bulgaria đang nở rộ.

Sau sinh nhật, anh đã ra lệnh cho người làm vườn nhổ bỏ khu vườn mê cung vốn dùng để trêu chọc người khác, thay vào đó là những cây hoa hồng Bulgaria non được vận chuyển bằng đường hàng không.

Bây giờ, hoa đã nở rồi.

Anh hy vọng cô gái kia đừng xuất hiện trước mặt mình nữa.

Phiền chết đi được.

……

Khương Bảo Lê thề rằng, cả đời này cô sẽ không bao giờ đi gặp con quỷ đó nữa.

Dù Thẩm Dục Lâu có coi trọng dự án Sứa bất tử đến đâu, có tỏ ra đáng thương thế nào, có vẽ ra viễn cảnh đẹp đẽ cỡ nào…

Cô cũng không muốn đi tìm Tư Độ nữa.

Cô chịu đủ rồi!

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, ứng dụng cộng đồng âm nhạc Melodie gửi đến một tin nhắn hệ thống, nhắc cô rằng người dùng D mà cô theo dõi vừa đăng tải một bản nhạc phổ mới.

Khương Bảo Lê tò mò vuốt màn hình mở tin nhắn rồi nhấn vào xem.

Sau bản “Vengeance” lần trước, rạng sáng hôm qua, lúc 4 giờ, anh ấy lại đăng một bản nhạc mới –

“Rose”.

Khương Bảo Lê mở bản phổ, thậm chí không cần nhạc cụ cũng có thể diễn tấu ngay lập tức.

Với năng lực cảm âm của mình, chỉ cần nhìn vào những nốt nhạc là cô đã có thể nghe thấy giai điệu vang lên trong đầu.

Mắt cô sáng lên, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Thật là một bản nhạc lãng mạn!

“Bản nhạc sao mà buồn thế…” 

Cô vội vàng bật dậy, không kịp rửa mặt đánh răng, lục trong tủ tìm cây vĩ cầm, cố gắng kéo một đoạn.  

Đoạn đầu tiên, dịu dàng và tinh tế. Trong tâm trí cô hiện lên một vườn hồng bạt ngàn, những nụ hoa hồng Bulgaria kiêu sa run nhẹ trong gió.  

Đoạn thứ hai dần trở nên sôi nổi, ánh nắng xuyên qua những đám mây đen, từng đóa hồng lần lượt nở rộ, hương thơm quyện vào không khí.  

Giai điệu bắt đầu gấp gáp, Khương Bảo Lê dùng tay phải kéo vĩ cầm, tay trái nhanh chóng nhảy trên dây đàn, cảm giác đau nhẹ như gai hồng đâm vào đầu ngón tay.  

Rồi đột nhiên, cây vĩ cầm nhảy một cái, chuyển sang đoạn thứ ba.  

Giai điệu dần trở nên quyến luyến, nhưng cũng ngập tràn nỗi buồn.  

Không khí sôi động đã biến mất.  

Không, đây không phải một bản nhạc ca ngợi tình yêu lãng mạn.  

Đây là khúc ca về nỗi cô đơn.

Trời đất vạn vật, kiếp phù sinh*.  

(*kiếp phù sinh: chỉ kiếp sống ngắn ngủi, tựa như chiếc lá trôi trên dòng sông, mong manh trước sự biến đổi của thời gian và tự nhiên.)

Cô đơn là vĩnh cửu. 

Khương Bảo Lê có thể cảm nhận được sự rung động mãnh liệt trong bản nhạc.  

Cô đặt cây vĩ cầm xuống, trái tim đập thình thịch, dây tơ lòng vẫn căng như sắp đứt.  

“Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm” – cô thực sự rất muốn, rất muốn, rất muốn… gặp người nhạc sĩ tên D này. 

Cô muốn nghe anh biểu diễn trực tiếp, muốn trò chuyện với anh ấy về bản “Rose”, xem liệu mình có thực sự cảm nhận đúng cảm xúc anh ấy gửi gắm hay không.  

Nhưng ắt hẳn anh ấy là một cao thủ trong làng nhạc, có lẽ chẳng thèm để ý đến cô đâu. 

Nhưng Khương Bảo Lê vẫn hào hứng soạn một bình luận dài, bày tỏ niềm vui và nỗi buồn khi nghe bản nhạc, cùng khát khao được gặp mặt người nọ.  

Cả buổi sáng, cô liên tục lướt phần bình luận của D.  

Riêng bài “Rose”, bình luận đã vượt qua mười nghìn.  

Có những bình luận kiểu “Aaaaaa hay quá!” chẳng có chút dinh dưỡng nào, cũng có những bài phân tích dài hàng nghìn chữ, mổ xẻ bản nhạc từ mọi góc độ.  

Bình luận của Khương Bảo Lê nhanh chóng chìm nghỉm trong biển người – khả năng cao là anh ấy sẽ không đọc được. 

Mà dù có đọc, chắc cũng chẳng thèm phản hồi.  

Suốt quãng thời gian đó, Khương Bảo Lê chìm đắm trong giai điệu tuyệt vời của “Rose”, đi đâu cũng lẩm nhẩm hát theo.  

Trần Gia rủ cô đi ăn chè, cô cũng không nhịn được mà giới thiệu bản nhạc này.  

Sau vụ ẩu đả lần trước, Thư Hân Đồng không dám bắt nạt Trần Gia nữa, điều này khiến cô ấy vô cùng biết ơn Khương Bảo Lê.  

Cô ấy trở thành fan cứng của Khương Bảo Lê, thỉnh thoảng lại mời cô đi ăn.  

Qua lại vài lần, hai người dần thân thiết hơn. 

Khương Bảo Lê kể cho Trần Gia nghe vô số chuyện xấu về Tư Độ.  

Trần Gia liếc quanh rồi thì thầm:  

“Tớ từng nghe người ta nói, nhà Tư Độ… rất phức tạp.”  

“Phức tạp? Kiểu gì?” 

“Nhà giàu mà, luôn có những bí mật không thể tiết lộ. Nghe nói ba anh ta chết, mẹ anh ta thì điên, nên từ nhỏ tính khí anh ta mới hung bạo như vậy… Lại còn là một thiên tài cô độc…”  

Khương Bảo Lê không rõ mấy chuyện này, lắm, nhưng cô từng nghe Thẩm Dục Lâu nhắc qua – Tư Độ được người chú cả là Tư Mạc Thành nuôi dưỡng. 

Lần trước cô uống rượu đến mức nhập viện, trong phòng VIP kia, cô từng thấy Tư Độ “cư xử như vậy” với cậu mình.  

Khương Bảo Lê rùng mình.  

Dù nhà họ có vấn đề gì, cô cũng chẳng hứng thú tìm hiểu, thế là cô chuyển chủ đề, hào hứng kể với Trần Gia về nhạc sĩ bí ẩn D trên mạng. 

Trần Gia học hội họa, chẳng biết gì về âm nhạc, nhưng cảm xúc của con người vốn dĩ thông suốt.  

Nghe Khương Bảo Lê ngân nga một đoạn “Rose”, cô ấy lập tức khẳng định:  

“Tên D này… chắc là đang yêu?” 

“Tớ cũng nghĩ vậy.” – Khương Bảo Lê gật đầu – “Nhưng với trình độ âm nhạc như anh ấy thì chắc cũng phải mấy chục tuổi rồi, ít nhất là trên 40, có khi còn hơn.”  

“Thôi đi, cậu tưởng thiên tài âm nhạc chỉ mình cậu sao? Núi cao còn có núi cao hơn.”

Khương Bảo Lê chưa bao giờ khiêm tốn về tài năng âm nhạc của mình:

“Dù sao thì… ở học viện âm nhạc, tớ cũng chưa từng gặp ai thực sự lợi hại cả.”

Trần Gia chống cằm, mắt lấp lánh vẻ mê trai:

“Tớ cảm giác đại thần D này còn rất trẻ, biết đâu lại là một anh chàng đẹp trai, giàu cảm xúc ấy chứ!”

Khương Bảo Lê mỉm cười:

“Với tài năng như vậy, nhan sắc có quan trọng gì đâu.”

Trần Gia bĩu môi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp đến mức siêu thực của cô:

“Chỉ có mấy người sở hữu nhan sắc đỉnh cao như cậu mới có thể nói ra câu ‘nhan sắc không quan trọng’ thôi! Hừ!”

Đang nói chuyện thì Thư Hân Đồng, Trương Nghi Thư cùng vài cô gái khác bước vào quán chè.

Kẻ thù chạm mặt, đương nhiên là khó mà vui vẻ.

Khương Bảo Lê không muốn gây thêm rắc rối cho Thẩm Dục Lâu. Lần trước đánh nhau cũng nhờ anh ta ra mặt giúp dàn xếp mà không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Thẩm.

Cô và Trần Gia trao đổi ánh mắt, sau đó cùng nhau rời khỏi quán.

Thư Hân Đồng cũng không thèm để ý đến họ, vì ba mẹ cô ta đã dặn dò không được gây xung đột với Khương Bảo Lê nữa.

Nhìn theo bóng lưng họ, Thư Hân Đồng hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt.

Sớm muộn gì cũng phải khiến cô trả giá.

Ngày nào Khương Bảo Lê cũng để lại bình luận trong phần comment của D, nhưng cô chưa từng được hồi đáp.

Cô lật xem từng bình luận, phát hiện đại thần D chưa bao giờ trả lời bất kỳ người hâm mộ nào.

Kể cả những video biểu diễn bài hát của anh ấy được nhiều lượt thích nhất.

Đúng là lạnh lùng thật đấy.

Đột nhiên cô nhớ ra, trong bữa tiệc sinh nhật của Tư Độ, Kiều Mộc Ân đã chơi bản nhạc “Vengeance” của đại thần D.

Một thiên kim tiểu thư của giới hào môn, xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc như Kiều Mộc Ân, hẳn là quen biết không ít nhân vật lớn trong giới này.

Rất có thể cô ta… quen biết D.

Khương Bảo Lê mang theo chút hy vọng gửi một tin nhắn WeChat cho Kiều Mộc Ân:

“Mộc Ân, hôm trước nghe cậu chơi bản phối lại của ‘Vengeance’, thật sự rất hay. Cậu có biết ai là tác giả của bản nhạc này không?”

Lúc Kiều Mộc Ân nhận được tin nhắn, cô ta đang tổ chức tiệc trà chiều trong biệt thự cùng vài cô chiêu khác.

Thư Hân Đồng tình cờ cũng có mặt. Thấy Kiều Mộc Ân cúi đầu nhắn tin, cô ta tò mò hỏi:

“Mộc Ân, ai vậy?”

“Khương Bảo Lê.”

“Cậu… quen cô ta lắm à?”

“Cũng bình thường thôi, quen biết lâu rồi. Nhưng lần trước vì chuyện chiếc vòng tay mà mình hiểu lầm cô ấy, trong lòng vẫn thấy áy náy lắm.” Kiều Mộc Ân hờ hững đáp.

Thư Hân Đồng bĩu môi, giọng đầy mỉa mai: “Cậu tốt bụng quá đấy. Chuyện chiếc vòng lần đó… ai bảo cô ta quan hệ tệ, chẳng biết đắc tội với ai nên mới bị hãm hại, còn khiến cậu mất đồ trang sức quý đắt giá như vậy. Cô ta phải đến xin lỗi cậu mới đúng.”

“Thôi bỏ đi, chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa.” Kiều Mộc Ân cầm một chiếc macaron màu pastel, nhẹ nhàng cắn một miếng.

“Thế lần này cô ta tìm cậu làm gì?”

“Xem này.” Kiều Mộc Ân đưa điện thoại cho Thư Hân Đồng, “Cô ấy hỏi mình về một người.”

Thư Hân Đồng nhận lấy điện thoại:

“D? D là ai?”

“Tư Độ chứ còn ai nữa.”

Đáy mắt Thư Hân Đồng lóe lên một tia toan tính:

“Thế thì cô ta cũng mặt dày quá rồi nhỉ? Tư Độ là hôn phu của cậu, cô ta là cái thá gì mà dám hỏi cậu tin tức về anh ấy?”

Trong lòng Kiều Mộc Ân cũng dâng lên chút khó chịu, nhưng cô ta vẫn nói:

“Cô ấy không biết D là ai nên mới hỏi thôi.”

“Ai mà tin nổi chứ! Cô ta giỏi nhất là giả vờ ngây thơ! Theo tớ thấy, cô ta cố ý thách thức cậu đấy!”

Thư Hân Đồng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

“Tớ còn nghe nói, lần trước khi Tư Độ bị cảm, cô ta xách theo đống quà to đùng chạy đến biệt thự của anh ấy, còn hầm một nồi canh gà nữa đấy! Cố tình bám lấy người ta, nhưng kết quả thì sao? Tư Độ còn chẳng thèm để ý đến cô ta! Đúng là không biết xấu hổ!”

​​Lời này vừa dứt, sắc mặt Kiều Mộc Ân lập tức biến đổi. 

Lần trước Tư Độ bị cảm, cô ta cũng đến thăm nhưng bị quản gia chặn lại.  

Không những không gặp được người mà còn không vào được cửa, nói là lúc dưỡng bệnh không tiếp ai cả.  

Khương Bảo Lê lại còn nấu canh gà cho Tư Độ á? 

Kiều Mộc Ân nhớ lại dạo này ba cô không ngừng thúc giục cô ta tìm cách thân thiết với Tư Độ, tốt nhất là công bố yêu đương ngay để hai nhà có thể tuyên bố tin đính hôn.  

Nhưng cô ta nhắn tin cho Tư Độ thì anh không hồi âm, bình thường cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Chẳng lẽ Khương Bảo Lê… cũng đang theo đuổi anh sao? 

“Không phải Khương Bảo Lê đang mập mờ với Thẩm Dục Lâu à?” Kiều Mộc Ân vẫn giữ vẻ cao ngạo, cười nhẹ không quan tâm, “Cô ấy và Tư Độ á? Không thể nào!”  

“Cậu không biết à? Tớ nghe Thẩm Chân Chân nói Thẩm Dục Lâu đã cắt đứt với cô ta, cô ta không về nhà họ Thẩm hơn một tháng rồi.”  

“Thật sao?”  

Trương Nghi Thư – người từng bị Khương Bảo Lê đánh tơi bời – cũng nhân cơ hội châm dầu vào lửa:  

“Loại trà xanh như cô ta, mất một đại gia, ắt sẽ tìm cách bám lấy chỗ khác. Không làm thế thì ai trả học phí? Ai mua túi hiệu, quần áo đắt tiền cho cô ta?”  

Kiều Mộc Ân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Các cậu đừng nói vậy, không hay đâu. Cô ấy cũng muốn sinh tồn mà thôi, không trách được.”  

“Mộc Ân, cậu lương thiện quá nên không biết lòng người hiểm độc. Loại phụ nữ dưới đáy xã hội như cô ta, gặp cơ hội là sẽ leo lên bằng mọi giá. Trước là Thẩm Dục Lâu, giờ lại đến lượt Tư Độ, thật không biết xấu hổ!”  

“Đúng vậy! Tớ còn nghe nói lần trước cô ta đi du lịch Bahamas với Thẩm Dục Lâu, kết quả lại qua đêm ở đảo tư của Tư Độ!”  

Kiều Mộc Ân quay ngoắt sang nhìn Thư Hân Đồng:  

“Thật à? Cô ấy qua đêm ở nhà Tư Độ hả?”  

“Không rõ nữa, nhưng mọi người đang đồn thổi. Nhìn cách cô ta tán tỉnh Tư Độ điên cuồng dạo gần đây thì chắc chắn hai người họ có quan hệ gì đó rồi.”  

Trương Nghi Thư lại tiếp lời: “Mộc Ân, cả trường đều biết Tư Độ là hôn phu của cậu. Khương Bảo Lê làm vậy, chẳng phải là công khai tát vào mặt cậu sao?”  

“Đúng vậy! Còn giả vờ không biết D là ai, chạy đến trước mặt cậu ra vẻ, thật là quá đáng!”  

Thư Hân Đồng thấy bàn tay Kiều Mộc Ân siết chặt…  

Cô ta nhân cơ hội tiếp thêm dầu: “Mộc Ân, đưa điện thoại cho mình, để mình đáp trả cô ta.”  

“Cậu định làm gì?”  

“Chơi với cô ta một chút, ai bảo cô ta dám bắt nạt cậu như vậy.”  

Kiều Mộc Ân càng nghĩ càng tức. Nhưng cô ta vẫn giữ vẻ thanh cao điềm đạm, đưa điện thoại cho Thư Hân Đồng. 

“Nhớ giữ chừng mực đó!” 

Bình Luận (0)
Comment