Khương Bảo Lê nhận được tin nhắn của Kiều Mộc Ân.
“Tối nay 9 giờ, tại phòng VIP số 6 của câu lạc bộ Zenith, mình có hẹn với D cùng hát karaoke. Cậu có muốn đến chơi không, mình sẽ giới thiệu hai người làm quen.”
Khương Bảo Lê nghe Kiều Mộc Ân nói vậy, đầu óc nóng lên, không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Tính Khương Bảo Lê vốn rất thận trọng, nhưng đối với âm nhạc, cô rất dễ bị kích động, có lẽ còn cuồng nhiệt hơn cả fan cuồng của thần tượng nào đó.
Cả buổi chiều hôm đó cô ngồi chuẩn bị những câu hỏi muốn trao đổi với D về “vengeance” và “rose”, cô cũng muốn biết anh ấy là người như thế nào, cuộc sống ra sao.
Cô hâm mộ anh ấy đã lâu, được gặp mặt anh ấy đúng là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
9 giờ tối, Khương Bảo Lê trang điểm kỹ càng, mặc chiếc váy dài tay màu trắng mà cô ưng ý nhất, khoác thêm chiếc áo khoác gió màu lá úa, mang theo sắc thu, bước vào câu lạc bộ Zenith.
Đây là một quán bar vũ trường náo nhiệt, sàn nhảy ở sảnh lớn có rất nhiều nam nữ đang lắc lư nhảy nhót.
Tiếng nhạc metal bass trầm và tiếng trống làm màng nhĩ Khương Bảo Lê đau nhức.
Lạ quá. D sẽ đến những nơi như thế này sao?
Khác với hình tượng của thần tượng mà cô hình dung trong đầu.
Cô cảm thấy anh ấy là người lạnh lùng, thậm chí là cô độc, không thích giao tiếp với người khác, anh ấy có thế giới nội tâm vô cùng phong phú, và… một nhân cách mạnh mẽ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô đâu hiểu rõ D là người như thế nào.
Chỉ khi gặp mặt mới biết được.
Khương Bảo Lê lên thang máy, đến phòng VIP số 6 trên tầng 3 của quán bar như đã hẹn.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Khương Bảo Lê đã cảm thấy có điều không ổn.
Trong phòng không có Kiều Mộc Ân, bên cạnh bàn trà hình chữ nhật có năm sáu người đàn ông trung niên đang ngồi.
Khói thuốc mù mịt, mùi hương vô cùng khó chịu.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu…
Không, trong này không có D, bọn họ không phải.
Khương Bảo Lê ngẩng đầu, liếc nhìn biển số phòng số 6 rồi lập tức cảnh giác, vội vàng lùi ra——
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Nói xong, cô quay người bỏ chạy, cô không kịp đợi thang máy mà chạy về phía cầu thang bộ.
Mấy người đàn ông trung niên phía sau đã đuổi theo.
Khương Bảo Lê không cần quay đầu lại cũng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cô nghe thấy bọn họ hét lớn: “Bắt lấy cô ta! Đừng để cô ta chạy thoát!”
Cô lấy điện thoại ra, theo bản năng nhấn số khẩn cấp 0.
Số 0 được cài đặt là số điện thoại của Thẩm Dục Lâu.
Ngay khi Khương Bảo Lê nhấn số, mấy tên đàn ông lực lưỡng đã đuổi kịp cô, chúng túm lấy cánh tay và vai cô, kéo cô trở lại trước cửa phòng VIP số 6.
Dù Khương Bảo Lê có giãy giụa thế nào, cô cũng không thể địch lại sức lực của mấy sinh vật đực to lớn này.
Kêu cứu cũng vô ích, lúc này tất cả các phòng VIP trên tầng 3 của câu lạc bộ Zenith đều đóng kín cửa, ngay cả bóng dáng nhân viên phục vụ cũng không thấy đâu.
Giống như một cái bẫy được giăng sẵn, chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.
Điện thoại của Khương Bảo Lê bị ném văng ra, cô trơ mắt nhìn tên “Thẩm Dục Lâu” trên màn hình đang nhấp nháy…
“Anh ơi, xin anh.”
“Làm ơn nghe máy đi!”
Khương Bảo Lê tuyệt vọng nhìn điện thoại ngày càng xa mình.
Cô bị kéo vào phòng VIP.
Điện thoại vẫn… không ai nghe máy.
……
Nhà hàng Verona, Kiều Mộc Ân tao nhã bước vào.
Cô ta mặc một chiếc áo ren, thắt một chiếc nơ bướm màu tím hồng ở ngực, chiếc váy dài màu tím nhạt, tóc búi cao, vài sợi tóc mai xoắn quanh tai.
Thẩm Dục Lâu lịch thiệp kéo ghế cho cô ta, sau đó búng tay gọi nhân viên phục vụ đến gọi món.
Kiều Mộc Ân cười nói: “Để đàn anh phải đợi lâu rồi.”
“Tôi cũng vừa mới đến thôi.”
“Đàn anh, lần này để em mời nhé.” Kiều Mộc Ân dùng máy tính bảng gọi món, “Cảm ơn anh lần trước đã giúp em xin giấy phép sử dụng phòng hòa nhạc.”
Thẩm Dục Lâu mím môi cười: “Lòng tốt của em tôi xin nhận, nhưng để con gái trả tiền bữa ăn không phải là phong cách của tôi.”
“Vậy cũng được.” Kiều Mộc Ân cũng không khách sáo với anh ta.
Dạo này Thẩm Dục Lâu thường xuyên gặp gỡ cô ta, dù là trong công việc của hội sinh viên hay là những lần tình cờ gặp nhau sau giờ học.
Nghe đám bạn thân nói, có lần họ thấy Thẩm Dục Lâu đứng ngoài phòng nhạc, lặng lẽ nghe Khương Bảo Lê kéo violin.
Kiều Mộc Ân không để lộ cảm xúc, quan sát người đàn ông trước mặt.
So với Tư Độ, đường nét khuôn mặt của anh ta không sắc sảo bằng, cũng không quá lạnh lùng, nhưng lại có nét thanh tú, ôn hòa riêng biệt.
Khí chất điềm đạm, đôi mắt nâu trầm vô cùng cuốn hút.
Tư Độ lúc nào cũng thờ ơ với cô ta, rõ ràng không phải kiểu người lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể chạm tới.
Còn Thẩm Dục Lâu thì khác, anh ta vốn có khí chất lãnh đạm, cũng ít khi nói chuyện với con gái, nhưng lại rất dịu dàng đối với Kiều Mộc Ân…
Từ lâu đám bạn thân của Kiều Mộc Ân đã nghi ngờ rằng Thẩm Dục Lâu có tình cảm với cô ta.
Kiều Mộc Ân bảo họ đừng nói bừa, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn âm thầm vui sướng.
Dẫu gì Thẩm Dục Lâu cũng là nam thần trong trường, dù gia thế không sánh bằng nhà họ Tư.
Nhưng đối với cô ta, gia thế có là gì chứ? Chỉ cần có người yêu chiều mình như công chúa, vậy là đủ.
Không không, cô ta nghĩ nhiều rồi, có lẽ anh ta vốn không có ý đó.
Kiều Mộc Ân tò mò hỏi: “Sao gần đây không thấy anh đi cùng Khương Bảo Lê nữa? Không phải trước đây cô ấy rất hay bám lấy anh sao?”
Thẩm Dục Lâu cầm dao nĩa bạc, động tác thoáng khựng lại, sau đó từ tốn cắt một miếng thịt bò Wagyu:
“Tôi luôn coi cô ấy là em gái. Có lẽ cô ấy đã có người thích rồi, dạo này cũng ít về nhà hơn.”
Anh phủi sạch quan hệ với Khương Bảo Lê, nhưng Kiều Mộc Ân lại cảm thấy tim khẽ lỡ một nhịp.
Xem ra, những gì Thư Hân Đồng nói không phải không có cơ sở.
Thẩm Dục Lâu vừa nhìn cô vừa hỏi han như một người bạn:
“Còn em thì sao? Quan hệ với Tư Độ có tiến triển gì không?”
Kiều Mộc Ân bực bội ném dao nĩa xuống bàn, bĩu môi đáp: “Ba em muốn em chủ động tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn, nhưng anh ấy quá khó gần, cũng không thích nói chuyện.”
“Chẳng phải trước đây em rất thích anh ta sao?”
“Lúc đó chưa hiểu rõ anh ấy, chỉ thấy anh ấy quá đẹp trai. Nhưng từ sau bữa tiệc sinh nhật lần trước, em cảm thấy anh ấy không đủ dịu dàng.”
Không dịu dàng ư?
Không, trong từ điển của Tư Độ căn bản không tồn tại hai chữ “dịu dàng”.
Đôi mắt nâu sâu thẳm của Thẩm Dục Lâu nhìn cô ta, ngữ điệu hơi nâng lên:
“Vậy à? Em thích kiểu đàn ông dịu dàng sao?”
“Đúng vậy, phải dịu dàng, chính trực, còn phải biết đem lại giá trị cảm xúc cho em nữa.”
Nói xong, Kiều Mộc Ân chợt cảm thấy ánh mắt của Thẩm Dục Lâu dường như mang theo chút hơi ấm.
“Em nói đúng, giá trị cảm xúc rất quan trọng. Nếu tôi có bạn gái, nhất định sẽ nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay.”
Không khí bỗng trở nên mập mờ.
Kiều Mộc Ân bất giác né tránh ánh mắt anh ta, hai gò má cũng nóng lên.
Thẩm Dục Lâu liếc nhìn màn hình điện thoại đang úp trên bàn, phát hiện cách đây năm phút có một cuộc gọi nhỡ.
“Bảo Lê”.
Anh ta bật chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Đã rất lâu rồi cô không chủ động gọi cho anh ta.
“Xin lỗi, tôi gọi điện một lát.” Thẩm Dục Lâu nói xong liền đứng dậy, sải bước nhanh ra ngoài, sau đó gọi lại cho Khương Bảo Lê.
Tút… tút tút…
Điện thoại không có ai nghe máy.
Thẩm Dục Lâu khẽ nhíu mày.
Nhưng ngẫm lại, dạo gần đây anh ta gọi cho cô, cô cũng thường không bắt máy.
Cô không còn giống trước kia, lần nào cũng ghe máy ngay lập tức, nhắn tin cũng trả lời rất nhanh nữa.
Anh ta quay đầu nhìn Kiều Mộc Ân, thấy cô ta đang ngồi bên cửa sổ sát đất, lặng lẽ lấy hộp phấn ra dặm lại lớp trang điểm.
Tối nay, quan hệ giữa họ có chút tiến triển, Thẩm Dục Lâu không muốn dễ dàng bỏ lỡ cơ hội này.
Thế là anh ta quay trở lại bàn ăn rồi ngồi xuống.
Kiều Mộc Ân hỏi: “Ai tìm anh vậy?”
“Chuyện công việc thôi.”
“Cần anh đi giải quyết à?”
“Tôi không đi.” Thẩm Dục Lâu dùng khăn ăn lau tay, “Chuyện lớn đến đâu, cũng không bằng bữa tối hôm nay.”
Kiều Mộc Ân cố gắng kìm nén khóe môi, không lộ vẻ gì, cúi đầu cắt thịt bò.
Điện thoại của cô ta lại reo lên, thấy là “Thư Hân Đồng” gọi đến, cô ta vội nói: “Đàn anh, vậy em ra ngoài nghe điện thoại nhé.”
“Tôi không đi, em lại muốn đi sao?”
“Không phải đâu, bạn thân gọi đến, chuyện nhỏ thôi.” Kiều Mộc Ân cười duyên dáng.
“Đi đi.” Thẩm Dục Lâu dịu dàng nhìn cô ta.
Kiều Mộc Ân đi ra xa, đến tận vườn hoa mới nghe điện thoại, cô ta vội vàng hỏi.
“Tình hình thế nào rồi?”
Bên cửa sổ trong suốt của quán cà phê, Thư Hân Đồng ngồi trên chiếc ghế sofa nhung mềm mại, gọi một ly cappuccino rồi cười nói: “Câu lạc bộ Zenith là nhà tôi, Mộc Ân, cậu cứ yên tâm đi, sẽ không ai phát hiện ra đâu.”
“Dù sao thì cô ta cũng là em gái của Thẩm Dục Lâu, tôi không muốn đắc tội với Thẩm Dục Lâu, cậu đừng quá đáng nhé!”
“Tôi chỉ bảo anh họ tôi dẫn mấy đàn em đến gặp gỡ cô ta thôi mà.”
“Đáng tin không? Rốt cuộc các cậu muốn làm gì?”
“Tuyệt đối đáng tin, cậu đừng lo, dù sao cũng không gây chết người, chỉ là cho cô ta nếm chút mùi vị thôi, Khương Bảo Lê hại tôi phải đến sở cảnh sát một ngày, còn bị ba tôi mắng cho một trận, mối thù này tôi nhất định phải trả! Được rồi, cậu cứ yên tâm hẹn hò đi, cứ giao mọi chuyện cho tôi, tạm biệt, chúc cậu hẹn hò vui vẻ!”
Thư Hân Đồng cúp điện thoại của Kiều Mộc Ân, lại gọi điện cho anh họ mình.
“Bắt được người chưa? Đừng để cô ta chạy thoát.”
“Xử lý thế nào? Còn phải hỏi em sao?”
Khóe mắt Thư Hân Đồng giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm bẩn cô ta!”
Mà ở gian bên cạnh, dưới bóng tre xanh, một nữ sinh viên mỹ thuật ăn mặc giản dị đang vẽ chân dung màu nước cho một quý bà.
Trần Gia cầm cây cọ màu nước trong tay, khẽ run rẩy…
Cô ấy nhận ra giọng nói của Thư Hân Đồng, dù không nghe được người nói chuyện điện thoại với cô ta nói gì, nhưng những thông tin người kia tiết lộ đã đủ để cô ấy suy đoán ra đại khái sự việc.
Cô ấy xin lỗi người phụ nữ đối diện, nói hôm nay có việc gấp, không thể hoàn thành bức tranh chân dung được, hẹn dịp khác.
Quý bà cũng dễ nói chuyện, đồng ý hẹn cô ấy vào ngày khác.
Sau khi bà ấy rời đi, Trần Gia vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Khương Bảo Lê.
Làm ơn nghe máy đi!
Nhất định đừng như cô ấy nghĩ… đừng mà…
Tiếc rằng, gọi liên tục hơn chục cuộc mà trong điện thoại chỉ toàn là tiếng tút tút bận máy.
Trái tim Trần Gia chìm xuống đáy, khi bước ra khỏi quán cà phê, cô ấy chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cô nhìn lên bầu trời đen kịt, mây mù che khuất ánh trăng.
Khương Bảo Lê đắc tội với Thư Hân Đồng vì cô ấy.
Bị bắt nạt lâu như vậy mà chẳng có ai ai giúp đỡ cô ấy, không một ai cứu lấy cô ấy, chỉ có Khương Bảo Lê đứng ra khuyên giải…
Đây là thế giới động vật, chỉ khi mặc áo giáp sắc bén mới không bị người khác bắt nạt!
Sau đó, Khương Bảo Lê đánh nhau với Thư Hân Đồng, Trương Nghi Thư và những người khác vì cô ấy, suýt nữa là làm tổn hại đến việc hợp tác kinh doanh của mấy nhà.
Vừa rồi nghe Thư Hân Đồng nói gì đó về “câu lạc bộ Zenith”, cô ấy lập tức bắt một chiếc taxi ven đường, muốn đến câu lạc bộ Zenith cứu Khương Bảo Lê.
Sau khi lên xe, tài xế hỏi cô ấy đi đâu, Trần Gia lại do dự.
Có nên đi không?
Đi rồi có phải là tìm đường chết không?
Cô ấy một thân một mình tay không tấc sắt, làm sao có thể cứu được Khương Bảo Lê?
Đúng rồi, báo cảnh sát!
Không không không, thế lực gia đình của Thư Hân Đồng, Trương Nghi Thư rất lớn, vụ bắt nạt học đường cũng không đi đến đâu, lần này có thể cứu được Khương Bảo Lê sao?
Trần Gia, người đã bị bắt nạt lâu như vậy, không còn tin tưởng vào cảnh sát nữa.
Cô ấy chợt nhớ dạo trước Khương Bảo Lê từng nhắc mấy lần đến việc tới tòa nhà sinh học tìm Tư Độ…
Dù lúc nào cũng mắng Tư Độ, nhưng giờ phút này, Trần Gia đã không còn đường lui.
Cô ấy không biết Thẩm Dục Lâu đang ở đâu, ngoài Tư Độ, e rằng không ai có thể cứu được Khương Bảo Lê!
Cô ấy vội bảo tài xế: “Đến Học viện Hughton! Phiền bác lái nhanh! Có việc gấp!”
Mười phút sau, taxi dừng trước tòa nhà Khoa học Sinh học. Trần Gia lao ra như bay, phóng thẳng lên phòng thí nghiệm ở tầng ba.
Qua cửa kính, cô ấy thấy bóng lưng thẳng tắp, thanh mảnh của Tư Độ.
Cô ấy dùng hết sức đập cửa kính, vẫy tay, gào tên anh, cố gây chú ý. Nhưng Tư Độ chỉ chăm chú điều chỉnh dung dịch, chẳng ngẩng lên lấy một lần.
“Này!”Một nam sinh bước ra khỏi phòng thí nghiệm, “Cô làm gì thế? Ơ, sao khóc nhem nhuốc thế kia?”
“Em… em cần gặp đàn anh Tư Độ!”
“Con gái tìm Tư Độ nhiều như lá mùa thu.” Anh ta cười, “Khi làm thí nghiệm, anh ấy không tiếp ai đâu. Cô đừng làm ồn ở đây, về đi.”
Anh ta quay lưng đi vào, nhưng Trần Gia lại lao tới nắm chặt lấy áo blouse trắng của anh ta.
“Ái! Cô gái này! Buông ra, kéo kéo làm gì thế!”
“Anh truyền giúp em lời.” Chân Trần Gia mềm nhũn, cô khuỵu xuống, “Xin anh hãy giúp em… bạn thân em gặp nạn, bị kẻ xấu bắt cóc… xin cứu mạng…”
“Không phải chứ, bạn cô có chuyện thì tìm Tư Độ làm gì?”
“Bạn em tên Khương Bảo Lê, anh Tư Độ quen cậu ấy… Dù trước đây có đắc tội, nhưng nếu anh ấy chịu ra tay…”
Trần Gia nghĩ mãi không ra lời hứa gì thuyết phục, đành nói: “Nếu đàn anh cứu được cậu ấy… em… em sẽ hiến tạng cho anh ấy sau khi chết!”
Nam sinh nghe xong vừa sốt ruột vừa buồn cười, thấy cô gái trước mặt nước mắt nhễ nhại, đúng là gấp thật.
“Yên tâm, tôi sẽ nói giúp. Hình như đàn anh Tư Độ… khá để ý cô ấy đấy.”
Qua tấm kính, Trần Gia thấy anh ta áp sát tai Tư Độ nói gì đó.
Bàn tay Tư Độ đột nhiên dừng lại, rồi anh cởi phăng đôi găng tay cao su, sau đó bước thẳng ra ngoài.
“Cô ấy ở đâu?” Giọng anh lạnh băng.
“Em nghe nói… có lẽ ở Zenith Club…”
Tư Độ không hỏi thêm mà sải bước dài về phía thang máy, ngay sau đó, anh rút điện thoại ra gọi một cuộc.
Chưa đầy hai phút sau, chiếc Maybach đen phóng tốc độ 120km/h xé gió vào trường, thắng gấp phát ra tiếng rít kinh người trước cửa tòa nhà.
Tư Độ vừa đi vừa cởi áo blouse, sau đó bước lên xe.