Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 32

Trang viên nhà Tư Độ rất thú vị, vì quá rộng lớn nên có vô vàn nơi để khám phá.

Nào là phòng bơi nước ấm, phòng game, phòng tập thể hình…

Phía sau trang viên là một ngọn núi, thuộc khu vực riêng của Tư Độ.

Cây cối rợp bóng, xanh tươi um tùm.

Quản gia Triệu Húc nói người làm và người ngoài đều không được lên tầng ba.

Nhưng phòng của Khương Bảo Lê lại ở ngay tầng ba, đối với cô mà nói, trang viên này không còn khu vực cấm kỵ nào nữa.

Để chắc chắn, cô còn cố ý hỏi quản gia những phòng được vào không được vào.

Quản gia Triệu đáp: “Cô có thể tự do ra vào bất cứ nơi nào trong trang viên.”

Thật tuyệt vời!

Tư Độ bận đến nửa đêm mới về, thế nên Khương Bảo Lê có thể chơi cả ngày không ngừng nghỉ.

Cô cũng không thấy ngại ngùng gì cả, chính Tư Độ đã “ép” cô ở lại biệt thự, đợi sóng gió qua đi mà.

Sáng sớm hôm sau, trời đổ mưa phùn.

Trong không khí tràn ngập mùi ngai ngái ẩm ướt của đất mùn.

Khương Bảo Lê đi đến vườn hoa hồng, những đóa hồng Bulgaria đồng loạt nở rộ sau một đêm.

Thơm ngát, rực rỡ, nồng nàn.

Nhìn thôi cũng khó lòng không vui vẻ.

Khương Bảo Lê đi đến vườn hoa hồng thì thấy một cô gái trẻ mặc đồ người làm đang hái vài bông hoa, sau đó bó thành bó nhỏ rồi đặt vào giỏ hoa.

Nhìn thấy Khương Bảo Lê, cô gái nọ hơi căng thẳng, vội vàng gọi một tiếng: “Chào buổi sáng, bà chủ.”

Cách xưng hô của cô ấy khiến Khương Bảo Lê ngượng ngùng không thôi.

Cô gái chớp mắt ngơ ngác.

“Tư Độ bảo cô… gọi tôi là bà chủ?”

“Cô không phải là bà chủ sao?”

“Đương nhiên không phải rồi!” Khương Bảo Lê lập tức cảnh giác, thậm chí còn nghi ngờ cô ấy là phóng viên trà trộn vào để chụp ảnh, “Cô làm việc ở đây sao?”

“Tôi mới vào làm hôm qua.” Cô gái vội vàng giải thích, “Họ nói biệt thự Sơn Nguyệt Lư đang cần người giúp việc gấp, tôi… tôi được điều đến tạm thời.”

Khương Bảo Lê chợt nhớ ra, tối hôm đó Tư Độ nói trong biệt thự không có người giúp việc.

Vậy nên cô bé này mới được điều đến tạm thời sao?

Chẳng lẽ… là đến chăm sóc cô?

​​Từ xa, quản gia Triệu Húc nhìn thấy Khương Bảo Lê đang nói chuyện với người làm nên vội vàng sải bước đi đến, giải thích:

“Xin lỗi cô Khương, cô ấy vẫn chưa trải qua ba tháng đào tạo nhân viên, chỉ được điều đến khẩn cấp. Thông thường, người làm trong biệt thự Sơn Nguyệt Lư không được phép xuất hiện trong tầm mắt của chủ nhân hoặc khách khi đang làm việc.”

Nói xong, anh ta quát người nọ: “Còn không mau lui xuống!”

Người làm kia liên tục gật đầu rồi  xách giỏ hoa đi vào biệt thự qua lối đi dành cho nhân viên.

Khương Bảo Lê biết rằng những biệt thự sang trọng thường có hệ thống quản gia rất quy củ, người làm có lối đi riêng của họ.

Khi chủ nhân rời khỏi biệt thự, họ mới bắt đầu công việc trong ngày. Trước khi chủ nhân trở về, cơm nước phải chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lập tức rời đi.

Đến khi chủ nhân dùng bữa xong và đi khỏi, họ mới tới dọn dẹp bát đũa…

Nói chung, tất cả nhằm tạo ra một không gian yên tĩnh, riêng tư cho chủ nhân.

Tuy nhiên, điều này cũng tùy từng người.

Có những quý bà nhà giàu thích sai bảo người làm, thích nhà cửa lúc nào cũng náo nhiệt, chẳng hạn như Quảng Lâm. Vì vậy, nhà họ Thẩm không có những quy tắc này.

Khương Bảo Lê tò mò hỏi quản gia: “Biệt thự Sơn Nguyệt Lư thực sự có quy định khiến người làm gần như vô hình như vậy sao?”

Triệu Húc gật đầu: “Đúng vậy, cậu chủ là một người cô độc, chỉ thích ở một mình.”

“Thế sao anh cứ lượn qua lượn lại trước mặt anh ấy hoài vậy?”

Câu nói này làm quản gia Triệu đơ người, trong đầu lướt qua cả ngàn câu hỏi.

A! Chẳng lẽ cô thấy tôi chướng mắt? Nghĩ rằng tôi cản trở không gian riêng tư giữa cô và cậu chủ à?

Xong đời rồi! Có vẻ bà chủ tương lai này không dễ đối phó đâu!

Có khi nào cô ấy muốn sa thải mình không?!

Khoan đã, đúng rồi! Cứ vài ngày cậu lại trừ lương tôi, chẳng lẽ là vì tôi cứ lượn lờ trước mặt cậu ấy sao?

Cứu mạng!

Thấy quản gia Triệu đứng hình, Khương Bảo Lê bật cười rồi bước tới vỗ vai anh ta:

“Đùa thôi mà, đừng để bụng. Anh là quản gia, biệt thự lớn thế này chắc chắn cần anh quán xuyến mọi thứ, bao gồm cả ăn mặc, sinh hoạt của Tư Độ nữa, tất cả phải nhờ anh sắp xếp đấy.”

Nhìn nụ cười dịu dàng như gió xuân trên mặt cô gái, quản gia Triệu mới thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá! Có vẻ bà chủ là người rất dễ chịu!

So với những cô chiêu nhà giàu từng theo đuổi cậu chủ, cô ấy tốt hơn nhiều.

“Đúng vậy, tôi xuất hiện hơi thường xuyên, nhưng nếu cô thấy phiền thì tôi cũng có thể biến mất.”

“Không cần đâu, anh đẹp trai thế này, xuất hiện nhiều chút, tôi thấy rất mãn nhãn.”

Triệu Húc lập tức toát mồ hôi lạnh, chỉ muốn quỳ xuống ngay tức khắc.

Không dám, thực sự không dám!

Cậu chủ tính khí cộc cằn, nếu nổi máu ghen lên,  chắc chắn anh ta sẽ bị lột da mất!

Khương Bảo Lê nhìn anh ta với ánh mắt đầy tán thưởng.

Phải công nhận, khí chất của quản gia Triệu mà đặt vào showbiz Hồng Kông hiện nay thì chắc chắn cũng là một trong những nam thần đỉnh cao đấy.

Đặc biệt là lúc nào anh ta cũng mặc vest chỉnh tề, phong thái lại xuất sắc vô ngần.

Quản gia Triệu bỗng chột dạ khi thấy Khương Bảo Lê nhìn mình chằm chằm như vậy, anh ta chỉ biết âm thầm nuốt nước bọt.

Muốn hủy hoại nhan sắc quá đi mất.

Khương Bảo Lê là kiểu người mê trai đẹp cực kỳ, trước đây cô đã thấy quản gia Triệu rất đẹp trai rồi. Nhưng vì anh ta thường xuất hiện cùng Tư Độ nên nhan sắc bị lu mờ đi phần nào.

Nếu đứng riêng… đúng là quá xuất sắc.

Cô tò mò hỏi Triệu Húc: “Tư Độ nói trước đây trong biệt thự không có nữ giúp việc, chẳng lẽ là mới thuê thêm cho tôi hả?”

“Đúng vậy, vì sợ cô thấy bất tiện đó. Sau này, phòng của cô sẽ do nữ giúp việc ấy dọn dẹp.”

Khương Bảo Lê gãi đầu: “Như vậy thì ngại quá.”

“Không sao đâu, đó là chuyện nên làm mà.”

Khương Bảo Lê từ từ nghiêng người đến gần anh ta rồi kiễng chân lên…

Hương thơm thoang thoảng, khuôn mặt hoa hồng kiều diễm của cô càng lúc càng đến gần, Triệu Húc nghe thấy tim mình đập thình thịch, đùng đùng, đùng đùng đùng đùng, càng lúc càng nhanh.  

Chết rồi, chết rồi chết rồi chết rồi! 

Cô ấy muốn làm gì vậy? 

A cô ấy đẹp quá! Thơm quá!  

Cứu mạng! 

Ai mà không thích chứ?

Bây giờ anh ta bắt đầu hiểu chút ít về cậu chủ rồi.  

Khương Bảo Lê hoàn toàn không nhận ra sức hút vô hình mà mình tỏa ra, cô chỉ tò mò hỏi nhỏ Triệu Húc: “Cho tôi hỏi, đây là do Tư Độ dặn dò, hay anh tự quyết định vậy?”

À… chuyện này…

Quản gia Triệu là người tinh tường, không có sự đồng ý của Tư Độ, làm sao anh ta dám để lộ suy nghĩ của cậu chủ chứ? Dù chỉ một chút cũng không được!

“Là một quản gia chuyên nghiệp, đương nhiên tôi phải cân nhắc đến tiện nghi trong sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân và khách khứa. Chuẩn bị môi trường phục vụ thoải mái hơn cho cô là trách nhiệm của tôi.” Triệu Húc không dám nói thật, “Đúng vậy, không sai, đây hoàn toàn là ý của tôi! Không liên quan gì đến cậu chủ cả!” 

Khương Bảo Lê đáp: “Nói một câu thôi là được rồi, không cần giải thích nhiều thế đâu.” 

Triệu Húc: ! 

Thông minh thế sao? Hay là do mình ngốc quá?  

Anh ta bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của chính mình. 

“Thôi kệ.” Khương Bảo Lê vẫy tay, “Không hỏi anh nữa.”  

Chẳng quan trọng, dù sao Tư Độ cũng không thích cô đâu. Lúc nào mặt anh cũng lạnh như tiền, như thể cô nợ anh tám trăm vạn vậy.

Khương Bảo Lê không nghĩ “nhiệm vụ” của mình có thể thành công nhanh được. 

Chiều hôm đó, Khương Bảo Lê thấy hơi chán, trời vừa tạnh mưa, cô liền gọi cô giúp việc mới đến lên núi sau hái nấm cùng mình.

Hồi nhỏ cô thường lên núi hái nấm để bán kiếm tiền, nhưng kể từ khi đến Hồng Kông, cô không có cơ hội làm việc đó nữa. 

Không ngờ trong nhà Tư Độ lại có thú vui hoang dã đến nhường này, sống thoải mái quá, cô sợ mình quen rồi thì sẽ không nỡ rời đi mất thôi

……

Quản gia Triệu bận rộn cả ngày, chiều tối có hàng giao đến cổng khu biệt thự.

Vì trời vừa mưa nên Triệu Húc tự mình xuống núi nhận hàng.

Anh ta bắt đầu dặn dò: “Cẩn thận đấy, đừng để va vào bàn trang điểm!”  

“Còn nữa, mấy cái váy này mang về xong, đưa thẳng vào phòng giặt là giặt sạch rồi ủi một lượt.” 

“Ghế gaming là loại đặt riêng, màu hồng pastel đó, đừng để dính bùn đất! Không là hỏng luôn đấy!”  

……

Đúng lúc đó, Triệu Húc trông thấy một cậu bé cầm ô trẻ con đang đứng ngay trước cổng, cậu bé ăn mặc chỉn chu, nói chuyện với bảo vệ cũng rất lễ phép: “Cháu tìm chị gái, chị ấy ở trong này ạ.”  

“Chị gái cháu là ai?” 

“Chị ấy tên Khương Bảo Lê.”  

“Trong này không có người này.” 

“Chị ấy ở đây, cháu biết mà! Bác cho cháu vào tìm đi, xin bác đó!” 

“Không được, tôi không thể cho cháu vào đâu.” 

Quản gia Triệu Húc đi đến trước mặt cậu nhóc: “Cháu tìm Khương Bảo Lê?”  

Thẩm Gia Thanh gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, chú biết chị cháu ạ?” 

“Cháu là em trai của Thẩm Dục Lâu?” Quản gia Triệu nắm rõ tình hình các gia tộc lớn như lòng bàn tay.  

Đây cũng là phẩm chất cần có của một quản gia chuyên nghiệp ưu tú. 

“Vâng vâng! Cháu là Thẩm Gia Thanh, Khương Bảo Lê là chị gái của cháu!”

Quản gia nói vài câu với bảo vệ để cậu bé được vào.

Anh ta dẫn Gia Thanh đến biệt thự Sơn Nguyệt Lư. Từ khi tiến vào cổng rồi đi qua khu vườn được tu bổ tinh tế, miệng cậu bé không ngừng trầm trồ.

Trang viên này to hơn biệt thự nhà cậu bé nhiều, lại còn đẹp hơn nữa!

Vừa vào cửa, Gia Thanh đã bị bộ sưu tập mô hình cực đại của Khúc Hồn Nhật Thực trưng bày trên tường sảnh chính hấp dẫn.

Cậu là fan cứng của Eclipse, trong nhà cũng có nhiều mô hình, nhưng bản giới hạn này thì không sưu tầm được.

Trên mạng cũng chẳng có bán đồ cũ, nghe nói cả thế giới chỉ phát hành chưa đến hai mươi bản.

Dù có tiền cũng chẳng mua nổi.

Mở mang tầm mắt quá đi!

Cậu bé dán chặt vào tủ kính, nhìn chằm chằm mô hình với ánh mắt tràn đầy khát khao.

Quản gia bảo cậu bé: “Chị cháu ra ngoài, chắc cũng sắp về rồi. Cháu đợi ở đây một lát, đừng đi lung tung, đặc biệt là không được lên lầu hai.”

Gia Thanh gật đầu rất lễ phép: “Cháu ngồi đây xem mô hình thôi, được không ạ?”

“Được.”

Năm phút sau, một chiếc Maybach dừng trước biệt thự.

Quản gia Triệu ra đón, anh ta hơi ngạc nhiên: “Cậu chủ, hôm nay cậu về sớm thế?”

“Tôi còn việc.” Tư Độ vừa xem dữ liệu thí nghiệm trong điện thoại vừa đáp, “Về nhà làm.”

Quản gia nhướng mày.

Hiếm lắm luôn đấy!

…Làm việc mà cũng chịu mang về nhà làm sao?

Nghe thấy tiếng xe, Gia Thanh tưởng là Khương Bảo Lê, vì quá nhớ chị nên cậu bé mừng rỡ chạy ra.

“Chị ơi!”

Nhưng cậu bé không thấy chị đâu cả, chỉ thấy “ác ma” từng bắt nạt mình trong bệnh viện mà thôi!

Gương mặt điển trai nhưng đầy vẻ xấu xa ấy khiến Gia Thanh dựng hết lông tơ, cậu bé đang định quay đầu chạy thì bị Tư Độ túm lấy cổ áo, xách lên như thỏ con vậy.

“Chui ra từ đâu đây, nhóc chó hoang?”

Quản gia còn chưa kịp giải thích thì Gia Thanh đã hét to:

“Em… em đến tìm chị Bảo Lê! Có phải anh nhốt chị ấy rồi không? Bảo sao mấy hôm nay chị ấy không về nhà! Mau thả chị ấy ra, đồ xấu xa!”

Tư Độ nhíu mày, vô thức hỏi: “Thẩm Dục Lâu sai nhóc đến à?”

“Không phải, anh của em bận lắm, mấy ngày rồi em không gặp anh ấy.” Gia Thanh phụng phịu, “Em nghe lén chị Chân Chân gọi điện thoại, chị ấy nghe ai nói là chị Bảo Lê ở đây.”

Xem ra, chuyện Khương Bảo Lê ở biệt thự Sơn Nguyệt Lư đã không còn là bí mật nữa.

Việc  Tư Độ bế cô rời đi trước bao người vào tối hôm đó sớm đã bị đồn đại khắp nơi.

Dù sao cậu bé này cũng không phải do Thẩm Dục Lâu sai đến nên sắc mặt Tư Độ dịu đi chút ít, anh thả cậu bé xuống rồi bóp mạnh má cậu bé.

“Cô ấy là chị nhóc hồi nào?”

“Mặc kệ! Chị ấy là chị của em! Còn tốt hơn cả chị ruột nữa, á á á! Đau, đau quá!”

Tư Độ buông tay rồi đi thẳng vào nhà, chẳng thèm để ý đến cậu bé nữa.

Gia Thanh không thấy chị nên cũng chưa định về vội, cậu bé chần chừ một lúc rồi bám theo Tư Độ:

“Không gặp được chị thì em không đi! Nếu anh nhốt chị ấy, em sẽ liều mạng với anh!”

Hình như tâm trạng của Tư Độ đang rất tốt, anh cười lạnh:

“Nếu cô ấy tự nguyện ở lại, không muốn đi thì sao?”

“Ờm…” Cậu nhóc nhíu mày, “Vậy thì… em chỉ nhìn chị ấy một cái thôi, thấy chị ấy vẫn ổn thì em yên tâm rồi.”

“Nhóc hật sự xem cô ấy là chị ruột?”

“Chị ấy tốt với em lắm, hơn chị Chân Chân một vạn lần!”

“Vừa nãy nhóc làm gì trong nhà tôi?” Tư Độ tháo đồng hồ, mở cúc tay áo rồi thư thả ngồi xuống sofa.

Gia Thanh chỉ vào tủ trưng bày mô hình, mắt sáng lên:

“Anh có bản giới hạn Khúc Hồn Nhật Thực luôn! Ngầu quá! Hiếm thấy thật! Nãy giờ em cứ nhìn nó mãi!”

Điện thoại reo lên, Tư Độ chuẩn bị lên lầu vào phòng làm việc để họp.

Trước khi đi, anh chỉ vào tủ trưng bày, nói với quản gia:

“Gói mô hình đó lại, tặng thằng nhóc chó hoang kia.”

Bình Luận (0)
Comment