Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 33

Thẩm Gia Thanh không tin vào tai mình!

Cậu bé lâng lâng như trên mây, còn tưởng mình đang mơ!

Tên anh trai đáng ghét này lại… tặng tặng tặng món đồ chơi phiên bản giới hạn quý giá như vậy cho mình!

Quản gia gọi người đến, mang hộp đồ chơi ra đóng gói cẩn thận rồi nói với cậu bé: “Tôi sẽ để nó trên xe trước, rồi đưa thẳng đến nhà họ Thẩm, sắp xếp như vậy được không, cậu Thẩm?”

“Được… được.” Thẩm Gia Thanh ngơ ngác, mặt đỏ bừng, quên cả việc phải cảm ơn Tư Độ.

Trong lúc nói chuyện, Khương Bảo Lê và người giúp việc cùng nhau vào nhà.

Người giúp việc mang giỏ nấm hái được vào bếp rửa, Khương Bảo Lê thấy Thẩm Gia Thanh thì hơi ngạc nhiên: “Gia Thanh, sao em lại ở đây?”

Thấy mặt cậu bé ửng hồng, cổ áo nhăn nhúm, Tư Độ thì đứng ở cầu thang tầng hai, cô còn tưởng anh lại bắt nạt em trai mình nên nắm tay cậu bé kéo ra sau lưng che chở: “Không sao chứ?”

“Anh Tư Độ tặng em mô hình 《Nhật Thực An Hồn Khúc》!”

Vẻ phấn khích của Thẩm Gia Thanh không giấu nổi, “Chính là cái em muốn nhất… cái mô hình mà tìm đỏ mắt cũng không mua được! Em hiểu lầm anh ấy rồi! Anh ấy đúng là người tốt nhất trên đời!”

Nghe cậu bé nói vậy, Khương Bảo Lê hơi ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Tư Độ.

Tư Độ khẽ nhếch cằm, ánh mắt đen láy, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo vô cùng.

“Tặng em một món đồ chơi là mua chuộc được em rồi hả?” Lòng cảnh giác của Khương Bảo Lê vẫn không hề giảm bớt, cô gõ nhẹ vào đầu cậu bé.

Thẩm Gia Thanh chỉ cười với cô: “Chị Bảo Lê, em nhớ chị quá, gần một tháng rưỡi chị không về nhà rồi.”

“Dạo này chị hơi bận.” Khương Bảo Lê kiên nhẫn trả lời, “Tìm chị có chuyện gì không?”

“Dạ, có một xíu chuyện thôi.”

Thẩm Gia Thanh vừa nói vừa dùng ngón tay diễn tả, “Trường tổ chức hội chợ từ thiện có phụ huynh tham gia, ba mẹ của mỗi bạn đều phải đến, nhưng mẹ em đang xem triển lãm thời trang ở Milan, ba em đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài, trong nhà ngoài chị Chân Chân ra thì không còn ai cả, mà em lại không muốn chị Chân Chân tham gia hội chợ của em đâu, chắc chắn chị ấy sẽ đánh em. Em muốn gọi anh Dục Lâu, nhưng sợ anh ấy không đồng ý, chị biết đấy, anh ấy vốn không thích nói chuyện với em mà.”

Cậu bé lầm bầm rồi nhìn Khương Bảo Lê với ánh mắt đầy mong đợi, “Chị Bảo Lê, chị có thể gọi anh Dục Lâu cùng tham gia hội chợ của em được không?”

Tư Độ vốn định lên họp, nghe tới đó liền dừng bước.

Khương Bảo Lê hỏi em trai: “Hội chợ từ thiện có phụ huynh tham gia là khi nào?”

“Thứ Sáu tuần này ạ!”

Cô trầm ngâm một lát rồi nói với Thẩm Gia Thanh: “Dạo này anh Dục Lâu hơi bận, có lẽ không đến được đâu, một mình chị đi với em, được không?”

“Cũng không phải là không được.” Thẩm Gia Thanh lộ vẻ khó xử, “Nhưng cô giáo nhấn mạnh, ba mẹ nhất định phải đến, không được chỉ có một người.”

“Nhưng ba mẹ em không có ở đây, chị cũng không thể giả làm chú Thẩm và dì Quảng được.”

“Không sao đâu ạ, anh chị cũng được mà.” Thẩm Gia Thanh nhìn thấy Tư Độ ở cửa phòng làm việc ở tầng hai, đột nhiên hỏi, “Nếu anh Dục Lâu không đi được, có thể nhờ anh Tư Độ đi không ạ?”

Một đám người… đồng thời nhìn về phía Tư Độ.

“Không rảnh.”

Tư Độ quay người vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.

Khương Bảo Lê ngồi xổm xuống, chỉnh lại chiếc cổ áo đồng phục nhăn nhúm có thắt nơ của Thẩm Gia Thanh:

“Trời sắp tối rồi, em về trước đi, lát nữa chị liên lạc với em.”  

Thẩm Gia Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Cô nói với quản gia Triệu: 

“Phiền anh cho một chiếc xe đưa cậu bé về biệt thự nhà họ Thẩm ở đường Di Ân nhé?”  

Quản gia Triệu cung kính đáp: 

“Tất nhiên rồi.”  

…… 

Trong cuộc họp, phía sau Tư Độ liên tục vang lên tiếng gà kêu chói tai.  

Nghe như đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng thảm khốc. 

Có vài lần mấy vị CEO tham gia họp trực tuyến  suýt không nhịn được, ai cũng cố nén cười rất vất vả.  

Tư Độ tạm dừng cuộc họp, bấm chuông gọi quản gia lên rồi khó chịu nói: 

“Bên ngoài ồn ào thế, anh điếc rồi à?”  

Quản gia Triệu sợ toát mồ hôi, giải thích:  

“Là… là cô Khương…”

“Cô ấy lại làm gì?” 

“Cô ấy đang giết gà.”

“?”  

“Cô Khương nói cậu chỉ ăn canh gà mới giết, nên chiều nay cô ấy hái nấm về, lại lao vào bếp làm canh gà cho cậu rồi.” 

Tư Độ vừa nghe tiếng gà kêu thất thanh ngoài cửa sổ, vừa nghi ngờ người nọ cố ý trả thù mình. 

Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm ra, quả nhiên Khương Bảo Lê đang đuổi theo con gà chạy loanh quanh trong sân. 

Con gà trống mào đỏ chạy tán loạn, lông bay tứ tung, nó vỗ cánh bay vào vườn hồng, rồi lại nhảy vào đài phun nước… 

Sơn Nguyệt Lư chưa bao giờ hỗn loạn đến mức độ sử thi như vậy.  

Cô không chỉ khiến anh xấu hổ trong phòng họp, còn muốn phá hủy khu vườn của anh nữa.

“Sao không ai ngăn cô ấy lại?”

“Cô Khương là khách quý của cậu… tôi tưởng…” 

Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì trong biệt thự. 

Tư Độ day day trán, nhìn cô gái nhỏ đang đuổi theo con gà chạy loạn xạ trong vườn.  

Bắt được gà, cô cười rất tươi, còn lẩm bẩm gì đó vào tai con gà. 

Quản gia dò hỏi: “Cậu chủ, có bảo cô Khương dừng lại không?”

Tư Độ nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Cô ấy không chịu được cảnh máu me.”  

Thấy quản gia vẫn đờ đẫn không động đậy, ánh mắt sắc lạnh của Tư Độ quét qua khiến anh ta giật mình, vội vàng chạy ra ngoài:  

“Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi người giúp cô ấy ngay!”

……

Giờ ăn tối, Tư Độ thay chiếc áo ở nhà màu tối, thong thả bước xuống cầu thang, ung dung ngồi vào vị trí chủ tọa của chiếc bàn dài. 

Trên bàn bày đầy món ăn anh thích, chủ yếu là đồ Tây do đầu bếp Michelin 3 sao phụ trách.

Còn có một bậc thầy đồ Nhật đẳng cấp đang chế biến món cá hồi đặc biệt cho Tư Độ ngay bên cạnh.  

Tư Độ liếc nhìn những món ăn tinh tế thịnh soạn trên bàn: thịt bò nướng, cuộn gan ngỗng truffle, tháp trứng cá… 

Anh lẩm bẩm: 

“Không có canh à?” 

Quản gia Triệu vội nói với Tư Độ:  

“Canh gà vẫn đang được nấu ạ.” 

Vừa dứt lời, Khương Bảo Lê liền bưng bát canh gà ra rồi đặt ở vị trí xa Tư Độ nhất, cô vừa bịt tai vừa nhảy dựng lên: 

“Nóng quá nóng quá nóng quá! Phù~~~” 

Quản gia Triệu rất có mắt, anh ta lập tức bước tới, bưng bát canh gà nấu nấm đặt trước mặt Tư Độ.  

Tư Độ liếc nhìn Khương Bảo Lê:  “Cô phá vườn của tôi.”  

“Tất cả là để nấu cho anh bát canh gà này mà.” Khương Bảo Lê ngồi xuống ghế bên cạnh.  

“Tôi có thiếu mấy loại canh này đâu.”

“Nếm thử đi.” Cô mong đợi nhìn anh, “Tôi cất công lên núi hái nấm, bận rộn cả ngày đấy.” 

“Ai bảo cô đi hái nấm.” 

“Tôi chán quá mà. Nấm tươi nấu canh gà, bổ lắm đấy!” Khương Bảo Lê hít hít mũi, “Bồi bổ cho anh đó!”  

“Cơ thể tôi có cần bồi bổ hay không, cô rõ nhất mà.” Câu nói đầy tính ám chỉ.

Khương Bảo Lê lại nhớ đến đêm trên du thuyền, thứ đó chạm vào là nổ tung.

Những thứ bẩn thỉu lại chui vào đầu cô!

Cô lắc đầu thật mạnh để xua chúng đi!

Phì phì phì.

Tư Độ tao nhã dùng khăn ăn lau miệng: “Nói thẳng đi, có ý đồ gì?”

“Chỉ muốn cảm ơn anh đã cứu mạng tôi thôi.”

“Chính cô nói là hòa nhau rồi mà.”

Khương Bảo Lê mỉm cười, khóe miệng hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn: “Tư Độ, thứ Sáu tuần này, anh thật sự… không rảnh sao?”

“Tôi không phải phụ huynh của thằng nhóc đó.”

“Tôi cũng không phải mà!” Khương Bảo Lê xích lại gần rồi nắm tay anh lắc lắc, “Tôi muốn đi với anh, đi mà, đi mà…”

Tay anh lạnh đến bất ngờ.

Mà tay Khương Bảo Lê lại ấm áp, vừa chạm vào, cả hai đều cảm thấy một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng.

Tư Độ biết cô nói không thật lòng, anh rút tay về với vẻ mặt ghét bỏ: “Đừng chạm vào tôi.”

“Vâng vâng vâng.” Khương Bảo Lê vội vàng giơ hai tay lên, “Đi mà.”

Giọng điệu vừa cầu xin vừa nũng nịu.

Tư Độ cố ý hỏi: “Sao cô không tìm Thẩm Dục Lâu?”

Nhắc đến Thẩm Dục Lâu, sắc mặt Khương Bảo Lê nhạt đi: “Bọn tôi không còn quan hệ gì nữa, tôi không muốn gặp anh ta.”

Đây là lời nói thật lòng.

Tư Độ rất hài lòng với câu trả lời này, anh cũng nhận ra cô không nói dối: “Làm tôi vui thì tôi có thể cân nhắc.”

“Vậy làm thế nào mới khiến anh vui?”

“Đầu tiên, biến mất khỏi mắt tôi.”

Khương Bảo Lê lập tức đứng dậy, chạy nhanh lên cầu thang xoắn ốc rồi chạy thình thịch về phòng mình.

Đợi cô đi rồi, Tư Độ mới cầm thìa lên, múc một muỗng canh gà nếm thử.

Vị… đúng là tươi ngon.

Bốn mươi phút sau, quản gia Triệu gọi người làm đến dọn dẹp bát đĩa.

Bữa ăn này, canh gà “bị” ăn sạch sành sanh, còn những món đắt tiền khác thì chẳng được động đến mấy.

Đêm khuya, Khương Bảo Lê nằm trên giường nghe bản piano 《rose》 của D để dễ ngủ.

Trong khu bình luận có rất nhiều người tải lên các phiên bản khác nhau của 《rose》 do họ chơi, Khương Bảo Lê đã sưu tầm một số, thỉnh thoảng lại mở lên nghe.

Không biết anh ấy là người như thế nào? Kiều Mộ Ân có thật sự quen biết anh ấy không? Hay là cô ta chỉ muốn lừa cô?

Nghĩ đến đây, cô lại muốn tát mình một cái.

Bị lừa thảm đến vậy rồi, còn chưa rút ra bài học sao?

Trên đời này, những người và những thứ cô thật lòng yêu thích chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thẩm Dục Lâu là một người, còn nhạc của D… là một thứ.

Thật lòng thích… là dù có bị lừa bao nhiêu lần vẫn sẽ tự mình thuyết phục mình, tự mình lừa dối mình…

Vừa cố chấp, vừa hoang tưởng.

Bởi vì rất yêu, quá yêu, nên cô mới dung túng, để mặc Thẩm Dục Lâu vô tư đâm dao vào tim mình như vậy.

Cho đến bây giờ, có những đêm nào đó, Khương Bảo Lê vẫn sẽ không kiềm được mà nghĩ đến anh ta.

Cô gõ vào đầu để ép mình dừng lại, buộc bản thân tập trung vào âm nhạc.

Bản 《rose》 này viết thật đẹp.

Khác với giai điệu gấp gáp, cảm xúc gần như tuyệt vọng ẩn chứa trong bản《vengeance》, 《rose》 nhẹ nhàng hơn hẳn, cảm xúc vừa non nớt vừa nồng nhiệt.

Chắc chắn anh ấy đã yêu ai đó rồi, hơn nữa còn là lần đầu tiên yêu người khác.

Chỉ khi rơi vào tình yêu, người ta mới có thể viết ra những khúc nhạc đẹp đẽ như vậy.

Khương Bảo Lê không khỏi ngưỡng mộ cô gái vô danh kia khi có được tình yêu thuần khiết và bao la như vậy.

Cơn buồn ngủ dần ập đến, Khương Bảo Lê tháo tai nghe rồi trở mình ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, một tiếng động nhỏ vang lên, tựa như có thứ gì đó vỡ tan.

​​Khương Bảo Lê giật mình tỉnh giấc rồi ngồi bật dậy.

Từ nhỏ cô đã có cảm giác bất an nên khi ngủ rất dễ bị đánh thức bởi những âm thanh nhỏ trong bóng tối.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, màn đêm dày đặc, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng côn trùng kêu khe khẽ.

Ảo giác sao?

Khương Bảo Lê nghi hoặc nằm xuống, xoay người định ngủ tiếp.

Đột nhiên cô lại nghe thấy tiếng động gì đó, lần này rất rõ ràng, dường như phát ra từ phòng bên cạnh.

Cô lật chăn bước xuống giường, sai đó đi dép lê, cẩn thận bước ra khỏi phòng.

Quả nhiên trong phòng Tư Độ bên cạnh có động tĩnh.

Cô nghe thấy tiếng anh hét lên, âm thanh loạt xoạt mơ hồ, cùng với tiếng đồ vật bị vỡ.

Khi Tư Độ ở nhà, anh thường không cho phép ai lên tầng ba, dù là khách hay là người giúp việc.

Khương Bảo Lê đến trước cửa phòng Tư Độ rồi ghé tai lắng nghe.

Đúng là những âm thanh kia truyền ra từ trong phòng anh.

Cô gõ cửa, giọng nói tràn ngập nghi ngờ: “Tư Độ, anh đang làm gì vậy?”

Anh không đáp.

“Tư Độ!”

Khương Bảo Lê hơi sợ, cô tiện tay cầm lấy bình hoa trên chiếc tủ bên cạnh rồi thử vặn tay nắm cửa.

Không ngờ cửa lại mở ra.

“Tư Độ, anh không trả lời thì tôi vào đấy!”

Khương Bảo Lê đẩy cửa bước vào, sau khi bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến cô chết lặng.

Ly thủy tinh trên bàn vỡ tan tành.

Rèm cửa bị giật rách, rơi nghiêng ngả trên sàn.

Tư Độ mặc bộ đồ ngủ lụa đen, ôm đầu gối, co rút bên cửa sổ sát đất.

Sắc mặt anh trắng bệch, thái dương hằn những đường gân xanh rõ rệt, anh vừa run rẩy vừa cắn chặt mu bàn tay đến bật máu, vẻ mặt đau đớn vô cùng.

“Đừng mở cửa! Mưa rồi, mưa to quá, lại đến nữa rồi…”

“Không, đừng… đừng mà…”

Khương Bảo Lê tưởng anh đang gặp ác mộng nên chạy đến muốn đánh thức anh:

“Nhìn tôi này, không sao rồi.”

Tư Độ mở mắt ra, anh đang nhìn cô, nhưng đồng tử vô thần như không thấy gì cả.

Miệng anh vẫn lặp đi lặp lại: “Không, đừng… đừng mà…”

Từ ánh mắt của anh, Khương Bảo Lê thấy được nỗi sợ đến khắc cốt ghi tâm.

Một người như Tư Độ mà cũng có lúc sợ hãi sao?

Anh đang sợ điều gì?

Khương Bảo Lê quay người định về phòng lấy điện thoại gọi cấp cứu.

Nào ngờ chưa được mấy bước cô đã nghe thấy một tiếng “bịch” nặng nề.

Cô ngoảnh lại nhìn thì trông thấy Tư Độ đang đập đầu vào tường, có lẽ anh muốn ngăn chặn những hình ảnh đáng sợ trong đầu mình.

Lúc này đây, anh như con thú hoang bị dày vò đến cực điểm.

“Anh điên rồi à?” Khương Bảo Lê lao đến ôm chặt lấy Tư Độ, ngăn hành động tự hủy hoại bản thân của anh.

Cơ thể Tư Độ lạnh toát, cứ run rẩy mãi.

Dường như anh đang bị nhốt trong cơn ác mộng, chẳng có đường thoát thân.

Trán anh đã chảy máu.

Khương Bảo Lê ôm đầu anh vào lòng.

Bây giờ cô chẳng nghĩ được gì cả, cô chỉ muốn ngăn anh lại, không phải vì sợ bộ não thiên tài của anh bị hỏng mà nhân loại sẽ mất đi một sinh vật học gia kiệt xuất, chỉ đơn giản là vì… anh từng  cứu cô nhiều lần.

Có thể Tư Độ là một tên khốn, nhưng cô không muốn anh bị thương.

Cô để trán anh tựa lên ngực mình để anh có thể bình tĩnh lại.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Tư Độ siết chặt eo cô, như người chết đuối cuối cùng cũng nắm được cọc cứu sinh.

Nhưng anh vẫn bất an, vẫn cuồng loạn, thế là anh bất ngờ cắn mạnh vào phần thịt mềm ở nơi ngực cô.

​​Khương Bảo Lê hít sâu một hơi lạnh, đau đến run rẩy…

Dù vậy, cô vẫn không buông anh ra.

Vì quá sợ hãi, người đàn ông trong vòng tay cô bắt đầu co giật từng hồi.

Khương Bảo Lê nâng mặt anh lên: “Tư Độ, nhìn tôi này!”

Khóe miệng Tư Độ dính đầy máu, nhưng bỗng nhiên Khương Bảo Lê không còn sợ anh nữa.

Cô ôm chặt anh, để đầu anh tựa vào tim mình.

Cảm xúc của anh vẫn rất kích động và bất an, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không… đừng…”

Khương Bảo Lê khẽ ngân nga giai điệu của 《rose》.

Sự dịu dàng và yêu thương trong giai điệu khiến anh dần dần bình tĩnh lại.

Quản gia Triệu nghe thấy động tĩnh nên vội vàng chạy lên lầu, ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy cậu chủ cao ngạo và b.iến thái của mình… đang vùi mặt vào ngực cô gái nhỏ.

Khóe miệng còn dính máu nữa chứ!

Anh ta trợn tròn mắt.

Trời ơi, đây là cảnh tượng gì thế này?

Thấy anh ta ngây người, Khương Bảo Lê vội vàng kêu lên: “Mau gọi cấp cứu! Anh ấy không ổn!”

Bình Luận (0)
Comment