Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 5

Sáng sớm hôm sau, sương mù tràn ngập mọi nơi.

Trước tiệm chè Mỹ Tâm, Khương Bảo Lê lại gặp Thư Hân Đồng một lần nữa. Đôi mắt gấu trúc và vẻ mệt mỏi đã nói rõ, đêm qua cô ta chẳng ngủ được chút nào.

Khương Bảo Lê cũng chẳng tốt hơn là bao.

Tối qua cô rời khỏi biệt thự của nhà họ Tư rồi tìm một khách sạn ở tạm. Mấy khách sạn ở gần núi Vân Lĩnh toàn là kiểu cao cấp sang trọng, giá cao muốn chết.

Khương Bảo Lê vừa vào phòng đã nằm phịch xuống giường, rõ ràng cô buồn ngủ lắm rồi, nhưng khi nằm xuống thì đầu óc lại tỉnh táo đến lạ thường.

Gối lông chim không thoải mái chút nào, ngay cả nệm Simmons cũng khiến cô khó chịu…

Nói tóm lại, cô thức đến gần bốn giờ sáng, sau khi rời giường đi vệ sinh rồi quay trở lại, cô mới thiu thiu ngủ được một chốc.

Vậy mà mới hơn bảy giờ cô đã bị tiếng chuông điện thoại của Thư Hân Đồng đánh thức.

Khương Bảo Lê bực tức tỉnh dậy.

“Tư Độ nói thế nào? Có xóa video chưa?” Thư Hân Đồng vừa thấy cô đã hỏi luôn miệng.

Khương Bảo Lê không trả lời mà chỉ im lặng quan sát gương mặt của người đối diện.

Lúc này đây, gương mặt sợ hãi của cô gái này nào giống với kẻ kiêu căng phách lối, đánh mắng và nhổ nước bọt vào bạn học trong video kia chứ?

“Tư Độ đã xóa video đó rồi.” Khương Bảo Lê trả lời.

“Thật không?”

“Ừ.”

Thư Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ta không dám buông lỏng hoàn toàn, cũng không dám mạo hiểm bỏ qua bất kỳ rủi ro nào, thế nên cô ta vội nhắn tin cho Tư Độ để hỏi thăm.

“Chờ anh ấy xác nhận thì tôi sẽ gửi hình cho cô.”

Khương Bảo Lê đồng ý.

Đương nhiên làm gì có chuyện Tư Độ sẽ trả lời tin nhắn của cô ta ngay lập tức, thậm chí Khương Bảo Lê cũng không chắc… người nọ có trả lời cô ta hay không nữa.

Có khi Tư Độ còn chẳng thèm đếm xỉa đến cô ta, ai mà biết được chứ.

Nhưng có thế nào thì Khương Bảo Lê và Thư Hân Đồng vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi anh hồi âm.

Hai người vào quán chè Mỹ Tâm ngồi trong chốc lát, Thư Hân Đồng không muốn ăn gì, còn Khương Bảo Lê thì gọi một phần chè xoài bưởi để ăn sáng.

Tám giờ rưỡi sáng, có mấy bạn cùng khóa lục tục rời khỏi ký túc xá để đến giảng đường, tốp năm tốp ba kéo vào trong quán chè càng lúc càng đông.

Thư Hân Đồng rất căng thẳng, cô ta siết chặt điện thoại, thỉnh thoảng lại kiểm tra màn hình xem có thông báo mới nào không.

Khương Bảo Lê cũng chẳng khá hơn là bao, bởi vì cô không biết Tư Độ có làm theo cam kết hay không.

Cô đâu hiểu gì về nhân phẩm hay tính tình của anh cơ chứ.

Cô chỉ biết… anh là thằng tồi thích bắt nạt người khác!

Bát chè xoài bưởi đã gần hết, Khương Bảo Lê chẳng biết làm gì nên dùng thìa khuấy những giọt nước cốt còn đọng lại trong bát.

Hai cô gái cùng ngồi chờ từng giây, từng phút trôi qua…

Hơn mười giờ sáng, cuối cùng điện thoại của Thư Hân Đồng cũng có thông báo mới, một tin nhắn đầy rung động lập tức hiện ra.

Tư Độ: “Đã xóa.”

Thư Hân Đồng hít vào từng hơi dài, sau đó cô ta vừa ôm điện thoại vừa vẽ chữ thập, hết cảm tạ trời đất lại cảm ơn Chúa.

Khương Bảo Lê bèn lên tiếng: “Cô nên thực hiện lời hứa rồi.”

Lúc này Thư Hân Đồng đang vui lắm, cô ta lập tức chìa điện thoại ra: “Quét mã đi, tôi gửi hình cho cô.”

Khương Bảo Lê quét mã WeChat của Thư Hân Đồng, cô ta cúi đầu chèn thêm nhãn dán hình thỏ lên mặt của mình trong tấm hình rồi gửi cho Khương Bảo Lê.

“Cảm ơn.” Khương Bảo Lê đứng dậy rời đi.

Cô ngồi lâu đến mức chân đã tê rần.

Nào ngờ cô vừa định bước ra khỏi cửa thì Thư Hân Đồng lại gọi cô: “Chờ chút!”

Cô quay lại nhìn, người nọ ấp úng hỏi: “Cô… có xem đoạn video đó không?”

Khương Bảo Lê nhún vai, hờ hững đáp lời: “Không có.”

Đã có được chứng cứ nên Khương Bảo Lê lập tức đến phòng giáo vụ, giao bức ảnh selfie nọ cho chủ nhiệm giáo vụ.

Bức ảnh đó được chụp rất rõ ràng, ai cũng thấy được hình ảnh Thẩm Chân Chân đang cắm cúi săm soi chiếc lắc tay Giọt Lệ Sao Trời sau khi nhặt được nó.

Phía bên phải bức ảnh còn có thời gian chụp, vừa vặn ngay lúc Kiều Mộc Ân mất lắc tay của mình.

Chứng cứ tương đối chính xác, khó mà nghi ngờ được.

Chủ nhiệm giáo vụ kinh ngạc nhìn Khương Bảo Lê, sao cô học trò này có thể may mắn tìm được bằng chứng như vậy nhỉ?

“Chỉ cần có làm thì nhất định sẽ để lại dấu vết.”

Chủ nhiệm giáo vụ suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Chúng tôi còn phải mời chuyên viên giám định đến xem bức ảnh này là thật hay giả nữa.”

“Không sao.” Khương Bảo Lê ung dung trả lời: “Em còn người làm chứng mà.”

Có lẽ Thư Hân Đồng sẽ không dám mạo hiểm đắc tội với nhà họ Thẩm chỉ vì chuyện trong sạch của Khương Bảo Lê.

Hơn nữa, “giao dịch” giữa hai người họ cũng đã kết thúc.

Nhưng Khương Bảo Lê cố ý nói như vậy để dọa chủ nhiệm giáo vụ, dù ông ấy có muốn bao che cho Thẩm Chân Chân thì cũng không dám lừa gạt chuyện thật giả của tấm ảnh này.

Cô đứng trước cửa phòng giáo vụ suốt hai tiếng đồng hồ, sau khi các giáo viên chuyên ngành Truyền thông thẩm định bức ảnh và xác nhận không có dấu vết chỉnh sửa, chủ nhiệm phòng giáo vụ mới mời Khương Bảo Lê trở lại văn phòng.

Vẻ mặt ông ấy dịu hẳn đi, sau khi rót một cốc nước cho Khương Bảo Lê, ông ấy thông báo rằng học viện đã hủy bỏ quyết định đuổi học, đồng thời thay mặt học viện, gửi đến cô lời xin lỗi chân thành vì những nghi ngờ vội vàng trước đó.

Nhưng bên cạnh đó, học viện hy vọng Khương Bảo Lê có thể bỏ qua chuyện này, mong cô đừng báo cảnh sát để tránh xích mích không đáng có giữa bạn học trong trường.

Khương Bảo Lê biết rõ bọn họ sẽ không để Thẩm Chân Chân trở thành “đầu sỏ gây tội”, vu hãm người khác.

“Dù em và Thẩm Chân Chân có mâu thuẫn, nhưng em cũng nên nghĩ đến việc mình đang sống nhờ ở nhà họ Thẩm, học phí và tiền sinh hoạt của em đều do nhà người ta bỏ ra, giờ mà trở mặt với họ thì kì quặc lắm.” Chủ nhiệm giáo vụ khuyên nhủ cô.

Khương Bảo Lê hiểu điều này hơn ai cả.

Giây phút cô trông thấy bức ảnh kia, cô biết mình sẽ không bao giờ nhận được “công bằng chân chính”, cũng chẳng thể nào thấy được cảnh “hung thủ” phải hứng chịu trừng phạt thích đáng.

Vậy nên, cô chỉ mong có thể tự bảo vệ mình.

Cô nói với chủ nhiệm giáo vụ: “Em muốn học viện liên lạc với Thẩm Đình Sơn, nói với ông ấy rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Hơn nữa phải công khai thông báo chuyện này để lấy lại danh dự cho em.”

“Còn Thẩm Chân Chân…”

“Lựa lời để nói là chuyện của thầy cô.”

Chủ nhiệm giáo vụ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta khen Khương Bảo Lê hiểu chuyện, còn khích lệ cô nên xin một suất học bổng vào cuối năm học.

Khương Bảo Lê vừa ra khỏi phòng giáo vụ đã trông thấy Thẩm Chân Chân đứng ở phía xa xa.

Cô ta nhìn cô với ánh mắt như muốn phun ra lửa.

Hẳn là nhà trường đã tìm cô ta và thông báo về chuyện này rồi.

Lúc Khương Bảo Lê đi lướt qua cô ta, cô lạnh nhạt thốt ra một câu: “Anh cô sắp về rồi, trong khoảng thời gian này, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút.”

“Mày đừng mơ dựa vào anh tao để phách lối! Mày nghĩ mày là ai? Mày chỉ là con chó do anh tao nuôi thôi!”

Thẩm Chân Chân tức giận mắng to, “Tao cho mày biết, lần này mày hên đó, lần sau đừng hòng thoát được!”

Khương Bảo Lê làm như mắt điếc tai ngơ, mặc cho người kia mắng nhiếc không ngừng ở đằng sau.

Cô tập mãi thành quen rồi.

Việc này có là gì đâu, binh đến tướng cản, nước tới đất ngăn thôi.

May là Thẩm Dục Lâu sắp quay lại rồi.

Khương Bảo Lê cứ xem đi xem lại đoạn video dài hai phút kia.

Cô đã lừa Thư Hân Đồng.

Tư Độ đã xóa video, nhưng trong điện thoại di động của cô thì vẫn còn nguyên.

Đúng là hai tuần trước trong trường có xảy ra một vụ bạo lực học đường, nạn nhân cũng tới báo với phòng giáo vụ, nhưng cô bạn ấy chẳng có gì để chứng minh có những ai tham gia vào vụ việc đó.

Mặc cho cô gái đã xác nhận được vài đối tượng, nhưng nhóm người kia vẫn chối bay chối biến nên trường học cũng không thể làm gì hơn

Đám nữ sinh bắt nạt kia đều là con cháu của gia đình quyền thế, trường học phải tính toán đến bối cảnh của bọn họ nữa.

Gia cảnh của Thư Hân Đồng hơi yếu, đám cô chiêu kia lười ra tay nên sai cô ta làm chuyện này, suy cho cùng thì cô ta cũng không phải là kẻ đầu sỏ.

Chuyện đó cứ trôi qua như vậy, cô gái bị ức hiếp cũng không lên tiếng nữa.

Bây giờ đoạn video này có thể sẽ trở thành chứng cứ mang tính mấu chốt của vụ việc khi ấy.

Nhưng vấn đề là, chuyện đó liên quan gì đến Khương Bảo Lê chứ?

Cô đã lấy lại được trong sạch, thoát khỏi cái danh ăn cắp, tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi.

Trên sân thượng lộng gió mang theo vị mặn tanh từ biển cả, chính nơi đây, cô nữ sinh nọ đã bị đám người kia hành hạ, hắt sơn, đổ nước tiểu và c.ởi sạch quần áo…

Khương Bảo Lê xem lại video lần nữa, tiếng khóc tuyệt vọng của cô gái như tản ra trong gió, không có ai nghe, cũng chẳng có ai để ý.

Cô muốn nhấn vào nút xóa nhưng cứ ngập ngừng chẳng nỡ.

Khương Bảo Lê tự nói với mình, cô không phải là Robin Hood, cũng không phải nữ hiệp thần bí, cô không có siêu năng lực, cũng chẳng phải kẻ thích làm việc nghĩa…

Cô chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi.

Đáng chết… Xóa nó đi!

Cô đi tới đi lui trên sân thượng, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể nhấn vào nút xóa được.

Thật ra cô đã ấp ủ một kế hoạch ngay từ lúc gạt Thư Hân Đồng.

Sau vài lần đắn đo suy tính, cô quyết định thực hiện kế hoạch đó.

Tư Độ muốn cô lựa chọn giữa “lợi ích cá nhân” và “chính nghĩa”, nhưng người trưởng thành thì sao phải chọn? Khương Bảo Lê muốn đạt được hết!

Cô liên lạc với cô gái đáng thương bị bắt nạt kia, hẹn cô ấy gặp mặt ở sân thượng.

Cô gái nọ tên Trần Gia, là một cô sinh viên nghèo đỗ vào học viện Hughton với số điểm cao chót vót nhờ thiên phú hội họa xuất chúng, tuy chưa được đào tạo bài bản nhưng cô ấy đã vượt qua phần lớn các sinh viên mỹ thuật xuất thân từ gia đình giàu có – những người được giáo viên chuyên nghiệp nhất dạy dỗ từ khi còn nhỏ.

Tài năng thiên bẩm như vậy… đúng là khiến người ta dễ sinh lòng ghen ghét.

Cho nên, cô ấy đã trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Khương Bảo Lê gửi video cho người nọ, cô ấy kinh ngạc, rồi lại hoảng sợ nhìn cô: “Tôi cứ ngỡ là… không ai nhìn thấy.”

“Chỉ cần làm thì sẽ để lại chứng cứ.”

Cũng giống như chuyện của Thẩm Chân Chân vậy.

Cô đã gửi video cho cô ấy rồi, quyết định thế nào là chuyện của cô ấy, chẳng liên quan gì đến cô nữa.

Khương Bảo Lê xoay người rời đi, cô không muốn dính vào chuyện này nữa.

Cô quá mệt rồi, cô chỉ muốn về nhà ngủ một mạch đến sáng mà thôi.

Nào ngờ Trần Gia lại khóc sụt sùi ở phía sau: “Không được đâu, dù có chứng cứ thì cũng vô ích thôi, trường học sẽ không xử lý bọn chúng. Tôi đã nộp đơn xin tạm nghỉ học rồi.”

Khương Bảo Lê cảm giác lòng mình cồn cào như bị kiến cắn. Không đau, nhưng rất khó chịu.

Mặc kệ vậy, kẻ yếu đuối… không có thuốc chữa đâu.

Nhưng Khương Bảo Lê mới đi được mười mấy mét đã không cam lòng mà quay ngược trở lại.

“Lúc tôi còn bé, chỗ tôi ở có rất nhiều kẻ xấu, họ còn tệ hại hơn đám nữ sinh trong video kia cả trăm, cả nghìn lần.”

Trần Gia  tò mò nhìn cô.

“Người khác bố thí tiền cho tôi, bọn chúng giật mất, khó khăn lắm tôi mới bắt được mấy con sao biển để bán kiếm tiền, chúng cũng muốn giành… Sau này, bọn chúng không chỉ dừng lại ở việc giật đồ của tôi, chúng còn sờ mặt tôi, sờ tay tôi, sờ mông tôi…”

Nghe tới đây, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt Trần Gia.

Khương Bảo Lê cắn răng, giọng nói trầm trầm nhưng ánh mắt lại sắc như dao.

“Sau đó, tôi tìm thấy một cây kéo cùn trong tấm lưới đánh cá bỏ đi ở chợ cảng. Khi bọn chúng quay lại, tôi đã dùng hết sức đâm cái kéo cùn đó vào bụng kẻ đứng gần tôi nhất.”

Trần Gia bụm miệng lại.

“Nhưng cây kéo cùn quá nên chẳng giết được gã đó, hắn chảy máu nhiều lắm, rất nhiều… thế là đám người kia vội vàng đưa hắn vào bệnh viện.”

“Kẻ bắt nạt sẽ chọn con mồi có nanh vuốt sắc bén, sẵn sàng chiến đấu sống còn với chúng ư?” Khương Bảo Lê lạnh giọng, “Không, chúng sẽ đổi sang con mồi khác, một con mồi yếu thế để chúng có thể lấn át… Đây là thế giới động vật, muốn sinh tồn thì phải có lớp vỏ vừa cứng vừa sắc bén!”

Trần Gia thôi không khóc nữa, cô ấy bắt đầu nghiền ngẫm những lời Khương Bảo Lê vừa nói.

Cho đến khi cô ấy ngước lên muốn nói gì đó thì bóng lưng của người nọ đã biến mất sau cánh cửa rồi.

Khương Bảo Lê đã quá mệt mỏi nên vừa về tới nhà đã ngủ đến tối tăm trời đất, có lẽ bây giờ mà tận thế có kéo đến thì cũng chẳng đánh thức cô được đâu.

Mãi cho đến khi chuông điện thoại kêu vang inh ỏi, Khương Bảo Lê mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, mắng một câu rồi định ném ra xa…

Nào ngờ trên màn hình lại hiển thị cái tên Thẩm Dục Lâu.

Cô lập tức tỉnh táo trở lại, vội vàng nhận cuộc gọi, thậm chí còn cố ý mềm giọng xuống: “Anh ạ.”

Nghe giọng nói nũng nịu vương chút mơ màng của cô, người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Còn sớm mà ngủ rồi sao?”

Khương Bảo Lê nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới tám giờ!

Cô đã ngủ mấy tiếng liền.

“Mệt quá, hai hôm nay em mệt muốn xỉu, bây giờ anh mới biết gọi cho em đấy à?” Khương Bảo Lê hơi giận, “Suýt nữa là anh không gặp được em nữa đâu.”

“Không có anh, em vẫn có thể làm tốt mà.” Giọng Thẩm Dục Lâu rất dịu dàng.

“Anh xuống máy bay rồi, lúc về sẽ thưởng cho em.”

Bình Luận (0)
Comment