Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 6

Sau khi Khương Bảo Lê nhận điện thoại, cô vội vàng đứng lên trang điểm thật nhẹ rồi chống cằm chờ bên ô cửa sổ.

Biệt thự của nhà họ Thẩm nằm ở ven biển, có thể ngắm biển nhưng không nằm ở trên núi. Tuy không thể so với biệt thự Sơn Nguyệt Lư, nhưng cũng thuộc khu nhà giàu tấc đất tấc vàng.

Cửa sổ trong phòng của Khương Bảo Lê không hướng ra biển, nhưng từ đây có thể trông thấy xe ra vào vườn hoa.

Quá trình chờ đợi luôn khiến người ta cảm thấy nôn nao, háo hức, Khương Bảo Lê bèn lấy cây vĩ cầm của mình ra rồi kéo vài khúc ngẫu hứng, cơ mà chẳng ra giai điệu nào cả.

Cô phải tìm chuyện gì đó để làm, bằng không sẽ nhớ Thẩm Dục Lâu nhiều lắm.

Cây vĩ cầm này do cô tự mua lấy, đương nhiên là phải giấu Thẩm Chân Chân rồi.

Ngày trước, mỗi khi Thẩm Chân Chân học vĩ cầm, Khương Bảo Lê đều tranh thủ nghe lén vài buổi, thế nên cô cũng học được cách kéo thứ nhạc cụ tao nhã này.

Thầy dạy vĩ cầm của Thẩm Chân Chân từng kinh ngạc khi nghe Khương Bảo Lê kéo đàn mà không cần nhạc phổ, ông ấy còn khen cô có “rất biết cảm âm”’, sinh ra đã có năng khiếu, thậm chí còn ngỏ ý cho cô học cùng Thẩm Chân Chân. 

Khương Bảo Lê chẳng biết cái gì gọi là “rất biết cảm âm”, nhưng cô thấy rõ vẻ ghen ghét chẳng thèm che giấu trong mắt nàng công chúa của nhà họ Thẩm.

Cô ta khổ luyện hơn chục năm, chưa từng được thầy khen nửa lời. Vậy mà Khương Bảo Lê chỉ ngẫu hứng vài khúc đã khiến thầy kinh ngạc đến thế.

Từ đó về sau, Thẩm Chân Chân cấm Khương Bảo Lê học vĩ cầm cùng mình, thậm chí cô ta còn không cho thầy giáo đến nhà dạy, thà chịu vất vả tự đến chỗ thầy còn hơn.

Những chiếc đàn mà Khương Bảo Lê tự tiết kiệm mua được đều bị Thẩm Chân Chân đập nát, vậy nên cô không dám để cô ta thấy mình chạm vào đàn vĩ cầm nữa.

Cô đã giấu chiếc đàn này trong tủ quần áo, chỉ dám lấy ra luyện lúc Thẩm Chân Chân không có ở nhà.

Ngoài cửa sổ có đèn xe chiếu vào.

Một chiếc Bentley lướt vào ga – ra ở sau vườn hoa, Khương Bảo Lê vội vàng đặt đàn vĩ cầm xuống rồi phấn khích chạy ra khỏi phòng.

Người tài xế mặc vest chỉnh tề xách vali của Thẩm Dục Lâu vào nhà rồi giao cho người giúp việc.

“Anh Dục Lâu!”

Khương Bảo Lê chẳng kịp đợi thang máy mà vội vã chạy xuống cầu thang bộ xoay tròn.

Thẩm Dục Lâu nhìn về phía cô, anh ta nhận lấy chiếc túi Dior trong tay tài xế rồi lấy một hộp quà được gói vô cùng tinh xảo ở bên trong ra.

Ánh trăng vằng vặc hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai. Đường nét trên mặt anh ta không sắc sảo như Tư Độ, mà mang vẻ hờ hững, lạnh nhạt như làn gió thoảng. Cả người toát lên sự cao quý, lịch lãm khó ai bì được.

Nhưng khi cô gái xinh đẹp kia nở nụ cười rạng rỡ chạy về phía anh ta, ánh mắt lạnh như băng của anh ta bỗng dịu đi như làn tuyết từ từ tan ra trong nắng ấm.

Khương Bảo Lê giang hai tay ôm lấy anh ta.

Trên người Thẩm Dục Lâu thoang thoảng hương gỗ tinh khiết, hệt như mùi hương từ khung cửa gỗ khi nắng sớm chiếu vào.

Thẩm Dục Lâu xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra.

“Chờ anh lâu quá, công việc xong cả rồi chứ ạ? Anh sẽ quay lại trường học chứ? Hay chú Thẩm lại bảo anh làm việc khác nữa? Anh có mệt không? Chắc anh chẳng ngủ được mấy trên máy bay đâu nhỉ…”

“Anh sẽ về trường để chuẩn bị cho bài luận văn, nhưng cũng phải đến công ty nữa.” Thẩm Dục Lâu chọn ra một chủ đề để trả lời, sau đó anh nói tiếp, “Ba đang chờ anh ở phòng làm việc, anh lên đó đã.”

“À, dạ.” Khương Bảo Lê ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, anh ta chợt vươn tay tới xoa gò má trái của cô, “Chỗ này bị sao thế?”

Cả người cô tê dại như có dòng điện chạy qua.

Là đêm đó… Tư Độ ác độc véo má cô.

Da cô vừa trắng vừa nhạy cảm, bây giờ vẫn còn đỏ đây này!

“Không sao đâu, bị côn trùng cắn thôi ạ.” Khương Bảo Lê lập tức đổi chủ đề, “Anh Dục Lâu, anh có muốn đi tắm không? Em mở nước sẵn cho anh nhé.”

“Chưa đâu.” Thẩm Dục Lâu đè vai cô lại rồi đưa hộp quà tinh xảo kia cho cô.

“Đi thay đồ, mặc vào cho anh xem thử.”

Khương Bảo Lê tò mò mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc váy thu đông của Dior. Mắt cô bừng sáng: “Cảm ơn anh, em đi ngay!”

Khương Bảo Lê quay về phòng thay váy, Thẩm Dục Lâu đi thẳng lên phòng làm việc, mặc kệ cảm giác mệt mỏi sau quãng đường xa.

Ở trong phòng, Thẩm Đình Sơn đeo kính lão đang cau mày nhìn một xấp hồ sơ mời thầu.

“Ba.” Thẩm Dục Lâu đứng thẳng người trước bàn làm việc bằng gỗ lim dày cộp, “Con về rồi.”

Thẩm Đình Sơn không liếc nhìn con trai lấy một lần, ông ta tháo kính ra rồi day trán, “Nghe nói Tư Mạc bị tai nạn xe, hiện tại vẫn chưa qua cơn nguy kịch, bây giờ Tư Độ đang nắm quyền trong tập đoàn nhà họ Tư rồi.”

“Con đã nghe tin này trên đường đi.”

“Con là… bạn của Tư Độ?”

“Chỉ xã giao thôi ạ.”

Thẩm Đình Sơn hít vào một hơi sâu, “Công ty Công nghệ sinh học Mosen nghiên cứu về công nghệ kháng enzyme sinh học đang mở thầu công khai, hy vọng chúng ta có thể đấu giá tốt để giành được quyền bán độc quyền. Điều này rất quan trọng với Y tế Nhân Thụy của chúng ta. Nhưng đối thủ cạnh tranh quá nhiều, tình hình thực tế cũng không rõ ràng lắm.”

Thẩm Dục Lâu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ba, việc này để con lo. Chỉ cần cho con ít nguồn lực, con sẽ đi nói chuyện với bên đó, ít nhất con có thể nói chuyện được với Tư Độ, còn kẻ khác muốn gặp cậu ấy cũng khó.”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Đình Sơn ánh lên vẻ vui mừng: “Nếu có thể giành được quyền bán độc quyền, ba sẽ giao Y tế Nhân Thụy cho con quản lý.”

Ánh mắt Thẩm Dục Lâu tràn đầy kiên định: “Cảm ơn ba, con sẽ cố gắng hết sức.”

Thẩm Đình Sơn vỗ vai anh ta: “Con là đứa rất chăm chỉ, gia đình ta có tập đoàn lớn nên công việc bề bộn, con đã vất vả nhiều rồi. Giờ em con còn nhỏ, đợi nó lớn thêm chút nữa thì con có thể dẫn dắt nó, để nó giúp con chia sẻ áp lực.”

Trong đôi mắt màu nâm sẫu của Thẩm Dục Lâu khẽ gợn lên một cơn sóng nhỏ.

Nhưng chỉ trong tích tắc, anh ta chợt gật đầu mỉm cười: “Vâng.”

……

Khương Bảo Lê đứng trước gương xoay hết vòng này đến vòng khác.

Chiếc váy taffeta xanh ánh sao vừa thanh tao, vừa thời thượng, phù hợp cho mọi dịp thường ngày, có thể khoác thêm chiếc áo choàng dài màu xanh đậm, tùy theo ý thích.

Khương Bảo Lê có thân hình cao ráo nên mặc thời trang cao cấp trông giống hệt mấy cô người mẫu trên sàn diễn.

Khí chất tràn đầy.

Cô rất vui, nhưng không vui quá mức.

Cô lướt ngón tay thon dài qua tủ quần áo, từng hàng váy xinh đẹp trước mắt đều do Thẩm Dục Lâu mua cho cô.

Lúc nào anh cũng muốn cô mặc những bộ váy xinh đẹp, hệt như thú vui trang điểm cho búp bê vậy.

Khương Bảo Lê sẵn sàng mặc váy, khoe dáng, khoe vẻ đẹp tối đa của mình trước mặt anh.

Nhưng đôi khi, cô cũng mong nhận được món quà nào đó ngoài những chiếc váy lộng lẫy này.

Chẳng hạn như một bó hoa kim ngân nở rộ.

Cô muốn đó là thứ thực sự làm cô vui, chứ không phải để cô mặc… làm anh vui.

Tất nhiên Khương Bảo Lê rất muốn Thẩm Dục Lâu hài lòng, cô chưa bao giờ che giấu việc mình thích anh…

Người thông minh như Thẩm Dục Lâu hẳn là đã nhận ra điều ấy, vậy mà anh không hề tỏ ra xa cách, anh vẫn đối xử tốt với cô như trước, hệt như một người anh trai chăm lo cho em gái của mình.

Khương Bảo Lê cảm thấy… có lẽ anh cũng thích cô, nếu không có chút cảm tình nào thì anh đã không để ý đến cô rồi.

Dù khả năng họ đến với nhau có mong manh đến nhường nào thì Khương Bảo Lê vẫn sẵn sàng cố gắng và nỗ lực…

Cô mặc váy đẹp anh thích, học ballet anh thích, làm thật nhiều việc giúp anh… hết lòng làm anh vui.

Khương Bảo Lê cẩn thận nâng làn váy ra khỏi phòng, nào ngờ vừa qua ngã rẽ thì đụng phải Thẩm Chân Chân mới đi ăn với bạn về.

Cả người cô ta nồng nặc mùi rượu, tay nắm chặt lon nước ngọt có ga vị dứa.

Thẩm Chân Chân nhìn thấy chiếc váy mới của Khương Bảo Lê, ánh mắt lập tức hằn lên vẻ cay độc: “Tao chưa thấy cái này, anh trai tao tặng mày đấy à?”

“Ừ.”

Khương Bảo Lê không muốn đáp lại, nào ngờ Thẩm Chân Chân lại kéo lấy váy cô làm cô suýt ngã: “Mặc váy cao cấp vẫn không hết phèn đâu, đồ nhà quê!”

“Tôi thì sao sánh bằng cô Thẩm được.” Khương Bảo Lê cố nhẫn nhịn, nhẹ nhàng “hành lễ” với cô ta như thời xưa, “Cô mới là công chúa của nhà họ Thẩm.”

“Mày biết thì tốt! Mày chỉ là con chó nhà tao nuôi thôi, à không, mày còn chẳng bằng chó, mày là con gián hôi thối!”

Khương Bảo Lê nhận hết những lời lăng mạ cũ rích của cô ta: “Nói xong chưa, cho tôi đi được chưa?”

Thẩm Chân Chân vu khống không thành, còn bị Hiệu trưởng mắng cho một trận, tâm trạng vốn đã rất tệ, bây giờ đi uống rượu với bạn về lại thấy Khương Bảo Lê đắc ý mặc váy mới nên tức đến không chịu được, thế là cô ta hắt lon nước trong tay lên người cô.

Khương Bảo Lê hét lên rồi lùi lại liên tục.

Nước có ga khiến chiếc váy trên người cô vừa dính vừa nhớp nháp.

Lúc này Thẩm Chân Chân mới thấy thoải mái hơn một chút, cô ta hất cằm đầy đắc ý: “Ối, ngại quá, làm bẩn váy của mày mất rồi, tao không cố ý đâu.”

Chắc chắn là cô ta cố ý, bao nhiêu năm nay, mọi việc xấu cô ta làm với cô đều là cố ý!

Trong mắt Khương Bảo Lê ngập tràn lửa giận, không phải do người kia sỉ nhục và chửi mắng cô, mà là vì chiếc váy yêu quý này.

“Mày còn dám trừng tao à? Chó có tư cách gì mà trừng chủ?”

Khương Bảo Lê biết, hẳn là bây giờ Thẩm Chân Chân đang nghĩ vì sao cô lại không khóc, cô phải khóc, phải quỵ lụy, quỳ xuống cầu xin cô ta tha thứ mới đúng!

Cô sẽ không khóc, nước mắt chỉ dành cho người mình yêu, không phải cho kẻ thù.

Thẩm Chân Chân bị ánh mắt kiên cường của Khương Bảo Lê chọc tức, thế là cô ta giơ tay lên định đánh cô.

Nào ngờ ngay lúc đó, tay cô ta bị ai đó nắm chặt lấy, dù cô ta có cố gắng giật ra cũng chẳng được.

Thẩm Chân Chân bực tức quay đầu lại thì thấy Thẩm Dục Lâu đang đứng ngay sau lưng mình.

Ngay khi ấy, nỗi sợ hãi lập tức trào dâng trong mắt cô ta, cô ta còn chưa kịp cất tiếng gọi “anh” thì một tiếng “bốp” chợt vang lên!

Một cú tát giáng mạnh lên mặt Thẩm Chân Chân.

Má trái của Thẩm Chân Chân tê rần, cô ta vừa lùi lại mấy bước vừa nhìn Thẩm Dục Lâu bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Anh… anh đánh em? Anh đánh em vì con khốn này ư?”

Thẩm Dục Lâu kéo Khương Bảo Lê ra sau lưng rồi lạnh lùng nhìn em gái mình.

“Em đã làm gì, có đáng bị đánh hay không, em tự rõ.”

Câu nói này khiến khí thế của Thẩm Chân Châm giảm xuống hẳn, cô ta không hề muốn ba biết vụ hãm hại ở trường là do chính tay mình bày ra.

“Các con đang làm gì thế?” Mẹ Thẩm Chân Chân – Quảng Lâm – bước ra.

Thẩm Chân Chân vừa thấy cứu tinh đã vội vàng chạy đến, sau đó cô ta bắt đầu phóng đại việc Khương Bảo Lê bắt nạt cô ta, còn đánh cô ta nữa. Cuối cùng, cô ta nhờ mẹ đòi lại công bằng cho mình.

Quảng Lâm vốn là người nóng tính, bà ta lại chẳng ưa gì Khương Bảo Lê, thế nên nghe con gái kể khổ xong, bà ta lập tức cầm lọ hoa bên cạnh ném về phía cô.

Thẩm Dục Lâu nhanh tay ôm Khương Bảo Lê vào lòng rồi quay lưng lại.

Lọ hoa đập vào lưng Thẩm Dục Lâu, sau đó rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh.

Thẩm Đình Sơn nghe tiếng động lớn nên bước ra, ông ta đứng trên lầu quát lớn: “Dừng lại!”

Quảng Lâm tức giận kể lể: “Hai đứa này cấu kết với nhau bắt nạt con gái tôi! Ông đuổi cả hai chúng nó đi!”

“Im miệng, bà xem bà bây giờ có khác gì mấy con mụ chanh chua, thô lỗ hay không?”

Khương Bảo Lê nhìn cách Quảng Lâm còn chưa phân biệt đúng sai đã ra tay đánh người, đúng là mẹ nào con nấy mà.

“Tôi là đàn bà thô lỗ?” Quảng Lâm nghe hai chữ này mà run cả người, bà ta chỉ thẳng vào mặt Thẩm Dục Lâu, “Thế mẹ của nó là gì? Ông mang đứa con hoang này về nuôi trong nhà, để nó đánh con gái tôi sao?”

Thẩm Dục Lâu không phải con của Quảng Lâm.

Trước khi Thẩm Đình Sơn và Quảng Lâm kết hôn, Thẩm Dục Lâu đã ra đời, mẹ anh ta là một cô gái tiếp rượu vô danh.

Thẩm Đình Sơn không muốn chuyện tình khi xưa của mình lộ ra trước mặt con cháu nên mặt mày lạnh xuống: “Đêm khuya rồi, tất cả về phòng nghỉ ngơi đi.”

Quảng Lâm vốn định mắng thêm vài câu, nhưng thấy ánh mắt giận dữ kìm nén của Thẩm Đình Sơn nên đành xìu xuống, Bà ta bèn an ủi con gái vài câu rồi kéo cô ta lên lầu.

Thẩm Đình Sơn nhìn Thẩm Dục Lâu từ xa: “Có cần gọi bác sĩ không?”

Thẩm Dục Lâu đáp: “Không cần, con không sao.”

Thẩm Đình Sơn gật đầu rồi quay về lại phòng làm việc.

Khương Bảo Lê thấy sau lưng Thẩm Dục Lâu có vài vệt máu do mảnh sứ cứa phải, cô lo lắng nắm lấy tay anh ta: “Lên phòng em, em băng bó vết thương cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment