Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 70

Đây là nơi quái quỷ nào vậy?

Khương Bảo Lê bắt tàu điện ngầm vào giờ cao điểm tan tầm, đến điểm định vị mà Aria gửi cho mình, ga cuối của tàu điện ngầm cách điểm đến hai cây số, vốn dĩ cô định đến ga bắt taxi đi, ai ngờ nơi này đã là vùng ngoại ô hẻo lánh rồi.

Đến cả bóng ma cũng không thấy chứ đừng nói chi là taxi. Ngay cả trạm xe buýt cũng gỉ sét loang lổ.

May mà bên cạnh ga tàu điện ngầm có mấy chiếc xe đạp công cộng tàn tạ.

Khương Bảo Lê treo đồ ăn vặt lên tay lái, sau đó quét mã một chiếc xe đạp rồi hì hục đạp tới điểm đến. 

Màn đêm đã buông xuống. Cô đến nơi, cuối cùng cũng có nhiều xe cộ hơn.

Đây là một bãi cỏ bằng phẳng ven sông, xe cộ dừng trên bãi cỏ khá nhiều, mọi người đều ngồi trong xe xem phim.

Màn hình phim ngoài trời ở đằng xa đang chiếu bộ phim của Châu Tinh Trì – “Đại Thoại Tây Du: Đại Thánh Thú Thân”.

Khương Bảo Lê xách túi đồ ăn vặt, tìm kiếm từng hàng xe rất lâu. Đến khi cô sắp bỏ cuộc vì tưởng anh không đến, đang chuẩn bị quay về thì lại nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc đậu ở hàng cuối cùng.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Tư Độ đặt tay trên vô lăng.

Ánh sáng xanh lam mờ ảo của bảng điều khiển chiếu lên mặt anh, làm lộ rõ hàng mày sắc sảo và sườn mặt lạnh lẽo, kiên định của anh.

Tư Độ im lặng đánh giá cô.

Tim Khương Bảo Lê đập thình thịch. Đến cả buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên cũng không căng thẳng đến vậy.

Tư Độ không động đậy, rõ ràng anh đã nhìn thấy cô nhưng lại coi như không thấy.

Khương Bảo Lê vuốt vuốt tóc rồi mỉm cười, sau đó mở cửa xe ngồi vào một cách rất tự nhiên: “Tư Độ, Aria bảo tôi đến nói với anh một tiếng, tối nay cô ấy có việc đột xuất nên không đến được, chắc cô ấy đã nói với anh rồi nhỉ.”

Trong xe có hương gỗ thoang thoảng.

Cô thoải mái đặt túi đồ ăn vặt lên đùi, sau đó xé gói thịt bò khô, đưa đến trước mặt người nọ, “Vừa hay tối nay tôi rảnh nên đến đây chơi với anh thay cô ấy, tôi mua thịt bò khô và kẹo táo tàu, anh ăn không?”

Tư Độ không nhận, đến cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc cô lấy một lần, anh chỉ lạnh lùng nói hai chữ: “Xuống xe.”

Tay Khương Bảo Lê cứng đờ giữa không trung.

Một lát sau, cô rút tay lại, sau đó cúi đầu cắn một miếng thịt bò khô.

Cứng quá.

Nhưng mà… chẳng có vị gì.

Cô nghiêng đầu, lén lút đánh giá Tư Độ: “Hôm đó anh đến xem buổi biểu diễn của Aria, tôi nhìn thấy anh, anh có thấy tôi không?”

Tư Độ im lặng không nói.

“Tôi đã nói xấu anh trước mặt Aria, chắc chắn cô ấy không muốn gặp lại anh đâu. Aria xinh gái, gia cảnh tốt, mọi thứ đều tốt, tôi rất thích cô ấy, lại còn ghen tị với cô ấy nữa.”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Giọng anh dần mất kiên nhẫn.

“Nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn không thể quên được anh.” Khương Bảo Lê quay đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh sắc bén của người đàn ông rồi lấy hết dũng khí thổ lộ, “Có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?”

Tư Độ chợt bật cười. Khóe môi tràn đầy mỉa mai.

Ba năm nay anh như giòi bọ âm thầm theo dõi cuộc sống của cô…

Cô quen bạn bè mới, thành lập ban nhạc, trở thành nghệ sĩ vĩ cầm chính của một nhóm nhạc nổi tiếng…

Có được tất cả rồi mới nhớ đến tình yêu bị đã cô vứt bỏ sau đầu như đôi giày rách sao?

“Muốn đi thì đi, muốn về thì về à?” Giọng Tư Độ kìm nén như cành cây khô bị nghiền nát, “Khương Bảo Lê, cô coi tôi là gì vậy?”

“Là anh ép tôi đi mà, người bình thường ai lại đi nhảy dù?” Khương Bảo Lê vội vàng đáp, “Lúc đó tôi thật sự tưởng mình sắp chết rồi! Tôi sợ lắm, không được sao?”

“Nếu không có chuyện nhảy dù thì  cô có đi không?” Đôi mắt đen láy của Tư Độ nhìn chằm chằm vào mắt cô gái, “Có rời xa tôi không?”

Khương Bảo Lê hé miệng, lại phát hiện mình không thể trả lời được.

Nếu không có chuyện đó thì cô có rời đi không?

Tiếc rằng câu trả lời là có, từ lúc tiếp cận anh thì cô đã lên kế hoạch rời đi rồi.

Có điều sau khi yêu nhau, kế hoạch đó bị chậm hơn một chút.

Tư Độ đã đọc được câu trả lời từ sâu trong đôi mắt cô.

Ngay ngày đầu tiên đến bên cạnh anh, mục đích của cô… chỉ là rời đi

Tia ấm áp cuối cùng trong đáy mắt anh đã vụt tắt.

Khương Bảo Lê nắm lấy tay anh, cô còn muốn nói gì đó, nhưng Tư Độ lại gỡ tay cô ra.

Anh dùng sức tách từng ngón tay ra, lực không mạnh, nhưng Khương Bảo Lê chẳng còn sức lực để nắm lại nữa.

“Tôi từng cầu xin cô, Khương Bảo Lê, đó là chuyện tôi hối hận nhất trong đời.”

“Tôi không còn yêu cô nữa.”

“Bây giờ, xuống xe đi.”

Khương Bảo Lê xuống xe, túi đồ ăn vặt cũng bị anh thẳng tay ném ra ngoài, rơi lung tung trên bãi cỏ.

Cô bĩu môi, cúi người nhặt lên rồi phủi phủi bụi.

Cô đi được mấy bước, nghĩ thế nào vẫn thấy… không cam tâm. Thế là cô lại quay trở về, đi đến trước con xe Maybach kia, sau đó nhấc chân đạp lên chiếc logo xe sáng bóng, hai tay chống, trực tiếp trèo lên đầu xe, khoanh chân ngồi xuống.

Quay đầu lại, nháy mắt với Tư Độ trong khoang lái: “Chắn tầm nhìn của anh rồi à?”

Người đàn ông mặt lạnh tanh, lông mày nhíu nhẹ, đôi mắt đen láy như hàn đàm…

Khương Bảo Lê không sợ, cô ấy di chuyển sang vị trí ghế phụ lái bên cạnh, nhường cho anh ta chút tầm nhìn.

Đột nhiên, “ầm” một tiếng, động cơ Maybach khởi động.

Tiếng gầm rú trầm thấp đầy nguy hiểm.

Khương Bảo Lê có thể cảm nhận được sự rung động nhỏ dưới nắp capo!

“Này! Anh đừng di chuyển mà, nguy hiểm lắm đấy!”

“Xuống ngay.” Giọng Tư Độ lạnh như muốn đóng băng.

“Vậy thì anh cho em lên xe đi.” Cô mặc cả.

“Khương Bảo Lê.” Tư Độ chậm rãi ngẩng đầu lên, “Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”

Tính khí bướng bỉnh trong xương tủy Khương Bảo Lê lập tức trỗi dậy.

Cô quyết tâm, cho dù bây giờ Tư Độ có đạp ga hất cô bay ra ngoài thì cô cũng không đi đâu! Kiếp này cô sẽ bám chặt lấy anh.

Động cơ rền vang khiến mông cô tê rần.

Thời khắc giằng co này, xem ai có trái tim sắt đá hơn ai.

Khương Bảo Lê vẫn ngồi im trên xe Tư Độ, thậm chí còn xé túi đồ ăn vặt, chậm rãi nhai thịt bò khô, chuyên tâm xem phim.

Mà Tư Độ cũng không thật sự đạp ga hất cô bay ra ngoài.

Anh nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cô.

Tuy trong lòng tức giận, nhưng cảm giác… tủi thân lại chiếm phần hơn.

Cô cho anh chút hy vọng le lói, sau đó lại keo kiệt lấy về mất… để mặt anh kẹt dưới đáy vực sâu không thấy ánh sáng.

Vậy nên, anh quyết tâm, dù cô có làm gì thì anh cũng sẽ không tha thứ cho cô đâu.

Phim chiếu được hơn tiếng, gió đêm hơi lạnh khiến Khương Bảo Lê hắt xì một cái.

Cô quay đầu lại thì thấy Tư Độ đã nhắm mắt, dường như… anh ngủ rồi.

Khương Bảo Lê nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi nắp xe, kéo cửa xe một cách nhẹ nhàng, sau đó cô lén lút chui vào như một con mèo, cuối cùng khe khẽ đóng cửa lại.

May mắn thay, anh không tỉnh.

Khương Bảo Lê nghiêng qua, cô co người trên chiếc ghế da mềm mại, dưới ánh sáng mờ trong xe, quan sát anh từ khoảng cách gần.

Dù nhìn từ góc độ nào, anh cũng đẹp không tì vết.

Hàng mi dài mảnh mai áp sát mí mắt dưới, đôi lông mày và sống mũi cao vút tạo nên khung xương ưu tú…

Khương Bảo Lê nghiêng đầu, nhìn anh một lúc lâu.

Tim cô đập nhanh, như bị nữ yêu mê hoặc.

Cô từ từ tiến lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, nhẹ hơn cả cánh bướm chạm qua.

Trong lòng cô có rất nhiều lời xin lỗi muốn nói.

Nhưng anh không có kiên nhẫn để nghe.

Đột nhiên, điện thoại reo lên khiến Khương Bảo Lê giật mình.

Cô không giữ chắc nên điện thoại rơi vào khe ghế.

Tư Độ bất ngờ mở mắt, ánh mắt lười biếng liếc nhìn sang cô: “Cô đang làm gì vậy?”

“Không, không có gì!”

Khương Bảo Lê lúng túng đến mức không biết phải làm sao.

“À, tôi… điện thoại tôi rơi, tôi đang tìm nó thôi, xin lỗi, tìm xong tôi sẽ đi ngay!”

Tư Độ thở dài, mất kiên nhẫn giục cô: “Nhanh lên.”

Khương Bảo Lê cúi người, theo tiếng chuông điện thoại lần mò dưới ghế xe, tìm một lúc mới phát hiện có lẽ điện thoại đã trượt xuống dưới ghế của anh.

Thế là cô đành liều mạng bò sang phía anh, thò tay xuống dưới ghế.

Tư Độ nhíu mày, dang rộng chân, cố gắng tránh cô.

Nhưng không gian trong xe quá chật hẹp…

Đầu cô cứ động đậy giữa hai chân anh, tay thỉnh thoảng chạm vào đùi anh.

“Khương Bảo Lê!” Tư Độ thở mạnh, “Bỏ tay ra!”

“Xin lỗi, tôi sắp tìm thấy rồi! Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi!”

Tư Độ nhắm mắt, tay nắm chặt vô lăng, đốt ngón tay trắng bệch.

Anh hít thở sâu, kiểm soát bản thân, cố gắng nhẫn nhịn.

Động tác của cô quá đỗi lố bịch.

Tư Độ nhìn thấy một cặp đôi đi ngang qua trước xe.

Người phụ nữ vô tình liếc thấy tư thế đầy gợi cảm của hai người trong xe, cô ấy lập tức mở to mắt rồi kéo bạn trai đi nhanh, vừa đi vừa ngoái lại, mặt đỏ bừng.

Tư Độ: …

Anh không thể chịu đựng thêm, bèn túm tóc Khương Bảo Lê, kéo cô lên khỏi người mình: “Cô dừng lại ngay!”

“Ơ, tôi sắp tìm thấy rồi! Chỉ còn một chút nữa.” Cô vẫn muốn chui xuống dưới, “Nó ở ngay dưới ghế xe của anh.”

Tư Độ không muốn nói nhiều, anh kéo dây an toàn rồi cài vào người cô, sau đó đạp ga, lái chiếc Maybach lao đi.

Xe phóng như bay, trở về khu đô thị.

Khương Bảo Lê yếu ớt nói: “Nhà tôi ở số 411 đường Di Âm.”

Nói xong mới phát hiện hướng lái của Tư Độ… chính là hướng về nhà cô.

“Ồ, anh biết tôi sống ở đâu à?”

“Nói nhiều tôi giết cô đấy.”

“…”

Khương Bảo Lê im lặng.

Dường như anh đang… tức giận lắm!

Chiếc Maybach dừng lại dưới chung cư Khương Bảo Lê thuê, điện thoại vẫn không ngừng reo.

Khương Bảo Lê cẩn thận nhìn anh: “À… tôi có thể lấy lại điện thoại được không?”

Tư Độ không tỏ rõ thái độ, anh nhấn nút điều chỉnh ghế, chiếc ghế da từ từ lùi lại, ngón tay thon dài của anh thò vào khe ghế, dễ dàng lấy chiếc điện thoại kia ra.

Tuy nhiên, trên màn hình hiện lên ba chữ…

Thẩm Dục Lâu.

Ánh mắt Tư Độ càng thêm châm biếm, anh lập tức ném điện thoại cho cô.

“Tôi và Thẩm Dục Lâu không có gì đâu…”

“Tôi không muốn biết.” Tư Độ lạnh lùng ngắt lời: “Xuống xe.”

Khương Bảo Lê thở dài rồi mở cửa xuống xe, chiếc Maybach nhanh chóng lao vào màn đêm.

Thực ra, cô đã dự đoán được kết cục thất bại này.

Tư Độ khó theo đuổi đến mức nào, Khương Bảo Lê hiểu rõ hơn ai hết…

Anh tự ti, nhạy cảm, bức tường phòng thủ trong lòng… có lẽ còn dày hơn cả bức tường thành Troy được các vị thần gia cố.

Còn cô… dường như mãi mãi không tìm được cánh cửa đó.

Khương Bảo Lê bước đi không vững, trở về sảnh chung cư của mình.

Nhưng cô không biết rằng, sau khi chiếc Maybach đi lên cầu vượt một vòng, lại quay về dưới chung cư của cô.

Khương Bảo Lê vừa tắt điện thoại, bước ra khỏi thang máy thì ngay lập tức đụng phải Thẩm Dục Lâu.

Dường như anh ta vừa tan làm nên vẫn mặc bộ vest đen rất sang trọng, phong thái lạnh lùng, không một vết bẩn.

Nhưng điện thoại vẫn không ngừng gọi cho Khương Bảo Lê.

“Lê Bảo, sao em không nghe điện thoại? Em đi đâu vậy!” Thẩm Dục Lâu nhanh chóng tiến lên, “Em có biết anh lo lắng thế nào không? Anh bỏ khách hàng đến nhà tìm em, vậy mà trong nhà cũng không có ai, liên lạc không được, suýt nữa là anh báo cảnh sát rồi đấy.”

“…”

Khương Bảo Lê nhận ra người này thực sự lo lắng cho mình, cà vạt của anh ta lệch trên cổ áo sơ mi nhăn nhúm, má cũng đỏ bừng.

Người da trắng, chỉ cần có chút cảm xúc thì rất dễ lộ ra.

“Vậy anh nên làm quen với việc tôi không nghe điện thoại của anh đi.”

Giọng Khương Bảo Lê nhẹ bẫng, cô cởi bỏ giày cao gót, lộ ra mắt cá chân thon thả.

Sau khi thay dép mang trong nhà, cô nhẹ nhàng hỏi, “Tìm tôi có việc gì?”

“Tuần sau là sinh nhật của Gia Thanh, em có thời gian không? Về nhà một chuyến.”

“Sinh nhật thằng bé thì nó sẽ tự tìm tôi, tôi cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho nó.” Khương Bảo Lê thẳng thắn từ chối, “Không cần anh cất công đến mời.”

“Anh định tổ chức tiệc sinh nhật cho thằng bé ở nhà, hy vọng em cũng đến tham gia.”

“Tôi sẽ cân nhắc, để xem đã.” Khương Bảo Lê mệt mỏi đi vào trong, sau đó “đóng sầm” cánh cửa lại.

Thẩm Dục Lâu đứng bên cửa nhà cô một lúc lâu.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Tư Độ bước ra với túi ni lông trong tay.

Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau.

Tia lửa bắn ra, không khí đông cứng.

Vì dự án Sứa bất tử mà Thẩm Dục Lâu và Tư Độ đã có chút đấu đá ngầm.

Và kể từ khi Thẩm Dục Lâu nhận Đàm Ngự Sơn làm cha nuôi, quan hệ giữa hai người cũng trở nên phức tạp hơn, dần từ hợp tác chuyển sang đối đầu.

Thẩm Dục Lâu nén ánh mắt sắc bén, nở nụ cười giả tạo hoàn hảo, chủ động chào hỏi:

“Đàn anh Tư Độ, đêm khuya thế này, đến tìm Lê Bảo nhà tôi có việc gì sao?”

Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhà tôi”.

Tư Độ ngẩng cằm, lắc lắc túi ni lông trên tay, nhẹ nhàng đáp: “Khô bò cô ấy chưa ăn hết, để quên trên xe tôi.”

“Hai người vừa đi đâu vậy?”

Tư Độ không trả lời, ngược lại giơ tay lên, dùng đốt ngón tay chạm vào má trái…

Vết son môi cô để lại càng thêm rõ ràng và chói mắt dưới ánh đèn.

“Chuyện này không liên quan đến cậu.”

Thẩm Dục Lâu nắm chặt tay.

Anh ta đứng trước cửa nhà Khương Bảo Lê, không có ý định nhường đường.

Hai bóng người cao lớn tạo thành thế đối đầu đầy áp lực trong hành lang chật hẹp.

“Tổng Giám đốc Thẩm hơi đãng trí rồi.” Tư Độ ngẩng đầu, lười biếng nhìn người nọ, “Hồi đó, để có được dự án Sứa bất tử, Tổng Giám đốc Thẩm đã tự tay đưa cô ấy đến bên tôi, giờ dự án đã có rồi, sao, muốn lấy lại à?”

Sắc mặt Thẩm Dục Lâu lạnh như băng: “Đàn anh Tư Độ, anh cũng không giữ được cô ấy mà.”

Lời nói của cả hai như mũi dao đâm thẳng vào nỗi đau sâu nhất trong lòng đối phương.

Tư Độ chợt bật cười, anh ung dung hỏi: “À, Tổng Giám đốc Thẩm, đám cưới của cậu và Kiều Mộc Ân, định vào ngày Hạ chí phải không?”

Hô hấp của Thẩm Dục Lâu nặng nề hơn hẳn.

Anh ta im lặng một lát, cuối cùng đành nhường đường: “Đúng vậy, mong đàn anh Tư Độ đến dự.”

“Để xem thời gian của tôi đã.”

Thẩm Dục Lâu biết, mình không có lý do để ở lại nữa.

Những gì vừa làm, vừa nói, đã… là “ngàn lần không nên” sau khi tâm trí hỗn loạn.

May mắn thay, cuối cùng lý trí của anh ta cũng thắng được cảm xúc.

Bây giờ chưa phải lúc đối đầu với Tư Độ.

Nhưng sớm muộn gì, anh ta cũng sẽ lấy lại những gì đã mất.

Thẩm Dục Lâu mỉm cười lịch sự với Tư Độ rồi quay người rời đi.

Khương Bảo Lê nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng Thẩm Dục Lâu vẫn chưa đi.

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, lại bị anh ta quấy rầy nữa.

“Phiền quá, ngày mai tôi còn phải làm việc nữa!”

Cô vừa mở cửa vừa nhặt dép ném về phía anh.

Nhưng chiếc dép dừng lại cách sống mũi Tư Độ chỉ hai centimet.

“Ơ?”

Cô chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh, “Sao anh lại đến đây?”

Tư Độ ném túi ni lông lên đầu cô, không khách khí đáp: “Lần sau, đừng để rác trên xe tôi.”

Nói xong, anh bước đi thật nhanh.

Khương Bảo Lê không hiểu chuyện gì cả, cô nhặt túi ni lông lên xem xét.

Bên trong cũng không còn nhiều khô bò, vứt đi là được, cần gì phải cất công mang đến cho cô?

Và, làm sao anh biết số nhà của cô?

Bình Luận (0)
Comment