Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 71

Sau khi trở về Hồng Kông, sự nghiệp của Khương Bảo Lê thuận buồm xuôi gió, kiếm được nhiều tiền hơn.

Ngoại trừ một chút sóng gió trong chuyện tình cảm, cô gần như không có bất kỳ điều gì không hài lòng với cuộc sống của mình.

Một buổi sáng sớm, Khương Bảo Lê đến bệnh viện thăm Thẩm Gia Thanh,  cậu bé vẫn còn phải nhập viện sau chấn thương.

Lúc trở về, vì công việc quá bận rộn nên cô chỉ mới đến thăm cậu bé ba lần. Lần này, Thẩm Gia Thanh đã có thể dựa vào mép giường để đi lại từ từ.

Khương Bảo Lê cùng Thẩm Gia Thanh đi dạo dưới bệnh viện, tận hưởng ánh nắng mặt trời.

Gió sớm mát mẻ, ánh nắng rực rỡ ấm áp.

Ở bệnh viện chán quá nên Thẩm Gia Thanh chỉ muốn khỏe lại thật nhanh, cậu bé cứ chống gậy tập đi liên tục.

Dù mồ hôi đã lấm tấm trên trán nhưng cậu bé vẫn cố chịu đựng, mím chặt môi không chịu dừng lại.

Nhìn bóng lưng gầy guộc của cậu bé, Khương Bảo Lê cảm thấy lòng mình phức tạp vô cùng.

Đã ba năm không gặp, cậu bé đã lên cấp hai, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình phác họa đường vai chưa phát triển của cậu thiếu niên.

Cậu bé rất giống Quảng Lâm, đặc biệt là đôi mắt thanh tú xinh đẹp.

Ba năm qua, trải qua cái chết đường đột của mẹ và việc ba phải nhập viện, tính cách của Thẩm Gia Thanh đã mất đi chút hoạt bát, thay vào đó, cậu bé trưởng thành và ổn định hơn nhiều.

Ánh mắt của cậu bé không còn ngây thơ như trước, lúc nào cũng mang theo vẻ sâu sắc không phù hợp với tuổi của mình.

Thấy Khương Bảo Lê không theo kịp, Thẩm Gia Thanh dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Chị…”

Giọng nói của cậu bé cũng trầm ấm hơn hẳn.

Khương Bảo Lê bước lên, lấy khăn giấy từ túi xách lau mồ hôi trên mặt cậu bé rồi hỏi: “Mệt không?”

“Hơi hơi thôi ạ.”

“Nghỉ ngơi một chút đi.”

Khương Bảo Lê đỡ cậu bé ngồi xuống chiếc ghế màu trắng trên bãi cỏ, ánh nắng mặt trời khiến mọi vật ấm áp hơn hẳn.

“Thời gian này công việc bận nên chị ít đến thăm em, đợi xong tháng này, có lẽ chị sẽ có nhiều thời gian hơn.”

“Vậy là tốt rồi, thỉnh thoảng chị vẫn đến thăm em mà.” Thẩm Gia Thanh cúi đầu, dùng gậy gẩy cỏ trên đất, “Thẩm Chân Chân chỉ đến một lần vào đêm em nhập viện.”

“Thẩm Chân Chân giờ làm gì?”

“Làm dân chơi hệ cá tính.” Thẩm Gia Thanh chê bai, “Giờ không ai quản chị ấy được, anh trai em cũng không thèm quản, chị ấy quen một đám người không ra gì, suốt ngày la cà quán bar, sống chết say sưa.”

Khi nói chuyện này, cậu nhíu mày như người lớn vậy.

Khương Bảo Lê trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Anh trai em, anh ấy đến thăm em mấy lần rồi?”

“Anh Dục Lâu à, anh ấy đến thường xuyên lắm.” Nhắc đến Thẩm Dục Lâu, Thẩm Gia Thanh nở nụ cười, “Trước đây em nghĩ anh ấy lạnh lùng, khó gần, nhưng sau khi bố bị bệnh, anh ấy đối xử với em rất tốt, thường quan tâm việc học của em, còn đi họp phụ huynh cho em nữa.”

Khương Bảo Lê hơi ngạc nhiên, vì cô biết, Thẩm Dục Lâu luôn có ác cảm với Thẩm Gia Thanh.

Rốt cuộc, con trai của kẻ thù, sao có thể thực sự quan tâm đến cậu bé được chứ.

Nghĩ đến một số suy đoán trước đây, cô cẩn thận thăm dò: “Ngày xảy ra tai nạn, tình hình cụ thể là thế nào? Em còn nhớ không?”

“Hôm đó thực ra là do em không tốt, đèn đỏ chưa tắt, chỉ còn vài giây, bạn em nôn nóng muốn đi mua mô hình giới hạn nên kéo em chạy qua đường, chiếc xe lao tới, em chạy lên kéo bạn, bạn không bị thương, còn em bị xe đụng phải.”

“Là như vậy sao…”

Khương Bảo Lê nghe cậu bé nói, có vẻ đúng là một tai nạn bình thường.

Có phải cô đã hiểu lầm Thẩm Dục Lâu hay không?

Đến trưa, Thẩm Dục Lâu mang canh xương heo đến thăm Thẩm Gia Thanh thì chạm mặt Khương Bảo Lê ngay cửa phòng bệnh.

Anh ta vẫn mặc vest, cà vạt chỉn chu, khí chất thanh cao, đôi mắt đen láy.

Trên đường đi, anh ta thu hút không ít y tá quay đầu nhìn.

Trong bình giữ nhiệt là canh xương heo mà Thẩm Dục Lâu cố ý dặn nhà bếp nấu cho em trai, hương thơm tỏa ra nồng nàn .

Trong lúc nghỉ làm, anh ta về nhà lấy mang đến, đối mặt với Khương Bảo Lê, trong mắt anh ta ánh lên sự vui mừng: “Lê Bảo, em cũng ở đây.”

“Vâng, chị đến từ sáng, chúng em còn ra ngoài tắm nắng một lúc.” Thẩm Gia Thanh vui vẻ lên tiếng, giống như đứa trẻ được yêu thương gấp đôi, đôi mắt sáng long lanh, “Thật tốt, anh chị đều đến cả!”

“Đúng lúc chị em cũng ở đây.” Thẩm Dục Lâu đặt bình giữ nhiệt lên bàn đầu giường, “Có muốn nói xem, sinh nhật 12 tuổi của em vào tuần sau, nên tổ chức thế nào không?”

“Ừm… Em muốn đi cắm trại! Anh chị đều đi cùng em, nhưng đừng gọi chị Thẩm Chân Chân, chị ấy hay làm mất hứng lắm!”

Thẩm Dục Lâu nhìn cậu bé rồi nở nụ cười ấm áp: “Vậy em phải hỏi chị em, xem chị ấy có thời gian không đã.”

Thẩm Gia Thanh nắm tay Khương Bảo Lê lắc lắc, giọng nài nỉ: “Chị, đi đi, đi đi đi! Núi Nam Giao vui lắm, bố mẹ bạn em thường dẫn cậu ấy đi câu cá ở đó, em cũng muốn đến đó chơi.”

Khương Bảo Lê nhìn ánh mắt mong đợi của cậu thiếu niên, đột nhiên nhớ đến đứa bé nhỏ từng đi theo cô nhiều năm trước, lại nghĩ đến những biến cố cậu đã trải qua ba năm qua…

Cô thực sự… không nỡ từ chối.

Giọng Thẩm Dục Lâu tràn đầy chân thành: “Ba năm qua, Gia Thanh ít khi vui vẻ như thế này. Lê Bảo, nếu em có thời gian thì đi cùng nhé, coi như cả nhà mình đi du lịch cùng nhau.”

Cuối cùng, Khương Bảo Lê véo bên má bầu bĩnh của Thẩm Gia Thanh: “Ngày sinh nhật em, chị sẽ xin nghỉ để chơi với em.”

“Yea! Chị tốt quá!”

Thẩm Gia Thanh reo lên vui sướng, quay vòng tại chỗ đến suýt ngã, Thẩm Dục Lâu vội đỡ cậu bé: “Cẩn thận đấy, đừng quá đắc ý, nếu chân tệ hơn thì buổi cắm trại sẽ hỏng mất.”

“Em sẽ ngoan ngoãn tập phục hồi chức năng!” Thẩm Gia Thanh vội vàng đảm bảo, tay nhỏ nắm chặt vạt áo Khương Bảo Lê, như sợ cô đổi ý.

Buổi chiều, Thẩm Dục Lâu lái xe đưa Khương Bảo Lê đến đoàn nhạc.

Khương Bảo Lê nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ rất lâu rồi thẳng thắn hỏi: “Anh… có thực sự coi Gia Thanh là em trai không? Không phải vì cảm thấy tội lỗi hay có suy nghĩ nào khác đấy chứ?”

Thẩm Dục Lâu chống khuỷu tay lên cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng phía trước: “Lê Bảo, đừng coi anh là cỗ máy không có cảm xúc. Thẩm Gia Thanh giờ chỉ là một đứa trẻ, dù lớn lên…”

Anh ta dừng lại một chút, “Anh cũng không nghĩ thằng bé ấy có thể gây nguy hiểm gì cho anh, sao anh lại bắt nạt nó được.”

“Nó là con trai của kẻ thù anh.”

“Những gì cần thanh toán, đã thanh toán xong.” Thẩm Dục Lâu ngắt lời cô, “Anh không hận Thẩm Gia Thanh, và sau khi cha nhập viện, trên thế giới này, chỉ còn thằng bé và Thẩm Chân Chân là người thân cùng huyết thống với anh thôi.”

Nhắc đến Thẩm Chân Chân, giọng anh ta lạnh đi vài phần, “Thẩm Chân Chân từng bắt nạt em nên anh không thể thích nó được. Nhưng Gia Thanh luôn tốt với em, anh sẽ coi thằng bé là người nhà.”

Một lời nói đầy chân thành.

Khương Bảo Lê không có lý do, cũng không muốn nghi ngờ sự chân thật của những lời này.

Thẩm Dục Lâu cũng khao khát tình thân từ nhỏ giống như cô.

“Lê Bảo, anh biết em sẽ không đối xử với anh như trước, nhưng anh hy vọng chúng ta có thể trở thành anh em bình thường. Thế hệ trước đều không còn, Thẩm Đình Sơn bị xuất huyết não cũng không nhớ gì nữa, nhà họ Thẩm giờ chỉ còn mấy người chúng ta, bên ngoài lũ sói vây quanh, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải trở thành kẻ thù.”

Những lời này của anh ta thực sự chạm đến phần yếu nhất trong lòng Khương Bảo Lê.

Cô hận Thẩm Dục Lâu, nhưng nói đúng hơn là oán trách.

Trách anh ta vì sao lại vứt bỏ tấm lòng chân thành của cô, vì sao lại… không thích cô.

Nhưng dẫu gì Thẩm Dục Lâu cũng đã kéo cô – một đứa trẻ bất lực – ra khỏi vũng lầy, và cho cô một mái nhà.

Khương Bảo Lê đồng ý với những lời này của Thẩm Dục Lâu, cuối cùng cũng muốn gọi anh ta một tiếng “anh trai” lần nữa.

Trong văn phòng của tập đoàn họ Đàm, Đàm Ngự Sơn cầm tờ báo cáo xét nghiệm DNA, tay không khỏi run rẩy.

Trong phòng không có ai khác, A Huy đứng bên cạnh, không dám thở mạnh.

Đã nhiều năm rồi, anh ta không thấy Đàm Ngự Sơn xúc động như thế này.

Người đàn ông quyết đoán, chín chắn trên thương trường, giờ đây hai mắt đỏ hoe, lấp lánh nước mắt.

Ông là người có khí thế áp đảo, không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

“Từ lần đầu nhìn thấy con bé, tôi đã biết, tôi đã có cảm giác…” Đàm Ngự Sơn cố gắng kiểm soát giọng nói run rẩy, “Con bé là con gái của tôi và A Dao, con bé thực sự vẫn còn sống…”

“Lúc đó, tôi tận mắt nhìn thấy nó bị ném xuống biển, làm sao… làm sao…”

Ông nhắm mắt lại, dừng lại vài giây như đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

Một lúc sau, ông cười khẽ, tiếng cười đầy xót xa.

“Cuộc đời tôi làm nhiều việc ác, trời cao đã lấy đi A Dao và con gái của tôi, để tôi một mình sống cô đơn, không ngờ nửa người sắp xuống đất rồi, lại để con gái tôi sống lại!”

A Huy chưa bao giờ thấy ông mất bình tĩnh như vậy, vội vàng an ủi: “Chắc chắn là chị Dao ở trên trời không nỡ nhìn anh sống cảnh cô đơn. Anh Tần, anh đừng quá xúc động.”

“Sắp xếp ngay, tăng cường xây dựng trường học Hy Vọng ở vùng núi nghèo, tích đức cho con gái tôi, đừng để những việc làm hung ác của tôi… làm tổn thương con bé.”

A Huy gật đầu vâng lời, do dự một chút rồi đặt câu hỏi: “Anh Đàm, có cần đón cô chủ về nhà ngay không?”

Đàm Ngự Sơn đi lại bên cửa sổ, suy nghĩ một lúc rồi quay lại nói với A Huy: “Không vội, đừng vội làm phiền con bé, để tôi tìm hiểu xem con bé nghĩ gì đã.”

Những năm qua con bé sống thế nào, trong lòng có oán hận hay không… ông không biết gì cả.

Sao dám đường đột làm phiền con bé như vậy chứ.

A Huy ngẩn người, đến lúc này, anh ta mới cảm nhận được người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này vẫn còn hơi thở của con người.

Những năm qua, thủ đoạn của Đàm Ngự Sơn tàn nhẫn đến mức nào, người dưới quyền không ai không sợ hãi và kính nể ông…

Có thể nói, sự ấm áp và nhân tính duy nhất của ông đều dành cho đứa con gái yêu quý đã mất sớm.

A Huy định rời đi, đột nhiên Đàm Ngự Sơn gọi anh ta : “A Huy, cậu là người thân tín duy nhất của tôi trong công ty.”

Nghe câu này, A Huy lập tức căng thẳng: “Anh Tần…”

Đàm Ngự Sơn đi đến bên anh ta, giúp anh ta chỉnh lại cà vạt, động tác tưởng chừng tùy ý, nhưng khiến A Huy toàn thân căng cứng.

“Chuyện này rất quan trọng với tôi, tuyệt đối không được để lộ tin tức này ra ngoài.” Đàm Ngự Sơn nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ một nói, “Chuyện của con gái tôi, chỉ có hai chúng ta biết.”

A Huy nghe vậy, lòng dạ thắt lại, anh ta vội vàng gật đầu thật nghiêm túc: “Tôi hiểu.”

Sau khi rời khỏi văn phòng, A Huy lập tức gọi điện cho những người phụ trách điều tra việc này, giọng nói đầy lạnh lùng:

“Các người hãy biến mất một thời gian, ra nước ngoài đi, không có thông báo của tôi thì đừng xuất hiện ở Hồng Kông. Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối bí mật, ai dám nhiều chuyện, hậu quả tự chịu, đừng trách tôi không cảnh báo trước.”

Hai ngày sau, Khương Bảo Lê nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

Trong điện thoại, giọng nam trầm ấm vang lên.

“Alo, alo?”

“Ai đấy?”

“Không phải chứ, chị dâu, không nhận ra giọng của tôi sao?”

Khương Bảo Lê hơi dự, hỏi lại: “Hàn Lạc?”

“Đương nhiên là tôi rồi.”

“Lâu lắm không liên lạc.”

“Tôi đâu có gan lén lút liên lạc với chị dâu mà không cho Tư Độ biết.” Hàn Lạc cười khúc khích.

“Giờ dám rồi à? Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

“À… vé biểu diễn của chị dâu khó mua quá, tôi có đứa em gái học nhạc rất muốn xem buổi hòa nhạc của chị dâu, tiếc là không mua được vé.”

“Dễ thôi, nếu cô ấy có thời gian đến thì báo trước với tôi một ngày, tôi để dành cho cô ấy một vé.” Khương Bảo Lê vui vẻ đồng ý.

“Chị dâu tốt với tôi quá! Cảm ơn cảm ơn!”

“Chuyện nhỏ.”

“Nói chung, nếu chị dâu cần tôi giúp gì thì cứ nói.”

Khi anh ta định cúp máy, Khương Bảo Lê bỗng nói: “À, có lẽ tôi cần anh giúp đấy, giúp tôi… đẩy thuyền một chút.”

Hàn Lạc vừa nghe Khương Bảo Lê nhờ mình giúp cô theo đuổi Tư Độ thì đồng ý ngay.

Nhưng đã hai tuần rồi không có tin tức gì, Khương Bảo Lê cũng không thúc giục.

Đến tối thứ bảy, cô kết thúc buổi biểu diễn, tẩy trang xong, cô khoác áo khoác đi ra khỏi phòng hòa nhạc.

Gió đêm lạnh lẽo, cô vừa định vẫy taxi thì nhận được tin nhắn của Hàn Lạc: “Lucid Bar, đến ngay, có chú chó nhỏ không nhà, cần chủ nhân, gấp gấp!”

Nhìn tin nhắn, Khương Bảo Lê tưởng anh ta đùa nên gọi lại ngay.

“Tôi vừa tan làm đấy, mệt chết đi được, định về nhà nằm đây.”

“Đến ngay đi! Thời gian rất gấp, chị dâu không đến, chú chó nhỏ sẽ bị người khác dắt đi mất!”

“Anh đang làm cái gì vậy?”

“Chị đến là biết, không đến hối hận cả đời!” Hàn Lạc quả quyết cúp máy.

Nghe người nọ nghiêm túc như vậy, vì tò mò, Khương Bảo Lê bắt taxi đến Lucid Bar.

Đây là con phố giải trí sầm uất và cao cấp nhất Hồng Kông, tập trung nhiều hộp đêm và quán bar sang trọng.

Lucid Bar mang phong cách thanh nhã, nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ, cũng nhờ đó mà loại bỏ một lượng lớn khách hàng tầm thường, dần dà, quán bar này trở thành nơi tụ tập của những cậu ấm cô chiêu như Hàn Lạc.

Cô bước vào Lucid Bar rồi được nhân viên dẫn lên tầng hai, đến phòng riêng của Hàn Lạc.

Khi mở cửa, Khương Bảo Lê lập tức hiểu ý Hàn Lạc nói… có “bảo bối” cho cô nhặt nghĩa là gì.

Tư Độ ngồi một mình ở góc sofa, hai má ửng hồng không tự nhiên, hàng mi dài rủ xuống.

Đôi mắt sắc lạnh thường ngày giờ trở nên thật dịu dàng.

Rõ ràng là say rồi.

Khuôn mặt lạnh lùng khó gần đã biến mất, nét sắc bén giữa hàng mày đã dịu đi, thay vào đó là sự ngoan ngoãn gần như là ngây thơ.

Hàn Lạc khoanh tay, dựa vào cửa: “Tốn rất nhiều công sức mới mời được vị Phật lười này ra ngoài.”

Khương Bảo Lê nhìn Tư Độ say khướt, hơi xót xa, trách Hàn Lạc: “Anh cho anh ấy uống bao nhiêu rượu vậy?”

“Không nhiều đâu.” Hàn Lạc vẫy tay không quan tâm, “Chỉ một hai chai đỏ thôi.”

“…”

“Gan anh ấy yếu lắm, không uống được nhiều!”

“Không sao, uống không chết đâu.” Hàn Lạc cười nói, “Này, giao cho chị dâu đấy, mau đưa cậu ấy về đi.”

Khương Bảo Lê bước đến trước mặt Tư Độ rồi cúi người, quan sát anh.

Hàng mi của anh hơi rủ xuống, che đi đôi mắt đen lạnh lùng, anh ngây thơ nhìn cô, như chú chó lớn đang chờ được nhận nuôi, yên lặng và ngoan ngoãn đến cực độ.

Mái tóc dài của cô rủ xuống vai chàng trai.

Anh hơi nghiêng đầu, như ngửi thấy mùi quen thuộc, anh chợt thì thầm:

“Lê.”

Giọng nói khàn khàn, mang theo sự mềm mại sau khi say.

Giờ phút này, anh đã trút bỏ hết mọi phòng bị, chỉ còn lại sự phụ thuộc nguyên thủy.

Cách xưng hô quen thuộc khiến Khương Bảo Lê lập tức mềm lòng.

Cô nâng cằm anh lên rồi hỏi: “Tư Độ, thấy thế nào? Có khó chịu không?”

Tư Độ ngẩng đầu, mang theo chút say mê, nhìn Khương Bảo Lê.

Đôi mắt lạnh lùng như chứa đầy sao trời, chăm chú, say đắm… như đang ngắm nhìn dải ngân hà rực rỡ.

Anh lắc đầu.

Không khó chịu.

Nhìn thấy cô… sao có thể khó chịu được chứ.

“Em đưa anh về nhà, được không?”

“Được.” Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Khương Bảo Lê đưa tay đỡ anh, không ngờ, Tư Độ đột nhiên dang rộng cánh tay, ôm trọn cô vào lòng.

Anh như chú chó muốn được ôm, cả người anh đè lên cô, muốn cô bế ra ngoài.

Khương Bảo Lê tốn không ít sức lực mới có thể lảo đảo đỡ được thân hình cao lớn đến 189cm của anh.

Anh ôm cô chặt như gấu.

Khương Bảo Lê quay đầu nhìn về phía Hàn Lạc.

Hàn Lạc đã khôn khéo lẻn ra cửa từ lâu, anh tacười nói: “Tôi giao con chó nhỏ này cho chị dâu đó, tôi đi trước đây!”

Nói xong, anh ta biến mất nhanh như chớp.

Khương Bảo Lê bất lực nhìn người đàn ông say khướt trong lòng mình, anh đang cọ má vào tóc cô, thật giống một chú chó hoang quấn quýt bên cô mà.

Bình Luận (0)
Comment