Khi Khương Bảo Lê tỉnh dậy, cả thế giới trước mắt cô như sụp đổ.
Trên kệ trưng bày trong phòng khách của cô, hàng loạt những món đồ trang trí nhỏ xinh mà cô đã sưu tầm từ các nước châu Âu, tất cả đều biến mất rồi!
Cô vốn rất thích những món đồ nhỏ này, vì vậy mỗi khi đi du lịch đến bất kỳ quốc gia nào, cô đều mua một vài món đồ trang trí tinh xảo như thế từ các khu chợ đồ lưu niệm.
Chú bò sữa nhỏ với cối xay gió mua ở Hà Lan, chiếc cốc bia gấu bằng gốm mua tại lễ hội bia Munich, mô hình nhà thờ mái xanh ở Santorini, Hy Lạp…
Tất cả đều biến mất, tất cả đều không còn!
Phản ứng đầu tiên của Khương Bảo Lê là nhà cô đã bị trộm.
Nhưng không, trong nhà cô có rất nhiều thứ giá trị, cô nhìn quanh một lượt, nào là TV, PSP, thậm chí chiếc túi Gucci cô để ở cửa ra vào, tất cả đều nguyên vẹn.
Loại trộm nào lại chuyên đi trộm những món đồ nhỏ không đáng giá như vậy?
Khương Bảo Lê chợt nhớ ra mình đã lắp camera giám sát trong phòng khách, thế là vội vàng mở xem, rồi cô thấy cảnh Thẩm Dục Lâu và Tư Độ đang đánh nhau kịch liệt trong phòng khách.
“…”
Cá cắn cua, cua cắn cá, cá cua đều chết.
Khương Bảo Lê tức giận vô cùng, cô lấy điện thoại ra, định tìm Thẩm Dục Lâu và Tư Độ tính sổ.
Ngay lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Đứng ngoài cửa là trợ lý của Thẩm Dục Lâu, Khương Bảo Lê đã gặp anh ta một hai lần, là một thanh niên rất năng nổ.
Có lẽ liên quan đến trải nghiệm của bản thân nên Thẩm Dục Lâu vốn đa nghi, anh ta không thích dùng người quá già đời mà thích sử dụng những người trẻ tuổi.
Đặc biệt là những sinh viên mới ra trường nhưng thông minh, anh ta cho họ cơ hội, cũng như mức lương cao, khiến họ có cảm giác như ngựa tốt gặp được Bá Lạc, từ đó hết lòng phục vụ anh ta.
Sau khi tiếp quản tập đoàn nhà họ Thẩm, ngoài những nhân tài kỹ thuật cao cấp, tất cả các vị trí có thể thay thế đều được, anh ta thay máu toàn bộ.
Ngay cả những nhân viên cũ đã từng bày tỏ lòng trung thành với anh ta, thậm chí từng giúp đỡ anh ta, chỉ cần từng làm việc dưới trướng Thẩm Đình Sơn thì anh ta đều không tin tưởng.
“Cô Khương, Tổng Giám đốc Thẩm nhờ tôi mang quà bồi thường đến cho cô.”
Cậu thanh niên mặc vest, ôm một hộp quà bằng gỗ đàn hương tinh xảo.
Khương Bảo Lê mở hộp quà, bên trong là một bộ mười hai con giáp bằng ngọc, mỗi món đồ chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng từng sợi lông hay vảy của mỗi con giáp đều được khắc họa với độ bóng chuyển màu tinh tế.
Kỹ thuật chạm khắc vô cùng tinh xảo, chắc chắn cũng có giá trị không hề nhỏ.
Hơn nữa, mười hai con giáp rất đáng yêu, cũng là thứ cô sẽ thích…
Tuy nhiên, những món đồ nhỏ mà Khương Bảo Lê sưu tầm đều mang ý nghĩa riêng, là những món quà lưu niệm cô mua mỗi khi đến một nơi nào đó, gắn liền với ký ức của cô trong những chuyến đi.
Cô đặt bộ mười hai con giáp lên kệ trưng bày, dù rất đẹp, nhưng cảm giác ý nghĩa không còn lớn nữa.
Những thứ này không có ký ức của cô, chỉ đơn thuần là đẹp, hoặc quý giá, chỉ vậy thôi.
Hai người họ đã nói gì khi đánh nhau, đó mới là điều cô tò mò.
Tiếc là camera giám sát cô mua rất rẻ, không có chức năng ghi âm, nên không có tiếng.
Khương Bảo Lê trang điểm xong, chuẩn bị đến đoàn nhạc tập dượt.
Vừa mở cửa, tiếng “ting” của thang máy vang lên, Tư Độ bước ra, tay cầm một chiếc hộp nhỏ.
Hai người chợt gặp nhau, ánh mắt đối diện trong chốc lát, tim đập loạn nhịp.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, làn da trắng lạnh, vẻ xa cách trong ánh mắt lập tức biến mất khi nhìn thấy cô.
Khương Bảo Lê nhìn thấy anh, không hiểu sao lại cảm thấy ngại ngùng, cô đứng bên cửa, mũi chân xoay xoay trên mặt đất.
Cô nhớ lại tình tiết đêm qua khi say rượu, giờ nghĩ lại… thật là kịch tính quá đi!
Nghĩ xem nào, nên nói gì đây nhỉ?
Xin chào?
Ăn cơm chưa?
À đúng rồi, không phải tối qua đánh nhau sao?
“Tư Độ, anh không sao chứ? Tối qua có bị thương không!” Nói xong, cô liền tiến đến kéo áo anh, “Em lo lắm!”
Tư Độ đẩy tay cô ra: “Giả tạo.”
“Em thật lòng, thật lòng mà!”
“Không sao, thật hay giả thì anh cũng không để ý nữa.”
Khương Bảo Lê cúi đầu cười, thực ra cô rất vui khi anh và Thẩm Dục Lâu đánh nhau.
Dù không nghe được nội dung hai người nói gì, nhưng dùng đầu gối cũng đoán được, chắc chắn đó là một trận chiến tranh giành.
Cô không cần nhiều đàn ông tranh giành vì mình, cô chỉ cần một mình Tư Độ quan tâm cô là đủ…
Vui chết mất thôi.
Cô cố gắng lắm mới kìm được nụ cười.
Tư Độ cúi người thay giày, từ từ bước vào phòng, giống như đang về nhà mình vậy.
Khương Bảo Lê đuổi theo: “Tư Độ à, tối qua…”
Chưa nói hết câu, Tư Độ liếc nhìn những món đồ mới trên kệ trưng bày rồi hỏi: “Thẩm Dục Lâu tặng?”
“Vâng, vâng.”
“Em thích không?”
“Bình thường.”
Tư Độ nhặt lên một món đồ trang trí hình con khỉ rồi ném thẳng vào thùng rác: “Đồ rác không thích, để làm gì?”
“Này, đợi đã, đó là ngọc mà!”
Chưa đợi Khương Bảo Lê kịp phản ứng thì… Xoảng, xoảng, mọi thứ bị anh ném sạch sẽ.
Khương Bảo Lê: …
Vậy bán nó đi không ngon hơn sao? Hay là tiền nhiều quá hả?
Dù nghĩ vậy, nhưng xét tới việc đây là chàng bạn trai mà cô khó khăn lắm mới theo đuổi được, thôi thì anh muốn ném gì thì ném đi.
Không quan trọng!
Để anh vui, cái gì trong nhà này khiến anh ngứa mắt thì anh… cứ ném đi!
Khương Bảo Lê khẽ mỉm cười dỗ dành: “Ném ném ném! Đồ rác rưởi gì đấy! Ném hết đi!”
Tư Độ dọn sạch kệ trưng bày, vẫn cảm thấy chưa đủ, lại mang cả thùng rác đựng “rác” của Thẩm Dục Lâu ra ngoài cửa.
Khương Bảo Lê nhìn anh làm xong tất cả, cô không tức giận, ngược lại trong lòng còn cảm thấy rất đúng.
Cô bắt đầu tò mò về chiếc hộp nhỏ do anh mang đến: “Quà tặng em à?”
“Không hẳn, làm hỏng đồ của em nên bồi thường thôi.”
Cô gái khẽ mím môi.
Vậy thì… cũng chỉ là bồi thường, có gì khác so với quà của Thẩm Dục Lâu đâu?
Cô hờ hững mở hộp quà, nhưng bên trong là từng món đồ được bọc bằng cỏ khô… giống hệt những món đồ trước đây trên kệ.
Khương Bảo Lê ngạc nhiên nhặt lên chú bò sữa với cối xay gió, chú bò nghiêng đầu, cười với cô.
Gần như giống hệt, từ màu sắc đến kích thước.
Trong video, cô đã tận mắt nhìn thấy chúng vỡ tan tành…
“Tư Độ, làm thế nào vậy?”
“Tìm thợ phục chế, về cơ bản thì có thể khôi phục nguyên trạng, nếu em không ngại nó là bản phục chế.”
Tư Độ cầm lên món đồ trang trí nhà thờ Santorini bằng thủy tinh, anh nắm lấy cổ tay cô, để cô chạm vào một chỗ trên đỉnh nhà thờ, “Chỉ có chỗ này, thiếu một mảnh thủy tinh nhỏ bằng móng tay, có khuyết điểm rõ ràng nên không giống như trước đây, dù là thợ phục chế cũng không thể khôi phục hoàn toàn 100%.”
Nhưng cũng rất tốt rồi, khôi phục được như vậy, Khương Bảo Lê cảm thấy rất vui.
Ít nhất, anh đã suy nghĩ đến nhu cầu thực sự của cô nên mới làm việc này.
Tư Độ nhìn cô đặt lại những món đồ nhỏ lên kệ, im lặng một lúc rồi nói: “Tình cảm của con người, một khi đã có vết nứt, cũng không thể khôi phục như ban đầu.”
Khương Bảo Lê nhìn anh đầy hứng thú: “Đúng vậy, vậy phải làm sao đây?”
“Không phải tất cả vết nứt đều cần phải sửa chữa.”
Tư Độ cầm món đồ trang trí thủy tinh, ánh mắt sâu thẳm, nghiêm túc nói với cô, “Sau này… có lẽ chúng ta sẽ còn có nhiều tranh cãi, nhiều vết nứt hơn. Nhưng điều duy nhất anh có thể chắc chắn, anh sẽ không để em rời xa anh nữa. Nếu em không thích nó, anh sẽ đến nhà thờ Santorini cùng em rồi mua một cái giống hệt, hoặc cùng em đến những nơi mới, chúng ta sẽ tạo ra những ký ức mới.”
Cho đến lúc này, Khương Bảo Lê mới nhận ra Tư Độ hiểu cô hơn cô tưởng…
Anh là người cực kỳ tinh tế và nhạy cảm, có khả năng nhìn thấu người khác chỉ trong nháy mắt.
Người khác sẽ nghĩ anh lạnh lùng vô tình, không có khả năng đồng cảm.
Thực ra không phải vậy.
Chỉ do anh chẳng quan tâm đến hầu hết mọi người mà thôi.
“Vậy… hôm qua không phải vì say rượu, nhất thời xúc động nên mới làm lành với em sao?” Cô đột nhiên tiến lại gần anh, ngón tay nghịch ngợm chọc vào ngực anh, “Là thật lòng… làm lành hả?”
Tư Độ nắm lấy ngón tay cô : “Hôm qua người say rượu là em.”
“Vậy thì… do em xúc động rồi.” Khương Bảo Lê liếc mắt, đột nhiên làm nũng, “Còn phải suy nghĩ kỹ đấy, cảm giác lúc nào cũng là em đuổi theo anh, mất mặt lắm.”
“Lúc nào cũng là em đuổi theo anh, vậy anh hỏi em, em đã thật lòng theo đuổi anh mấy lần?”
Khương Bảo Lê giơ ngón tay, nghiêm túc đếm: “Lần này, lần trước, còn lần trước nữa đi xem phim, ba năm trước thì, ừm… mục đích không thuần, nhưng cũng có chút chân thành.”
“Một chút?”
“Ừ, cũng khá nhiều.” Khương Bảo Lê thuận thế ôm lấy vòng eo thon của anh, sau đó ngửa mặt lên làm nũng, “Anh đã nói cho phép vết nứt tồn tại cơ mà. Nhưng chúng ta phải tạo ra ký ức mới, đừng nói về chuyện cũ nữa, được không.”
Tư Độ cúi nhìn cô.
Lớp trang điểm nhẹ, lông mi cong vút, đuôi mắt như con cáo nhỏ hơi cong lên, mang theo chút tinh nghịch kiêu kỳ.
Trái tim Tư Độ bỗng chốc mềm lại, anh kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình.
“Hai năm nay anh có đi gặp bác sĩ tâm lý, trước khi em quay về, anh tưởng mình đã hồi phục rất tốt rồi.”
“Nhưng nhìn thấy em, anh vẫn mất kiểm soát, vẫn tức giận, vẫn buồn, thậm chí muốn khóc.”
Đối mặt với cô, có lẽ… sẽ không bao giờ khá lên được.
Khương Bảo Lê thực sự khó tưởng tượng được cảnh Tư Độ bật khóc.
Ngoài lần say rượu đó, còn có lần lên máy bay đến London…
“Anh không phải là kiểu người dễ khóc chứ…” Cô vòng tay qua cổ Tư Độ, nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của anh, “Anh đã khóc bao nhiêu lần rồi?”
“Rất nhiều lần.” Tư Độ thẳng thắn trả lời, không hề giấu giếm.
“Hoàn toàn không thể tưởng tượng được.” Khương Bảo Lê lắc đầu không tin nổi, “Em có thể tưởng tượng được cảnh anh lầm lũi bò đi, nhưng không thể tưởng tượng được cảnh anh khóc.”
“Mỗi khi uống rượu một mình, anh sẽ rất nhớ em.” Tư Độ bình tĩnh nói tiếp, “Nhưng đa phần, anh sẽ không để mình say, càng không để người khác nhìn thấy.”
Nhân cách chủ đạo của anh rất yếu đuối.
Nếu không phải trước mặt người anh tin tưởng, Tư Độ sẽ không dễ dàng uống rượu.
Khương Bảo Lê càng ngày càng thích anh.
Cô ôm anh không rời, cứ ngồi trên người anh cọ cọ ngửi ngửi, hôn anh mãi không chán.
Tư Độ kiên nhẫn đáp lại cô, cô muốn hôn thế nào cũng được…
Chỉ có một điều… không được c.ởi quần.
Mấy lần tay Khương Bảo Lê đã trượt xuống thắt lưng, lại bị anh nắm chặt lại, ngoan ngoãn buộc ra sau lưng, rồi mạnh mẽ hút lấy làn da mềm mại trên cổ cô.
Dù nhân cách chủ đạo không xuất hiện, nhưng Khương Bảo Lê có cảm giác… thực ra không có chuyện phân liệt nhân cách, Tư Độ vốn dĩ nên là như vậy.
Tất cả lớp áo giáp và gai nhọn sắc bén của anh đều dùng để phản kích những người làm tổn thương anh, chứ không phải hướng vào người anh tin tưởng và yêu thương.
“À, lúc anh vừa đến, không phải em định đi ra ngoài sao?”
Nghe câu này, Khương Bảo Lê mới nhớ ra.
“A a a em đi làm muộn rồi!”
Nói xong, cô vội vàng bật dậy khỏi người Tư Độ rồi hối hả chạy ra cửa.
Tư Độ nhắc nhở cô: “Cổ em…”
Nhìn qua gương bên cửa, Khương Bảo Lê mới thấy cổ mình đầy những vết hồng do anh để lại.
Không kịp rồi, cô chỉ có thể lấy trong tủ một chiếc khăn lụa, che đi một cách ngượng ngùng.
Tư Độ thong thả đi vào thang máy cùng cô, nhìn cô gái mãi chỉnh sửa khăn lụa, nhẹ nhàng nói: “Ngại thế à?”
“Người khác nhìn thấy thì xấu hổ lắm.”
“Anh không ngại.” Tư Độ cởi hai cúc áo sơ mi, vẻ mặt hơi kiêu hãnh, “Chứng tỏ anh đã có bạn gái rồi.”
Khương Bảo Lê biết anh là kiểu người hơi có sở thích khoe khoang: “Bạn gái không phải là loài quý hiếm trên thế giới, ai chẳng có bạn gái?”
“Nhưng bạn gái của anh là cô gái quý giá nhất thế giới.”
Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng và thờ ơ như mọi lần nói chuyện với cô.
Khi giọng điệu đó thốt ra những lời ngọt ngào, cô lại không hề cảm thấy sến sẩm, ngược lại từng câu từng chữ lại mang đến cảm giác thành kính kỳ lạ, rất có sức thuyết phục.
Tư Độ lái xe đưa Khương Bảo Lê đến nhà hát: “Mấy giờ tan làm để anh đến đón?”
“Rảnh thế à? Chú Hoàng sắp thất nghiệp rồi ạ?”
“Không rảnh, lát nữa đến phòng thí nghiệm đợi dữ liệu, nhưng em quan trọng hơn dữ liệu.”
“Ngọt quá!”
Tư Độ khẽ cười, anh đưa tay véo má cô, Khương Bảo Lê tránh được, cô mở dây an toàn rồi bước xuống xe, “Không cần đến đón em đâu, lo việc của anh đi.”
“Em không muốn gặp anh, hay có người đàn ông khác đến đón?”
“À, đúng rồi, có rất nhiều người đàn ông xếp hàng đến đón em, gặp nhau thì xấu hổ lắm, đợi em có lịch rảnh thì liên lạc sau nhé.” Khương Bảo Lê vừa cười vừa bước xuống xe.
Nhưng cô bị Tư Độ nắm lấy cổ tay, kéo lại.
“Này! Tư Độ, em muộn rồi!”
Nhìn vẻ mặt như đang đòi hôn hôn của anh, Khương Bảo Lê bèn ôm lấy trán anh rồi hôn qua loa một cái.
Lại thế nữa rồi.
“Lúc chưa theo đuổi được thì sẵn sàng quỳ xuống xin anh tha thứ, có được rồi, thì lại thế này…” Rõ ràng Tư Độ không hài lòng.
“…”
Quả nhiên Tổng Giám đốc không hiểu nỗi khổ của nhân viên phải đi làm đúng giờ, muộn một phút cũng bị trừ lương!
Khương Bảo Lê dùng lực nắm lấy cổ anh rồi hôn lấy hôn để.
Cho đến khi má anh ửng hồng, Khương Bảo Lê mới nhếch cằm, giọng điệu mang chút hả hê, nhưng biểu cảm lại vô cùng quyến rũ: “Như vậy đủ chưa?”
“Chưa, còn nữa…”
Anh không thỏa mãn.
Nhưng may thay… Khương Bảo Lê quá biết cách làm anh thỏa mãn.
Ngón tay thon thả của cô, nắm lấy cổ áo sơ mi của anh rồi kéo anh lại gần.
Cô áp sát vào vành tai mềm mại của anh, hơi thở nóng hổi hòa cùng giọng nói quyến rũ.
“Vậy thì chín giờ rưỡi… đến đón chủ nhân của anh nhé.”