Khương Bảo Lê bước vào phòng hòa nhạc thì gặp Tư An Nhàn.
Cô ấy đang đứng bên cửa sổ lớn ở tầng hai, từ xa nhìn thấy Khương Bảo Lê bước xuống từ xe của Tư Độ, thế là chủ động xuống tầng một đợi cô.
Ngay lập tức, cô ấy nhìn thấy chiếc khăn lụa trên cổ Khương Bảo Lê, cố tình che giấu nhưng lại càng lộ rõ, cùng với vết dâu tây bên dưới không thể che nổi.
“Ôi chao, em còn không dám nói chuyện với chị nữa.” Tư An Nhàn thốt lên một cách phóng đại, đôi mắt hạnh nhân liếc nhìn Khương Bảo Lê từ đầu đến chân, “Em có nên gọi chị là chị dâu không nhỉ?”
Khương Bảo Lê vốn định tìm cô để tính sổ: “Cô tên là Tư An Nhàn, sao lại nói mình tên là An Nhàn? Còn lừa tôi nữa!”
“Em đâu có nói mình họ An.”
Trong dàn nhạc, mọi người đều gọi cô là Aris, khi tự giới thiệu, cô cũng nói mình tên là An Nhàn, vậy mà Khương Bảo Lê tưởng cô họ An.
“Thế cô là em gái của Tư Độ à?”
“Đúng vậy, ba em là Tư Mạc Trì, chú của Tư Độ.”
“Tôi đã gặp ba cô rồi.”
“Ồ? Anh trai tôi dẫn chị đến gặp phụ huynh rồi sao?” Tư An Nhàn cười tủm tỉm nhìn Khương Bảo Lê, “Em nghe ba em mắng anh ấy, nói rằng vì một người phụ nữ mà anh ấy mất trí, hôn nhân liên kết giữa hai nhà mà nói hủy là hủy, trước đây chưa từng thấy anh ấy yêu đương đến vậy.”
“Dù có vẻ như đang đổ lỗi, nhưng tôi nghĩ, không có tôi thì Tư Độ cũng sẽ không liên minh với nhà họ Kiều đâu.”
“Chị nói cũng có lý, tính cách anh trai em… không chịu thiệt thòi chút nào.” Tư An Nhàn nắm lấy tay Khương Bảo Lê rồi dắt cô đi vào, vừa đi vừa nói, “Chị dâu, em luôn mơ ước có người quản được anh trai của em, trong nhà em ấy à, anh ấy không nghe lời ai cả. Ước gì sau này chị luôn đứng về phía em, em sẽ yêu quý chị lắm lắm.”
Khương Bảo Lê bỗng thấy hứng thú, sau khi điểm danh, cô kéo Tư An Nhàn đến góc cà phê rồi hỏi: “Kể cho tôi nghe về thời nhỏ của Tư Độ đi?”
Tư An Nhàn không nhỏ hơn Tư Độ nhiều, tính theo tuổi thì họ chỉ chênh nhau vài tháng.
“Ấn tượng đầu tiên của em về anh trai thực sự rất tốt, anh ấy thông minh, lại rất dịu dàng, lúc đó ba anh ấy là giáo sư sinh học, anh ấy cũng biết rất nhiều kiến thức về sinh học, anh ấy kể cho em nghe tại sao ong hút mật lại có lợi cho hoa, còn dùng đậu để mô phỏng sự kết hợp gen cho em xem nữa.”
“Lúc đó em rất ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy biết rất nhiều, và không coi em là kẻ phiền phức, các anh chị bên mẹ em đều chê em kiêu kỳ nên không chơi với em, nhưng anh Tư Độ lại rất kiên nhẫn. Sau đó… có vài năm em sống ở Canada với mẹ, khi trở về, anh ấy dường như đã hoàn toàn thay đổi.”
Khương Bảo Lê kiên nhẫn nghe cô nói xong mới nhạy cảm hỏi: “Cô nói ba của Tư Độ là giáo sư sinh học?”
“Đúng vậy!” Tư An Nhàn nhún vai, “Chú Lâm, chồng của cô Tư Uyển, là người nhập cư, nhưng… hình như chú ấy không ở chung phòng với cô, lúc đó chúng em sống trong một ngôi nhà lớn, cô ở tầng ba, chú Lâm ở tầng một. Bác em rất không thích chú ấy, mỗi ngày đi làm về, chú Lâm sẽ về phòng mình, ngay cả ăn cơm mà cũng không ngồi cùng nhau.”
“Ba của Tư Độ… tôi nghe nói là đã qua đời rồi.”
Tư An Nhàn lắc đầu ngơ ngác: “Lúc đó em không ở trong nước nên không rõ lắm.”
“Vậy sao cô gọi chú ấy là chú Lâm? Không phải là cậu sao?”
“Vì bác em không thích chú ấy nên không cho chúng em gọi là cậu.”
Khương Bảo Lê gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Cô đoán ra được “thân thế” của Tư Độ, Tư Độ không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.
Đây là một vụ bê bối gia đình không thể nói ra, Khương Bảo Lê rất có chừng mực không hỏi sâu.
Nói chuyện với Tư An Nhàn rất lâu, Tư An Nhàn dường như rất chắc chắn Tư Độ là con của “chú Lâm”, còn đoán rằng tính cách của anh thay đổi lớn như vậy là do cái chết của chú Lâm.
“Chú Lâm và Tư Độ từng rất thân thiết, chú ấy rất yêu quý Tư Độ, em cảm thấy còn hơn cả cô Tư Uyển nữa, chú luôn dẫn anh ấy lên núi sau nhà quan sát côn trùng, dạy anh ấy nhận biết các loại thực vật. Lúc nhỏ em rất ghen tị với Tư Độ vì có một người ba tốt như vậy, ba em suốt ngày bận rộn công việc, ngay cả họp phụ huynh mà ông cũng không đi…”
“Nghe có vẻ chú Lâm thực sự rất tốt, vậy chú ấy qua đời như thế nào?”
“Em không biết.” Tư An Nhàn lắc đầu ngơ ngác, “Ba em nói là do tai nạn.”
Kể từ khi biết chuyện mẹ của Thẩm Dục Lâu và Quảng Lâm, giờ đây Khương Bảo Lê chẳng tin hai chữ “tai nạn” nữa.
Có lẽ, Tư An Nhàn hoàn toàn không biết gì về những “bí mật” trong nhà.
Tư Mạc Trì hẳn là rất yêu quý cô con gái này, tuyệt đối không để cô tiếp xúc với bất kỳ điều gì bẩn thỉu và xấu xa, nên ông ấy mới đưa cô ra nước ngoài.
…
Chín giờ rưỡi tối, Tư Độ đúng hẹn đến phòng hòa nhạc đón Khương Bảo Lê.
Cô nhận được tin nhắn thì vội bước ra ngoài, tưởng anh đang ở trên xe, không ngờ anh đang đợi ngay trong sảnh lớn.
Anh hoàn toàn không ngại ngùng gì, tay cầm một bó hoa hồng Bulgaria nở rực rỡ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Dưới ánh đèn, những bông hoa hồng tỏa ra ánh sáng như nhung.
Chiếc áo sơ mi trắng vừa đi làm về chưa kịp thay, tôn lên dáng người cao ráo, gầy guộc của anh.
Anh tự chải chuốt thật gọn gàng, sạch sẽ, đẹp trai và tươi sáng.
Tư Độ rất đẹp trai, nhưng trước đây anh chưa bao giờ chịu thể hiện nét đẹp trai ấy, anh cố giấu mình trong góc tối ẩm ướt, để mặc sự lạnh lùng, khó chịu bộc phát ra ngoài.
Hôm nay rõ ràng anh cố ý ăn mặc như vậy, chắc là định thu hút sự chú ý đây mà.
Anh công khai bày tỏ tình cảm với cô, cũng âm thầm tuyên bố với tất cả đồng nghiệp rằng Khương Bảo Lê là hoa đã có chủ.
“Đợi lâu chưa?” Khương Bảo Lê gần như chạy từ phòng tập ra, cô như một cánh bướm nhỏ xinh đẹp đậu vào nơi anh.
“Vừa nghe em tập luyện, đến chương thứ ba, tay em hơi do dự một chút, nốt thấp hơn so với dự kiến.” Anh vô thức cúi đầu, nói với cô.
?
“Không phải, rõ ràng là hòa tấu, sao anh lại nghe ra được? Điều này mà cũng nhận ra được ư?”
“Anh muốn nghe, là nghe được.”
“…”
Anh chàng này hiểu nhạc đến vậy sao?
Trong tiếng ồn ào của đám đông vẫn mà có thể tìm ra một chút sai sót nhỏ của cô một cách chính xác .
“Là bản nhạc mới, trước đây chưa từng tập.”
“Giải thích làm gì?”
“Đó là chuyên môn!” Khương Bảo Lê nghiêm túc nói, “Không thể để anh nghi ngờ khả năng của em được.”
“Mạnh mẽ đến vậy sao?” Ngón tay Tư Độ nhẹ nhàng lướt từ làn tóc cho đến má cô.
“Tất nhiên.” Cô rất tự hào về khả năng và sự nghiệp của mình.
“Có từng nghĩ đến việc tự sáng tác nhạc chưa?”
Khương Bảo Lê lắc đầu liên tục: “Chưa, em không giỏi mảng sáng tác lắm…”
Cô rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của mình.
“Vậy thì em cần một nhà soạn nhạc riêng.”
“Trình độ thấp thì em không thèm, trình độ cao… người ta cũng chưa chắc muốn giúp em đâu.” Khương Bảo Lê nhún vai, “Đợi em mài dũa thêm vài năm nữa đã.”
“Cũng được.” Tư Độ xoa đầu cô rồi dắt cô lên xe, ân cần thắt dây an toàn cho cô.
Khương Bảo Lê nhìn anh ngồi vào ghế lái, có cảm giác…
Chắc lão Hoàng sắp thất nghiệp rồi.
Tư Độ đưa cô đến chung cư trên đường Di Âm, anh nói với cô: “Mai mấy giờ anh đến đón em được?”
“Không phải chứ, anh thật sự rảnh rỗi đến vậy sao?”
“Thế thì anh không đến nữa.”
“Đến chứ, đến chứ.” Khương Bảo Lê cười tủm tỉm nắm lấy tay anh, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu hướng về phía anh, “Hay là… tối nay đừng về nữa.”
“Không được.”
“Nhưng em muốn…” Giọng cô mềm mại như kẹo bông sắp tan chảy.
Ngón tay… lén leo lên đùi anh.
Chỉ ba từ đơn giản mà toàn bộ cơ bắp của Tư Độ đã căng cứng.
Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận bản thân, không thể chấp nhận cơ thể bẩn thỉu của mình chạm vào cô, làm ô uế cô…
“Em đã nói rồi, em không để ý đâu.”
Khương Bảo Lê biết anh vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng nên chỉ có thể nhiệt tình bày tỏ tình cảm với anh, “Anh là người thế nào, em đã biết rồi mà, nhưng em không để ý đâu, em thích anh, Tư Độ, em thích anh…”
“Anh để ý.” Giọng Tư Độ trầm thấp khàn khàn, “Nếu không nhịn được thì ngày mai anh sẽ muốn gi.ết ch.ết bản thân mình mất.”
Anh không thích ai, kể cả chính mình, không, nói đúng hơn là anh căm hận bản thân mình.
Nhưng anh thích Khương Bảo Lê.
Càng thích, anh lại càng căm ghét bản thân…
Khương Bảo Lê không ép buộc anh.
Để anh buông bỏ ám ảnh tâm lý này với bản thân… có lẽ cần một khoảng thời gian rất dài.
…
Tư Độ không về nhà, sau khi đưa cô vào nhà, anh lại đến phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm vắng lặng, tràn ngập mùi thuốc khử trùng khó chịu.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, anh tập trung và kiên nhẫn chờ đợi dữ liệu thí nghiệm… cho đến tận đêm khuya.
Dù đắm chìm trong phòng thí nghiệm, nơi có thể khiến anh quên đi tất cả, hình bóng cô vẫn không ngừng hiện lên trong đầu.
Nhớ cô, nhớ cô, nhớ đến chết đi được…
“Chết tiệt.”
Tư Độ bực bội tháo găng tay cao su trắng rồi cởi áo blouse, bước ra khỏi phòng khử trùng.
Trong hành lang vắng lặng, anh cúi đầu châm một điếu thuốc.
Ngọn lửa đỏ rực bùng lên trên môi anh rồi tắt ngấm.
Anh ngửa đầu thả khói, gáy tựa vào bức tường gạch lạnh lẽo.
Đầu óc anh trống rỗng.
Không, không trống rỗng chút nào cả.
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt, rất đẹp.
Nhưng đáng sợ là, giờ đây trong đầu anh ấy toàn là hình ảnh cô cởi bỏ chiếc váy đó.
Anh muốn đưa vào miệng cô, muốn nhìn cô khóc, muốn cô thật mạnh mẽ…
Tư Độ hít thở sâu, nhắm mắt lại, đè nén những ý nghĩ bi.ến th.ái trong đầu.
Cảm giác tội lỗi dâng trào, anh không khỏi siết chặt nắm đấm…
Gió rất lớn, thổi bay vài sợi tóc mai trước trán anh, có vẻ sắp mưa rồi.
Đang nghĩ đến cô mà cô đã gọi điện cho anh, giọng nói mềm mại, êm tai vô cùng.
Anh thậm chí có thể tưởng tượng cô vừa tắm xong, nằm trên giường như một chú mèo, lười biếng lật người, cuộn tròn gọi điện cho anh.
Cô càng mềm mại, anh lại càng cứng đờ…
“Chưa ngủ sao?” Tư Độ hỏi.
“Anh cũng chưa ngủ.”
“Đang ở phòng thí nghiệm.”
“?”
“Ban ngày lười biếng, tối phải đợi dữ liệu.”
“Anh cũng biết lười biếng sao?” Khương Bảo Lê không thể tin nổi, “Bình thường anh lười thì sẽ làm gì vậy?”
Anh điều chỉnh tư thế đứng, áp điện thoại lại gần hơn, cúi đầu nhìn khe hở giữa các viên gạch.
“Nghĩ đến em.”
“Eo~~ ngọt ngào quá.” Cô kéo dài giọng, tỏ vẻ chê bai.
Nhưng Tư Độ nghe được, cô đang cười khúc khích.
“Ăn nhiều đường quá, da dễ bị oxy hóa đấy!” Cô cười nói.
“Đúng vậy, cần kiểm soát.”
“Ngoài nghĩ đến em ra thì sao? Trước đây anh lười biếng như thế nào?”
“Trước đây anh không lười biếng.”
“Ồ, vậy em ảnh hưởng đến công việc của anh rồi, làm sao đây.” Cô đùa giỡn với anh.
“Vậy đành không làm việc nữa vậy.” Tư Độ khẽ cười, do dự vài giây mới kín đáo hỏi, “Chủ nhân, có thể nuôi anh không?”
Thực ra, anh không giỏi nói những lời như vậy.
Tai anh nóng bừng lên, cảm giác tê rần từ sau gáy lan xuống sống lưng.
Nhưng Khương Bảo Lê hoàn toàn tiếp nhận được, cô nhanh chóng đồng ý, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng: “Em có thể chứ, vậy anh có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi em về không như cún con không? Để làm em vui, anh phải vẫy đuôi điên cuồng đấy nhé.”
Khương Bảo Lê đợi gần nửa phút vẫn chưa nghe thấy hồi âm.
“Eo~ sao không nói gì vậy.”
“Đang suy nghĩ.”
“Hả?”
Tư Độ thực sự đặt mình vào tình huống đó, anh thử suy nghĩ và cảm nhận thử xem…
Hình như… cũng không phải là không được.
Anh chưa từng nghĩ mình là người cuồng công việc, nhất định mỗi ngày phải ra ngoài bôn ba như Thẩm Dục Lâu, nhất định phải đạt được mục tiêu nào đó.
Hoàn toàn không phải.
Công việc của gia đình nên Tư Độ buộc phải tiếp nhận, nhưng khi đã làm thì phải làm đến đỉnh cao mới được.
Đây là tính cách của anh, nhưng không phải sở thích.
Công việc trong phòng thí nghiệm khiến anh khá hứng thú… trước đây anh làm đến quên ăn quên ngủ, vì nghiên cứu có thể khiến anh quên đi nhiều nỗi đau, tiêu hao cuộc sống vô nghĩa này.
Giờ đây cuộc sống của anh đã có ý nghĩa rồi.
Vì vậy, anh thấy đề xuất của Khương Bảo Lê cũng chẳng có gì gọi là không được.
Thậm chí, anh còn có chút mong đợi.
“Ngủ sớm đi.” Tư Độ quay đầu nhìn lại phòng thí nghiệm, dữ liệu mẫu cần thiết trên máy tính đã được đọc xong, “Chúc ngủ ngon.”
“Lúc nào anh mới về?”
“Có lẽ nửa đêm, anh phải làm xong việc đã.” Anh là người không thích trì hoãn.
“Vậy em không làm phiền anh nữa, anh làm nhanh đi, làm xong rồi về ngủ.”
“Ừ.”
Sau khi cúp máy, Tư Độ lại đi qua phòng khử trùng, vào phòng thí nghiệm.
Như thể… nghiện vậy.
Một cuộc điện thoại cũng đủ làm tinh thần anh phấn chấn, tập trung làm việc một lúc.
Lâu không liên lạc, không gặp cô, phản ứng cai nghiện cũng rất mãnh liệt.
Suốt ba năm qua, mỗi ngày đều như một cơn nghiện không thể cai, khó chịu muốn chết.
Tư Độ làm việc đến tận một giờ sáng mới hoàn thành báo cáo dữ liệu, anh nhập vào máy tính, não bộ ở trạng thái trống rỗng liên tục do làm việc với cường độ cao.
Lúc này anh mới phát hiện bên ngoài đang mưa như trút nước.
Anh vội bật công tắc trên tường.
Ánh đèn trông phòng thí nghiệm tắt ngấm, một tia chớp trắng xóa xé toạc bầu trời đêm.
Tiếng sấm ầm ầm.
Thái dương Tư Độ đập liên hồi.
Những mảnh ký ức bắt đầu hiện về, những thứ đáng xấu hổ, bẩn thỉu, tội lỗi…
Tư Độ nhanh tay bóp mạnh huyệt hổ khẩu, cơn đau khiến ảo giác tạm thời biến mất.
Anh cố gắng tránh hành lang, nhanh chóng bước vào thang máy rồi nhấn nút tầng hầm.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thang máy đi xuống, lưng Tư Độ đã ướt đẫm mồ hôi.
Không gian kín khiến anh càng thêm hồi hộp, thang máy đến tầng hầm, anhgần như lao ra khỏi cửa.
Bãi đậu xe dưới lòng đất lạnh lẽo hơn bình thường, không một bóng người, chỉ có anh … lạc lõng bước đi như một bóng ma.
Cảm giác ngạt thở sắp nuốt chửng Tư Độ.
Đôi chân như đổ chì, mỗi bước đi… đều phải vật lộn với cậu bé trong ký ức đang bịt miệng khóc lóc bất lực.
Ngay khi Tư Độ gần như không thở nổi, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, trước chiếc xe Maybach không xa ở phía đối diện, đột nhiên xuất hiện một tông màu ấm áp.
Khương Bảo Lê mặc áo hoodie màu nhạt, trên áo in hình một chú cún con.
Cô dựa vào xe anh, ống quần ướt sũng, mép giày vải dính bùn, tay cầm một chiếc ô đang nhỏ giọt…
Cô hơi tả tơi, tóc tai cũng ướt đẫm, nhưng khi nhìn thấy anh, đôi mắt biết cười của cô như sáng lên, cô vội giơ chiếc ô lên vẫy vẫy.
“Xe của anh dễ tìm thật, nó là chiếc ngầu nhất trong bãi đậu xe đó, vừa nhìn đã thấy ngay, quả nhiên là siêu xe đỉnh cao.”
Tư Độ cảm thấy trong lồng ng.ực có thứ gì đó đang cuồng loạn.
Có lẽ là trái tim, cũng có thể… là nỗi oan ức tích tụ nhiều năm.
“Sao em… ở đây?”
“Trời mưa mà.”
Khương Bảo Lê vừa lắc chiếc ô trong tay, vừa cười đáp, “Em đến đón chú cún về nhà.”