Trên đường đến phòng hòa nhạc, nhìn cảnh phố phường lướt qua nhanh chóng bên ngoài cửa sổ, Thẩm Dục Lâu nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Hơn mười năm qua, vào ngày này hàng năm, Khương Bảo Lê đều đến vùng ngoại ô phía nam cùng anh ta.
Dưới tấm bia mộ lạnh lẽo, người mà anh yêu thương nhất đang yên nghỉ.
Khi cả hai còn nhỏ, họ không thể đến được.
Mẹ kế Quảng Lâm không chấp nhận bất kỳ điều gì không may mắn, càng không thể nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến mẹ của anh ta, bằng không, cả hai sẽ gặp rắc rối không ngừng.
Lúc đó, Thẩm Dục Lâu không dám khóc vào ngày này, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Còn Quảng Lâm luôn rất vui vào ngày này, thậm chí bà ta còn tổ chức tiệc trong biệt thự, mời rất nhiều bạn nhỏ đến nhà chơi với Thẩm Chân Chân và Thẩm Gia Thanh.
Tiếng cười vang vọng khắp hành lang.
Thẩm Dục Lâu ép mình phải cười, nhất định phải cười, cho đến khi cơ mặt trở nên cứng đờ.
Đêm khuya, anh ta mới lẻn vào phòng của Khương Bảo Lê, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Khương Bảo Lê sợ anh ta khóc thành tiếng, nếu Quảng Lâm nghe thấy sẽ bị đánh, cô lo lắng đặt ngón trỏ lên môi, còn đưa cổ tay mảnh mai đến miệng anh ta.
“Suỵt, đừng lên tiếng, cắn vào đây.”
Sau đó, không biết cô tìm được một đống truyện cười nhạt từ đâu, vụng về kể cho anh ta nghe, chỉ để anh ta có thể vui hơn một chút vào ngày này.
Lớn lên rồi mọi chuyện cũng tốt hơn, không cần phải lén lút nữa, dù không thể phô trương, nhưng anh ta đã có thể đến thăm mẹ.
Mỗi năm vào lúc này, Khương Bảo Lê đều chuẩn bị kỹ lưỡng một bó hoa loa kèn còn đọng sương sớm, đó là loài hoa mà mẹ anh ta yêu thích khi còn sống.
Cô đến nghĩa trang cùng anh, đi bên cạnh anh như một cái bóng.
Thẩm Dục Lâu hiểu nhu cầu của mình rõ hơn ai hết.
Trong sâu thẳm, anh ta khao khát cảm giác được trân trọng.
Khương Bảo Lê từng coi anh ta như thần thánh, mọi việc đều suy nghĩ cho anh ta, ngay cả cách ăn mặc cũng phải hợp ý anh ta.
Con mèo hoang nhặt được từ làng chài, dùng cả sinh mạng của mình để yêu anh, tình yêu ấy thấp hèn và thành kính biết bao.
Cô dựa vào anh ta, cần anh ta… mặt khác, cô yêu anh ta, yêu đến mức có thể làm bất cứ điều gì.
Sau này, để lấy lòng Kiều Mộc Ân, anh ta cũng miễn cưỡng thuận theo cô ta.
Nhưng giờ đây, vai trò đảo ngược, anh ta mới là người ở vị trí cao hơn…
Kiều Mộc Ân rất ngốc, ngốc không thể tả, cô ta vẫn không nhận ra, trong mối quan hệ này ai mới là người cầm quân.
Cô ta vẫn đang tỏ ra ngang bướng , bắt anh ta phải nhường nhịn, dỗ dành cô ta giống như ba năm qua.
Có lẽ, cô ta chưa bao giờ coi trọng thân phận con riêng của anh ta…
Nghĩ đến đây, lồng ng.ực Thẩm Dục Lâu đau nhói.
……
Buổi trưa, Khương Bảo Lê xách túi vải bước ra từ phòng tập, chuẩn bị đến nhà hàng Ý đối diện ăn trưa, sau đó đến phòng nghỉ riêng để chợp mắt một chút.
Nhưng cô lại gặp Thẩm Dục Lâu ở hành lang đại sảnh.
Anh ta đang dựa vào cột La Mã xem điện thoại, bộ vest đen chỉnh tề trên người, mũi cao môi mỏng, đôi mắt sống động.
Gương mặt đẹp trai kia quả là rất đáng nhìn.
Khương Bảo Lê hơi ngạc nhiên, vào ngày này, lẽ ra anh ta không nên xuất hiện ở đây.
“Dục Lâu , sao anh lại đến đây?”
Thẩm Dục Lâu quay đầu, nhìn thấy cô.
Cô mặc áo phông rộng rãi và quần dài hàng ngày, tóc vén qua tai, trên dái tai có một viên ngọc trai trắng nhỏ xinh.
Thật hiếm, bình thường cô không thích trang điểm, vậy mà hôm nay lại trang điểm nhẹ, rất tinh tế, đôi mắt cáo càng thêm linh hoạt.
Chỉ cần nhìn cô thì sự bức bối trong lòng anh ta đã tan biến rất nhiều.
“Giờ này không phải anh nên… đi thăm dì sao?”
Trước đây anh ta chưa bao giờ biết, lúc không vui, luôn có một người có thể đón nhận cảm xúc của mình vô điều kiện, quý giá và may mắn biết bao!
Anh ta rất muốn ôm cô, nhưng không dám, cũng không thể.
“Hôm nay tạm thời không đi.” Thẩm Dục Lâu nén nỗi đau trong lòng, anh ta nở nụ cười ấm áp, “Chiều còn có chút việc, tối sẽ qua.”
Khương Bảo Lê tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cô biết trong sâu thẳm trái tim Thẩm Dục Lâu ẩn chứa tình yêu thương sâu sắc dành cho mẹ, chuyện gì… lại khiến anh ta từ bỏ việc đến thăm bà vào ngày giỗ?
Thẩm Dục Lâu thu lại vẻ u ám trong mắt, đáp: “Hôm nay Kiều Mộc Ân hẹn thử váy cưới.”
Nói xong, anh ta quan sát phản ứng của Khương Bảo Lê.
Khương Bảo Lê nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng chỉ dừng lại ở đó, không có quá nhiều cảm xúc khác, càng không có sự buồn bã.
“Yêu vợ quá nhỉ!” Thậm chí cô còn đùa với anh ta, cô vỗ lên vai anh ta, “Cũng được, ngày mai anh có thể dẫn Kiều Mộc Ân đi thăm dì mà.”
Những năm tháng anh ta để cô dầm mưa, giờ đây đã hóa thành nụ cười nơi khóe mắt cô.
Dường như những chuyện cũ đều được xóa bỏ cả rồi…
Thẩm Dục Lâu thấy cổ họng đắng nghẹn, anh ta thà nhìn cô khóc, chứ cô đừng vô cảm với anh ta.
Nhưng giờ đây, cô chỉ coi anh ta là người nhà, không hơn không kém.
Thẩm Dục Lâu không dám phá vỡ mối quan hệ giữa họ, anh ta cười nói: “Cửa hàng váy cưới cách đây không xa, hẹn hai giờ chiều, giờ anh rảnh nên đến đây mang cho em chút cà phê.”
Nói xong, anh ta đưa ra chiếc túi giấy màu gỗ.
“Thôi không cần đâu.” Khương Bảo Lê vươn vai, lộ ra một đoạn eo trắng muốt, “Em định ăn trưa xong rồi ngủ một chút.”
Người nọ cứng đờ rút tay lại: “Cũng được, anh tưởng trưa nay em cũng bận.”
“Cũng không bận lắm đâu, bình thường không có biểu diễn thì em sẽ lướt web, tập dượt hoặc luyện bài mới, thời gian có thể tự do sắp xếp mà.”
Khương Bảo Lê thấy anh ta dường như thật sự rảnh rỗi nên hỏi, “Gia Thanh dạo này thế nào, chân đã khỏi hẳn chưa? Đã đi học lại chưa?”
“Ừ, đi học rồi, em có xem mấy bài đăng gần đây của thằng bé không?”
“Không, thằng bé không đăng gì cả.”
“Vậy chắc nó chặn em rồi, gần đây nó đăng ảnh chụp với bạn gái.”
“What!!!” Khương Bảo Lê mở to mắt, “Thằng nhóc này yêu rồi sao?”
Thẩm Dục Lâu mỉm cười dịu dàng: “Ừ.”
Cô lấy điện thoại lật xem một lúc: “Không có, hình ảnh gần đây vẫn là lần chúng ta đi cắm trại.”
“Thế là thằng bé chặn em thật rồi.” Thẩm Dục Lâu lấy điện thoại của mình, mở trang cá nhân của Thẩm Gia Thanh ra, “Nè, bạn gái nó đây.”
Khương Bảo Lê vội vàng áp sát lại, tò mò đưa tay chạm vào ảnh rồi phóng to ra.
Trong ảnh, Thẩm Gia Thanh và một cô gái nhỏ khác đang đi trên con đường trong khuôn viên trường, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải những đốm sáng trên người họ.
Cô gái bên cạnh thằng bé cười rộ lên làm lộ chiếc má lúm đồng tiền nhỏ xinh, cả hai đều mặc đồng phục, hơi thở của tuổi trẻ tràn đầy.
“Chà, thằng nhóc này được đấy!”
Khương Bảo Lê nhìn ảnh rất lâu.
Mái tóc mềm mại của cô rơi xuống bên tay Thẩm Dục Lâu như một chiếc lông vũ mát lạnh.
Thẩm Dục Lâu gồng cứng đốt ngón tay, cố gắng lắm mới kìm được cảm giác muốn giúp cô vén tóc lên.
Khương Bảo Lê hoàn toàn không hay biết, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, khóe miệng hơi cong lên.
Thẩm Dục Lâu nhìn gương mặt bên cạnh mềm mại của cô gái, đôi môi như hoa anh đào vào sớm mai.
Anh ta hơi đờ đẫn, ánh mắt mãi không thể rời đi được.
“Sao thằng bé không chặn anh?!” Khương Bảo Lê ngước lên hỏi.
Thẩm Dục Lâu lập tức đảo mắt: “Anh dùng tài khoản phụ kết bạn với nó.”
Khương Bảo Lê bật cười: “Hahaha, thật không đấy.”
“Ừ, nó còn tưởng anh là cao thủ game, còn rủ anh kéo nó trong game nữa.”
“Vậy anh dùng tài khoản phụ thêm thằng bé làm gì?”
“Giám sát tình hình yêu sớm của nó.”
Cô nói đùa: “Đúng là một người anh tốt, sao không thấy anh quan tâm Thẩm Chân Chân như vậy?”
Thẩm Dục Lâu trả lời cô trong lòng.
Vì Thẩm Gia Thanh là người em quan tâm.
Khương Bảo Lê tiếp tục hứng thú xem trang cá nhân của em trai, Thẩm Dục Lâu quyến luyến khoảng thời gian ngắn ngủi được ở bên cô, tận hưởng nụ cười ngọt ngào cùng mùi hương cam nhẹ nhàng trên người cô.
“Nói chuyện vui lắm hả?” Một giọng nói trầm ấm nhưng đầy lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
Khương Bảo Lê quay đầu lại thì nhìn thấy Tư Độ.
Anh kẹp điếu thuốc chưa cháy hết giữa ngón tay, đột nhiên, anh vứt điếu thuốc rồi chậm rãi nghiền nát dưới chân.
Ánh mắt tối tăm đầy khó hiểu.
“Tư Độ, anh ấy…”
Cô còn chưa nói hết, Thẩm Dục Lâu đã bước lên trước, giải thích với Tư Độ: “Trưa nay tôi rảnh nên đến đây thăm em gái, cũng sắp đi rồi.”
Thẩm Dục Lâu không muốn nghe Khương Bảo Lê giải thích, càng không muốn sau này cô sẽ thấy áp lực khi gặp anh ta.
Tuy nhiên, khi anh ta sắp đi ngang qua Tư Độ, Tư Độ đột nhiên giơ tay chặn anh ta lại.
Lực tay không nhẹ cũng không nặng.
Thẩm Dục Lâu hơ khó nhìn nhìn người nọ.
Đôi mắt đen như mực của Tư Độ chỉ liếc qua đã muốn đóng đinh Thẩm Dục Lâu tại chỗ.
“Lần sau tôi còn thấy anh…”
Anh chậm rãi cười, ánh mắt đầy sát khí, từng câu từng chữ đều mang theo đe dọa, “Tôi giết anh đấy.”
……
Sau khi Thẩm Dục Lâu rời đi, Khương Bảo Lê vẫn có thể cảm nhận được không khí nặng nề tỏa ra từ người đàn ông bên cạnh.
Tư Độ nhạy cảm, cô sợ hiểu lầm nên vội vàng giải thích với anh: “Vừa rồi đang xem ảnh của Gia Thanh thôi.”
Ánh mắt Tư Độ vẫn âm u rét lạnh.
Đương nhiên anh biết cô sẽ không có ý gì với Thẩm Dục Lâu, nhưng trong lòng anh vẫn khó chịu lắm.
Ánh mắt xúc phạm của Thẩm Dục Lâu… như muốn khắc cô vào xương cốt.
Anh muốn móc mắt anh ta ra.
Nhưng anh không muốn làm Khương Bảo Lê sợ hãi, chuyện ghen tuông tức giận, ba năm trước đã từng xảy ra rồi.
Khương Bảo Lê rất bất an, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh giận rồi sao?”
Chưa đợi anh trả lời, cô đã áp sát lại, cánh tay mảnh mai ôm lấy eo anh.
Cô cọ má vào ngực anh, kéo dài giọng, không ngừng dỗ dành: “Đừng giận đừng giận đừng giận mà, thật sự chỉ tán gẫu vài câu thôi.”
Tư Độ vốn định nói mình không giận cô, anh chỉ rất ghét Thẩm Dục Lâu mà thôi.
Nhưng… được cô không ngừng dỗ dành thế này, hình như… cũng không tệ lắm nhỉ?
Tư Độ cố ý làm mặt lạnh, chẳng nói chẳng rằng, để cô cứ nũng nịu trong lòng anh như chú mèo nhỏ.
Khương Bảo Lê giả giọng nũng nịu, đủ kiểu dỗ dành, nhưng dỗ dành một lúc, bàn tay ôm eo đã không yên phận trượt vào trong quần, túm lấy…
Tư Độ:……
Anh kéo bàn tay không nghe lời của cô ra, đúng là cạn lời thật mà.
“Làm gì đấy?”
“Anh không để ý đến em.”
“Không để ý đến em thì em lại làm chuyện đó à?”
Cô liếc nhìn ngực anh: “Vậy anh có cái gì mềm mềm cho em sờ không, cũng chỉ có …”
“……”
“Em có thể sửa thói lưu manh của mình không?”
Khương Bảo Lê không biết xấu hổ, không ngừng cười với anh, má lúm đồng tiền như thấm đẫm mật ngọt, cô nhón chân hôn anh một cái: “Anh không thích thì sau này em sẽ ít nói chuyện với anh ấy, được không?”
“Trước tiên em nói cho anh biết, em nghĩ gì về Thẩm Dục Lâu.”
Khương Bảo Lê buông tay, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Anh ấy là người nuôi em lớn, em không còn người thân nào khác, nhưng nếu anh thật sự để ý thì em có thể không gặp anh ấy nữa.”
Tư Độ nhìn vào đôi mắt chân thành của cô, đột nhiên buông xuôi.
Anh biết cô khao khát tình thân đến mức nào, biết Thẩm Dục Lâu đối với cô có ý nghĩa gì.
“Không cần.” Anh xoa đầu cô, “Giảm bớt tiếp xúc là được.”
“Chà, đột nhiên rộng lượng thế?”
“Vì tin tưởng.”
“Ôi, đúng là niềm tin khó cầu được mà!” Cô ôm chặt ngực mình, giây sau lại cười toe toét nắm lấy tay anh, “Vậy em mời anh ăn một bữa thật ngon nhé!”
Tư Độ cúi đầu, nhìn tay cô nắm chặt tay anh.
Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào có thể sánh bằng hiện tại… cảm giác được hạnh phúc lấp đầy.
Anh rất thích được cô dỗ dành…