Thẩm Dục Lâu đẩy cửa bước vào cửa hàng váy cưới, vừa kịp nhìn thấy Kiều Mộc Ân ném chiếc váy cưới lấp lánh đầy kim cương lên bàn.
“Làm việc ở cửa hàng váy cưới mà để móng tay dài thế này?” Đầu ngón tay Kiều Mộc Ân gần như chọc vào mặt nhân viên, cô ta nổi giận đùng đùng, “Chiếc váy cao cấp tôi đợi nửa năm, giờ bị cô làm hỏng thế này!”
“Xin lỗi, cô Kiều, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Isabella sắp đến rồi, cô phải giải quyết việc này ngay cho tôi! Nếu không tôi sẽ khiến cô lãnh đủ!”
Kiều Mộc Ân vốn luôn giữ hình tượng thanh tao, nhẹ nhàng mây, không hiểu sao hôm nay lại nổi giận dữ dội như vậy.
Thẩm Dục Lâu bị giọng nói chói tai của cô ta làm đau cả đầu, rồi anh ta lại nhớ đến cảnh Khương Bảo Lê và Tư Độ ngọt ngào bên nhau vào buổi trưa.
Ngày xưa, cô cũng từng dịu dàng với anh ta như vậy, nụ cười của cô như chứa đầy mật ngọt.
Nghĩ đến cô, rồi nhìn lại Kiều Mộc Ân trước mặt… Cuối cùng, lòng anh ta vẫn không yên.
Không, lựa chọn của anh ta không sai.
Anh ta đã leo lên bằng mọi giá, điều đó đúng mà.
Trên thế giới này có rất nhiều người kết hôn không phải vì yêu nhau.
Môn đăng hộ đối rất quan trọng, sống với nhau tôn trọng suốt đời cũng là điều tốt.
Anh quay lại nhìn Kiều Mộc Ân.
Bàn tay đeo chiếc vòng Cartier của cô ta chọc mạnh vào ngực nhân viên, trách móc cô nhân viên nọ làm hỏng váy cưới của mình.
Nhân viên bị Kiều Mộc Ân dọa khóc, vừa khóc vừa cắt móng tay, cầu xin cô ta đừng trách móc nữa, cô ấy sẽ cố gắng bồi thường chiếc váy này.
Kiều Mộc Ân trút giận xong, tâm trạng mới khá hơn.
Nhà thiết kế Isabella đến, cô ta và nhà thiết kế nói chuyện hơn nửa tiếng, bàn về ý tưởng váy cưới và những điểm chưa hài lòng.
Lúc cô ta nhìn thấy Thẩm Dục Lâu đứng bên cửa sổ ngẩn ngơ, cô ta bèn gọi:
“Dục Lâu, anh cũng đến xem đi, cho ý kiến xem chiếc váy nên sửa thế nào để phù hợp với phong thái của em?”
“Em mặc gì cũng đẹp.” Thẩm Dục Lâu ôn hòa trả lời.
Vốn là câu nói bình thường, nhưng lại vô cớ châm ngòi cho cơn giận của cô ta: “Thẩm Dục Lâu, rốt cuộc anh còn muốn kết hôn không?”
Thẩm Dục Lâu nhíu mày.
Cô ta dùng giọng nói chói tai, không ngần ngại chất vấn anh ta: “Nếu anh kết hôn với Khương Bảo Lê, anh cũng sẽ đối xử với cô ta qua loa như vậy sao?”
Thẩm Dục Lâu trong lòng nổi giận, nhưng anh ta kiềm chế được con thú đang bùng nổ trong người mình: “Em đang nói linh tinh gì vậy?”
“Anh còn thích cô ta không, anh tự biết, cô ta vừa về là anh như biến thành người khác vậy!” Kiều Mộc Ân không muốn giả vờ nữa, cô ta nói thẳng, “Đừng tưởng em không biết trưa nay anh đi gặp ai.”
Sắc mặt Thẩm Dục Lâu lạnh đi: “Em cho người theo dõi anh?”
“Nếu anh vẫn đối xử tốt với em như trước thì em có làm chuyện này không?” Kiều Mộc Ân nhíu mày đầy oán hận, “Cô ta về là anh thay đổi hết, anh là chồng chưa cưới của em, rõ ràng trong mắt anh chỉ nên có em mới phải!”
Thẩm Dục Lâu không biết nói gì, anh ta ngồi trên ghế cao, không muốn đáp lại cô ta, trong lòng phiền muộn vô cùng.
Anh ta không muốn cãi nhau với cô ta ở đây, mất mặt quá.
Kiều Mộc Ân thấy anh ta không muốn trả lời nên xông tới, giật tấm ảnh mà anh ta cất giữ trong túi áo rồi ném xuống đất, sau đó dùng giày cao gót đạp lên nhiều lần.
“Anh mang thứ này bên người bao nhiêu lâu nay, ngày nào cũng lôi ra xem!”
“Em biết hết! Biết hết!”
Tấm ảnh bị cô đạp nát chính là bức ảnh chụp chung của Thẩm Dục Lâu và Khương Bảo Lê khi đi câu cá trên thuyền trong chuyến cắm trại hôm đó.
Cũng là tấm ảnh mà anh ta đã vớt máy bay không người lái từ dưới nước lên, cố gắng cứu vãn.
Thẩm Dục Lâu không nói gì, nhưng anh ta đột nhiên vung tay lên, chiếc ly thủy tinh bên cạnh lập tức rơi xuống đất.
Xoảng một tiếng, mảnh thủy tinh văng tung tóe, bắn vào chân Kiều Mộc Ân.
Kiều Mộc Ân giật mình.
Thẩm Dục Lâu mặt lạnh như tiền, anh ta không thèm nhìn Kiều Mộc Ân, ánh mắt sắc bén quét qua cô gái đang đứng quay video ở bên cạnh.
Giọng nói trầm thấp mang theo sự đe dọa lạnh lùng:
“Xóa đi.”
Cô gái đó tái mặt, vội vàng xóa video.
Kiều Mộc Ân nhận ra, dù cô ta có nổi giận đùng đùng như vậy thì Thẩm Dục Lâu… vẫn quan tâm Khương Bảo Lê đầu tiên!
Anh ta sợ bất kỳ rủi ro nào có thể đe dọa đến cô.
Cô ta không chịu nổi nữa mà khóc lóc chạy ra ngoài.
Tay Thẩm Dục Lâu nắm chặt, móng tay c.ắm vào lòng bàn tay, tạo thành vết lõm sâu.
Đau đớn khiến thần kinh của anh ta căng thẳng.
Làm sao anh có thể sống hòa hợp với người phụ nữ như vậy?
Đúng là trò cười.
Nhưng rất nhanh sau đó, lý trí của Thẩm Dục Lâu đã lấn át cảm xúc, anh ta đuổi theo và bắt kịp Kiều Mộc Ân ở ngã tư đường. Anh ta nắm chặt tay cô ta.
Kiều Mộc Ân khóc không ra hơi, đôi mắt đẫm lệ, vừa oán hận, vừa trách móc.
“Anh đuổi theo em làm gì? Anh đi tìm cô ta đi! Đi tìm cô gái đó đi!”
Cô ta nghẹn ngào, cố gắng giật tay Thẩm Dục Lâu ra.
Nhưng không thoát được.
Thẩm Dục Lâu nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi xoăn của Kiều Mộc Ân, nhìn cô ta với ánh mắt thương cảm: “Đồ ngốc, đừng khóc nữa. Chúng ta sắp kết hôn rồi, trên thế giới này, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh.”
“Em không tin anh, anh chỉ biết lừa dối em thôi!”
“Anh không lừa dối em, chỉ là gần đây công việc kinh doanh có chút vấn đề, nên anh hơi mất tập trung.” Thẩm Dục Lâu kiên nhẫn giải thích, “Tháng này, lần đầu tiên doanh thu của Y tế Nhân Thụy xuất hiện tăng trưởng âm, thế nên anh hơi phiền muộn.”
Kiều Mộc Ân ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh ta. Đột nhiên, cô ta cảm thấy mình hơi vô lý.
“Thật sao? Vậy anh… rốt cuộc anh còn thích em không?”
Thẩm Dục Lâu khẽ cười, đôi mắt đen láy nhìn cô, ánh mắt ấy khiến Kiều Mộc Ân hơi bất an.
Chợt, anh ta chậm rãi trả lời: “Đến lúc này mà em còn hỏi anh câu hỏi ngây thơ như vậy sao? Ba năm nay, những gì anh dành cho em, rốt cuộc em không nhìn thấy chút nào sao?”
Kiều Mộc Ân hơi hé miệng, rồi khép lại.
Đột nhiên cô ta không biết phải nói gì nữa.
Ánh mắt Thẩm Dục Lâu ánh lên vẻ lạnh lùng: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, vậy mà anh vẫn đi xem váy cưới với em. Nếu điều này cũng không làm em hài lòng thì rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng điệu của anh ta mang theo sự kìm nén và bực bội cực độ.
Kiều Mộc Ân hoàn toàn choáng váng.
Thấy Thẩm Dục Lâu định quay đi, cô ta vội vàng ôm lấy anh ta từ phía sau: “Dục Lâu, xin lỗi anh, em sai rồi, em chỉ là… chỉ là sợ anh bị cô gái đó lừa gạt thôi.”
Thẩm Dục Lâu nhẹ nhàng thở ra rồi xoa đầu cô ta, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Anh đã là chồng sắp cưới của em rồi, sắp tới chúng ta sẽ trở thành vợ chồng, bất kỳ sự không tin tưởng nào cũng sẽ khiến cuộc hôn nhân của chúng ta, cũng như liên minh giữa hai nhà Thẩm và Kiều,sụp đổ. Em đừng làm anh tức giận nữa.”
“Em biết rồi, sẽ không như vậy nữa! Em hứa.”
Kiều Mộc Ân như chim nhỏ nép vào ngực anh ta, cô ta ôm chặt lấy người nọ, sợ buông tay thì sẽ mất anh ta mãi mãi.
Nhưng ánh mắt Thẩm Dục Lâu lại nhìn về phía dòng người đông đúc bên đường.
Trong lòng dâng lên nỗi chán ghét khó nói.
……
Kiều Mộc Ân ngủ đến tận trưa, cô ta lười biếng với lấy điện thoại, lúc này mới nhớ phải gọi cho Thẩm Dục Lâu:
“Anh Dục Lâu.” Cô ta kéo dài giọng, giọng nói mang theo vẻ lười biếng vừa tỉnh dậy, “Không phải hôm nay chúng ta cùng đi viếng mộ dì sao? Anh lái xe đến đón em đi, em trang điểm xong sẽ ra ngoài, chắc thời gian vừa đủ.”
Bên kia điện thoại có tiếng gió xào xạc.
Thẩm Dục Lâu đứng trước bia mộ trắng ở nghĩa trang Nam Giao, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi bụi trên di ảnh của mẹ.
Anh ta bình thản đáp: “Không cần đâu, hôm nay công ty có việc, để lần sau đi.”
Bên kia điện thoại, cô gái như thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lập tức trở nên vui vẻ: “Vậy à! Thôi được, chiều nay Lệ Tư cũng hẹn em đi mua sắm, vậy để lần sau đi vậy!”
Thẩm Dục Lâu không muốn nói nhiều với cô ta nên cúp máy.
Thẩm Dục Lâu Hoa đặt hoa loa kèn trắng trước mộ rồi quỳ xuống.
Trong ảnh, người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt vẫn như hình ảnh trong ký ức tuổi thơ của anh ta.
Thẩm Dục Lâu thấy họng mình nghẹn lại, cảm xúc như thủy triều dâng lên, khó mà kiềm chế được.
Nhưng anh ta vẫn cố kìm nén, đứng lưng thẳng dù cả người hơi run rẩy, nỗi nghẹn ngào trong lòng gần như không thể nhịn được.
Anh ta cúi đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt, nhỏ tí tách xuống bia mộ khô ráo, tạo thành những hình tròn đậm nhỏ bé.
Rất đau khổ, nhưng anh ta không biết phải làm sao.
Anh ta đã tự nhủ với mình nhiều lần, không sao, đây chính là kết quả mà anh ta luôn theo đuổi.
Anh ta đã có được tất cả những gì mà mình muốn.
Cả Hồng Kông, ngoài Đàm Ngự Sơn và Tư Độ, không ai có thể đè đầu anh ta được nữa.
Thù, cũng đã trả.
Không hối hận, không hối hận, anh ta không hối hận…
Trong lòng luôn vang lên ba chữ này.
Nhưng nỗi đau trong lồng ng.ực như thủy triều dâng lên, gần như nhấn chìm anh ta.
Mỗi lần nhìn thấy Khương Bảo lê và Tư Độ bên nhau, nhìn thấy cô cười với người kia, nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt cô, trái tim Thẩm Dục Lâu… lại đau đớn quặn thắt.
Anh ta không yêu Kiều Mộc Ân, không yêu chút nào cả, dù anh ta đã cố gắng yêu cô ta, chấp nhận cô ta, đóng vai một người chồng tương lai dịu dàng…
Nhưng mỗi lần đến gần, anh ta đều cảm thấy ngột ngạt.
Không thể làm được, thật sự không thể làm được.
Sợ một ngày tỉnh dậy, anh ta sẽ không kiềm chế được mà tự tay bóp cổ cô ta.
Tình hình hiện tại đã trở nên tồi tệ như vậy.
Đám cưới sắp tới, danh sách khách mời đã định, ảnh cưới cũng chụp xong, thiệp cưới in xong cả rồi…
Cả đảo Hồng Kông đang chờ xem đám cưới thế kỷ hoành tráng này.
“Mẹ…”
Giọng nói của anh ta khàn đặc, run rẩy không thành tiếng.
“Rốt cuộc con … phải làm sao?”
“Mẹ có thể cho con câu trả lời không?”
Gió mạnh nổi lên, lá khô bị cuốn bay, cạnh lá sắc nhọn lướt qua má anh.
Cảm giác đau nhói nhẹ như một lời đáp lặng lẽ.
……
Đám cưới của Thẩm Dục Lâu và Kiều Mộc Ân được tổ chức trên du thuyền “Sao Sáng Dưới Biển Sâu”.
Buổi sáng, “Sao Sáng Dưới Biển Sâu” lặng lẽ đậu tại cảng Victoria, du thuyền trắng muốt trong ánh nắng sớm như một con sò lớn khổng lồ.
Bến cảng đã chật kín phóng viên, nhưng không phải tất cả phóng viên đều được mời lên tàu.
Bởi vì hầu hết các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thương mại của Hồng Kông đều được mời lên tàu, ngôi sao đỉnh cao ở đây cũng chỉ là phụ trợ.
Khương Bảo Lê rất tò mò về bộ váy cưới của Kiều Mộc Ân, nghe nói do thương hiệu cao cấp Leternel Couture của Milan may thủ công trong nửa năm, váy lấp lánh đầy kim cương, cực kỳ phô trương.
Boong tàu “Sao Sáng Dưới Biển Sâu” chính là địa điểm chính của đám cưới, được cải tạo thành nhà thờ bằng kính, dưới chân là nước biển trong suốt.
Ý tưởng này thật tuyệt vời.
Khương Bảo Lê có thể tưởng tượng được, khi ánh nắng chiếu qua, sóng biển phản chiếu lên khuôn mặt cô dâu sẽ đẹp đến nhường nào.
Chết tiệt, ý tưởng hay như vậy sao không để cô nghĩ ra trước?
Khương Bảo Lê đang nghiên cứu khu vực chính của đám cưới trên boong tàu, Thẩm Gia Thanh mặc bộ vest trắng nhỏ, cậu nhìn thấy cô từ xa, rất muốn đến chơi với cô.
Nhưng Thẩm Dục Lâu giao cho cậu một nhiệm vụ khó chịu, bảo cậu trông chừng Thẩm Chân Chân, càng xa Khương Bảo Lê càng tốt.
Thẩm Gia Thanh đành phải ở cùng người chị Thẩm Chân Chân đáng ghét, hai người cứ cãi nhau chí chóe.
Một lúc sau, Khương Bảo Lê nhìn thấy Đàm Ngự Sơn.
Ông mặc một bộ đồ trung sơn màu đen thêu hoa văn, trang phục đơn giản nhưng rất khí phách.
Ông vừa xuất hiện, các đại gia thương mại lập tức vậy quanh thành vòng, muốn trò chuyện với ông.
Nhưng ông luôn giữ khoảng cách xã giao xa cách, thỉnh thoảng gật đầu, kiệm lời vô cùng.
Dường như ông… không thích nói nhiều, lúc nào cũng giữ mối quan hệ nhạt nhẽo khi giao tiếp với người khác.
Khương Bảo Lê cảm thấy hơi khó hiểu, ít nhất, khi ở cùng cô, người này… quả thật rất nhiều chuyện.
Ông có thể nói từ chuyện thời thơ ấu của cô đến chuyện âm nhạc cổ điển.
Nói nhiều vô cùng.
Đàm Ngự Sơn như cảm giác được có người đang nhìn mình nên quay đầu lại.
Hai người nhìn nhau từ xa, Khương Bảo Lê giật mình, vội vàng lảng tránh ánh mắt của ông, giả vờ không nhìn thấy ông, thậm chí cô còn trốn sang khu vực khuất tầm nhìn ở bên kia tàu.
Rất bất lịch sự, cô biết, nhưng ai bảo người này là Đàm Ngự Sơn chứ.
Từ lâu cô đã biết ông chính là kẻ thù của Tư Độ, lần trước đi Hawaii, cô và anh gặp chuyện không may… rất có thể liên quan đến ông.
Dù Khương Bảo Lê có ấn tượng tốt với Đàm Ngự Sơn, cô cảm thấy ông thật sự rất thú vị, cũng rất đáng kính.
Nhưng… vẫn nên tránh xa thì hơn.
Chạy thôi!
A Huy tưởng Đàm Ngự Sơn sẽ đuổi theo và trò chuyện với cô một lúc, bởi vì nhiều ngày không gặp, ông nhớ cô cả ngày lẫn đêm, ông thường đến phòng hòa nhạc xem cô tập luyện, còn không dám để người khác biết.
“Ông Đàm, gần đây ông ít gặp cô chủ rồi.”
Đàm Ngự Sơn nhẹ nhàng thở dài: “Người ta yêu đương, gặp một ông già như tôi làm gì, huống chi…”
Nghĩ đến chuyện Hawaii, ông thật sự… hối hận không thôi.
Vốn đã do dự nhận thân, giờ càng thêm e ngại.
……
Để tránh sự bối rối trong giao tiếp, Khương Bảo Lê đi đến tầng hai của du thuyền, nơi có ít khách hơn.
Gió biển mặn mòi thổi qua mặt, tiếng ồn ào phía dưới dần xa.
Thẩm Dục Lâu và Kiều Mộc Ân vừa bước ra từ khoang trong, chuẩn bị lên boong tàu chụp ảnh, vừa ra ngoài đã gặp cô.
Kiều Mộc Ân sắc mặt lập tức tối sầm, như con thỏ bị kích động, cô ta nhìn cô, rồi lại nhìn Thẩm Dục Lâu ở bên cạnh.
Vừa nãy Thẩm Dục Lâu đã trao đổi chi tiết đám cưới với cô ta, toàn thân tràn ngập cảm giác chết chóc, giờ nhìn thấy cô, đột nhiên anh ta phấn chấn hơn hẳn:
“Sao em lại đến đây?”
“Ở đây không được vào sao?” Khương Bảo Lê nhìn khoang trong ở phía sau họ, “Em bị hội chứng sợ giao tiếp, trên này không có ai nên đến đây trốn tạm.”
Thẩm Dục Lâu hơi do dự : “Tư Độ không đi cùng em à?”
“Anh ấy đang ở phòng thí nghiệm, sẽ đến muộn một chút.”
“Em có thể nghỉ ngơi ở tầng ba, .” Thẩm Dục Lâu ân cần đưa cho cô một thẻ phòng, “Không ai làm phiền đâu.”
“Ồ, được!” Khương Bảo Lê nhận thẻ phòng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt căng thẳng của Kiều Mộc Ân.
Dù quá khứ có nhiều ân oán, nhưng giờ cô ta đã kết hôn với Thẩm Dục Lâu…
Cô nở nụ cười rộng rãi, lịch sự khen: “Chiếc váy rất hợp với chị, đồ cao cấp của Isabella quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Cảm ơn.” Kiều Mộc Ân nhếch đôi môi màu san hô, cười rất qua loa.
Khi một nhóm người đưa cô dâu chú rể xuống tàu, ở góc cua, Kiều Mộc Ân liếc mắt với Lục Lệ Tư trong đoàn phù dâu.
Lục Lệ Tư hiểu ý, cầm ly rượu vang, lặng lẽ rời khỏi đoàn phù dâu rồi đi thẳng đến tầng hai, nơi Khương Bảo Lê đang đứng.
Khương Bảo Lê tìm được một ban công ngắm cảnh biển đẹp nên ngồi xuống thưởng thức, gió biển thổi bay lớp voan trên váy cô, mềm mại nhưng ngứa ngáy, như lông vũ vuốt ve chân cô vậy.
Lục Lệ Tư cầm một ly rượu vang được rót đầy đi qua, khi đi ngang sau lưng Khương Bảo Lê, cô ta cố ý nghiêng ly:
“Ái chà!”
Rượu vang đổ lên ngực váy cô, chiếc váy màu nhạt lập tức loang màu đỏ sẫm.
Quan trọng là… ly rượu vang này còn nóng hổi.
Khương Bảo Lê vội vàng đứng dậy, cảm giác đau rát khiến làn da trắng ngần trên ngực cô lập tức đỏ ửng.
Đau chết đi được.
“Xin lỗi nhé.” Lục Lệ Tư dùng móng tay đính kim cương che miệng, giả vờ ngạc nhiên nói, “Tôi không thấy cô ở đây, Bảo Lê, cô không sao chứ? Nhanh nhanh lau đi.”
Nói xong, cô ta liền chộp lấy chiếc khăn ăn rồi thô bạo lau lên ngực cô. Làn da vốn đã sắp phồng rộp vì bỏng, bị chiếc khăn ăn thô ráp cọ xát mạnh, càng khiến cô đau đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô nắm chặt cổ tay của người nọ, không khách khí gì mà hất ra: “Rượu nóng như vậy mà cô gọi đó là vô ý sao?”
“Cô nói thế nào ấy chứ…” Lục Lệ Tư rút tay lại, nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ, “Ngày xưa có người cướp bạn trai của người khác mà cũng gọi là vô ý đấy thôi, chẳng lẽ tôi không được vô ý à?”
Cô ta tiến sát đến tai Khương Bảo Lê, hạ giọng: “Ly rượu này, là tao mời mày thay Mộc Ân đấy.”
Nói xong, cô ta cười ngạo mạn rồi quay người định bỏ đi.
Khương Bảo Lê không phải loại người dễ bị bắt nạt.
“Lục Lệ Tư!”
Lục Lệ Tư quay đầu lại, khoanh tay lười biếng hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Khương Bảo Lê bước những bước dài đi tới, trên tay cầm chiếc ly đã cạn.
“Cô định làm gì?” Lục Lệ Tư phòng bị lùi lại một bước.
Nhưng Khương Bảo Lê đã đập chiếc ly rượu lên lan can, nhanh như chớp, lưỡi thủy tinh sắc bén quét qua mặt Lục Lệ Tư.
Rất nhanh và dứt khoát!
Ngay lập tức, má trái Lục Lệ Tư xuất hiện một vết thương đẫm máu.
Lục Lệ Tư sờ lên má, cả tay cô ta dính đầy máu.
Đáng sợ vô cùng.
“Á! Á! Mặt tôi!”
Vết thương không sâu, chắc chắn không đau bằng cô.
Nhưng nhìn thấy máu, Lục Lệ Tư vội vã ôm mặt, sợ đến mức muốn ngất đi.
“Khương Bảo Lê, cô… cô điên rồi!”
Khương Bảo Lê ném mảnh vỡ ly rượu, cười nói: “Xin lỗi nhé, tay tôi cũng không có mắt.”
Cuộc cãi vã của hai người thu hút sự chú ý của đám đông. Lục Lệ Tư ôm má đầy máu, tức điên lên: “Con điên này!”
Cô ta hầm hầm bước tới, giơ tay định đánh cô.
May mắn thay, Thẩm Dục Lâu kịp thời xuất hiện, đứng chắn giữa hai người.
Kiều Mộc Ân và một nhóm người cũng nhanh chóng chạy tới.
Thẩm Dục Lâu nắm chặt cổ tay của Lục Lệ Tư rồi hất mạnh ra.
Lục Lệ Tư mất thăng bằng, loạng choạng đụng vào tháp sâm banh, ly thủy tinh vỡ tan tành.
Kiều Mộc Ân vội vàng chạy tới đỡ cô ta, quay đầu hét lên với Thẩm Dục Lâu: “Anh đẩy cậu ấy làm gì? Cậu ấy là phù dâu của em!”
Thẩm Dục Lâu giật giật cơ mắt, thái dương đập dồn dập, rõ ràng là đang rất tức giận: “Hôm nay, không có phù dâu nào cả.”
Kiều Mộc Ân trợn mắt, không thể tin nổi nhìn anh: “Anh nói gì?”
Đôi mắt đen sắc lạnh của anh ta đâm thẳng vào Lục Lệ Tư, như muốn đóng đinh cô ta xuống đất: “Cút xuống!”
Ngay lập tức, hai nhân viên an ninh mặc đồ đen từ hai bên kéo Lục Lệ Tư lên rồi đưa cô ta xuống du thuyền.
Lục Lệ Tư giãy giụa, khi bị lôi đi vẫn không ngừng quay đầu hét lên.
“Mộc Ân! Mộc Ân!”
Không khí chết lặng tràn ngập cả boong tàu.
Kiều Mộc Ân giận đến mức mặt mày tái mét, quay người bỏ chạy.
Thẩm Dục Lâu quay lại, nhìn thấy vết bỏng trên ngực Khương Bảo Lê, anh ta vô thức vươn bàn tay run rẩy ra…
“Không… không sao chứ?”
Khương Bảo Lê nhanh nhẹn lùi lại một bước, nhìn đám đông xung quanh rồi lạnh lùng trả lời: “Em không sao, lo cho cô dâu của anh đi.”
Nói xong, cô quay người định bỏ đi.
“Lê Bảo.”
“Đừng theo em.”
Khương Bảo Lê vội vã xuống cầu thang, cô đứng bên lan can, cố gắng làm dịu đi cơn giận đang sôi sục trong lòng.
Không có sự đồng ý của Kiều Mộc Ân, sao Lục Lệ Tư dám làm chuyện này với cô.
Nhưng giờ Kiều Mộc Ân sắp lấy Thẩm Dục Lâu rồi, ngay cả việc nhìn Thẩm Dục Lâu cũng khiến cô thấy khó chịu.
Ngực đau quá, Khương Bảo Lê không muốn tham dự tiệc cưới nữa, chỉ muốn xuống tàu thôi.
Quay lại boong tàu, từ xa, cô nhìn thấy Tư Độ đang bước lên tàu từ chiếc thuyền cao tốc riêng .
Anh mặc bộ vest màu tối, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Chỉ khi nhìn cô, tảng băng trong mắt anh mới tan ra.
Anh bước những bước dài tiến về phía Khương Bảo Lê.
Khương Bảo Lê kéo anh vào căn phòng sang trọng không người bên trong du thuyền.
Không còn ai nữa, Khương Bảo Lê mới cởi bỏ lớp phòng thủ, cô túm lấy cà vạt của, áp trán vào ngực anh và r.ên rỉ…
“Đau quá, đau quá, đau quá, đau quá.”
Cô liên tục ôm ngực, Tư Độ không nhìn thấy vết đỏ ấy nên nhíu mày hỏi: “Đau ở đâu.”
Cô chậm rãi bỏ tay ra, giọng điệu đáng thương vô cùng: “Ở đây này.”