Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 81

Tư Độ nhìn thấy vết đỏ bất thường trên ngực Khương Bảo Lê, dấu vết bỏng rất rõ ràng.

Vẻ mặt lười biếng ban nãy lập tức trở nên u ám, anh nhíu mày: “Ai làm vậy?”

“Phù dâu của Kiều Mộc Ân – Lục Lệ Tư.”

Tư Độ quay người định bước ra ngoài, Khương Bảo Lê vội vàng nắm lấy tay anh.

Cô có thể cảm nhận được, dưới lớp vải áo sơ mi mỏng manh của anh, cơ bắp cẳng tay đang căng cứng.

“Em đã dạy cô ta một bài học rồi.” Khương Bảo Lê nhẹ nhàng dỗ dành anh, “Hơn nữa, cô ta đã rời đi bằng thuyền nhỏ rồi, đừng giận nữa.”

“Cô ta có thể đi, nhưng cô dâu thì không thể đi được.” Giọng Tư Độ lạnh lùng đầy uy hiếp.

Khương Bảo Lê dùng hết sức kéo anh lại, cười nói: “Sao, anh định đánh cô dâu của người ta ngay trong đám cưới của họ sao?”

Tư Độ không trả lời, nhưng ánh mắt của anh đã cho thấy câu trả lời –

Đánh một trận còn là nhẹ.

Ném xuống biển, cho cá ăn…

“Ái! Đau quá.” Khương Bảo Lê r.ên rỉ giọng điệu đáng yêu, giả vờ ôm ngực, liếc nhìn anh.

Tư Độ biết cô đang diễn đến tám phần, nhưng trái tim anh vẫn đau nhói.

Yêu thương một người, dù chỉ là một vết xước nhỏ, anh cũng sẽ cảm nhận được và đau đớn gấp mười, hai mươi lần.

Anh lạnh mặt gọi điện, yêu cầu bác sĩ trên tàu lập tức đến. Khi bác sĩ đến, Tư Độ chỉ chọn vài lọ thuốc từ hộp y tế rồi đuổi người ta đi.

Anh muốn tự tay bôi thuốc cho Khương Bảo Lê: “Cởi váy ra.”

Khương Bảo Lê lúc này đột nhiên cảm thấy ngại ngùng: “Không cần cởi đâu, chỉ đau một chút ở trên thôi…”

“Để anh xem.” Tư Độ không yên tâm nếu không kiểm tra kỹ.

“Anh muốn xem gì?”

“Cởi ra.” Giọng Tư Độ rất cứng rắn, “Vết thương ở đó sẽ dễ bị nhiễm trùng hơn bình thường, để anh xem.”

“Không có đâu, em đảm bảo không có, tuyệt đối không có!” Khương Bảo Lê giơ ba ngón tay, thề thốt một cách chắc chắn, “Em còn không biết sao?”

Tư Độ nhìn cô với vẻ bất lực, thái độ cứng nhắc không còn nữa, thay vào đó, anh nở nụ cười khẽ.

“Cười gì vậy anh?”

Anh cúi người lại gần, áp sát vào tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Trước đây anh cũng từng xem rồi mà, sao giờ lại không cho anh xem nữa?”

“Trước đây là trước đây, dù sao cũng đã xa nhau ba năm, không còn thân thiết như xưa nữa.”

“Xa cách rồi sao?” Tư Độ muốn cười.

“Ừ!”

“Vậy phải làm sao để khôi phục lại sự thân mật?”

Khương Bảo Lê dùng ngón tay móc vào thắt lưng của anh, cười ranh mãnh: “Vậy anh c.ởi quần ra trước đi.”

“…”

Vậy là, cô đang chờ anh ở đây.

C.ởi quần ra, chắc chắn không chỉ là “xem” đơn giản nữa.

Tư Độ nheo mắt, nhận ra ý đồ không chính đáng của cô gái nhỏ.

Diễn với anh lâu như vậy…

Tư Độ cũng lười nói nhiều, ngón tay dài của anh trực tiếp móc vào dây buộc nơ sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo.

Khương Bảo Lê kêu lên một tiếng, chiếc váy bó ngực lập tức tuột ra.

Dưới ánh đèn, làn da trắng ngần lộ ra không chút che giấu.

“Ái! Sao anh lại như vậy!”

Tư Độ cũng không phải là người hoàn toàn không biết điều.

Anh từ tốn cởi bỏ áo trên người, lộ ra cơ bụng và cơ ngực rõ nét, đẹp đẽ và săn chắc.

Khương Bảo Lê ngừng kháng cự, đăm đăm nhìn anh.

“Như vậy, công bằng chưa?”

“Ừm…”

Rất công bằng!

Tư Độ lấy thuốc bỏng từ hộp y tế, dùng đầu ngón tay chấm một ít, nhẹ nhàng thoa lên vùng da đỏ ửng trên ngực cô.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau.

Nhưng mỗi lần đầu ngón tay thô ráp chạm vào, đều khiến làn da nhạy cảm của cô run lên từng đợt.

Cảm giác mát lạnh khiến cô không nhịn được mà r.ên rỉ.

Giọng điệu đáng yêu, như một quả anh đào đỏ đang được vắt nước.

Cơ thể Tư Độ ngày càng căng cứng, nhắc nhở: “Yên lặng một chút.”

“Ồ~”

Một lúc sau, cô đột nhiên áp sát vào tai anh, nhẹ nhàng r.ên rỉ –

“Tư Độ, anh khiến em… rất thoải mái.”

“…”

Trong phòng cô dâu, Thẩm Dục Lâu và Kiều Mộc Ân đã nổ ra cuộc chiến lớn nhất trong ba năm qua.

“Anh vẫn đang giúp cô ta! Tại sao anh luôn giúp cô ta?” Giọng Kiều Mộc Ân chói tai như đâm thẳng vào màng nhĩ, “Em mới là bà chủ tương lai của nhà họ Thẩm, em mới là vợ của anh! Hôm nay là đám cưới của em, anh khiến em xấu hổ như vậy, vậy còn kết hôn làm gì!”

Mái tóc cô dâu được búi cẩn thận của Kiều Mộc Ân vì động tác mạnh mà xõa xuống, tóc mai dính vào mặt.

Cô ta vừa cãi vừa khóc, nước mắt làm hỏng lớp trang điểm mất mấy tiếng đồng hồ.

Mấy cô phù dâu luống cuống đưa khăn giấy, giúp cô lau nước mắt, thợ trang điểm run rẩy giúp cô búi tóc, tán lại phấn nền.

Phần lớn thời gian cãi nhau, Thẩm Dục Lâu đều im lặng.

Nhưng lần này, anh ta không thể nhịn được nữa.

“Phù dâu của em, trong đám cưới của anh, đã làm tổn thương em gái anh, em còn dám nói xấu hổ, rốt cuộc ai khiến ai xấu hổ?”

“Em gái?” Kiều Mộc Ân bật cười vì tức giận, run rẩy, “Anh thật sự coi cô ta là em gái sao? Đừng đùa nữa Thẩm Dục Lâu, cái tâm tư bẩn thỉu của anh, người ngoài cũng nhìn ra!”

Căn phòng, lập tức yên tĩnh.

Các phù dâu không dám lên tiếng, tay thợ trang điểm run đến mức không cầm nổi phấn.

Thẩm Dục Lâu không muốn cãi nhau với cô ta trước mặt nhiều người như vậy.

Nếu truyền ra ngoài, cũng không tốt cho Khương Bảo Lê.

Anh ta đá đổ chiếc ghế thấp, giận dữ bước ra ban công, cúi đầu châm điếu thuốc.

Gió biển thổi tắt bật lửa, châm mấy lần cũng không cháy.

Bật lửa bị anh ta ném mạnh xuống biển, không tạo nên nổi một gợn sóng nào.

Lúc này, ba của Kiều Mộc Ân – Kiều Chính Đình đẩy cửa bước vào.

Ông ta măc một bộ vest màu tối lịch sự, ánh mắt đảo như cáo, di chuyển giữa hai người đang căng thẳng.

Ở ngoài xa Kiều Chính Đình đã nghe thấy Kiều Mộc Ân và Thẩm Dục Lâu cãi nhau.

Ông ta như ngồi trên đống lửa… cuối cùng quyết định vào giúp họ hòa giải.

“Hôm nay là ngày cưới, các con cãi nhau làm gì. Người ngoài nghe thấy chẳng phải thành trò cười sao?”

“Ngoài kia còn rất nhiều khách khứa, không ra đón đi mà ở đây cãi nhau.”

Thẩm Dục Lâu còn không thèm liếc nhìn ông ta mà thẳng thừng bước ra ngoài, chẳng nói một lời.

Kiều Chính Đình muốn ngăn anh ta, khuyên nhủ anh ta, nhưng lại hơi sợ…

“Đùng” một tiếng, Thẩm Dục Lâu đóng sầm cửa bước ra.

Kiều Chính Đình lúc này mới đi đến trước mặt Kiều Mộc Ân, ông ta lấy khăn giấy lau khuôn mặt đẫm nước mắt của con gái rồi nhẹ nhàng nói: “Con đã là người sắp kết hôn rồi, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà tùy tiện nổi nóng, người nhà sẽ chiều con, nhưng người khác thì không .”

Kiều Mộc Ân vừa khóc vừa nghẹn ngào: “Anh ấy đã thay đổi! Trước đây anh ấy không như vậy!”

Kiều Chính Đình thở dài, nói với giọng điệu sâu sắc: “Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, Thẩm Dục Lâu từ một đứa con ngoài giá thú vô danh, leo lên vị trí ngày hôm nay, phía sau còn có Đàm Ngự Sơn làm chỗ dựa, thời thế đã khác, sao có thể như trước đây, đuổi theo con, nâng niu con được. Mộc Ân, con cũng nên hiểu chuyện rồi, bây giờ nhà họ Thẩm đang áp đảo nhà họ Kiều chúng ta, có thể kết thông gia với họ, đối với chúng ta đã là chỗ tốt ngàn lần. Nghe lời, đừng nổi nóng nữa.”

“Nhưng… nhưng… đều là tại con nhỏ Khương Bảo Lê đó, cô ta vừa quay về là Thẩm Dục Lâu đã đối xử không tốt với con!”

“Dù trong lòng Thẩm Dục Lâu nghĩ gì, người sắp kết hôn với nó bây giờ là con. Sau hôm nay, con sẽ là người chiến thắng, con quản những kẻ bên ngoài làm gì, chỉ cần ngồi vững vị trí bà chủ nhà họ Thẩm là được.”

Kiều Chính Đình là người từng trải, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Bây giờ là một Khương Bảo Lê, sau này sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư. Điều con cần làm, là khiến Thẩm Dục Lâu đối xử tốt với con, đối xử tốt với nhà họ Kiều … hiểu chưa?”

Kiều Mộc Ân ngừng khóc, mím môi: “Anh ấy đuổi hết phù dâu của con đi rồi!”

“Thôi, đoàn phù dâu của con nhiều người, thiếu một người cũng không sao.”

Kiều Mộc Ân không cam tâm dậm chân: “Lục Lệ Tư là bạn thân nhất của con!”

“Bạn thân hay bạn không bạn , từ hôm nay trở đi, thế giới của con chỉ có Thẩm Dục Lâu mà thôi.”

Câu nói cuối cùng của ông ta rất nặng nề.

Kiều Mộc Ân ngừng khóc, đôi môi đỏ son cắn chặt.

Bên ngoài cửa sổ là tiếng sóng vỗ vào mạn tàu…

Rất chói tai.

……

Lục Lệ Tư không ngờ rằng, vừa lên thuyền nhỏ, chưa đi xa du thuyền bao lâu, đã có mấy người đàn ông từ khoang thuyền bước ra.

Nhìn thấy vẻ không thiện chí của họ, Lục Lệ Tư lùi lại liên tục: “Các người… các người muốn làm gì?”

Mấy người đàn ông không nói nhiều, túm lấy Lục Lệ Tư kéo ra bên mạn thuyền, túm tóc cô ta, dùng lực ấn mặt cô vào nước biển.

Tiếng kêu thảm thiết bị biển cả nuốt chửng.

Ùng ục…

Nước biển mặn chát lập tức tràn vào mũi cô ta, mặn vô cùng, mắt bị k.ích th.ích đến đau đớn, gần như không mở ra được.

Cô ta vùng vẫy điên cuồng, móng tay dài cào lên cánh tay đàn ông để lại vết máu, nhưng chỉ nhận được sự đè nén mạnh hơn.

Ấn xuống đủ nửa phút, họ mới kéo cô ta lên.

Cô ta như cá sắp chết, há miệng thở hổn hển, lồng ng.ực phập phồng như bị thủng, mắt đau nhức vô cùng, nước mắt không kiểm soát được mà tuôn rơi.

“Xin… xin các người…”

Chưa kịp để lồng ng.ực cô ta đầy không khí, bọn họ đã ấn cô ta xuống biển lần nữa.

Lặp lại như vậy mấy lần, cho đến khi cô ta không còn sức phản kháng, như búp bê vải rách, đau đớn nằm trên boong tàu.

Vết thương trên mặt dính nước biển, đau nhức đến tận xương.

Xa xa trên tầng cao nhất của du thuyền, Đàm Ngự Sơn dựa vào lan can, khói xì gà theo gió biển tan đi.

Ánh mắt ông ta lạnh như băng.

“Ông Đàm,” A Huy thấp giọng xin chỉ thị, “Có cần lái ra biển sâu không?”

Đàm Ngự Sơn gạt tàn thuốc, nhẹ nhàng nói: “Dạy một bài học là được, đưa về Hồng Kông.”

Giọng điệu dịu dàng và bình tĩnh xiết bao, “Đừng gây rắc rối cho Berry của tôi.”

……

Bữa tiệc hoành tráng trên tàu kéo dài đến tận hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu xuống mặt biển phẳng lặng.

Lấp lánh như vàng vụn.

Bầu trời và biển cả hòa quyện thành dải màu xanh vàng.

Lễ cưới chính thức bắt đầu.

Với tư cách là người thân, Khương Bảo Lê, Thẩm Gia Thanh và Thẩm Chân Chân ngồi ở bàn ngoài trời gần sân khấu lễ cưới nhất.

Khương Bảo Lê lơ đãng lắc ly sâm panh, ánh mắt dạo quanh đám đông.

Cho đến khi cô nhìn thấy Tư Độ ở bàn VIP tầng ba.

Tư Độ ngồi ở vị trí có tầm nhìn đẹp nhất, cùng bàn với Tư Mạc Trì mang vẻ mặt nghiêm túc, còn Tư An Nhàn thì chẳng biết đã chạy đi đâu chơi rồi.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn của Tư Độ chợt rung lên một tiếng, anh nhận được tin nhắn cô gửi cho anh.

“Chỗ anh tầm nhìn đẹp quá.”

“Đến ngồi cùng anh đi.”

“Không đâu, chú anh cũng ở đó mà.”

“Sao, em sợ Tư Mạc Trì sao?”

“Hơi sợ.”

Khóe miệng Tư Độ nhếch lên, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình: “Tư Mạc Trì còn sợ anh, sao em không sợ anh?”

Khương Bảo Lê nhìn tin nhắn rồi cười khẽ, từ từ trả lời:

“Bởi vì chỉ cần anh lớn tiếng với em thì trong đầu em sẽ hiện lên hình ảnh anh cởi trần quỳ trước mặt em, dâng thắt lưng cho em… không sợ chút nào cả.”

“…”

Tư Độ đột nhiên đóng điện thoại lại, yết hầu của anh khẽ trượt xuống, nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm nhìn về phía sân khấu chính.

Tai anh… hơi nóng.

Tư Mạc Trì để ý đến biểu hiện bồn chồn của Tư Độ nên lên tiếng: “Tư Độ, có phải sắp đến đám cưới của cháu rồi không?”

“Không vội.”

“Sao, còn có ý định khác à?” Ông ấy nghĩ rằng sau ba năm chịu nhiều đau khổ, Tư Độ đã nghĩ thấu mọi chuyện, nhất định sẽ cưới cô gái đó.

“Không phải.” Tư Độ trầm ngâm một lát, nhưng cũng không giải thích thêm.

“Chẳng lẽ các cháu không định kết hôn?” Tư Mạc Trì lại rất quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của cháu trai, “Là vấn đề phân chia tài sản, hay vấn đề khác?”

Tư Độ đột nhiên cười lạnh: “Cháu có vấn đề gì, chú không biết sao?”

“…”

Sắc mặt Tư Mạc Trì lập tức tái xanh, ông ấy căng thẳng nhìn anh, “Cô bé ấy không biết chuyện đó chứ?”

Tư Độ không trả lời.

“Tư Độ, tuyệt đối không được để bất kỳ ai biết.” Tư Mạc Trì hạ giọng, “Chuyện đó quá lớn, nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của cháu, danh tiếng của nhà họ Tư, còn cả sự nghiệp của cháu nữa… tất cả đều có thể bị ảnh hưởng, kể cả là vợ tương lai của cháu, cũng không được…”

“Vợ tương lai.” Trong mắt Tư Độ hiện lên vẻ chế giễu, “Chú, chú nghĩ người như cháu có tư cách để có một người vợ sao?”

Càng yêu thương ai, anh càng không nỡ làm bẩn người đó.

Hơn nữa anh cũng sẽ không có con cái.

Tuyệt đối không.

Tư Mạc Trì nuốt nước bọt, nhìn cặp đôi đáng ngưỡng mộ trên sân khấu lễ cưới rồi thở dài: “Cứ hẹn hò đi, ít nhất… cũng có người bên cạnh cháu. Tuy nhiên, kết hôn là điều cần thiết mà.”

……

Dàn nhạc giao hưởng chơi bản nhạc cưới rất lãng mạn, Kiều Mộc Ân bước từng bước trên con đường kính, tiến về phía Thẩm Dục Lâu.

Con đường kính được trang trí đầy hoa hồng trắng.

Cô ta khoác tay cha, sáu cô phù dâu nâng đuôi váy cưới lấp lánh đầy ngọc trai và kim cương, cả đoàn cùng hướng về phía chú rể thanh lịch tuấn tú đang đứng xa xa.

Bên tai là tiếng vỗ tay không ngớt, cùng những tiếng trầm trồ khen ngợi váy cưới, tiếng lách cách của máy ảnh…

Hòa quyện thành bản giao hưởng hạnh phúc của Kiều Mộc Ân.

Nhưng, Thẩm Dục Lâu đứng ở cuối sân khấu, ánh mắt lại vượt qua cô dâu lộng lẫy ấy, nhìn về phía… Khương Bảo Lê.

Cô ngồi yên lặng ở bàn người thân, chiếc váy trắng bị bẩn ban nãy đã được thay bằng chiếc váy dài màu xanh khói.

Trên tóc cài một chiếc kẹp tóc ngọc trai, ngoài ra không còn trang sức nào khác.

So với vẻ lộng lẫy của Kiều Mộc Ân, cô giản dị đến mức không phù hợp.

Khương Bảo Lê đang nhìn cô dâu, điềm tĩnh, bình yên…

Không biết cô đang nghĩ gì.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Thẩm Dục Lâu vẫn không kiểm soát được mà nghĩ về quá khứ của họ.

Nghĩ về cô gái từng yêu và theo đuổi anh ta điên cuồng.

Khi anh ta thức khuya ôn thi, cô sẽ ở bên cạnh hoặc làm đồ ăn khuya cho anh ta, anh ta không ngủ thì cô cũng không ngủ…

Năm mười bốn tuổi, Thẩm Dục Lâu bị thủy đậu, người giúp việc không ai đoái hoài gì đến anh ta, chỉ có Khương Bảo Lê không sợ lây, tất bật chăm sóc anh ta, cô nấu thuốc rồi dỗ dành anh ta uống hết chỗ thuốc đắng ngắt ấy.

Năm tốt nghiệp cấp ba là kỳ diệu nhất.

Khi ấy cô mới học lớp mười, nhưng trong lễ tốt nghiệp của anh ta, cô nhân cơ hội tặng hoa mà kiễng chân hôn anh một cái, cô còn thì thầm bên tai anh ta: “Anh Dục Lâu, đợi em lớn lên, em sẽ làm bạn gái của anh!”

Tối hôm đó Thẩm Dục Lâu đã nhốt cô vào phòng, cô gái nhỏ vừa khóc vừa gào trong phòng … nhưng ngày hôm sau, cô vẫn đuổi theo anh ta, mỉm cười gọi tên anh ta như chẳng có chuyện gì cả.

Giữa họ có rất nhiều kỷ niệm.

Lúc này tất cả như sóng biển tràn vào lòng anh ta, vỗ từng đợt sóng thật mạnh…

Anh ta cảm thấy mình vốn là một người cực kỳ thực tế và lý trí, phân biệt rõ ràng tình yêu và hôn nhân không nhất thiết phải cùng tồn tại.

Trong giới của họ, những cuộc hôn nhân không có tình yêu nhiều vô số, không có gì đáng nói.

Nhưng… nhưng anh ta vẫn không thể thuyết phục được bản thân.

Dù có cố gắng tính toán cho bản thân đến đâu…

Nhưng trong xương tủy, anh ta vẫn mang một chút chủ nghĩa lý tưởng không hợp thời.

Người sẽ trở thành vợ của anh ta, người sẽ chung chăn gối với anh ta mấy chục năm nữa, người sẽ nắm tay bước vào nấm mồ cùng anh ta, sao có thể… không phải là người anh ta yêu thương nhất đời được?

Nếu hai người nhìn nhau chỉ thấy chán ghét, nếu cả đời còn lại chỉ là những ngày tháng đau khổ và cãi vã không ngừng… thì đó sẽ là câu chuyện bi thảm biết bao nhiêu.

Nếu không thể chia sẻ với cô, thì tất cả những gì anh ta đang làm, những thứ anh ta đang tính toán, những của cải địa vị mà anh ta đạt được…

Còn có ý nghĩa gì nữa?

Mỗi bước Kiều Mộc Ân tiến về phía anh ta, Thẩm Dục Lâu lại càng thêm sợ hãi, anh ta muốn bỏ chạy…

Ngay lúc đó, một cơn gió biển thổi mạnh tới.

Vô số quả bóng bay treo xung quanh thoát khỏi sự ràng buộc, cuốn theo làn gió, bay tứ tán lên trời.

Chiếc khăn che mặt của Kiều Mộc Ân bị gió thổi xuống biển.

Thẩm Dục Lâu nhìn chiếc khăn che mặt ấy nổi lênh đênh trên mặt biển, đột nhiên anh ta hiểu ra điều gì đó.

Anh ta tuyệt vọng hướng về phía linh hồn của mẹ mình trên trời, cầu xin bà một câu trả lời.

Và bà ấy… đã trả lời anh ta.

Anh ta giật phăng chiếc thẻ tên cài ngực của chú rể rồi ném mạnh xuống đất, sau đó không chút do dự mà đẩy Kiều Mộc Ân ra xa.

Ánh mắt Thẩm Dục Lâu khóa chặt vào Khương Bảo Lê, anh ta bước về phía cô.

Khương Bảo Lê hoàn toàn không ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, trong khi đó Tư Độ đã nhanh chóng nhận ra nguy cơ sắp tới.

Anh vội bước xuống khán đài tầng ba, xuyên qua đám đông hỗn loạn, chạy đến bên Khương Bảo Lê.

Thẩm Dục Lâu đã đến trước mặt Khương Bảo Lê, anh ta muốn nắm lấy tay cô, muốn dẫn cô bỏ chạy, đến một nơi không ai biết tới họ.

Anh ta muốn bắt đầu lại cùng cô.

May thay, Tư Độ đã nhanh hơn anh ta một bước.

Anh tiến tới, kéo Khương Bảo Lê ra sau mình.

Ánh mắt đầy đe dọa của Tư Độ đối diện với Thẩm Dục Lâu, hai người đối mặt nhau từ xa.

Tư Độ lạnh lùng lẩm bẩm…

“Cút.”

Bình Luận (0)
Comment