Thẩm Dục Lâu và Tư Độ đối mặt nhau từ xa, một người mặc vest đen, một người mặc vest trắng… khí chất của cả hai đều rất áp đảo.
Khương Bảo Lê hoàn toàn trong trạng thái mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn nghĩ… liệu đây có phải là một tiết mục đặc biệt nào đó trong đám cưới hay chăng?
Tiết mục đặc biệt… cũng chẳng liên quan gì đến cô!
Cho đến khi các khách mời đều tụ tập lại, thậm chí cả camera của truyền thông cũng vây quanh.
Mọi người thì thầm bàn tán, bàn luận xôn xao.
Ở phía xa trên bục lễ, Kiều Mộc Ân xách váy cưới dày cộm, vội vã chạy đến, giọng the thé hét lên——
“Thẩm Dục Lâu!”
“Anh đang làm gì vậy? Anh điên rồi sao?”
Thẩm Dục Lâu không hề để ý, đôi mắt đỏ ngầu của anh ta dán chặt vào Khương Bảo Lê đang đứng sau lưng Tư Độ.
Đúng, anh ta đã điên rồi.
Anh ta chẳng nghe thấy những lời bàn tán, ồn ào, nghi ngờ của mọi người xung quanh, cả tiếng hét của Kiều Mộc Ân cũng vậy. Anh ta chỉ nghe tiếng tim đập vang lên trong tai mình mà thôi.
Anh ta chỉ muốn đưa cô đi, trốn khỏi cả thế giới này.
Nhưng… liệu cô có muốn đi cùng anh ta không?
Cô không muốn, vì người đang chắn đường phía trước.
Thẩm Dục Lâu ngẩng cao cằm nhìn người đàn ông trước mặt, dáng người cao lớn như núi, ánh mắt lạnh lùng.
Là anh, là anh đã cướp đi Lê Bảo mà anh ta yêu quý nhất.
Nếu không có Tư Độ thì tốt biết mấy.
Ánh mắt của Thẩm Dục Lâu đột nhiên lạnh đi, sát ý bốc lên ngùn ngụt…
Tư Độ không hề nao núng đón nhận ánh mắt đó, thậm chí anh còn đối mặt trực tiếp với người nọ.
Nếu Thẩm Dục Lâu dám có thêm bất kỳ hành động nào, anh không ngại biến ngày cưới thành thành ngày giỗ của anh ta đâu.
Ngay lúc hai người đang đối đầu không chịu nhượng bộ, một tiếng quát tháo trầm ấm và uy nghiêm đã phá vỡ sự đối đầu căng thẳng giữa họ.
“Thẩm Dục Lâu.”
Đàm Ngự Sơn mặc áo đen cổ đứng cổ điển, từ từ bước tới.
Ông chỉ gọi tên anh ta, không hề có giọng điệu ra lệnh, nhưng lại khiến anh ta không dám tiến thêm bước nào nữa.
Cuối cùng Thẩm Dục Lâu cũng rời ánh mắt khỏi Khương Bảo Lê mà nhìn về phía Đàm Ngự Sơn.
Người đàn ông nhíu chặt lông mày, khí chất áp đảo, ánh mắt tĩnh lặng như nấm mồ.
Ánh mắt ấy khiến Thẩm Dục Lâu nhanh chóng lấy lại được chút lý trí và bình tĩnh còn sót lại…
Không, không phải là bây giờ.
Không chỉ tỷ lệ thắng bằng không, mà còn mang lại rắc rối cho cô.
Thẩm Dục Lâu lảo đảo lùi lại hai bước rồi nhìn về phía Kiều Mộc Ân: “Xin lỗi, Kiều Mộc Ân, tôi không thể kết hôn với cô được. Thà rằng dừng lại kịp thời bây giờ còn hơn sau này phải hận nhau.”
Nói xong, Thẩm Dục Lâu không chút do dự cởi bộ vest trắng của chú rể ra, sau đó quyết liệt bước về phía đuôi tàu, lên một chiếc thuyền nhỏ rồi rời khỏi du thuyền.
Kiều Mộc Ân mất vài giây mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Chú rể của cô ta… đã bỏ trốn!
Cô ta hoang mang nhìn quanh.
Những ánh mắt ngỡ ngàng, hiếu kỳ, chế giễu… tựa như những nhát dao vô hình, găm sâu vào da thịt, giày vò tâm can cô ta.
Cô ta không kịp nghĩ ngợi, vội chạy đến đuôi du thuyền rồi điên cuồng hét lên: “Anh quay lại đây! Thẩm Dục Lâu! Tôi ra lệnh cho anh quay lại!”
Hét mãi, hét mãi, cho đến khi giọng nói khàn đặc, Thẩm Kiều Ân đành ngồi bệt xuống đất, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm cô dâu đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mà người chú rể bỏ trốn đó… cũng không quay đầu nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
Vô tình đến cùng cực.
……
Thẩm Dục Lâu đã bỏ trốn khỏi hôn lễ.
Sự việc này như một quả bom, ngay lập tức làm nổ tung toàn bộ truyền thông Hồng Kông.
Dù là đài tin tức hay các tờ báo giải trí cũng đều đưa tin ồ ạt về sự việc này.
Thậm chí có cả phóng viên săn ảnh theo dõi, chụp được cảnh Thẩm Dục Lâu sau khi bỏ trốn đã đến nghĩa trang công cộng ở phía nam.
Anh ta quỳ trước bia mộ của mẹ suốt đêm.
Không biết là đang tâm sự, hay đang ăn năn nữa.
Thời gian đó, mạng xã hội cũng náo loạn, tin tức đó liên tục đứng đầu bảng xếp hạng hot search Hồng Kông, được mọi người bàn tán sôi nổi.
Dẫu gì hôn nhân môn đăng hộ đối vì lợi ích, không có tình yêu là chuyện quá đỗi bình thường.
Trong mối liên kết vì lợi ích này, có mấy ai thực sự tuân thủ lời thề trong hôn lễ, trung thành với vợ suốt đời cơ chứ?
Hầu như chẳng hề có.
Vì vậy, toàn mạng xã hội đều bàn tán sôi sục về động cơ bỏ trốn của Thẩm Dục Lâu.
Thậm chí có người còn lấy đoạn video đám cưới, phân tích từng khung hình biểu cảm khuôn mặt của Thẩm Dục Lâu. Từng ánh mắt, từng hành động của anh ta đều được đào bới…
Và họ tìm ra một suy đoán có khả năng rất lớn…
Khương Bảo Lê.
Nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng nhất Hồng Kông hiện nay.
Suốt cả bữa tiệc, từ các góc quay khác nhau, ánh mắt của Thẩm Dục Lâu… luôn hướng về phía cô.
Và sau khi Thẩm Dục Lâu bước xuống bục chính, hướng anh ta đi tới cũng là hướng mà Khương Bảo Lê đang ngồi.
Cư dân mạng bắt đầu thả bay trí tưởng tượng, đoán rằng nếu không bị ngăn cản thì có lẽ Thẩm Dục Lâu sẽ dẫn Khương Bảo Lê bỏ trốn khỏi đám cưới!
Trời ơi! Quá kịch tính!
Sau khi lật tẩy được câu chuyện tình ái cẩu huyết của giới nhà giàu, cư dân mạng gần như phát cuồng, họ bàn tán xôn xao trên mạng xã hội, ca ngợi Thẩm Dục Lâu là kẻ si tình số một thiên hạ, vì tình yêu đích thực mà không tiếc từ bỏ cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối không tình yêu kia.
Ban đầu, Khương Bảo Lê không liên quan gì, dù cư dân mạng đoán rằng Thẩm Dục Lâu bỏ trốn vì cô, nhưng rốt cuộc cô cũng không đi cùng anh ta.
Vì vậy, dù là khen ngợi, nghi ngờ hay chửi bới trên mạng… đều chẳng rơi vào đầu Khương Bảo Lê.
Cho đến hai ngày sau, khi dư luận lên đến đỉnh điểm, đột nhiên trên mạng xuất hiện một đoạn video.
Nội dung video rõ ràng chính là cảnh Kiều Mộc Ân và Thẩm Dục Lâu cãi nhau trong cửa hàng váy cưới!
Trong video, Kiều Mộc Ân mặc một chiếc váy cưới trắng, cô ta lấy tấm ảnh chụp chung của Khương Bảo Lê và Thẩm Dục Lâu từ trong túi áo của anh ta ra rồi ném xuống đất, sau đó vừa điên cuồng giẫm lên, vừa tố cáo người nọ:
“Sau khi Khương Bảo Lê trở lại, anh như biến thành một người khác!”
“Ngày nào anh cũng lấy tấm ảnh này ra xem! Anh đặt em ở đâu?”
“Buổi trưa anh còn đi gặp cô ta, đừng nghĩ em không biết!”
……
Video này làm nổ tung toàn bộ mạng xã hội.
Và Kiều Mộc Ân, người luôn tránh né truyền thông, cũng đã mở livestream vào ngay đêm đó.
Trong livestream, cô ta không trang điểm, mắt đỏ hoe, tóc cũng hơi rối.
Cô khóc lóc rất thảm thiết: “Tôi đã tự kiểm điểm, chắc chắn là tôi đã làm sai điều gì đó.”
“Thực ra, nếu chị Bảo Lê nói với tôi trước đám cưới, rằng chị ấy cũng yêu anh Dục Lâu thì tôi nghĩ tôi sẽ thành toàn cho họ.”
“Nhưng… tôi cũng đã rất mong đợi đám cưới của mình, mong đợi trở thành cô dâu xinh đẹp nhất…”
Có mấy lần cô ta nghẹn ngào không nói nên lời, “Mọi người đừng trách anh Dục Lâu, tôi tin rằng anh ấy chỉ nhất thời mê muội, cũng đừng trách chị Bảo Lê, vì đâu ai kiểm soát được tình cảm , chị ấy cũng như tôi, yêu anh Dục Lâu sâu đậm quá nên mới khiến anh ấy trở thành kẻ đào hôn trong đám cưới…”
“Mọi người đừng lên mạng chửi bới chị ấy nữa, chị ấy chỉ không kiềm chế được mà thôi.”
Nói xong những lời này, Kiều Mộc Ân ngất xỉu trước ống kính.
Livestream bị gián đoạn.
Sau buổi livestream này, có thể tưởng tượng được những lời chửi bới, nguyền rủa tràn ngập mạng xã hội đều đổ dồn về phía Khương Bảo Lê.
Thời điểm Kiều Mộc Ân chọn livestream cũng rất khéo léo, đúng vào buổi biểu diễn âm nhạc cá nhân rất quan trọng của Khương Bảo Lê.
Trong buổi biểu diễn, có người xem livestream nên công khai gây rối, chửi bới, gọi Khương Bảo Lê là “kẻ thứ ba thối tha” cướp chồng người khác.
Khương Bảo Lê có kinh nghiệm biểu diễn chuyên nghiệp và nghiêm túc nên bỏ qua những lời chửi bới này, hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc.
Cho đến khi dưới sân khấu ngày càng hỗn loạn, thậm chí có vài người trực tiếp lên sân khấu, muốn đối chất với cô.
Nhân viên vội vàng lên sân khấu duy trì trật tự, buổi biểu diễn buộc phải gián đoạn.
Khi Khương Bảo Lê thay quần áo rồi tẩy trang bước ra khỏi phòng hòa nhạc, bên ngoài đã bị vây kín bởi vô số cư dân mạng “thương xót Kiều Mộc Ân” và phóng viên truyền thông tự phát.
Camera và micro của phóng viên gần như chĩa thẳng vào mặt Khương Bảo Lê, họ hỏi cô về mối quan hệ không đứng đắn với Thẩm Dục Lâu đã kéo dài bao lâu, có muốn xin lỗi Kiều Mộc Ân hay không…
Tâm trạng của Khương Bảo Lê đang rất tệ vì buổi biểu diễn bị gián đoạn.
Mỗi buổi biểu diễn, cô đều dành rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị, trưởng đoàn vừa mới nói chuyện với cô, ông ấy thông báo rằng nếu dư luận tiếp tục bùng nổ thì có lẽ các buổi hòa nhạc lưu diễn tiếp theo của cô sẽ bị hủy bỏ.
Khương Bảo Lê đang bực bội, bước ra ngoài lại bị những phóng viên giải trí như ruồi bu gây khó dễ.
Cô khó lòng kiềm được cơn tức, bèn quay mặt vào camera cất to tiếng.
“Ai bỏ trốn thì các người đi tìm người đó!”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Tôi không biết gì cả!”
Lời vừa dứt, đã có người hắt một chậu nước vào Khương Bảo Lê.
Nước nhỏ giọt từ mái tóc xuống khuôn mặt của cô.
Khương Bảo Lê mở to mắt, quét mắt nhìn đám đông với vẻ mặt sững sờ.
Đám đông phẫn nộ.
“Kiều Mộc Ân đáng thương như vậy, cô còn nói không biết!”
“Thái độ này là thái độ xin lỗi sao?”
“Thật quá đáng!”
“Tôi xin lỗi cái con…” Khương Bảo Lê đâu phải dạng vừa, cô liền túm lấy camera của phóng viên gần nhất, định ném vào kẻ vừa hắt nước lên người mình!
Ngay lúc đó, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen bước tới đuổi đám phóng viên đi.
Họ tách ra một đường phân cách, dưới ánh đèn flash lóe lên, Tư Độ lạnh mặt bước tới.
Anh không nói nhiều, chỉ cởi áo vest khoác lên người Khương Bảo Lê, muốn đưa cô rời đi.
Khương Bảo Lê vẫn còn tức lắm, cô muốn phân trần rõ ràng trước ống kính.
Cô không phải là loại hoa trắng yếu đuối chỉ biết khóc lóc sau lưng đàn ông, cô không chịu được sự oan ức này, nhất định phải giải thích rõ ràng ngay tại chỗ!
Tư Độ nhiều lần kéo cô không được, đành trực tiếp vác cô lên rồi bước nhanh ra khỏi vòng vây hỗn loạn, sau đó ném cô vào chiếc xe Maybach.
Vẫn có phóng viên muốn chĩa ống kính lên quay, Tư Độ quay đầu lại, ánh mắt sắc lẹm quét qua khiến tất cả mọi người dừng lại…
Đại gia đỉnh cao Hồng Kông đấy, ai mà dám trêu chọc.
……
Có lẽ đã có phóng viên ngày đêm rình rập tại căn hộ ở đường Di Âm, Tư Độ đành đưa Khương Bảo Lê về biệt thự Sơn Nguyệt Lư, ở đây, cô sẽ không bị bất kỳ sự quấy rầy nào từ bên ngoài.
Trên xe, Tư Độ bảo lão Hoàng bật điều hòa ấm lên, sau đó dùng khăn giấy lau khô nước trên mặt cô.
Khương Bảo Lê cứng đầu quay mặt đi, tâm trạng tuột xuống tận đáy, một mình lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
“Chắc không phải là đang giận anh đâu nhỉ?” Anh dỗ dành cô, “Trách anh đến muộn à?”
Khương Bảo Lê không có tâm trạng đùa giỡn, lặng lẽ không nói gì.
“Cũng đúng, là một người bạn trai hoàn hảo, đáng ra vào ngày Thẩm Dục Lâu đào hôn, anh nên đưa đưa em về, nhốt lại, cắt mạng, cắt liên lạc, không để ai tìm được em mới đúng.”
Khương Bảo Lê liếc nhìn anh.
Người đàn ông như chú cún con, nhìn cô đầy thương xót…
“Ai bảo anh làm bạn trai hoàn hảo.” Khương Bảo Lê đã bớt giận, “Em đang giận chính mình.”
Nếu biết trước có chuyện này xảy ra, đừng nói là tham dự đám cưới của Thẩm Dục Lâu, ngay cả gặp mặt bình thường cũng đừng mơ!.
Đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào người cô mà.
Nỗ lực bao lâu nay, cuối cùng sự nghiệp cũng có chút khởi sắc, chẳng biết có bị ảnh hưởng không nữa.
Khương Bảo Lê thật sự rất phiền.
“Em sẽ không gặp Thẩm Dục Lâu nữa.” Cô khẳng định, “Cả đời này cũng không gặp lại!”
Nghe thấy lời này, Tư Độ mím môi, cố kìm nén nụ cười vui mừng. Anh nghiêm túc nói với cô:
“Không thể ủng hộ hơn.”
……
Tối đó, Tư Độ cẩn thận hỏi han Khương Bảo Lê nhiều lần, đảm bảo tâm lý cô không bị ảnh hưởng, không bị dằn vặt, cũng không lên mạng đọc bình luận… anh mới yên tâm không tịch thu điện thoại, để cô nghỉ ngơi một mình.
Video Kiều Mộc Ân giả vờ đáng thương dẫn dắt dư luận, ngay lập tức bị hacker mà anh tìm đến xóa sạch toàn bộ cõi mạng.
Bất kỳ tờ báo lớn nào ở Hồng Kông cũng bị anh mua chuộc để đưa trọng tâm dư luận về phía Thẩm Dục Lâu.
Nhưng dù có phong tỏa thế nào thì trên mạng vẫn sẽ có những âm thanh không hòa hợp, những lời chửi bới không lý trí.
Khương Bảo Lê đảm bảo với anh rằng mình sẽ không bị những thứ đó ảnh hưởng đến tâm trạng, ai muốn tự dằn vặt thì cứ dằn vặt, cô không dằn vặt đâu!
Tư Độ cũng tin cô không phải loại người đó, nên không tịch thu điện thoại của cô.
Nhưng không ngờ, đến nửa đêm, cô gái mặc váy ngủ tay bồng bồng, vẫn khóc lóc bò lên giường anh, chui vào lòng anh, kéo cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy mình.
Làm xong những việc này, cô úp mặt vào ngực anh, khẽ nức nở.
“Em không làm gì cả.”
“Họ… chửi bới thậm tệ quá.”
Tư Độ mở mắt, siết chặt vòng tay.
……
Cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, Tư Độ bước xuống lầu với hai quầng thâm dưới mắt, cả người u ám âm trầm đến đáng sợ.
Quản gia Triệu vừa nhìn thấy anh, chưa kịp chào hỏi thì anh đã dặn dò không cho ai lên lầu quấy rầy.
Tư Độ không ăn sáng mà đi thẳng đến công ty.
Trưa hôm đó, Khương Bảo Lê vừa mơ màng tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn ngắn từ Aris: “Nhanh lên, xem livestream!”
Khương Bảo Lê ngáp một cái, bấm vào đường link mà Aris gửi.
Buổi họp báo của tập đoàn nhà họ Tư.
Trong buổi họp báo, Tư Độ mặc vest chỉnh tề, công bố chính thức với toàn bộ Hồng Kông về tin tức hẹn hò với Khương Bảo Lê.
Vì công bố quá đột ngột, và đúng vào thời điểm Thẩm Dục Lâu bỏ trốn, cũng có phóng viên nghi ngờ, hỏi anh rằng:
“Tổng Giám đốc Tư, liệu có phải vì muốn giải quyết khủng hoảng dư luận của cô Khương Bảo Lê nên anh mới tổ chức buổi họp báo và công bố tin hẹn hò không?”
“Đây có phải là một kiểu xử lý khủng hoảng hay không? Bởi vì trước đây, cách làm việc của anh luôn rất kín đáo.”
Tư Độ nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi và cô ấy quen nhau đến nay đã gần bốn năm, tình cảm luôn rất tốt. Thẩm Dục Lâu là cái thá gì, nước bẩn của anh ta không xứng để vấy bẩn lên người bạn gái tôi.”
Lời nói này… đúng là chẳng nể nang gì cả.
Nhưng nếu anh nói thật thì hành động đơn phương hủy hôn, bỏ trốn của Thẩm Dục Lâu, còn suýt liên lụy đến người vô tội, cũng không cần nể mặt làm gì.
Không đánh anh ta một trận đã là khách khí lắm rồi.
Ánh mắt đen láy kiên định của Tư Độ chĩa thẳng vào camera, anh dứt khoát tuyên bố:
“Bạn trai chính thức duy nhất của Khương Bảo Lê, là tôi.”
“Chỉ có tôi thôi.”