Sau nửa tháng Thẩm Dục Lâu đến Shan, căn nhà của Lâm Tục Diên bị chủ nhà lấy lại.
Ông ta chạy khắp mấy công ty môi giới mà chẳng hiểu sao… không có chủ nhà nào chịu cho ông ta thuê nữa.
Hiện tại, ngày nào Lâm Tục Diên cũng ngủ trong xe taxi, hoặc là ngủ dưới gầm cầu. Lang thang như một kẻ đầu đường xó chợ.
Mùa mưa ở Shan dường như không có hồi kết.
Ông ta đỗ xe taxi trong đường hầm rồi mở cửa sổ xe, trong không khí tràn ngập mùi trái cây thối rữa sau cơn mưa rào.
Ông ta nắm chặt một tấm ảnh, chẳng biết tấm ảnh đó đã được vuốt ve bao nhiêu lần mà màu sắc đã phai đi nhiều, ngay cả các mép ảnh cũng đã sờn cũ.
Người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt biết nói, đẹp hơn cả mấy ngôi sao nổi tiếng, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười thật ngọt ngào.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Tục Diên vô thức nhét tấm ảnh vào túi rồi bật người ngồi dậy, trán đập vào nóc xe.
Ông ta không kịp quan tâm đến cơn đau mà chỉ cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Dục Lâu mặc bộ vest lịch sự, cầm một chiếc ô đen đứng ngoài xe và mỉm cười nhìn ông ta.
Đúng là âm hồn bất tán mà.
“Cậu lại đến làm gì?” Lâm Tục Diên hạ cửa sổ xe xuống.
Vì thiếu ngủ lâu ngày nên mắt ông ta đầy tơ máu.
Thẩm Dục Lâu không trả lời ngay mà lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
Ngón tay thon dài kẹp tấm thẻ, đưa tới trước cửa sổ xe…
“Trong này sẽ có tiền chuyển vào liên tục, chỉ cần ông về nước với tôi, nói ra sự thật chuyện năm đó trên truyền thông, tôi sẽ đảm bảo ông sẽ không phải lo chuyện cơm áo cả nửa đời sau.”
Thái độ của Lâm Tục Diên vẫn lạnh lùng như trước: “Không cần, cậu đi đi!”
Nói xong, ông ta mạnh tay đóng cửa sổ xe lại, suýt thì kẹp phải tay của Thẩm Dục Lâu.
Thẩm Dục Lâu lùi lại nửa bước, tiếp tục nói qua cửa sổ xe: “Tiến sĩ Lâm, ông xem ông bây giờ đi.”
Anh ta dang hai tay ra, phơi bày tình cảnh thảm hại của Lâm Tục Diên, “Rõ ràng ông là một tiến sĩ sinh học có tiền đồ vô lượng, là ngôi sao sáng rực rỡ trong giới, vậy mà lại bị người ta hãm hại đến mức chỉ có thể đến chốn Shan này ẩn danh lái taxi, cả đời không thể về nước, ông không muốn báo thù sao?”
Lâm Tục Diên xuống xe rồi đóng sầm cửa xe lại, sau đó, ông ta nhổ một bãi nước bọt: “Cậu cút đi cho tôi!”
Ông ta thấp hơn Thẩm Dục Lâu nửa cái đầu, gầy đến mức gò má nhô cao, mắt đầy lửa giận.
“Năm đó, để che giấu hành vi xấu xa của mình mà Tư Mạc Thành bắt ông ở rể tại nhà họ Tư, bao nhiêu năm nay, ông giống như một con rối, mất việc, mất cuộc sống của mình, thậm chí còn phải nhìn vợ mình sinh ra cái thứ ghê tởm kia.”
Lời nói của anh ta bén nhọn như dao găm, “Năm đó, ông dẫn vợ bỏ trốn nhưng bị Tư Mạc Thành bắt về, thậm chí ông ta còn muốn lấy mạng ông, ông thật sự không hận người đó sao?”
“Đấy là lựa chọn của tôi!” Những ký ức đau thương đã lâu không được nhớ đến bỗng dưng bị đánh thức, Lâm Tục Diên gào lên điên cuồng, “Là lựa chọn của tôi! Không liên quan đến cậu! Cậu không đi phải không? Được, vậy tôi đi!”
Ông ta quay người bỏ đi, bước chân lảo đảo như thể say rượu.
Thẩm Dục Lâu nhìn bóng lưng gầy gò của Lâm Tục Diên: “Ông thật sự… không muốn về nước à? Không muốn gặp lại vợ mình một lần sao?”
Câu nói này vừa thốt ra, bước chân của Lâm Tục Diên khựng lại vài giây, nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không quay đầu lại mà bỏ đi.
Tuy chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng lại bị Thẩm Dục Lâu nhạy bén bắt được khoảnh khắc đó.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số: “Đi điều tra tung tích của mẹ Tư Độ, Tư Uyển.”
…
Sau lần phóng túng đó, Tư Độ như mất kiểm soát, lúc nào cũng… nghĩ đến chuyện ấy.
Cơ thể khao khát mãnh liệt lần đầu tiên chiến thắng lý trí và linh hồn, trở thành nô lệ của d.ục v.ọng, hoàn toàn khuất phục trước cô.
Nhưng mỗi lần mưa dứt, Khương Bảo Lê đều có thể cảm nhận sự chán ghét bản thân của Tư Độ rất rõ ràng , anh rất ghét cơ thể mình, ghét đến từng từng tấc da, từng tế bào…
Vì vậy, hầu như anh không bao giờ để Khương Bảo Lê “hiến dâng” gì cả, chẳng hạn như, anh không bao giờ cho phép những chuyện giống như lúc ở trên du thuyền xảy ra một lần nữa.
Phần lớn thời gian, anh đều thích đóng vai chú chó con khuất phục trước cô, đeo chuông nhỏ, nằm dưới chân cô, để cô dùng đầu ngón chân trắng nõn sạch sẽ, giẫm lên người anh…
Chỉ có những sự hiến dâng này mới có thể bù đắp sự tự chán ghét trong lòng anh, tìm thấy niềm vui “cao cấp” hơn trong chuyện này.
Sau khi truyền thông công bố, chuyện tình cảm của Tư Độ và Khương Bảo Lê được công khai.
Những lần hẹn hò cũng không phải né tránh người khác nữa, cả hai quang minh chính đại cùng nhau đi mua sắm, xem phim, ăn cơm…
Trong ống kính của paparazzi, có thể thấy họ nắm tay nhau đi mua sắm trong cửa hàng cao cấp; sau khi phim kết thúc, Tư Độ ân cần dịu dàng buộc tóc cho cô; trong nhà hàng hải sản, anh sẽ bóc một đĩa tôm đầy rồi đẩy đến trước mặt cô…
Dù trước mặt công chúng hay trước mặt nhân viên công ty, Tư Độ luôn duy trì hình tượng một chàng trai lạnh lùng và ngầu lòi.
Vậy mà khi đứng trước mặt Khương Bảo Lê, dù không uống rượu thì nhân cách chó con… cũng ngày càng thấm nhuần vào mọi khía cạnh trong cách anh đối xử với cô.
Khi Khương Bảo Lê đến công ty tìm anh, có nhân viên tận mắt nhìn thấy Tổng Giám đốc lạnh lẽo như núi băng của họ quỳ một chân trước mặt cô, nắm tay cô và nhẹ nhàng dỗ dành gì đó…
Đám nhân viên bất chấp nguy cơ “bị chém đầu”, tò mò hé cửa nghe trộm một chút.
“Bình thường em làm gì cũng báo cáo với anh, vậy mà anh chưa bao giờ nói cho em biết anh đang làm gì.”
Khương Bảo Lê véo cằm anh rồi lắc nhẹ: “Trời ơi, bạn trai nhà ai mà dính người thế này? Cơ mà mấy số liệu thí nghiệm anh kể cho em nghe, em chẳng hiểu gì đây này.”
“Anh có thể giải thích cho em.” Chóp mũi của anh gần như chạm vào đầu gối cô.
“Không hứng thú lắm, cảm ơn.”
Tư Độ ra vẻ tủi thân: “Sao em không tìm anh nhiều hơn?”
“Làm trưởng đoàn bận lắm đấy, em phải tập mấy tiếng đồng hồ nên không xem điện thoại đâu.”
“Thời gian chúng ta bên nhau rất ít, em phải liên lạc với anh nhiều hơn.”
“Em cũng sợ làm phiền công việc của anh.”
“Không đâu…”
Anh hôn lên mu bàn tay của cô một cách thành kính, “Lúc nào, ở đâu, anh cũng nhớ đến em.”
“Được rồi, vậy em gọi điện cho anh nhiều hơn, được chưa?”
“Vậy hai ngày này phải làm sao?”
“Anh nói xem phải làm sao?”
“Phải bồi thường.” Anh chợt bế cô lên bàn làm việc, giấy tờ và đống bút rơi loảng xoảng xuống đất, “Hôn nửa tiếng, anh mới tha cho em.”
“Không phải… này…”
Đám nhân viên rón rén bước ra ngoài, mắt trợn to, không thể tin nổi.
Mới sáng nay Tư Độ còn nổi trận lôi đình trong phòng họp, mắng cả nhóm dự án té tát, vậy mà giây tiếp theo đã biến thành bộ dạng cún con, thật sự quá sức tưởng tượng.
Nhóm nhân viên xôn xao bàn tán:
“Trời ơi, kiểu yêu đương của sếp Tư là thế này à?”
“Kinh khủng quá, có phải bị ai nhập rồi không?”
“Không đâu, sáng nay, lúc đến công ty, sếp còn huýt sáo khi vào thang máy nữa.”
“Thì ra mấy truyện tổng tài trên Tấn Giang viết đều là sự thật.”
…
Buổi trà chiều tụ tập bạn bè, Hàn Lạc xem mấy tấm ảnh paparazzi chụp cảnh hẹn hò của Tư Độ và Khương Bảo Lê mà cười đến run cả người:
“Tôi chịu cậu luôn, thật đấy, cậu làm cách nào mà tấm nào bị chụp lén cũng quỳ li.ếm thế hả?”
“Tôi chưa thấy thằng đàn ông nào có đầu gối “yếu” như cậu đâu, mất mặt cánh đàn ông quá!”
“Không chịu nổi nữa, hình tượng của cậu sụp đổ rồi, nói thật đó, sụp đổ hoàn toàn rồi!”
Tư Độ lại chẳng thèm để tâm, anh vừa ngồi trên nệm tròn, vừa thong dong pha trà, ngón tay thon dài mân mê chén trà bằng sứ.
Hàn Lạc cứ nhìn anh chằm chằm.
Thằng cha này đúng là hai mặt, chuyển đổi mặt nạ không chớp mắt luôn.
Lúc nào anh cũng như tảng băng với người ngoài, thậm chí là với bạn bè, chỉ trước mặt bạn gái mới nhiệt tình như lửa thôi.
“Nói thật, cậu thế này… không sợ bạn gái cậu chạy mất à?”
“Không đâu, giờ cô ấy cảm thấy hạnh phúc viên mãn lắm.”
Tư Độ nhận ra, Khương Bảo Lê rất thích kiểu ngoan ngoãn như cún con.
Nên anh cố gắng đối xử tốt với cô, tốt hơn, tốt hơn nữa.
Anh rất sợ… mình lại không được chọn một lần nữa.
Tư Độ đặt chén trà xuống rồi nhìn Hàn Lạc: “Hỏi cậu câu này.”
“Gì?”
“Nếu ba của bạn gái cậu ghét cậu, cản trở việc yêu đương của cậu và con gái ông ta, thì cậu sẽ làm gì?”
Hàn Lạc nghiêm túc trả lời: “Giết quách ông ấy đi.”
“…”
Tư Độ lười nói chuyện với anh ta nữa.
Hàn Lạc cười nói: “Tôi đùa thôi mà, cậu cũng đùa đấy thôi, chứ ba vợ cậu… ai mà biết ở xó xỉnh nào, hỏi làm gì?”
“Hỏi vu vơ thôi, nếu có ngày ba của cô ấy tìm đến thì cũng có thể xảy ra chuyện này mà.”
“Cậu thật sự thích cô ấy nhỉ, cái rủi ro nhỏ nhoi thế mà cũng phải tính đến.” Hàn Lạc tặc lưỡi cảm thán, “Nhưng cũng phải thôi, kiểu người như cậu đúng là không được lòng phụ huynh lắm. Nói thật, muốn được lòng phụ huynh thì phải như Thẩm Dục Lâu ấy… hay cười và hay nói ngọt, lời hay ý đẹp cả đống, đúng kiểu giả tạo giả tốt, nhưng dù là giả vờ thì mấy bậc phụ huynh cũng không cưỡng lại được. Cậu xem ba nuôi của anh ta đi, Thẩm Ngự Sơn ấy, dù gây ra vụ bê bối bỏ trốn lớn đến thế, mà quyền quản lý công ty và cổ phần cũng có mất phần đâu.”
Tay Tư Độ cầm chén trà run lên, sắc mặt càng trầm xuống.
“Mà nói thật này, nếu cậu sợ ba vợ tương lai phản đối thì tôi bày cho cậu chiêu này.”
Tư Độ nhìn anh ta.
Hàn Lạc nhấp một ngụm trà, sau đó vỗ vai Tư Độ: “Tiên trảm hậu tấu, cưới sớm cho yên tâm.”
…
Phòng vệ sinh của đoàn nhạc cách âm không tốt lắm.
Khương Bảo Lê vừa đến cửa đã nghe thấy hai cô gái trẻ mới đến xì xào bàn tán chuyện của mình và Tư Độ: “Cứ mấy bữa là lại lên hot search, ghen tị thật đấy.”
“Ghen tị cái này, chi bằng ghen tị người ta tìm được bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có đi.”
“Nếu sau này tôi cũng làm được trưởng đoàn, có khi cũng tìm được bạn trai ngon như thế.”
Cô gái kia cười khẩy: “Mơ đi! Làm trưởng đoàn thì sao? Hồng Kông này bao nhiêu đoàn nhạc, đâu phải trưởng đoàn nào cũng gả vào nhà giàu.”
Có người khác chen vào cuộc trò chuyện của bọn họ: “Gả vào nhà giàu? Nghĩ nhiều rồi đấy, nhà giàu tầm cỡ nhà họ Tư thì đâu phải ai cũng dễ gả vào được. Tôi thấy cậu ấm nhà họ Tư đó chỉ chơi bời thôi.”
Khương Bảo Lê mạnh tay đẩy cửa ra, cánh cửa đập vào tường, phát ra âm thanh rất lớn.
Thấy Khương Bảo Lê bước ra, sắc mặt hai cô gái nọ biến đổi, son môi trong tay suýt rơi xuống đất.
“Có thời gian đi nói xấu người khác…” Khương Bảo Lê nhếch môi, nở nụ cười u ám chết chóc, “… sao không dành thời gian để tập đàn cho tốt?”
Cô rửa tay rồi chậm rãi đi đến máy sấy tay, “Thứ tư tuần sau có buổi kiểm tra, hy vọng mấy người sẽ không kéo đàn thành tiếng gà kêu trước mặt thầy Lý.”
Mấy người mới đến đỏ mặt, xấu hổ bỏ đi.
Không ngờ Tư An Nhàn bước ra khỏi buồng vệ sinh , sau đó vỗ tay thật to:
“Làm tốt lắm, Berry, đối phó với mấy kẻ thích nói xấu sau lưng người khác thì phải cứng rắn, thẳng thắng như thế.”
Cứng rắn, thẳng thắng là phong cách nhất quán của Khương Bảo Lê, cô không quản được mấy chuyện bàn tán trên mạng, chỉ cần đừng có nhảy đến trước mặt cô là được.
“Tối nay đi ăn cùng nhau không?” Tư An Nhàn mời cô.
“Không được rồi, anh trai của em mới học được món ăn mới nên bảo chị đến biệt thự Sơn Nguyệt Lư.”
Tư An Nhàn khoác vai cô cảm thán, dáng vẻ đại tiểu thư nhà giàu hoàn toàn mất sạch: “Anh trai em giữ chị chặt quá, khó hẹn thật đấy.”
“Lần sau chị mời, em muốn ăn gì?”
“Em thích ăn đồ Thái!”
“Được.”
Tư An Nhàn như nghĩ ra điều gì, nhỏ giọng nói với cô: “Trước đây em nghe ba nói… hình như anh trai em không có ý định kết hôn.”
“Vậy sao?”
“Berry, em rất thích chị, hy vọng chị làm chị dâu của em. Nhưng mà em không hiểu anh trai, chẳng biết anh ấy nghĩ gì, nên nhắc chị một câu. Dù anh ấy có tốt với chị đến đâu thì anh ấy cũng không có ý định kết hôn, ba em nói nguyên nhân có thể là vì mục đích thương mại gì đó. Cho nên… chị cũng đừng cho anh ấy quá nhiều. Tình cảm này… cứ nhìn mà cho chị ạ. Anh ấy cho bao nhiêu thì chị cho lại bấy nhiêu, bằng không sẽ thiệt thòi đấy. Đây là kinh nghiệm tình trường nhiều năm của em đó.”
Khương Bảo Lê thấy Tư An Nhàn thật lòng lo lắng cho mình nên gật đầu: “Cảm ơn em, An Nhàn, chị biết rồi.”
Thật ra, lúc trước Khương Bảo Lê nhất quyết đi du học Anh, một trong những nguyên nhân quan trọng đó là bài học từ Thẩm Dục Lâu.
Cô hiểu rõ tầm quan trọng của môn đăng hộ đối.
Lúc trước cô chưa có gì cả nên trong lòng chẳng có chỗ dựa vững chắc, không đủ để cô dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy lòng mình đã đủ vững vàng, đủ để cô có thể theo đuổi Tư Độ, đủ để tin tưởng tình cảm mà anh dành cho cô, tin rằng họ có thể bên nhau mãi mãi.
“Berry, em thấy chị siêu tốt, nếu anh trai em còn cân nhắc thiệt hơn thì đúng là không có mắt nhìn!” Tư An Nhàn nói chắc như đinh đóng cột.
Khương Bảo Lê vừa cười vừa nói với cô ấy: “Nếu anh trai em muốn cân nhắc chuyện hôn nhân, thì anh ấy phải xem thử mình có xứng với chị hay không, chứ chẳng phải chuyện môn đăng hộ đối của chị và anh ấy đâu.”
“Wow, chị Berry, chị tự tin quá đi.”
Tư Độ đã cho cô đủ cảm giác an toàn, Khương Bảo Lê không có lý do gì để nghi ngờ anh cả.
Một người đàn ông sẵn lòng để cô dùng chân giẫm lên mặt, một người đàn ông sau khi làm tình sẽ ôm cô khóc suốt đêm… chân thành và nâng niu cô đến thế, Khương Bảo Lê tuyệt đối không tin anh sẽ lạnh nhạt với cô chỉ vì chuyện môn đăng hộ đối.
Tư Độ hẹn Khương Bảo Lê cùng đi cắm trại trên núi vào đêm hè, Hàn Lạc và mấy người bạn của anh cũng đi.
Buổi trưa, một chiếc xe nhà màu trắng chạy đến dưới căn hộ của Khương Bảo Lê, lão Hoàng kính cẩn mở cửa xe cho cô.
Tư Độ tự xuống xe xách hành lý cho cô rồi bỏ vào xe.
Khương Bảo Lê lên xe, mùi máy lạnh hòa lẫn hương chanh thoang thoảng xộc vào mũi.
Rất sảng khoái.
Bên trong xe vô cùng rộng rãi, ghế sofa màu be xếp thành hình chữ U, ở giữa là bàn trà bằng gỗ hồ đào có thể nâng lên và hạ xuống.
Trong xe có tủ lạnh, nhà vệ sinh và cả bếp.
TV nhỏ đang chiếu phim tài liệu về thiên nhiên hoang dã, Hàn Lạc và mấy chàng trai chen chúc trên ghế đối diện, thấy cô lên xe thì đồng thanh hô to: “Chào chị dâu!”
Tư An Nhàn thò đầu ra từ khu vực bếp, tay cầm ly nước cam ép: “Chị Berry! Đến đây.”
Vì bạn của Tư Độ đều là con trai, sợ cô ngại nên Tư Độ đã gọi Tư An Nhàn đi cùng .
Thấy họ, Khương Bảo Lê cũng cảm thấy vui hẳn lên.
Tư An Nhàn vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Berry, ngồi đây, chúng ta ngồi cùng nhau đi.”
Khương Bảo Lê vừa định ngồi xuống thì Tư Độ đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô đến chỗ cạnh mình.
“Cô ấy ngồi đây.”
“Ồ.”
Cô bèn ngồi xuống bên ghế sofa hình chữ U.
“Anh!” Tư An Nhàn đặt chiếc ly thủy tinh xuống bàn, bĩu môi, bất mãn nhìn Tư Độ, “Berry vừa đến, anh đã muốn độc chiếm người ta rồi!”
“Bạn gái anh mà.” Tư Độ nắm lấy tay Khương Bảo Lê, anh tự đan tay mình vào tay cô rồi đặt trên đầu gối, “Có vấn đề gì không?”
“Quá đáng quá đi!”
Trong xe vang lên tiếng hò reo của mấy chàng trai, Tư Độ còn ghé sát tai cô thủ thỉ: “Anh không muốn dẫn họ đi đâu, nhưng sợ em thấy anh chán.”
“Anh cũng biết mình chán à?”
“Ừm, bởi nếu chỉ có hai chúng ta thì có lẽ cả ngày sẽ không ra khỏi lều đâu.”
Nghe được câu này, mặt Khương Bảo Lê đỏ bừng.
Cô ít khi đỏ mặt, nhưng Tư Độ nói to quá, Hàn Lạc và mấy chàng trai kia lập tức đập bàn.
“Có cho người ta sống không vậy?”
“Đồ độc thân bị ngược đãi!”
Tư An Nhàn cũng cười gian khiến cô ngại ngùng.
Sau khi xe đi vào đường núi quanh co, Tư Độ dựa vào cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.
Trên đường đi, Tư An Nhàn và mấy người chơi bài, tranh thủ lúc Tư Độ nghỉ ngơi, cô ấy kéo Khương Bảo Lê chơi cùng.
Khương Bảo Lê vừa đi, Tư Độ lập tức tỉnh dậy.
Anh cũng di chuyển đến bên cạnh Khương Bảo Lê như một cái đuôi nhỏ.
Lúc này, Khương Bảo Lê đã thua không ít tiền, cô đâu chơi lại mấy kẻ lão làng này, dù là xì dách hay đánh bài tiến lên, hay bất kỳ trò nào khác, cô cũng chỉ có thua.
Mới chơi vài ván mà ví tiền đã trống rỗng.
Nhưng Tư Độ vừa đến thì tình thế lập tức đảo ngược.
“Đánh con này.” Bàn tay thon dài xinh đẹp của anh vươn qua vai cô, rút lá át rô cô định đánh ra, “Hàn Lạc còn hai lá bài, em đang cho cậu ta điểm đấy.”
Khung cảnh tiếp theo… nếu gọi là tàn sát cũng không ngoa.
Tư Độ như thể nhìn xuyên bài của mọi người, lần nào anh cũng có thể chặn đứng một cách chính xác.
Hàn Lạc vừa than khóc vừa ném hai lá bài cuối cùng ra, Tư Độ đã giúp Khương Bảo Lê thắng lại gấp đôi số tiền cược.
Mắt Tư Độ như máy quét, bộ não ghi nhớ mấy lá bài chỉ trong nháy mắt. Ai có lá bài gì, anh rõ như ban ngày.
Hàn Lạc ôm đầu tóc rối bù, tinh thần sụp đổ chẳng vực dậy nổi: “Thảo nào ông Phó bên sòng bạc Ma Cao muốn đưa cậu vào danh sách đen, đúng là không công bằng mà, Tư Độ, cậu dựa vào đầu óc thiên tài để ăn hiếp người ta.”
Tư Độ nhét tiền thắng được vào túi áo khoác của Khương Bảo Lê, sau đó anh ném bài ra, dựa vào ghế, lười biếng nhìn họ.
“Lúc mấy người ăn hiếp cô ấy, cô ấy có kêu không công bằng không?”
Tư thế bảo vệ vợ quá đỗi rõ ràng.
…
Tư Độ giúp cô lấy lại tất cả số tiền đã thua, thậm chí còn thắng được chút ít.
Kết thúc ván bài, mấy chàng trai nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Lúc hoàng hôn, Khương Bảo Lê leo lên đài quan sát ở tầng hai để ngắm cảnh.
Bây giờ đã lên núi rồi, không khí trong lành, gió thổi qua khiến cây cối lay động, làm mấy con chim sẻ nhỏ không tên giật mình bay lên.
Cô vừa giơ máy ảnh lên thì Tư Độ đã xuất hiện trong ống kính.
Hàng lông mày và đôi mắt sâu thẳm, đường nét sắc bén, lạnh lùng.
“Sau này đừng chơi bài với họ nữa.” Tư Độ đưa trà ô long ướp lạnh cho cô, “Mấy tên nhóc đó hợp sức lại lừa em đấy.”
“Không sao mà.” Khương Bảo Lê điều chỉnh tiêu cự, chụp lia lịa vào rừng cây.
Đột nhiên cô bị Tư Độ véo má, anh tháo kính râm của cô ra rồi đeo lên mặt mình.
“Tốt với họ như vậy à?”
Trong giọng điệu mang theo chút ghen tuông.
Gió núi thổi tung mấy sợi tóc mai bên tai cô, Khương Bảo Lê quay người tựa vào lan can, ánh hoàng hôn ấm áp nhẹ nhàng phủ lên người cô.
Khương Bảo Lê mỉm cười làm lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu lộ ra, cô nghiêng đầu nhìn người nọ, “Vì họ là bạn của anh mà.”