Chiếc xe xóc nảy chạy qua đoạn đường đá dăm, sau đó dừng lại ở khu cắm trại trên núi được bao quanh bởi rừng thông cao lớn.
Trên tấm bảng chỉ dẫn bằng gỗ ở lối vào khu cắm trại, dòng chữ “Khu cắm trại Ngắm Sao Nam Giao” được khắc bằng kiểu chữ hoa tuyệt đẹp.
Hơn mười căn nhà gỗ kiểu Bắc Âu nằm rải rác trên đồng cỏ rộng lớn, mỗi căn nhà đều có cửa sổ sát đất bằng kính và ban công. Nơi này cung cấp dịch vụ ở lại qua đêm, cũng như có phòng tắm và nhà vệ sinh sạch sẽ.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Tư An Nhàn nhảy xuống xe đầu tiên, mái tóc xoăn sóng bị gió núi thổi rối tung, bay cả vào mặt.
“Wow! Xem ráng chiều của hoàng hôn kìa!”
Mọi người nhìn theo tiếng gọi, quả nhiên, phía xa là một vùng đồng bằng trống trải, đúng lúc mặt trời đang dần khuất sau đường chân trời phía tây.
Những tầng mây như được ánh hoàng hôn đốt cháy, sắc đỏ lan tỏa từng lớp mây dày, khung cảnh tráng lệ rực rỡ đến ngỡ ngàng.
Tư An Nhàn giục Hàn Lạc nhanh chóng mở máy ảnh chụp ảnh cho mình.
Hàn Lạc luống cuống mở túi đựng thiết bị, dựng chân máy và điều chỉnh thông số cho máy ảnh.
“Anh nhanh lên! Mặt trời sắp lặn rồi.”
“Giục gì chứ, có phải chưa từng thấy hoàng hôn đâu, ngày nào mà chả thấy.” Hàn Lạc vừa lẩm bẩm vừa điều chỉnh khẩu độ ống kính.
“Hoàng hôn ở đây giống bình thường hả?”
“Khác chỗ nào?”
Tư An Nhàn chẳng nói ra được khác chỗ nào, Khương Bảo Lê đang ôm tấm thảm dã ngoại, nghe vậy bằng giải vây giúp cô ấy: “Người cùng ngắm hoàng hôn khác nhau nên tâm trạng cũng khác nhau.”
Ngày thường vội vã đi làm, sao có tâm trạng ngắm hoàng hôn.
“Chỉ khi đi du lịch thư giãn thế này, còn được ở bên người mình yêu, lúc ấy, ngắm cảnh đẹp mới thấy khác biệt.”
“À đúng, đúng, đúng.” Tư An Nhàn đắc ý huých vào người Hàn Lạc, “Chị dâu của em nói hay ghê.”
Cả đám ngồi trên bãi cỏ, tận hưởng những phút giây cuối cùng tuyệt đẹp của hoàng hôn.
“Khương Bảo Lê vừa lấy điện thoại ra chụp cảnh hoàng hôn thì nghe tiếng màn trập vang lên, cô nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp máy ảnh DSLR của Tư Độ đang hướng về phía mình, thế là cô vội vàng giơ tay lên che mặt, luôn miệng phản đối:
“Ấy, đừng chụp em.”
“Tại sao?”
“Chụp sát mặt thế này, không cho người ta chuẩn bị gì cả, anh còn hỏi tại sao hả?”
Tư Độ cúi đầu xem lại ảnh: “Anh thấy đẹp mà.”
Khương Bảo Lê tiến lại gần xem ảnh của mình.
Dưới ánh tà dương, da cô như được phủ một lớp mật ong dịu dàng, hàng lông mi cũng phát sáng lung linh.
Giữa những sợi tóc còn điểm xuyết những bông bồ công anh chẳng biết đã dính vào từ lúc nào.
“Cũng được đấy chứ.”
Khương Bảo Lê nhận lấy máy ảnh của anh rồi tùy tiện lật xem album ảnh.
Trong album hầu như toàn là ảnh chụp ngẫu nhiên của cô.
Có ảnh cô ngủ trên xe, cũng có ảnh cô thoải mái mỉm cười khi ngồi trên nóc xe ngắm cảnh, thậm chí cả khoảnh khắc ngáp và dụi mắt…
“Anh nói là đến chụp phong cảnh mà?”
Tư Độ nhận lại máy ảnh, ống kính vẫn hướng về phía cô, nghiêm túc trả lời: “Anh đang chụp phong cảnh đấy chứ.”
Tư An Nhàn và Hàn Lạc cùng mấy người bạn xúm lại xem náo nhiệt.
Tư An Nhàn khoác tay Khương Bảo Lê, vừa cười vừa nói: “Trong mắt anh trai em, chị dâu là phong cảnh đẹp nhất đó.”
Tai Khương Bảo Lê hơi nóng lên, cô rút tay ra: “Sến súa quá đi!”
…
Mặt trời lặn xuống sau dãy núi, màn đêm buông xuống, những căn nhà gỗ xung quanh sáng lên ánh đèn vàng ấm áp.
Tư An Nhàn chỉ huy mấy chàng trai dựng lều.
Tư Độ ở một mình một lều, Khương Bảo Lê và Tư An Nhàn ở chung một lều, những lều còn lại thì mấy chàng trai kia tự phân chia.
Khương Bảo Lê phụ trách trải tấm lót chống ẩm và túi ngủ cho mỗi lều.
Cô vô tình ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Tư Độ ngồi xổm một mình bên lều, ngón tay thon dài thuần thục buộc chặt dây chống gió.
Anh ấy cũng biết dựng lều cơ á?
Tư Độ của trước đây ngay cả nắp chai nước khoáng cũng lười tự vặn, đừng nói đến khả năng làm việc chân tay như thế này.
Vậy mà bây giờ, anh không chỉ dựng xong lều của mình mà còn tiện tay giúp Hàn Lạc chỉnh lại giá đỡ bị lệch nữa chứ.
Gần đây thay đổi lớn thật đấy!
Không chỉ dựng lều, tối nay Tư Độ còn trực tiếp tiếp quản nhà bếp của khu cắm trại, đảm nhận công việc làm đầu bếp chính.
Bọn họ dùng bếp gas di động, tiếng xì xèo trong nồi vang lên không ngớt…
Tư Độ xắn tay áo phông, nhẹ nhàng hất chiếc nồi lên để lật miếng sườn cừu chiên thơm lừng đẹp mắt ở bên trong.
Mùi thơm nồng nàn lan tỏa.
Tư An Nhàn tiến lại gần, mắt trừng to: “Anh, anh học nấu ăn từ khi nào vậy?”
Tư Độ vẫn không ngẩng đầu, chỉ lơ đãng đáp lời: “Gần đây.”
“Mấy món kinh dị anh nấu trước đây, chó còn không thèm ăn đấy.”
“Còn không phải nhờ chị dâu em dạy dỗ tốt sao?” Hàn Lạc tiến lại gần nói xen vào.
Thật ra Khương Bảo Lê cũng thấy hơi nghi ngờ, rõ ràng Tư Độ ghét mùi dầu mỡ nhất, nghe quản gia Triệu nói, trước đây chỉ cần dính chút dầu mỡ lên tay áo thì anh sẽ đi rửa tay ngay, còn chà đến mức da tay bong tróc cả ra.
Bảo anh ấy vào bếp á? Còn khó hơn lên trời!
Nhưng không biết gần đây thế nào mà Tư Độ luôn tìm cơ hội vào bếp, còn hỏi cô thích ăn gì, nấu xong thì mời cô nếm thử.
Lúc đầu Khương Bảo Lê còn dè dặt, sợ anh lại mang ra món “kinh dị” nào đó. Nhưng không ngờ món ăn anh ấy làm lại… rất ngon!
Cô lén hỏi quản gia Triệu mới biết mấy tháng nay Tư Độ dùng toàn bộ thời gian rảnh để học nấu ăn.
Thậm chí anh còn cất công thuê riêng một vài đầu bếp chuyên về các món ăn miền Nam, miền Bắc và đầu bếp Michelin để dạy riêng cho mình.
Cô có hỏi Tư Độ, sao đột nhiên anh lại học nấu ăn. Vì nhà có đầu bếp, muốn ăn gì thì có nấy cơ mà.
Tư Độ lại rất thành thật nói với cô: “Muốn nấu cơm cho em ăn.”
Khi đã thương một người thì lúc nào cũng muốn quan tâm, chăm sóc và nấu những bữa cơm ngon cho người ấy ăn. Cho dù có phiền phức đến đâu chăng nữa… anh cũng sẽ yêu thích và tận hưởng quá trình đó đến cùng.
Buổi tối, mọi người ngồi trên bãi cỏ ngắm sao. Chân máy ảnh mà Hàn Lạc đã dựng đứng lẻ loi bên cạnh, ống kính hướng lên bầu trời.
Tiếc là, chỉ có lác đác vài ngôi sao, nằm thưa thớt lấp lánh trên trời.
Bầu trời đầy sao như mọi người mong đợi… vẫn không xuất hiện.
“Hàn Lạc, anh làm ăn kiểu gì vậy? Chẳng phải nói lên núi ngắm sao rõ hơn sao?” Tư An Nhàn phàn nàn, “Dâng máu cho đám muỗi đốt bao lâu rồi mà chẳng thấy bầu trời sao đẹp đẽ gì cả.”
“Sao lại trách anh? Núi không cao lắm, lại còn bị ô nhiễm ánh sáng xung quanh nghiêm trọng thế này. Với anh cũng có đảm bảo với em là nhất định sẽ thấy sao đâu?”
“Đồ đáng ghét! Đồ đáng ghét!” Tư An Nhàn nhảy lên giật tai anh ta, hai người lập tức náo loạn cả lên.
“Đồ gây sự vô cớ, cẩn thận không ai thèm lấy!”
Hai người đều trẻ con như nhau, hễ không vừa ý là đánh nhau, Hàn Lạc bị Tư An Nhàn đuổi đánh chạy vòng vòng.
Khương Bảo Lê ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời.
Dù chỉ có vài ngôi sao lác đác, cô vẫn cứ nhìn…
Cô ngắm sao, Tư Độ lại ngắm gương mặt của cô, ngắm những sợi tóc bị gió đêm thổi rối, ngắm ánh sao lung linh trong mắt cô.
Ánh mắt anh chăm chú và nghiêm túc là thế… cứ như một tín đồ thành kính nhất vậy.
Cho đến khi cô đột nhiên nhìn về phía anh, anh ấy mới dời mắt đi, cùng cô ngắm nhìn bầu trời đêm: “Chỉ có vài ngôi sao mà em cũng thấy đẹp à?”
“Đủ rồi mà.” Khương Bảo Lê ngắm nhìn bầu trời xanh thẫm, “Em không tham lam quá đâu.”
Từ nhỏ cô đã không tham lam.
Dải ngân hà rực rỡ xinh đẹp, bầu trời đầy sao, những thứ quá chói lọi đó chưa bao giờ thuộc về cô.
Bởi vậy, dù chỉ có một ngôi sao thì cô cũng thấy… rất quý giá.
“Tư Độ, anh nhìn ngôi sao màu đỏ sẫm kia đi, thấy không?”
Tư Độ nhìn theo ngón tay cô rồi giải thích: “Đó là sao Hỏa, bề mặt sao Hỏa có màu đỏ gỉ do có oxit sắt…”
Khương Bảo Lê nói: “Anh có thấy nó đã cố gắng lắm không? Vì muốn được người ta nhìn thấy, nó đã cố gắng hết sức rồi, nên em thấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy nó.”
Gió đêm dịu dàng thổi qua, lá cỏ xào xạc.
Tư Độ lại quay sang nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh nhẹ nhàng đáp: “Anh cũng thấy rất hạnh phúc.”
Có thể nhìn thấy cô, có thể ở bên cạnh cô… Anh cũng thấy rất hạnh phúc.
…
Khương Bảo Lê và Tư An Nhàn trò chuyện đến tận khuya.
Tư An Nhàn ngủ rồi mà Khương Bảo Lê vẫn chưa ngủ, cho đến khi cô nhận được tin nhắn của Tư Độ:
“Ngủ rồi à?”
“Chưa ạ.”
“Ra ngoài đi.”
Khương Bảo Lê quấn chặt áo khoác rồi bước ra khỏi lều.
Khu cắm trại đã chìm vào tĩnh lặng, gió đêm hơi lạnh, tiếng côn trùng không còn nữa, chỉ có âm thanh xào xạc từ lá cây.
Khương Bảo Lê thấy Tư Độ đang loay hoay gì đó bên xe, cô bước đi trên thảm cỏ mềm mại, tiến lại gần anh.
Đến gần rồi cô mới nhận ra anh đang lấy một chiếc mô tô địa hình xuống khỏi xe lớn.
“Trời ơi, anh còn mang theo cả mô tô à?”
“Phòng khi cần dùng đến.”
Tư Độ leo lên mô tô rồi đưa mũ bảo hiểm cho cô.
Đồng thời, anh cởi áo khoác thể thao của mình ra, sau đó cẩn thận mặc cho cô, kéo khóa lên, bao bọc cô kín mít: “Hơi lạnh đấy, đừng để bị cảm.”
“Chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Đưa em đi ngắm dải ngân hà.”
“Hả?” Khương Bảo Lê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mù mịt, cảm thấy người này đang nói đùa.
“Lên xe đi.”
Dù không tin lắm nhưng Khương Bảo Lê vẫn ngoan ngoãn leo lên mô tô của anh.
Mô tô rồ ga một tiếng rồi lao đi lên con đường núi nhựa đường quanh co, sau đó chìm dần vào màn đêm.
Khương Bảo Lê ngẩng đầu nhìn lên trời, hầu như không thấy ngôi sao nào cả.
Ở đây còn không thấy, chẳng lẽ lên núi cao hơn lại thấy được sao?
Cô không tin lắm, trừ khi Tư Độ có thể làm ảo thuật…
Mô tô tăng tốc lao nhanh trên đường núi, gió lạnh rít gào.
Nhưng Khương Bảo Lê đội mũ bảo hiểm, mặc áo khoác và ôm bạn trai… nên cô không hề thấy lạnh, ngược lại có cảm giác sảng khoái nữa chứ!
Cô không nhịn được mà muốn hét lên thật lớn cho thoải mái…
Mái tóc dài bị gió thổi tung rối bời, cô ôm chặt lấy vòng eo thon chắc của Tư Độ.
Ánh đèn đêm rọi sáng vài mét đường núi trước mặt, còn tương lai sâu thẳm, mịt mùng một màu đen.
Chắc chắn Khương Bảo Lê không dám đi con đường núi này một mình, nhưng vì Tư Độ dẫn đường phía trước nên cô không hề sợ hãi.
Cô toàn tâm toàn ý phó thác bản thân cho anh, tin tưởng anh vô điều kiện.
Cô rất mong chờ tương lai vô định phía trước…
Bọn họ chạy khoảng nửa tiếng thì đến một vách đá trống trải.
Không ngờ trên vách đá có thể nhìn ra vịnh biển phía xa xa.
Khương Bảo Lê trông thấy bóng dáng của cây cầu vượt với ánh đèn neon nhấp nháy, cả ánh đèn lấp lánh trên những con tàu đánh cá ở nơi xa…
Nhưng vì ánh đèn rực rỡ của vịnh biển chiếu sáng nên những ngôi sao trên trời như đã trốn đi mất.
Những ngôi sao có thể nhìn thấy bằng mắt thường ít ỏi đến đáng thương.
Khương Bảo Lê tò mò hỏi: “Không phải anh nói đưa em đi ngắm dải ngân hà sao? Đừng nói là dải ngân hà, đến cả sao cũng chẳng thấy nữa.”
Tư Độ không vội trả lời, chỉ nói: “Nhắm mắt lại, đếm đến ba rồi hẵng mở ra.”
“Lừa trẻ con à?” Cô không nhịn được mà bật cười, “Đếm đến ba trăm anh cũng không biến ra được.”
Khương Bảo Lê hoàn toàn không tin, khi cô mở mắt ra, anh có thể biến ra dải ngân hà từ hư không hay sao?
Phù thủy cũng không làm được đâu!
“Không tin anh?”
Khương Bảo Lê lắc đầu: “Không tin.”
“Có muốn đánh cược không?”
Nhìn vẻ mặt chắc thắng của người nọ, Khương Bảo Lê bắt đầu nổi lên tò mò: “Nếu em mở mắt ra, không thấy sao thì thế nào?”
“Tùy em xử lý.”
Cô suy nghĩ một chút rồi đáp: “Phạt anh… đeo vòng cổ cún con?”
Tư Độ trả lời rất nghiêm túc: “Anh thấy đây là phần thưởng, không phải là hình phạt.”
Khương Bảo Lê bị anh chọc cười.
Được rồi được rồi…
Thật là…
Tư Độ giục cô: “Mau nhắm mắt lại đi, sao đã được chuẩn bị xong rồi.”
Khương Bảo Lê ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lặng lẽ đếm đến ba.
Giọng nói của Tư Độ vang lên…
“Khương Bảo Lê, tối nay, cả vũ trụ này chỉ tỏa sáng vì một mình em.”
Khương Bảo Lê mở mắt ra, cả bầu trời bừng sáng!
Chào đón cô là bầu trời đầy sao lấp lánh rực rỡ.
Những ngôi sao từ tận cùng đường chân trời trên biển cuồn cuộn ùa đến, tựa như thác sao đổ xuống trần gian!
Khương Bảo Lê kinh ngạc mở to mắt, cô thật sự không dám tin. Vào khoảnh khắc này… bầu trời thật sự biến thành dải ngân hà rồi!
Vô số ngôi sao, hàng nghìn, không, hàng vạn ngôi sao lấp lánh, nối tiếp nhau.
Khương Bảo Lê bị choáng ngợp trước cảnh đẹp trước mắt đến quên cả thở.
“Tư Độ! Anh làm thế nào vậy? Thật sự là sao kìa!”
Tư Độ đứng dưới ánh sao, dáng người cao lớn, mày mắt trầm tĩnh…
Anh chỉ chăm chú nhìn cô.
Ánh sao chiếu xuống mặt biển, bầu trời đêm và biển lớn phản chiếu lẫn nhau, tỏa sáng vì cô gái nhỏ trước mặt anh.
Đúng lúc này, những ngôi sao trên trời đột nhiên di chuyển, chúng nhanh chóng thay đổi vị trí, tạo thành những hình dạng có quy tắc.
Là máy bay không người lái.
Lúc này Khương Bảo Lê mới phản ứng được.
Là hàng nghìn, thậm chí cả trăm nghìn máy bay không người lái lơ lửng trên bầu trời đêm, chiếm lĩnh toàn bộ bầu trời, mới tạo ra cảnh tượng bầu trời đầy sao như vậy!
Rất nhanh sau đó, những ngôi sao ấy tạo thành hình ảnh một chàng trai quỳ một chân, bên cạnh là dòng chữ màu vàng nổi bật: Marry me.
Khương Bảo Lê chợt nhìn về phía Tư Độ.
Tư Độ thật sự quỳ một chân xuống trước mặt cô, sau đó anh lấy ra một chiếc hộp nhung từ trong túi.
Chiếc hộp hé mở, để lộ ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh rực rỡ. Viền nhẫn được thiết kế tựa như những quỹ đạo tinh tú đan xen, những viên kim cương nhỏ tựa dải ngân hà ôm trọn lấy viên kim cương rực rỡ ở trung tâm.
“Em nói, em không mong có được những ngôi sao rực rỡ, chỉ cần một ngôi sao tỏa sáng vì em là em đủ vui rồi. Nhưng trong mắt anh, em là ngôi sao sáng nhất, không ai khác ngoài em.”
“Anh yêu em, anh rất yêu em, gả cho anh nhé.”
Tư Độ thẳng lưng, ánh mắt đầy thành khẩn.
Anh thấy hơi… căng thẳng.
Khương Bảo Lê hoàn toàn ngây người.
Trên bầu trời, hình ảnh chàng trai do máy bay không người lái tạo thành cũng quỳ xuống và chờ đợi câu trả lời của cô, như một tín đồ thành kính chờ đợi phán xét của đấng tối cao.
Đêm nay, bầu trời sao của toàn bộ Hồng Kông đều đang tỏa sáng vì cô.
Cả Hồng Kông đều đang chứng kiến lời cầu hôn của Tư Độ.
“Thật ra, anh nên cầu hôn em từ lâu rồi, nhưng anh không dám, em cũng biết lý do rồi đấy.”
Tư Độ cố gắng kìm nén cảm giác hồi hộp trong lòng, giọng anh vẫn trầm thấp như thường lệ, nhưng cảm xúc trong từng câu chữ hoàn toàn không thể kìm nén được, căng thẳng đến mức tay cứ run run…
“Anh không tốt, anh rất bẩn, nên anh sợ em từ chối anh.”
Khương Bảo Lê cụp mắt nhìn anh.
Người đàn ông luôn phong độ ngời ngời, kiêu hãnh tự tin này, chỉ khi trước mặt cô mới lộ rõ sự yếu đuối và nhút nhát như vậy.
“Nhưng anh không dám chờ đợi nữa, anh sợ càng kéo dài thì sẽ càng có biến cố.”
“Anh không thể chịu được nỗi đau mất em thêm lần nữa.”
“Khương Bảo Lê, gả cho anh nhé.”
“Anh sẽ yêu em, cho đến khi thân xác và linh hồn anh… hóa thành tro bụi.”
Khương Bảo Lê chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, gió núi lạnh lẽo thổi qua, lúc này dường như cũng biến thành gió nhẹ dịu dàng.
Những dòng suy nghĩ hội tụ lại rồi hóa thành một giọng nói vang vọng bên tai cô.
Cô muốn mãi mãi ở bên anh.
“Tư Độ, em đồng ý.”
Cô đưa tay ra để Tư Độ đeo nhẫn cho mình. Sau đó, cô nhẹ nhàng nâng mặt anh lên.
“Em cũng sẽ luôn yêu anh, cho đến khi thân xác và linh hồn… hóa thành tro bụi.”