Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 89

Suốt buổi phát sóng trực tiếp, Tư Độ vẫn bình thản lướt ngón tay trên màn hình trình chiếu, tỉ mỉ tường thuật từng chi tiết của dự án “Đom đóm biển” và hoàn thành bài thuyết trình của mình.

Đến phần hỏi đáp của phóng viên, hầu hết các câu hỏi đều liên quan đến thân thế và bệnh tâm lý của anh.

Tư Độ né tránh những câu hỏi đó, chỉ chọn một câu hỏi liên quan đến dự án của một phóng viên để trả lời và giải thích.

Đã chẳng còn ai thực sự quan tâm đến dự án “Đom đóm biển” nữa, điều họ tò mò chỉ là thân thế của Tư Độ mà thôi.

Mặc dù vậy, Tư Độ vẫn giữ vững phong thái kết thúc buổi ra mắt sản phẩm.

Trong vô vàn lời mắng chửi trên mạng cũng xen lẫn vài tiếng thở dài, ai cũng cảm thán rằng nghị lực tinh thần của anh … thật sự quá mạnh mẽ.

Khương Bảo Lê vừa xuống máy bay đã mở điện thoại, gọi vào số của Tư Độ.

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”

Điện thoại của Tư Độ luôn trong tình trạng tắt máy, Khương Bảo Lê chẳng biết là do anh chưa kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, hay đang phải giải quyết chuyện khác.

Hoặc… xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi?

Trái tim cô như mắc kẹt trong một chiếc bình thủy tinh kín mít.

Cô gần như chạy hết tốc lực, loạng choạng lao ra khỏi nhà ga, đến bên vệ đường.

Mấy chiếc xe taxi gần đó đang đón trả khách, vừa hay có một chiếc vừa trả khách xong, sáng đèn báo xe trống.

Khương Bảo Lê không kịp gọi xe công nghệ nữa nên vội vàng lên taxi: “Đến biệt thự Sơn Nguyệt Lâu, làm ơn nhanh lên.”

“Vâng.”

Người lái xe nhìn cô gái với đôi mắt đỏ hoe qua gương chiếu hậu, ông ta vội đạp ga rồi lao nhanh tới điểm đến.

Trên đài phát thanh của xe, nữ phát thanh viên đang dùng giọng nói ngọt ngào đưa tin về vụ bê bối của người thừa kế tập đoàn nhà họ Tư.

Người đàn ông trung niên “tặc” một tiếng, cảm thán: “Loạn thật.”

Khương Bảo Lê không nói gì, cô chỉ cảm thấy lồng ng.ực nghẹn ứ nên vươn tay mở cửa sổ xe.

Từng cơn gió lạnh lập tức tạt vào mặt Khương Bảo Lê, mạnh đến mức cô không tài nào mở mắt ra nổi.

Cô nheo mắt lại, mặc cho những sợi tóc quất vào mặt mình. Lúc này, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ…

Muốn gặp anh, muốn gặp anh đến phát điên.

Thế nhưng, sau khi ra khỏi đoạn đường cao tốc sân bay, Khương Bảo Lê mới nhận ra lộ trình không đúng lắm.

Taxi không đi theo lộ trình bản đồ đã định, nhưng Khương Bảo Lê thường xuyên đến biệt thự Sơn Nguyệt Lâu, con đường mà tài xế đang đi rất lạ lẫm, đây hoàn toàn không phải là đường đến biệt thự.

“Chú tài xế, chú đi nhầm đường rồi phải không? Đâu phải đường này?”

Tài xế bình tĩnh trả lời: “Cô Khương, xin cô đừng lo lắng, có người muốn gặp cô.”

Vừa nghe được lời này, Khương Bảo Lê vội giật mình ngồi thẳng dậy, giọng điệu đầy cảnh giác: “Ai muốn gặp tôi?”

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Khương Bảo Lê vang lên.

Trên màn hình hiện rõ hai chữ “Đàm Việt”.

Cô nghi ngờ nhìn người tài xế rồi nhận điện thoại.

Đến lúc này thì Khương Bảo Lê đã biết chắc rằng tài xế này là người do Đàm Ngự Sơn sắp xếp, thế nên cô không khách khí chút nào mà gọi thẳng tên người bên kia đầu dây: “Đàm Ngự Sơn, ông có ý gì? Ông muốn đưa tôi đi đâu?”

“Con nhóc thối, vô lễ.”

Khương Bảo Lê vốn lanh lợi, cũng chẳng biết tôn trọng người lớn tuổi: “Thế ông phái người lừa tôi lên xe, ông có lễ phép không?”

Đàm Ngự Sơn thở dài: “Bảo Lê, cháu đừng sợ, chú sẽ không làm hại cháu đâu, chú đưa cháu đi cũng là vì… lần trước cháu giúp chú dựng ảnh ba chiều cho con gái chú, hôm nay làm xong rồi nên chú muốn mời cháu qua xem thôi.”

“Bây giờ tôi có việc gấp, không có thời gian, ông mau bảo tài xế đưa tôi về!”

“Không được.”

“Đàm Ngự Sơn!”

Trong điện thoại, giọng người đàn ông chợt trầm xuống: “Chú biết cháu muốn đi đâu và muốn gặp ai, câu trả lời của chú là không được, cháu không thể gặp lại nó nữa.”

“Ông… ông dựa vào cái gì mà quản tôi? Ông là ba tôi chắc?” Khương Bảo Lê tức đến run rẩy, chẳng muốn lựa lời mà nói nữa, “Ông quản nhiều quá rồi đấy!”

“Ba chính là ba của con.”

Lời này vừa thốt ra, trong xe lập tức im lặng hẳn.

Khương Bảo Lê ngây người mất nửa phút rồi bật cười: “Ông đang nói đùa gì vậy?”

“Qua điện thoại không tiện nói nhiều, sau khi con đến nhà ba rồi, ba sẽ giải thích cặn kẽ với con.” Đàm Ngự Sơn dịu giọng, “Ngoan một chút, đừng làm chuyện nguy hiểm, đừng…”

Giọng ông như nghẹn lại, “Đừng khiến ba phải chịu đựng nỗi đau mất con thêm lần nữa…”

Điện thoại tắt, Khương Bảo Lê ngơ ngác ngồi trong xe.

Cảnh phố xá lướt nhanh ngoài cửa sổ dần trở nên thật mơ hồ.

Đầu óc cô rối bời.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Nửa tiếng sau, taxi chạy vào một khu biệt thự cao cấp ven hồ, họ tiến vào một con đường nhựa quanh co, hai bên là hàng cây ngô đồng kiểu Pháp thẳng tắp.

Cuối cùng, xe dừng lại trước cổng trang viên ven hồ của Đàm Ngự Sơn, quản gia mặc vest chỉnh tề kính cẩn mời Khương Bảo Lê vào biệt thự.

“Mời cô đi theo tôi, ông Đàm vẫn đang đợi cô đấy ạ.”

Đây là lần thứ hai Khương Bảo Lê đến căn biệt thự sang trọng này.

Bước qua cánh cổng sắt được chạm khắc đầy tinh xảo, dưới ánh mặt trời, hồ nước xanh biếc lấp lánh, trong vườn có đài phun nước điêu khắc màu trắng kiểu Âu tuyệt đẹp.

Bên hồ tĩnh lặng như tranh vẽ.

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, Khương Bảo Lê lên tầng hai, gặp Đàm Ngự Sơn trong phòng làm việc.

Đàm Ngự Sơn đang ngồi trên ghế, hôm nay ông khoác lên mình chiếc áo trắng giản dị, dù thư thái nhưng vẫn không giấu được vẻ uy nghiêm, chỉ có đôi mắt là ửng lên nét đỏ.

Sau khi nhìn thấy Khương Bảo Lê, ông nhấn nút, trong phòng lập tức xuất hiện một hình ảnh ba chiều.

“Berry.” Ông khẽ gọi cô với giọng nói khàn khàn, “Đến xem này, đây là con gái ba, nó giống con y như đúc.”

Trong hình ảnh ba chiều, một bé gái mặc chiếc váy vàng nhạt đang đuổi bắt bướm trong khu vườn, tiếng cười giòn tan như chuông ngân.

Sau đó, bé gái từ từ lớn lên, trở thành hình dáng của cô và ngồi bên bờ hồ lúc nãy, tao nhã kéo đàn vĩ cầm.

Khương Bảo Lê cau mày: “Thì những hình ảnh này được thu thập theo hình dáng của tôi nên đương nhiên là giống tôi rồi! Có phải ông mắc chứng hay quên của tuổi già rồi không.”

Nói xong câu đó, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, “Sao ông biết…”

Cô nhớ, cô chưa từng nói chuyện này với Đàm Ngự Sơn.

“Bởi vì Berry là tên gọi thân mật mà ba đặt cho con.” Giọng Đàm Ngự Sơn run rẩy, “Con là con gái của ba mà!”

Khương Bảo Lê vẫn không tin: “Ông Đàm, tôi hiểu ông nhớ con gái mình nên tôi mới giúp ông làm hình ảnh ba chiều này. Thẩm Dục Lâu nguyện nhận ông làm ba nuôi, không có nghĩa là tôi cũng nguyện ý làm điều đó. Ông và Tư Độ như nước với lửa, ở một mức độ nào đó, ông cũng là kẻ thù của tôi, tôi không nên gặp lại ông nữa.”

“Không không không, không phải ba nuôi, con là con gái ruột của ba.” Đàm Ngự Sơn biết chỉ với vài câu nói sẽ không thể khiến cô tin tưởng được, thế là ông lấy ra báo cáo giám định DNA rồi đưa cho Khương Bảo Lê, “Con xem báo cáo giám định trước đi, nếu vẫn không tin thì chúng ta có thể đi làm giám định quan hệ một lần nữa.”

Khương Bảo Lê không đưa tay ra nhận mà vẫn dõi theo hình ảnh ba chiều ở phía bên kia.

Trong hình chiếu, sau khi vui chơi thỏa thích, bé gái đã thấm mệt nên nhào vào lòng một người đàn ông.

Đó là Đàm Ngự Sơn trẻ hơn hai mươi tuổi, ông bế bé gái lên, thân mật cọ mũi vào chóp mũi của cô bé.

Bé gái khúc khích cười gọi: “Ba!”

Khung cảnh ấm áp như vậy đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.

Sau đó, Khương Bảo Lê nhận lấy bản báo cáo rồi nhìn kết quả giám định bên trong.

Đàm Ngự Sơn… chính là ba cô.

“Chuyện này… rốt cuộc là thế nào?” Cô vô cùng bối rối.

“Năm bị người xấu bắt đi khi chỉ mới ba tuổi, ba tưởng con chết rồi, ba thật sự tưởng con đã chìm xuống biển sâu, nên từ đó chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm con, là lỗi của ba, vì ba nên con mới chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Trái tim của Đàm Ngự Sơn như muốn vỡ vụn, “Sau này, ba con ta vô tình gặp lại nhau ở Hồng Kông, ba nhận ra con vì con giống mẹ con như đúc, ba đã lấy tóc của con làm giám định DNA để xác định kết quả cuối cùng.”

Khương Bảo Lê nhìn người đàn ông trước mặt.

Trên khuôn mặt góc cạnh ấy đã có vài nếp nhăn lờ mờ, nhưng điều đó cũng không giấu được phong thái sắc bén của người đứng ở vị trí cao bao nhiêu năm của ông.

Đầu óc Khương Bảo Lê chìm trong rối loạn.

Từ “ba” trong từ điển của cô luôn là một khoảng trống mơ hồ.

Dù đã tin lời Đàm Ngự Sơn nhưng cô chẳng biết phải đối mặt với ông như thế nào.

Ngay cả một tiếng “ba”… dường như cũng mắc nghẹn trong cổ họng, không sao nói thành lời.

“Tại sao ông không nói sớm hơn? Tại sao không nói với tôi ngay khi có kết quả giám định?”

Bàn tay Đàm Ngự Sơn giấu trong tay áo từ từ siết lại: “Trung Quốc có ngạn ngữ, gần nhà tình càng e, ba không dám nói, đặc biệt là khi biết con không có chút tình cảm nào với ba mẹ ruột của mình, thậm chí con còn không muốn tìm họ, không muốn nhận họ, thế thì sao ba dám…”

Cả đời Đàm Ngự Sơn đã trải qua bao nhiêu sóng gió nên ông chưa từng sợ điều gì. Nhưng trong chuyện này thì ông thật sự rất nhút nhát.

“Vậy tại sao bây giờ lại nói?” Khương Bảo Lê nhìn thẳng vào ông.

“Ba đã xem buổi phát sóng trực tiếp của Lâm Tục Diên, chuyện đó khiến ba quá kinh ngạc, ba không thể tiếp tục để con và Tư Độ qua lại…”

“Vậy chuyện của Tư Độ…” Ánh mắt Khương Bảo Lê lập tức lạnh xuống, cô giận dữ chất vấn, “Là do ông làm? Ông một tay sắp xếp, bảo Thẩm Dục Lâu làm?”

Đàm Ngự Sơn vội vàng giải thích: “Không liên quan đến ba, Thẩm Dục Lâu tự hành động một mình thôi.”

“Anh ta biết tôi là con gái ông rồi?”

“Nó không biết, ba cũng không để cho nó biết đâu.”

Đàm Ngự Sơn khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị, ông đứng dậy rồi kiên quyết nói với cô: “Nhưng một khi đã biết sự thật thì ba tuyệt đối không cho phép con qua lại với tên điên đó…”

Khương Bảo Lê lùi lại hai bước, lắc đầu: “Anh ấy không phải là tên điên, anh ấy là… chồng chưa cưới của tôi, là người tôi yêu nhất.”

“Trước đây ba không quản con yêu ai, chỉ cần con thích thì ba đều chấp nhận, nhưng vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy. Với thân thế của Tư Độ, còn cả trạng thái tinh thần của nó nữa… nếu tất cả đều là thật thì ba nhất định không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau đâu. Ba không thể mất con thêm lần nào nữa, tuyệt đối không, từ giây phút này trở đi, con không được gặp lại nó nữa.”

Khương Bảo Lê vô thức lùi lại một bước, quay người muốn đi.

Ngay lập tức có hai vệ sĩ áo đen bước ra chặn đường cô.

Chuyện này lập tức khơi dậy sự kháng cự mạnh mẽ trong lòng Khương Bảo Lê, cô cười lạnh: “Người ba vắng mặt hai mươi năm, việc đầu tiên làm là can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi à?”

“Đây không phải là can thiệp, là bảo vệ!” Đàm Ngự Sơn đột nhiên lớn tiếng, “Con có thể không chấp nhận, có thể không nhận ba, nhưng ba nhận con là con gái của ba, ba không thể để con chịu bất kỳ rủi ro và tổn thương nào nữa. Ba thấy trạng thái tinh thần của Tư Độ mà sợ… lần nhảy dù đó là nó ép con đúng không?… Ba… ba nghĩ mà sợ quá, Bảo Lê, lẽ nào con không hiểu một người ba như ba… lo lắng cho con đến nhường nào sao?”

Khương Bảo Lê hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh lại, không nên tranh cãi với ông.

Kế hoạch hiện tại… phải nhanh chóng thoát thân mới là thượng sách.

“Ông Tần, à không… Tôi phải gọi ông một tiếng ba chứ.”

Tiếng gọi đó khiến lòng Đàm Ngự Sơn mềm nhũn, “Bảo Lê…”

“Ba nghe con nói, trước đây trạng thái tinh thần của Tư Độ không tốt lắm, nhưng con có thể đảm bảo với ba rằng hiện tại tình cảm của con và anh ấy rất tốt, anh ấy sẽ không bao giờ làm hại con, con còn nhận lời cầu hôn của anh ấy nữa, chúng con sắp kết hôn rồi!”

Đàm Ngự Sơn không chấp nhận lời cô nói: “Khi tình cảm đang thăng hoa thì đương nhiên mọi thứ đều tốt đẹp rồi. Nhưng nếu một ngày xảy ra tranh cãi, thậm chí đến mức ly hôn, con có thể đảm bảo chuyện nhảy dù sẽ không tái diễn chứ?”

“Ba vừa thấy đấy, dù trên mạng đầy rẫy những bình luận tiêu cực nhưng anh ấy vẫn có thể kiểm soát tốt cảm xúc, hoàn thành buổi ra mắt sản phẩm, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ chứng minh cảm xúc của anh ấy đã đủ ổn định rồi sao?”

“Chính vì vậy, ba mới thấy nó càng đáng sợ.” Đáy mắt Đàm Ngự Sơn lóe lên vẻ kiêng kỵ, “Người bình thường gặp chuyện như vậy, tuyệt đối không thể bình tĩnh như nó. Nó quá khó lường, Bảo Lê, ba không thể để con mạo hiểm.”

“…”

Khương Bảo Lê hé miệng định nói gì đó, nhưng cô phát hiện dù giải thích thế nào thì cũng không thể thuyết phục được ông.

Ông quá cố chấp.

Khương Bảo Lê cảm thấy rất mệt mỏi, cô không muốn giải thích thêm nữa nên quay người định rời đi.

Hai vệ sĩ áo đen cao lớn lập tức chặn cô lại.

“Tránh ra!” Khương Bảo Lê cố đẩy hai người họ ra, nhưng bọn họ cứ như hai ngọn núi sừng sững.

“Thả tôi đi!”

Cô đột ngột lao về phía khe hở, nhưng một người vệ sĩ chợt nắm chặt lấy cổ tay cô, lực không mạnh, nhưng đủ để cô không thể vùng vẫy được nữa.

“Ông không có quyền hạn chế tự do cá nhân của tôi.” Khương Bảo Lê quay đầu nhìn Đàm Ngự Sơn, hét lên đầy tuyệt vọng, “Dù ông có là ba tôi thì ông cũng không có quyền!”

Đàm Ngự Sơn quyết đoán, tàn nhẫn trên thương trường bao nhiêu thì ở nhà lại là một người cha hiền từ bất nhiêu.

Ông chậm rãi đứng dậy rồi đi đến trước mặt Khương Bảo Lê, giọng nói trầm thấp gần như là cầu khẩn: “Bảo Lê, ba không muốn hạn chế tự do cá nhân của con, ba hy vọng chúng ta có thể đạt được một thỏa thuận, ba thả con đi, con đừng gặp lại Tư Độ nữa.”

Đàm Ngự Sơn giơ tay lên, dường như muốn chạm vào vai cô, nhưng rồi bàn tay ấy bỗng khựng lại giữa không trung, cuối cùng đành thu về, “Ba sẽ tìm cho con một người bạn trai tốt hơn, từ trí tuệ cho đến ngoại hình, sự nghiệp, tính cách gì đấy đều tốt hết, được không? Đừng để ba lo lắng cho con nữa.”

Khương Bảo Lê nhìn thẳng vào ông, cơn giận dần lắng xuống…

Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh sau đó, cô cũng bình tĩnh trở lại và nở một nụ cười dịu dàng với Đàm Ngự Sơn: “Được thôi, ba, con hứa sẽ không gặp lại anh ấy nữa, con về Bắc Kinh ngay đây, buổi giao lưu của đoàn nhạc vẫn chưa kết thúc mà.”

Ánh mắt cô vô cùng chân thành, giọng nói mềm mại du dương, thậm chí còn mang theo chút nũng nịu, “Ba để con làm xong việc đã. Nếu ba không tin, có thể phái người đi theo con ra sân bay.”

Cuối cùng đôi mắt đen láy sâu thẳm của Đàm Ngự Sơn cũng có chút ánh sáng, nhưng ông hơi do dự: “Thật sao? Con đừng gạt ba đấy nhé?”

“Thật đó, con thật sự rất vui khi có ba.” Khóe mắt cô ửng đỏ vừa đúng độ, “Những năm tháng cô đơn trước kia, thứ con khát khao nhất chính là sự ấm áp của gia đình. Con sẽ không để ba lo lắng đâu, nếu ba phản đối thì con sẽ không qua lại với anh ấy nữa.”

“Tốt, tốt, ba sẽ sắp xếp đưa con ra sân bay ngay.” Đàm Ngự Sơn như trút được gánh nặng, vội vàng rút điện thoại ra, “Ba cũng đặt vé máy bay cho con rồi.”

“Vâng, vâng!” Khương Bảo Lê ngoan ngoãn đáp lời rồi quay người muốn rời khỏi.

Cuối cùng hai vệ sĩ kia cũng chịu nhường đường.

Thế nhưng, khi cô sắp bước ra khỏi cửa phòng làm việc, Đàm Ngự Sơn đột nhiên đứng dậy vẫy tay.

Vệ sĩ nhanh chóng tiến lên, chặn Khương Bảo Lê lại.

Khương Bảo Lê ngạc nhiên quay đầu nhìn, Đàm Ngự Sơn bất lực nhìn cô.

“Năm đó mẹ con cũng vậy, bà ấy lừa ba rất nhiều lần, mà lần nào… ba cũng đều mắc bẫy.”

Ông nghẹn ngào, “Con thông minh giống hệt mẹ con, cứ như con cáo nhỏ vậy. Không, không, ba không thể tin con được.”

Ông nói với hai vệ sĩ: “Đưa cô chủ về phòng, trông coi cẩn thận, không được để con bé rời đi.”

Hai vệ sĩ gật đầu tuân lệnh.

“Đàm Ngự Sơn! Ông không thể làm như vậy!” Khương Bảo Lê hét lên, điên cuồng giãy giụa, nhưng Đàm Ngự Sơn vẫn làm ngơ. Sau đó, hai vệ sĩ đưa cô về phòng.

Khương Bảo Lê liều mạng giằng co, móng tay cào xé tạo nên mấy vết xước dài trên cánh tay của hai người vệ sĩ: “Thả tôi ra! Đừng chạm vào tôi, thả ra!”

Nhưng làm sao cô địch lại bọn họ? Hai vệ sĩ dễ dàng khiêng cô về phòng, sau đó ném cô lên chiếc giường lớn có rèm công chúa mềm mại.

Đàm Ngự Sơn đứng ở cửa.

“Berry, trước khi sóng gió yên lặng, hoặc là, trước khi con nghĩ thông suốt thì cứ ở nhà đi đã. Sẽ có người chăm sóc con, ba cũng sẽ về nhà với con hằng ngày.”

“Đàm Ngự Sơn, tôi hận ông…” Khương Bảo Lê trừng mắt nhìn ông, “Cả đời này tôi cũng không nhận ông! Đời sau cũng không! Tôi không có ba mẹ, ông là cái thá gì mà giam cầm tôi?”

“Con bình tĩnh lại đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Khương Bảo Lê vang lên.

Cô lấy điện thoại ra, là cuộc gọi của Tư Độ.

Cô vội vàng nghe máy, vừa định cầu cứu thì Đàm Ngự Sơn đã nhắc nhở: “Nếu con nói với nó rằng con ở đây thì nó nhất định sẽ đến cứu con, nhưng khi ấy xảy ra chuyện gì… ba không thể đảm bảo với con đâu.”

Giọng ông mang theo vẻ đe dọa, “Bao gồm cả… an toàn tính mạng của nó.”

“…”

Khương Bảo Lê tức đến hít thở không thông, cô cắn chặt môi nhưng chẳng còn biết đau nữa.

Một lát sau, cô điều chỉnh lại nhịp thở rồi nhận cuộc gọi.

Giọng nói trầm khàn của Tư Độ ở đầu dây bên kia truyền đến: “Em đang ở đâu?”

“Em đang… em đang làm việc mà, Tư Độ.”

“Anh có thể đến tìm em không? Anh đến Bắc Kinh rồi, không làm phiền công việc của em đâu, anh chỉ muốn… ôm em một chút thôi.”

Người đàn ông chưa bao giờ lộ ra chút yếu đuối nào trước mặt tất cả mọi người, dù là quản gia hay là người làm trong nhà.

Chỉ có trước mặt cô, anh mới có thể bộc lộ cả nỗi lòng.

Cô có thể cảm nhận được sự bất lực nỗi sợ hãi trong lòng anh.

Nước mắt Khương Bảo Lê chảy dài, cô cắn chặt răng: “Tư Độ, anh đừng đến, em làm xong việc sẽ về, anh đợi em nhé.”

“Bảo Bảo…” Giọng Tư Độ nghẹn ngào, “Anh thật sự… muốn gặp em.”

Đôi mắt đỏ ngầu đầy lệ của Khương Bảo Lê nhìn Đàm Ngự Sơn sắc lẹm như lưỡi dao.

“Tư Độ, anh đợi em nhé.”

Một lúc lâu sau, Tư Độ cố kìm nén cảm xúc rồi lên tiếng: “Được, em đừng lo, anh sẽ tự giải quyết mọi chuyện. Em đừng rời xa anh, anh… sẽ không làm liên lụy đến em đâu.”

Khương Bảo Lê nhắm mắt lại.

Tim cô như vỡ tan thành trăm mảnh.

Bình Luận (0)
Comment