Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 90

Căn phòng công chúa được trang hoàng theo phong cách mộng mơ kiểu Pháp, những tấm rèm bằng ren phủ quanh giường lớn, cửa sổ sát đất nhìn ra vườn cây xanh biếc… Đây là tất cả những gì Đàm Ngự Sơn đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cô.

Vậy mà giờ phút này, nó lại chẳng khác nào một chiếc lồng giam.

Đàm Ngự Sơn không tịch thu điện thoại của cô, vì ông biết cô sẽ không dám tiết lộ tung tích cho Tư Độ biết.

Khi ấy, nhất định Tư Độ sẽ tìm đến đây để đưa cô đi.

Đàm Ngự Sơn hiểu rõ cục diện nước sôi lửa bỏng hiện tại giữa Tư Độ và ông, nếu Tư Độ đến địa bàn của ông thì chắc chắn sẽ chịu thiệt, thậm chí còn gây ra làn sóng dư luận lớn hơn.

Khương Bảo Lê không dám gánh chịu rủi ro như vậy.

Đến tối, quản gia đẩy xe thức ăn bày biện đầy những món ngon vật lạ từ trên lầu xuống.

Đàm Ngự Sơn liếc nhìn mấy dĩa thức ăn vẫn còn nguyên vẹn rồi nói: “Làm lại, cho đến khi con bé chịu ăn thì thôi.”

Quản gia nào không biết, dù có bao nhiêu sơn hào hải vị được “dâng” lên thì cô chủ cũng sẽ không động vào dù chỉ một hạt cơm hay một giọt nước. Tâm trạng đâu mà ăn cơ chứ.

Nhưng trong việc đối phó với Khương Bảo Lê, Đàm Ngự Sơn, người đã lão luyện trên thương trường mấy chục năm qua, lại tỏ ra lúng túng và dè dặt đến vậy.

Ông không biết phải đối xử với cô thế nào, tình yêu thương như sóng biển trào dâng vô tình lại trở thành cơn sóng dữ nhấn chìm cô.

Đàm Ngự Sơn lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Không ai trả lời.

“Berry.”

“Nếu không nói gì thì ba vào nhé.”

Phòng không bật đèn, chỉ có ánh hoàng hôn le lói chiếu vào.

Khương Bảo Lê ngồi ở góc giường khuất ánh sáng, cô ôm đầu gối, đầu ngón tay không ngừng lướt trên màn hình điện thoại.

Cô tự hành hạ mình, lướt xem đủ loại bình luận ác ý trên mạng về Tư Độ, thậm chí còn cãi vã với người khác trong khu bình luận… Dù biết trong thế giới mạng hỗn loạn và ồn ào này, những lời giải thích sẽ chẳng có tác dụng gì.

Nhưng cô vẫn muốn làm gì đó cho anh, bằng không… cô sẽ phát điên lên mất.

Đàm Ngự Sơn ngồi xuống mép giường, cô thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ông, giọng cô lạnh tanh: “Ông tránh xa tôi ra.”

Người đàn ông lập tức luống cuống đứng dậy, ông ngơ ngác một lúc, rồi lại ngồi xuống bên cửa sổ.

Trông có hơi… đáng thương.

Lúc trước, Đàm Ngự Sơn không dám nhận cô vì sợ bị cô ghét bỏ, sợ những hành động trước đây của mình đối với Tư Độ sẽ khiến cô thấy phản cảm. Ông luôn chờ đợi một cơ hội tốt hơn để khiến con gái từ từ chấp nhận mình.

Nhưng cứ chờ mãi… cuối cùng lại đợi đến thời điểm tồi tệ nhất.

Chuyện vạch trần thân thế của Tư Độ là một tay Thẩm Dục Lâu gây ra, bác sĩ tâm lý cũng bị Thẩm Dục Lâu mua chuộc.

Khi làm tất cả điều này, Thẩm Dục Lâu còn chẳng thèm thông báo cho Đàm Ngự Sơn một tiếng. Anh ta không biết quan hệ giữa Khương Bảo Lê và Đàm Ngự Sơn, mặc định Đàm Ngự Sơn và Tư Độ đã ở hai đầu chiến tuyến.

Lúc Đàm Ngự Sơn vừa vào phòng muốn nói chuyện lại với Khương Bảo Lê thì Thẩm Dục Lâu đã gọi điện đến, hớn hở khoe công với ông.

Lý trí vẫn còn đó nên Đàm Ngự Sơn đã không mắng anh ta một trận.

Ông không bình luận về chuyện này, chỉ nói hiện tại mình hơi bận, nói chuyện với anh ta sau, rồi vội vàng cúp điện thoại.

Đàm Ngự Sơn nhìn Khương Bảo Lê, cô vẫn đang trừng mắt với ông, im lặng không nói một lời.

“Berry, đừng nhìn ba bằng ánh mắt đó.” Giọng Đàm Ngự Sơn khàn khàn, “Mỗi đêm ba đều gặp ác mộng, trong mơ… toàn là ánh mắt căm hận của con… Khi con còn bé, cho đến lúc con lớn lên… Thứ ba sợ nhất trong đời chính là nỗi oán hận của con đấy.”

Lòng Khương Bảo Lê không phải sắt đá, cô gối đầu lên đầu gối, tuy vẫn không nhìn ông nhưng vẫn trả lời: “Vậy mà ông còn giam tôi lại.”

“Ba đã giải thích lý do rất nhiều lần rồi.”

“Vậy là ông nhân danh ‘muốn tốt cho con’, ép tôi làm những việc mà tôi không muốn, chia lìa tôi với người tôi yêu… Trong chuyện làm tổn thương con cái, ông và rất nhiều bậc cha mẹ thất bại khác… đều giống hệt nhau.”

Đàm Ngự Sơn không nói nên lời, chỉ biết chìm vào im lặng.

Ông chưa bao giờ lỡ lời khi đối mặt với bất kỳ đối tác kinh doanh nào, trong việc làm ăn, ông luôn có những thủ đoạn mạnh mẽ của riêng mình để ứng phó với mọi khủng hoảng.

Nhưng khi gặp Khương Bảo Lê, ông cảm thấy nâng niu, yêu thương bao nhiêu cũng không đủ, đặt trong tay còn sợ vỡ cơ mà…

Ông im lặng một lát rồi buông tiếng thở dài, cuối cùng đành đứng dậy rời khỏi phòng.

Rạng sáng, Khương Bảo Lê đứng bên cửa sổ quan sát, khu vườn trước mắt cô đã không còn ai nữa.

Cô đi chân trần, lẻn đến cửa rồi ghé tai lắng nghe.

Trong phòng không còn tiếng bước chân, có lẽ Đàm Ngự Sơn đã ngủ rồi.

Cô ấn tay nắm cửa, đúng như dự đoán, cửa phòng đã bị khóa trái.

Khương Bảo Lê thất vọng vô cùng, cô bèn quay người đi đến bên cửa sổ.

Bên cạnh cửa sổ sát đất là một cửa sổ thông gió có thể thò người ra ngoài.

Phòng cô ở tầng ba, cách mặt đất một độ cao đáng kể, nhưng bên ngoài cửa sổ có chỗ nhô ra để đặt chân, rộng khoảng hai mươi centimet, hẳn là mái hiên bằng đá.

Mái hiên đó kéo dài đến ban công, ban công có cầu thang sắt xoắn ốc có thể đi thẳng xuống vườn, đến vườn rồi, trèo qua bức tường đá thấp nửa người là có thể ra ngoài.

Hệ thống an ninh ở đây cực kỳ hoàn hảo, nhưng mấy hàng rào này lại là thứ để trưng bày cho đẹp mắt chứ hoàn toàn không chống trộm được.

Chỉ cần ra khỏi trang viên thì việc trốn thoát sẽ dễ dàng hơn.

Dù bước đầu tiên rất nguy hiểm, nhưng Khương Bảo Lê nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Tư Độ, rồi lại nhớ đến việc anh nói muốn gặp cô trong điện thoại với giọng điệu đầy bất lực …

Dù bằng cách nào, cô nhất định phải tìm cách rời khỏi nơi đây.

Cô học theo phim truyền hình, xé ga giường thành dải dài rồi thắt nút chết, buộc chặt vào eo.

Cô bám thật chắc, sau đó trèo ra khỏi cửa sổ.

Bàn chân trần đặt lên bậu cửa, rồi xuống mái hiên, chỗ bám càng lúc càng trơn trượt vì trời đang mưa phùn.

Khương Bảo Lê thấy hơi sợ, nhưng tên đã bắn không thể rút lại, cô cẩn thận bước trên mái hiên rồi đi về phía bên phải.

Mái hiên rất hẹp, ước chừng chưa đến hai mươi centimet, gió cứ thổi nhè nhẹ, đầu óc Khương Bảo Lê choáng váng, cô chỉ có thể bám chặt vào bức tường ẩm ướt lạnh lẽo, di chuyển từng chút một như con tắc kè.

Mãi cho đến khi đi đến tận cùng bên phải, cô mới nhìn thấy ban công.

Vì tầm nhìn hạn chế nên lúc ở trong phòng, cô thấy bệ đá và ban công gần như sát nhau.

Nhưng khi thực sự đi đến đây, cô mới phát hiện chúng cách nhau đến hơn một mét, cô không thể nào nhảy qua được!

Giờ phút này, đối với cô mà nói, khoảng cách hơn một mét đó chẳng khác nào một vực thẳm ngăn cách.

Toang rồi…

Khương Bảo Lê do dự, chẳng biết có nên quay lại hay không.

Nhân viên bảo vệ canh giữ camera hai mươi bốn giờ, thấy cảnh tượng này thì hoảng như gặp phải kẻ thù, anh ta vừa thông báo cho quản gia, vừa chạy nhanh đến vườn.

Ánh đèn pin sáng rực chói mắt chiếu thẳng vào mặt Khương Bảo Lê, cô vô thức che mắt lại.

“Cô chủ!” Bảo vệ kinh hãi hét lên, “Cô mau xuống đi, nguy hiểm lắm!”

Khương Bảo Lê cũng muốn xuống lắm chứ.

Cô muốn đặt mình trong tình thế nguy hiểm này lắm hả?

Khương Bảo Lê vô thức rụt vào bóng tối để tránh ánh đèn pin, váy đã bị nước mưa thấm ướt hết, dính chặt vào đùi.

Mỗi bước di chuyển đều vô cùng khó khăn.

Đàm Ngự Sơn lập tức xông vào phòng Khương Bảo Lê khi nhận được thông báo, ông lao đến bên cửa sổ, lo lắng đến phát điên: “Quay lại, Bảo Lê, con mau quay lại cho ba!”

Khương Bảo Lê quay đầu lại, nửa người Đàm Ngự Sơn đã thò ra ngoài cửa sổ.

Ông sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

“Đừng qua đây!” Khương Bảo Lê lại tiến thêm nửa bước về phía ban công.

Quản gia dẫn theo mấy vệ sĩ xông vào phòng, nhưng bị Đàm Ngự Sơn quát lớn ngăn lại: “Các người đừng manh động! Sẽ làm con bé sợ đấy!”

Quản gia chỉ có thể dừng bước.

Đàm Ngự Sơn quay sang nhìn cô, giọng dịu xuống hẳn: “Berry, ngoan nào, con quay lại được không? Có gì chúng ta từ từ nói chuyện nhé.”

“Ông thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ tự tìm cách đi khỏi đây.” Khương Bảo Lê nắm lấy cơ hội đưa ra điều kiện với ông.

“Con muốn gì ba cũng cho con, con mau quay lại đây đi.” Đàm Ngự Sơn hoảng loạn nài nỉ, giờ ông chỉ muốn nhanh chóng giải cứu cô khỏi nguy hiểm mà thôi, “Con muốn mạng ba cũng được nữa là.”

“Tôi muốn mạng ông làm gì? Tôi chỉ muốn đi thôi, ông thả tôi ra đi.”

“Được, được, được, ba hứa với con, ba hứa với con hết.”

“Tôi không tin ông.” Khương Bảo Lê nhìn người nọ, “Ông vừa nói sẽ thả tôi đi, cuối cùng lại nhốt tôi đấy thôi, ông đã dám nhốt con gái mình thì còn chuyện gì ông không dám làm nữa hả?”

“Ba đảm bảo với con, ba dùng mạng của mình đảm bảo với con, được không, Berry? Con quay lại đi, đừng giày vò ba nữa.”

Khương Bảo Lê thấy ông thật sự lo lắng, chắc… sẽ không nuốt lời đâu, thế là cô cẩn thận di chuyển từng bước về phía cửa sổ.

Đàm Ngự Sơn thấy cô như đi trên dây, sợ cô trượt chân nên thò người ra ngoài cửa sổ, muốn đỡ lấy cô.

Khương Bảo Lê thấy ông đã già như vậy mà còn làm chuyện nguy hiểm nên hơi lo lắng: “Này, ông già, ông lớn tuổi thế rồi, đừng có nghịch dại!”

“Bảo Lê, nếu con không còn, ba sẽ đến bầu bạn với con.”

Câu nói này khiến sống mũi Khương Bảo Lê cay xè.

Khi cô không có gì trong tay, cô đã muốn có thật nhiều tình yêu thương, nhưng lại không thể có được…

Sau này cô nghĩ, chỉ cần cô yêu người khác đủ, có lẽ sẽ đổi lại được tình yêu mà cô muốn, thế nên cô dốc hết lòng yêu Thẩm Dục Lâu, vậy mà lại nhận về sự phản bội…

Tư Độ là người có thể yêu cô vô điều kiện, bây giờ… lại thêm một người nữa, Khương Bảo Lê không muốn ông bị thương.

“Ông già chết tiệt, ông về đi! Để tôi từ từ qua đó, ông cứ đứng ở đấy thì cả hai chúng ta đều gặp nguy hiểm đó!”

Lời vừa dứt, một tia chớp chợt xé toạc màn đêm.

Khương Bảo Lê giật mình lùi lại một bước, cả người mất thăng bằng.

Thế giới đảo lộn trong khoảnh khắc.

Giây tiếp theo, Đàm Ngự Sơn bất chấp tất cả lao tới, một tay nắm lấy cô, tay kia túm chặt lấy ga giường.

Bàn tay ông như kìm sắt, giữ chặt cổ tay cô.

Dù không còn trẻ như xưa, nhưng cơ bắp của Đàm Ngự Sơn vẫn rất khỏe, toàn bộ trọng lượng của Khương Bảo Lê đều dồn vào cánh tay rắn chắc của ông.

Sau một tiếng “hự” vang lên đầy nặng nề, cuối cùng cô cũng được ông kéo lên.

Quản gia và bảo vệ đồng loạt xông tới kéo hai người ra khỏi cửa sổ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Bảo Lê trắng bệch, cô run rẩy trong vòng tay ông, váy áo ướt sũng.

Đàm Ngự Sơn trật khớp vai, đau đến thấu tim gan.

Nhưng dường như ông không cảm nhận được điều ấy, ông dùng tay trái vỗ nhẹ vào lưng con gái: “Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ.”

Mắt Khương Bảo Lê đỏ hoe, bao nhiêu uất ức dồn nén chợt vỡ òa trong khoảnh khắc ấy.

“Bao nhiêu năm rồi, khi tôi bất lực nhất thì ông ở đâu hả?! Khi tôi bị người ta bắt nạt, trốn dưới gầm cầu khóc lóc, gọi tên ông, ông không một lần xuất hiện… Bây giờ thò mặt ra làm gì? Tôi không cần ông nữa!”

Đàm Ngự Sơn im lặng, ông lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Động tác rất khẽ khàng, cứ như sợ làm vỡ cô vậy.

“Con không nhận ba cũng không sao, chỉ cần con sống tốt thì ba sẽ không làm phiền con nữa.”

“Tư Độ sẽ không làm hại tôi.” Khương Bảo Lê bướng bỉnh nhìn ông, “Tại sao ông cứ không tin hả?”

“Bởi vì ba là ba của con, trên đời này không có người ba nào hoàn toàn tin tưởng con rể của mình đâu, dù nó đối tốt với con thế nào, ba cũng không yên tâm.”

Đàm Ngự Sơn im lặng một lát rồi vẫy tay, dường như trong khoảnh khắc ấy, ông đã già đi đến tận mấy tuổi, “Đi đi, đi gặp người con muốn gặp đi, ba không giữ được con ở đây. Sau này con bằng lòng nhận ba thì về, còn không… thì thôi vậy.”

Khương Bảo Lê quay người rời đi, cô đi rất lâu, đi hết hành lang dài dằng dặc này… Mãi đến khi sắp rẽ ra khỏi cửa lớn, cuối cùng cô vẫn dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Bác sĩ đang chữa trị cánh tay cho Đàm Ngự Sơn.

Ông vẫn đứng bên cửa nhìn cô, dáng người thẳng tắp, im lặng như núi.

Khương Bảo Lê thấy họng mình nghẹn lại, cô khẽ gọi: “Ba.”

Dường như hành lang dài đằng đẵng nơi đây cũng muốn giữ lại tiếng vọng trân quý và hiếm hoi này.

Trong ánh mắt u ám của Đàm Ngự Sơn như có ánh sáng lấp lánh chiếu rọi.

Ông nghe cô gái nhỏ nói: “Thật ra… con rất vui vì ba là ba của con.”

Nửa tiếng sau, Khương Bảo Lê có mặt ở phía ngoài của biệt thự Sơn Nguyệt Lâu.

Dù mưa lạnh dai dẳng nhưng đám phóng viên vẫn đứng chật kín bên ngoài biệt thự, đèn flash chớp nháy liên tục.

Sau khi Khương Bảo Lê xuống xe, phóng viên như cá mè một lứa ùa lên vây quanh:

“Cô Khương, Tư Độ có khuynh hướng bạo lực không?”

“Cô có bị ép buộc mới chọn ở bên cạnh anh ta không?”

“Anh ta có từng động tay động chân với cô chưa? Có đánh cô chưa?”

“Cô nghĩ thế nào về thân thế của anh ta?”

“Không, không phải…” Khương Bảo Lê bị đám đông vây quanh và xô đẩy, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.

Cô không ngừng giải thích, nhưng chẳng có ai nguyện ý tin tưởng.

Phóng viên vây hỏi cô, cố gắng moi móc những câu trả lời mà họ muốn từ cô.

“Cô Khương, chuyện nhảy dù là thật sao?” Một phóng viên chắn trước mặt cô, suýt chút nữa đã dí micro vào miệng cô, “Anh ta suýt hại chết cô, có đúng không?”

“Là thật.”

Xung quanh lập tức xôn xao.

“Nhưng tôi tha thứ cho anh ấy rồi. Tôi không trách anh ấy, chuyện đó… tôi cũng có lỗi, tôi đã lừa dối tình cảm của anh ấy.”

“Cô là người thích bị ngược đãi sao?” Một câu hỏi đầy sắc bén chợt vang lên.

Tiếp theo, vô vàn ác ý… chợt ùa về phía cô.

“Có phải vì anh ta có tiền nên cô mới chịu đựng anh ta không? Cô muốn gả vào nhà giàu sao?”

“Khi anh ta phát bệnh, có hành vi bạo lực t.ình d.ục không?”

“Không! Không có!” Thái dương Khương Bảo Lê giật mạnh, cô muốn giúp Tư Độ giải thích, nhưng càng giải thích lại càng rối.

Tính cách thẳng thắn của cô vốn không giỏi đối phó với đám chó săn này.

“Cô chứng minh thế nào là không có đi chứ. Hay là cô c.ởi quần áo ra cho chúng tôi xem có vết thương hay không đi.”

Lời còn chưa dứt, một cú đấm mạnh mẽ giáng xuống tên phóng viên vô lương đang gây rối nọ.

Hắn ngã mạnh xuống đất, răng cũng văng ra.

Tư Độ xông vào đám đông như một con sư tử đực bị chọc giận, một tay anh ôm chặt Khương Bảo Lê vào lòng, tay kia thì đẩy đám người kia ra một cách thô bạo.

“Tư Độ, cuối cùng anh cũng ra rồi.”

“Lời bác sĩ tâm lý nói đều là thật sao? Anh thật sự bị bệnh tâm thần à?”

“Anh có gì muốn giải thích không?”

“Cút.”

Chỉ một chữ thôi nhưng lại nồng nặc mùi máu tanh và sự tàn bạo.

Phóng viên chắn trước mặt anh, rồi lại bị ánh mắt dữ tợn của anh làm cho choáng váng, đành phải khúm núm nhường đường.

Cánh cổng lớn của biệt thự đóng sầm lại.

Gió thổi tung rèm cửa, căn phòng tối om bị ánh đèn bên ngoài chiếu sáng rực rỡ.

“Xin lỗi, Tư Độ, xin lỗi…” Cô không ngừng xin lỗi anh, “Em về muộn rồi.”

“Không muộn, cảm ơn em đã trở về.”

Tư Độ đưa tay ra, xót xa vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo ướt đẫm mưa của cô, rồi anh nhẹ nhàng hôn lên.

Trong bóng tối, mọi giác quan đều được khuếch đại.

Cô run rẩy, quần áo ẩm ướt dính sát vào người, còn có hơi thở nóng rực của anh nữa.

Khương Bảo Lê nắm chặt áo sơ mi của anh, nhưng lại bị anh nắm lấy tay, mười ngón tay đan vào nhau áp lên tường.

Anh áp sát cô, hung hăng hôn môi cô.

Dù bên ngoài ồn ào thế nào, lúc này, chỉ có hai người họ mà thôi.

Thế giới náo động… nhưng họ chẳng nghe thấy gì.

Ngoài nhịp tim điên cuồng yêu thương đối phương…

Bình Luận (0)
Comment