Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 91

Đêm đó là lần đầu tiên họ trao cho nhau những ân ái dịu dàng đến vô cùng tận.

Tình yêu nồng nàn kéo dài trong những nụ hôn không dứt, như dòng nước nhỏ chảy mãi, quấn quýt triền miên.

Trước đây cả hai luôn vội vã, tựa hai ngọn lửa cháy rực, nóng lòng muốn gần nhau, muốn hòa quyện, bùng cháy đến tận cùng. Vì vậy, từng tấc da thịt, từng thớ cơ, từng hơi thở đều phối hợp một cách triệt để.

Nhưng đêm nay mọi thứ rất chậm, dường như mỗi giây đều kéo dài đến vô tận…

Khi ánh mắt cô đã hoàn toàn mơ màng, Tư Độ giữ chặt cằm cô, ép cô nhìn anh…

Không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, chính cơ thể sẽ truyền đạt trọn vẹn tình yêu của đôi bên.

Sau cơn hoan lạc tột đỉnh, Khương Bảo Lê nằm trong vòng tay của Tư Độ, lắng nghe nhịp tim vững vàng mạnh mẽ của anh.

“Anh không nghĩ em sẽ quay lại, nếu em nói trước, anh sẽ đến đón em, tránh mấy kẻ đáng ghét bên ngoài.” Tư Độ dịu dàng chạm vào tóc cô, đôi mắt đen láy nhìn cô không rời, “Không phải bận công việc sao?”

Khương Bảo Lê tỏ vẻ vô cùng bất mãn vì Tư Độ thực sự tin vào cái cớ bận công việc vớ vẩn của mình, cô đẩy tay anh ra: “Đã xảy ra chuyện như vậy, làm sao em có tâm trạng làm việc nữa hả? Anh nghĩ gì vậy?”

“Em tự nói mà. Những gì em nói… anh đều tin.”

Trong lòng Tư Độ luôn có một nỗi tự ti mơ hồ đến cực đoan, anh không nghĩ một người tệ hại như mình lại xứng đáng nhận được tình yêu vô điều kiện của cô.

Khương Bảo Lê thở dài, kể lại cho Tư Độ chuyện mình bị Đàm Ngự Sơn đưa đi ngay khi xuống máy bay, sau đó là giây phút “đoàn tụ”, nhận thân vô cùng chóng vánh, cuối cùng là việc Đàm Ngự Sơn giam giữ cô. Khương Bảo Lê nhấn mạnh hết lần này đến lần khác: “Em đã về ngay lập tức, làm sao có thể không về? Xảy ra chuyện như vậy, em nhất định phải ở bên cạnh anh!”

Tư Độ vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi sâu: “Muốn… thêm một lần nữa.”

“Khoan đã.” Khương Bảo Lê đẩy anh ra, nghi ngờ hỏi, “Chuyện em nói Đàm Ngự Sơn là ba em, sao anh không ngạc nhiên chút nào vậy? Anh không hỏi gì sao?”

Tư Độ trầm ngâm một lát, sau đó anh ngồi dậy, sắc mặt trở nên nặng nề hơn hẳn: “Anh sẽ nói, em đừng giận nhé.”

“Gì cơ?”

“Hứa trước là đừng giận anh.”

“Anh đã biết từ lâu rồi?” Khương Bảo Lê kinh ngạc thốt lên, “Anh biết chuyện này rồi cơ á?!”

Vẻ mặt Tư Độ hiện rõ anh đã biết cả thảy, hơn nữa còn biết từ lâu rồi: “Lần ở cầu vượt biển, anh đã đâm vào xe của Đàm Ngự Sơn, suýt chút nữa… làm ông ấy rơi xuống biển.”

“…”

Khương Bảo Lê đẩy anh một cái rồi đấm nhẹ vào ngực anh: “Anh bị làm sao vậy? Sao lại đâm vào ông ấy!”

“Anh tưởng ông ấy làm gì em.” Tư Độ biện minh, “Lúc đó anh hơi mất kiểm soát vì cơn giận.”

“Vậy lần đó… anh đã biết rồi à?”

“Tự Đàm Ngự Sơn thừa nhận, còn bảo anh đừng nói với em.” Tư Độ kể lại nguyên văn lời của Đàm Ngự Sơn, “Trước khi ông ấy chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nếu anh dám tiết lộ với em, ông ấy sẽ công khai phản đối chúng ta.”

Khương Bảo Lê chạm vào sợi dây chuyền ngọc bích Tái Sinh trên cổ: “Viên đá này… là sau lần đó, anh đi điều tra thân thế của em nên mới tìm thấy à?”

Tư Độ gật đầu: “Mọi thứ đều chứng minh Đàm Ngự Sơn chính là ba ruột của em, viên ngọc bích này là viên đá đẹp nhất mà ông ấy khai thác được ở khu mỏ Tam Giác Vàng năm đó.”

“Vậy…” Khương Bảo Lê hơi do dự, “Anh nghĩ em có nên nhận ông ấy không?”

“Tại sao lại không?” Tư Độ có vẻ không hiểu khi cô hỏi câu này.

“Ông ấy là kẻ thù không đội trời chung của anh, lần ở Hawaii, suýt nữa ông ấy đã hại chết anh, nếu anh không tha thứ cho ông ấy thì em sẽ không nhận ông ấy đâu, em nghe anh…”

Câu nói này của cô khiến Tư Độ thấy ấm lòng vô cùng.

Anh luôn sợ rằng, nếu thật sự hai bên đối đầu với nhau, và Khương Bảo Lê buộc phải lựa chọn, cô sẽ chọn ba của mình thay vì anh…

Dẫu gì máu chảy ruột mềm cơ mà…

Nhưng câu hỏi của Khương Bảo Lê đã chứng minh sự lựa chọn của cô…

Đủ rồi, đủ lắm rồi.

Tư Độ nắm chặt tay cô, nhìn đôi mắt nai ngơ ngác ướt át của cô gái nhỏ, anh nghiêm túc đáp: “Ông ấy là người thân duy nhất của em trên đời này, là ba của em đó, em không cần nghĩ cho anh, muốn nhận thì cứ nhận, còn ân oán giữa anh và ông ấy, em đừng lo, anh sẽ tìm cách.”

“Anh có cách gì? Em thấy ông ấy rất ghét anh, ghét anh lắm luôn.”

Thật ra… Tư Độ đã cố gắng rất nhiều tháng rồi.

Nhưng mối quan hệ như nước với lửa giữa anh và Đàm Ngự Sơn, ân oán đối địch mấy chục năm giữa nhà họ Tư và nhà họ Tần, đâu phải chỉ vài tháng nhường nhịn và lấy lòng là có thể hóa giải.

Đặc biệt là sau vụ Lâm Tục Diên phát sóng trực tiếp, và chuyện bác sĩ tâm lý tiết lộ… anh có thể tưởng tượng được hiện giờ Đàm Ngự Sơn đã hận anh đến mức nào, ông sẽ phản đối mối quan hệ của họ ra sao…

Tư Độ vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên làm thế nào.

Nhưng chỉ cần Khương Bảo Lê còn ở bên cạnh anh, anh sẽ có đủ dũng khí và sức mạnh để đối mặt với tất cả mớ hỗn độn này.

Ngày hôm sau, tập đoàn nhà họ Tư bắt đầu xử lý việc hạ nhiệt các hot search, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng của dư luận, nhưng giá cổ phiếu của công ty lao dốc mạnh là điều không thể tránh khỏi.

Họ đã cố gắng phản hồi.

Nhưng hiện tại, bất kỳ lời giải thích nào cũng có thể trở thành lời biện minh, thân thế là thật, chuyện anh từng mắc bệnh tâm lý… cũng là thật.

Không thể phản bác được.

Chiêu này rất độc vì đánh ngay tử huyệt của anh.

Có lẽ lúc này, xử lý lạnh là cách tốt nhất.

Trong khoảng thời gian này, Khương Bảo Lê ở trong biệt thự, trưởng đoàn nhạc đã tạm dừng công việc của cô, chờ dư luận lắng xuống.

Trên tivi, kênh tài chính đang đưa tin về việc cổ phiếu tập đoàn nhà họ Tư lao dốc.

Điện thoại cô không ngừng reo, toàn là cuộc gọi của phóng viên các nơi, hy vọng có thể phỏng vấn cô.

Phiền chết đi được.

Khương Bảo Lê vừa định tắt máy, đột nhiên, một số điện thoại quen thuộc nhảy ra.

Là em trai Thẩm Gia Thanh gọi đến.

Khương Bảo Lê khựng lại, sau đó quyết định nghe máy.

“Gia Thanh?” Cô cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ… nhẹ nhàng hơn, “Sao vậy, nhớ chị à?”

Giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên bên kia điện thoại vang lên, nhưng có vẻ hơi yếu ớt: “Chị, dạo này… chị ổn không? Em thấy tin tức rồi, chị và anh Tư Độ đều ổn chứ?”

Sao có thể ổn được.

Bây giờ ngay việc ra ngoài cũng không được, ngày nào Tư Độ cũng phải đối mặt với ống kính, đến công ty và phòng thí nghiệm giải quyết đủ thứ chuyện.

Khương Bảo Lê không muốn cậu bé lo lắng nên trả lời: “Bọn chị ổn mà, sao giọng em nghe lạ thế?”

“Không có gì… ừm…” Thẩm Gia Thanh ngập ngừng một chút, “Chỉ là… hơi cảm thôi, nếu chị có thể về thăm em thì tốt quá.”

Khương Bảo Lê hiểu Thẩm Gia Thanh, cậu bé rất ít khi vòng vo nũng nịu như vậy.

“Tối nay em có ở nhà không?”

“Vâng, có ạ.”

“Được, vậy khoảng chín giờ chị qua.”

Chín giờ là lúc phần lớn đám phóng viên bên ngoài sẽ tản đi, dẫu gì họ cũng thấy mệt mỏi khi phải canh giữ mấy ngày liền cơ mà.

Trong nhà họ Thẩm, Thẩm Gia Thanh đặt điện thoại xuống rồi nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất với ánh mắt lo âu.

“Anh, em đã nói rồi.”

Thẩm Dục Lâu mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng bằng lông cừu.

Vốn là một người đàn ông tao nhã như ngọc, nhưng lúc này đây, ánh mắt anh ta đã không còn vẻ thanh tú của hai năm trước, mà thay vào đó là sự trầm lắng và lọc lõi của cuộc đời.

Giống như trong một đêm, anh ta đã trưởng thành hơn tận mười tuổi.

“Ngoan.” Thẩm Dục Lâu nhàn nhạt thốt ra một chữ, vẻ mặt vẫn thờ ơ như trước.

Thẩm Gia Thanh nhìn anh trai mà cảm thấy quá đỗi xa lạ.

Thật ra, hai người họ chưa bao giờ thực sự thân thiết, cậu bé càng lớn lại càng hiểu rõ điều này…

Thẩm Dục Lâu luôn mang lòng thù địch với cậu bé, với cả nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Gia Thanh không muốn nghĩ đến những điều đó, càng nghĩ thì sẽ càng chìm sâu vào vòng xoáy cảm xúc, không tài nào thoát ra được.

Bây giờ, Thẩm Gia Thanh vẫn chưa trưởng thành. Cậu cần sự che chở mà Thẩm Dục Lâu ban cho, để cậu có thể trưởng thành một cách an toàn.

Thân cận anh ta, thuận theo anh ta… là lựa chọn duy nhất.

Thẩm Dục Lâu thấy Thẩm Gia Thanh như muốn nói lại thôi, anh ta bèn hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

“Anh…” Thẩm Gia Thanh ngập ngừng mở lời, “Trên mạng đều nhắc đến chuyện của anh Tư Độ, ngay cả chị Bảo Lê cũng bị mắng thảm lắm… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Thẩm Dục Lâu đi đến bên bàn trà, ngồi xuống rồi mân mê chén trà tử sa của mình: “Em muốn hỏi gì?”

“Những tin đồn nói anh Tư Độ đánh người là thật sao? Anh ấy thật sự có khuynh hướng bạo lực ạ?”

“Đương nhiên là thật.” Thẩm Dục Lâu đặt ấm trà xuống, trả lời rất dứt khoát, “Muốn người ta không biết… trừ khi mình đừng làm. Trên đời này, không có chuyện gì có thể giấu được tất cả mọi người. Bản tính Tư Độ là vậy, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết bộ mặt thật của anh ta.”

Thẩm Gia Thanh nhìn Thẩm Dục Lâu.

Sự tàn nhẫn và căm ghét trong đáy mắt anh ta, muốn giấu cũng không giấu được.

“Nhưng em cảm thấy anh ấy không phải là người như vậy.” Thẩm Gia Thanh ôm gối, nhỏ giọng nói, “Anh Tư Độ còn tặng em mô hình… em cảm thấy anh ấy không giống kẻ sẽ đánh người khác…”

“Cạch” một tiếng, Thẩm Dục Lâu đặt mạnh chén trà xuống.

“Biết người biết mặt khó biết lòng.” Anh ta lạnh lùng đáp, “Cho nên, em càng phải khuyên chị em rời xa anh ta.”

Thẩm Gia Thanh không muốn làm những việc này, cậu thở dài một tiếng rồi nhảy xuống khỏi ghế sofa: “Thôi vậy, đây là chuyện của người lớn, em là trẻ con, em chẳng quan tâm đâu.”

Thẩm Gia Thanh đi đến bậc thang rồi đột nhiên quay người lại nhìn Thẩm Dục Lâu:

“Lần họp phụ huynh trước, anh Tư Độ còn giúp em giải bài thi Sinh học, đánh bại bố của Tôn Thao Thịnh, một giáo sư Sinh học rất giỏi. Lúc đó, ánh mắt chị Bảo Lê nhìn anh Tư Độ như có ánh sáng vậy, giống như…”

Thẩm Gia Thanh dừng lại một chút, “Giống như trước đây chị nhìn anh vậy.”

Thẩm Dục Lâu hơi khựng lại.

Câu nói này như một con dao, đâm thẳng vào tim Thẩm Dục Lâu.

Anh ta chẳng cầm vững chiếc cốc nữa.

Thẩm Gia Thanh chạy thình thịch về phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Buổi tối có mưa nhỏ, phần lớn phóng viên bên ngoài biệt thự Sơn Nguyệt đã tản đi.

Tư Độ vẫn chưa về, Khương Bảo Lê không muốn làm phiền công việc của anh nên không nói với anh về việc mình đến nhà họ Thẩm.

Xe vừa đến cổng biệt thự nhà họ Thẩm, dáng người cao lớn của Thẩm Dục Lâu đứng thẳng tắp trong màn mưa, anh ta che một chiếc ô đen, thân hình gầy gò, phong thái lạnh lẽo.

Kể từ sau vụ bỏ trốn hôn lễ, Khương Bảo Lê chưa từng gặp lại anh ta.

Anh ta gầy đi rất nhiều, chắc khoảng thời gian này cũng không dễ chịu gì.

Đáng đời.

Khương Bảo Lê không thèm nhìn anh ta mà đi thẳng vào trong mưa.

Thẩm Dục Lâu đuổi theo cô, muốn che ô cho cô, nhưng Khương Bảo Lê vẫn bước đi không ngừng.

Lúc cô vào nhà thì trông thấy Thẩm Gia Thanh đang chơi game trên sofa, ánh mắt né tránh, gương mặt ửng hồng.

Chẳng có chút dáng vẻ nào là bị bệnh cả.

Thẩm Gia Thanh sợ Khương Bảo Lê trách mình nên vội vàng chạy về phòng để trốn.

Khương Bảo Lê không so đo với đứa trẻ này, cô quay đầu lại, đúng lúc đối diện với Thẩm Dục Lâu đang đuổi theo mình.

Anh ta dịu dàng gọi một tiếng: “Lê Bảo, lâu rồi không gặp.”

Khương Bảo Lê giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.

“Chát!”

Âm thanh vang dội, ngay cả Thẩm Gia Thanh trong phòng cũng nghe thấy, cậu bèn hé cửa, thò đầu ra nhìn thử.

Thẩm Dục Lâu nghiêng đầu, trên má hằn rõ năm ngón tay của Khương Bảo Lê.

Dường như cô đã dùng hết sức lực nên mấy phút sau tay vẫn còn tê rần, có thể tưởng tượng được anh ta đau đến mức nào.

“Lê Bảo…”

“Thẩm Dục Lâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Bảo Lê đỏ bừng vì tức giận, ngực cô phập phồng, “Anh đã có được tất cả những gì mình muốn rồi, từ địa vị đến tài sản, còn cả…”

Khương Bảo Lê liếc mắt thấy Thẩm Gia Thanh đang đứng sau khe cửa nên cố gắng nuốt xuống hai chữ “báo thù”, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi người nọ: “Anh còn muốn gì nữa?”

Anh ta muốn gì?

Anh ta muốn hủy hoại Tư Độ, muốn cô quay đầu lại, muốn cô như trước đây, trong mắt chỉ có một mình anh ta mà thôi…

“Tư Độ là một kẻ điên, vậy mà em vẫn muốn ở bên cạnh anh ta sao?” Thẩm Dục Lâu hạ giọng, “Em điên rồi sao? Người như vậy nhất định sẽ có bộ gen không hoàn chỉnh, em không thể sinh con cho anh ta được.”

“Tôi biết, vậy thì sao?”

Vậy thì sao chứ…?

Cô không quan tâm.

“Thẩm Dục Lâu, giữa chúng ta… đã không thể nữa rồi. Từ ngày anh giao tôi cho Tư Độ, giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn động đến Tư Độ, tôi sẽ khiến anh mất hết tất cả, không còn gì cả.”

Con nuôi và con ruột, cô biết ba cô sẽ chọn thế nào.

Nhưng rõ ràng Thẩm Dục Lâu không quan tâm đến lời đe dọa này, anh ta một lòng chỉ muốn níu kéo cô: “Nếu mất hết tất cả mà đổi lại được em thì anh bằng lòng.”

“Anh thật sự bằng lòng sao?” Khương Bảo Lê khinh miệt nhìn anh ta rồi cười chế giễu, “Không, anh không thể đâu…”

Trên đời này, không ai hiểu Thẩm Dục Lâu hơn cô.

Tham vọng của anh ta, điểm yếu của anh ta…

Thẩm Dục Lâu đưa tay muốn kéo cô, muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh ta vừa chạm vào tay áo của cô thì đã bị cô hất ra.

“Đừng chạm vào tôi, thật ghê tởm.”

Trong mắt cô tràn đầy vẻ ghét bỏ, cô quay người đi về phòng Thẩm Gia Thanh rồi đóng sầm cửa lại.

Trong phòng, Thẩm Gia Thanh cúi đầu, giọng nói đầy bất an: “Xin lỗi chị, em không nên lừa chị, em sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Khương Bảo Lê nhìn vẻ lo lắng của cậu, cuối cùng không nỡ lên tiếng trách mắng.

Cô xoa đầu cậu rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh ta có tốt với em không? Nếu muốn chuyển ra ngoài thì cứ đến tìm chị.”

Thẩm Gia Thanh lắc đầu: “Anh trai rất tốt với em.”

“Chị thấy mà, ăn uống cũng tốt lắm ha?” Khương Bảo Lê véo má Thẩm Gia Thanh, “Béo lên rồi đó.”

Không chỉ béo lên, thậm chí cô còn cảm giác Thẩm Gia Thanh hơi phù thũng.

“Có lẽ dạo này bài vở nhiều nên em ăn nhiều hơn.”

“Thật sao? Có đi bệnh viện khám chưa?”

“Chưa ạ, khai giảng có kiểm tra sức khỏe rồi, không sao đâu.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Khương Bảo Lê trò chuyện với cậu một lúc, biết Thẩm Dục Lâu đang nghe lén ngoài cửa nên cô nhẹ nhàng ôm Thẩm Gia Thanh rồi ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Gia Thanh, nếu anh ta đối xử không tốt với em, dù chỉ một chút thôi, thì nhất định phải nói với chị ấy, nhớ nhé!”

“Vâng ạ.” Thẩm Gia Thanh gật đầu mạnh, “Em biết rồi ạ!”

Khi Khương Bảo Lê xuống lầu, Thẩm Dục Lâu vội vàng đuổi theo cô.

Bên ngoài mưa như trút nước, anh ta thậm chí không cầm ô mà xông thẳng vào mưa lớn, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Bảo Lê, đừng đi…”

Anh ta biết rằng, một khi cô đã đi thì sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Anh ta không giữ được cô, hoàn toàn không giữ được.

Nước mưa chảy dọc theo tóc anh ta xuống hàng mi ướt sũng, ánh mắt gần như van nài: “Anh biết sai rồi… thật sự biết sai rồi…”

Khương Bảo Lê hất mạnh anh ta ra: “Thẩm Dục Lâu, anh có thể đừng như trẻ con nữa được không? Cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn, thế giới này không phải cái gì cũng chiều theo anh, anh muốn gì là của anh đâu!”

Cô kéo cửa xe, không thèm quay đầu lại mà ngồi vào trong.

Thẩm Dục Lâu đột nhiên quỳ xuống, bờ vai run rẩy, mưa lớn xối xả vào mặt anh ta, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

“Lê Bảo, anh sai rồi, thật sự sai rồi…”

Khương Bảo Lê kiên quyết lên xe.

Tài xế Hoàng khinh miệt liếc nhìn người đàn ông trong gương chiếu hậu bên trái, cố ý đạp mạnh chân ga, hất nước mưa bắn tung tóe lên người anh ta.

Bóng dáng anh ta ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong màn mưa lớn.

Khương Bảo Lê không hề quay đầu nhìn lại.

Lúc về nhà, thừa lúc Tư Độ chưa về, cô lẻn vào phòng làm việc và mở máy tính của anh lên.

Cô tìm kiếm hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy đoạn ghi âm giữa cô và Thẩm Dục Lâu khi đang nói về nhiệm vụ ở quán trà.

Từng chữ từng câu, rõ ràng như mới ngày hôm qua thôi.

“Nhiệm vụ là nhiệm vụ, em phân biệt rõ ràng.”

“Tư Độ vừa đa nghi vừa cẩn thận, diễn không giống một chút, anh ta sẽ tin sao?”

“Ở bên cạnh anh ta thêm một ngày, một phút, em đều… cảm thấy rất ghê tởm, mỗi lần anh ta hôn em, em đều phải đi súc miệng.”

“Cho nên, hai mươi triệu không đủ, phải thêm tiền.”

Nghe lại đoạn trò chuyện này một lần nữa, Khương Bảo Lê vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng thấu xương của Tư Độ lúc đó.

Ngực cô đau âm ỉ.

Sau khi lấy được đoạn ghi âm, cô lập tức chạy đi tìm Tô Cảnh, người bạn học cùng ở Anh trước đây.

Tô Cảnh chuyên làm truyền thông tự do nên có không ít tài nguyên trong tay.

Khi Khương Bảo Lê ôm máy tính xách tay của mình xuất hiện ở studio của Tô Cảnh thì cô ấy đang dựng video, nghe Khương Bảo Lê nói ý định của mình, suýt nữa cô ấy đã đập nát con chuột máy tính trong tay.

“Cứu mạng, cậu còn chê mình bị mắng chưa đủ sao?”

Tô Cảnh nghiến răng ken két xoay ghế lại, giọng nói tràn đầy tức giận, “Giải thích? Giải thích cái gì chứ? Dù cậu giải thích thế nào thì người trên mạng cũng không tin đâu, lũ anh hùng bàn phím chỉ muốn tin vào những gì chúng cho là đúng. Hơn nữa, cậu làm vậy chẳng khác nào tự nộp mình cho người ta tế sống, sẽ bị mắng chết đó.”

“Được hết, được hết.” Khương Bảo Lê nghiêng đầu dựa vào tường kính, nói rất nhẹ nhàng, “Mình chẳng sợ bị mắng đâu, dù sao mặt cũng dày rồi, miễn nhiễm hết cả.”

“Cậu muốn đẩy anh ta ra làm bia đỡ đạn?” Tô Cảnh đếm ngón tay liệt kê, “Đến lúc đó, nào là trà xanh tâm cơ, gái hám tiền, những cái mác này đủ cho cậu lên thêm mấy vòng hot search đen nữa đấy! Không ngờ cậu lại si tình đến vậy, muốn giúp anh yêu đến nhường này cơ à?”

“Sao lại không giúp? Anh ấy cầu hôn mình rồi, đó chính là chồng tương lai của mình, tiền của chồng, cũng là tiền của mình thôi.” Khương Bảo Lê xoay chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út, “Cổ phiếu ngày nào cũng rớt, mình nhìn mà xót.”

Khương Bảo Lê cố ý tỏ ra hám tiền, không muốn bị Tô Cảnh cười nhạo.

Tô Cảnh trợn mắt: “Ối giời ơi, chưa cưới đã lo chuyện tiền nong rồi cơ à?”

“Đây gọi là… đặt lợi ích chung lên trên hết.” Khương Bảo Lê ôm cánh tay Tô Cảnh rồi nũng nịu, “Giúp mình đi mà, cậu tốt nhất đó.”

Tô Cảnh không chịu nổi vẻ nhõng nhẽo của cô nên đành giúp cô làm video. Lúc Khương Bảo Lê rời đi, cô ấy vẫn dặn đi dặn lại: “Tối chủ nhật tám giờ hãy đăng, lúc đó lượng người xem nhiều nhất đấy. Đăng xong thì lập tức liên lạc với mình, mình giúp cậu tìm tài khoản marketing đẩy mạnh cho hot.”

“Được!”

Sau khi màn đêm buông xuống vào cuối tuần, Khương Bảo Lê nhẹ nhàng lẻn ra khỏi phòng ngủ.

Sau cơn hoan ái, lúc này hẳn là Tư Độ đã ngủ say rồi.

Cô bước chân trần trên thảm, như một con mèo nhỏ trộm ăn vụng cá.

Cô lén lút chui vào phòng làm việc rồi mở máy tính lên, chuẩn bị đăng video.

Video tải lên, đợi hơn mười phút mà thanh tiến trình vẫn kẹt ở 0%.

Mãi mới phát hiện… mất mạng rồi.

Khương Bảo Lê vừa định lấy điện thoại ra, chuẩn bị bật phát sóng cá nhân thì điện thoại đã bị người ta giật lấy.

Cô ngước lên thì trông thấy Tư Độ cao lớn đang nhìn xuống mình, anh mặc áo ngủ, cổ áo hé mở, trên cổ vẫn còn vết đỏ do cô vừa để lại.

Ánh mắt anh có hơi bất lực.

“Chuyện này… em không ngủ được nên muốn lên mạng một lát.” Khương Bảo Lê cười gượng, thừa lúc anh không chú ý, nhón chân muốn giật lại điện thoại trong tay anh.

Tư Độ xoay người, mở album ảnh rồi nhanh chóng xóa đoạn video cô đã thu sẵn.

Khương Bảo Lê suýt nữa nhảy dựng lên: “Này! Tư Độ!”

“Anh biết em muốn làm gì.” Tư Độ dọn sạch điện thoại của cô, sau đó úp điện thoại xuống bàn, “Khương Bảo Lê, đừng nói bây giờ vẫn chưa đến đường cùng…”

Anh tiến sát lại gần, ánh mắt nóng bỏng đầy kiên định, “Dù anh có khuynh gia bại sản thì cũng không muốn em chịu một lời mắng chửi nào vì anh đâu.”

“Người phụ nữ của anh, không đến lượt kẻ khác chỉ trỏ.”

Bình Luận (0)
Comment