Vụ việc cứ sôi sùng sục hơn mười ngày, cuối cùng, vào một buổi chiều nắng đẹp, Tư Độ quyết định tổ chức họp báo.
Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp đối mặt với công chúng và ống kính kể từ khi dư luận dậy sóng.
Nhìn qua màn hình, ánh mắt Tư Độ sâu thăm thẳm, đường nét khuôn mặt vô cùng cương nghị.
Dù ánh mắt nhuốm vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được nét lạnh lùng băng giá, khó gần trên người anh.
Đối mặt với công chúng, Tư Độ thừa nhận thân thế của mình.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên… anh ép mình đứng dưới vô vàn ánh đèn sân khấu, nhìn thẳng vào quá khứ đen tối mà mình từng trốn tránh và không muốn đối mặt nhất…
“Tôi rất ghét trời mưa bão, bởi vì vào những ngày đó, d.ục v.ọng của tên cầm thú kia sẽ càng thêm mạnh mẽ.”
“Mỗi khi hắn vào phòng mẹ tôi, tôi đều trốn trong tủ quần áo. Các người có thể tưởng tượng được một đứa trẻ, đối mặt với những chuyện rối rắm giữa bạo lực và d.ục v.ọng… sẽ tuyệt vọng đến mức nào mà.”
“Mẹ tôi luôn hận tôi, bởi vì tôi là vết nhơ mà bà ấy không thể xóa bỏ, lúc nào bà ấy cũng muốn tôi chết quách đi. Sau này mẹ tôi phát điên và quên mất tôi, đúng như ý nguyện của bà ấy.”
“Trong những năm tháng ngắn ngủi ở bên cạnh ông Lâm Tục Diên, tôi luôn coi ông ấy như ba ruột của mình, ông ấy đối xử với tôi rất tốt, đưa tôi vào rừng xem đom đóm, lên núi nhận biết cây cối, khai sáng cho tôi những kiến thức sinh học đầu tiên. Tôi luôn nghĩ ông ấy đã qua đời, bây giờ biết ông ấy còn sống, tôi rất vui.”
…
“Tôi mắc bệnh tâm thần, một thời gian rất dài không thể bước ra khỏi bóng tối, cho đến khi gặp Khương Bảo Lê.”
“Trong quá trình ở bên cạnh cô ấy, tôi thừa nhận mình đã bị cảm xúc chi phối nên làm rất nhiều chuyện tồi tệ. Tuy nhiên, cô ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, sẵn sàng bao dung và tha thứ cho tôi.”
“Tôi muốn nói rõ rằng, mọi sản phẩm của công ty Công nghệ sinh học Mosen đều trải qua mọi kiểm nghiệm của các cơ quan chức năng.”
…
Sau khi Tư Độ giải thích rõ mọi chuyện, nhân viên đã trưng bày hàng loạt báo cáo kiểm định chất lượng sản phẩm của tập đoàn có đóng dấu đỏ.
Đối với những người qua đường hóng hớt không rõ chân tướng, quả nhiên chân thành chính là tuyệt chiêu.
Sau buổi họp báo này, dư luận trên mạng hoàn toàn thay đổi, cư dân mạng bắt đầu đồng cảm với cuộc đời của Tư Độ…
“Con người ta không thể chọn ba mẹ, sao lại đổ lỗi những chuyện ghê tởm của gã đàn ông kia lên đầu anh ấy?”
“Ai mà chẳng biết Tư Độ mười bốn tuổi đã vào đại học, mười sáu tuổi đã học thẳng lên thạc sĩ tiến sĩ, thiên tài như vậy được mấy người?”
“Có gì mà nghi ngờ chứ? Tôi dùng gel phục hồi Sứa bất tử trẻ ra thấy rõ, không tin thì xem ảnh đi…”
…
Mặc dù trong những bình luận này có không ít tài khoản ảo được mua, nhưng quả thật rất có tác dụng, dần dần cứu vãn được danh tiếng đang lung lay của tập đoàn nhà họ Tư.
Về chuyện bác sĩ tâm lý tiết lộ bệnh án của bệnh nhân, Tư Độ và Khương Bảo Lê đều ngầm chọn im lặng, không giải thích gì nhiều.
Họ bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước công chúng, nắm tay và hôn nhau ở nhiều nơi, công khai thể hiện tình cảm, cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, tham dự các buổi dạ tiệc thảm đỏ…
Thậm chí trong camera của đám phóng viên còn xuất hiện cảnh hai người ôm hôn nhau say đắm trong xe.
Những hình ảnh này lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội, cư dân mạng vốn đang phẫn nộ cũng dần dần im lặng.
Người trong cuộc tình chàng ý thiếp, quấn quýt không rời, người ngoài còn có gì để bàn tán?
Đâu đến lượt những người hóng hớt vô vị này lên mạng kêu oan.
Về vị bác sĩ tâm lý vi phạm đạo đức nghề nghiệp, tiết lộ bí mật riêng tư của Tư Độ, cũng đã bị tước giấy phép hành nghề.
Tập đoàn nhà họ Tư đã mời luật sư, tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.
Trước khi Tư Độ họp báo, Lâm Tục Diên vẫn thường xuyên nhận phỏng vấn và phát sóng trực tiếp.
Nhưng sau khi cuộc họp báo kia diễn ra, dù là “diễn kịch” hay thật lòng thì Lâm Tục Diên cũng đã biến mất, không còn lên tiếng nữa.
…
Lúc này, Lâm Tục Diên đã ngồi được bốn tiếng trong sảnh lớn của tập đoàn nhà họ Thẩm rồi. Ông ta không ngừng vuốt ve ảnh nền của Tư Uyển trong điện thoại, dáng vẻ đầy lo lắng bất an.
Nhân viên và đối tác của tập đoàn nhà họ Thẩm ra vào không ngớt, nhưng ông ta chỉ biết bất lực nhìn bọn họ.
Lâm Tục Diên đi đến quầy lễ tân rồi khàn giọng hỏi nhân viên tiếp tân: “Có thể giúp tôi hỏi lại xem, khi nào Tổng Giám đốc Thẩm có thời gian gặp tôi?”
Ông ta muốn gặp Thẩm Dục Lâu, muốn hỏi khi nào anh ta có thể thực hiện lời hứa.
Buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên đã qua nhiều ngày rồi, vậy mà Thẩm Dục Lâu chưa một lần chủ động liên lạc với ông ta, bây giờ ông ta như chuột chạy qua đường, hoàn toàn không dám xuất hiện nơi công cộng.
Nếu xuất hiện sẽ bị người ta nhận ra, bị người ta chất vấn…
Thẩm Dục Lâu đã hứa với Lâm Tục Diên rằng sẽ đưa ông ta và Tư Uyển ra nước ngoài, nhưng mãi vẫn chưa có tin tức gì.
“Hôm nay lịch họp của Tổng Giám đốc Thẩm kéo dài đến chín giờ tối.”
Nhân viên lễ tân nhìn vào lịch trình trên máy tính bảng, “Hôm nay ông không gặp được anh ấy đâu, muốn gặp anh ấy cần phải hẹn trước, còn do anh ấy quyết định có gặp anh hay không nữa, nếu anh ấy đồng ý gặp ông, tôi sẽ liên lạc với anh để sắp xếp.”
“Tôi đã hẹn rồi, ba ngày trước tôi đã hẹn rồi.” Lưng Lâm Tục Diên đã ướt đẫm mồ hôi, “Nhưng các cô vẫn chưa liên lạc với tôi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi cũng không rõ, nếu được thì chúng tôi sẽ liên lạc với ông.”
Lâm Tục Diên sốt ruột: “Các cô giúp tôi hỏi xem, khi nào Tổng Giám đốc Thẩm mới có thời gian gặp tôi? Hỏi ngay bây giờ, gọi điện thoại ngay!”
“E rằng mấy ngày nay Tổng Giám đốc đang bận xem xét tài liệu,” nhân viên lễ tân cúi đầu lịch sự từ chối, “bây giờ gọi điện sẽ làm phiền anh ấy.”
“Nhưng rõ ràng cậu ta đã hứa với tôi mà.” Ông ta nhìn chằm chằm cô lễ tân, giọng điệu đầy khẩn thiết, “Cậu ta đã hứa sẽ giúp tôi!”
Cô nhân viên nọ vẫn dùng giọng điệu máy móc như một con robot: “Xin lỗi, tôi không biết Tổng Giám đốc Thẩm đã hứa với ông điều gì, nếu ông muốn gặp anh ấy, xin vui lòng đăng ký ở đây, nếu anh ấy đồng ý gặp ông…”
Nhân viên lễ tân đưa máy tính bảng cho ông ta rồi bảo ông ta điền thông tin.
Tay Lâm Tục Diên bắt đầu run rẩy, ngay cả bờ môi cũng mấp máy không ngừng…
Cái tờ khai chết tiệt này, ông ta đã điền ba lần rồi!
Tuy đã lờ mờ đoán được điều gì, nhưng ông ta vẫn không muốn tin.
Rõ ràng Thẩm Dục Lâu đã hứa với ông ta, rõ ràng anh ta nói… chỉ cần vạch trần Tư Độ, hủy hoại danh tiếng của Tư Độ là có thể gặp được Tư Uyển mà ông ta hằng mong nhớ, anh ta đã hứa sẽ bảo vệ an toàn cho ông ta, sẽ đưa họ ra nước ngoài.
Nhưng bây giờ… ông ta còn chẳng gặp được Thẩm Dục Lâu nữa!
…
Đêm khuya, sau khi giải quyết xong công việc, Thẩm Dục Lâu đi xuống bãi đậu xe ngầm rồi lấy xe rời đi.
Tài xế vừa định khởi động máy thì một bóng người đột ngột lao ra từ sau cột, chắn ngang trước đầu xe!
Tài xế đạp mạnh phanh, chiếc xe khựng lại, dừng sát ngay vị trí cách bóng người kia chỉ nửa mét!
Lâm Tục Diên như một bóng ma vừa đói vừa khát bò ra từ sa mạc chết chóc, ông ta lao đến trước xe rồi đập vào cửa kính, gọi tên Thẩm Dục Lâu:
“Thẩm Dục Lâu, cậu còn nhớ cậu đã hứa với tôi điều gì không? Tôi đã làm theo những gì cậu nói rồi, cậu trốn tránh không gặp tôi là có ý gì?”
Tài xế kinh hồn bạt vía, quay đầu nhìn Thẩm Dục Lâu chờ chỉ thị.
Thẩm Dục Lâu khẽ giơ tay.
Thế là cửa xe mở khóa, từ từ mở ra.
Thẩm Dục Lâu ngồi trong xe với vẻ thản nhiên, ngón tay khẽ gõ vào mép cửa sổ, không còn vẻ khúm núm cầu xin ông ta như lần ở bang Shang nữa.
Anh ta cười lạnh, nói với người kia: “Chú Lâm à, dạo này tôi bận quá, suýt nữa quên mất chú.”
Lâm Tục Diên biết đây là lời khách sáo, nhưng ông ta không dám nổi giận: “Tôi… tôi cũng nghĩ cậu đang bận.”
Thẩm Dục Lâu cúi đầu tự đốt một điếu thuốc.
Lâm Tục Diên mặt đỏ bừng, tuy giận nhưng lại không dám đắc tội anh ta, chỉ có thể tạm thời kìm nén: “Tôi đã làm được điều tôi hứa với cậu. Vậy chuyện cậu hứa với tôi, khi nào thì thực hiện đây?”
“Đừng lo lắng, đang sắp xếp rồi.”
Lâm Tục Diên thở phào nhẹ nhõm, bờ vai rũ xuống: “Vậy thì tốt.”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày.” Thẩm Dục Lâu hờ hững nói, “Chú Lâm, lên xe đi, tôi đưa chú đi gặp bà Tư Uyển ngay bây giờ.”
“Thật, thật sao?” Lâm Tục Diên gần như không dám tin vào tai mình, “Hôm nay có thể gặp được sao?”
Giọng Thẩm Dục Lâu rất ôn hòa: “Tôi lừa chú làm gì? Lên xe đi, chú Lâm.”
Lâm Tục Diên vội vàng lên xe.
Ông ta căng thẳng suốt cả quãng đường, cứ run rẩy mò lấy điện thoại, mở camera trước quan sát bản thân.
Người đàn ông trong màn hình có vẻ mặt tiều tụy, thái dương lơ phơ tóc bạc, rối bù như cỏ khô.
Sớm biết vậy, lúc ra ngoài nên chỉnh chu thêm một chút.
Ông ta luống cuống vuốt những sợi tóc mái lòa xòa trước trán, cố gắng khiến chúng trông gọn gàng hơn.
Nhưng càng vuốt lại càng lộ vẻ thảm hại.
Bốn mươi phút sau, chiếc Rolls-Royce dừng lại bên ngoài cổng viện dưỡng lão Mosen ở ngoại ô.
Lúc này đã là đêm khuya, ánh đèn vàng ấm áp của viện dưỡng lão là chỉ dẫn duy nhất trong bóng tối.
Thẩm Dục Lâu hạ cửa kính xe, chỉ tay về phía một tòa kiến trúc hiện đại ở đằng xa rồi nói với Lâm Tục Diên: “Chú Lâm, thấy rồi chứ, vợ của chú ở bên trong đó, tầng bốn, đi dọc hành lang bên trái đến cuối, phòng 4011.”
Lâm Tục Diên nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ sáng đèn ở cuối tầng bốn.
Dường như ông ta đã nhìn thấy người tình mà ông ta đêm ngày mong nhớ.
“Bây giờ tôi có thể vào ư?”
Thẩm Dục Lâu khẽ mỉm cười: “Đương nhiên, chú đi đi, tôi đã mua chuộc người bên trong rồi, chú sẽ gặp được vợ mình, bà ấy đang đợi chú đấy.”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!” Lâm Tục Diên đã không thể kìm nén được sự kích động trong lòng, vừa nghẹn ngào vừa lảo đảo bước xuống xe.
Ông ta vừa đi vừa chỉnh lại trang phục, cứ như sắp sửa tham dự một cuộc hẹn xuyên thế kỷ vậy.
Cửa kính xe từ từ kéo lên, ánh mắt Thẩm Dục Lâu dần trở nên lạnh lẽo.
Tài xế không nhịn được mà hỏi anh ta một câu: “Tổng Giám đốc Thẩm, ông ta vào đó chẳng khác nào làm dê tế thần, ông ta suýt hại chết Tư Độ, Tư Độ sẽ không tha cho ông ta đâu.”
Thẩm Dục Lâu khẽ hừ một tiếng, dù đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng hiểm độc: “Tôi muốn tặng cho Tư Độ một món quà lớn cơ mà.”
Hủy hoại danh tiếng của Tư Độ, chỉ là món khai vị.
Mà “món quà lớn” trước mắt này, mới là đòn tiêu diệt thực sự.
Với tính cách thù dai của Tư Độ, nhất định anh sẽ không dễ dàng tha cho Lâm Tục Diên – kẻ đã đâm sau lưng mình một dao như vậy.
Chỉ cần Tư Độ ra tay, Thẩm Dục Lâu sẽ nắm được điểm yếu và dồn anh vào chỗ chết! Không còn cơ hội trở mình nữa!
Quả nhiên, Lâm Tục Diên còn chưa vào đến cổng viện dưỡng lão thì đã bị người ta chặn lại.
Tất cả mọi người đều nhận ra ông ta, nhân viên an ninh giữ người lại rồi ném vào chiếc xe bảo mẫu màu đen.
…
Trong đoàn nhạc, Tư An Nhàn không còn để ý đến lễ phép hay không nữa, cô ấy vội vàng xông thẳng vào phòng tập riêng của Khương Bảo Lê.
Khương Bảo Lê đang làm quen với bản nhạc mới, quay đầu thấy Tư An Nhàn hốt hoảng xông vào thì ngừng đàn.
“Sao vậy?”
Cô bé này luôn điềm tĩnh như Phật, chưa bao giờ thấy cô ấy hoảng hốt như vậy.
Tư An Nhàn mặt mày trắng bệch, ngực phập phồng: “Nhanh… nhanh… về đi.”
Khương Bảo Lê đưa cho cô ấy một cốc nước, Tư An Nhàn uống ừng ực một ngụm lớn, sau đó nắm lấy cổ tay Khương Bảo Lê: “Chú Lâm bị người của anh trai em bắt đi rồi! Nghe nói là đưa lên du thuyền rồi! Vừa nãy bố em gọi điện tới, bảo chị mau đến cảng Victoria, có lẽ… có lẽ sắp xảy ra chuyện rồi! Du thuyền của bố em đang đợi chị ở đó, chị mau đi đi.”
Khương Bảo Lê chưa kịp phản ứng, vẫn còn hơi ngơ ngác: “Em nói ai?”
“Lâm Tục Diên! Lâm Tục Diên vừa chạy đến viện dưỡng lão Mosen thăm cô út thì bị người ta chặn lại, người của bố em ở viện dưỡng lão tận mắt nhìn thấy! Nghe đâu ông ấy bị đưa đến cảng Victoria rồi.”
Tư An Nhàn thở hổn hển nói, “Tính cách anh trai của em… chú Lâm đâm sau lưng anh ấy một dao như vậy, chắc chắn anh ấy rất tức giận, em sợ chú Lâm sẽ gặp chuyện, chị mau khuyên Tư Độ đi, bố em nói chỉ có chị mới ngăn được anh ấy thôi.”
Lòng Khương Bảo Lê chùng xuống, cô ném cây vĩ cầm rồi đứng dậy vội vã đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Tư Độ.
May mắn là Tư Độ nghe máy.
Giọng anh rất trầm: “Bảo Bảo, sao vậy?”
“Tư Độ, anh đừng làm chuyện ngu xuẩn, nghe rõ chưa!” Giọng Khương Bảo Lê run rẩy, cô gần như hét lên, “Anh dám làm chuyện dại dột thử xem! Em sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Kẻ nào muốn làm hại em, anh sẽ không để hắn sống yên…” Giọng Tư Độ trầm xuống.
“Tư Độ, anh đừng làm điều gì dại đột, anh làm gì ông ta, anh tưởng mình thoát được sao… Tất cả mọi người đều đang nhìn anh đấy!” Khương Bảo Lê lên xe, giọng nói run rẩy mang theo tiếng nức nở, “Em không muốn mất anh đâu, cầu xin anh.”
Tài xế đạp chân ga.
Cô nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng bật lửa.
Một lát sau, Tư Độ nhả ra một làn khói, anh lạnh nhạt trả lời cô: “Anh biết chừng mực, yên tâm.”
…
Trên du thuyền, ánh nắng chiếu xuống từ cửa sổ hắt lên khuôn mặt của Lâm Tục Diên một màu xám xịt.
Ông ta vẫn đứng thẳng lưng, chỉ có đôi mắt đảo quanh đầy cảnh giác.
Trên bàn bày chén trà, hương trà thơm ngát, khói trắng lượn lờ.
Nhưng ông ta không dám chạm vào, bàn tay vẫn giấu dưới tay áo cứ nắm chặt rồi lại thả ra.
Tư Độ ở phía đối diện đang chậm rãi pha trà, khói trắng lượn lờ quanh anh.
Tiếng sóng vỗ đều đều ngoài khung cửa sổ.
“Chú Lâm, lâu rồi không gặp.”
“Tư… Tư Độ, cậu muốn làm gì?” Giọng ông ta run rẩy.
“Tôi luôn nghĩ ông đã chết.”
Tư Độ từ từ rót trà, anh cụp mắt xuống, không nhìn người đối diện: “Sau này tôi còn phái người đi sửa sang lại mộ của chú, tết Thanh Minh hằng nay đều thắp cho chú một nén hương.”
Lâm Tục Diên giận dữ đáp: “Cậu… cậu tưởng làm như vậy thì tôi sẽ cảm kích cậu sao? Bọn nhà họ Tư các người đối xử với tôi như vậy, còn suýt hại chết tôi, tôi sẽ không cảm kích các người đâu!”
Những câu nói ấy như để thuyết phục Tư Độ, nhưng có lẽ là để thuyết phục chính bản thân ông ta, “Các người là kẻ thù của tôi, tất cả các người đều là kẻ thù của tôi! Tất cả những gì tôi làm, tôi đều không hối hận, tôi không hối hận đâu.”
Giọng ông ta càng lúc càng nhỏ.
Thật sự không hối hận sao?
Chỉ sợ là chưa chắc đâu.
Bị người ta lợi dụng, bị người khác cướp vợ, rồi lại làm tổn thương người không nên tổn thương.
Lâm Tục Diên không ngu, dù có chậm hiểu đến đâu thì ông ta cũng nhận ra mình đã bị người ta lừa gạt, bị người ta lợi dụng.
Lúc này, bên ngoài du thuyền truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Tư Mạc Trì đẩy đám bảo vệ đang ngăn cản ngoài cửa rồi vội vã bước vào khoang tàu.
Vài bảo vệ cũng vào theo, mấy lần muốn khuyên ngăn đều không cản được.
Tư Mạc Trì chỉ vào Lâm Tục Diên, mắng xối xả: “Lâm Tục Diên, cái đồ vong ân bội nghĩa! Lúc trước không phải em ba cầu xin tôi thì tôi không lén lút tha cho cậu một con đường sống đâu!”
Nói xong, ông ấy định nhấc chiếc ghế lên đập vào Lâm Tục Diên: “Bây giờ cậu trả ơn tôi như thế này sao? Cậu đối xử với Tư Độ như vậy à? Đồ vô ơn bạc nghĩa! Cậu có xứng với em ba của tôi không?”
Tư Độ tao nhã vẫy ngón trỏ, bảo vệ lập tức xông lên ngăn cản Tư Mạc Trì.
“Bọn nhà họ Tư các người chẳng có ai tốt đẹp cả.” Lâm Tục Diên mặt đỏ gay, cổ nổi gân xanh, “Tư Mạc Thành muốn giết tôi, anh cứu tôi, anh tưởng tôi sẽ cảm kích anh sao? Các người đều cùng một lũ, chẳng ai tốt lành gì!”
Tư Mạc Trì tức giận đến phun cả nước bọt: “Cậu, cậu… cậu không biết ơn thì thôi đi, sao lại vong ân bội nghĩa như vậy? Tư Mạc Thành chẳng khác nào kẻ đã chết, cơn giận trong lòng cậu… cũng nên tiêu tan rồi chứ!”
“Chú.” Tư Độ đột nhiên lên tiếng, anh chậm rãi ngước mắt nhìn Tư Mạc Trì, “Xin chú ra ngoài trước.”
“Tư Độ, cháu… đừng làm chuyện dại dột.”
“Ra ngoài đi ạ.”
Tư Mạc Trì biết tính cách của đứa cháu này, nói cũng như không.
Không ai có thể thuyết phục được nó, trừ…
Ông ấy thở dài một tiếng rồi bước ra boong tàu, sau đó vội vàng mò lấy điện thoại gọi cho con gái: “Bảo con tìm người, tìm được chưa?”
Trong điện thoại, giọng Tư An Nhàn vọng đến: “Berry đã đến rồi ạ.”
“Khi nào thì lên thuyền?”
“Trong vòng mười phút nữa ạ.”
“Được.”
Tư Mạc Trì cầm chặt điện thoại đi đi lại lại trên boong tàu, lo lắng chờ đợi.
…
Cuối cùng trong khoang thuyền cũng yên tĩnh trở lại.
Tư Độ lặng lẽ nhìn Lâm Tục Diên: “Những tổn thất ông gây ra cho tập đoàn đã không thể cứu vãn được, Lâm Tục Diên, bây giờ tôi chỉ hỏi ông một câu, ông có hối hận không?”
Lâm Tục Diên biết hôm nay mình khó thoát khỏi kiếp nạn, đã bị trói lên thuyền rồi, còn có cơ hội nào nữa?
Ông ta lấy hết can đảm, cố gắng ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: “Muốn giết thì giết, đừng ở đây giở trò tình cảm với tôi, tôi… có gì mà phải hối hận.”
“Tình cảm?” Tư Độ khẽ cười, “Hai chữ tình cảm… đã không còn tồn tại trong từ điển của tôi nữa rồi, tôi dựa vào cái gì mà chơi trò tình cảm với ông?”
Đương nhiên Lâm Tục Diên nhớ rõ những năm đó Tư Uyển đã đối xử với Tư Độ như thế nào, bà ấy nhìn thấy anh, chỉ hận không thể giế.t ch.ết anh ngay.
Không, không phải là hận không thể, bà ấy đã thực sự làm như vậy… bà ấy muốn Tư Độ phải chết nên chưa bao giờ để anh gọi một tiếng “mẹ”.
Những oán hận không thể trút lên người đàn ông kia, bà ấy đều trút lên đầu Tư Độ.
“Người ông muốn báo thù là Tư Mạc Thành, ông ta đang ở bệnh viện, bây giờ ông có thể cầm dao đến phòng bệnh đâm chết ông ta, tôi không cản đâu.”
Tư Độ hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như tử thần khóa chặt Lâm Tục Diên, “Tại sao ông lại chọn làm tổn thương tôi, làm tổn thương tập đoàn nhà họ Tư? Ai sai khiến ông? Và ai… đưa ông đến viện dưỡng lão Mosen? Hắn đã hứa với ông những gì?”
Tim Lâm Tục Diên đập loạn xạ.
Nghĩ đến hiệp ước bị Thẩm Dục Lâu xé bỏ, nghĩ đến Tư Uyển gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, nghĩ đến có lẽ cả đời này… cũng không có cơ hội gặp lại bà.
Nước mắt ông ta chợt lăn dài xuống, ông ta cúi đầu nghẹn ngào, bờ vai run rẩy…
Nước mũi và nước mắt dính đầy mặt, ông ta khóc đến mức gần như không thở nổi, giọng đứt quãng chẳng rõ…
“Tôi chỉ muốn gặp bà ấy, tôi chỉ muốn ở bên bà ấy, nếu không phải cậu bắt tôi lại thì tôi đã đưa bà ấy đi rồi!”
“Thẩm Dục Lâu… cậu ta hứa với tôi, sẽ để tôi đưa bà ấy rời khỏi đây, đến một nơi không ai biết đế chúng tôi và bắt đầu lại.”
“Tôi chỉ muốn ở bên bà ấy.”
Tư Độ đứng dậy, đi từng bước đến trước mặt ông ta rồi nhìn xuống từ trên cao.
Đôi mắt đen láy không chút thương xót.
“Chọn hợp tác với Thẩm Dục Lâu là ông tự cắt đường lui của mình rồi.”
Anh vỗ nhẹ vào mặt ông ta, “Đừng trách ai.”
…
Taxi dừng lại ở cảng Victoria.
Khương Bảo Lê vội vàng trả tiền xe rồi đẩy cửa bước xuống.
Cảng Victoria vốn vắng vẻ, lúc này lại náo nhiệt ồn ào vô cùng.
Không ít phóng viên tụ tập ở bến cảng, từng chiếc thuyền nhỏ nối đuôi nhau ra khơi, tất cả đều đuổi theo du thuyền của Tư Độ.
Lần này không chỉ có phóng viên mà còn có vài chiếc xe cảnh sát đậu ở bến cảng.
Tiếng còi cảnh sát chói tai lẫn trong tiếng bàn tán ồn ào, náo động vô cùng…
Khương Bảo Lê lên chiếc du thuyền do Tư Mạc Trì sắp xếp rồi lái ra vịnh, khoảng hơn nửa tiếng sau đã đến du thuyền của Tư Độ.
Trên biển đã tập trung không ít tàu thuyền, du thuyền của cảnh sát vây quanh chiếc thuyền nhỏ màu trắng tinh khôi.
Từ xa, Khương Bảo Lê đã nhìn thấy Thẩm Dục Lâu, anh ta đứng trên boong một chiếc du thuyền, thao thao bất tuyệt trước ống kính phóng viên.
“Thưa anh Thẩm, có phải anh báo cảnh sát không?”
“Anh chắc chắn ông Lâm ở trên thuyền của Tư Độ? Anh nghĩ Tư Độ sẽ làm gì ông ấy?”
“Có phải anh đưa Lâm Tục Diên về nước không?”
“Đương nhiên.” Giọng Thẩm Dục Lâu chắc chắn, “Là tôi đưa ông Lâm về nước, sau buổi phát sóng trực tiếp, ông ta đã từng bày tỏ với tôi rằng ông ấy rất lo cho an nguy của bản thân, thế nên tôi luôn phái người bảo vệ ông ta.”
“Nhưng tối nay, ông ta yêu cầu tôi giúp ông ta gặp vợ là bà Tư Uyển.”
Thẩm Dục Lâu thở dài một tiếng, “Tôi thấy ông ta thực sự nhớ vợ nên đưa ông ta đến tập đoàn y tế Mosen, không ngờ người của Tư Độ lại không đồng ý, còn đưa ông ta về biệt thự Sơn Nguyệt Lâu. Liên tưởng đến vụ phát sóng trực tiếp trước đó, tôi có lý do để nghi ngờ Tư Độ muốn làm hại tiến sĩ Lâm Tục Diên, ông ta do tôi đưa về nước, tôi phải đảm bảo an toàn cho ông ta.”
Khương Bảo Lê lớn giọng gọi Thẩm Dục Lâu: “Anh làm gì ở đây?”
“Lê Bảo.” Thẩm Dục Lâu không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Khương Bảo Lê, “Em đến rồi.”
“Đám phóng viên này do anh gọi đến?” Khương Bảo Lê giận dữ hỏi, “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Dục Lâu dịu dàng nhìn cô: “Làm những gì anh nên làm.”
Khương Bảo Lê không muốn phí lời với kẻ tiểu nhân này nên nhờ thủy thủ lái thuyền về phía du thuyền của Tư Độ, nào ngờ lại bị thuyền nhỏ của Thẩm Dục Lâu chặn lại.
“Thẩm Dục Lâu!” Cô đột ngột quay đầu lại, mắt đã đỏ hoe.
“Lê Bảo.” Giọng Thẩm Dục Lâu dịu dàng như đang dỗ trẻ con, “Hung thủ ở bên trong, rất nguy hiểm.”
“Hung thủ nào? Anh mới là hung thủ!”
“Lâm Tục Diên đã bị Tư Độ đưa ra biển hơn hai tiếng rồi.” Thẩm Dục Lâu giơ cổ tay xem đồng hồ, giọng đầy tiếc nuối, “Anh đã gọi điện thoại liên tục mà không ai nghe máy nên anh có lý do để nghi ngờ Tư Độ đã ra tay với tiến sĩ Lâm, anh buộc phải nhờ cảnh sát Chu can thiệp điều tra.”
Cảnh sát Chu tiến lên một bước, dùng giọng điệu công vụ nói với Khương Bảo Lê: “Xét thấy nguy cơ tiềm ẩn, chiếc du thuyền đó đã bị chúng tôi bao vây, người bên trong không thoát ra được, người bên ngoài cũng không thể lên.”
Khương Bảo Lê nhìn quanh, có mấy chiếc thuyền nhỏ đang vây quanh du thuyền của Tư Độ.
Phóng viên đã dựng sẵn máy quay, ống kính chĩa vào du thuyền, chỉ chờ chụp được “hiện trường vụ án” đầu tiên.
Nếu Tư Độ thực sự bị cảnh sát bắt đi…
Đây sẽ là một tin tức chấn động cả nước.
Thái dương Khương Bảo Lê giật mạnh, cô gọi cho Tư Độ liên tục nhưng đầu dây bên kia cứ báo bận.
…
Chuyên gia đàm phán được mời đến, người nọ cầm loa rồi tự mình “đàm phán” hơn một tiếng đồng hồ bên ngoài du thuyền.
Khoang thuyền vẫn im lìm, không thấy bóng người nào.
Đêm càng khuya, tình hình càng trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi.
Cảnh sát vũ trang trang bị đầy đủ, lính bắn tỉa ẩn nấp, sẵn sàng hành động, tia laser hồng ngoại thỉnh thoảng quét qua chiếc du thuyền trắng tinh.
Cảnh sát Chu giơ tay xem đồng hồ, cuối cùng mất kiên nhẫn, trầm giọng ra lệnh: “Chuẩn bị cưỡng chế lên thuyền!”
Ngay khi cảnh sát chuẩn bị hành động, đột nhiên cánh của trên khoang thuyền mở ra, có một người bước ra.
Quản gia Triệu mặc bộ đồ thẳng thớm, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở mũi thuyền.
Ông ta nhìn quanh một lượt rồi trầm giọng hỏi: “Các vị, các vị tụ tập ở đây ồn ào hơn một tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chúng tôi nhận được tin báo, Tư Độ bị tình nghi cố ý gây thương tích.” Cảnh sát Chu giơ thẻ cảnh sát, “Ông có quyền giữ im lặng, nhưng mọi lời ông nói ra đều sẽ được dùng làm bằng chứng trước tòa.”
Nói xong, hai cảnh sát lên thuyền rồi đi về phía quản gia Triệu.
Quản gia Triệu lùi lại một bước: “Cái gì mà cố ý giết người, cậu chủ chỉ ra biển tiễn biệt người quen cũ, các người nghĩ gì thế?”
“Ông đừng ngụy biện nữa.” Thẩm Dục Lâu lạnh lùng chế giễu, “Lâm Tục Diên mất liên lạc hơn hai tiếng rồi, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, ông nói với tôi là tiễn biệt người quen cũ mà tôi tin được chắc? Chẳng qua là tiễn lên trời thôi!”
Quản gia Triệu khinh bỉ liếc nhìn anh ta: “Tổng Giám đốc Thẩm, cậu nói chuyện khó nghe quá đấy.”
Ngay lúc này, cửa lớn của du thuyền hoàn toàn mở ra.
Khương Bảo Lê nhìn thấy Lâm Tục Diên bước ra, mà bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ, không ngờ lại là Tư Uyển.
Tư Uyển dường như hơi sợ hãi, mặt trắng bệch, tay nắm chặt tay áo Lâm Tục Diên, như một con mèo nhỏ bị giật mình.
Mắt Lâm Tục Diên hơi đỏ, có lẽ ông ta đã khóc, ông ta vẫn luôn nắm chặt tay người phụ nữ bên cạnh, chưa từng buông lỏng một giây nào.
Nhìn thấy ông ta, nhìn thấy họ bình an vô sự bước ra, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Khương Bảo Lê cuối cùng cũng hạ xuống.
Sắc mặt Thẩm Dục Lâu tái mét: “Lâm Tục Diên, ông làm cái gì vậy?”
Lâm Tục Diên lạnh lùng liếc nhìn anh ta rồi nói với mọi người: “Tư Độ đưa tôi và vợ ra biển, đến hòn đảo riêng của cậu ấy sống một thời gian, các người tụ tập ở đây làm gì?”
Cảnh sát Chu nghi ngờ nhìn ông ta: “Ông Lâm, ông không sao chứ? Chúng tôi nhận được tin báo nói ông gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tôi không sao.” Lâm Tục Diên giận dữ liếc nhìn Thẩm Dục Lâu, “Kẻ nào tâm địa bất chính mới gặp chuyện thôi.”
Ông ta nói xong thì nhẹ nhàng vỗ lên tay Tư Uyển, sau đó nói với quản gia Triệu: “Phiền ông đưa bà ấy lên thuyền khác trước, tôi giải quyết chuyện ở đây, rồi sẽ đến đảo đoàn tụ với bà ấy.”
Quản gia Triệu gật đầu: “Thưa bà, mời đi theo tôi.”
Tư Uyển quyến luyến nhìn Lâm Tục Diên, dường như không muốn rời xa ông ta nên không chịu buông tay.
Lâm Tục Diên dịu dàng an ủi bà vài câu bên tai, giọng rất nhỏ, chỉ mỗi bà ấy nghe được.
Đến lúc này Tư Uyển mới buông tay áo ông ta ra, bà ấy đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn, cuối cũng mới rời đi cùng quản gia Triệu.
Lâm Tục Diên kể lại toàn bộ mọi chuyện với phóng viên và giới truyền thông, từ chuyện Thẩm Dục Lâu đến bag Shan tìm ông ta, cho người lấy lại phòng ở của ông ta, khiến ông ta phải lang thang khắp phố, đến chuyện mua chuộc côn đồ đánh ông ta thừa sống thiếu chết, sau đó lại giả vờ tốt bụng hứa hẹn lợi lộc…
Mắt ông ta đỏ hoe, cơn giận khiến ông ta run rẩy không ngừng: “Hắn lừa tôi vạch trần thân thế của Tư Độ, sau đó nhẫn tâm xé bỏ giao ước… từ đầu đến cuối, hắn chỉ muốn lợi dụng tôi, đẩy Tư Độ vào chỗ chết!”
Trong chốc lát, dư luận xôn xao không ngớt.
Phóng viên lập tức quay ống kính, chĩa vào Thẩm Dục Lâu.
“Thưa anh Thẩm, những gì ông ấy nói là thật sao?”
“Ông dày công tính kế làm những chuyện này là vì thương chiến sao?”
“Hay là có ân oán cá nhân gì?”
Sắc mặt Thẩm Dục Lâu tái mét, anh ta quay người lên thuyền, chuẩn bị rời đi.
Cảnh sát Chu chặn Thẩm Dục Lâu lại: “Thưa anh Thẩm, nếu những gì ông Lâm nói là thật, vậy xin mời anh đến đồn cảnh sát với chúng tôi một chuyến để nói rõ mọi chuyện.”
Khi Thẩm Dục Lâu bị cảnh sát Chu đưa lên xe cảnh sát, Khương Bảo Lê đã lên thuyền rồi.
Trong khoang thuyền, cô gặp Tư Độ.
Anh đứng một mình bên cửa sổ, nhìn chiếc thuyền chở Tư Uyển và Lâm Tục Diên khuất dần khỏi tầm mắt.
Bóng lưng cô đơn, tiêu điều vô cùng.
Sau tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ, mọi chuyện kết thúc trong vội vã, đám đông nhanh chóng tản đi.
“Tư Độ… em tưởng anh nói sẽ không tha cho kẻ nào làm tổn thương anh… là chỉ Lâm Tục Diên chứ.”
Không ngờ, từ đầu đến cuối, người anh bày mưu tính kế đối phó chỉ có Thẩm Dục Lâu.
“Anh đã từng rất quý ông ấy.” Tư Độ dập tắt điếu thuốc, trầm giọng nói, “Lúc nhỏ, mẹ anh rất ghét anh, thế nên anh thật sự coi ông ấy như ba ruột, vì ông ấy là người đối xử tốt với anh nhất…”
Anh dừng lại một chút, “Nếu nói anh hoàn toàn không chạnh lòng… là giả.”
Khương Bảo Lê bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
“Nhưng anh nghĩ thông rồi.”
Tư Độ nghiêng đầu nhìn Khương Bảo Lê, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, “Để có thể ở bên em, bán đứng một kẻ thù không thân không thích gì thì cũng đáng mà, anh cũng sẽ làm như thế không chút do dự.”
Tư Độ cúi người, trán anh chạm vào trán cô: “Nghĩ như vậy… coi như xong rồi.”
Coi như xong…
Khương Bảo Lê rất ít khi nghe thấy ba chữ này từ miệng người đàn ông này.
“Anh thật sự thay đổi rất nhiều.”
“Anh muốn trở nên tốt hơn vì em.” Tư Độ nâng niu khuôn mặt cô rồi dịu dàng nói, “Qua đôi mắt em, anh mới có thể nhìn thấy ánh sáng của thế giới này.”