Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 93

Đòn phản công bất ngờ này của Tư Độ đã hoàn toàn đảo ngược chiều dư luận.

Mọi người đều nghĩ anh sẽ trả thù Lâm Tục Diên – kẻ đã hãm hại mình, nhưng anh lại bất ngờ tác thành cho ông ta và Tư Uyển, vẽ nên một cái kết viên mãn mà ai cũng mong đợi cho câu chuyện buồn này.

Vì vậy, dù anh không hề lên tiếng thanh minh về bệnh tâm lý của mình, nhưng sự thương cảm mà cư dân mạng dành cho anh ngày càng tăng thêm.

Cư dân mạng tìm ra danh sách quyên góp từ thiện của anh trong những năm qua, hội người hâm mộ cũng tăng thêm hàng chục vạn người theo dõi chỉ sau một đêm.

Những bài đăng từng nghi ngờ bệnh tình của anh đều bị báo cáo xóa bỏ.

Một người “tốt bụng”, “lấy đức báo oán” như thế, vậy mà còn bị người ta vu oan giá họa, nhất định là bịa đặt! Các tài khoản marketing bắt đầu quay mũi dùi, đào sâu những kẻ đứng sau giật dây bôi đen Tư Độ.

Thẩm Dục Lâu – kẻ đã lên kế hoạch cho tất cả, cứ như vậy bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Đặc biệt là việc anh ta lợi dụng Lâm Tục Diên xong thì lập tức trở mặt, điều này càng khiến hình tượng cá nhân sụp đổ đến đáy vực sâu.

Cuộc khủng hoảng truyền thông mà tập đoàn nhà họ Tư phải đối mặt trước đó, giờ đây lại đổ dồn lên đầu Thẩm Dục Lâu. Cổ phiếu nhà họ Thẩm liên tục rớt sàn trong vòng bảy ngày, các đối tác lần lượt lên tiếng đòi tạm ngừng hợp tác.

Vì vậy, dù anh ta bình yên vô sự bước ra khỏi đồn cảnh sát thì cũng phải vội vàng đối mặt với đống rắc rối mà mình gây ra cho tập đoàn, không rảnh để lo chuyện khác.

Tư Độ tặng một căn biệt thự ven biển cho Lâm Tục Diên và Tư Uyển.

Khương Bảo Lê nhìn anh đưa bản sao giấy tờ nhà cho quản gia Triệu, tò mò hỏi: “Căn biệt thự ở vịnh phía Nam? Em nhớ hình như năm ngoái anh đã mua nó nhỉ.”

“Ừ.”

Vốn dĩ đó là nơi để Tư Uyển nghỉ dưỡng an hưởng tuổi già, đợi bác sĩ đánh giá bệnh tình bà ấy ổn định là có thể chuyển đến đó ngay.

Trên đảo có rất nhiều hươu cao cổ mà bà ấy thích.

Hòn đảo cách trung tâm thành phố không xa, giao thông rất thuận tiện, Tư Độ cũng yên tâm về bệnh tình của bà, anh sẽ nhờ bác sĩ đến kiểm tra cho bà định kỳ.

Bây giờ có Lâm Tục Diên sống cùng bà, có lẽ bà Tư Uyển sẽ vui vẻ hơn nhiều, chưa kể chuyện này cũng xem như đang trả nợ cho Lâm Tục Diên, dẫu gì… nhà họ Tư đã hủy hoại cả cuộc đời ông ta cơ mà.

Khương Bảo Lê mơ hồ cảm nhận được… Tư Độ đang chuộc tội.

Cho nhà họ Tư, cũng cho chính bản thân anh.

Bởi vì sự ra đời của anh đã là một tội lỗi.

Dù miệng anh có cứng rắn đến đâu, nói Tư Uyển ghét cô thì anh cũng sẽ ghét Tư Uyển… Nhưng thực tế, anh vẫn là “cậu bé” luơng thiện luôn yêu thương mẹ mình sâu sắc.

Tình yêu này… dày vò anh ngày qua ngày.

Ký ức của Tư Uyển rất rời rạc, bà vẫn giữ ký ức về Lâm Tục Diên ở tuổi hai mươi.

Khi đó Lâm Tục Diên chỉ là một sinh viên trẻ tuổi tuấn tú, phong độ ngời ngời, và bà cũng như vậy.

Bác sĩ nói bà bị “rối loạn trí nhớ chọn lọc”.

Đối với bà, tất cả những đau khổ trong những năm qua đều đã tan biến, giống như dấu chân trên bãi cát bị sóng biển xóa nhòa.

Bà chỉ nhớ Lâm Tục Diên nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với bà.

Bây giờ, bà đã đợi được tới lúc người mình yêu thực hiện lời hứa.

Họ tổ chức lại một đám cưới riêng tư thật lớn trên đảo, chỉ có người thân và bạn bè tham dự, ví dụ như Tư Mạc Trì, Tư An Nhàn.

Nơi tổ chức đám cưới được phủ đầy hoa hồng trắng mà Tư Uyển yêu thích nhất, ban nhạc trình diễn bản nhạc 《Hôn lễ trong mơ》, vừa lãng mạn vừa hân hoan.

Khương Bảo Lê cũng đến, nhưng Tư Độ không đến.

Anh không dám đến.

Khương Bảo Lê biết anh sợ điều gì, anh chính là căn nguyên của nỗi đau trong lòng Tư Uyển, là hạt giống gieo rắc đau khổ cho bà.

Nếu gặp mặt, có lẽ sẽ lại khơi gợi những ký ức đau buồn của bà, thà để bà quên đi còn tốt hơn.

Khương Bảo Lê gửi cho anh ảnh chụp tại lễ cưới, trong ảnh, Tư Uyển mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, khăn voan bị gió biển thổi tung, cười rạng rỡ như một cô gái trẻ.

Cô tưởng Tư Độ không đến, cho đến khi nhìn thấy một chiếc du thuyền trắng quen thuộc đang neo ở bờ.

Cô vừa nhìn đã thấy người đàn ông ngồi trên tầng cao nhất của du thuyền.

Gió biển thổi qua, anh đeo kính râm, nhìn xa xăm về phía cô dâu chú rể.

Khương Bảo Lê trèo lên bậc thang rồi đưa một ly Mojito bạc hà mát lạnh đến trước mặt anh.

Sau đó cô cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sau cặp kính râm của anh, nhìn cho thật kỹ.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt, tà váy khẽ lay động theo gió, trên tóc cài một đóa hoa nhài trắng nhỏ xinh.

Trông cô hệt như một nàng tiên cá ngoi lên từ mặt biển.

Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của cô phản chiếu trong cặp kính râm đen của anh.

“Khóc rồi à?” Cô cố ý ghé sát lại, gần như chạm vào chóp mũi của anh.

Tư Độ đẩy cô ra: “Sao có thể?”

Cô khum tay lại thành hình cái loa rồi đưa đến bên môi Tư Độ: “Thưa anh, nhìn thấy cảnh mẹ kết hôn, cảm giác như thế nào ạ?”

Tư Độ cầm ly Mojito lên, cả vẻ mặt lẫn giọng điệu đều rất bình thản: “Không có cảm giác gì.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

“Miệng cứng quá, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

“Không muốn khóc.”

Khương Bảo Lê véo má anh: “Cái đồ mít ướt của em mà không muốn khóc sao?”

Đầu ngón tay của cô chạm vào cằm anh rồi nhẹ nhàng vuốt ve như đang vỗ về một chú chó nhỏ,

Tư Độ nhìn về phía lão Hoàng, vệ sĩ kiêm tài xế phía sau, lão Hoàng lập tức quay mặt đi, giả vờ ngắm cảnh biển.

Tư Độ ghé sát vào Khương Bảo Lê, khẽ nói: “Lần sau đừng nhắc chuyện này mãi như vậy.”

“Ồ? Tổng giám đốc Tư của chúng ta có hai mặt cơ đấy.” Cô cười tít mắt.

Tư Độ véo má cô, hai người cứ vừa cười vừa véo má nhau, chẳng hề để ý đến việc làm đau đối phương, khung cảnh vui vẻ biết bao.

Má cô mềm mại như chiếc bánh nếp vừa hấp xong, nên anh chẳng nỡ mạnh tay.

Khương Bảo Lê duỗi người một cái thật dài rồi ngồi xuống bên cạnh anh, tận hưởng ánh nắng tươi đẹp của ngày nghỉ.

Cô ngậm ống hút của anh, sau đó hút một hơi Mojito, đôi môi bị lạnh đến hơi ửng đỏ, hệt như quả anh đào chín mọng.

Thích cô quá, sao có thể thích đến thế nhỉ? Thích mọi lúc mọi nơi.

Nhưng mà… phải kiềm chế.

Tối nào cũng muốn là đã quá đáng lắm rồi.

Đâu thể lúc nào cũng “mơ tưởng” chuyện đó được chứ…

Khi Khương Bảo Lê nhìn sang, Tư Độ lập tức dời mắt, nhìn về phía những con mòng biển lướt qua ở đằng xa.

Khương Bảo Lê rất không hài lòng về điểm này của anh, thế là cô khẽ đá vào chiếc giày da của anh: “Nhìn em thì cứ nhìn thẳng vào.”

Cần gì phải giả vờ dè dặt như vậy?

Tư Độ lại quay đầu liếc nhìn lão Hoàng.

Lão Hoàng là vệ sĩ, cmn suýt chút nữa đã lùi ra tận lan can rồi!

Phải bảo ông ta nhảy xuống biển mới tính là không làm phiền boss hẹn hò sao?

Thôi vậy, lơ là công việc vài phút cũng chẳng sao.

Ông ta tự xoa bụng rồi nói với giọng điệu đầy khoa trương: “Ôi chao, ăn cái gì mà bụng đau thế này, đi vệ sinh một lát.”

Sau khi ông ta đi, Tư Độ mới tháo kính râm xuống rồi nâng niu khuôn mặt trái xoan thon gầy của Khương Bảo Lê, anh ngắm nghía hồi lâu, sau đó nghiêm túc hỏi cô:

“Vợ, khi nào chúng ta kết hôn?”

“Ba em bảo chiều nay em về nhà một chuyến.” Khương Bảo Lê ghé sát vào anh, “Về nhà cùng em không?”

Cô vừa dứt lời, vẻ mặt thoải mái của Tư Độ thoắt cái đã bật sang chế độ nghiêm túc.

Về chuyện bố vợ tương lai của anh…

Đúng là có chút phiền phức.

Anh và Đàm Ngự Sơn là đối thủ không đội trời chung nhiều năm, trước đây ghét nhau như nước với lửa, hận không thể khiến đối phương chết ngay lập tức.

Lần trước ở hội nghị thượng đỉnh doanh nghiệp, ánh mắt Đàm Ngự Sơn nhìn anh giống như nhìn một chất độc hại nào đó, chỉ hận không thể đâm chết anh ngay.

Bây giờ Đàm Ngự Sơn lại thành ba vợ, chuyện kết hôn… e rằng không giải quyết dễ dàng như vậy đâu.

Tư Độ đã diễn tập vô số cảnh bị đuổi ra khỏi nhà trong đầu.

Nhưng anh không muốn Khương Bảo Lê khó xử, anh nhận ra được Khương Bảo Lê rất vui vẻ khi nhận lại ba.

Mỗi cuối tuần cô đều đến biệt thự của Đàm Ngự Sơn ở lại hai ngày.

Rồi mỗi lần ra về, cô đều xách theo một hộp bánh ngọt, trong hộp là bánh ngọt do Đàm Ngự Sơn tự tay làm cho cô.

Đàm Ngự Sơn là một người cuồng con gái chính hiệu.

Một ông trùm tung hoành ngang dọc mấy chục năm, cả giới hắc bạch đều nể sợ, vậy mà lại tự tay học làm bánh ngọt cho Khương Bảo Lê… nói ra chắc chẳng ai tin.

Cho nên cửa ải bố vợ này… Tư Độ nhất định phải vượt qua.

“Đừng vội, chiều nay em về trước, anh phải chuẩn bị quà ra mắt.”

Thấy Tư Độ trịnh trọng như vậy, Khương Bảo Lê bèn gật đầu.

Chiều về đến nhà, Đàm Ngự Sơn lại đích thân xuống bếp làm một bàn đầy ắp những món ăn thấm đượm tình cha con ấm áp để chiêu đãi Khương Bảo Lê.

Hương thơm từ bếp bay ra, lan tỏa khắp hành lang.

Khương Bảo Lê vừa đẩy cửa ra đã không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc: “Wow! Ba, ba đang làm gì vậy? Thơm quá!”

Đàm Ngự Sơn đeo tạp dề kẻ sọc, thò đầu ra từ bếp, “Cục cưng, ba làm cá ba món cho con này, có cá kho tàu, đầu cá kho ớt và canh cá, chẳng phải con thích ăn cá nhất sao?”

Khương Bảo Lê vừa bước vào bếp đã thấy những miếng cá trong đĩa sứ phủ lớp nước sốt đỏ au, bên trên còn rắc hành lá xanh mướt.

Cô giơ ngón tay cái lên: “Tay nghề của ba ngày càng đỉnh hơn rồi.”

“Đương nhiên.” Đàm Ngự Sơn đắc ý lau tay, nhìn thấy cô, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra hết.

Ông bới cho con gái một bát cơm đầy, lại gắp cho cô miếng thịt non mềm ở bụng cá.

Khương Bảo Lê ăn ngon lành.

Đàm Ngự Sơn mãn nguyện nhìn cô, tình yêu thương trong đáy mắt muốn giấu cũng không giấu được.

Ông gần như không động đũa mấy, chỉ nhìn con gái ăn ngon lành là đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

“Con gái à, khi nào con mới đổi tên? Chuyển hộ khẩu về chỗ ba luôn đi.”

“Tần Bảo Lê.” Khương Bảo Lê đọc cái tên này, “Nghe hơi kỳ kỳ.”

“Kỳ gì chứ, quen rồi sẽ thấy hay!”

Khương Bảo Lê nghĩ đến chuyện hiện tại tên tuổi của mình đã khá nổi tiếng, đột nhiên đổi tên có lẽ không tốt cho sự nghiệp lắm, cô bèn cười ha ha: “Đừng vội mà ba, dù sao ba cũng chưa công khai thân phận của con, chuyện này để sau đi.”

Đàm Ngự Sơn nghiêm túc đáp: “Chỉ cần con đồng ý, lúc nào ba cũng có thể tổ chức một bữa tiệc lớn nhất Hồng Kông để công bố thân phận của con cho cả thiên hạ biết.”

“Vậy lỡ có người ám sát con thì sao?”

“Ai dám?”

“Con trai nuôi của ba đó!” Khương Bảo Lê vừa bĩu môi vừa chọc đũa vào miếng cá trong bát, “Chẳng phải anh ta còn định lo ma chay cho ba à? Nếu biết con là con gái ba, nói không chừng sẽ giết con luôn đó.”

“Đừng có nói quá lên như thế.” Đàm Ngự Sơn lại thêm cho cô một bát canh cá, “Sở dĩ ba đối tốt với Thẩm Dục Lâu cũng là vì cậu ta có ơn nuôi dưỡng con. Hơn nữa, tình cảm của cậu ta dành cho con… ba cũng rất rõ.”

“… ” Đột nhiên Khương Bảo Lê cảm thấy miếng cá trong miệng không còn thơm ngon chút nào nữa.

Đúng là Thẩm Dục Lâu đã đưa cô ra khỏi làng chài nhỏ bé kia, đó là một ân tình rất lớn.

Nhưng hàng loạt hành động gần đây của anh ta đã khiến chút tình cảm ấm áp cuối cùng mà cô dành cho anh ta tiêu tan chẳng sót lại gì.

“Chỉ vì vậy mà ba đối tốt với Thẩm Dục Lâu như thế sao?”

“Cũng không hẳn, thằng bé rất cố gắng, luôn nỗ lực vươn lên, điều đó khiến ba nhớ đến bản thân mình khi còn trẻ, cho nên ba mới nguyện ý nâng đỡ nó.”

Đàm Ngự Sơn lau miệng, ánh mắt trở nên ghét bỏ, “So với một số kẻ cậy tài khinh người, nó dễ khiến ba thích hơn.”

Khương Bảo Lê biết ông đang ám chỉ ai nên lập tức bĩu môi, bất mãn đáp: “Tâng bốc người này dìm người kia là sao? Ba thích Thẩm Dục Lâu thì cũng đừng đả kích Tư Độ chứ.”

“Ba có nói ai đâu.”

“Ba đang nói anh ấy.”

Đàm Ngự Sơn bất lực nhìn Khương Bảo Lê: “Nhất định phải là người đó sao?”

“Trong số những người con quen, ba còn tìm được ai ưu tú hơn anh ấy không? Giới thiệu cho con, con lập tức đá anh ấy luôn.”

Đàm Ngự Sơn lục lọi trong đầu một vòng.

Xét về sự ưu tú, quả thực, cả Hồng Kông khó tìm được người thứ hai có được thành tựu như Tư Độ bây giờ.

Một lát sau, ông lại hỏi: “Chỉ vì nó ưu tú mà con khăng khăng muốn ở bên nó à?”

“Không phải.” Khương Bảo Lê quả quyết trả lời, “Anh ấy có thể chết vì con.”

“Nó cũng có thể khiến con chết cùng.” Đàm Ngự Sơn vừa nhắc đến chuyện này đã nổi giận, giọng nói cũng cao hơn.

Nhớ lại lần nhảy dù nguy hiểm đó, Tư Độ nói anh hận cô trước mặt bác sĩ tâm lý, ánh mắt điên cuồng đáng sợ đó, đến tận bây giờ mà Đàm Ngự Sơn vẫn còn kinh hãi.

“Ôi ba!” Khương Bảo Lê lập tức ngồi xuống bên cạnh ông, hai tay đặt lên đầu gối của ông, cô ngửa mặt lên nũng nịu, “Đừng nói nữa mà, đều là chuyện quá khứ rồi. Ba xem, chẳng phải bây giờ con vẫn tốt hay sao?”

Cô nhẹ nhàng lắc chân ba mình, giọng điệu mềm mại như bông.

Đàm Ngự Sơn cũng thấy mềm lòng, nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Tóm lại, ba không thích nó, bảo nó dẹp cái ý nghĩ đó đi, ba sẽ không bao giờ chấp nhận nó đâu.”

Một tuần sau, Khương Bảo Lê đưa Tư Độ đến nhà ra mắt Đàm Ngự Sơn.

Lúc đó, mưa phùn lất phất.

Trước đây Tư Độ nhiều lần không mấy khách khí với Đàm Ngự Sơn, thế nên bây giờ “bố vợ” lại càng làm cao, thậm chí còn không cho anh vào nhà.

Tư Độ vẫn cầm món quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng trên tay…

Đó là chén trà bản đặc biệt của lò Quan Diêu thời Nam Tống mà anh vừa bỏ ra một số tiền lớn để mua từ nước ngoài về, chất men trong như ngọc vậy.

Không ngoài dự đoán, anh vẫn bị Đàm Ngự Sơn từ chối ngoài cửa.

“Ba!” Trong phòng làm việc, Khương Bảo Lê dậm chân, “Ba cho anh ấy vào nhà đi, như vậy thất lễ quá!”

“Trừ khi nó chết đi đầu thai lại.” Giọng Đàm Ngự Sơn rất lạnh lùng, “Nếu không, cả đời này đừng hòng bước chân vào nhà ta.”

Khương Bảo Lê ra sức cầu xin ông, mọi thủ đoạn đều mang ra dùng hết, “Người ta nói tay hung không đánh mặt cười mà ba, sau này làm ăn còn phải gặp nhau.”

Đàm Ngự Sơn không hề lay chuyển, còn hỏi ngược lại cô: “Tư Độ và ba của con, con phải chọn một.”

“Sao ba lại bắt con phải lựa chọn như vậy? Con không chọn!”

“Nó có bắt con chọn bao giờ chưa?”

“À thì…”

Tư Độ từng bảo cô chuyển lời rằng, cô chỉ có một daddy, đó chính là anh.

Cô mà nói câu này ra, có lẽ sẽ khiến Đàm Ngự Sơn tức đến đau tim mất!

Thôi vậy.

Mưa càng lúc càng lớn nên Khương Bảo Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tư Độ ướt sũng cả người, cô sốt ruột đến đỏ cả mắt: “Ba vẫn nhất quyết không cho người ta vào nhà đúng không? Ba không cho người ta vào nhà, vậy thì con đi đây! Con không bao giờ quay lại nữa!”

“Đi đi.”

Sự cố chấp của Đàm Ngự Sơn nổi tiếng khắp cả Hồng Kông cơ mà.

Khương Bảo Lê giả vờ bước ra ngoài, nào ngờ ông không hề giữ cô lại mà chỉ dặn dò quản gia: “Đưa ô cho cô chủ.”

“…”

Khương Bảo Lê tức giận bước ra, nhận chiếc ô quản gia đưa cho rồi vùng vằng mở ra, sau đó cô vội vã chạy đến bên Tư Độ, nghiêng ô về phía anh:

“Thôi, chúng ta đi! Ông già cổ hủ đó chẳng lọt tai cái gì cả.”

Tư Độ vẫn nhìn về phía nhà họ Tần, nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt cương nghị của anh.

Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói với Khương Bảo Lê: “Em về trước đi, chắc ông Tần có lời muốn nói với anh.”

“Không được, tuyệt đối không được!” Cô nắm chặt tay áo ướt sũng của anh, “Em để anh ở lại, nhỡ anh chết ở đây thì sao?”

“Không đâu, ba em sẽ không động tay với anh vì ông ấy biết em sẽ buồn. Ông ấy không bao giờ làm em đau lòng đâu.” Tư Độ dịu dàng nói với cô, “Em về trước đi, nghe lời anh.”

Hai người nhìn nhau vài giây, Khương Bảo Lê đành chịu thua, cô vương vấn buông tay ra: “Đừng để ông ấy bắt nạt anh! Nếu không em sẽ giận đấy!”

“Ừ.”

Mưa càng lúc càng lớn, Tư Độ đợi đến tận mười giờ tối.

Cuối cùng Đàm Ngự Sơn cũng cho anh vào nhà.

Trong phòng làm việc, người đàn ông đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tư Độ, ông cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Cậu dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi, tôi sẽ không bao giờ gả con gái cho cậu đâu, chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ.”

“Tôi có thể biết lý do không?”

“Không phải vì ân oán giữa chúng ta.” Đàm Ngự Sơn tự châm một điếu xì gà, “So với hạnh phúc của con bé, ý muốn của tôi… chẳng đáng nhắc đến. Điều tôi để ý là xuất thân của cậu, cậu là con của Tư Mạc Thành, tôi sẽ không để cậu làm vấy bẩn danh dự và sự trong trắng của con gái tôi.”

“Thưa ông Tần, tôi không có quyền lựa chọn về xuất thân của mình, nhưng tôi biết tôi muốn Khương Bảo Lê.” Anh không kiêu ngạo cũng không tự ti, giọng điệu đầy chân thành, “Tôi có thể không cần gì cả, chỉ cần cô ấy mà thôi.”

“Không cần gì cả phải không?” Đàm Ngự Sơn cười lạnh một tiếng rồi nhìn Tư Độ từ trên cao, “Được, tôi muốn cậu tuyên bố rời khỏi nhà họ Tư, đổi tên đổi họ, vứt bỏ cái dòng họ ghê tởm đó đi. Đồng thời cũng vứt bỏ gia sản bạc vạn của cậu nốt, cả công ty công nghệ sinh học Mosen do một tay cậu gây dựng nữa. Làm được như vậy thì tôi sẽ cân nhắc, không ngăn cản chuyện hai đứa nữa.”

Ông vừa dứt lời, Tư Độ đột ngột siết chặt tay lại.

Bình Luận (0)
Comment